Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 54: Bên anh suốt chặng đường



Mỗi ngày Đồng Tư Thành mở cửa nhìn thấy cô, mắt anh sáng bừng rạng rỡ, suốt cả ngày tâm trạng rất tốt. Nghiêu Vũ rất vui, mong cho ánh sáng đó ở lại lâu hơn nữa trong mắt anh.

Tiêu Dương lái xe đến đón Nghiêu Vũ, anh không nói gì, phóng thẳng đến căn hộ Đồng Tư Thành mới mua. “Anh ấy mới về, xem ra tinh thần vẫn tốt”.

“Anh biết từ khi nào?”.

Tiêu Dương trầm ngâm một lát, trả lời: “Từ mùa đông năm ngoái, anh ấy đã thôi uống rượu, Tư Thành rất thích rượu, em cũng biết. Lần này, anh ấy đến một bệnh viện ở Bắc Kinh, xem có cần phải phẫu thuật, trước khi đi anh ấy nhờ anh chuyển cho em toàn bộ giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản”.

Mắt Nghiêu Vũ đỏ hoe. Cô ngẩng đầu nhìn lên căn hộ, bỗng nói: “Tiêu Dương, hôm nay không đến nữa. Anh đừng để Tư Thành biết em đã biết chuyện, được không? Tiện thể mong anh giúp em một việc....”.

Nghiêu Vũ về nhà, lầm lũi không nói, biểu hiện của cô giống hệt lúc mắc chứng tự kỉ thời trung học, khiến bố mẹ cô rất lo lắng: “Nghiêu Nghiêu, con đến thành phố B, đã xảy ra chuyện gì?”.

Trước mặt bố mẹ, những người yêu thương nhất, Nghiêu Vũ buồn vô hạn, nhưng không khóc, chỉ đỏ mắt, nói với bố mẹ quyết định của mình.

“Nghiêu Nghiêu, mẹ nghĩ, con nên bàn bạc với Dực Trung, dù sao người con yêu vẫn là cậu ấy…”.

Nghiêu Vũ bỗng hét lên: “Anh ấy vứt con lại, bỏ đi rồi…mẹ!”. Cô bật khóc.

Bố mẹ cô hoảng hốt. Mẹ ôm cô, mắt cũng đỏ hoe, bố Nghiêu Vũ thở dài, ra phòng khách gọi điện đến nhà họ Hứa: “Xin hỏi Hứa Dực Trung có nhà không?”.

Người nhận điện là chủ tịch Hứa, sống với gia đình người con cả, nhận được điện ông thấy hơi ngạc nhiên, con trai thứ Dực Trung sống ở ngoài, không biết ai gọi điện tìm nó? “Xin cho hỏi là ai gọi đấy?”.

“Ồ, chủ tịch Hứa ư?”. Bố Nghiêu Vũ hơi bối rối, nhưng vẫn ôn tồn: “Tôi là Trần Nam Đình!”.

Chủ tịch Hứa giật mình: “Phó chủ tịch Trần, rất xin lỗi, vừa rồi tôi không nhận ra, ha ha, ông tìm Dực Trung sao? Nó…”. Chủ tịch Hứa ngừng lại, cười, “Xin chờ một chút, có lẽ Dực Trung vẫn ở công ty, tôi sẽ gọi bảo cháu điện lại cho ông”.

Gác máy, chủ tịch Hứa gọi tìm Dực Trung, nhưng anh không có ở công ty, di động tắt máy, trực giác mách bảo, thằng con trai thứ của ông có thể đã xảy ra chuyện gì.

Bố Nghiêu Vũ đợi rất lâu, không thấy gọi lại, ông càng đoán ra. Giọng vẫn vui vẻ, khuyên con gái: “Nghiêu Nghiêu, Dực Trung chắc là ghen, chắc cũng rất buồn. Con vừa nghe tin Đồng Tư Thành bị bệnh đã cuống lên, Dực Trung cho rằng thâm tâm con vẫn còn rất yêu Đồng Tư Thành. Cậu ta phải làm gì? Cậu ta bỏ đi, có thể vì buồn, cũng có thể muốn tốt cho con, nếu con vì thế mà giận cậu ta, thì con đã sai, con không hiểu lòng cậu ấy”.

“Nhưng, tại sao anh ấy tắt di động? Cũng không chịu nghe con nói? Tại sao có thể ích kỉ bỏ đi như vậy? Anh ấy không hiểu con…”.

Bố cô nhăn nhó, đưa mắt nhìn vợ, hai vợ chồng cùng chung ý nghĩ, cũng ngầm ý đổ lỗi cho nhau đã quá chiều làm con gái sinh hư, việc gì cũng ý mình là nhất.

Mẹ Nghiêu Vũ từ tốn nói: “Hồi con đi viết bài vừa rồi, cũng đi liền nửa năm có liên lạc gì với nó đâu…”.

“Mới thử thách một chút đã không chịu được”. Nghiêu Vũ bướng bỉnh lẩm bẩm. Cứ nghĩ đến Hứa Dực Trung quẳng mình lại cho Đồng Tư Thành, cô lại tức điên.

Bố mẹ cô cũng chẳng biết làm thế nào. Thầm nghĩ, nếu Hứa Dực Trung vẫn còn yêu Nghiêu Nghiêu của họ, sau này không biết phải mất bao công sức để giảng hòa.

“Mọi việc nên để đường lui, biết chưa?”. Cuối cùng bố Nghiêu Vũ tặng con gái lời khuyên.

Tiêu Dương làm theo kế hoạch của Nghiêu Vũ, nói dối là muốn quan tâm Thiên Trần, nhưng không tiện hỏi, nên nhờ Đồng Tư Thành giúp đỡ.

Đồng Tư Thành bất ngờ xuất hiện trước mặt Nghiêu Vũ, tinh thần xem ra rất tốt, chỉ hơi gầy. Gặp Nghiêu Vũ, anh rất vui, tươi cười hỏi: “Dạo này em khỏe chứ? Quán trọ của em đã khai trương chưa? Anh nghĩ rồi, lạc viên đó nên giao cho em kinh doanh là hợp lí, anh không thạo viện này”.

Nghiêu Vũ vui vẻ: “Dạo này em cũng chưa trở lại đó, bây giờ cũng chưa vội, thị trấn còn đang trùng tu, bây giờ khai trương phải thuê người làm, du lịch ở đó còn chưa thịnh, nếu ít khách lại phải bù lỗ. Tư Thành, lạc viên đó của anh, em không thể nhận, nhưng nếu em kinh doanh được, mình cùng chia lãi được không? Tư Thành, em biết dạo này anh rất bận, hình như công ty quá nhiều việc, anh và Tiêu Dương đều gầy đến nỗi trông chẳng ra người nữa”.

“Gần đây, đơn hàng nhiều, bọn anh đã thuê thêm người, nhưng vẫn không đủ, sư huynh chủ yếu nhằm vào khách ngoại tỉnh, nên thường xuyên phải đi công tác”. Tiêu Dương xen lời đúng lúc. Những điều này hai người đã bàn bạc kĩ, không để Đồng Tư Thành phát hiện.

“Hèn nào”. Nghiêu Vũ cười phụ họa. Cô giấu nhẹm chuyện đi thị trấn cổ, không muốn Đồng Tư Thành biết cô đã nhìn thấy những thứ trong ngôi nhà cũ. Nhưng, nỗi chua xót lại ngấm ngầm dâng lên. Đồng Tư Thành gắp thức ăn cho cô, những ngón tay gầy guộc, khớp ngón nhô lên, hèn nào khi ở Lhasa lúc anh nắm tay, cô có cảm giác như móng diều hâu. Anh quá gầy.

“Nghiêu Nghiêu, sao vậy?”. Đồng Tư Thành mẫn cảm nhận ra sắc mặt bất thường của cô, lo lắng hỏi.

“Không sao”. Nghiêu Vũ biết, không giấu nỗi anh, cô và anh đã quá hiểu nhau.

Tiêu Dương xen lời: “Hay là cãi nhau với Hứa Dực Trung?”.

Mắt Nghiêu Vũ chợt đỏ, nhưng không phải giả bộ, cô biết không giấu nỗi Đồng Tư Thành, cô muốn trở lại bên anh một cách tự nhiên nhất, cô và Tiêu Dương đã bàn bạc kĩ từng câu nói.

Ánh mắt Đồng Tư Thành lộ vẻ đau đớn. Anh nhẹ nhàng khuyên cô: “Cãi nhau là chuyện thường, rồi sẽ qua. Anh thấy Hứa Dực Trung cũng là người tốt”.

“Anh ấy…”. Nghiêu Vũ ngập ngừng, “Không nhắc đến anh ấy nữa, à Tư Thành, anh chuyển đến nhà mới rồi à?”.

“Ừ, chuyển đi thỏa mái hơn, sống cùng bố mẹ, có chỗ không tiện”.

Tiêu Dương đá nhẹ vào chân Đồng Tư Thành tỏ ý nhắc anh, vừa muốn diễn một vở kịch hoàn chỉnh, vừa nhân cơ thực lòng muốn biết tình hình của Thiên Trần.

“Nghiêu Nghiêu, Thiên Trần có khỏe không? Dạo này bọn anh không được tin tức gì của cô ấy, kết hôn cũng không mời”. Đồng Tư Thành mở lời, đây cũng là mục đích của bữa cơm hôm nay.

Nghiêu Vũ lo lắng nhìn Tiêu Dương. Muốn nói dối như thật, phải nói thật chín câu rưỡi, mới được. Mục đích của hôm nay là để cô trở về bên Đồng Tư Thành một cách tự nhiên, nhưng như thế nghĩa là phải nói cho Tiêu Dương biết tình hình của Thiên Trần. Cô cân nhắc từng chữ: “Hai người đó không hợp nhau, anh ta không lãng mạn chút nào, còn Thiên Trần lại muốn được quan tâm chăm sóc. Anh cũng biết tính cách Thiên Trần vốn trầm lặng, nhưng Lâm Hoài Dương còn trầm lặng hơn. Cưới nhau rồi, muốn Thiên Trần tác động đến anh ta cũng khó, hai người chẳng vui vẻ được bao nhiêu”.

Tiêu Dương lại đau lòng, đúng, bao nhiêu năm quen Thiên Trần, cô luôn sống nội tâm, chính anh đã lôi kéo cô, đưa cô đi chơi, đi nhảy, đi ăn, những lúc ấy, ánh mắt Thiên Trần mới sáng lên… bây giờ mắt cô không còn ánh sáng đó nữa, chẳng trách lần gặp trên phố, trông cô như khúc gỗ, không còn sinh khí.

