Mùa Xuân Và Ánh Trăng
Chương 23
Editor: Glasche
Beta: 727
_____________
Buổi tối, Lâm Ỷ phát huy rất tốt.
Tiếng chuông tan tiết tự học vang lên xua tan nỗi sợ học tập của đám học sinh. Ánh trăng yên bình mờ ảo, cành lá cây đại thụ đung đưa trong gió như đang kết hợp với màn biểu diễn của Lâm Ỷ.
Khoảnh khắc âm thanh cuối cùng xuất hiện, tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng thét chói tai vang khắp sân trường. Lâm Ỷ ôm cô bạn lên sân khấu tặng hoa rồi cúi đầu chào mọi người dưới khán đài. Một lúc lâu sau, cô mới cảm nhận được cảm giác viên mãn và cảm động.
Trước khi lên sân khấu, cô đặt áo khoác của Chu Việt ở một góc nên lúc xuống cô phải đi vòng để lấy áo. Trên đường đi, cô gặp khá nhiều người, tất cả đều lén nhìn cô, thậm chí có người còn chào hỏi và khen cô, làm cô vô cùng ngượng ngùng.
Lâm Ỷ nghĩ, có lẽ đây là cảm giác thường ngày của Chu Việt.
Cô quay lại chỗ để áo trước lúc biểu diễn, tìm kiếm xung quanh mà không thấy đâu.
Có người đột nhiên vỗ vai cô, hóa ra là một bạn chưa lên sân khấu, người đó hỏi: “Có phải cậu muốn tìm một chiếc áo khoác đồng phục không?”
Lâm Ỷ vội vàng gật đầu: “Đúng rồi, cậu thấy à?”
Người kia trả lời: “Trước đó Chu Việt khối 12 tới lấy đi rồi.”
Có lẽ bạn học này không phải là học sinh khối 12, chỉ biết Chu Việt mà không nhận ra cô – bạn học cũ kiêm “Đối tượng bàn tán” của Chu Việt.
Điện thoại của Lâm Ỷ cũng để trong túi áo khoác, cô rụt cổ buồn rầu, do dự không biết có nên sang lớp A11 tìm Chu Việt hay không. Nhưng bây giờ ăn mặc lộng lẫy thế này, cô thật sự không muốn đi đâu.
Hôm nay cô đeo kính áp tròng song vẫn nheo mắt nhìn xung quanh theo thói quen. Cô lưỡng lự đi hai bước về phía bãi tập, không ngờ cơ thể lập tức được bao bọc bởi sự ấm áp.
Lâm Ỷ giật mình quay người lại thì thấy Chu Việt đang thở hổn hển.
“Cậu chạy lung tung làm gì?”
Lâm Ỷ: “Không, tôi muốn tìm áo khoác.”
Chu Việt cầm hoa trên tay Lâm Ỷ, yêu cầu cô mặc áo khoác vào.
Lâm Ỷ lạnh run cả người, nhanh chóng luồn hai tay vào tay áo khoác, kéo khóa đồng phục hết cỡ. Đồng phục học sinh rộng rãi kết hợp với chân váy dài, mặc trên người cô trông hơi lôi thôi lếch thếch.
Chu Việt sợ Lâm Ỷ vẫn lạnh nên đã kéo cô đi về phía ký túc xá.
Đường đến ký túc xá phải đi ngang qua một khu rừng nhỏ. Lúc này, rừng cây nhỏ cũng khá náo nhiệt bởi có vài người trốn đến đây mở một buổi tiệc “đào ngũ”.
Chiếc váy lấp lánh màu xanh dương và bó hoa hồng đỏ thực sự quá bắt mắt, thu hút vô số ánh nhìn, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra giơ về phía họ.
Chu Việt lạnh lùng nhìn qua với vẻ mặt sắc bén, đối phương ngại ngùng mỉm cười buông điện thoại xuống.
Lâm Ỷ lấy điện thoại đang rung liên tục trong túi áo khoác, phát hiện Wechat của mình sắp nổ tung, chưa nói đến tin nhắn, tính riêng lời mời kết bạn cũng phải lên tới hơn hai trăm.
Trong khi Lâm Ỷ do dự không biết có nên thêm bạn hay không, Chu Việt cầm điện thoại của cô, thay cô từ chối toàn bộ.
Cậu còn nhân tiện xem hết tin nhắn của cô.
Lâm Ỷ tức giận đánh cậu: “Đưa cho tôi, đây là quyền riêng tư! Mau trả lại cho tôi!”
Chu Việt trả lại điện thoại cho cô, nhìn cô hỏi: “Tôi không được xem à?”
Lâm Ỷ oán thầm, cậu là ai của tôi mà tôi phải cho cậu xem điện thoại chứ.
Chu Việt: “Thế mà cậu còn xem ảnh của tôi.”
Lâm Ỷ: “…???”
Hai việc này giống nhau sao?!
Bọn họ đi đến cửa ký túc xá nữ, Chu Việt trả lại hoa cho Lâm Ỷ, nhắc cô lên thay quần áo.
Lâm Ỷ lên lầu, thay quần áo kín đáo rồi rửa mặt, cả quá trình được thực hiện cực kì nhanh chóng. Lúc xuống lầu, cô thấy Chu Việt đang nói chuyện với dì quản lý ký túc xá.
“Rất có phong thái, thằng bé đẹp trai này may mắn lắm đấy.”
Chu Việt: “Vâng, hi vọng là vậy.”
Lâm Ỷ kì lạ nhìn Chu Việt: “Hi vọng gì?”
Dì quản lý chen vào trước, nói: “Cô bé này buộc tóc lên khác vừa rồi quá.”
Lâm Ỷ bối rối mỉm cười.
Cô trả lại áo khoác cho Chu Việt, có lẽ Chu Việt cũng lạnh nên vội thay đổi động tác.
Lâm Ỷ hỏi dì quản lý kí túc xá vừa nói gì.
Chu Việt nhìn trái nhìn phải bảo nói về cậu, hỏi cô có quay lại xem biểu diễn không.
Lâm Ỷ nói mà không thèm mở mắt.
Lâm Ỷ: “Cậu đừng có đổi chù đề? Dì vừa nói gì mà thần bí vậy?”
Chu Việt: “Về nhà đi.”
“Chu Việt!” Lâm Ỷ tức giận hét lên.
Chu Việt đứng yên, lẳng lặng nhìn về phía Lâm Ỷ.
Lâm Ỷ hít sâu một hơi, chậm rãi nhả từng chữ một: “Có phải cậu không…”
Nói được một nửa, dường như cô cảm thấy xấu hổ, nghi ngờ mình bị tự luyến, sờ mũi nói: “Quên đi, coi như tôi…”
“À.”
Lâm Ỷ bị một tiếng này ngắt lời, cô sửng sốt: “À?”
“À.”
“À???”
Hai người giống như kẻ ngốc đứng đó à tới à lui, Lâm Ỷ dở khóc dở cười: “Cậu à gì thế?”
Chu Việt nhìn cô chằm chằm, tiền gần hơn một bước, mũi chân nhẹ nhàng chống đỡ, cụp mắt nói với cô: “Cậu muốn hỏi có phải tôi phải thích cậu hay không à?”
Lâm Ỷ mở to hai mắt, không dám tin nhìn về phía Chu Việt, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này như muốn nổ tung.
Tự mình nghĩ là một chuyện, nghe được từ miệng Chu Việt lại là một chuyện khác.
“Về nhà đi.” Chu Việt khôi phục vẻ mặt bình thản.
Bước chân Lâm Ỷ cứng ngắc, thắc mắc không biết vừa rồi Chu Việt có nói đùa không.
******
Mẹ Lâm lại đi công tác, trong nhà rất yên ắng. Cuối cùng Lâm Ỷ không nhịn được bèn đến gõ cửa phòng Chu Việt.
Chu Việt vẫn giống lần trước, mở cửa phòng ra một nửa, người dựa vào khung cửa cúi đầu nhìn cô. Cậu cứ đứng như thế không nói lời nào, khiến cô nghi ngờ đối phương đang làm gì đó mờ ám trong phòng.
Trái tim đã làm tốt công tác chuẩn bị trước khi đến gõ cửa sụp đổ lần nữa. Cô nhất thời không biết gì, mở to mắt nhìn Chu Việt.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, sau đó Lâm Ỷ mất kiên nhẫn, nói với giọng điệu bông đùa: “Cậu thích tôi à?”
Chu Việc im lặng, sự im lặng ngắn ngủi đó làm Lâm Ỷ hãi hùng khiếp vía. Một lát sau, cô nghe thấy Chu Việt nói với cô: “Tôi có nói như vậy hả?”
Chu Việt hơi do dự, nhưng vẫn kiên quyết không thừa nhận.
Sự nổi tiếng của cậu ở trường là không thể nghi ngờ. Có vô số cô gái tỏ vẻ hâm mộ bạn cùng lớp của cậu, hâm mộ các bạn ấy được ở gần cậu, ngày nào cũng học chung, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu lại thấy, có thể gần quan được ban lộc.
Có điều không ai biết, người cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu thấy lại là Chu Việt và Lâm Ỷ, người gần quan được ban lộc không phải Lâm Ỷ, mà là Chu Việt.
Cậu luôn cảm thấy may mắn vì mình được ở trong nhà Lâm Ỷ, điều này cũng đồng nghĩa với việc, chỉ cần nửa bước chân là cậu đã có thể tiến vào cuộc sống của cô. Cậu chỉ hy vọng Lâm Ỷ quen với sự tồn tại của cậu, có thể ở bên cạnh cậu mãi mãi. Việc này không tính là quang minh lỗi lạc, nhưng cũng không phải mưu hèn kế bẩn.
Cậu không dám đi quá giới hạn, sợ sẽ hù dọa Lâm Ỷ, sợ sẽ phá hủy mối quan hệ cân bằng vi diệu giữa cậu và Lâm Ỷ.
Lâm Ỷ chẳng bao giờ biết cô ưu tú đến nhường nào. Sau này, chắc chắn sẽ có nhiều người chú ý tới sự ưu tú đó của cô, Lâm Ỷ cũng sẽ gặp được muôn vàn loại người khác nhau. Đối với việc đó, cậu cũng không có cách nào khác.
Nghe Chu Việt nói vậy, Lâm Ỷ liếm môi, thoáng cái nói không nên lời. Quả thật Chu Việt chưa từng nói thích cô, nhưng những lời cậu nói buổi tối kể ra rất lạ.
“À… à” Một câu nói xoay vần mười tám lần trên đầu lưỡi mà vẫn không thể nói ra.
Chu Việt mở hết cửa, nhẹ nhàng kéo tay Lâm Ỷ, khẽ hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Lâm Ỷ nhìn lên trời: “À, không có. Cũng không có gì muốn nói.”
Chu Việt vừa dùng lực, Lâm Ỷ đã bị kéo vào phòng đè lên tường. Cô không cẩn thận chạm vào công tắc đèn, cả căn phòng tối sầm lại.
Lâm Ỷ nhìn ánh trăng của nhà họ Chu dưới ánh trăng, quan sát ánh mắt yên tĩnh của đối phương, cả người như bị mê hoặc nhắm nghiền hai mắt giữa hô hấp nóng bỏng.
Beta: 727
_____________
Buổi tối, Lâm Ỷ phát huy rất tốt.
Tiếng chuông tan tiết tự học vang lên xua tan nỗi sợ học tập của đám học sinh. Ánh trăng yên bình mờ ảo, cành lá cây đại thụ đung đưa trong gió như đang kết hợp với màn biểu diễn của Lâm Ỷ.
Khoảnh khắc âm thanh cuối cùng xuất hiện, tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng thét chói tai vang khắp sân trường. Lâm Ỷ ôm cô bạn lên sân khấu tặng hoa rồi cúi đầu chào mọi người dưới khán đài. Một lúc lâu sau, cô mới cảm nhận được cảm giác viên mãn và cảm động.
Trước khi lên sân khấu, cô đặt áo khoác của Chu Việt ở một góc nên lúc xuống cô phải đi vòng để lấy áo. Trên đường đi, cô gặp khá nhiều người, tất cả đều lén nhìn cô, thậm chí có người còn chào hỏi và khen cô, làm cô vô cùng ngượng ngùng.
Lâm Ỷ nghĩ, có lẽ đây là cảm giác thường ngày của Chu Việt.
Cô quay lại chỗ để áo trước lúc biểu diễn, tìm kiếm xung quanh mà không thấy đâu.
Có người đột nhiên vỗ vai cô, hóa ra là một bạn chưa lên sân khấu, người đó hỏi: “Có phải cậu muốn tìm một chiếc áo khoác đồng phục không?”
Lâm Ỷ vội vàng gật đầu: “Đúng rồi, cậu thấy à?”
Người kia trả lời: “Trước đó Chu Việt khối 12 tới lấy đi rồi.”
Có lẽ bạn học này không phải là học sinh khối 12, chỉ biết Chu Việt mà không nhận ra cô – bạn học cũ kiêm “Đối tượng bàn tán” của Chu Việt.
Điện thoại của Lâm Ỷ cũng để trong túi áo khoác, cô rụt cổ buồn rầu, do dự không biết có nên sang lớp A11 tìm Chu Việt hay không. Nhưng bây giờ ăn mặc lộng lẫy thế này, cô thật sự không muốn đi đâu.
Hôm nay cô đeo kính áp tròng song vẫn nheo mắt nhìn xung quanh theo thói quen. Cô lưỡng lự đi hai bước về phía bãi tập, không ngờ cơ thể lập tức được bao bọc bởi sự ấm áp.
Lâm Ỷ giật mình quay người lại thì thấy Chu Việt đang thở hổn hển.
“Cậu chạy lung tung làm gì?”
Lâm Ỷ: “Không, tôi muốn tìm áo khoác.”
Chu Việt cầm hoa trên tay Lâm Ỷ, yêu cầu cô mặc áo khoác vào.
Lâm Ỷ lạnh run cả người, nhanh chóng luồn hai tay vào tay áo khoác, kéo khóa đồng phục hết cỡ. Đồng phục học sinh rộng rãi kết hợp với chân váy dài, mặc trên người cô trông hơi lôi thôi lếch thếch.
Chu Việt sợ Lâm Ỷ vẫn lạnh nên đã kéo cô đi về phía ký túc xá.
Đường đến ký túc xá phải đi ngang qua một khu rừng nhỏ. Lúc này, rừng cây nhỏ cũng khá náo nhiệt bởi có vài người trốn đến đây mở một buổi tiệc “đào ngũ”.
Chiếc váy lấp lánh màu xanh dương và bó hoa hồng đỏ thực sự quá bắt mắt, thu hút vô số ánh nhìn, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra giơ về phía họ.
Chu Việt lạnh lùng nhìn qua với vẻ mặt sắc bén, đối phương ngại ngùng mỉm cười buông điện thoại xuống.
Lâm Ỷ lấy điện thoại đang rung liên tục trong túi áo khoác, phát hiện Wechat của mình sắp nổ tung, chưa nói đến tin nhắn, tính riêng lời mời kết bạn cũng phải lên tới hơn hai trăm.
Trong khi Lâm Ỷ do dự không biết có nên thêm bạn hay không, Chu Việt cầm điện thoại của cô, thay cô từ chối toàn bộ.
Cậu còn nhân tiện xem hết tin nhắn của cô.
Lâm Ỷ tức giận đánh cậu: “Đưa cho tôi, đây là quyền riêng tư! Mau trả lại cho tôi!”
Chu Việt trả lại điện thoại cho cô, nhìn cô hỏi: “Tôi không được xem à?”
Lâm Ỷ oán thầm, cậu là ai của tôi mà tôi phải cho cậu xem điện thoại chứ.
Chu Việt: “Thế mà cậu còn xem ảnh của tôi.”
Lâm Ỷ: “…???”
Hai việc này giống nhau sao?!
Bọn họ đi đến cửa ký túc xá nữ, Chu Việt trả lại hoa cho Lâm Ỷ, nhắc cô lên thay quần áo.
Lâm Ỷ lên lầu, thay quần áo kín đáo rồi rửa mặt, cả quá trình được thực hiện cực kì nhanh chóng. Lúc xuống lầu, cô thấy Chu Việt đang nói chuyện với dì quản lý ký túc xá.
“Rất có phong thái, thằng bé đẹp trai này may mắn lắm đấy.”
Chu Việt: “Vâng, hi vọng là vậy.”
Lâm Ỷ kì lạ nhìn Chu Việt: “Hi vọng gì?”
Dì quản lý chen vào trước, nói: “Cô bé này buộc tóc lên khác vừa rồi quá.”
Lâm Ỷ bối rối mỉm cười.
Cô trả lại áo khoác cho Chu Việt, có lẽ Chu Việt cũng lạnh nên vội thay đổi động tác.
Lâm Ỷ hỏi dì quản lý kí túc xá vừa nói gì.
Chu Việt nhìn trái nhìn phải bảo nói về cậu, hỏi cô có quay lại xem biểu diễn không.
Lâm Ỷ nói mà không thèm mở mắt.
Lâm Ỷ: “Cậu đừng có đổi chù đề? Dì vừa nói gì mà thần bí vậy?”
Chu Việt: “Về nhà đi.”
“Chu Việt!” Lâm Ỷ tức giận hét lên.
Chu Việt đứng yên, lẳng lặng nhìn về phía Lâm Ỷ.
Lâm Ỷ hít sâu một hơi, chậm rãi nhả từng chữ một: “Có phải cậu không…”
Nói được một nửa, dường như cô cảm thấy xấu hổ, nghi ngờ mình bị tự luyến, sờ mũi nói: “Quên đi, coi như tôi…”
“À.”
Lâm Ỷ bị một tiếng này ngắt lời, cô sửng sốt: “À?”
“À.”
“À???”
Hai người giống như kẻ ngốc đứng đó à tới à lui, Lâm Ỷ dở khóc dở cười: “Cậu à gì thế?”
Chu Việt nhìn cô chằm chằm, tiền gần hơn một bước, mũi chân nhẹ nhàng chống đỡ, cụp mắt nói với cô: “Cậu muốn hỏi có phải tôi phải thích cậu hay không à?”
Lâm Ỷ mở to hai mắt, không dám tin nhìn về phía Chu Việt, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này như muốn nổ tung.
Tự mình nghĩ là một chuyện, nghe được từ miệng Chu Việt lại là một chuyện khác.
“Về nhà đi.” Chu Việt khôi phục vẻ mặt bình thản.
Bước chân Lâm Ỷ cứng ngắc, thắc mắc không biết vừa rồi Chu Việt có nói đùa không.
******
Mẹ Lâm lại đi công tác, trong nhà rất yên ắng. Cuối cùng Lâm Ỷ không nhịn được bèn đến gõ cửa phòng Chu Việt.
Chu Việt vẫn giống lần trước, mở cửa phòng ra một nửa, người dựa vào khung cửa cúi đầu nhìn cô. Cậu cứ đứng như thế không nói lời nào, khiến cô nghi ngờ đối phương đang làm gì đó mờ ám trong phòng.
Trái tim đã làm tốt công tác chuẩn bị trước khi đến gõ cửa sụp đổ lần nữa. Cô nhất thời không biết gì, mở to mắt nhìn Chu Việt.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, sau đó Lâm Ỷ mất kiên nhẫn, nói với giọng điệu bông đùa: “Cậu thích tôi à?”
Chu Việc im lặng, sự im lặng ngắn ngủi đó làm Lâm Ỷ hãi hùng khiếp vía. Một lát sau, cô nghe thấy Chu Việt nói với cô: “Tôi có nói như vậy hả?”
Chu Việt hơi do dự, nhưng vẫn kiên quyết không thừa nhận.
Sự nổi tiếng của cậu ở trường là không thể nghi ngờ. Có vô số cô gái tỏ vẻ hâm mộ bạn cùng lớp của cậu, hâm mộ các bạn ấy được ở gần cậu, ngày nào cũng học chung, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu lại thấy, có thể gần quan được ban lộc.
Có điều không ai biết, người cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu thấy lại là Chu Việt và Lâm Ỷ, người gần quan được ban lộc không phải Lâm Ỷ, mà là Chu Việt.
Cậu luôn cảm thấy may mắn vì mình được ở trong nhà Lâm Ỷ, điều này cũng đồng nghĩa với việc, chỉ cần nửa bước chân là cậu đã có thể tiến vào cuộc sống của cô. Cậu chỉ hy vọng Lâm Ỷ quen với sự tồn tại của cậu, có thể ở bên cạnh cậu mãi mãi. Việc này không tính là quang minh lỗi lạc, nhưng cũng không phải mưu hèn kế bẩn.
Cậu không dám đi quá giới hạn, sợ sẽ hù dọa Lâm Ỷ, sợ sẽ phá hủy mối quan hệ cân bằng vi diệu giữa cậu và Lâm Ỷ.
Lâm Ỷ chẳng bao giờ biết cô ưu tú đến nhường nào. Sau này, chắc chắn sẽ có nhiều người chú ý tới sự ưu tú đó của cô, Lâm Ỷ cũng sẽ gặp được muôn vàn loại người khác nhau. Đối với việc đó, cậu cũng không có cách nào khác.
Nghe Chu Việt nói vậy, Lâm Ỷ liếm môi, thoáng cái nói không nên lời. Quả thật Chu Việt chưa từng nói thích cô, nhưng những lời cậu nói buổi tối kể ra rất lạ.
“À… à” Một câu nói xoay vần mười tám lần trên đầu lưỡi mà vẫn không thể nói ra.
Chu Việt mở hết cửa, nhẹ nhàng kéo tay Lâm Ỷ, khẽ hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Lâm Ỷ nhìn lên trời: “À, không có. Cũng không có gì muốn nói.”
Chu Việt vừa dùng lực, Lâm Ỷ đã bị kéo vào phòng đè lên tường. Cô không cẩn thận chạm vào công tắc đèn, cả căn phòng tối sầm lại.
Lâm Ỷ nhìn ánh trăng của nhà họ Chu dưới ánh trăng, quan sát ánh mắt yên tĩnh của đối phương, cả người như bị mê hoặc nhắm nghiền hai mắt giữa hô hấp nóng bỏng.
Bình luận truyện