Mùa Quýt Chín
Quyển 1 - Chương 14: Những người xung quanh Lưu Tiểu Đồng
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Chỗ đầu tiên họ đến là nhà Lưu Tiểu Đồng.
Xe dừng trong một con hẻm của một xóm nhỏ, sau khi ba người họ xuống xe, Ninh Trừng đi phía trước dẫn đường, Lâm Khiếu Ba đi song song với cô, giữa hai người cách nhau một khoảng cách an toàn chừng hai mét.
Lục Mang đi phía sau họ, trước sau như một, anh đi rất chậm, như là vừa đi vừa suy tư. Trong ký ức của Ninh Trừng, hình như lúc nào anh cũng đang nghĩ gì đó, dường như với thế giới tự do bên ngoài này, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh, bình thường cũng gần như không ra khỏi cửa, thật sự giống con rồng ẩn mình trong chốn đầm sâu.
Ba người họ tới nhà Lưu Tiểu Đồng, Lưu Tương đã đứng ở cửa, nhìn thấy họ thì lập tức mời họ vào nhà, vội vàng hỏi han tung tích Lưu Tiểu Đồng, cuối cùng lại hỏi, "Cảnh sát Lâm, Quất Tử, Tiểu Đồng nhà tôi có thể được tìm thấy không?" Cô ấy vừa hỏi xong, nước mắt lại bắt đầu dâng lên.
Ninh Trừng hơi kinh ngạc, cô ấy gọi cô là Quất Tử, chắc là đã từng nghe thấy Lưu Tiểu Đồng ở nhà gọi cô là chị Quất Tử. Cô vừa định an ủi cô ấy, nhớ đến phía sau còn có một người, lập tức giới thiệu với Lưu Tương, "Mẹ Tiểu Đồng, vị này chính là cố vấn tâm lí học tội phạm của Cục Cảnh sát chúng ta, giáo sư Lục. Anh ấy sẽ trợ giúp chúng ta nhanh chóng tìm được Tiểu Đồng."
"Cảm ơn mọi người, mọi người ngồi trước đi, trong nhà hơi lộn xộn, không có Tiểu Đồng, tôi cũng không có tâm tình đâu mà dọn dẹp. Trước kia nó sẽ giúp tôi dọn dẹp lại, con trai tôi hiểu chuyện như vậy, nếu không tìm thấy, sau này tôi phải làm sao bây giờ..."
Ninh Trừng nghe thấy cô ấy nói như vậy, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống, an ủi cô ấy. Vốn cô muốn đỡ Lưu Tương ngồi xuống, nhìn thấy sau khi Lục Mang cùng Lâm Khiếu Ba vào nhà cứ đi lại bốn phía, cẩn thận xem kỹ. Cô cũng đứng dậy, tùy tay lấy bao tay cao su trong túi xách, bắt đầu khám xét trong phòng.
Cô dạo qua một vòng, không phát hiện cái gì dị thường, chỉ là trong phòng tắm tìm được một sợi tóc dài cháy nắng, khá khô, Lưu Tương giải thích là vì mùa thu khô ráo, cho nên tóc dễ rụng.
Ninh Trừng so sánh bằng thị giác, tóc cô ấy cũng rất khô, bị cháy nắng, chiều dài cũng không khác là bao nhưng cô vẫn bỏ vào bao nilon, nói đây là thông lệ khi làm việc, bảo cô ấy không cần lo lắng.
Cả căn nhà cho thuê không lớn, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách đặt một cái giường hai tầng, phía trên bỏ mấy thứ lung tung, chỉ có tầng dưới có chăn và hai cái gối, thoạt nhìn có dấu vết đã từng có người ngủ.
Lưu Tương giải thích với họ, vì để Lưu Tiểu Đồng độc lập, cô ấy để cậu bé có phòng riêng, nhưng Tiểu Đồng sợ ngủ trong phòng khách, cho nên để cậu bé ngủ bên trong, cô ấy ngủ trên giường ngoài phòng khách, đôi khi Lưu Tiểu Đồng nửa đêm tỉnh giấc, cũng sẽ trèo lên giường cô ấy. Cô ấy nói về những hành động nhỏ nhặt, trong khóe mắt vẫn đong đầy nước mắt như cũ.
Ninh Trừng vỗ lưng an ủi cô ấy, sau đó đi theo Lục Mang dạo một vòng trong phòng khách, cuối cùng là đi vào phòng Lưu Tiểu Đồng. Giường bên trong không nhỏ, có một cái bàn học, bên trên đặt đầy sách, quyển sách trên cùng đang mở ra là sách giáo khoa Ngữ Văn, trong sách tràn ngập chữ, còn vẽ rất nhiều thứ khác, máy bay, xe, bí đao, thiên sứ... Và cả Tôn Ngộ Không.
Trang sách đang mở ra bài năm, "Bốn mùa":
Mầm cỏ nhòn nhọn, nói với chim nhỏ: "Em là mùa xuân."
Lá sen tròn tròn, nói với ếch xanh: "Mình là mùa hè."
Bông lúa cong cong, cúi thấp người nói: "Anh là mùa thu."
Người tuyết ưỡn bụng, bướng bỉnh mà nói: "Tôi chính là mùa đông."
Ninh Trừng nhìn những dòng chữ này, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh xuân hạ thu đông, rồi lại hiện lên hình ảnh Lưu Tiểu Đồng đọc diễn cảm bài thơ, cuối cùng, lại là cảnh tượng đáng sợ, Hoạ Mi ghé vào người Lưu Tiểu Đồng, trên người cả hai toàn là máu. Cô lắc đầu, cực lực xua tan những hình ảnh này.
Lục Mang duỗi tay muốn lấy sách giáo khoa, Ninh Trừng đột nhiên ngăn anh lại, "Đừng chạm vào, hình như trong đó có một sợi lông mi."
Cô đẩy khe hở giữa sách giáo khoa ra, dùng nhíp gắp một sợi lông mi đen, "Lạ quá, lông mi Tiểu Đồng không dài như vậy, nhưng nếu là lông mi người lớn thì chiều dài hơi ngắn một chút. Đây là lông mi của ai?"
Ninh Trừng nhìn Lưu Tương, cô ấy lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Mang về tiến hành kiểm nghiệm." Lục Mang nói xong, tùy tay cầm lấy sách giáo khoa. Hai người đồng thời thấy được bức tượng Tôn Ngộ Không bằng vàng bên dưới.
Lưu Tương lập tức giải thích, "Cái này là ông Thương Hải đưa cho Tiểu Đồng, nó vô cùng thích, ngày nào ngủ cũng phải ôm." Nhắc tới chuyện này, gương mặt giăng đầy mây đen của cô ấy rốt cuộc cũng có nụ cười.
"Vì sao trên người Lưu Tiểu Đồng có thương tích?" Lục Mang đột nhiên mở miệng hỏi một câu, tay vẫn giở sách giáo khoa Ngữ Văn.
"Đúng vậy, mẹ Tiểu Đồng, hôm sinh nhật Tiểu Đồng, tôi thấy trên người cậu bé có thương tích, hình như là bị đánh, tôi hỏi cậu bé, cậu bé lại khăng khăng là chính mình không cẩn thận té ngã. Nhưng thấy thế nào cũng không giống như tự mình té ngã. Có thể là vì đánh nhau với bạn học không?"
Lưu Tương lập tức trở nên tức giận lạ thường, "Nhất định là như thế. Con trai tôi tính cách bướng bỉnh, trước nay bị người ta bắt nạt đều không nói với tôi, cứ âm thầm chịu đựng."
"Bây giờ chúng ta đến trường học, cô cũng đi theo chúng tôi." Lục Mang buông sách giáo khoa Ngữ Văn, kêu Ninh Trừng dùng điện thoại chụp lại rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ.
Lưu Tương có vẻ sợ hãi, kéo áo Ninh Trừng đang chụp ảnh, khẽ hỏi, "Quất Tử, anh ta thật sự là cấp trên của cô sao? Có phải tôi nói sai ở đâu rồi không? Hình như anh ta không thích tôi, có phải là không muốn giúp tôi tìm Tiểu Đồng không?"
Ninh Trừng chụp ảnh xong, trong lúc cất điện thoại, cởi bao tay cao su bỏ vào trong túi xách, cũng đồng thời giải thích với cô ấy, "Cô đừng sợ anh ấy, giáo sư Lục của chúng tôi bình thường không thích nói chuyện, nhưng đối với công việc thì rất nghiêm túc. Cũng nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Tiểu Đồng. Đi thôi, chúng ta đến trường học."
Lưu Tương thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, đi theo cô cùng trở lại phòng khách.
Lâm Khiếu Ba đang thảo luận gì đó với Lục Mang, hình như là nói chuyện ở trường học, nhìn thấy hai người đi ra, hai người họ lập tức ngừng nói.
Dĩ nhiên Lâm Khiếu Ba đã biết nơi tiếp theo cần đến là trường học, Lưu Tương cũng đi theo, anh ấy rất lịch sự để các cô đi ở phía trước, mình thì cùng Lục Mang đi sau, vừa đi vừa tiếp tục câu chuyện vừa rồi bị gián đoạn.
"Chúng tôi đã điều tra tư liệu về bạn học cùng lớp của Lưu Tiểu Đồng, không có gì dị thường, nhưng mà, có một học sinh, chủ nhiệm lớp nói học sinh đó xin nghỉ vài ngày không tới."
Lâm Khiếu Ba nói đến chuyện này, khiến cho Lục Mang cảnh giác, "Vì sao lại xin nghỉ? Trong lớp có bạn học mất tích, phối hợp điều tra là nghĩa vụ, xin nghỉ không tới cũng phải nghĩ cách tìm được học sinh kia."
"Được, tôi phái người dựa theo địa chỉ, đến nhà học sinh đó tìm xem." Lâm Khiếu Ba lập tức gọi điện thoại, sắp xếp mọi chuyện.
Bốn người đi thành hai nhóm, Ninh Trừng cùng Lưu Tương đi ở phía trước, cách không xa, đương nhiên cũng nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người phía sau. Vốn Ninh Trừng còn lo vì chuyện ngày hôm qua, hai người họ sẽ không phối hợp được khi làm việc, hiện tại xem ra, hoàn toàn là cô nghĩ nhiều. Đối với công việc, thái độ của hai người họ giống nhau, chỉ là cách thức làm việc thì có chút bất đồng.
Lưu Tương không ngừng khen Lâm Khiếu Ba, nói anh ấy làm việc có kiên nhẫn, không ngừng cảm ơn anh ấy, còn với Lục Mang, hình như cô ấy hơi sợ hãi. Cho nên, lần này ngồi xe, Lưu Tương kiên quyết muốn ngồi ghế phụ lái, Ninh Trừng chỉ có thể ngồi phía sau với Lục Mang.
Lục Mang ngồi bên trái, nhưng mà anh đã quen ngồi chính giữa, cánh tay trái tùy ý đặt trên hai chân đang bắt chéo, tay phải chống cằm, khuỷu tay chống lưng ghế, đúng là dáng vẻ "trầm tư" kinh điển theo phong cách của ngài Lục.
Ninh Trừng cố gắng ngồi sát cửa sổ xe, nhưng dù như thế, lúc xe xốc nảy, cô vẫn thường xuyên không cẩn thận đụng tới anh. Mỗi lần đụng tới cô đều cảm thấy rất xấu hổ, lại nghĩ đến "sự cố đâm tường" ngày đi làm đầu tiên lúc ở nhà Lục Mang.
Cuối cùng, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà thương lượng với anh, chỉ vào vị trí rộng rãi bên trái, "Giáo sư Lục, anh có thể xích qua một chút không? Bên kia còn trống."
Lục Mang nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Tôi còn tưởng cô bị câm, không thể nói chuyện, hay là cô chỉ có thể nói chuyện với người khác, không thể nói chuyện với tôi?" Anh buông chân, nhích qua bên trái một chút.
Chính xác là "một chút", bởi vì Ninh Trừng cảm thấy không có gì khác vừa rồi lắm.
Ninh Trừng ngẫm lại, cuối cùng quyết định không để ý nữa, anh có vẻ không để tâm chuyện ngày đó, cô còn nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Lục Mang nhanh chóng khôi phục lại dáng ngồi thoải mái, hơn nữa, anh nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt trông rất thích ý. Không bao lâu sau, anh dứt khoát lại nhích về phía cô một chút.
Cô chỉ có thể nắm chặt cửa xe, tránh khỏi lúc xe lắc lư lại dựa gần anh. Dáng ngồi này đúng là không thoải mái, may là xe nhanh chóng đến nơi cần đến, tiểu học Trường Tân.
Sau khi Ninh Trừng xuống xe thì không ngừng xoa tay, đi về phía cửa, Lục Mang nhanh chóng đuổi theo cô, khóe môi mấp máy cả buổi, muốn nói gì đó, kết quả, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Chủ nhiệm lớp Lưu Tiểu Đồng – thầy Lý đã ra cổng đón họ. Trước khi mấy người họ đến, Ninh Trừng đã liên hệ với ông ấy.
Bởi vì là chủ nhật, trong trường không có người. Thầy Lý trực tiếp dẫn họ tới phòng học của lớp một, thuật lại biểu hiện của Lưu Tiểu Đồng ở trường học.
"Tiểu Đồng rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, gần như thầy cô giáo nào cũng thích em ấy. Mọi người nhìn cột phiếu bé ngoan này đi, của em ấy là nhiều nhất." Thầy Lý chỉ vào cái bảng phía sau phòng học, giải thích, "Cho nên tôi không hiểu lắm, vì sao mẹ Tiểu Đồng lại nghiêm khắc trừng phạt Tiểu Đồng vậy chứ? Mấy vết thương trên người em ấy... Tôi nghĩ, có phải Tiểu Đồng vì nguyên nhân này mà rời nhà bỏ đi không. Tôi rất hiểu em ấy, lòng tự trọng của em ấy vô cùng mạnh."
"Những vết thương đó không phải tôi làm. Tôi..." Lưu Tương lại bắt đầu khóc, "Ngày đó, hình như là thứ năm, tính tình tôi hơi nóng nảy, tôi kêu nó đọc bài cho tôi nghe, nó không đọc được, tôi liền đánh nó một cái. Con trai tôi không có khả năng chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà rời nhà bỏ đi."
"Cô bảo cậu bé đọc bài gì mà nó không đọc được? Cô đánh vào đâu?" Lục Mang truy hỏi những chi tiết này.
Ninh Trừng phát hiện anh rất nhạy bén với những chi tiết người bình thường dễ dàng xem nhẹ, cô kịp thời ghi lại những gì anh đã hỏi, thỉnh thoảng lại bớt chút thời gian an ủi người nhà.
Lưu Tương lau nước mắt,
"Bài Giang Nam,
Giang Nam được hái sen,
Lá nổi mọc đua chen.
Cá đùa trong lá sen.
Cá đùa đông lá sen,
Cá đùa tây lá sen,
Cá đùa nam lá sen,
Cá đùa bắc lá sen. [1]"
[1] Bản dịch của Điệp Luyến Hoa
Giọng cô ta có phần nghẹn ngào, nhưng lại đọc được hết cả bài thơ, "Tôi chỉ đánh vào vai nó một cái, nó sẽ không rời nhà trốn đi vậy đâu."
Thầy Lý không nói gì nữa.
Ninh Trừng lại nhìn về phía thầy Lý, giải thích tỉ mỉ, "Thầy Lý, vết thương của Lưu Tiểu Đồng có hai loại, hôm sinh nhật cậu bé, hai bên mặt sưng vù, mặt bên phải gần khóe môi còn có vài vết thương, hẳn là bị thứ gì sắc bén làm bị thương; còn có một ít vết trầy, trên cổ, trên cánh tay, vừa thấy chính là vết thương do đánh nhau với người khác tạo thành. Chuyện này thầy giải thích như thế nào?"
Gương mặt thầy Lý hơi hoảng hốt, "Trên cổ và trên tay cậu bé đều có thương tích, sao tôi lại không biết? Chuyện này không có khả năng, nếu học sinh đánh nhau, tôi sẽ biết đầu tiên." Ông cũng không giải thích gương mặt sưng vù và vết xước bên khóe môi Lưu Tiểu Đồng, đại khái là tưởng Lưu Tương đánh.
"Đó là ở trong tình huống có học sinh mách lại. Với tích cách của Lưu Tiểu Đồng, không giống những nam sinh thích thông qua thầy giáo để giải quyết vấn đề. Cho nên, rốt cuộc là thầy cố ý che giấu cái gì, hay là bị che giấu cái gì, chính thầy nghĩ cho kỹ, tôi cho thầy mười phút." Lục Mang bảo Ninh Trừng chú ý thời gian.
Thầy Lý gãi đầu, cuối cùng vẫn không thể không đồng ý, "Tôi đi gọi điện thoại hỏi mấy nam sinh nghịch ngợm trong lớp xem, mời các vị đến văn phòng tôi trước, bên kia có trà."
"Mấy nam sinh này, bao gồm cả người xin nghỉ không đến nữa." Lâm Khiếu Ba ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
Thầy Lý dẫn họ đi đến văn phòng tổ bộ môn lớp một, mời họ ngồi xuống, mình thì bắt đầu gọi điện thoại. Gọi hết một lượt, đã xác thực được đúng là ngày thứ sáu, hôm sinh nhật mình, Lưu Tiểu Đồng có đánh nhau với một nam sinh trong lớp, tên là Trương Hàng. Nguyên nhân đánh nhau tạm thời chưa rõ ràng, nhưng trong lớp có học sinh nhìn thấy, là Lưu Tiểu Đồng động tay trước, hơn nữa Trương Hàng bị thương cũng không nhẹ.
Người Lâm Khiếu Ba sắp xếp cũng nhanh chóng báo tin, học sinh vẫn luôn xin nghỉ không đến chính là Trương Hàng, người trong nhà nói cậu bé về quê cùng ông bà nội.
Tìm hiểu xong, trước khi rời khỏi trường học, Lục Mang giáo huấn thầy Lý không hề kiêng nể, "Làm thầy chủ nhiệm, học sinh đánh nhau bị thương, thầy lại không hề biết chuyện, thầy đúng là có bản lĩnh."
Chắc đây là lần đầu tiên thầy Lý bị người ta nghiêm khắc phê bình như vậy, làm thầy giáo cũng có tôn nghiêm, ông lập tức cãi lại, "Vị cảnh sát này, trường học không chỉ có một hai học sinh, chuyện phải xử lý không chỉ có mình mâu thuẫn của hai học sinh. Quan hệ giữa Lưu Tiểu Đồng và Trương Hàng từ trước đến nay luôn không tốt, hai đứa nó đánh nhau không nói cho thầy giáo, cũng không cho phép bạn học khác nói cho thầy giáo. Như vậy thì tôi đâu có cách gì?"
"Hừ, vậy nghĩa là loại chuyện này không chỉ xảy ra một lần. Thầy đúng là thầy giáo kiệt xuất nhất mà tôi từng thấy." Lục Mang nói xong, đứng dậy, không đợi thầy Lý biện giải đã trực tiếp rời khỏi văn phòng.
Lâm Khiếu Ba và Lưu Tương cũng theo sát ra ngoài.
Ninh Trừng nhìn biểu tình uể oải của thầy chủ nhiệm, muốn an ủi ông ấy, nhưng cuối cùng lại nói, "Thầy Lý, tuy giáo sư Lục nói chuyện hơi trực tiếp chút, nhưng thầy đúng là nên nói chuyện này cho cảnh sát trước. Từ ngày hôm qua tới hôm nay, chậm trễ bao nhiêu thời gian quý giá? Lỡ như Tiểu Đồng vì vậy mà xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này sẽ do ai gánh vác?"
Thầy Lý thở dài, "Bác sĩ Ninh, cô nói rất đúng. Nhưng cô không biết làm giáo viên cũng có chỗ khó xử. Đương nhiên là không có chuyện tôi hoàn toàn không biết, nhưng biết thì thế nào? Bố mẹ Trương Hàng tạo áp lực với lãnh đạo phía trên, muốn đè chuyện này xuống. Chuyện vốn dĩ chỉ là học sinh tranh chấp một vài câu, nếu làm lớn chuyện sẽ bị đồn thổi thành bạo lực học đường, chúng tôi cũng không được yên ổn.".
Ông ấy lén giải thích một ít nội tình cho cô, hy vọng sẽ trợ giúp cho cảnh sát phá án, cuối cùng kêu cô giải thích một chút với Lục Mang.
Ninh Trừng có thể cảm giác thật ra ông vẫn là một thầy giáo tận tâm, cũng không tiện nói gì nữa.
Cô nhớ tới sợi lông mi tìm được trong sách Ngữ Văn của Lưu Tiểu Đồng, thuận miệng hỏi, "Thấy Lý, trong lớp của thầy, có phải có học sinh lông mi rất dài không?"
Thầy Lý lập tức gật đầu, "Đúng thật là có một nữ sinh, tên Trình Tiểu Khiết, lông mi rất dài, rất đen. Một vài nam sinh nghịch ngợm, cảm thấy tò mò, còn thường xuyên giật lông mi của cô bé, cô bé này cũng tội nghiệp."
Ninh Trừng lập tức truy hỏi, "Có phải Trình Tiểu Khiết ngồi rất gần Lưu Tiểu Đồng không?" Nhận được câu trả lời khẳng định, Lưu Tiểu Đồng ngồi phía sau Trình Tiểu Khiết, nhưng hai đứa không hay nói chuyện với nhau.
Ninh Trừng hỏi hết những câu cần hỏi, rời đi. Cô đi tới cổng trường, lập tức nghe thấy tiếng còi của xe Lâm Khiếu Ba.
Cô chạy tới, phát hiện ghế phụ lái trống không, thì ra Lưu Tương đã đi làm. Vì thế, cô lại ngồi ở ghế phụ lái.
Beta: Quanh
Chỗ đầu tiên họ đến là nhà Lưu Tiểu Đồng.
Xe dừng trong một con hẻm của một xóm nhỏ, sau khi ba người họ xuống xe, Ninh Trừng đi phía trước dẫn đường, Lâm Khiếu Ba đi song song với cô, giữa hai người cách nhau một khoảng cách an toàn chừng hai mét.
Lục Mang đi phía sau họ, trước sau như một, anh đi rất chậm, như là vừa đi vừa suy tư. Trong ký ức của Ninh Trừng, hình như lúc nào anh cũng đang nghĩ gì đó, dường như với thế giới tự do bên ngoài này, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh, bình thường cũng gần như không ra khỏi cửa, thật sự giống con rồng ẩn mình trong chốn đầm sâu.
Ba người họ tới nhà Lưu Tiểu Đồng, Lưu Tương đã đứng ở cửa, nhìn thấy họ thì lập tức mời họ vào nhà, vội vàng hỏi han tung tích Lưu Tiểu Đồng, cuối cùng lại hỏi, "Cảnh sát Lâm, Quất Tử, Tiểu Đồng nhà tôi có thể được tìm thấy không?" Cô ấy vừa hỏi xong, nước mắt lại bắt đầu dâng lên.
Ninh Trừng hơi kinh ngạc, cô ấy gọi cô là Quất Tử, chắc là đã từng nghe thấy Lưu Tiểu Đồng ở nhà gọi cô là chị Quất Tử. Cô vừa định an ủi cô ấy, nhớ đến phía sau còn có một người, lập tức giới thiệu với Lưu Tương, "Mẹ Tiểu Đồng, vị này chính là cố vấn tâm lí học tội phạm của Cục Cảnh sát chúng ta, giáo sư Lục. Anh ấy sẽ trợ giúp chúng ta nhanh chóng tìm được Tiểu Đồng."
"Cảm ơn mọi người, mọi người ngồi trước đi, trong nhà hơi lộn xộn, không có Tiểu Đồng, tôi cũng không có tâm tình đâu mà dọn dẹp. Trước kia nó sẽ giúp tôi dọn dẹp lại, con trai tôi hiểu chuyện như vậy, nếu không tìm thấy, sau này tôi phải làm sao bây giờ..."
Ninh Trừng nghe thấy cô ấy nói như vậy, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống, an ủi cô ấy. Vốn cô muốn đỡ Lưu Tương ngồi xuống, nhìn thấy sau khi Lục Mang cùng Lâm Khiếu Ba vào nhà cứ đi lại bốn phía, cẩn thận xem kỹ. Cô cũng đứng dậy, tùy tay lấy bao tay cao su trong túi xách, bắt đầu khám xét trong phòng.
Cô dạo qua một vòng, không phát hiện cái gì dị thường, chỉ là trong phòng tắm tìm được một sợi tóc dài cháy nắng, khá khô, Lưu Tương giải thích là vì mùa thu khô ráo, cho nên tóc dễ rụng.
Ninh Trừng so sánh bằng thị giác, tóc cô ấy cũng rất khô, bị cháy nắng, chiều dài cũng không khác là bao nhưng cô vẫn bỏ vào bao nilon, nói đây là thông lệ khi làm việc, bảo cô ấy không cần lo lắng.
Cả căn nhà cho thuê không lớn, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách đặt một cái giường hai tầng, phía trên bỏ mấy thứ lung tung, chỉ có tầng dưới có chăn và hai cái gối, thoạt nhìn có dấu vết đã từng có người ngủ.
Lưu Tương giải thích với họ, vì để Lưu Tiểu Đồng độc lập, cô ấy để cậu bé có phòng riêng, nhưng Tiểu Đồng sợ ngủ trong phòng khách, cho nên để cậu bé ngủ bên trong, cô ấy ngủ trên giường ngoài phòng khách, đôi khi Lưu Tiểu Đồng nửa đêm tỉnh giấc, cũng sẽ trèo lên giường cô ấy. Cô ấy nói về những hành động nhỏ nhặt, trong khóe mắt vẫn đong đầy nước mắt như cũ.
Ninh Trừng vỗ lưng an ủi cô ấy, sau đó đi theo Lục Mang dạo một vòng trong phòng khách, cuối cùng là đi vào phòng Lưu Tiểu Đồng. Giường bên trong không nhỏ, có một cái bàn học, bên trên đặt đầy sách, quyển sách trên cùng đang mở ra là sách giáo khoa Ngữ Văn, trong sách tràn ngập chữ, còn vẽ rất nhiều thứ khác, máy bay, xe, bí đao, thiên sứ... Và cả Tôn Ngộ Không.
Trang sách đang mở ra bài năm, "Bốn mùa":
Mầm cỏ nhòn nhọn, nói với chim nhỏ: "Em là mùa xuân."
Lá sen tròn tròn, nói với ếch xanh: "Mình là mùa hè."
Bông lúa cong cong, cúi thấp người nói: "Anh là mùa thu."
Người tuyết ưỡn bụng, bướng bỉnh mà nói: "Tôi chính là mùa đông."
Ninh Trừng nhìn những dòng chữ này, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh xuân hạ thu đông, rồi lại hiện lên hình ảnh Lưu Tiểu Đồng đọc diễn cảm bài thơ, cuối cùng, lại là cảnh tượng đáng sợ, Hoạ Mi ghé vào người Lưu Tiểu Đồng, trên người cả hai toàn là máu. Cô lắc đầu, cực lực xua tan những hình ảnh này.
Lục Mang duỗi tay muốn lấy sách giáo khoa, Ninh Trừng đột nhiên ngăn anh lại, "Đừng chạm vào, hình như trong đó có một sợi lông mi."
Cô đẩy khe hở giữa sách giáo khoa ra, dùng nhíp gắp một sợi lông mi đen, "Lạ quá, lông mi Tiểu Đồng không dài như vậy, nhưng nếu là lông mi người lớn thì chiều dài hơi ngắn một chút. Đây là lông mi của ai?"
Ninh Trừng nhìn Lưu Tương, cô ấy lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Mang về tiến hành kiểm nghiệm." Lục Mang nói xong, tùy tay cầm lấy sách giáo khoa. Hai người đồng thời thấy được bức tượng Tôn Ngộ Không bằng vàng bên dưới.
Lưu Tương lập tức giải thích, "Cái này là ông Thương Hải đưa cho Tiểu Đồng, nó vô cùng thích, ngày nào ngủ cũng phải ôm." Nhắc tới chuyện này, gương mặt giăng đầy mây đen của cô ấy rốt cuộc cũng có nụ cười.
"Vì sao trên người Lưu Tiểu Đồng có thương tích?" Lục Mang đột nhiên mở miệng hỏi một câu, tay vẫn giở sách giáo khoa Ngữ Văn.
"Đúng vậy, mẹ Tiểu Đồng, hôm sinh nhật Tiểu Đồng, tôi thấy trên người cậu bé có thương tích, hình như là bị đánh, tôi hỏi cậu bé, cậu bé lại khăng khăng là chính mình không cẩn thận té ngã. Nhưng thấy thế nào cũng không giống như tự mình té ngã. Có thể là vì đánh nhau với bạn học không?"
Lưu Tương lập tức trở nên tức giận lạ thường, "Nhất định là như thế. Con trai tôi tính cách bướng bỉnh, trước nay bị người ta bắt nạt đều không nói với tôi, cứ âm thầm chịu đựng."
"Bây giờ chúng ta đến trường học, cô cũng đi theo chúng tôi." Lục Mang buông sách giáo khoa Ngữ Văn, kêu Ninh Trừng dùng điện thoại chụp lại rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ.
Lưu Tương có vẻ sợ hãi, kéo áo Ninh Trừng đang chụp ảnh, khẽ hỏi, "Quất Tử, anh ta thật sự là cấp trên của cô sao? Có phải tôi nói sai ở đâu rồi không? Hình như anh ta không thích tôi, có phải là không muốn giúp tôi tìm Tiểu Đồng không?"
Ninh Trừng chụp ảnh xong, trong lúc cất điện thoại, cởi bao tay cao su bỏ vào trong túi xách, cũng đồng thời giải thích với cô ấy, "Cô đừng sợ anh ấy, giáo sư Lục của chúng tôi bình thường không thích nói chuyện, nhưng đối với công việc thì rất nghiêm túc. Cũng nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Tiểu Đồng. Đi thôi, chúng ta đến trường học."
Lưu Tương thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, đi theo cô cùng trở lại phòng khách.
Lâm Khiếu Ba đang thảo luận gì đó với Lục Mang, hình như là nói chuyện ở trường học, nhìn thấy hai người đi ra, hai người họ lập tức ngừng nói.
Dĩ nhiên Lâm Khiếu Ba đã biết nơi tiếp theo cần đến là trường học, Lưu Tương cũng đi theo, anh ấy rất lịch sự để các cô đi ở phía trước, mình thì cùng Lục Mang đi sau, vừa đi vừa tiếp tục câu chuyện vừa rồi bị gián đoạn.
"Chúng tôi đã điều tra tư liệu về bạn học cùng lớp của Lưu Tiểu Đồng, không có gì dị thường, nhưng mà, có một học sinh, chủ nhiệm lớp nói học sinh đó xin nghỉ vài ngày không tới."
Lâm Khiếu Ba nói đến chuyện này, khiến cho Lục Mang cảnh giác, "Vì sao lại xin nghỉ? Trong lớp có bạn học mất tích, phối hợp điều tra là nghĩa vụ, xin nghỉ không tới cũng phải nghĩ cách tìm được học sinh kia."
"Được, tôi phái người dựa theo địa chỉ, đến nhà học sinh đó tìm xem." Lâm Khiếu Ba lập tức gọi điện thoại, sắp xếp mọi chuyện.
Bốn người đi thành hai nhóm, Ninh Trừng cùng Lưu Tương đi ở phía trước, cách không xa, đương nhiên cũng nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người phía sau. Vốn Ninh Trừng còn lo vì chuyện ngày hôm qua, hai người họ sẽ không phối hợp được khi làm việc, hiện tại xem ra, hoàn toàn là cô nghĩ nhiều. Đối với công việc, thái độ của hai người họ giống nhau, chỉ là cách thức làm việc thì có chút bất đồng.
Lưu Tương không ngừng khen Lâm Khiếu Ba, nói anh ấy làm việc có kiên nhẫn, không ngừng cảm ơn anh ấy, còn với Lục Mang, hình như cô ấy hơi sợ hãi. Cho nên, lần này ngồi xe, Lưu Tương kiên quyết muốn ngồi ghế phụ lái, Ninh Trừng chỉ có thể ngồi phía sau với Lục Mang.
Lục Mang ngồi bên trái, nhưng mà anh đã quen ngồi chính giữa, cánh tay trái tùy ý đặt trên hai chân đang bắt chéo, tay phải chống cằm, khuỷu tay chống lưng ghế, đúng là dáng vẻ "trầm tư" kinh điển theo phong cách của ngài Lục.
Ninh Trừng cố gắng ngồi sát cửa sổ xe, nhưng dù như thế, lúc xe xốc nảy, cô vẫn thường xuyên không cẩn thận đụng tới anh. Mỗi lần đụng tới cô đều cảm thấy rất xấu hổ, lại nghĩ đến "sự cố đâm tường" ngày đi làm đầu tiên lúc ở nhà Lục Mang.
Cuối cùng, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà thương lượng với anh, chỉ vào vị trí rộng rãi bên trái, "Giáo sư Lục, anh có thể xích qua một chút không? Bên kia còn trống."
Lục Mang nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Tôi còn tưởng cô bị câm, không thể nói chuyện, hay là cô chỉ có thể nói chuyện với người khác, không thể nói chuyện với tôi?" Anh buông chân, nhích qua bên trái một chút.
Chính xác là "một chút", bởi vì Ninh Trừng cảm thấy không có gì khác vừa rồi lắm.
Ninh Trừng ngẫm lại, cuối cùng quyết định không để ý nữa, anh có vẻ không để tâm chuyện ngày đó, cô còn nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Lục Mang nhanh chóng khôi phục lại dáng ngồi thoải mái, hơn nữa, anh nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt trông rất thích ý. Không bao lâu sau, anh dứt khoát lại nhích về phía cô một chút.
Cô chỉ có thể nắm chặt cửa xe, tránh khỏi lúc xe lắc lư lại dựa gần anh. Dáng ngồi này đúng là không thoải mái, may là xe nhanh chóng đến nơi cần đến, tiểu học Trường Tân.
Sau khi Ninh Trừng xuống xe thì không ngừng xoa tay, đi về phía cửa, Lục Mang nhanh chóng đuổi theo cô, khóe môi mấp máy cả buổi, muốn nói gì đó, kết quả, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Chủ nhiệm lớp Lưu Tiểu Đồng – thầy Lý đã ra cổng đón họ. Trước khi mấy người họ đến, Ninh Trừng đã liên hệ với ông ấy.
Bởi vì là chủ nhật, trong trường không có người. Thầy Lý trực tiếp dẫn họ tới phòng học của lớp một, thuật lại biểu hiện của Lưu Tiểu Đồng ở trường học.
"Tiểu Đồng rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, gần như thầy cô giáo nào cũng thích em ấy. Mọi người nhìn cột phiếu bé ngoan này đi, của em ấy là nhiều nhất." Thầy Lý chỉ vào cái bảng phía sau phòng học, giải thích, "Cho nên tôi không hiểu lắm, vì sao mẹ Tiểu Đồng lại nghiêm khắc trừng phạt Tiểu Đồng vậy chứ? Mấy vết thương trên người em ấy... Tôi nghĩ, có phải Tiểu Đồng vì nguyên nhân này mà rời nhà bỏ đi không. Tôi rất hiểu em ấy, lòng tự trọng của em ấy vô cùng mạnh."
"Những vết thương đó không phải tôi làm. Tôi..." Lưu Tương lại bắt đầu khóc, "Ngày đó, hình như là thứ năm, tính tình tôi hơi nóng nảy, tôi kêu nó đọc bài cho tôi nghe, nó không đọc được, tôi liền đánh nó một cái. Con trai tôi không có khả năng chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà rời nhà bỏ đi."
"Cô bảo cậu bé đọc bài gì mà nó không đọc được? Cô đánh vào đâu?" Lục Mang truy hỏi những chi tiết này.
Ninh Trừng phát hiện anh rất nhạy bén với những chi tiết người bình thường dễ dàng xem nhẹ, cô kịp thời ghi lại những gì anh đã hỏi, thỉnh thoảng lại bớt chút thời gian an ủi người nhà.
Lưu Tương lau nước mắt,
"Bài Giang Nam,
Giang Nam được hái sen,
Lá nổi mọc đua chen.
Cá đùa trong lá sen.
Cá đùa đông lá sen,
Cá đùa tây lá sen,
Cá đùa nam lá sen,
Cá đùa bắc lá sen. [1]"
[1] Bản dịch của Điệp Luyến Hoa
Giọng cô ta có phần nghẹn ngào, nhưng lại đọc được hết cả bài thơ, "Tôi chỉ đánh vào vai nó một cái, nó sẽ không rời nhà trốn đi vậy đâu."
Thầy Lý không nói gì nữa.
Ninh Trừng lại nhìn về phía thầy Lý, giải thích tỉ mỉ, "Thầy Lý, vết thương của Lưu Tiểu Đồng có hai loại, hôm sinh nhật cậu bé, hai bên mặt sưng vù, mặt bên phải gần khóe môi còn có vài vết thương, hẳn là bị thứ gì sắc bén làm bị thương; còn có một ít vết trầy, trên cổ, trên cánh tay, vừa thấy chính là vết thương do đánh nhau với người khác tạo thành. Chuyện này thầy giải thích như thế nào?"
Gương mặt thầy Lý hơi hoảng hốt, "Trên cổ và trên tay cậu bé đều có thương tích, sao tôi lại không biết? Chuyện này không có khả năng, nếu học sinh đánh nhau, tôi sẽ biết đầu tiên." Ông cũng không giải thích gương mặt sưng vù và vết xước bên khóe môi Lưu Tiểu Đồng, đại khái là tưởng Lưu Tương đánh.
"Đó là ở trong tình huống có học sinh mách lại. Với tích cách của Lưu Tiểu Đồng, không giống những nam sinh thích thông qua thầy giáo để giải quyết vấn đề. Cho nên, rốt cuộc là thầy cố ý che giấu cái gì, hay là bị che giấu cái gì, chính thầy nghĩ cho kỹ, tôi cho thầy mười phút." Lục Mang bảo Ninh Trừng chú ý thời gian.
Thầy Lý gãi đầu, cuối cùng vẫn không thể không đồng ý, "Tôi đi gọi điện thoại hỏi mấy nam sinh nghịch ngợm trong lớp xem, mời các vị đến văn phòng tôi trước, bên kia có trà."
"Mấy nam sinh này, bao gồm cả người xin nghỉ không đến nữa." Lâm Khiếu Ba ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
Thầy Lý dẫn họ đi đến văn phòng tổ bộ môn lớp một, mời họ ngồi xuống, mình thì bắt đầu gọi điện thoại. Gọi hết một lượt, đã xác thực được đúng là ngày thứ sáu, hôm sinh nhật mình, Lưu Tiểu Đồng có đánh nhau với một nam sinh trong lớp, tên là Trương Hàng. Nguyên nhân đánh nhau tạm thời chưa rõ ràng, nhưng trong lớp có học sinh nhìn thấy, là Lưu Tiểu Đồng động tay trước, hơn nữa Trương Hàng bị thương cũng không nhẹ.
Người Lâm Khiếu Ba sắp xếp cũng nhanh chóng báo tin, học sinh vẫn luôn xin nghỉ không đến chính là Trương Hàng, người trong nhà nói cậu bé về quê cùng ông bà nội.
Tìm hiểu xong, trước khi rời khỏi trường học, Lục Mang giáo huấn thầy Lý không hề kiêng nể, "Làm thầy chủ nhiệm, học sinh đánh nhau bị thương, thầy lại không hề biết chuyện, thầy đúng là có bản lĩnh."
Chắc đây là lần đầu tiên thầy Lý bị người ta nghiêm khắc phê bình như vậy, làm thầy giáo cũng có tôn nghiêm, ông lập tức cãi lại, "Vị cảnh sát này, trường học không chỉ có một hai học sinh, chuyện phải xử lý không chỉ có mình mâu thuẫn của hai học sinh. Quan hệ giữa Lưu Tiểu Đồng và Trương Hàng từ trước đến nay luôn không tốt, hai đứa nó đánh nhau không nói cho thầy giáo, cũng không cho phép bạn học khác nói cho thầy giáo. Như vậy thì tôi đâu có cách gì?"
"Hừ, vậy nghĩa là loại chuyện này không chỉ xảy ra một lần. Thầy đúng là thầy giáo kiệt xuất nhất mà tôi từng thấy." Lục Mang nói xong, đứng dậy, không đợi thầy Lý biện giải đã trực tiếp rời khỏi văn phòng.
Lâm Khiếu Ba và Lưu Tương cũng theo sát ra ngoài.
Ninh Trừng nhìn biểu tình uể oải của thầy chủ nhiệm, muốn an ủi ông ấy, nhưng cuối cùng lại nói, "Thầy Lý, tuy giáo sư Lục nói chuyện hơi trực tiếp chút, nhưng thầy đúng là nên nói chuyện này cho cảnh sát trước. Từ ngày hôm qua tới hôm nay, chậm trễ bao nhiêu thời gian quý giá? Lỡ như Tiểu Đồng vì vậy mà xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này sẽ do ai gánh vác?"
Thầy Lý thở dài, "Bác sĩ Ninh, cô nói rất đúng. Nhưng cô không biết làm giáo viên cũng có chỗ khó xử. Đương nhiên là không có chuyện tôi hoàn toàn không biết, nhưng biết thì thế nào? Bố mẹ Trương Hàng tạo áp lực với lãnh đạo phía trên, muốn đè chuyện này xuống. Chuyện vốn dĩ chỉ là học sinh tranh chấp một vài câu, nếu làm lớn chuyện sẽ bị đồn thổi thành bạo lực học đường, chúng tôi cũng không được yên ổn.".
Ông ấy lén giải thích một ít nội tình cho cô, hy vọng sẽ trợ giúp cho cảnh sát phá án, cuối cùng kêu cô giải thích một chút với Lục Mang.
Ninh Trừng có thể cảm giác thật ra ông vẫn là một thầy giáo tận tâm, cũng không tiện nói gì nữa.
Cô nhớ tới sợi lông mi tìm được trong sách Ngữ Văn của Lưu Tiểu Đồng, thuận miệng hỏi, "Thấy Lý, trong lớp của thầy, có phải có học sinh lông mi rất dài không?"
Thầy Lý lập tức gật đầu, "Đúng thật là có một nữ sinh, tên Trình Tiểu Khiết, lông mi rất dài, rất đen. Một vài nam sinh nghịch ngợm, cảm thấy tò mò, còn thường xuyên giật lông mi của cô bé, cô bé này cũng tội nghiệp."
Ninh Trừng lập tức truy hỏi, "Có phải Trình Tiểu Khiết ngồi rất gần Lưu Tiểu Đồng không?" Nhận được câu trả lời khẳng định, Lưu Tiểu Đồng ngồi phía sau Trình Tiểu Khiết, nhưng hai đứa không hay nói chuyện với nhau.
Ninh Trừng hỏi hết những câu cần hỏi, rời đi. Cô đi tới cổng trường, lập tức nghe thấy tiếng còi của xe Lâm Khiếu Ba.
Cô chạy tới, phát hiện ghế phụ lái trống không, thì ra Lưu Tương đã đi làm. Vì thế, cô lại ngồi ở ghế phụ lái.
Bình luận truyện