Mùa Xuân Của Xuân Xuân
Chương 2: Nhặt chai lại không hề phạm pháp
Edit: Sam Leo
Như mọi khi đem chai nhặt được ném vào trong rương ở ban công, Vạn Gia Xuân tính sơ sơ, thật ít, quả nhiên thành công là cần phải gom góp từng bước một mà được, nhưng dựa theo tiến độ thu thập này, cậu phải năm nào tháng nào có thể kiếm được số tiền cỡ tiền học bổng a? Vạn Gia Xuân thở dài, trở về phòng ngủ.
“Bảy giờ rưỡi, bảy giờ rưỡi, bọn mày, đi học chưa?” Vạn Gia Xuân ngẩng đầu nhìn mắt còn đang say ngủ của nhóm bạn cùng phòng, không khỏi nhíu nhíu mày, bọn họ hình như không hề có ý muốn tỉnh lại, nhịn không được hô to một tiếng: “Đến muộn!!!!!”.
Bạn cùng phòng Vương Cửu lúc này mới kéo chăn ra, lộ ra nữa cái đầu, còn buồn ngủ, không hoảng hốt không vội vàng, miễn cưỡng nói: “Nga…… Là Xuân Xuân a, sớm, nếu điểm danh giúp trả lời nga, cám ơn.” Dứt lời, thò tay kéo chăn lên.
“Lại trốn học?!” Vạn Gia Xuân đối Vương Cửu tỏ vẻ không nói gì, từ khai giảng đến bây giờ thằng này sẽ không đi học trước 8 giờ.
Vương Cửu từ trong ổ chăn truyền ra một câu: “Tối hôm qua tham gia bang chiến, 3 giờ mới ngủ, thật mệt mỏi.”.
Vạn Gia Xuân liếc ổ chăn phồng lên bao bọc hắn một cái, ổ chăn là phần mộ của tuổi trẻ, lời này ai nói chứ? Có thời gian nên dạy bảo tốt cái thằng này. Chuyển chiến trường sang bạn cùng phòng kế tiếp, còn chưa mở miệng, Từ Hiểu Vũ đồng dạng truyền đến thanh âm biếng nhác. “Xuân Xuân, giữa trưa giúp tao mang cơm trở về, cám ơn.”.
Thằng Hiểu Vũ này, cái thằng này càng tốt hơn, là tính ngủ thẳng đến trưa sao?
Chu Hải từ ổ chăn trung đi ra, ngồi thẳng thân thể đối diện Vạn Gia Xuân, Vạn Gia Xuân tưởng rằng hắn thức dậy rồi, đang muốn mở miệng khen, không nghĩ tới hắn lại nói: “Xuân Xuân, tiết học mười giờ giúp tao chiếm chỗ ngồi, tao ngủ một chút thì đi.” Dứt lời, Chu Hải lại theo quán tính ngã xuống.
Ngủ một chút? Chỉ sợ lại không tỉnh lại nữa đi. Vạn Gia Xuân không nói gì đỡ trán. “A Hải, mày cũng đừng giống lần trước như vậy, giúp mày chiếm chỗ mày lại không đến a.”.
“A, nga. Lần này nhất định đi, nhất định đi, thật buồn ngủ.”.
Không lâu trước kia Vạn Gia Xuân cũng giống nhóm bạn cùng phòng, mỗi ngày ngủ thẳng đến trưa, mua ngoài giao hàng tận nơi là cần thiết, mở máy tính là hoạt động quen thuộc, mỗi ngày login chơi võng du, ngày qua ngày, bốn người trong phòng ngủ đã ước định thành lệ: tiết 8 giờ chưa bao giờ đi, tiết 10 giờ tỉnh ngủ mới đi, buổi chiều khóa hai giờ, nhất định không đi, khóa 4 giờ nếu giảng viên điểm danh mới đi.
Nhưng, từ khi Vạn Gia Xuân hạ quyết tâm phải bắt đầu tự lực cánh sinh, cậu bèn ngủ sớm dậy sớm nhặt chai tuy rằng thu hoạch không nhiều lắm. Đến phòng học cộng đồng, may mắn giảng viên còn chưa đến, tùy tiện tìm vị trí gần cuối, thuận tiện nằm úp sấp ngủ bù. Không biết qua bao lâu, khi cậu tỉnh lại phòng học to như vậy chỉ còn sót lại ít ỏi mấy người, hình như đều là đến tự học, thì ra đã tan học rồi a. Cậu theo thói quen xoa xoa miệng, mơ mơ màng màng nhìn phía trước, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vậy mà ở lớp học phát hiện vật mục tiêu! Cậu nhìn quanh bốn phía, tốt lắm, những người khác đều không chú ý tới cậu. cậu nhanh chân nhanh tay đi đến chỗ ngồi mấy dãy trước, đem chai chai lọ lọ trên bàn ôm vào trong ngực, thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, được toàn bộ không uổng công sức! Một cái, hai cái, ba cái, bốn, năm cái, vô cùng thỏa mãn. Nhưng, hình như có đạo ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm bản thân, không biết sao vừa rồi bạn học còn đang chăm chú tự học thế nhưng toàn bộ hướng ánh mắt trên người cậu, khiến cho Vạn Gia Xuân hơi xấu hổ, xem rắm a, không phải là nhặt vài cái cái chai sao? Cũng không phải làm việc gì trái luật phạm pháp.
Chẳng qua là, trong đó một người…… nhìn hơi quen mắt, đây chẳng phải là chàng trai chạy bộ ngày đó hại cậu lỗ tiền sao! Sao y cũng ở nơi này? Vạn Gia Xuân ôm cái chai đi lên cầu thang, lúc đi ngang qua y, thuận miệng chào hỏi: “Ngạch, này.”.
Cố Vũ Ninh vẻ mặt mang chút nghiền ngẫm nhìn thẳng cậu, từ lúc Vạn Gia Xuân vừa đứng dậy Cố Vũ Ninh đã chú ý tới cậu, thằng nhóc trước mắt này giống làm kẻ trộm, nhặt cái chai tựa như nhặt được vàng bạc châu báu, còn liều mạng ôm vào trong lòng, dường như rất sợ bị người cướp đi. Biểu tình này thực thú vị. Cố Vũ Ninh vừa rồi vẫn nhìn cậu, khó hiểu không chuyển tầm mắt, đột nhiên toát ra một câu: “Nhặt chai sao?”.
Nhặt chai? Giọng điệu này sao nghe rất khó chịu mà, tuy cậu vốn chính là đang nhặt chai. Vạn Gia Xuân lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ngạch, tôi thật ra là đang giúp dì vệ sinh chia sẻ công việc, đầu năm nay người không tố chất nhiều lắm, tại sao thích ném rác bừa bãy như vậy chứ, thật sự là vô sỉ hừ.” Cậu chột dạ quay đầu liếc nhìn Cố Vũ Ninh một cái, chạy nhanh về chỗ ngồi, nhét cái chai vào túi sách, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Cố Vũ Ninh nhìn ghi chép trên bảng đen, thì ra cậu cũng là học kiến trúc a.
Buổi trưa.
Vạn Gia Xuân mang theo mấy cặp ***g cơm trở lại ký túc xá, mới mở cửa ra, một mùi hương chua chua thối thối kéo tới, còn thiếu chút chưa hun chết người. Cúi đầu vượt qua mấy đôi giày đặt lung tung, lướt qua mấy đôi tất thối N ngày không giặt, đi đến bên bàn do dự đến tột cùng có nên đặt cơm xuống hay không, bởi vì trên bàn bên cạnh của Từ Hiểu Vũ trái táo chín thối đã thối đến chảy ra chất lỏng khó hiểu, Vạn Gia Xuân nhìn bạn cùng phòng mắt đang chuyên tâm chơi võng du, quấy rầy không tốt, rất muốn giúp hắn ném trái táo xuống, nhưng thùng rác ban công sớm đầy đến không thể đầy hơn, Vạn Gia Xuân nhớ là hôm trước cậu mới đổ rác, đây là nhà giúp người chế tạo rác sao!
“Hiểu Vũ, cơm của mày.”.
“Đã biết.” Từ Hiểu Vũ ánh mắt vẫn không rời máy tính, ngón tay không ngừng đánh bàn phím. “A Hải, mở công năng phụ trợ, giúp tao thêm máu, nhanh, tôi sắp không được.”.
Chu Hải ngồi ở đối diện Từ Hiểu Vũ hô to tiếng: “Mày kéo dài trước, tao ở đây ra không ra được.”.
“Kháo, đã chết.” Từ Hiểu Vũ mắng câu thô tục, lúc này mới dời tầm mắt sang Vạn Gia Xuân, hơi kinh ngạc. “Xuân Xuân, mày trở về lúc nào?”.
Vạn Gia Xuân khóe miệng rút một chút, hóa ra người này vừa rồi là đang nói chuyện cùng quỷ sao? Vạn Gia Xuân không để ý tới hắn, chuyển ghế đến ban công, đem thu hoạch ngoài ý muốn hôm nay ném vào trong rương, lúc này mới vào nhà lấy cơm ra ban công ngồi ăn, mùi vị bên trong thật là làm người ta khó có thể nuốt trôi.
Vừa nuốt thức ăn vừa nhìn chằm chằm “thành quả vất vả” mấy ngày này, tức là đống chai chai lọ lọ, vô cùng thỏa mãn!
Đến buổi tối, Vạn Gia Xuân mở trang web máy tính, tiến vào “Dạ du giang hồ”. Nói võng du này đưa ra thị trường khoản hơn bốn năm, nhận được yêu thích của hơn N con cú đêm, nhân viên văn phòng. Tiền thưởng bảng nhiệm vụ Trong trò chơi này chỉ có qua sau 19 giờ mới khởi động, ngoài ra, hình thức cảnh tượng ban đêm một khi mở ra, từng khu vực hoạt động sẽ tăng thêm rất nhiều NPC, ví dụ bán vũ khí, đồ trang bị, dược liệu vân vân. Trong cảnh tượng trò chơi ban đêm còn có thể ngẫu nhiên tặng cho người chơi một ít vật liệu chế tạo thuốc, hoặc là một ít vũ khí không đợi, đều là ở cảnh tượng ban ngày hưởng thụ không được. Vạn Gia Xuân mở ra tài khoản của mình, một tài khoản nữ. Lúc trước chẳng qua vừa ý chức năng phụ trợ này của tài khoản nữ, có thể ở trong chiến đấu không chịu hạn chế thêm máu cho bản thân cùng đội hữu, chỗ không đủ của tài khoản nữ này chính là sức chiến đấu nhược bạo, không có trang bị hộ thể cao cấp, thực dễ dàng chết ở trong trò chơi.
Vạn Gia Xuân ngoài ý muốn phát hiện ông xã ở trò chơi của cậu “Long Ngâm thiên hạ” vậy mà cũng đã ở trên tuyến, bèn điểm điểm mật tán gẫu, gửi qua một tin tức. “Đã lâu không thấy.”.
“Có chút việc.”.
Bởi vì tài khoản nữ “Mùa xuân của Xuân Xuân ” của cậu trang bị rất cao cấp mua không nổi, làm nhiệm vụ lúc nào cũng tập hợp những tài liệu không đồng đều, cậu đành phải xem xét “Cao phú soái” trong trò chơi, chính là người chơi đứng top mười tương ứng trong bảng hiệp nghĩa Phong Vân, người chơi đó đều là có sẵn sức mạnh kinh tế nhất định, kim tệ trò chơi nhiều, cấp bậc bản thân cao, giá trị danh vọng giang hồ cao, một thân trang bị càng cực phẩm, mặt khác, tên người chơi đứng top mười ở bảng Phong Vân liên tục trên ba tháng, ở khoản trò chơi giai đoạn trước hệ thống còn có thể ngẫu nhiên tặng huyễn thú chức năng khác biệt, huyễn thú có thể giúp nhân vật trong trò chơi khi chiến đấu tự động khôi phục giá trị sinh mệnh [mỗi lần chiến đấu giới hạn sử dụng kỹ năng đó một lần], nâng cao lực công kích vân vân. Vạn Gia Xuân đối “Long Ngâm thiên hạ” [tài khoản vốn tương ứng ở hàng thứ tư trong bảng Phong Vân] thèm nhỏ dãi đã lâu, trong một lần cơ hội ngẫu nhiên, cậu phát hiện Long Ngâm ở [kênh thế giới] tìm người cùng nhau làm một nhiệm vụ vợ chồng. Vạn Gia Xuân tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, khoe khoang đủ loại cưới mình sẽ được những ưu đãi nào, bởi vì trước đó ở trang web trò chơi từng thu thập những tư liệu cần có của Long Ngâm, trong đó còn có Cánh Chim Huyền Băng. Bởi vậy, cậu lợi dụng tư liệu quý báu nhất trên tay Cánh Chim Huyền Băng làm của hồi môn, không biện pháp, đây là vì lợi ích đáng kể. Quả thực, Long Ngâm không từ chối mình, hai người đến Đào Hoa Đảo trong trò chơi thành thân, sau đó,“Mùa xuân của Xuân Xuân ” rời khỏi bang phái “Du thạch bang” của mình, gia nhập “Ngạo hải bang” của Long Ngâm, có thể nói là xuất giá tòng phu thôi. Ngay từ đầu Vạn Gia Xuân còn hơi lo lắng Long Ngâm khi làm xong nhiệm vụ vợ chồng kia sẽ ném bản thân, may mắn y không có, ba tháng sau Long Ngâm lại nhận được một con huyễn thú, y rất hào phóng tặng cho “Mùa xuân của Xuân Xuân”, Vạn Gia Xuân thế này mới an tâm, cuối cùng nhận được chút hồi báo rồi.
“Em cũng vậy.”.
“Nga? Đã bận việc gì thế?”.
“…… Ngạch, nhặt chai.”.
“Nhặt chai?”.
“Đúng vậy.”.
“Xuân Xuân, bây giờ có thời gian hay không?”.
“Có, làm sao vậy?”.
“Tổ đội đi Nguyên Kính Cung.”.
“Được.”.
Người chơi cấp bậc cần hơn cấp 50 mới có thể tiến vào Nguyên Kính Cung, BOSS trong cung mỗi ngày đều thay đổi, vì thế vật phẩm đạo cụ rơi ở trang web đều có thể công bố trước tiên. “Dạ du giang hồ” phát triển đến nay, chưa close beta cấp bậc nhân vật trò chơi (尚未封测 ko hiểu nên edit bừa), lấy người chơi cao cấp bậc nhất trên bảng hiệp nghĩa hiện tại làm tiêu chuẩn, người chơi bình thường sau khi lên cấp 50 muốn tiếp tục thăng cấp thực khó khăn, có vài người một tháng mới thăng một hai cấp cũng là chuyện bình thường. “Mùa xuân của Xuân Xuân ” dừng lại ở 50 cấp đã gần hai tháng, đương nhiên này cùng từ khi cậu đầu nhập hàng ngũ nhặt chai, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm thoát không được liên quan, Vạn Gia Xuân nhìn cấp bậc vị hôn phu của mình, cấp 100 em gái y, thiệt tình hâm mộ không thôi, phỏng chừng người này càng khó thăng cấp hơn cậu. Vừa đối với Long Ngâm đủ loại hâm mộ ghen ghét đố kị, vừa di chuyển chuột, đánh bàn phím gia nhập đoàn đội chiến đấu đánh BOSS. Long Ngâm phụ trách chỉ huy, bọn họ thì đánh trợ thủ, toàn bộ hành trình thao tác tiếp theo cũng không phải rất khó. Đợi sau khi chiến đấu kết thúc, Vạn Gia Xuân nhìn thời gian, lập tức mật tán gẫu Long Ngâm. “Oa, đã 1 giờ, em đi ngủ trước, ngày mai còn phải thức sớm.”.
“Bà xã ngủ ngon.”.
“Ngạch, 囧.”.
Như mọi khi đem chai nhặt được ném vào trong rương ở ban công, Vạn Gia Xuân tính sơ sơ, thật ít, quả nhiên thành công là cần phải gom góp từng bước một mà được, nhưng dựa theo tiến độ thu thập này, cậu phải năm nào tháng nào có thể kiếm được số tiền cỡ tiền học bổng a? Vạn Gia Xuân thở dài, trở về phòng ngủ.
“Bảy giờ rưỡi, bảy giờ rưỡi, bọn mày, đi học chưa?” Vạn Gia Xuân ngẩng đầu nhìn mắt còn đang say ngủ của nhóm bạn cùng phòng, không khỏi nhíu nhíu mày, bọn họ hình như không hề có ý muốn tỉnh lại, nhịn không được hô to một tiếng: “Đến muộn!!!!!”.
Bạn cùng phòng Vương Cửu lúc này mới kéo chăn ra, lộ ra nữa cái đầu, còn buồn ngủ, không hoảng hốt không vội vàng, miễn cưỡng nói: “Nga…… Là Xuân Xuân a, sớm, nếu điểm danh giúp trả lời nga, cám ơn.” Dứt lời, thò tay kéo chăn lên.
“Lại trốn học?!” Vạn Gia Xuân đối Vương Cửu tỏ vẻ không nói gì, từ khai giảng đến bây giờ thằng này sẽ không đi học trước 8 giờ.
Vương Cửu từ trong ổ chăn truyền ra một câu: “Tối hôm qua tham gia bang chiến, 3 giờ mới ngủ, thật mệt mỏi.”.
Vạn Gia Xuân liếc ổ chăn phồng lên bao bọc hắn một cái, ổ chăn là phần mộ của tuổi trẻ, lời này ai nói chứ? Có thời gian nên dạy bảo tốt cái thằng này. Chuyển chiến trường sang bạn cùng phòng kế tiếp, còn chưa mở miệng, Từ Hiểu Vũ đồng dạng truyền đến thanh âm biếng nhác. “Xuân Xuân, giữa trưa giúp tao mang cơm trở về, cám ơn.”.
Thằng Hiểu Vũ này, cái thằng này càng tốt hơn, là tính ngủ thẳng đến trưa sao?
Chu Hải từ ổ chăn trung đi ra, ngồi thẳng thân thể đối diện Vạn Gia Xuân, Vạn Gia Xuân tưởng rằng hắn thức dậy rồi, đang muốn mở miệng khen, không nghĩ tới hắn lại nói: “Xuân Xuân, tiết học mười giờ giúp tao chiếm chỗ ngồi, tao ngủ một chút thì đi.” Dứt lời, Chu Hải lại theo quán tính ngã xuống.
Ngủ một chút? Chỉ sợ lại không tỉnh lại nữa đi. Vạn Gia Xuân không nói gì đỡ trán. “A Hải, mày cũng đừng giống lần trước như vậy, giúp mày chiếm chỗ mày lại không đến a.”.
“A, nga. Lần này nhất định đi, nhất định đi, thật buồn ngủ.”.
Không lâu trước kia Vạn Gia Xuân cũng giống nhóm bạn cùng phòng, mỗi ngày ngủ thẳng đến trưa, mua ngoài giao hàng tận nơi là cần thiết, mở máy tính là hoạt động quen thuộc, mỗi ngày login chơi võng du, ngày qua ngày, bốn người trong phòng ngủ đã ước định thành lệ: tiết 8 giờ chưa bao giờ đi, tiết 10 giờ tỉnh ngủ mới đi, buổi chiều khóa hai giờ, nhất định không đi, khóa 4 giờ nếu giảng viên điểm danh mới đi.
Nhưng, từ khi Vạn Gia Xuân hạ quyết tâm phải bắt đầu tự lực cánh sinh, cậu bèn ngủ sớm dậy sớm nhặt chai tuy rằng thu hoạch không nhiều lắm. Đến phòng học cộng đồng, may mắn giảng viên còn chưa đến, tùy tiện tìm vị trí gần cuối, thuận tiện nằm úp sấp ngủ bù. Không biết qua bao lâu, khi cậu tỉnh lại phòng học to như vậy chỉ còn sót lại ít ỏi mấy người, hình như đều là đến tự học, thì ra đã tan học rồi a. Cậu theo thói quen xoa xoa miệng, mơ mơ màng màng nhìn phía trước, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vậy mà ở lớp học phát hiện vật mục tiêu! Cậu nhìn quanh bốn phía, tốt lắm, những người khác đều không chú ý tới cậu. cậu nhanh chân nhanh tay đi đến chỗ ngồi mấy dãy trước, đem chai chai lọ lọ trên bàn ôm vào trong ngực, thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, được toàn bộ không uổng công sức! Một cái, hai cái, ba cái, bốn, năm cái, vô cùng thỏa mãn. Nhưng, hình như có đạo ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm bản thân, không biết sao vừa rồi bạn học còn đang chăm chú tự học thế nhưng toàn bộ hướng ánh mắt trên người cậu, khiến cho Vạn Gia Xuân hơi xấu hổ, xem rắm a, không phải là nhặt vài cái cái chai sao? Cũng không phải làm việc gì trái luật phạm pháp.
Chẳng qua là, trong đó một người…… nhìn hơi quen mắt, đây chẳng phải là chàng trai chạy bộ ngày đó hại cậu lỗ tiền sao! Sao y cũng ở nơi này? Vạn Gia Xuân ôm cái chai đi lên cầu thang, lúc đi ngang qua y, thuận miệng chào hỏi: “Ngạch, này.”.
Cố Vũ Ninh vẻ mặt mang chút nghiền ngẫm nhìn thẳng cậu, từ lúc Vạn Gia Xuân vừa đứng dậy Cố Vũ Ninh đã chú ý tới cậu, thằng nhóc trước mắt này giống làm kẻ trộm, nhặt cái chai tựa như nhặt được vàng bạc châu báu, còn liều mạng ôm vào trong lòng, dường như rất sợ bị người cướp đi. Biểu tình này thực thú vị. Cố Vũ Ninh vừa rồi vẫn nhìn cậu, khó hiểu không chuyển tầm mắt, đột nhiên toát ra một câu: “Nhặt chai sao?”.
Nhặt chai? Giọng điệu này sao nghe rất khó chịu mà, tuy cậu vốn chính là đang nhặt chai. Vạn Gia Xuân lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ngạch, tôi thật ra là đang giúp dì vệ sinh chia sẻ công việc, đầu năm nay người không tố chất nhiều lắm, tại sao thích ném rác bừa bãy như vậy chứ, thật sự là vô sỉ hừ.” Cậu chột dạ quay đầu liếc nhìn Cố Vũ Ninh một cái, chạy nhanh về chỗ ngồi, nhét cái chai vào túi sách, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Cố Vũ Ninh nhìn ghi chép trên bảng đen, thì ra cậu cũng là học kiến trúc a.
Buổi trưa.
Vạn Gia Xuân mang theo mấy cặp ***g cơm trở lại ký túc xá, mới mở cửa ra, một mùi hương chua chua thối thối kéo tới, còn thiếu chút chưa hun chết người. Cúi đầu vượt qua mấy đôi giày đặt lung tung, lướt qua mấy đôi tất thối N ngày không giặt, đi đến bên bàn do dự đến tột cùng có nên đặt cơm xuống hay không, bởi vì trên bàn bên cạnh của Từ Hiểu Vũ trái táo chín thối đã thối đến chảy ra chất lỏng khó hiểu, Vạn Gia Xuân nhìn bạn cùng phòng mắt đang chuyên tâm chơi võng du, quấy rầy không tốt, rất muốn giúp hắn ném trái táo xuống, nhưng thùng rác ban công sớm đầy đến không thể đầy hơn, Vạn Gia Xuân nhớ là hôm trước cậu mới đổ rác, đây là nhà giúp người chế tạo rác sao!
“Hiểu Vũ, cơm của mày.”.
“Đã biết.” Từ Hiểu Vũ ánh mắt vẫn không rời máy tính, ngón tay không ngừng đánh bàn phím. “A Hải, mở công năng phụ trợ, giúp tao thêm máu, nhanh, tôi sắp không được.”.
Chu Hải ngồi ở đối diện Từ Hiểu Vũ hô to tiếng: “Mày kéo dài trước, tao ở đây ra không ra được.”.
“Kháo, đã chết.” Từ Hiểu Vũ mắng câu thô tục, lúc này mới dời tầm mắt sang Vạn Gia Xuân, hơi kinh ngạc. “Xuân Xuân, mày trở về lúc nào?”.
Vạn Gia Xuân khóe miệng rút một chút, hóa ra người này vừa rồi là đang nói chuyện cùng quỷ sao? Vạn Gia Xuân không để ý tới hắn, chuyển ghế đến ban công, đem thu hoạch ngoài ý muốn hôm nay ném vào trong rương, lúc này mới vào nhà lấy cơm ra ban công ngồi ăn, mùi vị bên trong thật là làm người ta khó có thể nuốt trôi.
Vừa nuốt thức ăn vừa nhìn chằm chằm “thành quả vất vả” mấy ngày này, tức là đống chai chai lọ lọ, vô cùng thỏa mãn!
Đến buổi tối, Vạn Gia Xuân mở trang web máy tính, tiến vào “Dạ du giang hồ”. Nói võng du này đưa ra thị trường khoản hơn bốn năm, nhận được yêu thích của hơn N con cú đêm, nhân viên văn phòng. Tiền thưởng bảng nhiệm vụ Trong trò chơi này chỉ có qua sau 19 giờ mới khởi động, ngoài ra, hình thức cảnh tượng ban đêm một khi mở ra, từng khu vực hoạt động sẽ tăng thêm rất nhiều NPC, ví dụ bán vũ khí, đồ trang bị, dược liệu vân vân. Trong cảnh tượng trò chơi ban đêm còn có thể ngẫu nhiên tặng cho người chơi một ít vật liệu chế tạo thuốc, hoặc là một ít vũ khí không đợi, đều là ở cảnh tượng ban ngày hưởng thụ không được. Vạn Gia Xuân mở ra tài khoản của mình, một tài khoản nữ. Lúc trước chẳng qua vừa ý chức năng phụ trợ này của tài khoản nữ, có thể ở trong chiến đấu không chịu hạn chế thêm máu cho bản thân cùng đội hữu, chỗ không đủ của tài khoản nữ này chính là sức chiến đấu nhược bạo, không có trang bị hộ thể cao cấp, thực dễ dàng chết ở trong trò chơi.
Vạn Gia Xuân ngoài ý muốn phát hiện ông xã ở trò chơi của cậu “Long Ngâm thiên hạ” vậy mà cũng đã ở trên tuyến, bèn điểm điểm mật tán gẫu, gửi qua một tin tức. “Đã lâu không thấy.”.
“Có chút việc.”.
Bởi vì tài khoản nữ “Mùa xuân của Xuân Xuân ” của cậu trang bị rất cao cấp mua không nổi, làm nhiệm vụ lúc nào cũng tập hợp những tài liệu không đồng đều, cậu đành phải xem xét “Cao phú soái” trong trò chơi, chính là người chơi đứng top mười tương ứng trong bảng hiệp nghĩa Phong Vân, người chơi đó đều là có sẵn sức mạnh kinh tế nhất định, kim tệ trò chơi nhiều, cấp bậc bản thân cao, giá trị danh vọng giang hồ cao, một thân trang bị càng cực phẩm, mặt khác, tên người chơi đứng top mười ở bảng Phong Vân liên tục trên ba tháng, ở khoản trò chơi giai đoạn trước hệ thống còn có thể ngẫu nhiên tặng huyễn thú chức năng khác biệt, huyễn thú có thể giúp nhân vật trong trò chơi khi chiến đấu tự động khôi phục giá trị sinh mệnh [mỗi lần chiến đấu giới hạn sử dụng kỹ năng đó một lần], nâng cao lực công kích vân vân. Vạn Gia Xuân đối “Long Ngâm thiên hạ” [tài khoản vốn tương ứng ở hàng thứ tư trong bảng Phong Vân] thèm nhỏ dãi đã lâu, trong một lần cơ hội ngẫu nhiên, cậu phát hiện Long Ngâm ở [kênh thế giới] tìm người cùng nhau làm một nhiệm vụ vợ chồng. Vạn Gia Xuân tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, khoe khoang đủ loại cưới mình sẽ được những ưu đãi nào, bởi vì trước đó ở trang web trò chơi từng thu thập những tư liệu cần có của Long Ngâm, trong đó còn có Cánh Chim Huyền Băng. Bởi vậy, cậu lợi dụng tư liệu quý báu nhất trên tay Cánh Chim Huyền Băng làm của hồi môn, không biện pháp, đây là vì lợi ích đáng kể. Quả thực, Long Ngâm không từ chối mình, hai người đến Đào Hoa Đảo trong trò chơi thành thân, sau đó,“Mùa xuân của Xuân Xuân ” rời khỏi bang phái “Du thạch bang” của mình, gia nhập “Ngạo hải bang” của Long Ngâm, có thể nói là xuất giá tòng phu thôi. Ngay từ đầu Vạn Gia Xuân còn hơi lo lắng Long Ngâm khi làm xong nhiệm vụ vợ chồng kia sẽ ném bản thân, may mắn y không có, ba tháng sau Long Ngâm lại nhận được một con huyễn thú, y rất hào phóng tặng cho “Mùa xuân của Xuân Xuân”, Vạn Gia Xuân thế này mới an tâm, cuối cùng nhận được chút hồi báo rồi.
“Em cũng vậy.”.
“Nga? Đã bận việc gì thế?”.
“…… Ngạch, nhặt chai.”.
“Nhặt chai?”.
“Đúng vậy.”.
“Xuân Xuân, bây giờ có thời gian hay không?”.
“Có, làm sao vậy?”.
“Tổ đội đi Nguyên Kính Cung.”.
“Được.”.
Người chơi cấp bậc cần hơn cấp 50 mới có thể tiến vào Nguyên Kính Cung, BOSS trong cung mỗi ngày đều thay đổi, vì thế vật phẩm đạo cụ rơi ở trang web đều có thể công bố trước tiên. “Dạ du giang hồ” phát triển đến nay, chưa close beta cấp bậc nhân vật trò chơi (尚未封测 ko hiểu nên edit bừa), lấy người chơi cao cấp bậc nhất trên bảng hiệp nghĩa hiện tại làm tiêu chuẩn, người chơi bình thường sau khi lên cấp 50 muốn tiếp tục thăng cấp thực khó khăn, có vài người một tháng mới thăng một hai cấp cũng là chuyện bình thường. “Mùa xuân của Xuân Xuân ” dừng lại ở 50 cấp đã gần hai tháng, đương nhiên này cùng từ khi cậu đầu nhập hàng ngũ nhặt chai, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm thoát không được liên quan, Vạn Gia Xuân nhìn cấp bậc vị hôn phu của mình, cấp 100 em gái y, thiệt tình hâm mộ không thôi, phỏng chừng người này càng khó thăng cấp hơn cậu. Vừa đối với Long Ngâm đủ loại hâm mộ ghen ghét đố kị, vừa di chuyển chuột, đánh bàn phím gia nhập đoàn đội chiến đấu đánh BOSS. Long Ngâm phụ trách chỉ huy, bọn họ thì đánh trợ thủ, toàn bộ hành trình thao tác tiếp theo cũng không phải rất khó. Đợi sau khi chiến đấu kết thúc, Vạn Gia Xuân nhìn thời gian, lập tức mật tán gẫu Long Ngâm. “Oa, đã 1 giờ, em đi ngủ trước, ngày mai còn phải thức sớm.”.
“Bà xã ngủ ngon.”.
“Ngạch, 囧.”.
Bình luận truyện