Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 105: Không có tường nào gió không lọt qua được



“Dạ được.”

Âu Dương Vân ngoan ngoãn đồng ý.

Cô mặc một chiếc áo lông dày cộp, lúc xe đi được nửa đường, trời bắt đầu có tuyết rơi, đến phòng khách sán bay, cô xách vali hành lý đi vào trong, vừa phủi tuyết trên người vừa lẩm bẩm: “Thời tiết khỉ gió này, cần gì phải đến Hokkaido ngắm tuyết nhỉ.”

Đợi gần hai mươi phút, Nam Cung Phong vẫn chưa đến, cô lo lắng gọi điện thoại cho anh, điện thoại reo lên rất lâu mới có người bắt máy: “Alo?”

Bỗng nhiên nghe thấy giọng của Nam Cung Phong cô lại có chút hoảng hốt, tại sao giọng anh nghe lại nặng nề đến vậy.

“Anh chưa đi sao?”

“Tiểu Vân xin lỗi, hôm nay chúng ta tạm hoãn nhé, bây giờ anh có chút việc.”

Trái tim bỗng thịch một tiếng, Âu Dương Vân hóa đá tại chỗ, mãi sau đó mới khịt khịt chiếc mũi đã lạnh đến đỏ ửng hỏi: “Chuyện rất quan trọng sao? Em tưởng chuyện chúng ta đi du lịch cũng rất quan trọng chứ.”

Nam Cung Phong có vẻ hơi áy náy: “Ừ, anh đã kêu Quý Phong đi đón em về nhà rồi, tối chúng ta gặp lại.”

Ngây người tắt điện thoại đi, Âu Dương Vân cũng không hiểu nổi tâm trạng lúc này của mình là gì nữa, rất phức tạp, rất khó chịu, cũng rất mất mát.

Mười phút sau, xe của Quý Phong đã đến sân bay, cậu nâng dù chạy đến trước mặt Âu Dương Vân: “Chị nhà, sếp Phong bỗng có chuyện gấp nên kêu tôi đến đón cô về nhà.”

Cô không nói gì, yên lặng ngồi vào trong xe.

Xe chậm rãi chạy về trong làn tuyết mịt mờ, Âu Dương Vân gục đầu bên kính xe, không ngừng an ủi mình: “Không sao, không nhất thiết phải đi Hokkaido, ở đâu chả ngắm được tuyết, không sao, không nhất thiết phải đi hai người, một mình cũng được.”

Qua gương chiếu hậu, Quý Phong thấy tâm trạng của Âu Dương Vân không tốt, nên lên tiếng an ủi: “Chị à, chỉ là lùi thời gian đi lại thôi mà, sau này vẫn có thể đi mà.”

“Anh ấy đang ở đâu?”

“Đi ra ngoài giải quyết công việc rồi.”

Ánh mắt khi trả lời của Quý Phong có chút khác thường, Âu Dương Vân lập tức nhìn ra đầu mối: “Giải quyết việc gì?”

“Cái này… Tôi không hỏi.”

“Rốt cuộc là không hỏi hay không muốn cho tôi biết?”

Âu Dương Vân ép hỏi.

“Không hỏi.”

“Quý Phong, cậu còn muốn lừa tôi sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu không biết nói dối, nếu muốn tốt cho anh ấy thì cậu nói hết cho tôi biết, bởi vì chỉ có tôi mới có thể đem lại cuộc sống mới cho anh ấy.”

Lời của Âu Dương Vân khiến Quý Phong hơi dao động, kỳ thực ngay từ ban đầu cậu đã muốn nói thật rồi.

“Nghe nói, hình như Đường Huyên đã trở về rồi.”

Một câu nói, như một quả bom hẹn giờ, khiến đầu óc Âu Dương Vân nổ tung, trong xe có mở máy sưởi, trên người có mặc áo ấm nhưng cô lại không ngừng run rẩy.

Lạnh quá.

“Sao anh ấy biết được?”

“Sáng sớm trên đường đến công ty, anh ấy nhìn thấy có người rất giống nên đã đuổi theo, đến bây giờ vẫn đang tìm.”

Trái tim Âu Dương Vân bỗng cảm thấy đau đớn, cô không muốn nói thêm gì nữa.

Quý Phong biết trong lòng cô đang khó chịu, liền uyển chuyển nói: “Đừng lo lắng, tình cảm sếp Phong dành cho cô không ai có thể lay động được đâu.”

“Đường Huyên cũng không thể lay động được chắc?”

“Chắc là… Không đâu.”

Chắc là? Ha, một từ ngữ tốt nhưng lại mang trong mình đầy châm biếm, ngay cả kẻ ngu cũng biết, ý là không chắc chắn.

Xe dừng lại trước cửa dinh thự Bạch Vân, Âu Dương Vân chậm rãi xuống xe, nhân viên bảo vệ cầm ô chạy đến đỡ hành lý cho cô, cô hỏi Quý Phong: “Có muốn vào ngồi một lát không?”

“Thôi ạ. Công ty còn có việc.”

Quý Phong đầy trầm tư nhìn cô, xoạch một tống, xem liền nổ máy rời đi.

Mẹ chồng thấy con dâu ra ngoài chưa đến một giờ đã quay về, kinh ngạc nheo mắt: “Không phải bảo hôm nay bắt đầu đi du lịch sao? Sao lại về rồi?”

“Lùi lịch lại rồi ạ.”

Âu Dương Vân uể oải trả lời.

“Lùi lịch lại? Sao lại lùi lịch lại chứ?”

“Phong có chút việc nên không đi được ạ.”

“Thằng nhóc này, chuyện quan trọng gì mà lại dời lịch đi du lịch lại chứ, buổi tối trở về mẹ sẽ dạy dỗ nó thật đàng hoàng.”

Âu Dương Vân cười khổ: “Mẹ, không sao, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, đi du lịch thì lúc nào chẳng được.”

Mẹ chồng vui mừng vỗ bả vai con dâu: “Tiểu Vân của chúng ta đúng là hiểu chuyện mà.”

Buổi tối, rất khuya Nam Cung Phong mới trở về, Âu Dương Vân không hỏi anh đi đâu, bởi vì chuyện gì mà cho cô leo cây, đương nhiên, Nam Cung Phong cũng không nói.

Cô làm bộ ngủ say, anh không đánh thức cô, chỉ đi tắm rửa rồi hôn lên trán cô một cái, sau đó nặng nề ngã xuống giường, tắt đèn ngủ.

Trong bóng tối, cô nghe thấy rõ tiếng thở dài nặng nề của anh.

Ngày hôm sau, Âu Dương Vân dậy rất sớm, chọn quần áo cho Nam Cung Phong, sau đó liền đến phòng tập, chạy bán mạng trên máy tập.

Sau khi chạy đến ướt đẫm mồ hôi, cô trở lại phòng ngủ, Nam Cung Phong tỉnh dậy, dịu dàng nhìn cô: “Đi chạy bộ à?”

“Ừ.”

Cô cầm khăn mặt lau mồ hôi dày đặc trên mặt. Sau đó cầm quần áo anh muốn mặc lên, đưa cho anh: “Đi tắm mau đi xong xuống nhà ăn sáng.”

Lúc xoay người rời đi, Nam Cung Phong kéo tay cô lại: “Không hỏi anh vì sao lại dời lịch đi lại sao?”

Cô khẽ liếc mắt nhìn: “Anh làm gì cũng có lý riêng, nếu anh muốn nói, dù em không hỏi thì anh cũng sẽ nói, nếu anh không muốn nói, dù em có hỏi cũng như không.”

“Thực ra anh…”

Nam Cung Phong định nói thật, nhưng lại không nói: “Quên đi, cũng không có gì, anh nhất định sẽ đưa em đến Hokkaido.”

Âu Dương Vân nhún vai, xoay người rời đi, khóe môi hiện lên nụ cười giễu cợt.

Mấy ngày kế tiếp, Nam Cung Phong ngày nào cũng về rất muộn, cuối cùng, Âu Dương Vân không nhịn nổi nữa.

Cô quyết định, ngả bài với Nam Cung Phong.

Lại là một đêm lạnh giá, bên ngoài chưa có tuyết rơi, nhưng gió thổi rất mạnh, cho dù cửa sổ đóng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cành cây va vào nhau lạo xạo.

Nam Cung Phong vừa về tới nhà, liền thấy Âu Dương Vân đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, anh cởi áo gió màu đen trên ngời, nhỏ giọng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Sao anh về trễ vậy?”

Anh ngẩn người, có lẽ do đây là lần đầu bị cô hỏi nguyên nhân về trễ cho nên ít nhiều cũng không quen cho lắm.

“Có chút việc.”

“Việc gì?”

Nam Cung Phong lại ngẩn người, có lẽ không ngờ rằng cô lại hỏi tường tận đến vậy.

“Sao vậy?”

Anh ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt vô cùng thắc mắc.

“Em chả sao hết, chỉ là muốn biết mấy ngày nay sao anh đều về muộn đến vậy?”

“Anh nói là có việc rồi mà.”

“Là việc đi kiếm Đường Huyên sao?”

Cả người Nam Cung Phong đột nhiên cứng đờ, mãi mới hỏi lại: “Sao em biết?”

“Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, chuyện em muốn giấu anh anh đều biết, chẳng lẽ chuyện anh muốn giấu em em lại không thể biết sao?”

“Đúng, anh đang tìm cô ta.”

Nam Cung Phong không phủ nhận.

“Tại sao? Tại sao muốn tìm cô ta? Tìm được cô ta rồi sẽ làm thế nào?”

“Chẳng muốn thế nào cả, chỉ là muốn biết đáp án vì sao khi xưa cô ta phản bội anh.”

Vành mắt Âu Dương Vân đỏ lên, cô cố gắng kìm nén, sợ nước mắt của mình tuôn rơi: “Vì tìm kiếm đáp án trong lòng mình, anh liền không màng đến cảm nhận trong lòng em, anh có biết tại sao em muốn đến Hokkaido ngắm tuyết không? Anh tưởng em không biết trượt tuyết thật chắc? Anh nhầm rồi, em biết trượt tuyết, nhưng em muốn đi ngắm tuyết là bởi vì trước đây em từng nghe qua một truyền thuyết, ở Hokkaido, lúc hừng đông có thể thấy một loại tuyết kim cương, chỉ cần hai người yêu nhau cùng ngắm loại tuyết này thì cả đời sẽ yêu thương không rời, em nghĩ như vậy nên mới đề nghị đến đó, thậm chí em còn nghĩ, một ngày không thấy được thì đợi thêm một ngày nữa, dù có chết cóng ở đó thì em cũng muốn cùng Nam Cung Phong anh đến đó tận mắt nhìn nó.”

Cuối cùng nước mắt của cô vẫn không kìm được mà rơi xuống, Nam Cung Phong đau lòng đưa tay ôm cô vào lòng: “Ngốc ạ, anh đã kết hôn với em rồi thì sẽ không có ý nghĩ khác đâu.”

“Nếu anh đã kết hôn với em, vậy thì đáp án cho việc cô ấy phản bội anh còn quan trọng vậy sao?”

Câu hỏi của Âu Dương Vân khiến Nam Cung Phong nhất thời không trả lời được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện