Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Chương 12



Ta thành thật nói tiền căn hậu quả giao đãi với Lâm gia, Phạm Tạp sau khi nghe xong ôm bụng cười lăn trên mặt đất, “Không… Không ngờ tới.” Hắn phe phẩy đầu thở, “Muội cư nhiên thấy việc nghĩa hăng hái làm, còn giấu diếm kín như vậy. Khó trách lần trước cứ hỏi huynh, miệng này đủ nhanh a.”

“Không phải cảm thấy dọa người sao, muội cũng không xem như thấy việc nghĩa hăng hái làm. Bất quá là đi ngang qua, thuận tay hỗ trợ một chút.” Ta vẻ mặt đau khổ, “Hơn nữa tiểu tử kia bị muội làm cho sợ hãi, đều thần kinh hề hề.” Nghĩ đến ngày mai còn phải đi Lâm gia, ta một đầu muốn to thành hai cái.

Phạm Tạp lại cười ha ha, “Cho muội thiếu đạo đức, cư nhiên phẫn quỷ, thật sự đủ làm bậy. Lúc muội giở trò xấu, đừng nói người ta chỉ là tiểu hài nhi, kể cả đại nhân cũng bị muội dọa cho.”

Ta thật ủy khuất, ta cũng không phải cố ý a. Lâm Hủ kia bị dược X phát tác tính ăn ta còn không tha, còn động tay động chân, ta không làm hắn hôn mê, hắn sớm hay muộn cũng làm ta hôn mê.

“Phạm ca, muội thật không nghĩ đi. Lần này đi, Lâm Hủ bị dọa ngất. Lần sau kích thích hắn thành bệnh thần kinh, đến lúc đó đều bị dao nhỏ khảm vào người thì nguy rồi. Huynh cũng nói Lâm gia huynh đệ đều không dễ chọc, tối hôm qua huynh cũng thấy, Lâm Tiễn kia cao như vậy, tráng như vậy, hắn chỉ cần một cái tát có thể đem muội dán lên trên tường. Nếu cho hắn biết muội phẫn quỷ dọa đệ đệ hắn, muội chỉ còn đường chết oa.”

Hắn nở nụ cười, chỉ chỉ trên đầu ta, “Không thích cũng đừng đi, nói trong nhà có việc hay không có phương tiện, hoặc là chân đau gì gì đó. Muội còn nhỏ tìm cớ giỏi lắm a, trưởng thành liền quên hết sao?”

Ta nghĩ thầm này cũng là một biện pháp, tuy rằng nói đáp ứng Lâm Trạm hỗ trợ trị liệu, nhưng không phải là quy định cứng nhắc mà là tính chất nghĩa vụ, có quyền lợi cự tuyệt. Đương nhiên, uyển chuyển cự tuyệt, lấy cớ rất trọng yếu. Sau quyết định chủ ý, ngày hôm sau Diêu Chính gọi điện tới xác định tiếp thời gian đón, ta liền thoái thác nói chân đau, người không thoải mái. Diêu Chính cũng không miễn cưỡng, còn hỏi muốn hay không đưa ta đến bệnh viện. Ta đương nhiên là cự tuyệt, để chứng minh ta còn đóng cửa hàng nửa ngày.

Rất nhiều việc có lần một, sẽ có lần hai, lần ba. Ta liên tiếp từ chối vài ngày, Lâm gia tựa hồ cũng cảm thấy cái gì đó không đúng. Một ngày, Lâm Trạm tự mình gọi điện cho ta, thật khách khí hỏi chân ta thế nào. Ta ấp úng đối phó xong, sau lại không biết làm thế nào, lại bị Lâm Trạm nói mấy câu đầu liền hôn mê. Não lại nóng lên, lại đáp ứng hắn ngày hôm sau đi Lâm gia.

Buông điện thoại xuống, ta hối hận ruột muốn bay ra ngoài. Chớ trách người ta nói không thể giao tiếp cùng gian thương, một câu hai câu có thể nắm cái mũi của ngươi dắt đi. Nhưng nước đổ khó hốt, đã đáp ứng người ta còn có biện pháp nào?

Ta trương một bộ mặt khổ đi tìm Phạm Tạp, cầu hắn ngày mai đưa ta đi, miễn giống ngày đầu tiên trở về còn phải xem người ta không vừa ý đưa. Hắn vừa nghe liền vui vẻ, nói ta thế nào đột nhiên động kinh, trước còn tránh không kịp nói không đi. Ta chỉ có thể nói bản thân không nghĩ muốn lập lờ với gian thương. Phạm Tạp nói tiếp có thể đưa ta đi, nhưng nơi ấy quá xa, ngồi xe hai bánh của hắn tiêu tốn ít nhất ba bốn giờ, mà đó là lúc không đèo ta đi đấy.

Tròng mắt ta vừa chuyển, “Không có việc gì, huynh không có bằng lái sao. Muội tìm người cho mượn xe, nửa ngày là được.” Thời gian trước mẹ Lâm tỷ mua cho nàng F0, nói là xe nhập nguyên chiếc, không cần phải chen chúc xe bus, vừa vặn cho mượn.

Đến thứ năm, Diêu Chính đúng giờ xuất hiện tại địa điểm ước định, nhìn ta cư nhiên có xe cùng lái xe, hắn rất kinh ngạc. Ta hàm hồ nói đây là bằng hữu ta, tiện đường đưa ta đi. Diêu Chính gật gật đầu, không nói lời nào. Hắn lái xe phía trước dẫn đường, Phạm Tạp và ta ở phía sau đi theo. Trên đường cao tốc Diêu chính bắt đầu tăng tốc, nhìn xe phía trước cách chúng ta ngày càng xa, ta bắt đầu kê huyết (máu gà?), “Phạm ca, chạy nhanh chút. Đều bị dẫn trước nhiều như vậy, chạy nhanh chút!”

Hắn một mặt bất khoái, “Giấy BYD muội còn muốn nhanh đến chỗ nào a? Người ta là A6, 3.0. muội chỉ là F0, so ra tiền kém xa, có thể nhìn đuôi xe người ta đã tốt lắm rồi. Muội xem muội xem, tăng tốc cũng tốc độ thế này, mở ra thực không thoải mái! Muội a, chẳng sợ mượn nhất phú khang (chắc là một loại xe) cũng tốt hơn cái xe này!”

“BYD như thế nào? Build yours Dream, ngụ ý thật tốt a!” Ta căm giận, “Lại nói bây giờ đang chủ trương tiết kiệm năng lượng, xe tiêu tốn ít nhiên liệu càng tốt, bảo vệ môi trường.”

Nói chuyến đến khi đến khu biệt thự, Diêu Chính bắt đầu chạy chậm, rốt cục có thể gắt gao đuổi kịp. Phạm Tạp một bên nhớ kĩ đường một bên chậc chậc thở dài, “Xem hoàn cảnh khu này, có tiền thật tốt a.”

Ta cơ hồ phản xạ không dùng đầu óc nói, “Phạm ca, rõ ràng ngươi lấy phú bà cũng được, cho ta hưởng ít hào quang.” Nói xong mới cảm thấy không đúng, ta hối hận không thể cấp bản thân một bạt tai, thật sự là không mở bình sao biết trong bình có gì. Ta vụng trộm liếc mắt hắn một cái, phát giác sắc mặt hắn chưa biến, thậm chí còn quay đầu nháy mắt với ta, “Đi, nếu ngày nào đó cưới được phú bà, không thể thiếu muội đi theo uống rượu ăn thịt.” Tuy rằng hắn cười, nhưng ta lại cảm thấy xót xa. Có khi xem đạm mạc không có nghĩa là quên, có vài thứ tuy rằng cực lực áp chế, lại vẫn sẽ lơ đãng toát ra. Trùng hợp như vậy, rơi vào đáy mắt.

Đây là lần thứ hai ta đến Lâm gia, áo lực so với lần trước chỉ có tăng không giảm. Bởi vì người bận rộn Lậm Trạm cư nhiên ngồi tại phòng khách chờ ta, thấy ta đến còn mỉm cười nghênh đón. Thiên sát, xem gian thương này tươi cười, chân ta đều nhũn ra.

Làm ta ngạc nhiên là Lâm Trạm cư nhiên nhận thức Phạm Tạp, hai người thậm chí còn hàn huyên vài câu. Bất quá đều nói chút chuyện lông gà vỏ tỏi, khẩu khí cũng gần như nhàn nhạt. Thừa dịp Lâm Trạm rời đi, ta lôi kéo ống tay áo người bên cạnh, “Phạm ca, huynh cũng thật đáng giận nga, nhận thức người Lâm gia cũng không nói cho muội!” Hắn nhún nhún vai, “Bản thân huynh sao nhớ được, hẳn cùng hắn ăn qua một hai bữa cơm, bất quá sơ giao mà thôi.”

Ta trầm mặc, Phạm Tạp cùng người như thế cùng ăn cơm, dùng mông cũng biết là vì ai. Không dự đoán được bóng dáng Dịch Tố sẽ như ảnh đi theo, thường thường liền xuất hiện đột ngột làm cho người ta ngột ngạt. Ta có chút ủ rũ, mặt dài ra tràn đầy mất hứng.

Đã đến giờ trị liệu, quản gia dẫn ta cùng bác sỹ tâm lý trị liệu lên lầu ba. Bác sỹ trị liệu đã đổi thành một người họ Bạch,mặt mũi hiền lành. Đến ngoài phòng Lâm Hủ, đầu tiên quản gia gõ cửa, trong phòng không có người đáp lại. Ta trợn trừng mắt, nghĩ rằng lần này không biết chờ đến bao lâu. Nhưng là ta kinh ngạc là, không đợi một lúc lâu, quản gia liền tự mình lấy chìa khóa mở cửa. Thấy ánh mắt ta ngạc nhiên, quản gia mỉm cười làm cái thủ thế ‘thỉnh’, lão bá vào phòng đầu tiên, ta cũng kiên trì vào theo.

Phòng Lâm Hủ rất lớn, trang hoàng theo phong cách lâu đài phương tây. Nghĩ đến người nhà này quen được sủng, từ nhỏ nuôi hắn như tiểu vương tử, thế này mới dưỡng ra bộ dáng nũng nịu, chân nhuyễn, nhát gan, rất sợ dọa. Ta bĩu môi, tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống.

Bạch bác sĩ vào liền bắt đầu đông sờ tây sờ, cũng không biết đang tìm cái gì. Ta nhìn ông trong trong ngoài ngoài đi mấy lần, bộ dáng hoang mang, nhịn không được mở miệng, “Ngài đang tìm cái gì?”

“Đối tượng trị liệu a.” Bạch bác sĩ lấy khăn ra lau kính, một bên tới phòng ngủ một bên lầu bầu, “Người lớn như vậy rồi, hắn trốn chỗ nào vậy?”

Ta nhìn khắp nơi, phát hiện gần ban công một góc rèm cửa có một khối, tức thời liền chạy qua mở. Quả nhiên, Lâm Hủ lui một góc trốn ở góc phòng, đột nhiên bị người phát hiện, hắt rấn hoảng sợ, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, mắt thấy hắn muốn kêu lên, ta một phen nắm rèm cửa nhét đầy miệng hắn thuận tiện giơ nắm tay lên, “Dám lên tiếng thử xem!”

Đáng thương Lâm Hủ thoạt nhìn tùy thời sẽ ngất đi, nước mắt rơi lã chã. Ta cực kì phiền loại nước mắt nam hài tử, một điểm cũng không để ý. Đem hắn ném lên sofa, “Cho ta ngồi xuống.” Lệ vẫn rơi đầy mặt, Lâm Hủ vẫn ngoan ngoãn ngồi thẳng người, một cử động cũng không dám. Lâu không thấy, Lâm Hủ thoạt nhìn so với lần trước có tinh thần hơn, sắc mặt cũng có chút hồng nhuận.

Bạch bác sĩ vào trong phòng, ta chạy nhanh buông tay, thối lui sang một bên, rất chân chó cười, “Bạch bác sĩ, tôi đã tìm được cậu ấy, có thể bắt đầu trị liệu.” Trị liệu sớm xong việc sớm, sớm một chút phóng ta về nhà ăn cơm.

Thời điểm Bạch bác sĩ cùng Lâm Hủ trao đổi ta an vị cách bọn họ không xa nghịch di động, nghe một già một trẻ nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Lâm Hủ chậm rãi bắt đầu nói nhiều hơn, âm thanh cũng từ từ to hơn, hơn nữa hắn thường thường quay đầu ngắm ta. Ta ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hắn, hắn giống như bị người cho một cái tát mạnh đến độ đem đầu xoay sang một bên, lực đạo mạnh đến nỗi ta lo lắng hắn sẽ sái cổ.

Bạch bác sĩ cùng hắn hàn huyên hơn một giờ sau vẫy vẫy tay muốn ta tham gia, “Hách tiểu thư, cô tới một chút.” Ta đem di dộng bỏ vào trong túi rồi bước qua, “Chuyện gì vậy?” Bạch bác sĩ cười tủm tỉm người ta ngồi, nói với Lâm Hủ, “Tiểu Hủ, trên đời này không có quỷ. Đêm đó Hách tiểu thư cứu cậu, tình huống cái gì đều rõ ràng. Có phải hay không, Hách tiểu thư?”

Ta thẳng người, đáp rõ ràng, “Phải! Trên thế giới này không thể có giở trò quỷ! Không, trên thế giới này tuyệt đối không có quỷ! Trước mặt giai cấp vô sản, đầu trâu mặt ngựa hết thảy đều là mây bay! Trước mặt người lao động đại biểu giai cấp vô sản, nhà tư bản vạn ác đem làm vật hi sinh!” Ta tà liếc mắt một cái Lâm Hủ bị vây trong trạng thái khủng hoảng, “Cậu, biết không?”

Răng nanh Lâm Hủ đánh vào nhau, nhưng hắn không ngại liều mạng gật đầu với ta. Ta quay đầu cười cười với Bạch bác sĩ, “Ngài xem, cậu ta biết.”

“Nhưng… Mà thật sự tôi, thật sự nhìn thấy ruột.” Tiếng Lâm Hủ lí nhí vang lên, nhưng vẫn có thể rõ ràng nghe thấy, “Tôi thật sự nhìn thấy…”

Mặt ta thiêu đỏ, trong lòng cũng có chút áy náy, liền ngồi xổm trước mặt hắn, “Lâm Hủ, trên thế giời này không có quỷ. Nếu có, cũng ở trong lòng người. Buổi tối kia… Ân, thần trí không thanh tỉnh lắm, có thể đem nhánh cây hoặc dây điện nghĩ thành?”

Lâm Hủ môi run lên nửa ngày, “Thật, Thật tôi rõ ràng nhớ được…”

Ta nhẫn nại giải thích, “Ngày đó cậu cảm xúc không tốt, tinh thần không tốt, sở dĩ đầu óc có điểm không thanh tỉnh, sở dĩ nghe lầm.”

Lâm Hủ mắt to đen thẳng tắp nhìn ta nửa ngày, hơi chần chừ mở miệng, “Tôi, tôi nhớ lầm?”

Ta nặng nề mà gật đầu, “Cậu khẳng định là nhớ lầm!”

Lâm Hủ cắn môi cúi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo tràn ngập lo sợ nghi hoặc, cũng có bất lực cùng ủy khuất. Nhìn thật làm cho người ta đau lòng, ta nhịn không được lại an ủi hắn vài câu. Bạch bác sĩ ở một bên gãi gãi cổ, ông cũng không nói, liền như vậy mà nghe, bộ dáng có vẻ rất xấu hổ.

Thời gian trị liệu chấm dứt, đã là hơn bảy giờ tối. Tâm ta giống như tên, cơ hồ là chạy chậm xuống lầu. Kết quả Phạm Tạp không còn ở phòng khách, mà ngồi ở phòng ăn chờ ăn cơm.

Này Phạm Tạp, về nhà ăn đều chờ không kịp! Trong lòng ta thầm mắng, ngay sau đó cầu nguyện Lâm lão đại cùng Lâm lão nhị không ở trên bàn cơm. Nhưng nhân sinh sở dĩ tràn ngập bi kịch, chính là ngươi không nghĩ muốn cái gì, hắn liền cố tình cho ngươi cái đó. Trên bàn ăn Lâm Trạm ngồi đầu, bên phải Lâm Trạm là Lâm Tiễn, Lâm Tiễn ngồi bên cạnh Bạch bác sĩ. Phạm Tạp ngồi bên trái Lâm Trạm, ta gắt gao ngồi kề bên hắn, mặc dù cách Lâm Trạm rất xa, nhưng phi thường thống khổ mặt đối mặt với Lâm Tiễn.

Thật vất vả đợi ăn cơm, ghế bên cạnh ta đột nhiên bị kéo ra. Ta vừa quay đầu thấy, không khỏi sợ hãi.

Lâm Hủ?!

Hiển nhiên sự xuất hiện của tiểu tử này là rất quan trọng, ngay cả Lâm Trạm đều hơi hơi thay đổi sắc mặt hạ xuống, Lâm Tiễn càng không cần nói, “Đệ như thế nào xuống dưới?”

Lâm Hủ cúi đầu, rất giống bộ dáng tiểu tức phụ, “Đệ, đệ đã đói bụng.”

Rõ ràng nghe được người đối diện nhẹ nhàng thở ra, “Đã đói bụng thì bảo người đưa đồ ăn lên cho, đồ ăn tối nay khẩu vị có chút nặng, bảo phòng bếp làm đồ ăn vị nhẹ cho đệ.”

Lâm Hủ nhẹ giọng nói, “Không cần, đệ có thể ăn. Đệ muốn ở đây ăn.” Khi nói chuyện hắn còn ngẩng đầu cười cười, chẳng qua là hướng cười rất quỷ dị — tiểu tử này cư nhiên còn hướng về phía ta cười.

Ngô

Đây là cái tình huống gì?

Làm ngươi đối mặt với bàn ăn cùng một đống nam nhân tốt, ngươi sẽ lựa chọn dạng gì?

Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ nói miệng có thể dùng bữa, ánh mắt ăn kem. Nhìn xem, một bàn nam nhân này, khí chất có lớn tuổi, hời hợt có trẻ tuổi. Có phúc hắc, có MAN, có ôn nhu, còn có thế hệ mĩ thiếu niên [Ôi ôi ước gì ta cũng được tham dự vào *nhỏ nước miếng*]

Nhưng lúc này ta lại muốn chạy khỏi đây. Bất đắc dĩ, lần này ta không phải đan thương thất mã đến, ta còn dẫn theo một cái phàm ăn theo. Ở trên bàn ăn, trông không khỏi khó coi. Ta chỉ phải một vẻ hướng miệng ăn này nọ, sớm ăn xong sớm đi. Phạm Tạp nhìn tướng ăn của ta có chút xấu hổ, nhưng e ngại người trước khó mà nói, chỉ đá đá chân ta dưới bàn, thuận tiện trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái.

Ta lơ đễnh nhếch môi cười với hắn, tiếp tục vùi đầu khổ ăn. Lâm gia đồ ăn lần này thật tốt, không biết có phải đổi đầu bếp hay không, cư nhiên chính là món cay Tứ Xuyên. Chẳng qua lúc ăn có chút cố kỵ, vì ngồi bên cạnh ta Lâm Hủ thuận tay trái, hắn cách ta rất gần, ta động tác lại lớn, thường thường động vào.

Ta liếc mắt Lâm hủ một cái, đứa nhỏ này thật giống như bị điện giật, đem bản thân ghế dựa kéo ra, lại ngồi xuống, quên không lấy một nụ cười lấy lòng. Mà nụ cười này trong mắt ta, tổng cảm thấy có không phải tư vị. Mà lúc Lâm Hủ đứng lên, Lâm Tiễn ngồi đối diện ta ánh mắt sáng quắc trừng ta, phảng phất như ta làm chuyện đại nghịch bất đạo.

“Hách tiểu thư, tối nay khẩu vị có ngon miệng không?” Lâm Trạm đột nhiên mở miệng, trên mặt ý cười trong suốt. Ta tin tưởng bộ dạng hắn cấp dưới lần đầu tiên nhìn thấy, bởi vì Diêu Chính hai mắt đã đăm đăm. Ta cũng mỉm cười đáp lại, “Thật không sai a, là đã thay đổi.”

Lâm Trạm có chút vừa lòng gật gật đầu, không quên giới thiệu đồ ăn mới, “Thử xem món gà hấp này, hương vị cũng được.”

Ta còn chưa kịp phụ họa một tiếng, chân gà đã bị gắp xuống vào trong bát của ta. Ta theo tập tính muốn quay đầu sang bên Phạm Tạp nói lời cảm tạ, không nghĩ tới hắn lại cắn một miếng cánh gà ngơ ngác nhìn ta, chuẩn xác mà nói hắn là nhìn về phía sau ta.

Chân gà kia, là Lâm Hủ gắp.

Đứa nhỏ này, hắn muốn làm gì?

Một chân gà Lâm Hủ này xem chừng ánh mắt, một bàn nam nhân mặt đều biến sắc. Tuy rằng không biết tiểu tử này đánh chủ ý gì, còn ta thật lạnh nhạt hướng hắn gật đầu mỉm cười, nhưng mặt sau không đổi sắc ăn luôn chân gà.

Sớm một chút ăn xong, sớm một chút chạy lấy người a.

Nhưng, mọi việc không như nguyện ý. Ta mới ăn chân gà còn lại xương, Lâm Hủ một bên lại gắp tiếp chân gà bỏ vào bát ta. Lần này chân là còn liền một khối thịt, rất to vĩ đại. Ta thật ăn đã no rồi, vừa rồi nhận chân gà kia cũng là miễn cưỡng ăn. Hiện tại miếng gà này, thật sự bất lực. Vì thế không chút do dự đem nó qua tay, “Phạm ca, cho huynh.”

Ta động tác này thật có thứ tự, thật tự nhiên. Lâm Trạm ngồi chủ vị hơi hơi nhíu mi, về sau lại khôi phục bộ dáng bình thường, Lâm Tiễn ngồi đối diện sắc mặt cũng rất thối, ánh mắt kia hung ác, giống như ta đào mộ tổ tiên hắn lên. Miệng ta còn ăn một viên cá, không chút yếu thế trừng mắt trở lại. Ánh mắt trên bàn cơm đối chạm nhau, bùm bùm một trận ánh lửa văng khắp nơi.

Dưới bàn Phạm Tạp lại đá đá chân, nhẹ nhàng nặng nề mà đè nặng, ta biết hắn muốn cho ta điểm yên tĩnh, nhưng ta thật sự là bất quá tức thôi.

Ngay tại lúc ánh mắt ta giao với Lâm Tiễn cùng chân Phạm Tạp đá đá ta, Lâm Hủ đột nhiên liền đứng dậy, thanh âm ẩn ẩn, “Ta ăn no, lên lầu trước.”

Ta nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng tiểu tử ngươi đã đi rồi. Nhưng, ngay trước khi hắn đi, hắn chuyển hướng ta, mặt đột nhiên đỏ, âm thanh ngọt có thể đến độ chảy nước, “Hách tỷ tỷ, vậy tỷ từ từ ăn.”

Hách… Hách tỷ tỷ…

Tiểu tử này, hắn là bảo đệ đệ gửi hồn người sống sao…

Chiếc đũa của ta rơi trên bàn, leng keng thùng thùng.

Lâm Hủ thật ngượng ngùng mặt thật đỏ không áp lực ly khai, đáng giận là hắn rời đi thì liền rời đi, trực tiếp khuất mắt, cư nhiên còn dám cẩn thận mỗi bước đi. Từ nhà ăn lên lầu còn không dưới hai mươi lần ngoái cổ lại, hắn như thế nào còn bị thêm bệnh sái cổ?

Nhìn nhìn lại bàn đầy người, phỏng chừng đều bị cà giật không nhẹ. Ngay cả Lâm Tramh đều xoay người ho nhẹ quá mức, Lâm Tiễn vẻ mặt xanh đen, quả thật phải tỏa sáng. Diêu chính hai mắt trừng mở to đến độ lòi cả ra, Bạch bác sĩ lớn tuổi nhất, cũng đã từng gặp qua trường hợp này, phía sau còn có thể tương đối thong dong gắp đồ ăn, bất quá đồ ăn trong bát, ông còn đem hải sâm gắp ra, đem hành ăn [Bạch bác sĩ hồ đồ đến độ ăn nhầm đồ ăn =)) ]. Phạm Tạp không hình tượng nhất, người này cư nhiên còn ngậm cánh gà, nửa ngày không nhúc nhích. [Bức tranh mỹ nam đồ biến dạng =)) ]

Toàn bộ trên bàn cơm lâm vào một trạng thái trầm mặc làm người ta khủng hoảng.

Cuối cùng vẫn là Lâm lão đại mở miệng trước, lặp lại hỏi đồ ăn còn ngon miệng hay không. Lời này tuy rằng cũ kĩ lại không mới, nhưng mọi người cũng không nghĩ trầm mặc trong không khí xấu hổ này, cư nhiên đều ở phía sau trả lời trước. Sau bữa ăn không có món điểm tâm ngọt, ta có chút thất vọng, có phải hay không Lâm Tiễn cố ý trả thù. Bởi vì khi đem toàn bộ đồ ăn đi ta giật mình, Lâm Tiễn đối diện hướng về phía ta hí mị mắt.

Theo lệ thường, ở Lâm gia cơm nước xong đều uống trà. Cùng Lâm gia tam huynh đệ bất luận người nào ở cùng một chỗ đều đem ta trảo tâm cong phế. Bất đắc dĩ, ta ra tiện chiêu (chiêu sách hạ tiện) — lúc Lâm Trạm bắt đầu pha trà ta lén lén lút lút đem nhạc chuông điện thoại mở to, giả như có cuộc gọi đến, sau mở ra cố ý nói to, “Thật vậy chăng? Hảo, hảo, tôi đã biết, tôi lập tức trở về.”

Ngắt điện thoại, ta có chút nói năng lộn xộn nói trong nhà có tình huống khẩn cấp, ta muốn lập tức trở về. Ngay lúc đó nước mắt thiếu chút nước rơi, kĩ thuật diễn đạt như vậy, khán giả cũng kích động hẳn lên. Kích động nhất chính là Phạm Tạp, mông hắn như bị hỏa thiêu, “Xảy ra chuyện gì? Ta lập tức về xem ba ta.” Nói xong định gọi điện, ta một phen đè tay hắn lại. Ánh mắt bao hàm nhìn hắn, âm thanh đều run run, “Đừng, Phạm thúc thúc thân thể cũng không tốt… Việc này, việc này vẫn để muội trở về xử lý đi.” Ta vừa nói một bên ấn móng tay cắm vào mu bàn tay hắn, giao tình từ lúc cởi truồng lớn lên, ăn ý cùng giác ngộ vẫn phải có điểm ấy. Phạm Tạp lệ nóng hàm chứa chịu đau, âm thanh phát run, “Đã biết, muội cùng huynh trở về.”

Ha người lệ nóng kiếm chừng một đống người đồng tình, chỉ có Lâm Trạm cùng Lâm Tiễn là ngoại lệ. Một người quá mức khôn khéo, minh bạch giả bộ hồ đồ. Một người khác tâm không đồng tình, ước gì ta không hay ho. Đưong nhiên, trừ bỏ bọn họ không tính, chân tình nhân gian vẫn có. Tỷ như Bạch bác sĩ, thật quan tâm hỏi có cần ông trợ giúp hay không, ta đầy cõi lòng cảm kích cự tuyệt. Mà diêu Chính thật thân thiết hỏi muốn hay không hắn lái xe đưa chúng ta trở về, hắn nói quan tâm sẽ bị loạn, hơn nữa giấy BYD mở nhanh dễ dàng bay mất.

Diêu Chính đúng là người tốt, tâm hắn tốt lắm. Bất quá có khi, thật sự hảo tâm cũng làm hỏng việc. Ngay lúc ta dùng hết võ mồm giải thích, Phạm Tạp cũng nhận một cuộc gọi. Đổi lần này hắn sắc mặt đại biến, ta nhìn hắn biểu tình nghiêm túc hướng ta vẫy tay, một loại dự cảm bất hảo dưới đáy lòng lan tỏa.

Quả nhiên, bị kịch đến.

Thành Nam có án trì giới đả thương người, nghi phạm đang lẩn trốn trong hiện trường, chỉ sợ toàn bộ cảnh sát thành phố đều chạy đến. Vừa rồi tại Sở gọi điện đến, muốn phân công người đến các tuyến đường kiểm tra, mặc kệ người nào đều phải đến, hơn nữa phải lập tức. Ta liền tính đi tính lại dù diễn xiếc thế nào cũng phải bận tâm đến công tác sứ mệnh của hắn, vì thế cắn răng chứa lệ nóng nhìn theo hắn lái BYD, giống như gió thổi đi.

Không quan hệ, Phạm ca đi rồi, còn có Chính ca. Nhưng khi ta quay đầu tìm Chính ca, quản gia lấy một loại biểu tình đáng tiếc nói cho ta, Diêu trợ lý đột nhiên có chút việc, chỉ sợ là không có biện pháp đưa ta. Ta lại không kinh ngạc, trải qua tình huồng đột phát vừa rồi, hiện tại mà có một vị ở bên ngoài khiêu vũ ta cũng sẽ không kinh ngạc.

Nhưng là — chú ý, rất nhiều chuyện xuất hiện cùng một lúc mới thành một vở hài kịch — quản gia lại dùng một giọng cực nhẹ nhàng nói Lâm nhị công tử phải về nội thành, có thể đưa ta trở về. Hơn nữa vì mau chóng đưa ta về nhà, hắn còn đem xe bảo bối của hắn ra.

Đứng bên ngoài gara Lâm gia, ta nhìn Lâm Tiễn ngồi trong chiếc xe như con gián bị giẫm lên cười với ta.

Thằng nhãi này mặt đen trắng nha, rất là dữ tợn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện