Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 8: Con trai tổng tài (8)



Edit: Aya Shinta

Phương Cửu: "..."

Cô đưa tay đem bàn tay đang đặt bên hông đẩy ra, lại khôi phục vẻ mặt nghiêm cẩn, "Tôi là thật sự có việc cùng chủ tịch cần nói."

Nhìn bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng của cô, Cảnh Liệt khẽ cười một tiếng, ý vị không rõ nhìn cô nói: "Vậy tôi ngược lại muốn xem em tìm lão già kia có chuyện gì."

Nói xong, anh liền xoay người đi ra khỏi phòng cho cô thay quần áo.

Nhìn cửa đã đóng, Phương Cửu khóa lại, nếu như dễ dàng bị anh chiếm được, cô còn chơi làm điệu làm bộ cái gì nữa!

Vội vàng đem tóc cùng nội y sấy khô, sau đó mặc cái váy màu tím. Khi Phương Cửu xuống lầu, chỉ nhìn thấy mấy người ngồi ở trên ghế salông đang nói cái gì, nữ chính hình như đang đọc tạp chí, trong khi nam chính thì không ngừng cười lạnh cùng con trai của chính mình đấu võ mồm.

"Thư ký Phương xuống rồi." Nhìn thấy cô từ trên cầu thang đi xuống, Ôn Y lập tức bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống, sau đó vẫy vẫy tay với cô.

Phương Cửu cảm thấy có chút lúng túng, trước đây không thấy vậy, có thể vừa nãy bị nam chủ bắt gặp.

"Tôi nói nó giữa ban ngày tại sao không gặp người, không chừng ở trong phòng làm cái việc không thể lộ ra ngoài, xem xem, giờ thì tôi nói trúng rồi." Cảnh Thành hừ một tiếng với Ôn Y.

Dứt lời, Cảnh Liệt khóe mắt thoáng quét qua, "Con không gặp người? Cũng không biết ai ngày ngày đều muốn làm việc không thể lộ ra ngoài."

"Anh còn nói, không có cái việc không thể lộ ra ngoài thì còn có sự tồn tại của anh?" Cảnh Thành càng nói càng tức, sớm biết con trai là cái bóng đèn chói lọi, thà rằng lúc trước không sinh ra.

Phương Cửu: "..."

Làm sao đột nhiên lại trở thành chuyện cười thế này rồi.

Ôn Y đỏ mặt bấm dưới cánh tay Cảnh Thành, tức giận trừng ông, "Người đáng gớm mới là ông, ngày hôm nay ngủ phòng khách!"

Dứt lời, ông lập tức nhíu mày lại, tựa hồ muốn nói cái gì, Phương Cửu chỉ đành ho nhẹ một tiếng, "Cái kia... Chủ tịch, ngày hôm qua... Trang Mẫn tới tìm tôi."

Toàn bộ phòng khách bỗng nhiên tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của dì Vương bưng một bát canh gừng đi tới.

Không giống với Cảnh Thành hai người im lặng, Cảnh Liệt lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, chờ Phương Cửu ngồi vào bên cạnh mình, dì Vương mới đem canh gừng đặt trên bàn ở trước mặt cô, "Thư ký Phương uống khi còn nóng, đừng để bị cảm mạo."

Phương Cửu gật đầu với bà, "Cảm ơn dì Vương."

"Không khách khí, không khách khí." Dì Vương biết bầu không khí không đúng, lập tức đi vào nhà bếp.

Mà lúc này trên mặt Ôn Y từ lâu đã không còn sự ôn hòa ngày thường, trái lại lộ ra sự thù hận. Ánh mắt bà lạnh lùng liếc Cảnh Thành một chút, sau đó cầm lấy tạp chí xoay người lên lầu.

Một loạt động tác cũng khiến người ta bổ não ra một vở kịch ân oán tình thù, Phương Cửu biết nữ chính cực kì hận nữ phụ. Dù sao hại chết đứa trẻ đầu lòng của bà, bây giờ phản ứng như thế cũng rất bình thường.

