Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 164: Du thuyền sang trọng
“Anh lại nghĩ đi đâu rồi, hiệu trưởng Giang đã kết hôn rồi, anh ấy cũng là người đàn ông có trách nhiệm, sẽ không có ý đồ gì không an phận với em.”
“Mấu chốt là tại sao em lại phải dẫn theo hắn?”
“Càng nhiều người thì Dương Văn Lệ càng không nghi ngờ.”
“…”
Nam Cung Phong đảo mắt một cái, thể hiện sự cạn lời với cô.
Hai người thảo luận phân công một hồi, một người phụ trách hẹn vợ chồng Lâm Ái, một người thì phụ trách hẹn Quý Phong và Dương Văn Lệ.
Âu Dương Vân chạy vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Lâm Ái, điện thoại nhanh chóng được kết nối: “A lô, Tiểu Vân? Có chuyện gì không?”
“Lâm Ái, cuối tuần này cậu có rảnh không?”
“Cuối tuần nào tớ chả rảnh, sao vậy?”
“Vậy cậu hẹn cả Giang Hựu Nam, chúng ta cùng đi du lịch đi!”
“Du lịch? Đi đâu du lịch?”
“Nam Cung Phong đặt một chiếc du thuyền sang trọng đi du lịch, cậu và Giang Hựu Nam, tớ và Nam Cung Phong còn có Quý Phong và Dương Văn Lệ nữa, chúng ta cùng đi du lịch Bangkok.
Lâm Ái có vẻ như hơi khó xử: “Chuyện này e là Giang Hựu Nam sẽ không bằng lòng.”
“Vậy thì cậu phải tốn chút tâm tư rồi, sau khi kết hôn không phải các cậu vẫn chưa đi trăng mật sao? Có thể coi như đây là chuyến du lịch trăng mật của các cậu đi.”
“Chuyến trăng mật cũng phải là hai người bọn tớ chứ, đi với các cậu thì tính gì là tuần trăng mật, hơn nữa có cậu ở đây chắc Giang Hựu Nam còn chẳng thèm liếc nhìn tớ.”
Âu Dương Vân xoa xoa trán: “Cậu nói gì vậy? Cậu phải có lòng tin vào bản thân chút chứ, tớ bảo đảm đến lúc đó nơi có Giang Hựu Nam sẽ không xuất hiện tớ, được chưa?”
Lâm Ái do dự một chút: “Để tớ thử xem sao, có điều thật sự không hy vọng gì.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ái liền đi vào phòng sách của Giang Hựu Nam, lí nhí nói: “Cuối tuần này anh có rảnh không?”
Giang Hựu Nam ngẩn người: “Có chuyện gì?”
“Em nhớ sau khi kết hôn chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật…”
Giang Hựu Nam lại ngẩn người: “Ý em là muốn đi hưởng tuần trăng mật?”
“Ừm.”
Cô ấy cho rằng anh sẽ lập tức từ chối, nhưng không nghĩ rằng anh hơi ngừng lại rồi gật đầu: “Được, em muốn đi đâu?”
Lâm Ái quả thực được yêu mà sợ, mừng rỡ nói: “Bangkok, đi cùng với mấy người Âu Dương Vân.”
Vừa nghe thấy tên Âu Dương Vân, sắc mặt Giang Hựu Nam lại không tự nhiên: “Tại sao phải đi cùng bọn họ?”
“Là Tiểu Vân mời, em quan hệ với cậu ấy rất tốt, cũng không tiện từ chối…” Thấy vẻ mặt bị làm khó của Giang Hựu Nam, cô ấy lập tức đổi giọng: “Nếu anh không muốn đi thì thôi vậy, em từ chối là được.”
“Đi thôi.”
Giang Hựu Nam bâng quơ gật đầu, tuy trong lòng anh ta thực ra vẫn thích Âu Dương Vân, nhưng sau đêm tân hôn anh ta đã rõ trách nhiệm mà bản thân nên gánh vác.
Khó giải quyết nhất là Giang Hựu Nam đã xong, Quý Phong thì càng không cần phải nói, ông chủ nghỉ làm dẫn cậu ta đi du lịch, lại còn có thể dẫn theo người nhà, đây quả thực là chuyện trời sập.
Sáng thứ bảy, đám người lục tục đi đến bờ biển, nhìn trên du thuyền sang trọng cắm đầy hoa hồng đỏ rực, Quý Phong cảm thán: “Sếp Phong, sự lãng mạn này có hơi quá?”
“Lãng mạn không tốt sao? Vốn dĩ đây chính là một chuyến du lịch lãng mạn, đương nhiên phải lãng mạn chút chứ.”
Ba người đàn ông kéo ba cô gái lên du thuyền, Âu Dương Vân thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Dương Văn Lệ, thấy cô ta rất nhiệt tình với hoa hồng và rượu vang thì càng thêm tin tưởng cô ta là một người phụ nữ thực dụng.
Du thuyền khởi động, nhanh chóng lái về phía trung tâm biển, Dương Văn Lệ giang hai cánh tay kích động reo hò một tiếng, quay đầu nói: “Sếp Phong, khiến anh tốn kém rồi, mời tôi và Quý Phong cùng ra ngoài chơi.”
Nam Cung Phong cười hào phóng: “Không cần khách sáo, Quý Phong giống như anh em ruột của tôi, đừng nói là mời mọi người ra ngoài chơi hai ngày, bảo tôi mua một du thuyền cho cậu ta cũng chỉ là chuyện một câu nói.”
Giang Hựu Nam cười gian xảo, đứng dậy đi xuống đuôi thuyền, lười nghe người nào đó khoe khoang của cải của mình.
Âu Dương Vân tỉ mỉ phát hiện ra Dương Văn Lệ đã nhiệt tình với Nam Cung Phong hơn rồi.
Buổi tối lúc ăn cơm, Nam Cung Phong bị Âu Dương Vân giật dây, cố ý vô tình lướt mắt về phía Dương Văn Lệ vài lần, thường xuyên qua lại, Dương Văn Lệ nhanh chóng liếc mắt đưa tình lại với anh.
Lúc sắp ngủ, phòng của Nam Cung Phong truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt, người ở hai phòng sát bên vội vàng chạy đến tìm hiểu, Quý Phong gõ cửa: “Sếp Phong, anh và chị nhà sao vậy?”
Âu Dương Vân mở cửa ra, thở phì phò nói: “Quý Phong, đêm nay cậu ngủ phòng tôi, tôi không thể nào ở chung phòng với anh ấy được!”
Lâm Ái giật mình, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Trước bữa tối không phải vẫn rất tốt sao?”
“Chủ nghĩa gia trưởng quá mạnh mẽ, quả là khiến người khác không thể chịu được!”
Âu Dương Vân cất bước đi vào phòng Quý Phong, ầm một tiếng đóng cửa lại, sắc mặt Dương Văn Lệ tối lại.
“Xem ra đêm nay em phải ngủ cùng với cô ấy rồi.”
Quý Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai với Dương Văn Lệ.
“Không sao, mai gặp, ngủ ngon.”
Dương Văn Lệ dịu dàng cười với cậu ta, xoay người vào phòng.
Sáng hôm sau, Âu Dương Vân tiếp tục chiến tranh lạnh với Nam Cung Phong, anh cũng không để ý tới cô, cô cũng không để ý đến anh, Nam Cung Phong bưng thức ăn lên boong thuyền ăn, Âu Dương Vân nổi giận đùng đùng đi luôn, những người khác sợ hai người lại cãi nhau vội vã đi theo, kết quả vừa mới lên boong tàu đã thấy Âu Dương Vân hất một ly rượu vang vào mặt Nam Cung Phong.
“Trời ơi…”
Dương Văn Lệ kinh ngạc che miệng lại, không thể tin được Âu Dương Vân nhìn có vẻ dịu dàng hiền thục như vậy, bên trong lại ngang ngược vô lý đến thế.
Mấy người Quý Phong cũng tỏ vẻ kinh ngạc, Âu Dương Vân ném cái ly một cái rồi nghẹn ngào chạy đi, Nam Cung Phong không đổi sắc mặt dặn dò: “Đi xem cô ấy.”
Giang Hựu Nam là người đầu tiên đuổi theo, ngay sau đó Lâm Ái và Quý Phong cũng đuổi theo, nhưng còn Dương Văn Lệ vẫn đứng đó không nhúc nhích.
“Sếp Phong, anh không sao chứ?”
Cô ta quan tâm đưa khăn tay của mình cho anh, Nam Cung Phong đón lấy lau rượu vang trên mặt, lắc đầu: “Không sao, tâm trạng cô ấy không tốt, để cô ấy giải tỏa một chút.”
“Thật là không nhìn ra cô Âu Dương lại quá tùy hứng như vậy.”
“Cũng do bình thường tôi nuông chiều quá.”
“Có thể lấy người đàn ông ưu tú như sếp Phong là phúc của cô ấy, quả thật là sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
Nam Cung Phong thở dài: “Quen là được.” Anh ngước mắt liếc nhìn Dương Văn Lệ một cách sâu xa: “Có đôi lúc cũng rất tiếc, vì sao không gặp được người con gái thấu tình đạt lý như cô Dương chứ.”
Dương Văn Lệ chợt đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu xoay người rời đi.
Hai tiếng trước khi dừng bến, Quý Phong tìm thấy Nam Cung Phong, nói với anh: “Chị đang ở trong phòng tức giận đấy, mau vào dỗ chị ấy đi!”
Lâm Ái phụ họa: “Đúng vậy, không phải tới hưởng tuần trăng mật sao, thế nào lại ầm ĩ từ tối qua đến giờ…”
Giang Hựu Nam không nói gì, nhưng trên mặt anh ta lại là vẻ hận không thể đấm Nam Cung Phong một cú.
Nam Cung Phong bị bọn họ quở trách kiên trì đẩy cửa phòng Âu Dương Vân ra, Âu Dương Vân đang ngồi trên giường, hung hăng nhìn chằm chằm anh, anh đóng cửa lại cũng trừng lại cô, trừng nhau khoảng ba phút đột nhiên phụt một tiếng, hai người đều bật cười.
Âu Dương Vân rón rén chạy đến trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta diễn thế nào?”
“Quả là không chút sơ hở nào.”
Nam Cung Phong ôm eo cô, nhấc bổng cô lên, vội vàng nói: “Vậy bây giờ có phải nên bù đắp cho anh không?”
“Đợi lên bờ rồi nói, bây giờ sắp vào bờ rồi.”
Âu Dương Vân vội vàng ngăn cản.
“Còn hai tiếng nữa lận.”
Nam Cung Phong nào đợi được, tối hôm qua ngủ với Quý Phong một đêm, nằm mơ cũng ôm Âu Dương Vân.
“Bọn họ vào thì làm sao?”
“Anh khóa trái cửa rồi.”
“Nhưng lâu chúng ta không ra ngoài bọn họ sẽ nghi ngờ.”
“Yên tâm đi, anh sẽ tốc chiến tốc thắng.”
Một trận vui sướng cũng phải nửa tiếng, không chỉ như sói như hổ về tuổi tác, còn như sói như hổ về thể lực…
Còn dư nửa tiếng, Âu Dương Vân thay quần áo khác, cùng Nam Cung Phong ra khỏi phòng, đám người Quý Phong đang đứng trên boong thuyền, đợi thuyền cập bờ.
Bỗng nhiên thấy hai người bọn họ, Quý Phong cười vô cùng mờ ám: “Lâu như vậy không ra ngoài, hai người làm gì đấy?”
Âu Dương Vân có chút thẹn thùng nhưng Nam Cung Phong lại cố gắng thản nhiên nói: “Xin lỗi thôi.”
“Có quỳ xuống không?”
“Quỳ.”
“Vậy bà chủ tha thứ cho anh chưa?”
Mấy đôi mắt quét về phía Âu Dương Vân, cô hắng giọng, bực bội trả lời: “Để không ảnh hưởng đến tâm trạng nghỉ phép của mọi người, tôi tạm thời tha thứ cho anh ấy.”
Cô đặc biệt chú ý đến Dương Văn Lệ, ánh mắt Dương Văn Lệ lóe lên một vẻ châm chọc và khinh thường.
Rốt cuộc thuyền cũng cập bờ, mọi người vui vẻ xuống thuyền, biển lớn của Bangkok có vẻ xanh hơn bất cứ biển nơi nào, chân đạp lên bờ cát mịn màng giống như giẫm trên bông vải vậy, khiến người ta thoải mái.
Ngoài con vịt cạn Âu Dương Vân ra, những người khác đều thay đồ lặn xuống biển bơi, Nam Cung Phong bơi tới giữa biển, kinh ngạc phát hiện Dương Văn Lệ cũng bơi theo.
“Thế nào, sếp Phong, kỹ thuật bơi lội của tôi không tệ chứ?”
Anh cười cười: “Đúng là không tệ, tôi thật bất ngờ.”
“Bất ngờ gì?”
“Bất ngờ cô Dương không chỉ người rất xinh đẹp mà bơi lội cũng càng xinh đẹp.”
Lúc này trong biển không chỉ có mấy người bọn họ mà có hàng ngàn hàng vạn khách bơi lội, vì vậy cũng không ai phát hiện hai người đang nói gì.
Dương Văn Lệ ung dung quay lại, đột nhiên hai tay dùng sức vỗ mặt nước, bơi quay lại, chỉ là không biết chân cô ta vô ý hay cố ý mà đụng vào chỗ “riêng tư” của Nam Cung Phong một cách chính xác.
Nam Cung Phong hít một hơi lạnh, không thể không thừa nhận người phụ nữ này quả là một món hàng ngoài lạnh trong nóng.
Buổi tối mọi người đi khách sạn, sau khi tắm rửa thay quần áo, Âu Dương Vân đề nghị: “Chúng ta đi ăn chút gì đi?”
Lâm Ái đã đói đến váng đầu, giơ hai tay tán thành: “Được đấy được đấy.”
Giang Hựu Nam cực kỳ ít nói trong chuyến đi này, cho nên giữ ý kiến trung lập, tùy mọi người vui vẻ.
Nam Cung Phong lộ ra vẻ mặt mệt mỏi: “Mọi người đi đi, anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Anh không ăn không đói bụng sao?”
“Mọi người mua về giúp anh là được.”
Âu Dương Vân gật đầu: “Cũng được, vậy chúng ta lên đường thôi.”
Đoàn người lục tục ra khỏi khách sạn, nhưng lúc đang chuẩn bị đón xe, Dương Văn Lệ đột nhiên ôm bụng: “Ôi cha…” Cô ta kêu lên một tiếng đau đớn.
“Sao vậy?”
Quý Phong vừa thấy cô ta che bụng liền căng thẳng hỏi.
“Mấu chốt là tại sao em lại phải dẫn theo hắn?”
“Càng nhiều người thì Dương Văn Lệ càng không nghi ngờ.”
“…”
Nam Cung Phong đảo mắt một cái, thể hiện sự cạn lời với cô.
Hai người thảo luận phân công một hồi, một người phụ trách hẹn vợ chồng Lâm Ái, một người thì phụ trách hẹn Quý Phong và Dương Văn Lệ.
Âu Dương Vân chạy vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Lâm Ái, điện thoại nhanh chóng được kết nối: “A lô, Tiểu Vân? Có chuyện gì không?”
“Lâm Ái, cuối tuần này cậu có rảnh không?”
“Cuối tuần nào tớ chả rảnh, sao vậy?”
“Vậy cậu hẹn cả Giang Hựu Nam, chúng ta cùng đi du lịch đi!”
“Du lịch? Đi đâu du lịch?”
“Nam Cung Phong đặt một chiếc du thuyền sang trọng đi du lịch, cậu và Giang Hựu Nam, tớ và Nam Cung Phong còn có Quý Phong và Dương Văn Lệ nữa, chúng ta cùng đi du lịch Bangkok.
Lâm Ái có vẻ như hơi khó xử: “Chuyện này e là Giang Hựu Nam sẽ không bằng lòng.”
“Vậy thì cậu phải tốn chút tâm tư rồi, sau khi kết hôn không phải các cậu vẫn chưa đi trăng mật sao? Có thể coi như đây là chuyến du lịch trăng mật của các cậu đi.”
“Chuyến trăng mật cũng phải là hai người bọn tớ chứ, đi với các cậu thì tính gì là tuần trăng mật, hơn nữa có cậu ở đây chắc Giang Hựu Nam còn chẳng thèm liếc nhìn tớ.”
Âu Dương Vân xoa xoa trán: “Cậu nói gì vậy? Cậu phải có lòng tin vào bản thân chút chứ, tớ bảo đảm đến lúc đó nơi có Giang Hựu Nam sẽ không xuất hiện tớ, được chưa?”
Lâm Ái do dự một chút: “Để tớ thử xem sao, có điều thật sự không hy vọng gì.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ái liền đi vào phòng sách của Giang Hựu Nam, lí nhí nói: “Cuối tuần này anh có rảnh không?”
Giang Hựu Nam ngẩn người: “Có chuyện gì?”
“Em nhớ sau khi kết hôn chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật…”
Giang Hựu Nam lại ngẩn người: “Ý em là muốn đi hưởng tuần trăng mật?”
“Ừm.”
Cô ấy cho rằng anh sẽ lập tức từ chối, nhưng không nghĩ rằng anh hơi ngừng lại rồi gật đầu: “Được, em muốn đi đâu?”
Lâm Ái quả thực được yêu mà sợ, mừng rỡ nói: “Bangkok, đi cùng với mấy người Âu Dương Vân.”
Vừa nghe thấy tên Âu Dương Vân, sắc mặt Giang Hựu Nam lại không tự nhiên: “Tại sao phải đi cùng bọn họ?”
“Là Tiểu Vân mời, em quan hệ với cậu ấy rất tốt, cũng không tiện từ chối…” Thấy vẻ mặt bị làm khó của Giang Hựu Nam, cô ấy lập tức đổi giọng: “Nếu anh không muốn đi thì thôi vậy, em từ chối là được.”
“Đi thôi.”
Giang Hựu Nam bâng quơ gật đầu, tuy trong lòng anh ta thực ra vẫn thích Âu Dương Vân, nhưng sau đêm tân hôn anh ta đã rõ trách nhiệm mà bản thân nên gánh vác.
Khó giải quyết nhất là Giang Hựu Nam đã xong, Quý Phong thì càng không cần phải nói, ông chủ nghỉ làm dẫn cậu ta đi du lịch, lại còn có thể dẫn theo người nhà, đây quả thực là chuyện trời sập.
Sáng thứ bảy, đám người lục tục đi đến bờ biển, nhìn trên du thuyền sang trọng cắm đầy hoa hồng đỏ rực, Quý Phong cảm thán: “Sếp Phong, sự lãng mạn này có hơi quá?”
“Lãng mạn không tốt sao? Vốn dĩ đây chính là một chuyến du lịch lãng mạn, đương nhiên phải lãng mạn chút chứ.”
Ba người đàn ông kéo ba cô gái lên du thuyền, Âu Dương Vân thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Dương Văn Lệ, thấy cô ta rất nhiệt tình với hoa hồng và rượu vang thì càng thêm tin tưởng cô ta là một người phụ nữ thực dụng.
Du thuyền khởi động, nhanh chóng lái về phía trung tâm biển, Dương Văn Lệ giang hai cánh tay kích động reo hò một tiếng, quay đầu nói: “Sếp Phong, khiến anh tốn kém rồi, mời tôi và Quý Phong cùng ra ngoài chơi.”
Nam Cung Phong cười hào phóng: “Không cần khách sáo, Quý Phong giống như anh em ruột của tôi, đừng nói là mời mọi người ra ngoài chơi hai ngày, bảo tôi mua một du thuyền cho cậu ta cũng chỉ là chuyện một câu nói.”
Giang Hựu Nam cười gian xảo, đứng dậy đi xuống đuôi thuyền, lười nghe người nào đó khoe khoang của cải của mình.
Âu Dương Vân tỉ mỉ phát hiện ra Dương Văn Lệ đã nhiệt tình với Nam Cung Phong hơn rồi.
Buổi tối lúc ăn cơm, Nam Cung Phong bị Âu Dương Vân giật dây, cố ý vô tình lướt mắt về phía Dương Văn Lệ vài lần, thường xuyên qua lại, Dương Văn Lệ nhanh chóng liếc mắt đưa tình lại với anh.
Lúc sắp ngủ, phòng của Nam Cung Phong truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt, người ở hai phòng sát bên vội vàng chạy đến tìm hiểu, Quý Phong gõ cửa: “Sếp Phong, anh và chị nhà sao vậy?”
Âu Dương Vân mở cửa ra, thở phì phò nói: “Quý Phong, đêm nay cậu ngủ phòng tôi, tôi không thể nào ở chung phòng với anh ấy được!”
Lâm Ái giật mình, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Trước bữa tối không phải vẫn rất tốt sao?”
“Chủ nghĩa gia trưởng quá mạnh mẽ, quả là khiến người khác không thể chịu được!”
Âu Dương Vân cất bước đi vào phòng Quý Phong, ầm một tiếng đóng cửa lại, sắc mặt Dương Văn Lệ tối lại.
“Xem ra đêm nay em phải ngủ cùng với cô ấy rồi.”
Quý Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai với Dương Văn Lệ.
“Không sao, mai gặp, ngủ ngon.”
Dương Văn Lệ dịu dàng cười với cậu ta, xoay người vào phòng.
Sáng hôm sau, Âu Dương Vân tiếp tục chiến tranh lạnh với Nam Cung Phong, anh cũng không để ý tới cô, cô cũng không để ý đến anh, Nam Cung Phong bưng thức ăn lên boong thuyền ăn, Âu Dương Vân nổi giận đùng đùng đi luôn, những người khác sợ hai người lại cãi nhau vội vã đi theo, kết quả vừa mới lên boong tàu đã thấy Âu Dương Vân hất một ly rượu vang vào mặt Nam Cung Phong.
“Trời ơi…”
Dương Văn Lệ kinh ngạc che miệng lại, không thể tin được Âu Dương Vân nhìn có vẻ dịu dàng hiền thục như vậy, bên trong lại ngang ngược vô lý đến thế.
Mấy người Quý Phong cũng tỏ vẻ kinh ngạc, Âu Dương Vân ném cái ly một cái rồi nghẹn ngào chạy đi, Nam Cung Phong không đổi sắc mặt dặn dò: “Đi xem cô ấy.”
Giang Hựu Nam là người đầu tiên đuổi theo, ngay sau đó Lâm Ái và Quý Phong cũng đuổi theo, nhưng còn Dương Văn Lệ vẫn đứng đó không nhúc nhích.
“Sếp Phong, anh không sao chứ?”
Cô ta quan tâm đưa khăn tay của mình cho anh, Nam Cung Phong đón lấy lau rượu vang trên mặt, lắc đầu: “Không sao, tâm trạng cô ấy không tốt, để cô ấy giải tỏa một chút.”
“Thật là không nhìn ra cô Âu Dương lại quá tùy hứng như vậy.”
“Cũng do bình thường tôi nuông chiều quá.”
“Có thể lấy người đàn ông ưu tú như sếp Phong là phúc của cô ấy, quả thật là sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
Nam Cung Phong thở dài: “Quen là được.” Anh ngước mắt liếc nhìn Dương Văn Lệ một cách sâu xa: “Có đôi lúc cũng rất tiếc, vì sao không gặp được người con gái thấu tình đạt lý như cô Dương chứ.”
Dương Văn Lệ chợt đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu xoay người rời đi.
Hai tiếng trước khi dừng bến, Quý Phong tìm thấy Nam Cung Phong, nói với anh: “Chị đang ở trong phòng tức giận đấy, mau vào dỗ chị ấy đi!”
Lâm Ái phụ họa: “Đúng vậy, không phải tới hưởng tuần trăng mật sao, thế nào lại ầm ĩ từ tối qua đến giờ…”
Giang Hựu Nam không nói gì, nhưng trên mặt anh ta lại là vẻ hận không thể đấm Nam Cung Phong một cú.
Nam Cung Phong bị bọn họ quở trách kiên trì đẩy cửa phòng Âu Dương Vân ra, Âu Dương Vân đang ngồi trên giường, hung hăng nhìn chằm chằm anh, anh đóng cửa lại cũng trừng lại cô, trừng nhau khoảng ba phút đột nhiên phụt một tiếng, hai người đều bật cười.
Âu Dương Vân rón rén chạy đến trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta diễn thế nào?”
“Quả là không chút sơ hở nào.”
Nam Cung Phong ôm eo cô, nhấc bổng cô lên, vội vàng nói: “Vậy bây giờ có phải nên bù đắp cho anh không?”
“Đợi lên bờ rồi nói, bây giờ sắp vào bờ rồi.”
Âu Dương Vân vội vàng ngăn cản.
“Còn hai tiếng nữa lận.”
Nam Cung Phong nào đợi được, tối hôm qua ngủ với Quý Phong một đêm, nằm mơ cũng ôm Âu Dương Vân.
“Bọn họ vào thì làm sao?”
“Anh khóa trái cửa rồi.”
“Nhưng lâu chúng ta không ra ngoài bọn họ sẽ nghi ngờ.”
“Yên tâm đi, anh sẽ tốc chiến tốc thắng.”
Một trận vui sướng cũng phải nửa tiếng, không chỉ như sói như hổ về tuổi tác, còn như sói như hổ về thể lực…
Còn dư nửa tiếng, Âu Dương Vân thay quần áo khác, cùng Nam Cung Phong ra khỏi phòng, đám người Quý Phong đang đứng trên boong thuyền, đợi thuyền cập bờ.
Bỗng nhiên thấy hai người bọn họ, Quý Phong cười vô cùng mờ ám: “Lâu như vậy không ra ngoài, hai người làm gì đấy?”
Âu Dương Vân có chút thẹn thùng nhưng Nam Cung Phong lại cố gắng thản nhiên nói: “Xin lỗi thôi.”
“Có quỳ xuống không?”
“Quỳ.”
“Vậy bà chủ tha thứ cho anh chưa?”
Mấy đôi mắt quét về phía Âu Dương Vân, cô hắng giọng, bực bội trả lời: “Để không ảnh hưởng đến tâm trạng nghỉ phép của mọi người, tôi tạm thời tha thứ cho anh ấy.”
Cô đặc biệt chú ý đến Dương Văn Lệ, ánh mắt Dương Văn Lệ lóe lên một vẻ châm chọc và khinh thường.
Rốt cuộc thuyền cũng cập bờ, mọi người vui vẻ xuống thuyền, biển lớn của Bangkok có vẻ xanh hơn bất cứ biển nơi nào, chân đạp lên bờ cát mịn màng giống như giẫm trên bông vải vậy, khiến người ta thoải mái.
Ngoài con vịt cạn Âu Dương Vân ra, những người khác đều thay đồ lặn xuống biển bơi, Nam Cung Phong bơi tới giữa biển, kinh ngạc phát hiện Dương Văn Lệ cũng bơi theo.
“Thế nào, sếp Phong, kỹ thuật bơi lội của tôi không tệ chứ?”
Anh cười cười: “Đúng là không tệ, tôi thật bất ngờ.”
“Bất ngờ gì?”
“Bất ngờ cô Dương không chỉ người rất xinh đẹp mà bơi lội cũng càng xinh đẹp.”
Lúc này trong biển không chỉ có mấy người bọn họ mà có hàng ngàn hàng vạn khách bơi lội, vì vậy cũng không ai phát hiện hai người đang nói gì.
Dương Văn Lệ ung dung quay lại, đột nhiên hai tay dùng sức vỗ mặt nước, bơi quay lại, chỉ là không biết chân cô ta vô ý hay cố ý mà đụng vào chỗ “riêng tư” của Nam Cung Phong một cách chính xác.
Nam Cung Phong hít một hơi lạnh, không thể không thừa nhận người phụ nữ này quả là một món hàng ngoài lạnh trong nóng.
Buổi tối mọi người đi khách sạn, sau khi tắm rửa thay quần áo, Âu Dương Vân đề nghị: “Chúng ta đi ăn chút gì đi?”
Lâm Ái đã đói đến váng đầu, giơ hai tay tán thành: “Được đấy được đấy.”
Giang Hựu Nam cực kỳ ít nói trong chuyến đi này, cho nên giữ ý kiến trung lập, tùy mọi người vui vẻ.
Nam Cung Phong lộ ra vẻ mặt mệt mỏi: “Mọi người đi đi, anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Anh không ăn không đói bụng sao?”
“Mọi người mua về giúp anh là được.”
Âu Dương Vân gật đầu: “Cũng được, vậy chúng ta lên đường thôi.”
Đoàn người lục tục ra khỏi khách sạn, nhưng lúc đang chuẩn bị đón xe, Dương Văn Lệ đột nhiên ôm bụng: “Ôi cha…” Cô ta kêu lên một tiếng đau đớn.
“Sao vậy?”
Quý Phong vừa thấy cô ta che bụng liền căng thẳng hỏi.
Bình luận truyện