Một cuộc hôn nhân tẻ nhạt. Không có những tiếng cười bất ngờ, những cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại hoàn hảo trong mắt thiên hạ. Có lẽ đúng như Hứa Dực Trung nói, hôn nhân giống như tòa giáo đường có những ô cửa sổ bằng kính màu sặc sỡ, nhìn bên ngoài không khác những giáo đường bình thường, nhưng nơi để ánh mặt trời chiếu vào, để kính màu phát sáng long lanh lại là một bức tường. Nghiêu Vũ thở dài.

Ăn cơm xong, Tiêu Dương xin phép đi trước. Đồng Tư Thành muốn đưa Nghiêu Vũ về. Cô cười: “Tư Thành, em muốn tham quan nhà mới của anh, anh có hoan nghênh không?”.

Đồng Tư Thành nhìn cô một lúc rồi gật đầu.

Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách của Đồng Tư Thành vẫn đang trang trí, lắp đặt, hoa trên bệ cửa sổ là loài hoa đặc trưng của thị trấn cổ. Màu sắc tổng thể rất mạnh mẽ ấn tượng, chủ đạo là gam máu ấm.

“Như vậy sẽ cảm thấy ấm hơn”, Đồng Tư Thành giải thích ngắn gọn.

Cảm thấy ấm hơn? Nghiêu Vũ nhìn quanh, lòng anh chắc rất lạnh nên mới muốn dùng màu sắc ấm. Cô quay đi, đến bên cửa sổ, xây lưng về phía anh, không muốn anh nhìn thấy sắc mặt sầu thảm của mình.

Ở đây cũng có một cái bàn lớn giống hệt chiếc bàn trong ngôi nhà ở thị trấn cổ, bên trên bày la liệt những chiếc ấn bằng đá. Cô nhớ lại những chiếc ấn trong đĩa USB, càng mỗi lúc càng nặng trĩu, nhưng vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên thích thú: “Hình như anh rất thích khắc ấn?”. Vừa nói vừa cầm lên một cái.

Đây là chiếc ấn bằng đá Thọ Sơn hình vuông, màu vàng nhạt nhẵn bong, kiểu chữ Lệ, khắc nổi. Nghiêu Vũ hít một hơi, thấy chiếc ấn vẫn chưa khô mực, liền in lên trang giấy trắng bên cạnh, một dòng chữ hiện ra: Hạnh hoa xuân vũ[1].

Cô cầm lên năm chiếc ấn trên bàn, in hết lên giấy.

[1] Nghĩa là: Hoa hạnh trong mưa xuân.

Chiếc ấn nào cũng có chữ Vũ!

Trận mưa hôm đó thật to, những nụ sen vươn mình trong mưa, đu đưa theo gió. Cô và Đồng Tư Thành cười vang hớn hở chạy vào mưa. “Tư Thành, thì ra hoa sen phải ngắm trong mưa mới đẹp nhất!”.

Đồng Tư Thành thở hổn hển đứng bên cô nói: “Cứ mưa là anh thích!”.

Cứ mưa là anh thích. Bởi vì tên cô là Vũ, nghĩa là mưa, bởi vì hôm đó có mưa…hôm đó sau khi trở về, anh đã khắc con dấu “phong vũ đồng châu” tặng cô, nhưng đến năm thứ tư, anh lại từ chối không muốn cùng cô chung một con thuyền vượt gió mưa… bởi vì hạnh phúc nên càng đau đớn, bởi vì từng có nhau càng đau đớn khi để mất.

Từng chiếc ấn anh khắc, anh đâu có khắc ấn, anh đang cứa từng nhát dao vào long cô! Nghiêu Vũ hối hận, hối hận vì đã không cảm nhận hết tấm lòng của anh, không cho anh dù chỉ một nụ cười xúc động.

Tình yêu của Đồng Tư Thành như cơn cuồng phong có sức mạnh dời non lấp biển, chon vùi cô, làm Nghiêu Vũ nghẹt thở.

Cô cầm chiếc ấn, góc nhọn của nó đâm vào lòng bàn tay cô đau nhói, cảm giác đau khiến cô giữ được bình tĩnh. Ở đó vẫn còn in dấu nụ hôn của anh. Cô đã từng nghĩ, nụ hôn đó sẽ gắn với đường sinh mệnh trên bàn tay cô suốt đời.

Cô muốn khóc, nhưng không khóc được, muốn cười nhưng cười không ra.

Vi vũ yến lai, lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi, tự tằng tương thức yến quy la[2].

[2] Nghĩa là: Mưa bụi yến bay về, hoa rơi lặng thấm buồn, đôi yến bay trong mưa, dường như đã biết quay về.

Nghiêu Vũ khó nhọc cất tiếng: “Tư Thành, em xin lỗi…”.

“Không phải lỗi của em, chỉ là chúng ta không có duyên”. Đồng Tư Thành cười vui vẻ, anh luôn lặng lẽ đứng một bên, không nhìn thấy sắc mặt Nghiêu Vũ, vai cô rung lên, anh vẫn đứng yên, cố kìm ý muốn ôm cô vào lòng, chỉ nói khô khan: “Người luôn muốn nói xin lỗi là anh, anh chưa thật hiểu em, bốn năm cũng chưa đủ, vì vậy, người sai lầm là anh, anh quá chủ quan… Nghiêu Nghiêu, em vui là tốt rồi, thấy em và Hứa Dực Trung bên nhau là anh vui, chỉ cần như vậy”.

Anh vẫn có thể cười, anh không muốn để cô lo lắng ư? Nghiêu Vũ quay phắt lại nhìn anh. Sống mũi anh rất thẳng, mặt anh rất gầy, mắt trũng sâu. Nghĩ đến bệnh của anh, mũi cô cay sè, gắng nở nụ cười, nói đùa: “Bận kiếm tiền đến nỗi thành ra như thế này ư? Lúc mới về nước trông anh rất được, bây giờ lại thành cái mắc áo rồi, mặc quần áo lên trông bẹp dúm, ha ha!”.

Đồng Tư Thành không nhịn được cũng cười: “Em muốn xem ảnh của anh hồi ở nước ngoài không?”.

Nghiêu Vũ gật đầu. Đồng Tư Thanh dẫn cô vào phòng sách, mở vi tính vừa xem vừa giới thiệu cho cô.

Nghiêu Vũ dẹp mọi ý nghĩ tản mạn, vui vẻ hỏi anh hết chuyện này đến chuyện khác. Buổi chiều lặng lẽ trôi qua, gần tối, Nghiêu Vũ mở tủ lạnh hài lòng nhìn thấy bên trong vẫn có thức ăn, cô xắn tay áo, nấu vài món cho anh.

Đồng Tư Thành không phản đối. Anh lặng lẽ đứng tựa cửa nhìn cô làm, đây vốn là cảnh tượng đầm ấm anh luôn mơ ước, lúc này nhìn mãi không chán, chỉ muốn thấy cô bận rộn như vậy trước mặt anh, mắt dán vào từng động tác của cô, vo gạo, rửa rau, thái thịt.

Khi thức ăn bày lên bàn, Đồng Tư Thành cố gắng tỏ ra thích thú, gắp từng đũa to. Mới ăn được vài miếng đột nhiên nôn ra hết.

Tay chân Nghiêu Vũ lạnh toát, vội vàng đưa giấy lau cho anh, giọng run run: “Anh sao thế, Tư Thành?”.

Anh ho sặc sụa, mặt trương đỏ, mệt mỏi xua tay, giọng thều thào: “Không sao, dạo này dạ dày anh không tốt, mấy hôm trước lại uống nhiều rượu…”.

Nghiêu Vũ chạy vào phòng tắm, nước mắt tuôn như mưa, cô mở vòi, vã nước lên mặt, lấy cùi tay lau đi, ra sức tự nhủ, bình tĩnh, đừng để anh phát hiện mình đã biết tất cả. Cô lau mặt, hít mạnh vài hơi, bình tĩnh Nghiêu Vũ! Phải bình tĩnh! Cô cầm giẻ lau đi ra, nhẹ nhàng trách: “Anh đúng là, dạ dày không tốt lại còn uống rượu!”.

Giọng cô khàn nghe lạ hẳn.

“Ừ, sau này không uống nữa!”.

Nghiêu Vũ cúi đầu lau sàn nhà, nghe anh vừa thở dốc vừa giải thích, vẫn không ngăn được nước mắt, từng giọt lớn rơi xuống sàn nhà, cô cắm cúi lau sàn, mang giẻ lau vào phòng tắm vặn vòi cho nước xối đi vết bẩn, tựa lưng vào cửa khóc. Tiếng nước át đi tiếng khóc, cô vừa khóc vừa giặt giẻ lau.

Khuôn mặt Hứa Dực Trung lại hiện trong tâm trí. Dực Trung, tha lỗi cho em, tha lỗi cho em! Em phải ở bên anh ấy, em nhất định phải ở bên anh ấy! Tư Thành nói, dù chỉ một ngày cũng tốt, nhưng nhìn thấy anh ấy như bây giờ, dù một ngày em cũng không chịu nỗi!

Nghiêu Vũ nén khóc, vã nước lên mặt. Người run bắn, nước mắt như suối nguồn vô tận, vừa lau lại ứ ra.

Lại tự động viên, lau khô nước mắt, nhìn vào gương cố mỉm cười. Từ phòng tắm bước ra, cô đã bình tĩnh, mặt tươi tỉnh nhìn anh nói: “Tư Thành, anh phải quan tâm cái dạ dày đi, em vất vả mới nấu được, anh vừa ăn đã nôn, làm em mất hết tự tin”.

Đồng Tư Thành cười vang: “Bác sĩ nói anh không được uống rượu nữa, thật tiếc, từ từ điều chỉnh sẽ tốt thôi, em đừng nghĩ linh tinh”. Anh dừng lại, mắt khẽ chớp: “Thực ra anh rất thích ăn những món em nấu, Nghiêu Nghiêu, em biết làm món sườn hầm củ sen không?”. Mẹ anh làm cũng rất ngon, nhưng thời gian này anh ít về nhà, bận quá!”.

“Em biết, nếu không biết thì em sẽ học. Mẹ em nấu ăn rất giỏi. Ngày mai em sẽ nấu cho anh ăn được không?”. Nghiêu Vũ hiểu, anh không muốn về nhà làm bố mẹ lo lắng.

Từ đó, hầu như ngày nào cô cũng mua thức ăn mang tới, ăn xong, lại dọn dẹp nhà cửa, sau đó ngồi chơi nói chuyện, cười đùa với Đồng Tư Thành, muốn yên tĩnh thì mỗi người lại mở vi tính ai làm việc nấy.

Mỗi ngày Đồng Tư Thành mở cửa nhìn thấy cô, mắt anh lại sang lên rạng rỡ, suốt cả ngày tâm trạng rất tốt. Nghiêu Vũ cũng thấy vui, mong cho ánh sáng đó ở lại trong mắt anh lâu hơn. Tuy nhiên, đến ngày thứ năm, Nghiêu Vũ mua thức ăn mang đến, Đồng Tư Thành ăn xong, bỗng nói với cô: “Nghiêu Nghiêu, em đừng như vậy nữa, anh có thể tự chăm sóc cho mình, anh chỉ không muốn về nhà nghe mẹ suốt ngày phàn nàn”.

Nghiêu Vũ không nói gì, lặng lẽ ăn, liếc trộm anh, sắc mặt Đồng Tư Thành vẫn bình thường, chỉ có ánh mắt hơi bối rối. Cô bỏ đũa xuống, “Tư Thành, em và Hứa Dực Trung cãi nhau, vẫn chưa liên lạc lại, lòng em rất không vui, đến đây chơi với anh một lúc không được ư? Mấy ngày nay em lại có hứng thú nấu ăn, anh không thấy ngày nào em cũng đổi món mới hay sao?”. Nghiêu Vũ thở dài, “Có phải em đến đây làm anh thấy phiền?”.

Đồng Tư Thành hơi hoảng hốt, miệng mấp máy, nhưng không nói gì. Vì vậy Nghiêu Vũ vẫn tiếp tục đến chăm sóc anh.

Hứa Dực Trung không gọi cho cô.

Cô cũng không gọi cho anh.

Lòng mỗi ngày thêm nặng nề. Nghĩ đến ánh mắt rạng rỡ của Đồng Tư Thành, lại thấy phấn chấn.

Nếu một người phải dùng tín ngưỡng để giữ vững tự tin, thì Đồng Tư Thành bây giờ chính là tín ngưỡng của Nghiêu Vũ. Nếu một người cần can đảm để khích lệ bản thân, thì ánh mắt rạng rỡ của Đồng Tư Thành là tất cả động lực của Nghiêu Vũ.

Ngày lại ngày trôi qua, Nghiêu Vũ vẫn đều đặn đi mua thức ăn, mang đến nhà Đồng Tư Thành. Thời gian cô lang thang trên phố ngày càng nhiều. Nhìn dòng xe dòng người hối hả lại qua, cuộc sống đẹp biết bao, cô đi trên phố, qua những cửa hiệu bên đường, những tấm kính phản chiếu cuộc sống muôn màu, Tư Thành còn có thể nhìn thấy bao lâu nữa? Cô và Hứa Dực Trung liệu có còn tương lai?

Nghiêu Vũ dần dần cảm thấy sợ đến nhà Đồng Tư Thành, cuối cùng một hôm cô không đến, ngồi nhà đùa với con chó vàng.

Buổi chiều Đồng Tư Thành gọi điện, lúc nghe máy, Nghiêu Vũ rõ ràng thấy tiếng anh thở phào.

“Tư Thành, hôm nay mẹ em có việc, em ở nhà giúp mẹ”.

“Không sao, anh chỉ muốn gọi cho em, không có ý gì. Nửa tháng nay ngày nào em cũng đến nhà anh, bố mẹ có nói gì không?”.

“Không có chuyện gì”. Nghiêu Vũ lại hối hận, sao cô có thể quên Đồng Tư Thành đang bị bệnh nặng, “À, Tư Thành, hôm nay em làm một món rất ngon, lát nữa mang đến cho anh, buổi trưa anh ăn gì?”.

Đồng Tư Thành ngập ngừng, nói: “Nghiêu Nghiêu, anh không sao, em không cần lo lắng như vậy”.

Anh càng như thế, Nghiêu Vũ càng lo lắng. “Tư Thành, bác sĩ bảo sao?”.

“Bác sĩ bảo anh rất khỏe”. Đồng Tư Thành cười, “Em cần làm gì thì làm đi, anh béo lên rồi, tăng hai cân rưỡi đấy”.

Nghiêu Vũ vui hẳn lên, nửa tháng mà anh lên hai cân rưỡi, cô rất vui. Nghiêu Vũ cười vang: “Ngày mai em lại đến, không lâu nữa, em sẽ làm cho anh béo ú”.

Đồng Tư Thành cũng không nhịn được cười, Nghiêu Vũ là thế, rất dễ vui trở lại. Anh nhìn mình trong gương, gầy đủ rồi, hoa lửa trong lòng lại rung rinh, mắt anh bắt đầu có hi vọng.

Thiên Trần tìm gặp Tiêu Dương hỏi thăm Đồng Tư Thành. Cô cũng không biết đang mượn cớ hay thật sự muốn biết bệnh tình của Đồng Tư Thành. Có lẽ cả hai, đứng ngồi không yên, cô hẹn Tiêu Dương.

Đây là lần gặp lại đầu tiên kể từ khi họ lặp gia đình.

Tiêu Dương không thay đổi bao nhiêu. Nhưng trong mắt Thiên Trần, hai người đã thay đổi lớn, có một con song lớn ở giữa họ.

Như lúc này, anh ngồi trước mặt cô hỏi: “Em vẫn khỏe chứ?”.

Trước kia, Tiêu Dương chưa bao giờ hỏi cô khách sáo như vậy. Nghiêu Vũ nói, Tiêu Dương đã biết cô và Lâm Hoài Dương không hợp nhau. Nếu là Tiêu Dương ngày xưa, chắc chắn anh đã rất xúc động, rất lo lắng.

Cô có thể nói gì? Thiên Trần cảm thấy chính cô cũng đang khách sáo với Tiêu Dương: “Còn anh?”.

“Vẫn tốt, anh… vợ anh đã có thai”.

Đúng vậy, anh đã có gia đình, bất kể lúc đầu kết hôn với tâm trạng thế nào, anh cũng đã có vợ, lại sắp làm bố.

“Chúc mừng!”. Thiên Trần giọng khô khan.

Sau đó là im lặng. Yêu nhau càng sâu, khi gặp lại càng khó nói.

“Thiên Trần, có lẽ có con mọi thứ sẽ khác”.

Đó là suy nghĩ của đàn ông ư? Cô không nghĩ vậy. Nhớ lại lúc chat với Cỏ Mùa Xuân. Đa số hôn nhân của người phương Đông đều như thế, bất kể vừa ý hay không, chỉ cần có thể duy trì, lại có con, tuổi trẻ và cảm xúc sẽ mất dần theo sự trưởng thành của con cái”.

Thiên Trần ngẫm nghĩ, đúng vậy, bao gồm cả Tiêu Dương bây giờ, anh chấp nhận hiện tại, lí lẽ an ủi cô cũng thay đổi… anh vẫn là người cô yêu. Nhưng không còn là người cô từng yêu, anh đã thay đổi.

“A Dương, mỗi người có nguyên tắc và mục tiêu sống khác nhau, hiện nay em không muốn có con, có con, sẽ phải có trách nhiệm, em lại không muốn cuộc sống như thế”.

Tiêu Dương ngạc nhiên nhìn cô, vẻ thờ ơ trong mắt anh biến mất, anh cắn răng, đột nhiên nói: “Ly hôn ư? Thiên Trần, chúng ta sẽ bên nhau”.

Mắt anh bừng sáng, khoảnh khắc ấy Thiên Trần muốn khóc, đây mới là Tiêu Dương cô quen thuộc. “Không, A Dương, anh đã có vợ, có con nữa. Anh là người đàn ông”.

Ánh sáng trong mắt tối dần, Tiêu Dương trấn tĩnh, chăm chú nhìn Thiên Trần, kết hôn mới một năm, cô đã thay đổi đáng kinh ngạc!

Cuộc sống đang làm tăng khoảng cách giữa hai người. Thiên Trần trước mặt anh đã chín chắn, không còn là cô gái nhỏ ngày nào thích làm nũng. Tiêu Dương bỗng đau lòng, thời gian hơn một năm, trải qua cuộc sống thế nào cô mới trở nên như vậy?

Cuối cùng Nghiêu Vũ đã nhìn thấy Hứa Dực Trung. Hôm đó, cô xách túi thức ăn đứng trên vạch trắng chờ đèn xanh. Đèn xanh vừa bật, cô băng qua đường, gương mặt quen thuộc vuột qua mắt, Nghiêu Vũ ngoái đầu, nhìn Hứa Dực Trung đang ngồi trên xe chờ đèn đỏ.

Nhìn thấy anh, mắt cô cay đỏ, đang định chạy đến nhưng đèn đỏ đã bật, xe anh lướt qua trước mắt cô. Nghiêu Vũ do dự một lúc, vẫy taxi đuổi theo.

Khi Hứa Dực Trung sắp đi vào tòa văn phòng, Nghiêu Vũ gọi anh.

Anh vừa ngoái lại, cô đã chạy đến, tay nắm vạt áo anh, cúi đầu không nói. Anh thở dài, đang định mở lời, thì người lái taxi bên kia đường gọi to: “Cô gái, túi đồ của cô!”.

Nghiêu Vũ nhìn anh một cái rồi chạy sang lấy túi thức ăn, sau đó trở lại, vẻ mặt Hứa Dực Trung đã trở lại bình thường.

“Tại sao anh tắt máy? Chạy nhanh như vậy làm gì? Sao anh phải tránh em?”. Câu hỏi Nghiêu Vũ dồn dập như bắn sung liên thanh.

Những người qua lại tò mò nhìn hai người.

Hứa Dực Trung ngẩn đầu nhìn trời, lòng u uẩn, anh nhớ cô, nhớ phát điên, đành tìm cách đi công tác ngoại tỉnh tìm cơ hội hợp tác. Ngồi ở thành phố này anh không chịu nổi. Đã cố chịu, nhưng lúc này, ngay chút can đảm nhìn cô một lần anh cũng không có. Anh sợ, mình sẽ giật túi thức ăn khỏi tay Nghiêu Vũ, kéo cô đi.

Anh có thể làm gì? Đồng Tư Thành đã thế, Nghiêu Vũ không yên tâm, muốn ở bên chăm sóc anh ta, anh có thể nói gì? Nhưng lòng mâu thuẫn, khó chịu.

“Anh nói gì đi!”. Nghiêu Vũ bắt đầu lo lắng.

“Em mua thức ăn cho Đồng Tư Thành?”.

Nghiêu Vũ vô thức gật đầu.

Hứa Dực Trung cay đắng: “Lòng em luôn có anh ta”.

Nghiêu Vũ giật mình, cô hiểu ngay ý anh. Hứa Dực Trung thấy khó xử, lẽ nào cô không? Cô nhìn anh, lại cúi nhìn túi thức ăn, khẽ nói: “Anh muốn chia tay với em?”.

Hứa Dực Trung sững người, đau khổ, chua chát cùng lúc ập đến, làm anh rã rời, sau đó là cảm giác lo sợ, môi mấp máy, lại mím chặt, ánh mắt âm u như nỗi buồn không thể khuây khoả nhìn cô, cặp mắt hằn sâu ở chỗ giao nhau.

Nghiêu Vũ không ngẩng đầu: “Sai rồi, là em nói chia tay”.

Anh kéo cô lại, giữ chặt trong lòng, nói lạc giọng: “Không phải, không phải…”.

“Em xin lỗi…”. Lòng đau như xé, Nghiêu Vũ ngẩng nhìn anh, mong anh có thể hiểu, mong anh có thể tha thứ, mong vòng tay anh mãi mãi siết chặt, mãi mãi ấm như bây giờ!

“Anh đợi em!”. Hứa Dực Trung không dám nhìn cô, nói xong quay người bước nhanh vào công ty. Bước chân vững chắc, giữ thẳng lưng, như sợ cô lại nói, sợ cô sẽ cự tuyệt.

Nghiêu Vũ hơi há miệng, lại mím chặt, in bóng anh vào lòng. Quay người đi.

Đồng Tư Thành đang đợi em, cô nghẹn họng, rưng rưng, Tư Thành … đang đợi em! Ý nghĩ này giúp cô kiên định tiếp tục đi đến nhà Đồng Tư Thành, cô và Hứa Dực Trung đi ngược chiều, mỗi lúc một xa. Nhưng lòng dần dần an tịnh, bình yên.

Cô ấy muốn Đồng Tư Thành vui, Đồng Tư Thành muốn gì, anh biết rõ, làm sao anh có thể cạnh tranh với anh ta? Hứa Dực Trung đứng trong thang máy lặng lẽ nghĩ, cho dù trong lòng Nghiêu Vũ không có anh ta, cô cũng giấu, cũng đánh lừa anh ta. Còn anh, tuyệt đối không muốn Nghiêu Vũ bị kẹt giữa hai bên. Anh muốn để cô làm những gì cô muốn. Thà không nhìn thấy cô còn hơn nhìn thấy cô buồn.

Đỗ Lối gõ cửa đi vào phòng làm việc của Hứa Dực Trung. Từ trên tầng cô đã chứng kiến tất cả, chủ ý đến gặp anh: “Dực Trung, em đã nhìn thấy, anh muốn từ bỏ sao?”.

Hứa Dực Trung nhướn mày: “Còn em? Em đã muốn từ bỏ chưa? Tiểu Vũ rất lương thiện, cũng rất quan tâm bạn cũ, tôi và cô ấy không thể xa nhau, sao có thể từ bỏ”.

Đỗ Lối cười, nụ cười đẹp, buồn bã: “Dực Trung, chắc anh không biết, lúc mới ra trường, em và Nghiêu Vũ thực ra đều có thể trở về thành phố B, dễ dàng có một công việc nhẹ nhàng ổn định. Cô ấy tức giận ở lại thành phố này, chẳng lẽ em không thế. Kì thực, em và Nghiêu Vũ đều có mơ ước như nhau, đều muốn một tình yêu thuần tuý. Chỉ khác là, em đã yêu Lâm Sơn, chồng của Tuệ An, đó là khác biệt lớn! Cô ấy luôn mạnh mẽ hơn em, như anh nói, không từ bỏ cũng đáng”.

“Tiểu Vũ và em không giống nhau, em hay oán thán. Năng lượng sống của cô ấy mạnh hơn em. Tôi dám chắc, Tiểu Vũ sẽ không bao giờ yêu một người như Sơn Tử, trong quan niệm của cô ấy không chấp nhận như thế. Mơ ước của em và Tiểu Vũ, thoạt nhìn có thể như nhau, nhưng bản chất lại khác. Ví như bây giờ, em đến đây không ngoài tò mò vì thấy cô ấy một mình quay đi, thâm tâm em vẫn không muốn Tiểu Vũ được nhiều thứ hơn em, sống tốt hơn em”. Hứa Dực Trung thản nhiên nói thẳng.

Anh không giận, chuyện của Đỗ Lối và Trương Lâm Sơn anh rất hiểu. Anh thông cảm với Đỗ Lối, bởi vì rốt cuộc cô thật lòng yêu Trương Lâm Sơn, không giống hồi đầu theo đuổi anh. Cô không phô trương, không dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ đơn thuần bắt đầu từ ngưỡng mộ, dần dần thành ra như bây giờ.

Nghiêu Vũ từng nói, cô không chấp nhận như vậy, trừ khi Trương Lâm Sơn ly hôn.

“Đỗ Lối, Sơn Tử với em cũng thật lòng. Vấn đề là ở Tuệ An, nếu Tuệ An không tốt như vậy, anh ấy sẽ không đắn đo. Thật ra bản chất anh ấy vẫn là người lãng mạn, rất coi trọng cảm giác giữa hai người”.

“Em có định cả đời ở bên Sơn Tử như vậy không?”.

Đỗ Lối rất lâu không nói. Cô ngồi trước mặt Hứa Dực Trung, nhìn anh không chớp: “Dực Trung, em thật sự ngưỡng mộ anh, con mắt nhìn nhận của Nghiêu Vũ quả không tồi. Anh hiểu cô ấy. Em chỉ nhắc anh một câu, Đồng Tư Thành như vậy, anh nên nghĩ cách. Nghiêu Vũ rất mềm lòng, nếu Đồng Tư Thành bị bệnh hai năm, cô ấy sẽ ở bên anh ta hai năm. Đó là nhược điểm lớn nhất của cô ấy, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của anh”.

“Được rồi, em cứ chăm sóc bản thân cho tốt, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến đối với chuyện của em và Sơn Tử, tôi đã nhận lời với bố em, sẽ chăm sóc em, có chuyện gì, cứ nói, nếu giúp được tôi rất sẵn lòng”.

“Ha ha, cho nên em mới ngưỡng mộ anh, em đến là muốn nhờ anh một việc”.

Nghiêu Vũ thái khoai tây, đầu óc không để tâm vào công việc. Củ khoai tây tròn vừa trượt, suýt nữa cắt vào tay.

Đồng Tư Thành thong thả bước đến, lấy con dao trong tay cô: “Thái thế này, trước tiên thái một miếng, để xuống thế này, củ khoai sẽ không bị trượt nữa, nhìn xem”. Anh lia dao như bay, loáng cái đã thái xong.

Đồng Tư Thành thở hổn hển, rồi bật cười: “Đến là vô dụng, thái củ khoai tây cũng thở dốc. Người nghèo sao lại mắc bệnh nhà giàu!”.

Nghiêu Vũ giật mình, giằng con dao từ tay anh, lườm anh: “Đàn ông không cần xuống bếp”.

Đồng Tư Thành bật cười: “Em có kiểu lý luận ấy từ khi nào vậy?”.

“Bố em thường nói vậy, chỉ cần có mẹ ở nhà, là ông không xuống bếp nữa, cùng lắm cũng chỉ rửa bát. Bố thường nói, không phải không muốn xuống bếp, mà là nhìn thấy mẹ em xuống bếp là bố thấy vui!”.

Đồng Tư Thành ôm lưng cô: “Nghiêu Nghiêu, anh cũng rất thích nhìn em xuống bếp. Em và Hứa Dực Trung vẫn chưa hoà giải sao?”.

Nghiêu Vũ không biết trả lời thế nào, quay người, lại nhận thấy ánh mắt buồn rầu của Đồng Tư Thành, nụ cười trên mặt anh cũng biến mất, cô nói: “Tư Thành, chúng ta ở bên nhau đừng nhắc đến anh ấy được không?”.

“Xin lỗi, anh nghĩ nếu em ở bên anh ta sẽ vui hơn. Ở bên một người bệnh như anh buồn lắm”. Nói xong anh ra khỏi bếp.

Ánh mắt Nghiêu Vũ tối sầm, nồi canh sườn hầm đậu xanh, mướp đắng đang sôi. Mùi thơm toả khắp bếp. Cô hiểu, Đồng Tư Thành chắc nhận ra, cô đã biết tất cả.

Bê thức ăn lên, Đồng Tư Thành đang lặng lẽ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Ăn cơm thôi!”.

Đồng Tư Thành bỗng nhiên nổi giận: “Không ăn, em đi đi!”.

Nghiêu Vũ giật mình: “Anh sao vậy?”.

Anh thở hổn hển quay đầu, mắt phẫn nộ: “Thương hại anh sắp chết phải không? Anh không cần! Người em thích là Hứa Dực Trung, không phải anh, anh muốn em ở bên anh, muốn nhìn thấy em, nhưng không phải thế này…”. Nói đến đây, giọng anh như hụt hơi.

Cả con người anh bỗng chốc suy sụp, ánh nắng xuân sớm tinh khôi rõ ràng chiếu vào, cũng không làm nó sáng lên.

Nghiêu Vũ sững người, hốt hoảng, chỉ sợ anh quỵ hẳn, rụt rè nói: “Tư Thành, không phải thương hại, em vẫn quan tâm anh”.

Đồng Tư Thành ngẩng đầu nhìn cô, không dám tin.

“Em đã thấy vật đó trong ngôi nhà ở thị trấn cổ, xin lỗi, Tư Thành. Em rất buồn, em cũng không thể xa anh, em ở bên anh, là thật, em…”. Nghiêu Vũ nghẹn giọng không nói được nữa.

Đồng Tư Thành bước tới ôm chặt cô.

Đầu Nghiêu Vũ dựa vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim anh, do dự giây lát, vòng tay ôm lưng anh, lòng xót xa, anh quá gầy, giơ cả xương sườn. Nghiêu Vũ không do dự nữa, ôm anh thật chặt, một cái ôm thực sự. “Tư Thành, hôm trước chẳng phải anh đã nói, bác sĩ bảo anh đang chuyển biến tốt? Không cần phẫu thuật? Anh xem, anh đã béo lên nhiều, khẩu vị cũng khá lên, một tuần nay không bị nôn nữa…”.

Nghiêu Vũ nói như mơ ngủ, nước mắt lã chã. Cô biết, lần này xa Hứa Dực Trung sẽ rất lâu, rất lâu.

Cô không nói dối, cô thật lòng quan tâm anh. Sao cô có thể dập tắt ánh lửa trong mắt anh? Đúng, quan tâm, nhưng quan tâm và yêu là hai chuyện khác nhau. Chỉ cần anh có thể khoẻ lên, cô bằng lòng gạt bỏ mọi suy nghĩ khác, cô bằng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện