Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 45
Mễ Ngật Đông càng già càng dẻo dai, một cước đi xuống sức lực mười phần. Nhưng nói thật, ông cũng không nghĩ có thể gạt ngã Hình Khắc Lũy, dù sao quân nhân cũng trải qua trăm ngàn huấn luyện, mặc dù không đến trình độ ‘đao thương bất nhập’, nhưng cũng không phải là để dân chúng bình thường quật ngã được. Thấy dễ dàng gạt ngã Hình Khắc Lũy, Mễ Ngật Đông nghĩ anh đang giả bộ.
Vào lúc này còn dám cùng ông tính toán? Mễ Ngật Đông nổi giận lôi đình, lập tức đánh anh. Chính là đuối lý, cộng thêm người trước mắt là ba vợ, Hình Khắc Lũy dĩ nhiên không dám phản kháng, cố nén cảm giác đau trên bắp chân, anh im lặng không lên tiếng đứng dậy, đứng thẳng người chịu đánh.
Hình ảnh con gái bị người ngoài bắt nạt không ngừng hiện ra trước mắt, Mễ Ngật Đông ra tay càng nặng, hơn nữa lại nghĩ đến nếu mình không kịp thời xuất hiện, thì không biết xảy ra chuyện gì nữa, dưới chân càng dùng sức, đạp Hình Khắc Lũy đụng vào bàn, Hình Khắc Lũy theo bản năng cong khuỷu tay, phản ứng dây chuyền chiếc bàn bị đẩy mạnh về phía sau, tạo ra một chuỗi tiếng vang.
Má Vương nói cho Ngải Lâm biết Hình Khắc Lũy tới, Mễ Kha cũng từ phòng ngủ đã chạy ra, vừa tới cửa phòng nghe thấy tiếng động ầm ầm, cô hoảng sợ sắc mặt trắng bệch. Không còn tâm trí gõ cửa, Mễ Kha đẩy mạnh cửa xông vào: "Ba, ba đừng đánh anh ấy!" Vừa hô to vừa chạy về phía Hình Khắc Lũy, cố gắng bảo vệ anh.
Mễ Ngật Đông nắm đấm đang vung về phía bả vai Hình Khắc Lũy, thấy Mễ Kha xông tới, ông muốn thu tay lại cũng không kịp, mắt thấy nắm đấm sẽ rơi trên lưng cô. Hình Khắc Lũy phản ứng kịp, nhanh tay lẹ mắt ôm chặt Mễ Kha bảo vệ trong ngực, đồng thời nhanh chóng xoay người. Một giây tiếp theo, nắm đấm có lực của Mễ Ngật Đông hung hăng nện trên sống lưng anh.
Hình Khắc Lũy bị đánh cau mày, nghĩ thầm ba vợ cũng xuống tay cũng rất mạnh.
Theo đuôi tiến vào là Thúc Văn Ba và tiểu Hạ còn có Ngải Lâm. Kéo Mễ Ngật Đông, bà khuyên nhủ: "Làm cái gì vậy, có gì bình tĩnh cùng bọn nhỏ nói chuyện."
"Bình tĩnh nói?" Mễ Ngật Đông lửa giận càng tăng, nhìn chằm chằm Hình Khắc Lũy giận dữ nói: "Có thành ý sao không sớm nói với tôi? Con trai của Hình Hiệu Phong cũng đã qua giáo dục học viện, ngay cả lễ tiết bái phỏng cũng không biết sao?"
Rời khỏi lồng ngực Hình Khắc Lũy, Mễ Kha đánh bạo thay anh giải thích: "Giấu giếm là chúng con không đúng, nhưng ba, cũng vì sợ ba tức giận, hơn nữa mấy ngày nay con cũng tìm cơ hội muốn nói cho ba biết..."
"Cậu ta không có miệng hay sao phải để con nói cho ta biết?!" Mễ Ngật Đông chống nạnh tức giận nhìn chằm chằm bàn tay đang ôm con gái: "Đồ vô dụng, dám cùng ta đối chọi lại không có can đảm đánh trả hai mẹ con kia!" Nói cho cùng, ông vẫn đau lòng con gái vô tội bị đánh.
Mễ Kha bị Mễ Ngật Đông rống dọa sợ, run rẩy, thân thể vô ý thức dựa sát vào Hình Khắc Lũy, cô nức nở: "Con xin lỗi, khiến ba phiền lòng."
Hình Khắc Lũy nhìn Mễ Kha một giây trước lấy thân mình bảo hộ anh, giờ phút này lời nói cũng nhẹ nhàng mềm mại. Lấy ánh mắt ý bảo cô không cần nói, anh đứng trước mặt cô đối diện với Mễ Ngật Đông: "Nên nói xin lỗi là cháu, thật xin lỗi bác! Chuyện hôm nay xảy ra như vậy, là sơ sót của cháu. Nhưng cháu đảm bảo," nhìn thẳng vào ánh mắt Mễ Ngật Đông, anh thận trọng cam kết: "Tuyệt đối không có lần thứ hai!"
"Bảo đảm? Cậu lấy cái gì bảo đảm? Vừa mở miệng đã bảo đảm? Mễ Ngật Đông ánh mắt lạnh băng quét về phía anh: "Chắc Trình Cẩm đã nhắc nhở với cậu tôi với quân nhân không có hảo cảm, khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi sao? Vậy thì cậu căn bản không nghiêm túc đối với con bé, cho là thần không biết quỷ không hay chỉ trêu đùa con bé một chút coi như xong? Cha cậu giáo dục cậu như vậy sao?"
Mễ Ngật Đông lời nói nặng nề, ý tư hoài nghi và chỉ trích.
"Bác trai bác hiểu nhầm." Hình Khắc Lũy bị giáo huấn cau mày, giọng nói không kiêu ngạo không tự ti: "Cháu là có ý định kết hôn với cô ấy, tuyệt đối nghiêm túc!"
Mễ Ngật Đông giống như là không tin tưởng, giận dữ cầm lấy ly trà bên cạnh ném đến, chính xác đập vào vai trái Hình Khắc Lũy. Trong tiếng kinh hô của Mễ Kha, ly trà xoảng một tiếng rơi vỡ trên mặt đất, mà nước trà nóng nháy mắt thấm ướt bả vai của Hình Khắc Lũy, thậm chí có mấy miếng lá trà còn dính ở bên trên.
"Lời này đổi lại là hôm qua nói với tôi, có lẽ tôi sẽ tin tưởng nhưng bây giờ, đã muộn!" Đáy mắt lóe lên khiển trách cùng tức giận, Mễ Ngật Đông bác bỏ cái gọi là bảo đảm của anh: "Hình Khắc Lũy tôi cảnh cáo cậu, Mễ gia tôi tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng Mễ Ngật Đông tôi tuyệt đối không cho phép người toàn thân có vết nhơ trêu chọc con gái tôi!"
Một câu nói, ý tứ không chấp nhận Hình Khắc Lũy.
Lúc này, một giọng nam trầm thấp uy nghiêm truyền đến: "Họ Mễ, ông nói người nào có vết nhơ?!"
Nghe được âm thanh quen thuộc, Hình Khắc Lũy ngạc nhiên không khỏi vỗ trán, âm thầm oán: Ba! Người sớm không tới trễ không tới, sao lại cố tình chọn lúc này đến cho thêm phiền?!
Đang suy nghĩ, một người đàn ông trung niên mặc quân trang đi đến, mà đứng sau ông vô cùng cung kính không biết là tài xế hay cảnh vệ, ánh mắt cảnh giác quan sát toàn bộ người trong phòng.
Thân hình cao lớn, đường nét gương mặt rõ ràng, trừ khóe mắt có dấu vết năm tháng lưu lại, ngũ quan cùng Hình Khắc Lũy cực kỳ giống. Không sai, người tới chính là ba Hình Khắc Lũy - Hình Hiệu Phong!
"Dĩ nhiên là con trai của ông!" Cùng Hình Hiệu Phong vẻ mặt nghiêm túc liếc mắt nhìn nhau, Mễ Ngật Đông sắc mặt trầm hơn vài phần, "Cha không dạy con là lỗi của cha, Hình Hiệu Phong, thân là thủ trưởng quân khu, quản giáo con ông cho tốt!"
Ánh mắt xẹt qua bả vai dính lá trà của Hình Khắc Lũy, Hình Hiệu Phong đè nén lửa giận: "Ông cũng biết là con trai tôi, dù vô dụng cũng không phiền ông động thủ." Con trai ông là do ông đánh chửi khỏe mạnh lớn lên, sức chịu đòn không thể khinh thường, cũng không có nghĩa là ai cũng có thể giáo huấn. Hình Hiệu Phong bao che, nhìn bộ dáng con trai như vậy cũng đoán được Hình Khắc Lũy bị đánh, nhất thời đau lòng.
Hình Khắc Lũy kéo Mễ Kha đi về phía Hình Hiệu Phong, cố ý hạ thấp giọng: "Chuyện của con, con tự giải quyết, ba đừng xen vào. Bây giờ, ba vào trong xe ngồi một lát, con sẽ xuống báo cáo cho ba." Đồng thời nhìn về phía người đằng sau nháy mắt, để tài xế mời thủ trưởng xuống dưới lầu.
Ánh mắt đang nhìn Mễ Kha, cảm thấy có gương mặt cực kỳ giống Ngải Lâm, chú ý đến Hình Khắc Lũy tư thế đi không đúng, Hình Hiệu Phong hung ác trợn mắt nhìn con trai một cái: "Ba sợ con lúc đó không còn chân mà xuống."
Mễ Kha nghe vậy, khẩn trương nắm chặt tay Hình Khắc Lũy hỏi: "Chân anh làm sao? Bị thương à?"
Vốn lo lắng cô vì chuyện đứa nhỏ cùng anh giận dỗi, lại thấy cô bây giờ lo lắng cho mình, Hình Khắc Lũy đau đớn cũng bỏ mặc, anh bình tĩnh nói: "Anh không sao." Thấy hai mắt cô đỏ ửng, anh cười cười sờ sờ đầu cô, dịu dàng dỗ dành: "Anh thật sự không sao."
Cử chỉ thân mật của anh làm cơn giận của Mễ Ngật Đông bùng phát, ông mặt lạnh ra lệnh cho Mễ Kha: "Đến đây!"
Hình Khắc Lũy lúc này mới ý thức dược phạm vào điều kiêng kị của ba vợ, lại sợ Mễ Kha đi qua bị Lão Mễ giận chó đánh mèo, cũng không phải sợ cô bị đánh, nhưng là cho dù bị phạt đứng, anh cũng không bỏ được. Vì vậy khẽ dùng sức nắm lấy tay cô, anh nhỏ giọng nói: "Em về phòng trước đi."
Mễ Kha lo lắng ba đang nổi nóng, lại sợ Hình Khắc Lũy khó chịu, để giảm bớt căng thẳng, cô cố ý lưu lại: "Ba chuyện hôm nay anh ấy không biết, đừng trách anh ấy được không? Muốn trách thì trách con ngu ngốc, không bảo vệ tốt bản thân, ba đừng giận nữa được không?"
Lúc trước ở bệnh viện, cục diện hỗn loạn bị Mễ Ngật Đông bắt quả tang, sau khi về đến nhà, đối mặt với câu hỏi của ba, nói chính xác là chất vấn, Mễ Kha đã đem quan hệ của mình với Hình Khắc Lũy nói thẳng ra. Chỉ là mối quan hệ của Thẩm Gia Ngưng và Hình Khắc Lũy cô cũng loại bỏ, chỉ nói quan hệ của Hình phụ và Thẩm phụ, Hình Khắc Lũy vẫn chăm sóc ba mẹ con Thẩm gia khi gặp biến cố lớn. Về phần xung đột ở bệnh viện Lục quân, Mễ Kha chỉ nói: "Dì Trầm đặc biệt thích Hình Khắc Lũy, có lòng tác hợp anh và con gái bà, cho nên nghe nói cô là bạn gái anh, nhất thời không tiếp nhận nổi mới mất khống chế."
Tung hoành thương trường nhiều năm, Mễ Ngật Đông trường hợp gì chưa từng thấy qua, người nào chưa từng gặp qua? Chỉ bằng vào ánh mắt độc ác của Trầm mẫu hận không thể hóa thành lưỡi dao sắc bén khoét vào thân thể Mễ Kha, ông liên kết tất cả sự việc cũng có phán đoán. Thêm với việc trước Lễ mừng năm mới Trình Cẩm nhắc nhở ông "Kha Kha hình như kết giao với bạn làm quân nhân" thì ông cực kỳ chú ý tới lời nói cùng hành tung của Mễ Kha. Sau có một lần trên đường về nhà đi qua Hình Phủ, trong lúc vô tình thấy Mễ Kha từ trên xe việt dã đi xuống cùng Hình Khắc Lũy thân mật tay trong tay, ông cố ý giao phó Trình Cẩm cẩn thận tìm hiểu bối cảnh Hình Khắc Lũy, sau đó biết người đã cứu con gái lại là con trai của "tình địch" Hình Hiệu Phong.
Vì Hình Hiệu Phong mới ghét quân nhân, Mễ Ngật Đông không tiếp nhận được Mễ Kha có quan hệ tình cảm với quân nhân, hơn nữa còn là con trai lão Hình. Nhưng vào một đêm kia Ngải Lâm gặp ác mộng giật mình từ trong mộng thức dậy, thấy ông hỏi bà nghẹn ngào nói nằm mơ thấy năm đó ông và mẹ Mễ Ngư kết hôn, bà đang đến buổi hôn lễ thì gặp tai nạn giao thông, phải sinh non, thì Mễ Ngật Đông ôm chặt vợ, ông không chút do dự, buông tha ý nghĩ chất vấn con gái.
Trước Lễ mừng năm mới, mẹ Mễ Ngư từ nước ngoài gọi điện cho Ngải Lâm: "Ngải Lâm, nha đầu Mễ Ngư kia tính tình bướng bỉnh, lão Mễ không quản được con bé, chỉ có bà mới quản được, không cần lưu lại mặt mũi cho tôi, nếu con bé không quan, bà thay tôi quản giáo con bé."
Ngải Lâm mỉm cười: "Thật không biết bà làm mẹ thế nào, cứ như vậy đẩy con gái cho người ngoài như tôi đây hả?"
Trong loa truyền đến tiếng cười của mẹ Mễ Ngư: "Lão Mễ là ba con bé, bà là vợ Lão Mễ, bà và con bé cũng là có quan hệ thân thích, tôi ngược lại không lo lắng." Chợt nghĩ đến lúc còn trẻ đối với Mễ Ngật Đông chấp niệm, bà cảm thấy có lỗi nói: "Ngải Lâm, thật xin lỗi!"
Hai mắt Ngải lâm có chút ướt, cố giữ vững âm thanh nói: "Tôi cũng nợ bà một câu," dừng lại một lúc, vẫn không khống chế được nghẹn ngào, "Cám ơn bà." Nếu như không phải mẹ Mễ Ngư đồng ý li hôn, Mễ Ngật Đông còn bị buộc chặt vào trong cuộc hôn nhân đó, Ngải Lâm làm sao có thể cùng người mình yêu ở bên nhau?"
Bên kia đại dương, mẹ Mễ Ngư trầm mặc hồi lâu: "Nếu như không phải tôi cùng ba mẹ bày kế Lão Mễ, hai người cũng không bỏ lỡ sáu năm. Bà không cùng tôi so đo, tôi lại không thành toàn cũng không được, huống hồ tôi cũng không có năng lực ở tiêu tốn tình cảm cho người đàn ông cả đời không thương mình."
Ngải Lâm hiểu bà đã quên được mọi chuyện, vì vậy trêu chọc: "Có Lâm tiên sinh bà tất nhiên không cần lão Mễ nhà tôi rồi."
Mẹ Mễ Ngư cũng cười: "Đó là dương nhiên, lão Lâm nhà ta so với lão Mễ cô chấp tốt hơn nhiều."
Có thể nguyên nhân là lớn tuổi, cũng có thể do Mễ Ngư và Mễ Kha tình cảm hai chị em càng ngày càng sâu đậm, Ngải Lâm và mẹ Mễ Ngư tâm kết cũng gỡ bỏ. Khi Mễ Kha thi vào viện y học, hai người phụ nữ từng là tình địch lại liên lạc nhiều hơn, mà Mễ Ngật Đông cùng chồng của vợ trước Lâm tiên sinh cũng buôn bán lui tới. Vì vậy, hai nhà bắt đầu giống như người thân thường xuyên qua lại.
Cho nên khi Ngải Lâm đem đối thoại của bà và mẹ Mễ Ngư nói lại cho Mễ Ngật Đông thì ông nhớ lại năm đó vì cha mẹ phản đối cùng hiểu lầm sâu xa khiến ông và Ngải Lâm xa nhau sáu năm, cũng bởi vì người lớn phạm sai lầm mới khiến con gái Mễ Ngư phải lớn lên trong gia đình đơn thân, Mễ Ngật Đông trong lòng áy náy đồng thời quyết định không can thiệp vào hôn nhân của Mễ Kha. Nhưng ông trời sinh không có sở trường biểu lộ tình cảm, dù là bà xã, có mấy lời ông cũng chưa bao giờ nói, cho nên ngay cả Ngải Lâm cũng không biết được ông đã biết rõ chuyện Hình Khắc Lũy và Mễ Kha lui tới.
Có gì quan trọng hơn hạnh phúc con gái? Chỉ cần Hình Khắc Lũy thật tâm yêu thương cô, Mễ Ngật Đông nguyện ý vứt bỏ nguyên nhân tạo ra hiểu lầm giữa ông và Ngải Lâm, Hình Hiệu Phong. Vậy mà Hình Khắc Lũy lại cô phụ kì vọng của ông, hoặc là nói, chuyện xảy ra ở bệnh viện lục quân, khiến Mễ Ngật Đông không có lòng tin đem hạnh phúc của con gái giao lên tay Hình Khắc Lũy
Hình Hiệu Phong xuất hiện khác nào đổ dầu vào lửa, mà Mễ Kha vẫn ở bên cạnh Hình Khắc Lũy khiến Mễ Ngật Đông lửa giận càng lớn không thể khống chế, hất tung tài liệu trên bàn xuống mặt đất, ông giận dữ: "Mễ Kha con dám nói thay họ Hình một câu, cũng không cần nhận người cha này!" Sau đó một giây tiếp theo, ông che ngực mặt tối sầm, ngã về phía Ngải Lâm.
"Ngật Đông!" Ngải Lâm kinh hô, Hình Khắc Lũy vội vàng xông tới, một bên giữ lấy Mễ Ngật Đông, một bên gọi Thúc Văn Ba đứng ngoài cửa: "Lão Thúc, lái xe!"
Vào lúc này còn dám cùng ông tính toán? Mễ Ngật Đông nổi giận lôi đình, lập tức đánh anh. Chính là đuối lý, cộng thêm người trước mắt là ba vợ, Hình Khắc Lũy dĩ nhiên không dám phản kháng, cố nén cảm giác đau trên bắp chân, anh im lặng không lên tiếng đứng dậy, đứng thẳng người chịu đánh.
Hình ảnh con gái bị người ngoài bắt nạt không ngừng hiện ra trước mắt, Mễ Ngật Đông ra tay càng nặng, hơn nữa lại nghĩ đến nếu mình không kịp thời xuất hiện, thì không biết xảy ra chuyện gì nữa, dưới chân càng dùng sức, đạp Hình Khắc Lũy đụng vào bàn, Hình Khắc Lũy theo bản năng cong khuỷu tay, phản ứng dây chuyền chiếc bàn bị đẩy mạnh về phía sau, tạo ra một chuỗi tiếng vang.
Má Vương nói cho Ngải Lâm biết Hình Khắc Lũy tới, Mễ Kha cũng từ phòng ngủ đã chạy ra, vừa tới cửa phòng nghe thấy tiếng động ầm ầm, cô hoảng sợ sắc mặt trắng bệch. Không còn tâm trí gõ cửa, Mễ Kha đẩy mạnh cửa xông vào: "Ba, ba đừng đánh anh ấy!" Vừa hô to vừa chạy về phía Hình Khắc Lũy, cố gắng bảo vệ anh.
Mễ Ngật Đông nắm đấm đang vung về phía bả vai Hình Khắc Lũy, thấy Mễ Kha xông tới, ông muốn thu tay lại cũng không kịp, mắt thấy nắm đấm sẽ rơi trên lưng cô. Hình Khắc Lũy phản ứng kịp, nhanh tay lẹ mắt ôm chặt Mễ Kha bảo vệ trong ngực, đồng thời nhanh chóng xoay người. Một giây tiếp theo, nắm đấm có lực của Mễ Ngật Đông hung hăng nện trên sống lưng anh.
Hình Khắc Lũy bị đánh cau mày, nghĩ thầm ba vợ cũng xuống tay cũng rất mạnh.
Theo đuôi tiến vào là Thúc Văn Ba và tiểu Hạ còn có Ngải Lâm. Kéo Mễ Ngật Đông, bà khuyên nhủ: "Làm cái gì vậy, có gì bình tĩnh cùng bọn nhỏ nói chuyện."
"Bình tĩnh nói?" Mễ Ngật Đông lửa giận càng tăng, nhìn chằm chằm Hình Khắc Lũy giận dữ nói: "Có thành ý sao không sớm nói với tôi? Con trai của Hình Hiệu Phong cũng đã qua giáo dục học viện, ngay cả lễ tiết bái phỏng cũng không biết sao?"
Rời khỏi lồng ngực Hình Khắc Lũy, Mễ Kha đánh bạo thay anh giải thích: "Giấu giếm là chúng con không đúng, nhưng ba, cũng vì sợ ba tức giận, hơn nữa mấy ngày nay con cũng tìm cơ hội muốn nói cho ba biết..."
"Cậu ta không có miệng hay sao phải để con nói cho ta biết?!" Mễ Ngật Đông chống nạnh tức giận nhìn chằm chằm bàn tay đang ôm con gái: "Đồ vô dụng, dám cùng ta đối chọi lại không có can đảm đánh trả hai mẹ con kia!" Nói cho cùng, ông vẫn đau lòng con gái vô tội bị đánh.
Mễ Kha bị Mễ Ngật Đông rống dọa sợ, run rẩy, thân thể vô ý thức dựa sát vào Hình Khắc Lũy, cô nức nở: "Con xin lỗi, khiến ba phiền lòng."
Hình Khắc Lũy nhìn Mễ Kha một giây trước lấy thân mình bảo hộ anh, giờ phút này lời nói cũng nhẹ nhàng mềm mại. Lấy ánh mắt ý bảo cô không cần nói, anh đứng trước mặt cô đối diện với Mễ Ngật Đông: "Nên nói xin lỗi là cháu, thật xin lỗi bác! Chuyện hôm nay xảy ra như vậy, là sơ sót của cháu. Nhưng cháu đảm bảo," nhìn thẳng vào ánh mắt Mễ Ngật Đông, anh thận trọng cam kết: "Tuyệt đối không có lần thứ hai!"
"Bảo đảm? Cậu lấy cái gì bảo đảm? Vừa mở miệng đã bảo đảm? Mễ Ngật Đông ánh mắt lạnh băng quét về phía anh: "Chắc Trình Cẩm đã nhắc nhở với cậu tôi với quân nhân không có hảo cảm, khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi sao? Vậy thì cậu căn bản không nghiêm túc đối với con bé, cho là thần không biết quỷ không hay chỉ trêu đùa con bé một chút coi như xong? Cha cậu giáo dục cậu như vậy sao?"
Mễ Ngật Đông lời nói nặng nề, ý tư hoài nghi và chỉ trích.
"Bác trai bác hiểu nhầm." Hình Khắc Lũy bị giáo huấn cau mày, giọng nói không kiêu ngạo không tự ti: "Cháu là có ý định kết hôn với cô ấy, tuyệt đối nghiêm túc!"
Mễ Ngật Đông giống như là không tin tưởng, giận dữ cầm lấy ly trà bên cạnh ném đến, chính xác đập vào vai trái Hình Khắc Lũy. Trong tiếng kinh hô của Mễ Kha, ly trà xoảng một tiếng rơi vỡ trên mặt đất, mà nước trà nóng nháy mắt thấm ướt bả vai của Hình Khắc Lũy, thậm chí có mấy miếng lá trà còn dính ở bên trên.
"Lời này đổi lại là hôm qua nói với tôi, có lẽ tôi sẽ tin tưởng nhưng bây giờ, đã muộn!" Đáy mắt lóe lên khiển trách cùng tức giận, Mễ Ngật Đông bác bỏ cái gọi là bảo đảm của anh: "Hình Khắc Lũy tôi cảnh cáo cậu, Mễ gia tôi tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng Mễ Ngật Đông tôi tuyệt đối không cho phép người toàn thân có vết nhơ trêu chọc con gái tôi!"
Một câu nói, ý tứ không chấp nhận Hình Khắc Lũy.
Lúc này, một giọng nam trầm thấp uy nghiêm truyền đến: "Họ Mễ, ông nói người nào có vết nhơ?!"
Nghe được âm thanh quen thuộc, Hình Khắc Lũy ngạc nhiên không khỏi vỗ trán, âm thầm oán: Ba! Người sớm không tới trễ không tới, sao lại cố tình chọn lúc này đến cho thêm phiền?!
Đang suy nghĩ, một người đàn ông trung niên mặc quân trang đi đến, mà đứng sau ông vô cùng cung kính không biết là tài xế hay cảnh vệ, ánh mắt cảnh giác quan sát toàn bộ người trong phòng.
Thân hình cao lớn, đường nét gương mặt rõ ràng, trừ khóe mắt có dấu vết năm tháng lưu lại, ngũ quan cùng Hình Khắc Lũy cực kỳ giống. Không sai, người tới chính là ba Hình Khắc Lũy - Hình Hiệu Phong!
"Dĩ nhiên là con trai của ông!" Cùng Hình Hiệu Phong vẻ mặt nghiêm túc liếc mắt nhìn nhau, Mễ Ngật Đông sắc mặt trầm hơn vài phần, "Cha không dạy con là lỗi của cha, Hình Hiệu Phong, thân là thủ trưởng quân khu, quản giáo con ông cho tốt!"
Ánh mắt xẹt qua bả vai dính lá trà của Hình Khắc Lũy, Hình Hiệu Phong đè nén lửa giận: "Ông cũng biết là con trai tôi, dù vô dụng cũng không phiền ông động thủ." Con trai ông là do ông đánh chửi khỏe mạnh lớn lên, sức chịu đòn không thể khinh thường, cũng không có nghĩa là ai cũng có thể giáo huấn. Hình Hiệu Phong bao che, nhìn bộ dáng con trai như vậy cũng đoán được Hình Khắc Lũy bị đánh, nhất thời đau lòng.
Hình Khắc Lũy kéo Mễ Kha đi về phía Hình Hiệu Phong, cố ý hạ thấp giọng: "Chuyện của con, con tự giải quyết, ba đừng xen vào. Bây giờ, ba vào trong xe ngồi một lát, con sẽ xuống báo cáo cho ba." Đồng thời nhìn về phía người đằng sau nháy mắt, để tài xế mời thủ trưởng xuống dưới lầu.
Ánh mắt đang nhìn Mễ Kha, cảm thấy có gương mặt cực kỳ giống Ngải Lâm, chú ý đến Hình Khắc Lũy tư thế đi không đúng, Hình Hiệu Phong hung ác trợn mắt nhìn con trai một cái: "Ba sợ con lúc đó không còn chân mà xuống."
Mễ Kha nghe vậy, khẩn trương nắm chặt tay Hình Khắc Lũy hỏi: "Chân anh làm sao? Bị thương à?"
Vốn lo lắng cô vì chuyện đứa nhỏ cùng anh giận dỗi, lại thấy cô bây giờ lo lắng cho mình, Hình Khắc Lũy đau đớn cũng bỏ mặc, anh bình tĩnh nói: "Anh không sao." Thấy hai mắt cô đỏ ửng, anh cười cười sờ sờ đầu cô, dịu dàng dỗ dành: "Anh thật sự không sao."
Cử chỉ thân mật của anh làm cơn giận của Mễ Ngật Đông bùng phát, ông mặt lạnh ra lệnh cho Mễ Kha: "Đến đây!"
Hình Khắc Lũy lúc này mới ý thức dược phạm vào điều kiêng kị của ba vợ, lại sợ Mễ Kha đi qua bị Lão Mễ giận chó đánh mèo, cũng không phải sợ cô bị đánh, nhưng là cho dù bị phạt đứng, anh cũng không bỏ được. Vì vậy khẽ dùng sức nắm lấy tay cô, anh nhỏ giọng nói: "Em về phòng trước đi."
Mễ Kha lo lắng ba đang nổi nóng, lại sợ Hình Khắc Lũy khó chịu, để giảm bớt căng thẳng, cô cố ý lưu lại: "Ba chuyện hôm nay anh ấy không biết, đừng trách anh ấy được không? Muốn trách thì trách con ngu ngốc, không bảo vệ tốt bản thân, ba đừng giận nữa được không?"
Lúc trước ở bệnh viện, cục diện hỗn loạn bị Mễ Ngật Đông bắt quả tang, sau khi về đến nhà, đối mặt với câu hỏi của ba, nói chính xác là chất vấn, Mễ Kha đã đem quan hệ của mình với Hình Khắc Lũy nói thẳng ra. Chỉ là mối quan hệ của Thẩm Gia Ngưng và Hình Khắc Lũy cô cũng loại bỏ, chỉ nói quan hệ của Hình phụ và Thẩm phụ, Hình Khắc Lũy vẫn chăm sóc ba mẹ con Thẩm gia khi gặp biến cố lớn. Về phần xung đột ở bệnh viện Lục quân, Mễ Kha chỉ nói: "Dì Trầm đặc biệt thích Hình Khắc Lũy, có lòng tác hợp anh và con gái bà, cho nên nghe nói cô là bạn gái anh, nhất thời không tiếp nhận nổi mới mất khống chế."
Tung hoành thương trường nhiều năm, Mễ Ngật Đông trường hợp gì chưa từng thấy qua, người nào chưa từng gặp qua? Chỉ bằng vào ánh mắt độc ác của Trầm mẫu hận không thể hóa thành lưỡi dao sắc bén khoét vào thân thể Mễ Kha, ông liên kết tất cả sự việc cũng có phán đoán. Thêm với việc trước Lễ mừng năm mới Trình Cẩm nhắc nhở ông "Kha Kha hình như kết giao với bạn làm quân nhân" thì ông cực kỳ chú ý tới lời nói cùng hành tung của Mễ Kha. Sau có một lần trên đường về nhà đi qua Hình Phủ, trong lúc vô tình thấy Mễ Kha từ trên xe việt dã đi xuống cùng Hình Khắc Lũy thân mật tay trong tay, ông cố ý giao phó Trình Cẩm cẩn thận tìm hiểu bối cảnh Hình Khắc Lũy, sau đó biết người đã cứu con gái lại là con trai của "tình địch" Hình Hiệu Phong.
Vì Hình Hiệu Phong mới ghét quân nhân, Mễ Ngật Đông không tiếp nhận được Mễ Kha có quan hệ tình cảm với quân nhân, hơn nữa còn là con trai lão Hình. Nhưng vào một đêm kia Ngải Lâm gặp ác mộng giật mình từ trong mộng thức dậy, thấy ông hỏi bà nghẹn ngào nói nằm mơ thấy năm đó ông và mẹ Mễ Ngư kết hôn, bà đang đến buổi hôn lễ thì gặp tai nạn giao thông, phải sinh non, thì Mễ Ngật Đông ôm chặt vợ, ông không chút do dự, buông tha ý nghĩ chất vấn con gái.
Trước Lễ mừng năm mới, mẹ Mễ Ngư từ nước ngoài gọi điện cho Ngải Lâm: "Ngải Lâm, nha đầu Mễ Ngư kia tính tình bướng bỉnh, lão Mễ không quản được con bé, chỉ có bà mới quản được, không cần lưu lại mặt mũi cho tôi, nếu con bé không quan, bà thay tôi quản giáo con bé."
Ngải Lâm mỉm cười: "Thật không biết bà làm mẹ thế nào, cứ như vậy đẩy con gái cho người ngoài như tôi đây hả?"
Trong loa truyền đến tiếng cười của mẹ Mễ Ngư: "Lão Mễ là ba con bé, bà là vợ Lão Mễ, bà và con bé cũng là có quan hệ thân thích, tôi ngược lại không lo lắng." Chợt nghĩ đến lúc còn trẻ đối với Mễ Ngật Đông chấp niệm, bà cảm thấy có lỗi nói: "Ngải Lâm, thật xin lỗi!"
Hai mắt Ngải lâm có chút ướt, cố giữ vững âm thanh nói: "Tôi cũng nợ bà một câu," dừng lại một lúc, vẫn không khống chế được nghẹn ngào, "Cám ơn bà." Nếu như không phải mẹ Mễ Ngư đồng ý li hôn, Mễ Ngật Đông còn bị buộc chặt vào trong cuộc hôn nhân đó, Ngải Lâm làm sao có thể cùng người mình yêu ở bên nhau?"
Bên kia đại dương, mẹ Mễ Ngư trầm mặc hồi lâu: "Nếu như không phải tôi cùng ba mẹ bày kế Lão Mễ, hai người cũng không bỏ lỡ sáu năm. Bà không cùng tôi so đo, tôi lại không thành toàn cũng không được, huống hồ tôi cũng không có năng lực ở tiêu tốn tình cảm cho người đàn ông cả đời không thương mình."
Ngải Lâm hiểu bà đã quên được mọi chuyện, vì vậy trêu chọc: "Có Lâm tiên sinh bà tất nhiên không cần lão Mễ nhà tôi rồi."
Mẹ Mễ Ngư cũng cười: "Đó là dương nhiên, lão Lâm nhà ta so với lão Mễ cô chấp tốt hơn nhiều."
Có thể nguyên nhân là lớn tuổi, cũng có thể do Mễ Ngư và Mễ Kha tình cảm hai chị em càng ngày càng sâu đậm, Ngải Lâm và mẹ Mễ Ngư tâm kết cũng gỡ bỏ. Khi Mễ Kha thi vào viện y học, hai người phụ nữ từng là tình địch lại liên lạc nhiều hơn, mà Mễ Ngật Đông cùng chồng của vợ trước Lâm tiên sinh cũng buôn bán lui tới. Vì vậy, hai nhà bắt đầu giống như người thân thường xuyên qua lại.
Cho nên khi Ngải Lâm đem đối thoại của bà và mẹ Mễ Ngư nói lại cho Mễ Ngật Đông thì ông nhớ lại năm đó vì cha mẹ phản đối cùng hiểu lầm sâu xa khiến ông và Ngải Lâm xa nhau sáu năm, cũng bởi vì người lớn phạm sai lầm mới khiến con gái Mễ Ngư phải lớn lên trong gia đình đơn thân, Mễ Ngật Đông trong lòng áy náy đồng thời quyết định không can thiệp vào hôn nhân của Mễ Kha. Nhưng ông trời sinh không có sở trường biểu lộ tình cảm, dù là bà xã, có mấy lời ông cũng chưa bao giờ nói, cho nên ngay cả Ngải Lâm cũng không biết được ông đã biết rõ chuyện Hình Khắc Lũy và Mễ Kha lui tới.
Có gì quan trọng hơn hạnh phúc con gái? Chỉ cần Hình Khắc Lũy thật tâm yêu thương cô, Mễ Ngật Đông nguyện ý vứt bỏ nguyên nhân tạo ra hiểu lầm giữa ông và Ngải Lâm, Hình Hiệu Phong. Vậy mà Hình Khắc Lũy lại cô phụ kì vọng của ông, hoặc là nói, chuyện xảy ra ở bệnh viện lục quân, khiến Mễ Ngật Đông không có lòng tin đem hạnh phúc của con gái giao lên tay Hình Khắc Lũy
Hình Hiệu Phong xuất hiện khác nào đổ dầu vào lửa, mà Mễ Kha vẫn ở bên cạnh Hình Khắc Lũy khiến Mễ Ngật Đông lửa giận càng lớn không thể khống chế, hất tung tài liệu trên bàn xuống mặt đất, ông giận dữ: "Mễ Kha con dám nói thay họ Hình một câu, cũng không cần nhận người cha này!" Sau đó một giây tiếp theo, ông che ngực mặt tối sầm, ngã về phía Ngải Lâm.
"Ngật Đông!" Ngải Lâm kinh hô, Hình Khắc Lũy vội vàng xông tới, một bên giữ lấy Mễ Ngật Đông, một bên gọi Thúc Văn Ba đứng ngoài cửa: "Lão Thúc, lái xe!"
Bình luận truyện