Cảnh Thành không có đuổi theo giải thích, mà là nhen lửa một điếu xi gà, lẳng lặng tựa ở trên ghế salông, ánh mắt thâm thúy, "Cô nói cái gì."

Phương Cửu than nhẹ một tiếng, thật thà trả lời: "Bà ấy nói cùng bà ta hợp tác, sau đó đưa tôi một tấm chi phiếu ngàn vạn, tôi cảm thấy bà ấy có thể... Muốn làm cái gì đó đối với công ty."

Dứt lời, Cảnh Thành bỗng nhiên nhìn cô cới ánh mắt tựa như cười mà không phải cười, "Ngàn vạn, cô tại sao không đáp ứng? "

"..."

"Ba cho rằng hiện tại vẫn là thời đại của các người hay sao, thư ký Phương khẩu vị lớn, ngàn vạn chưa chắc có thể mua được." Cảnh Liệt sâu xa đem bàn tay đến bên hông cô, sau đó vỗ nhẹ lên cái eo thon nhỏ.

Phương Cửu xấu hổ trừng anh, sau đó dịch người ra xa một chút.

"Thu liễm lại, cả ngày không ra thể thống gì." Cảnh Thành đêm nay nhất định ngủ sô pha phi thường không ưa loại hành vi này của con trai mình.

Anh xì cười một tiếng, vốn muốn nói cái gì, nhưng nghĩ đến khả năng lão già lại ngủ mấy ngày trên sô pha, chỉ đành thu lại lời nói có ý đả kích của mình.

"Chủ tịch, gần nhất công ty hạng mục lớn, cũng chính là mảnh đất Nam Loan kia, xem tình hình trước mắt, nếu như tính lâu dài, Trang Mẫn có thể sẽ từ nơi này ra tay." Phương Cửu không muốn cùng bọn họ đùa giỡn, dù sao hôm qua nữ phụ rõ ràng cái bộ dạng không đem nam nữ chính giết chết liền thề không bỏ qua.

Cảnh Thành cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, ông trầm ngâm chốc lát, lúc này mới đem xì gà đặt trong cái gạt tàn thuốc, "Chuyện của công ty tôi mặc kệ, anh xem chừng là được, có điều Trang Mẫn nhất định sẽ ra tay với mẹ anh, nữ nhân này nhất định phải tìm ra!"

Trong mắt ông loé ra một tia tàn nhẫn, lập tức đứng dậy lên lầu, tựa hồ muốn đi dỗ dành vợ.

Phương Cửu nháy mắt mấy cái, sau đó yên lặng uống bát canh gừng, thấy mưa bên ngoài ngừng, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Tôi đưa em về." Cảnh Thành đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, Phương Cửu thấy vội vã chận lại nói: "Không cần, để ngài đưa tôi về thật không tiện."

Dứt lời, ánh mắt quỷ dị của người kia quét qua bộ dáng cung kính của cô một chút, âm thanh lộ ý cười nhạo, "Thư ký Phương, em cảm thấy tôi là loại đàn ông không chịu trách nhiệm?"

Phương Cửu: "..."

"Không phải, tôi chẳng qua là cảm thấy..."

"Cô gái đầy dũng khí câu dẫn tôi đã đi đâu rồi?" Anh cười cợt, lập tức cầm chìa khóa trực tiếp đi về phía trước.

Phương Cửu đành phải chậm rì rì theo sau, kỳ thực cô cũng muốn biết dũng khí mình vừa có là từ đâu đến?

Nhất định là 008 cho cô!

Lần thứ đầu được cấp trên đưa về nhà, Phương Cửu còn có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn lễ phép hỏi một câu có muốn đi lên hay không ngồi một chút.

Cảnh Liệt một tay khoát lên trên tay lái, ý tứ sâu xa nhìn cô, "Em đây là đang mời gọi tôi?"

Phương Cửu: "..."

Cô có cảm giác anh cùng cha anh cái gì không học, nhưng cái bản mặt không biết xấu hổ lại học tốt như vậy.

Biết bình thường cô da mặt mỏng, Cảnh Liệt cũng không đùa giỡn cô nữa, mà hôn một cái trên trán cô, "Kỳ thực... Em có cảm thấy... Văn phòng càng có không khí hơn nhỉ?"

Phương Cửu: "Không cảm thấy!"

Đẩy cửa xuống xe, khi đóng cửa xe lại, Phương Cửu không màng đến người trong xe đang nhìn chăm chú, lập tức bước nhanh về trong tiểu khu.

Cô cảm thấy, có vài thứ tuyệt đối có thể di truyền!

Khi đi làm, cô cảm thấy ánh mắt mọi người trong công ty lại không đúng. Theo thường lệ, Cảnh Liệt còn chưa tới, mọi người trong phòng họp vẻ mặt ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm cô.

"Thư ký Phương thực sự là chân nhân bất lộ tướng, bí mật đem tổng giám đốc bắt đi." Trưởng phòng tài vụ tấm tắc kì lạ.

Phương Cửu là người bên cạnh tổng giám đốc, một điểm gió thổi cỏ lay tự nhiên làm mọi người đều biết. Ai cũng biết, sáng sớm hôm nay tổng giám đốc tự mình gọi điện thoại tăng lương cho Phương Cửu, một lần thêm những 50 ngàn, phải biết trợ lý Lâm theo tổng giám đốc bốn năm năm liền, tiền lương chỉ có 80 ngàn một tháng.

Không đúng, nghe nói hôm nay trợ lý Lâm bị điều đến công ty chi nhánh.

Trong giây lát đó, mọi người chỉ cảm thấy quả nhiên không thể đắc tội nữ nhân này được, e rằng cơn cuồng phong này chỉ một giây liền có thể đẩy người ta té chỏng gọng.

"Đừng nói như vậy, tổng giám đốc chúng ta không phải là người tùy tiện vui đùa một chút, không chừng sau này chúng ta còn phải gọi thư ký Phương một tiếng tổng tài phu nhân đây!" Một nữ trưởng phòng vẻ mặt nóng bỏng kéo tay Phương Cửu không cho cô đi, "Phương thư ký tới công ty lâu như vậy rồi, thêm chút tiền lương thì làm sao, điều này rất bình thường mà, các ngươi chỉ biết bắt nạt tiểu cô nương người ta."

Lời hay ai cũng sẽ nói, bọn họ đều là những kẻ già đời, tự nhiên là tận dụng mọi thứ để phụ họa, giống như Phương Cửu đã là Tổng tài phu nhân vậy.

Phương Cửu không muốn nghe bọn họ thổi phồng, đưa tài liệu xong liền trở về vị trí của mình, mười giờ rưỡi vừa đến, Cảnh Liệt liền xuất hiện ở trong phòng họp.

Bất quá lần này sắc mặt anh có chút không tốt, hơn nữa theo sau còn có một người đàn ông đang cúi đầu. Đi tới vị trí trên cùng, sau đó anh mạc danh nhìn Phương Cửu một chút, lập tức đem văn kiện trong tay vứt ngổn ngang trên bàn họp.

"Vừa rồi Lưu phó tổng đi thầu mảnh đất Nam Loan kia, gốc 100 triệu, ông ta lại lấy 200 triệu để lấy nó!"

Giọng nam lạnh lẽo khiến mọi người hô hấp đều cứng lại, không nghĩ tới thứ hai đầu tuần chào đón họ lại là chuyện này a!

"Lần trước họp không phải nói nhiều nhất chỉ có 100 triệu thôi à? Làm sao đột nhiên biến thành hai trăm triệu rồi?"

"Ngay cả mảnh đất Nam Loan dù có tốt, nhưng tuyệt không đến 200 triệu!"

"Lưu phó tổng lẽ nào điên rồi?"

Trong phòng họp nghị luận sôi nổi, nam nhân theo sau Cảnh Liệt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phương Cửu nghiêm túc nói: "Thư ký Phương, không phải ngày hôm qua cô gọi điện thoại nói cho tôi, nói chủ tịch muốn mảnh đất kia, dù cho phải trả gấp bội cũng phải đem nó mua được hay sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện