Mùa Tuyết Rơi

Chương 17



Anh thận trọng gỡ vương miện và vòng bạc xuống, chạm lên chiếc khuy trên vạt áo tôi, những ngón tay run run. Anh dừng lại: “Tử Kỳ, hôm nay suýt nữa em làm anh ngất đấy”.

Tháng Tư, cuối mùa xuân, Tô Hà cỏ xanh rì, cây cối tươi tốt, chim chóc ríu rít.

Vân Dịch sắp xếp công việc của công ty xong, tôi xin nghỉ phép, hai chúng tôi cùng về Tô Hà.

Trở về nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi tôi và Vân Dịch đã quen biết và yêu nhau. Mấy lần trở về rồi lại ra đi, lần nào cũng thấy rất đau lòng, duy chỉ có lần này, tôi thấy lòng hân hoan. Tôi nhớ tới tất cả mọi thứ ở nơi đó, nhớ tới căn nhà gỗ bên bờ sông, nhớ đến những cây trúc xanh trên núi, nhớ mẹ tôi, nhớ Quyên Tử.

Sắp tới nơi rồi. Tôi nôn nóng kéo tay chỉ cho Vân Dịch nhìn, nhìn lại mỗi một nơi chúng tôi đã sống và chơi đùa.

Tới lưng chừng núi thì nhìn thấy, cái thị trấn quen thuộc ấy, đường phố quen thuộc ấy. Chúng tôi nhìn nhau và cười.

Vân Dịch nắm chặt tay tôi đi về phía ngôi nhà thân quen. Giống như mỗi lần tan học trước đây, như mỗi lần từ trên núi về.

Quyên Tử biết chúng tôi trở về thì rất vui mừng, luôn miệng nói rằng đã thu dọn xong nhà cửa và bảo chúng tôi nhất định phải về ở trong nhà.

Đi qua con đường gập ghềnh, nghe những lời hỏi thăm thân thiết của mọi người gặp trên đường, tôi như đã nhìn thấy ngôi nhà của mình.

Vẫn là bức tường rào thấp với những bông hoa rực rỡ, tôi nắm thật chặt tay Vân Dịch, anh khẽ nói: “Tử Kỳ, chúng ta về đến nhà rồi”.

Đẩy cánh cổng, chúng tôi nhìn thấy Quyên Tử. Cô ấy vấn tóc trên đầu, trông dịu dàng như dòng nước, đang ngồi trước cửa nhà thêu hoa. Dường như tôi nhìn thấy mẹ đang ngồi làm việc nhà, chờ tôi và Vân Dịch về. Mắt tôi chợt cay cay, nghẹn ngào gọi: “Quyên Tử!”.

Quyên Tử ngẩng đầu lên, nhìn chúng tôi mừng rỡ, miệng rối rít: “Về rồi, bố A Địch à, Tử Kỳ về rồi này!”.

Về rồi, cuối cùng, tôi và Vân Dịch cũng đã cùng nhau trở về. Kể từ ngày tiễn anh ra đi đến khi cùng anh trở lại vừa chẵn mười ba năm. Không biết vì sao, tôi chỉ muốn khóc.

“Tử Kỳ, được rồi, được rồi mà, đừng như thế.” Vân Dịch ôm lấy vai tôi dỗ dành.

“Được rồi, đợi hai người lâu quá, cuối cùng cũng đã về, vào nhà đi, ăn cơm thôi!” Quyên Tử bế cậu con trai lên đi vào trong nhà. Chồng cô ấy có vẻ hơi bối rối, sau khi ngồi xuống liền nâng ly rượu lên. Tôi và Quyên Tử đùa với A Địch, còn Vân Dịch và chồng Quyên Tử uống hết chén này đến chén khác. Quyên Tử cười, nói: “Anh ấy, hễ uống là uống rất nhiều”.

Mọi thứ trước mắt sao mà hòa hợp, trong lòng tôi trào lên cảm giác dịu dàng và bình yên.

Vân Dịch và chồng Quyên Tử càng nói chuyện càng có vẻ hợp. Hai người đàn ông trở nên quen thuộc với nhau vì rượu, đó là cách thức làm quen và thân thuộc của đàn ông, phụ nữ không thể nào xen vào được. Quyên Tử đặt con xuống cho thằng bé tự chơi, rồi kéo tôi lên gác: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta lên trên này đi”.

“Sao chẳng khác xưa chút nào thế?” Tôi thấy ngạc nhiên.

“Mình nghĩ, nhất định phải để lại một gian phòng cho cậu, gian phòng này mình chưa hề động đến.” Quyên Tử mỉm cười trả lời, cô ấy nắm tay tôi: “Tốt quá, Tử Kỳ, cậu với Triển Vân Dịch như thế này thật là tốt!”.

Tôi nhìn cô ấy bằng đôi mắt rưng rưng lệ: “Cảm ơn cậu, Quyên Tử. Buổi chiều, mình muốn cùng với Vân Dịch ra thăm mẹ”.

“Mình biết, mình đã chuẩn bị đầy đủ hương, nến và tiền giấy.” Quyên Tử cười nói: “Và cả một chùm pháo nữa. Đây là chuyện vui, phải để cho mẹ cậu biết chứ”.

Tôi nhìn lên nấm mộ ở lưng chừng núi, cảm thấy như mẹ không ở đó mà đang ở trong lòng mình. Tôi luôn nghĩ mẹ ở bên tôi, mãi ở bên tôi.

Vân Dịch nói với tôi: “Tử Kỳ, anh luôn muốn đưa em về”.

Tôi thắp nến châm hương, đốt tiền vàng cho mẹ, Vân Dịch lặng lẽ đốt pháo. Giữa tiếng pháo đì đùng, tôi nhìn thấy những mảnh giấy hồng cùng làn khói xanh bay cuốn lên trong gió.

Vân Dịch nắm tay tôi, cùng cúi đầu lạy mẹ, anh nói: “Cháu đã hứa với bác rằng sẽ chăm sóc cho Tử Kỳ suốt đời. Hôm nay cháu và Tử Kỳ về đây thăm bác, xin được bác đồng ý cho phép, cho phép cháu được lấy con gái bác”. Nói xong, bỗng nhiên anh cất tiếng hát:

Ngày ấy anh tới thôn nhỏ này,

Sương sớm nhẹ nhàng thấm ướt nơi vạt áo,

Lòng anh vui sướng hân hoan,

Anh khẽ hỏi em, ơi cô gái của anh,

Em chớp đôi mắt như sao sáng chỉ đường cho anh tới thôn này,

Lòng em phải chăng cũng như anh, nói với anh làm anh cười vui sướng.

Tôi bịt miệng không dám tin, không biết anh đã học bài tình ca này từ lúc nào? Vẻ mặt anh hơi ngượng ngùng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi đầy dũng khí.

Tôi không sao ngăn được những dòng lệ đang tuôn trào như suối: “Anh có biết những lời hát của anh còn khó nghe hơn cả người già hơn sáu mươi tuổi trong thị trấn không? Sao anh lại hát ra những lời ca khó nghe thế?”.

Vân Dịch đỏ bừng mặt, ánh mắt lộ vẻ tức giận. Rồi, đột nhiên anh cất tiếng hát to:

Trái tim Tử Kỳ còn lạnh hơn nước sông tháng Hai,

Anh ủ trong lồng ngực để nó tan hòa.

Trên núi trúc xanh cao từng đốt,

Phải đợi đến khi nào em mới hay?

Hát xong, anh nhìn tôi, nói: “Hãy lấy anh!”.

Nước mắt làm nhạt nhòa, tôi vừa khóc vừa cười: “Triển Vân Dịch, anh học được chiêu này từ khi nào vậy?”.

Anh đáp lớn, không chút xấu hổ: “Đó là do chồng Quyên Tử dạy. Anh ấy nói, chỉ cần cất tiếng hát, thì chim trên núi không có con nào nghe thấy mà không bay theo về. Anh không phải là “vương” thì cũng được xếp vào hàng “bá” của quán Karaoke, học xong là thực hiện luôn!”.

Tôi nhìn anh, nhìn người đàn ông đã dũng cảm hát tình ca mà lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Quan niệm về hạnh phúc trong lòng mỗi một người, ở mỗi một thời điểm khác nhau cũng không giống nhau, giờ phút này với tôi như thế là quá hạnh phúc rồi.

Tôi đột ngột quay người đi xuống núi, bước chân bồng bềnh. Tôi đã nghe thấy, mẹ tôi cũng đã nghe thấy. Tôi chợt cảm thấy thời gian mười mấy năm chỉ như trong nháy mắt, như một giấc mơ. Chúng tôi lại trở về nơi cũ, vẫn với tình cảm trong sáng như xưa, không có sóng gió, không có ấm ức, không có đau lòng, không có tuyệt vọng.

“Tử Kỳ, em sao thế?” Vân Dịch vội bước theo sau, rồi ôm lấy vai tôi, giữ tôi lại. “Em không vui à? Em không bằng lòng lấy anh sao?”

Tôi không quay đầu, hướng về phía thị trấn, cất vang tiếng hát:

Trái tim của anh, em đã ấp ủ trong lòng cả trăm năm,

Sự chân thành của em khiến trời xanh cũng cảm động.

Hát xong, tôi cắn môi mỉm cười và chạy xuống chân núi. Quay đầu lại thì thấy Vân Dịch vẫn đang đứng ngây người. Tôi nói to: “Triển Vân Dịch, em muốn lấy anh!”.

Đột nhiên, anh như biến thành chàng trai của núi rừng, cất bước chạy về phía tôi, rồi dừng lại trước mặt và bế thốc tôi lên vác trên vai, bàn tay đánh vào mông tôi không chút thương xót: “Ai bảo em chơi xấu! Ai bảo em cười anh! Chồng của Quyên Tử nói, phải đánh rồi mới nghe lời!”.

Tôi cười to, xin được “khoan hồng”: “Còn đánh nữa, em sẽ không lấy anh đâu”.

Anh thở hổn hển đáp: “Bây giờ không do em quyết định nữa rồi”, sau đó vác tôi chạy thẳng tới bờ sông mới đặt xuống. Tôi giơ chân đá, anh cười, tránh sang bên, rồi kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt: “Còn định đá anh xuống nước?”.

Tôi khẽ tựa vào ngực anh: “Đồ nhỏ nhen, vẫn còn thù à?”.

“Tử Kỳ, còn nhớ tới lúc anh sắp rời đi năm ấy không?”

“Có.”

“Có nhớ anh đã nói gì không?”

“Có.”

“Anh đã cầu hôn một cô gái mới mười sáu tuổi.”

“Ừm.”

“Tử Kỳ, chiếc túi em thêu thật là xấu! Mặt em chưa bao giờ rửa sạch! Em lại đem nướng ve sầu mời anh ăn! Trên đầu em còn có chấy! “

Trời, sao tôi không biết anh nhớ dai đến thế, mà lại toàn nhớ những chuyện xấu của tôi!

“Tử Kỳ, điệu bộ của em khi trừng mắt lên trông rất đẹp!”

Em mà không làm cho anh té xỉu trước mặt thì em không còn là Đường Tử Kỳ nữa! Tôi trừng mắt nhìn anh, thề độc.

Ở Tô Hà hai ngày, sau đó chúng tôi trở lại thành phố B. Trước lúc đi, Quyên Tử cho tôi một thứ mà đến trong mơ tôi cũng mong có được. Vật đó được đựng trong một chiếc vali to, dù Vân Dịch có hỏi thế nào, tôi cũng chỉ cười không nói cho anh biết. Thứ làm cho người khác phải té xỉu này không thể để anh biết trước được.

Vân Dịch vẫn ở lại trong nhà tôi mà không chuyển đi. Hằng ngày, chúng tôi cùng nhau đi làm, sau giờ làm, cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn, hoặc là ăn ở bên ngoài. Cuộc sống của những gia đình bình thường chắc cũng như thế, chỉ có điều những việc cùng làm nhiều hơn mà thôi. Thỉnh thoảng chúng tôi lại hẹn bạn bè đi chơi. Anh trở thành bạn trai của tôi một cách danh chính ngôn thuận.

Chúng tôi mua một căn nhà ba phòng ở khu vực vành đai ba. Tôi kiên quyết mua căn nhà ấy, Vân Dịch không hiểu. Tôi nói cho anh biết, tôi thích sống ở những khu phố nhỏ, vì nơi đó có tình người, không thích những nơi quá rộng lớn.

Tiểu Vi đã thiết kế giúp chúng tôi. Hễ rảnh rỗi là chúng tôi lại đi xem cách bài trí, trang hoàng nhà cửa, nhìn ngôi nhà của hai đứa hình thành từng tí một. Vân Dịch thường nhìn tôi đứng ngây người trong nhà, lắc vai tôi để thức tỉnh: “Tử Kỳ, anh thấy em yêu ngôi nhà này còn hơn cả anh rồi đấy”.

Tôi đáp: “Không lẽ anh muốn em nói rằng có anh thì không có nó?”.

Vân Dịch giận: “Thì ra, anh và đống gạch ngói ấy cũng như nhau thôi à?”.

“Ồ, không phải thế, anh quan trọng hơn.” Tôi vội cải chính.

“Như thế cũng không khác là mấy.” Anh lại bắt đầu đắc ý.

Tôi nhấn mạnh: “Là tiền của anh quan trọng, nếu không, nhiều nhất em cũng chỉ mua đủ nhà bếp và nhà vệ sinh thôi”.

Vân Dịch phẫn nộ: “Nói một hồi, cuối cùng vẫn là em yêu tiền của anh!”.

Tôi khẽ cười, hôn anh: “Em còn yêu anh nữa”.

Chúng tôi vốn định đợi qua Tết, khi mùa xuân đến, Vân Dịch lấy được lãi từ cổ phần trả hết nợ, công ty không còn áp lực kinh tế nữa thì sẽ kết hôn. Nhưng anh không chịu, cứ một mực bàn với tôi, tôi nhìn chỗ thức ăn thừa trên bàn, nói: “Đếm đám xương sườn còn thừa, thừa một miếng sẽ cưới trước một tháng, thừa hai miếng sẽ cưới trước hai tháng”.

Vân Dịch thấy hối hận vì trước đó đã ăn quá hối hả: “Miếng sườn anh chưa gặm hết này liệu có thể tính là nửa tháng không?”.

Tôi đáp: “Em vẫn chưa ăn no”.

Anh vội vàng đem đĩa thức ăn trước mặt tôi đi, rồi tìm từng miếng sườn. Đếm mấy lần xong, anh vui mừng nói: “Mùa thu năm nay!”.

Thế là chúng tôi quyết định cử hành hôn lễ vào mùa thu. Cả nhà Quyên Tử đại diện cho nhà gái đến thành phố B.

Bọn Úc Nhi tranh nhau làm phù dâu. May mà Quyên Tử đã nghĩ ra cách. Cô ấy nói: “Tuy không phải kết hôn ở thị trấn của chúng ta, nhưng phù dâu vẫn không thể chỉ có một người”.

Thế là đám các cô gái ồn ào như chợ vỡ ấy lập tức trở thành đồng minh, bàn nhau tìm cách gây khó khăn cho Triển Vân Dịch. Mấy bài ca núi rừng có vẻ chưa khó lắm, cần phải sửa ca từ đi mới được.

Khi Vân Dịch mời một đám chàng trai đến cửa, ở sau cửa, các cô gái bắt đầu cất giọng hát: “Không mở cửa, không mở cửa. Không đưa phong bao đỏ không mở cửa”.

Thế là phong bao đỏ lập tức liên tiếp được nhét vào khe cửa, bên trong lại hát: “Tôi không thể quá mềm lòng, quá mềm lòng, không thể dễ dàng mở cửa ra”.

Bên ngoài cửa nhốn nháo, phong bao đỏ lại liên tiếp nhét vào khe cửa. Cánh cửa đầu tiên cuối cùng được mở ra, một đoàn người ồn ào tràn vào với vẻ chiến thắng. Ba cánh cửa của ba gian phòng đều đóng chặt, các chàng trai lại lần lượt vượt qua từng cửa một.

Quyên Tử ở bên tôi ngồi trong thư phòng, đang giúp tôi đội vương miện.

Tôi không mặc áo cưới, trên người tôi giờ là chiếc áo mẹ thêu, có điều, từ phần ngực, ống tay và vạt áo đều là những miếng bạc mà Quyên Tử đính. Quyên Tử nói, đây coi như nhà gái tặng cho tôi. Tôi cảm thấy chúng quá quý giá nên không chịu nhận. Nhưng cô ấy nói, tôi đã cho cô ấy căn nhà gỗ, nên tôi nhất định phải nhận chút tấm lòng của cô ấy.

Cô ấy quấn khăn quanh trán tôi, rồi cẩn thận đội vương miện lên. Mặc xong quần áo, đeo xong vòng bạc, đội vương miện lên xong, tôi cảm thấy quay đầu hơi khó, liền nói với Quyên Tử: “Bây giờ ít nhất mình cũng phải tăng khoảng chục cân”.

Bên ngoài cửa vẫn rất ồn ào, cuối cùng chỗ này cũng đã trở thành mục tiêu. Bỗng nhiên tôi thấy xấu hổ, sợ Vân Dịch nhìn thấy bộ dạng mình lúc này. Quyên Tử lùi một bước nhìn tôi, rồi cười và khen: “Tử Kỳ, cậu là cô dâu đẹp nhất mình từng thấy”.

Lúc đó, tiếng hát từ ngoài cửa vọng đến, chồng Quyên Tử giúp cho Vân Dịch vượt cửa xông vào. Quyên Tử và chồng cô vốn nên duyên do hát đối, lúc này cất tiếng hát lên, tiếng hát rất rành rọt. Gặp phải đối thủ, chồng cô hết cách, câm tịt. Bỗng nhiên nghe thấy Vân Dịch “rống” lên:

Đàn ông tốt không để cho người con gái mình yêu phải chịu dù một chút đau lòng.

Sẽ không như cơn gió kia lang thang khắp nơi, thổi qua đông đến tây.

Cô gái tốt không để cho chú rể đang chờ đợi lòng thêm bồn chồn.

Cô đơn không nhìn thấy điệu bộ e thẹn của cô dâu!

Trời đất, lời bài hát của anh là thế nào vậy. Một tràng tiếng cười vang lên, Quyên Tử cười, mở cửa ra.

Tiếng cười lập tức im bặt, tôi nghĩ người ngoài có lẽ chưa nhìn thấy một cô dâu mặc như tôi bao giờ. Tôi ngước mắt lên nhìn Quyên Tử không biết phải làm sao, nhưng cô ấy nhìn lại tôi bằng ánh mắt khẳng định. Cuối cùng tôi cũng ngẩng cái đầu nặng trịch lên, trông ra phía cửa.

Tôi vẫn không dám nhìn Vân Dịch, nghe thấy các cô gái hoan hô ầm lên rồi xông vào: “Oa, Tử Kỳ, đẹp quá!”. Ai cũng đưa tay sờ lên quần áo và vương miện của tôi.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như một vật triển lãm, thỏa mãn sự tò mò của mọi người, đứng ngây ra trong trạng thái dở khóc dở cười.

Đúng lúc tôi đang hối hận rằng lẽ ra mình không nên mặc bộ trang phục như thế này, thì đột nhiên Vân Dịch định thần lại, anh sải bước tới, vung tay, gạt tất cả các cô gái ra: “Muốn sờ thì sờ vào tôi đây này!”.

Tôi không nín được cười, mọi người trong phòng cũng cười ồ lên.

Đến khi khách khứa đều đã ra về hết, tôi đưa tay lên gỡ chiếc vương miện bạc xuống, nó nặng tới mức sắp làm cổ tôi gãy đến nơi. Vân Dịch bèn ngăn tay tôi lại: “Để anh”.

Anh thận trọng gỡ vương miện và vòng bạc xuống, chạm lên chiếc khuy trên vạt áo tôi, những ngón tay run run. Anh dừng lại: “Tử Kỳ, hôm nay suýt nữa em làm anh ngất đấy”.

Phải, điều mà tôi muốn chính là thế này!

“Tử Kỳ, hôm nay em đẹp tới mức anh không thể rời mắt đi được.”

Phải, nghe thấy vậy mà trong lòng tôi thấy rất đỗi ngọt ngào.

“Tử Kỳ, em sắp ba mươi tuổi rồi, sao lại trang điểm như thế?”

Sao, bảo tôi già ư? Tôi ngẩng đầu lên lườm anh.

“Tử Kỳ, em già rồi, lần sau không được trang điểm ăn mặc lòe loẹt như vậy nữa.”

Sao? Như vậy là có ý gì? Mắt tôi bắt đầu tích tụ cơn tức giận.

“Tử Kỳ, em nên làm một bà vợ luống tuổi là tốt nhất.”

Tôi gầm lên: “Triển Vân Dịch, tối hôm nay anh ngủ ở sô pha đi, chiếc ghế ấy đủ cho hai người như anh ngủ!”.

“Tử Kỳ, hôm nay có tuyết rơi, anh nhất định sẽ đi cùng em hết con phố dài.”

Tôi không bị lay chuyển trước những lời nói ấy.

“Tử Kỳ, anh là đàn ông, bây giờ anh là người chủ trong gia đình!” Vân Dịch không còn dịu dàng, không phí lời nữa, và cuối cùng đã lộ răng nanh ra.

Thế là, câu chuyện tình yêu vượt qua hai lần bảy năm của chúng tôi đã hạ màn một cách viên mãn.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện