Mùa Xuân Của Xuân Xuân
Chương 4: Thách đấu quyết chiến sinh tử
Edit: SamLeo
Còn có không đến một tiếng rưỡi, Vương Cửu lập tức xuống giường, không có thời gian đánh răng rửa mặt, trước chạy tới ban công xách thùng vào bên trong, đem quần áo bẩn bên giường, đầu giường, trên bàn, ghế ném vào trong thùng, sau đó nhặt tất thối rải rác khắp nơi, tất cả đều ném vào trong thùng, OK! Mở cửa ký túc xá, nhanh như gió chạy đến phòng giặt quần áo tự động ở mỗi tầng lầu, dùng hai máy giặt mới giải quyết hết đống quần áo bẩn này. Lại chạy về ký túc xá, bởi vì tiếng động rời đi của hắn vừa rồi quá lớn, Chu Hải cùng Từ Hiểu Vũ cũng tỉnh, nhưng không xuống giường, như trước làm ổ ở trên giường, thấy hắn trở về, Từ Hiểu Vũ thảnh thơi hỏi: “Sao thế?”.
“Bọn mày…… bọn mày đừng xuống, ở trên giường đợi.”.
Chu Hải buồn bực, khó hiểu hỏi: “Xá trưởng, làm sao vậy?”.
“Mẹ tao sắp tới, ai, không có thời gian giải thích cho bọn mày, bọn mày nằm đó trước đi.”.
Vương Cửu cam chịu số phận bắt đầu dọn dẹp vệ sinh ký túc xá, sau đó quét dọn sàn nhà, dùng cây lau nhà lau một lần, không đủ! Lại lau sạch một lần, còn chưa đủ, cuối cùng dùng giẻ lau lau sạch một lần, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn! Thật sự là hận không thể lau một lớp dầu sáng choang sáng choang cho sàn nhà a. Sau khi giải quyết sàn nhà lại là WC, làm khoảng 20 phút, vẫn còn mùi, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lấy ra nước hoa CK quý giá nhất nhất nhất của mình, CK a CK a, hôm nay mày cứ đảm đương nước hoa làm tươi mát không khí WC đi. “Tao xịt – tao xịt – tao xịt xịt.”.
Lại ngửi ngửi a, kháo vừa thối vừa thơm a, có thể xông chết người, phần WC miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn! Kế tiếp chính là……
“Ban công chỉ có thể dùng lộn xộn hình dung.” Vương Cửu liếc nhìn một lần, tầm mắt dừng lại ở trên một đống chai chai lọ lọ, những chai lọ này khi nào nhiều đến như vậy? “Xuy xuy, cá lọt lưới a!” Bị mẹ nhìn thấy còn tưởng ký túc xá bọn họ là trạm thu gom rác đây. Vương Cửu từ bên trong lấy ra cái túi rác dung lượng siêu lớn, đem toàn bộ rác cùng với chai lọ này ném vào, sau khi tất cả chuẩn bị đâu vào đó, khiêng túi rác lên vai, lại như gió lốc rời đi.
Chu Hải híp mắt hỏi: “Nói, vừa rồi…… Xá trưởng cầm cái gì đi ra ngoài thế?”.
“Không biết a, ai, vây, mặc kệ nó, dù sao cũng đừng là đám bảo bối của Xuân Xuân thì được.”.
“Đám bảo bối của Xuân Xuân là gì thế?”.
“Thì mấy cái chai lọ của nó đó.”.
Rất nhanh, Vương Cửu đã vọt vào, kêu lớn: “Các anh em, chạy nhanh xuống giường a! mẹ tao đã đến cổng trường rồi!” Vương Cửu vội vàng lấy ly nước đi đánh răng, vừa chảy răng vừa quét dọn ban công một lần.
Không tới 10 phút sau, mẹ Vương đi vào cổng ký túc xá, nhẹ nhàng gõ cửa. “Vương Cửu.”.
“Đắc –” cửa từ từ mở ra.
“Chào cô ạ.” Hai giọng nam đồng thời kêu lên, Chu Hải, Từ Hiểu Vũ tóc chải sạch sẽ gọn gàng, áo mũ chỉnh tề cúi đầu chào mẹ Vương.
Nói về một người khác Vạn Gia Xuân bên ngoài đi dạo một ngày, không thu hoạch được gì, tâm tình hết sức sa sút, âm u nghiêm mặt trở lại ký túc xá, phát hiện trong ký túc xá sáng bừng lên, dường như ngay cả sàn nhà cũng phát sáng, nghi ngờ bản thân đi nhầm ký túc xá, nhiều lần xác nhận, là 230 không sai!
“Ký túc xá làm sao thế?”.
“Ngạch, Xuân Xuân.” Từ Hiểu Vũ quay đầu nhìn cậu, biểu tình vô cùng mất tự nhiên.
“Làm sao vậy? Sao nhìn tao như vậy.” Vạn Gia Xuân có chút khó hiểu, biểu tình Hiểu Vũ rất quấn quýt, lại nhìn nhìn Chu Hải, hắn vẫn cúi đầu không nói, mà Vương Cửu không thấy bóng dáng.
“Ngạch, ban công……” Từ Hiểu Vũ nói không được, sau khi Vạn Gia Xuân nhìn thấy cũng không biết sẽ có phản ứng gì.
“Ban công thì sao?” lúc đầu Vạn Gia Xuân còn có điểm không rõ, vừa đi đến ban công thấy, trống không, mấy cái chai sinh kế của hắn ở đâu rồi, ý thức được việc lớn không ổn, cực kỳ không ổn. “Chai của tao đâu???” Vạn Gia Xuân sợ hãi kêu lên.
“Ngạch, này…… Nói đến rất dài dòng.”.
“Chai của tao ở đâu vậy?” Vạn Gia Xuân bắt đầu nắm quyền, trên mặt mang theo tức giận, khẩu khí nói chuyện như muốn đem người ăn tươi.
“Này……”.
“Ai, ném, chai, của, tao, rồi?”.
“A, ngạch, là Vương Cửu.”.
“Vương Cửu cái thằng khốn kiếp, mày không phải người.” Vạn Gia Xuân muốn lao ra ký túc xá đi tìm Vương Cửu đòi lý lẽ.
Từ Hiểu Vũ vội vàng chạy đến, ôm bờ vai của cậu. “Đừng tổn thương tình cảm hòa thuận anh em a.” Chu Hải cũng chạy nhanh đến bên người cậu. “Xuân Xuân, bình tĩnh đi, đây là có nguyên nhân!”.
“Vương Cửu cái thằng khốn kiếp, mày không phải người.”.
“Vương Cửu cùng mẹ nó đến quán ăn bên ngoài ăn cơm rồi, một hồi sẽ trở lại. Xuân Xuân, mày đừng tức giận.”.
“Em gái nó –” Vạn Gia Xuân vừa nghĩ đến đám chai lọ mấy tháng qua cậu vất vả khổ cực sớm ra tối về thu gom, cứ như vậy buông xuôi theo dòng nước, Vạn Gia Xuân đau lòng không thôi, nội tâm lập tức bắt đầu trở nên trống rỗng, một lần nữa quay lại không phải không có thể, sợ là sợ lần thứ hai giẫm tại chỗ.
Từ Hiểu Vũ bình tĩnh nói với cậu nguyên nhân hậu quả, cơn giận dữ của Vạn Gia Xuân dần dần tiêu tan, lại bắt đầu cảm thấy bản thân xui xẻo, tâm tình rất là mất mát, lại nghĩ đến lúc vừa mới bắt đầu tìm công việc, bị người cự tuyệt đủ loại, thật vất vả tìm được chút mục tiêu cuộc sống, hiện tại mấy chai lọ lại bị người ta vứt bỏ rồi ……
Mở máy tính, tiến vào “Dạ du giang hồ”, không tâm tình giống ngày thường làm nhiệm vụ, nhưng cậu cứ muốn tìm chuyện làm, dời đi lực chú ý.
“Đang làm gì thế?” Long Ngâm gửi tin tức qua.
“Không.”.
“Hôm nay không giúp bác Vương tìm gà sao?”.
“Không tâm tình.”.
“Nga? sao vậy?”.
“Phiền.”.
“Không muốn nói sao?”.
“Chai lọ bị người ta ném.”.
“Ngạch, chai sao? Chính là những cái chai em kiếm hả?”.
“Ân.”.
“Rất bực bội sao?”.
“Ân, có chút.”.
“Muốn ông xã anh giúp em đánh hắn không?”.
“Được á.” Vạn Gia Xuân tiện tay đánh ra, y căn bản không nghiêm túc.
“Đem hào hắn cho anh.”.
“Số gì? Số chứng minh thư, số khoa, hay số điện thoại?”.
“Tên trong Dạ du.”.
“Nga. [Cái mông thối thối]”.
……
“Xuân Xuân, Vương Cửu đã trở lại.” Từ Hiểu Vũ nhẹ nhẹ vỗ vai cậu.
Vạn Gia Xuân vẻ mặt u oán quay đầu nhìn Vương Cửu vẻ mặt chột dạ đứng ở cửa không dám vào, thật lâu mới nói một câu: “Lăn tới đây.”.
Vương Cửu lập tức bày ra sắc mặt lấy lòng. “Xuân, Xuân, –” kéo dài âm điệu.
“Nhanh chóng lại đây chịu chết.” Vạn Gia Xuân ngẩng đầu bắt chéo chân, dùng ánh mắt thật xem thường nhìn hắn.
“Xuân Xuân bề trên không tính toán kẻ hèn, người tha thứ kẻ hèn đi.” Vương Cửu lập tức hướng cậu chạy, mỏng manh quỳ dưới gối, giơ lên một túi lớn “Tuyệt vị cổ vịt” trong tay. “Đây là thịt cổ của kẻ hèn, không cần ngài ra tay, kẻ hèn đã tự mình cắt xuống, còn xin mời ngài Xuân Xuân vui lòng nhận cho.”.
Vạn Gia Xuân chăm chú nhìn cổ vịt tươi cay thuần chất màu sắc mê người trong túi, cổ vịt chính là món yêu thích nhất của cậu a! Miệng không tự giác bài tiết nước bọt, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “coi như mày thức thời.”.
“Ngài Xuân Xuân không tức giận được không?”.
“Mở máy tính ra.”.
“A?…… Máy tính? Nga.” Vương Cửu biết rõ hiện tại không thể làm trái Vạn Gia Xuân, dù sao cũng là hắn sai trước, nhưng vẫn có chút buồn bực, mở máy tính làm cái gì? “Mở rồi, sau đó sao?”.
“Mở Dạ du giang hồ.”.
“Nga.”.
“Mày làm chuyện của mày đi.” Vạn Gia Xuân cố gắng làm cho giọng điệu bản thân duy trì bình thản.
“Hắc hắc, Xuân Xuân mày không tức giận là được rồi, ôi, Xuân Xuân tao biết mày không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy.” Vương Cửu vừa nịnh hót, vừa vận hành nhân vật của hắn, nhân vật của hắn là đại hãn đeo đao, lúc trước thời điểm lựa chọn nhân vật này coi trọng đại hãn này đủ đàn ông.
[Cái mông sạch sẽ] thối mông, mày nhanh lên kênh thế giới nhìn xem.
[Cái mông thối thối] sao?
……
[kênh thế giới] danh tiếng thứ tư bảng Phong Vân server [Long Ngâm thiên hạ] tuyên bố cùng [Cái mông thối thối] có thù không đội trời chung.
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
Vương Cửu buồn bực, Long Ngâm thiên hạ này là ai chứ? Hắn vốn không biết tài khoản nhân vật này, Long Ngâm vậy mà phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử với hắn! Trong Dạ du giang hồ, người chơi có thể tiến hành PK bình thường, luận bàn võ nghệ, thắng thua không có gì tổn thất, nhiều lắm trang bị có chút mài mòn. Người chơi có thể đưa ra sinh tử quyết đấu cấp bậc cần hơn cấp 50, nên cấp bậc người chơi có thể đưa ra khiêu chiến đối với bất luận người nào nhìn khó chịu ở trong trò chơi, đối phương nếu không tiếp nhận khiêu chiến, uy danh giang hồ sẽ bị hao tổn rất lớn, thậm chí còn có thể ảnh hưởng chỗ bang hội của mình. Người thắng quyết đấu sinh tử không có bất luận vật phẩm khen thưởng gì, nhưng người thua phải trả giá rất lớn, đó chính là rớt cấp, phải biết rằng thăng cấp ở Dạ du giang hồ là một chuyện cực kỳ không dễ dàng, đừng nói sau khi trên cấp 50 càng khó có thể thăng cấp, nhưng cấp 30, 40 này thăng nhất cấp cũng ít nhất cần 1 tháng, nhanh nhất cũng phải 3 cái cuối tuần.
Vương Cửu đến tột cùng là tiếp nhận hay không tiếp nhận khiêu chiến đây? Hắn còn đang tự hỏi……
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
……
Long Ngâm người này quá độc ác đi? Có phải ấn sai phím hay không?
……
[kênh thế giới][Mông trần để lộ hoa cúc] Cái mông thối thối là ai a? Cả buổi không xuất hiện ứng chiến, có phải sợ hay không?
[kênh thế giới][Hì hì cười ngốc không ngừng] tôi nói vị này anh Mông trần, anh cũng không sợ cúc hoa cảm lạnh sao, lo người khác làm gì.
[kênh thế giới][Mông trần để lộ hoa cúc] em gái giấy, cười gì chứ, em cười cười ngu rồi chứ.
[kênh thế giới][Hì hì cười ngốc không ngừng] Cút, tôi là giấy nam.
[kênh thế giới][Hòa thượng nhỏ thích ăn mặn] mau mau đánh đi, đã lâu không thấy người quyết đấu sinh tử.
[kênh thế giới][Mông trần để lộ hoa cúc] Hòa thượng nhỏ cậu lại nói ra tiếng lòng của tôi a.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[người chơi spam, lược bớt 20 dòng].
……
[kênh thế giới][Máy chủ][XX100010] cấm phát biểu một tuần.
Vương Cửu tỏ vẻ vô cùng không nói gì, điểm nhận tin tức mật tán gẫu.
[Lan nhi vũ] ông xã, có đó không?
[Cái mông thối thối] ân.
Lan nhi vũ là vợ của hắn ở trong trò chơi, hai người kết bạn cũng vì nhiệm vụ vợ chồng, lại vì cùng trong một bang hội, quan hệ cũng không tệ lắm.
[Lan nhi vũ] mau mau nhận khiêu chiến đi, chuyện này bang chủ cũng đã biết rồi.
[Cái mông thối thối] không phải đâu? Bang chủ ngay cả việc này cũng quan tâm.
[Lan nhi vũ] em nói anh không phải sợ sệt rồi chứ?
[Cái mông thối thối] Kháo, đại gia anh phải sợ hắn sao? Anh bây giờ nhận liền.
Vương Cửu sau khi bị kích thích, lập tức ấn xuống nhận khiêu chiến, không quá hai phút đã hối hận rồi! Bản thân cũng chỉ cấp 40, đang nhìn nhìn Long Ngâm, cấp 100, Long Ngâm người này chẳng lẽ là dùng tiền mua cấp bậc sao? Sao có thể cao như vậy? nhìn nhìn bản thân, này quả thực chính là đi tìm chết.
[kênh thế giới][Cái mông thối thối] nhận thách đấu quyết chiến sinh tử của [Long Ngâm thiên hạ].
Vị trí của Vạn Gia Xuân ngay ở đối diện Vương Cửu, nghe Vương Cửu luôn luôn tuôn ra mấy câu chửi thề, tâm tình của cậu chẳng có việc gì chuyển tốt.
“Long Ngâm, cám ơn anh.”.
“Đây là chuyện ông xã phải làm, bây giờ tâm tình tốt nhiều rồi chưa?”.
“Ân, nhất định rồi.”.
“Đúng rồi, ngày mai vẫn nhặt chai sao?”.
“Ngạch, không được, đột nhiên không tâm tình rồi.”.
“Anh cũng nghĩ vậy. Có thể thử thay đổi làm chuyện khác mà.”.
“Ân, để xem lại đi.”.
Về quyết đấu sinh tử của Vương Cửu cùng Long Ngâm, kết quả rõ ràng, Vương Cửu vẫn hơi buồn bực Long Ngâm này xuống tay có phần quá tàn nhẫn, liên tục chém hắn mấy đao không nói, chờ lúc hắn sắp chết, còn thêm máu cho hắn lại tiếp tục chém, khiến hắn muốn chết không thể chết được. Cả trận quyết đấu bản thân căn bản là không mảy may gây thương tổn y, cuối cùng vốn thua chỉ cần rớt một cấp, làm cho đến cuối cùng liên tục rớt hai cấp. Cấp bậc vốn đã không cao, còn rớt cấp. Vương Cửu lại thao rồi.
[Tôi là một quân nho nhỏ] Xuân Xuân, mày quen biết Long Ngâm thiên hạ kia sao?
Vạn Gia Xuân nhìn thấy Hiểu Vũ mật tán gẫu mình còn hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn, Từ Hiểu Vũ cứ như bình thường nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không có biểu tình gì.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] sao mày biết?
[Tôi là một quân nho nhỏ] bởi vì tao nhìn thấy bọn mày nói chuyện phiếm.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] tao X!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
[Tôi là một quân nho nhỏ] tao không phải cố ý, ai kêu mày ngồi bên cạnh tao chứ.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] dám nói ra ngoài, muốn mạng già của mày.
[Tôi là một quân nho nhỏ] không dám không dám, tao đang có chuyện cầu mày mà.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] chuyện gì?
[Tôi là một quân nho nhỏ] tao muốn song loan kiếm trong tay Long Ngâm kia, mày hỏi hắn có thể bán cho tao hay không?
Còn có không đến một tiếng rưỡi, Vương Cửu lập tức xuống giường, không có thời gian đánh răng rửa mặt, trước chạy tới ban công xách thùng vào bên trong, đem quần áo bẩn bên giường, đầu giường, trên bàn, ghế ném vào trong thùng, sau đó nhặt tất thối rải rác khắp nơi, tất cả đều ném vào trong thùng, OK! Mở cửa ký túc xá, nhanh như gió chạy đến phòng giặt quần áo tự động ở mỗi tầng lầu, dùng hai máy giặt mới giải quyết hết đống quần áo bẩn này. Lại chạy về ký túc xá, bởi vì tiếng động rời đi của hắn vừa rồi quá lớn, Chu Hải cùng Từ Hiểu Vũ cũng tỉnh, nhưng không xuống giường, như trước làm ổ ở trên giường, thấy hắn trở về, Từ Hiểu Vũ thảnh thơi hỏi: “Sao thế?”.
“Bọn mày…… bọn mày đừng xuống, ở trên giường đợi.”.
Chu Hải buồn bực, khó hiểu hỏi: “Xá trưởng, làm sao vậy?”.
“Mẹ tao sắp tới, ai, không có thời gian giải thích cho bọn mày, bọn mày nằm đó trước đi.”.
Vương Cửu cam chịu số phận bắt đầu dọn dẹp vệ sinh ký túc xá, sau đó quét dọn sàn nhà, dùng cây lau nhà lau một lần, không đủ! Lại lau sạch một lần, còn chưa đủ, cuối cùng dùng giẻ lau lau sạch một lần, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn! Thật sự là hận không thể lau một lớp dầu sáng choang sáng choang cho sàn nhà a. Sau khi giải quyết sàn nhà lại là WC, làm khoảng 20 phút, vẫn còn mùi, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lấy ra nước hoa CK quý giá nhất nhất nhất của mình, CK a CK a, hôm nay mày cứ đảm đương nước hoa làm tươi mát không khí WC đi. “Tao xịt – tao xịt – tao xịt xịt.”.
Lại ngửi ngửi a, kháo vừa thối vừa thơm a, có thể xông chết người, phần WC miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn! Kế tiếp chính là……
“Ban công chỉ có thể dùng lộn xộn hình dung.” Vương Cửu liếc nhìn một lần, tầm mắt dừng lại ở trên một đống chai chai lọ lọ, những chai lọ này khi nào nhiều đến như vậy? “Xuy xuy, cá lọt lưới a!” Bị mẹ nhìn thấy còn tưởng ký túc xá bọn họ là trạm thu gom rác đây. Vương Cửu từ bên trong lấy ra cái túi rác dung lượng siêu lớn, đem toàn bộ rác cùng với chai lọ này ném vào, sau khi tất cả chuẩn bị đâu vào đó, khiêng túi rác lên vai, lại như gió lốc rời đi.
Chu Hải híp mắt hỏi: “Nói, vừa rồi…… Xá trưởng cầm cái gì đi ra ngoài thế?”.
“Không biết a, ai, vây, mặc kệ nó, dù sao cũng đừng là đám bảo bối của Xuân Xuân thì được.”.
“Đám bảo bối của Xuân Xuân là gì thế?”.
“Thì mấy cái chai lọ của nó đó.”.
Rất nhanh, Vương Cửu đã vọt vào, kêu lớn: “Các anh em, chạy nhanh xuống giường a! mẹ tao đã đến cổng trường rồi!” Vương Cửu vội vàng lấy ly nước đi đánh răng, vừa chảy răng vừa quét dọn ban công một lần.
Không tới 10 phút sau, mẹ Vương đi vào cổng ký túc xá, nhẹ nhàng gõ cửa. “Vương Cửu.”.
“Đắc –” cửa từ từ mở ra.
“Chào cô ạ.” Hai giọng nam đồng thời kêu lên, Chu Hải, Từ Hiểu Vũ tóc chải sạch sẽ gọn gàng, áo mũ chỉnh tề cúi đầu chào mẹ Vương.
Nói về một người khác Vạn Gia Xuân bên ngoài đi dạo một ngày, không thu hoạch được gì, tâm tình hết sức sa sút, âm u nghiêm mặt trở lại ký túc xá, phát hiện trong ký túc xá sáng bừng lên, dường như ngay cả sàn nhà cũng phát sáng, nghi ngờ bản thân đi nhầm ký túc xá, nhiều lần xác nhận, là 230 không sai!
“Ký túc xá làm sao thế?”.
“Ngạch, Xuân Xuân.” Từ Hiểu Vũ quay đầu nhìn cậu, biểu tình vô cùng mất tự nhiên.
“Làm sao vậy? Sao nhìn tao như vậy.” Vạn Gia Xuân có chút khó hiểu, biểu tình Hiểu Vũ rất quấn quýt, lại nhìn nhìn Chu Hải, hắn vẫn cúi đầu không nói, mà Vương Cửu không thấy bóng dáng.
“Ngạch, ban công……” Từ Hiểu Vũ nói không được, sau khi Vạn Gia Xuân nhìn thấy cũng không biết sẽ có phản ứng gì.
“Ban công thì sao?” lúc đầu Vạn Gia Xuân còn có điểm không rõ, vừa đi đến ban công thấy, trống không, mấy cái chai sinh kế của hắn ở đâu rồi, ý thức được việc lớn không ổn, cực kỳ không ổn. “Chai của tao đâu???” Vạn Gia Xuân sợ hãi kêu lên.
“Ngạch, này…… Nói đến rất dài dòng.”.
“Chai của tao ở đâu vậy?” Vạn Gia Xuân bắt đầu nắm quyền, trên mặt mang theo tức giận, khẩu khí nói chuyện như muốn đem người ăn tươi.
“Này……”.
“Ai, ném, chai, của, tao, rồi?”.
“A, ngạch, là Vương Cửu.”.
“Vương Cửu cái thằng khốn kiếp, mày không phải người.” Vạn Gia Xuân muốn lao ra ký túc xá đi tìm Vương Cửu đòi lý lẽ.
Từ Hiểu Vũ vội vàng chạy đến, ôm bờ vai của cậu. “Đừng tổn thương tình cảm hòa thuận anh em a.” Chu Hải cũng chạy nhanh đến bên người cậu. “Xuân Xuân, bình tĩnh đi, đây là có nguyên nhân!”.
“Vương Cửu cái thằng khốn kiếp, mày không phải người.”.
“Vương Cửu cùng mẹ nó đến quán ăn bên ngoài ăn cơm rồi, một hồi sẽ trở lại. Xuân Xuân, mày đừng tức giận.”.
“Em gái nó –” Vạn Gia Xuân vừa nghĩ đến đám chai lọ mấy tháng qua cậu vất vả khổ cực sớm ra tối về thu gom, cứ như vậy buông xuôi theo dòng nước, Vạn Gia Xuân đau lòng không thôi, nội tâm lập tức bắt đầu trở nên trống rỗng, một lần nữa quay lại không phải không có thể, sợ là sợ lần thứ hai giẫm tại chỗ.
Từ Hiểu Vũ bình tĩnh nói với cậu nguyên nhân hậu quả, cơn giận dữ của Vạn Gia Xuân dần dần tiêu tan, lại bắt đầu cảm thấy bản thân xui xẻo, tâm tình rất là mất mát, lại nghĩ đến lúc vừa mới bắt đầu tìm công việc, bị người cự tuyệt đủ loại, thật vất vả tìm được chút mục tiêu cuộc sống, hiện tại mấy chai lọ lại bị người ta vứt bỏ rồi ……
Mở máy tính, tiến vào “Dạ du giang hồ”, không tâm tình giống ngày thường làm nhiệm vụ, nhưng cậu cứ muốn tìm chuyện làm, dời đi lực chú ý.
“Đang làm gì thế?” Long Ngâm gửi tin tức qua.
“Không.”.
“Hôm nay không giúp bác Vương tìm gà sao?”.
“Không tâm tình.”.
“Nga? sao vậy?”.
“Phiền.”.
“Không muốn nói sao?”.
“Chai lọ bị người ta ném.”.
“Ngạch, chai sao? Chính là những cái chai em kiếm hả?”.
“Ân.”.
“Rất bực bội sao?”.
“Ân, có chút.”.
“Muốn ông xã anh giúp em đánh hắn không?”.
“Được á.” Vạn Gia Xuân tiện tay đánh ra, y căn bản không nghiêm túc.
“Đem hào hắn cho anh.”.
“Số gì? Số chứng minh thư, số khoa, hay số điện thoại?”.
“Tên trong Dạ du.”.
“Nga. [Cái mông thối thối]”.
……
“Xuân Xuân, Vương Cửu đã trở lại.” Từ Hiểu Vũ nhẹ nhẹ vỗ vai cậu.
Vạn Gia Xuân vẻ mặt u oán quay đầu nhìn Vương Cửu vẻ mặt chột dạ đứng ở cửa không dám vào, thật lâu mới nói một câu: “Lăn tới đây.”.
Vương Cửu lập tức bày ra sắc mặt lấy lòng. “Xuân, Xuân, –” kéo dài âm điệu.
“Nhanh chóng lại đây chịu chết.” Vạn Gia Xuân ngẩng đầu bắt chéo chân, dùng ánh mắt thật xem thường nhìn hắn.
“Xuân Xuân bề trên không tính toán kẻ hèn, người tha thứ kẻ hèn đi.” Vương Cửu lập tức hướng cậu chạy, mỏng manh quỳ dưới gối, giơ lên một túi lớn “Tuyệt vị cổ vịt” trong tay. “Đây là thịt cổ của kẻ hèn, không cần ngài ra tay, kẻ hèn đã tự mình cắt xuống, còn xin mời ngài Xuân Xuân vui lòng nhận cho.”.
Vạn Gia Xuân chăm chú nhìn cổ vịt tươi cay thuần chất màu sắc mê người trong túi, cổ vịt chính là món yêu thích nhất của cậu a! Miệng không tự giác bài tiết nước bọt, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “coi như mày thức thời.”.
“Ngài Xuân Xuân không tức giận được không?”.
“Mở máy tính ra.”.
“A?…… Máy tính? Nga.” Vương Cửu biết rõ hiện tại không thể làm trái Vạn Gia Xuân, dù sao cũng là hắn sai trước, nhưng vẫn có chút buồn bực, mở máy tính làm cái gì? “Mở rồi, sau đó sao?”.
“Mở Dạ du giang hồ.”.
“Nga.”.
“Mày làm chuyện của mày đi.” Vạn Gia Xuân cố gắng làm cho giọng điệu bản thân duy trì bình thản.
“Hắc hắc, Xuân Xuân mày không tức giận là được rồi, ôi, Xuân Xuân tao biết mày không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy.” Vương Cửu vừa nịnh hót, vừa vận hành nhân vật của hắn, nhân vật của hắn là đại hãn đeo đao, lúc trước thời điểm lựa chọn nhân vật này coi trọng đại hãn này đủ đàn ông.
[Cái mông sạch sẽ] thối mông, mày nhanh lên kênh thế giới nhìn xem.
[Cái mông thối thối] sao?
……
[kênh thế giới] danh tiếng thứ tư bảng Phong Vân server [Long Ngâm thiên hạ] tuyên bố cùng [Cái mông thối thối] có thù không đội trời chung.
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
Vương Cửu buồn bực, Long Ngâm thiên hạ này là ai chứ? Hắn vốn không biết tài khoản nhân vật này, Long Ngâm vậy mà phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử với hắn! Trong Dạ du giang hồ, người chơi có thể tiến hành PK bình thường, luận bàn võ nghệ, thắng thua không có gì tổn thất, nhiều lắm trang bị có chút mài mòn. Người chơi có thể đưa ra sinh tử quyết đấu cấp bậc cần hơn cấp 50, nên cấp bậc người chơi có thể đưa ra khiêu chiến đối với bất luận người nào nhìn khó chịu ở trong trò chơi, đối phương nếu không tiếp nhận khiêu chiến, uy danh giang hồ sẽ bị hao tổn rất lớn, thậm chí còn có thể ảnh hưởng chỗ bang hội của mình. Người thắng quyết đấu sinh tử không có bất luận vật phẩm khen thưởng gì, nhưng người thua phải trả giá rất lớn, đó chính là rớt cấp, phải biết rằng thăng cấp ở Dạ du giang hồ là một chuyện cực kỳ không dễ dàng, đừng nói sau khi trên cấp 50 càng khó có thể thăng cấp, nhưng cấp 30, 40 này thăng nhất cấp cũng ít nhất cần 1 tháng, nhanh nhất cũng phải 3 cái cuối tuần.
Vương Cửu đến tột cùng là tiếp nhận hay không tiếp nhận khiêu chiến đây? Hắn còn đang tự hỏi……
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
[kênh thế giới][Long Ngâm thiên hạ] đối [Cái mông thối thối] phát ra thách đấu quyết chiến sinh tử.
……
Long Ngâm người này quá độc ác đi? Có phải ấn sai phím hay không?
……
[kênh thế giới][Mông trần để lộ hoa cúc] Cái mông thối thối là ai a? Cả buổi không xuất hiện ứng chiến, có phải sợ hay không?
[kênh thế giới][Hì hì cười ngốc không ngừng] tôi nói vị này anh Mông trần, anh cũng không sợ cúc hoa cảm lạnh sao, lo người khác làm gì.
[kênh thế giới][Mông trần để lộ hoa cúc] em gái giấy, cười gì chứ, em cười cười ngu rồi chứ.
[kênh thế giới][Hì hì cười ngốc không ngừng] Cút, tôi là giấy nam.
[kênh thế giới][Hòa thượng nhỏ thích ăn mặn] mau mau đánh đi, đã lâu không thấy người quyết đấu sinh tử.
[kênh thế giới][Mông trần để lộ hoa cúc] Hòa thượng nhỏ cậu lại nói ra tiếng lòng của tôi a.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[kênh thế giới][XX100010] mau mau đánh đi.
[người chơi spam, lược bớt 20 dòng].
……
[kênh thế giới][Máy chủ][XX100010] cấm phát biểu một tuần.
Vương Cửu tỏ vẻ vô cùng không nói gì, điểm nhận tin tức mật tán gẫu.
[Lan nhi vũ] ông xã, có đó không?
[Cái mông thối thối] ân.
Lan nhi vũ là vợ của hắn ở trong trò chơi, hai người kết bạn cũng vì nhiệm vụ vợ chồng, lại vì cùng trong một bang hội, quan hệ cũng không tệ lắm.
[Lan nhi vũ] mau mau nhận khiêu chiến đi, chuyện này bang chủ cũng đã biết rồi.
[Cái mông thối thối] không phải đâu? Bang chủ ngay cả việc này cũng quan tâm.
[Lan nhi vũ] em nói anh không phải sợ sệt rồi chứ?
[Cái mông thối thối] Kháo, đại gia anh phải sợ hắn sao? Anh bây giờ nhận liền.
Vương Cửu sau khi bị kích thích, lập tức ấn xuống nhận khiêu chiến, không quá hai phút đã hối hận rồi! Bản thân cũng chỉ cấp 40, đang nhìn nhìn Long Ngâm, cấp 100, Long Ngâm người này chẳng lẽ là dùng tiền mua cấp bậc sao? Sao có thể cao như vậy? nhìn nhìn bản thân, này quả thực chính là đi tìm chết.
[kênh thế giới][Cái mông thối thối] nhận thách đấu quyết chiến sinh tử của [Long Ngâm thiên hạ].
Vị trí của Vạn Gia Xuân ngay ở đối diện Vương Cửu, nghe Vương Cửu luôn luôn tuôn ra mấy câu chửi thề, tâm tình của cậu chẳng có việc gì chuyển tốt.
“Long Ngâm, cám ơn anh.”.
“Đây là chuyện ông xã phải làm, bây giờ tâm tình tốt nhiều rồi chưa?”.
“Ân, nhất định rồi.”.
“Đúng rồi, ngày mai vẫn nhặt chai sao?”.
“Ngạch, không được, đột nhiên không tâm tình rồi.”.
“Anh cũng nghĩ vậy. Có thể thử thay đổi làm chuyện khác mà.”.
“Ân, để xem lại đi.”.
Về quyết đấu sinh tử của Vương Cửu cùng Long Ngâm, kết quả rõ ràng, Vương Cửu vẫn hơi buồn bực Long Ngâm này xuống tay có phần quá tàn nhẫn, liên tục chém hắn mấy đao không nói, chờ lúc hắn sắp chết, còn thêm máu cho hắn lại tiếp tục chém, khiến hắn muốn chết không thể chết được. Cả trận quyết đấu bản thân căn bản là không mảy may gây thương tổn y, cuối cùng vốn thua chỉ cần rớt một cấp, làm cho đến cuối cùng liên tục rớt hai cấp. Cấp bậc vốn đã không cao, còn rớt cấp. Vương Cửu lại thao rồi.
[Tôi là một quân nho nhỏ] Xuân Xuân, mày quen biết Long Ngâm thiên hạ kia sao?
Vạn Gia Xuân nhìn thấy Hiểu Vũ mật tán gẫu mình còn hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn, Từ Hiểu Vũ cứ như bình thường nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không có biểu tình gì.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] sao mày biết?
[Tôi là một quân nho nhỏ] bởi vì tao nhìn thấy bọn mày nói chuyện phiếm.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] tao X!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
[Tôi là một quân nho nhỏ] tao không phải cố ý, ai kêu mày ngồi bên cạnh tao chứ.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] dám nói ra ngoài, muốn mạng già của mày.
[Tôi là một quân nho nhỏ] không dám không dám, tao đang có chuyện cầu mày mà.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] chuyện gì?
[Tôi là một quân nho nhỏ] tao muốn song loan kiếm trong tay Long Ngâm kia, mày hỏi hắn có thể bán cho tao hay không?
Bình luận truyện