Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 60
Chuyện của Hình Khắc Dao và Lý Niệm, có lẽ chỉ cần một chút cơ hội nữa là có thể được hạnh phúc, có lẽ phải cần… thời gian. Mặc dù Hình Khắc Lũy không nghĩ dùng thời gian để chứng minh cho tình yêu, nhưng đối với tình yêu khắc sâu trong lòng của Hình Khắc Dao, để cho em gái có thể hoàn toàn tiếp nhận thân phận đặc biệt của Lý Niệm, đây không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng mà khi kết cục đã xác định được rõ ràng, thì quá trình gian khổ đó cũng không đến nỗi quá gian nan không thể chịu đựng được. Hơn nữa khi Hình Khắc Dao không hề đề cập tới việc Lý Niệm đi xem mắt, thì Lý Niệm cảm thấy hạnh phúc chỉ còn cách anh một bước chân.
So sánh với Lý Niệm không dễ dàng, Hình Khắc Lũy cũng không nhẹ nhàng. Dục vọng giống như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, không cách nào dập tắt, kể từ sau khi có quan hệ tiếp xúc thân mật với cô, anh bộc phát vội vàng muốn Mễ Kha làm vật phẩm quân dụng dành riêng cho anh. Phát huy trọn vẹn đặc điểm quân nhân, nhanh, chính xác, mạnh mẽ, Hình Khắc Lũy trở về doanh trại viết báo cáo kết hôn, thậm chí còn chưa tới xin phép Mễ Ngật Đông.
Thời điểm nhận được điện thoại của Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành đang cùng Hạ Nhã Ngôn thử áo cưới, đồng chí tham mưu trưởng tâm tình thật tốt trêu ghẹo: “Tôi đoán một chút, sẽ không giống như Hạ Hoằng Huân để cho tôi thúc giục bộ chính trị nhanh chóng xác minh chứ?”
Bị hiểu rõ tâm tư, Hình Khắc Lũy mỉm cười: “Lão đại anh biết, em cần pháp luật bảo hộ, càng nhanh càng tốt.”
Hách Nghĩa Thành thuận miệng mắng: “Khốn kiếp.” Sau đó giáo huấn anh: “Trình tự cũng không hiểu, báo cáo kết hôn đưa lên sao? Chờ Mễ Kha trở về gửi báo cáo rồi nói.”
Hình Khắc Lũy tất nhiên là hưng phấn hơi quá, nghe vậy nói: “Lệ Hành nói cho em biết, đến giai đoạn này nên mời anh xuất mã.”
Bắt đầu trị cậu ta? Hách Nghĩa Thành không nhịn được cười: “Câu ta chính là muốn cậu bị tôi mắng.”
Vừa cúp máy đã thấy Hạ Nhã Ngôn mặc áo cưới giống như công chúa bước ra ngoài, nghiêng đầu nhìn Mễ Kha đang giúp cô sửa tóc, cô hỏi: “Hình Khắc Lũy à?”
Không thể trả lời, nhìn chằm chằm vào vị hôn thê, ánh mắt Hách Nghĩa Thành trở nên nóng bỏng, tiến đến một bước cầm tay Hạ Nhã Ngôn, đường đường đồng chí tham mưu trưởng lúc này lại sững sờ một hồi lâu, vụng về nói: “Đẹp!”
Hạ Nhã Ngôn cong môi, hơi sẵng giọng: “Giống người ngốc.” Sau đó xoay người sang chỗ khác, cố ý hỏi anh: “Như vậy nhìn cũng được sao?”
Thấy lưng của cô trắng trợn bại lộ trong không khí, Hách Nghĩa Thành lập tức thu hồi lại câu khen ngợi vừa nãy, nhíu mày: “Thiết kế như vậy là sao? Đây là tiết kiệm vải vóc cho anh à?” Thấy Mễ Kha cười trộm, anh nghiêm mặt: “Cũng biết cười, thử mặc một bộ như vậy cho Hình Khắc Lũy nhà em nhìn, xem cậu ta có xé ngay tại chỗ không. Đi, giúp Nhã Ngôn thay bộ khác.”
Hạ Nhã Ngôn không thèm nghe theo lời anh, nhìn vào gương: “Em thích cái này. Chỉ là hông hơi mập một chút, nếu gầy đi một tí…”
“Còn gầy?” Hách Nghĩa Thành ánh mắt khóa trụ eo nhỏ của cô: “Còn có thể thở được sao?”
Mặc kệ có thở được hay không, dù sao Hạ Nhã Ngôn nói thích, tóm lại Hách Nghĩa Thành sẽ thỏa hiệp. Cho nên dù phê bình áo cưới đó phần lưng khêu gợi nhưng hôn lễ hôm đó Hạ Nhã Ngôn vẫn mặc trên người.
Khi Hạ Nhã Ngôn xinh đẹp từng bước từng bước đi qua cổng hoa, khi Hách Nghĩa Thành bàn tay mềm mại của vợ, khi Mục Khả trong hội trường hôn lẽ đánh bản nhạc quân hành, đôi vợ chồng mới cưới, không hẹn mà nhớ tới lần đầu quen biết…
Sáu năm trước tỷ võ toàn quân chuẩn bị kết thúc, Hách Nghĩa Thành chuẩn bị chạy nước rút thì vết thương trên đùi bị đau, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng thân thể của anh bị ngã xuống. Sau khi tới bệnh viện thì Hạ Nhã Ngôn mặc áo blouse trắng tỉnh táo sắp xếp giúp anh kiểm tra.
Sau khi xem phim chụp, Hạ Nhã Ngôn liếc nhìn Hách Nghĩa Thành, giao phó y tá: “Chuẩn bị phẫu thuật.”
“Phẫu thuật?” Hách Nghĩa Thành không ngờ lại nghiêm trọng như thế: “Ngày mai còn có một buổi tỷ võ, tôi…”
Không đợi anh nói xong Hạ Nhã Ngôn đã cắt lời, cô lấy ánh mắt khiển trách nhìn anh: “Ý của anh là ngày mai còn tham gia luận võ?” Thấy Hách Nghĩa Thành gật đầu, sổ tay ghi bệnh trong tay cô “bốp” một tiếng vỗ lên trên bàn: “Bắp thịt vận động mạnh bị tụ huyết, nguyên nhân không thể tiếp thu được vận động nên xảy ra chấn động, ngoại lực trực tiếp tác động đến xương cốt, dẫn tới nứt xương, không phẫu thuật, sẽ bị tàn phế. Anh xác định còn muốn đi tham gia luận võ?”
Hách Nghĩa Thành kiên trì nói: “Cô chỉ cần giảm đau cho tôi, cảm ơn!”
Hạ Nhã Ngôn tháo khẩu trang xuống, gương mặt xinh đẹp hàm chứa giận dữ, giơ tay chỉ chỉ vào cầu vai lấp lánh ánh sáng của anh: “Ra lệnh cho tôi sao đồng chí trung tá?” Thấy anh cố chấp không lên tiếng, cô lời nói cũng không kiêng dè: “Đến bệnh viện, đừng nói trung tá, tướng quân cũng phải nghe tôi: Xoay mặt nhìn về phía một quân sĩ, cô hỏi: “Ai kí tên?”
Là thuộc hạ của Hách Nghĩa Thành, binh sĩ trẻ tuổi tất nhiên là không dám kí tên. Mà theo quy định bệnh viện, không có người nhà kí tên không thể làm phẫu thuật. Hạ Nhã Ngôn bất đắc dĩ đem tình huống nói cho lãnh đạo, sau khi thủ trưởng Hách Nghĩa Thành đồng ý, cô trực tiếp đẩy người vào phòng phẫu thuật.
Sau cuộc phẫu thuật, Hách Nghĩa Thành hỏi: “Nếu như thủ trưởng của tôi không đồng ý?”
Hạ Nhã Ngôn cúi đầu lật xem sổ ghi bệnh, không ngẩng đầu: “Vậy tôi sẽ kí thay!”
Hách Nghĩa Thành đang tức giận về việc luận võ, nghe vậy châm chọc: “Lá gan cô khá lớn!”
Hạ Nhã Ngôn cầm sổ ghi bệnh gõ gõ vào chân trái khỏe mạnh cảu anh: “Tôi không can đảm anh đã thành người què rồi.”
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô, Hách Nghĩa Thành vung tay hất đổ cốc nước đầu giường.
Khi đó quen biết có thể nói kích tình bắn ra bốn phía. Sau đó bởi vì Mục Khả và Hạ Hoằng Huân yêu nhau, vẫn là tràn ngập mùi thuốc súng. Vậy mà quanh đi quẩn lại đã sáu năm, bọn họ vẫn ở cùng một chỗ. Làm cho người ta không khỏi cảm thán: đúng là số mệnh.
Ánh nắng tháng năm rực rỡ, tình yêu của Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn đã tu thành chánh quả. Đeo nhẫn cho cô, trong nháy mắt anh rõ ràng thấy được khóe mắt cô ngập nước, lấy tay lau nhẹ nước mắt cho cô, Hách Nghĩa Thành nghẹn ngào: “Từ giờ trở đi, vất vả cho em phải gánh vác trọng trách quân tẩu. Nhã Ngôn, cảm ơn.”
Hạ Nhã Ngôn khóe mắt rưng rưng, khẽ cười: “Mặc kệ con đường phía trước chông gai thế nào, em nguyện ý ở bên cạnh anh.”
Một câu nói, hàm chứa tâm ý kiên định. Cảm động tất cả những người có mặt ở đây, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Hách Nghĩa Thành ôm cô dâu mới vào trong ngực, cuộc đời anh bây giờ bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Thấy Mễ Kha cảm động đến nước mắt lưng trong, Hình Khắc Lũy vừa giúp cô lau nước mắt vừa cảm thán: “Cố gắng đuổi theo rốt cuộc vẫn chậm, từ cầu hôn đến kết hôn cũng bị vượt qua, những gì tốt một chút đều bị bọn họ dùng, anh hùng như anh còn đất dụng võ sao?” Nắn nắn tay Mễ Kha, anh ăn vạ nói: “Bảo bối, anh áp lực rất lớn.”
Mễ Kha hít hít mũi: “Tại anh tài nghệ không bằng người.”
Tài nghệ không bằng người? Bất kể là phương diện gì, kể cả phương diện kĩ thuật, Hình Khắc Lũy đều không thừa nhận không bằng người! Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục, Hình Khắc Lũy bị Mễ Kha coi thường, sau khi bị bó hoa cô dâu đập trúng gáy, thì một mặt trong tiếng hoan hô của mọi người nhặt bó hoa lên một chân quỳ xuống, một mặt khác khí Mễ Kha thẹn thùng e lệ nhận bó hoa kéo anh đứng lên thì anh dưới tình thế bắt buộc nói: “Em chờ!”
Người đàn ông này, phương thức biểu đạt tình cảm cũng khác so với người khác. May mắn Mễ Kha đã quen với ngôn ngữ biểu đạt điển hình này của anh, hiểu được anh đang nói sẽ cho cô một hôn lễ có lẽ không long trọng nhưng nghiêm túc, thật sự cầu hôn, nếu không biết còn tưởng anh đang tức giận muốn xử lý cô. Dù sao mặc kệ như thế nào, tâm của Mễ Kha đã giao phó cho anh, những thứ khác chỉ là hình thức, đối với cô, không hề quan trọng.
Sau buổi lễ kết hôn của Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn, ngày phẫu thuật của Thẩm Gia Ngưng cũng tới gần. Bởi vì phải dẫn quân đi tập huấn, Hình Khắc Lũy không thể tự mình tới bệnh viện. Nhận được điện thoại của Mễ Kha là buổi tối, trong loa truyền đến tiếng khóc của Mễ Kha, anh theo bản năng cau mày: “Chẳng lẽ…”
Mễ Kha tiếng khóc mang theo âm thanh nức nở gấp rút nói: “Không phải.” Sau đó dùng sức dụi dụi hai mắt: “Phẫu thuật thành công.”
Hình Khắc Lũy hít sâu: “Bé ngốc, em khóc cái gì?”
Mễ Kha hốc mắt nóng lên, “Giải phẫu thuận lợi khối u cắt bỏ, nhưng khi giáo sư Lý còn chưa ra khỏi phòng giải phẫu, cô ấy đã…”
Hình Khắc Lũy có dự cảm không tốt, “Bệnh tim tái phát.”
Hồi tưởng lại Thẩm Gia Ngưng trong phòng kiểm tra bệnh tim tái phát Mễ Kha chân đã mềm nhũn. Hết sức đè lại tuyến lệ, cô thuật lại tình cảnh lúc ấy cho Hình Khắc Lũy. Hình Khắc Lũy mới biết trải qua mười mấy tiếng phẫu thuật, Thiệu Vũ Hàn mới trên đường ranh giới sống chết đoạt lại tính mạng của Thẩm Gia Ngưng. Khi Thẩm Gia Ngưng đưa vào phòng ICU, Thiệu Vũ Hàn bởi vì khẩn trương quá độ, ở trong phòng nghỉ hai tiếng mới hoàn hồn lại.
Khi thấy Thiệu Vũ Hàn trên mặt nở nụ cười mệt mỏi, vì công việc của Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn ngay cả trăng mật cũng không đi, thiếu chút nữa bật khóc, cô muốn nói dù giải phẫu thất bại anh cũng không cần cảm thấy áy náy, bởi vì Thẩm Gia Ngưng từ trước đến giờ không phải là trách nhiệm của anh, nhưng lời vừa tới miệng, lại trở thành hai chữ: “Anh họ…”
Ánh mắt đầy tia máu nhìn về phía Hạ Nhã Ngôn, Thiệu Vũ Hàn vỗ vỗ vai cô: “Anh không sao.”
Chỉ ba chữ đơn giản, trách nhiệm lại có thể là ba mươi năm, hay còn lâu hơn. Hạ Nhã Ngôn không phải là có thể hoàn toàn hiểu được tâm trạng Thiệu Vũ hàn, lúc Hạ Hoằng Huân biết được anh sẽ tiến hành phẫu thuật chỉ nhắc nhở cô: “Ủng hộ anh ấy là được, cái gì cũng đừng nói.”
Thân là huynh trưởng, Hạ Hoằng Huân hiểu rõ Thiệu Vũ Hàn, biết chuyện mà anh quyết định, không phải ai cũng dễ dàng khuyên được. Mà làm một người đàn ông, nhất là một người đàn ông trưởng thành, Hạ Hoằng Huân cho rằng: Chỉ cần Thiệu Vũ Hàn biết mình đang làm cái gì, là đủ rồi. Về phần kết cục giữa Thiệu Vũ Hàn và Thẩm Gia Ngưng, người khác không thể đoán trước.
Sau khi báo cáo kết hôn được phê chuẩn, Hình Khắc Lũy tiếp nhận nhiệm vụ mang binh ra ngoài tập huấn. Cho nên khi báo cáo kết hôn được phê chuẩn chuyển tới tay Mễ Kha thì trưởng ban Hình còn chưa kịp tới cửa bái phỏng ba vợ, Mễ Kha lấy hết dũng khí nói muốn cùng Hình Khắc Lũy kết hôn, Mễ Ngật Đông trở mặt ngay tại chỗ “Là hai đứa kết hôn? Con kết hôn? Chuyện lần trước coi như xong, lần này chuyện lớn như vậy, cậu ta không phải là cần phải tới cửa gặp mặt ba nói chuyện? Cậu ta rốt cuộc có hay không có thành ý?”
Mễ Kha bị ba rống giận, co rụt bả vai, nhỏ giọng giải thích: “Anh ấy dẫn binh tập huấn ở bên ngoài, không ở trong thành phố, chờ huấn luyện kết thúc anh ấy sẽ tới.”
Mễ Ngật Đông nghe vậy tức giận: “Vậy chờ cậu ta tới hãy nói.”
Mễ Kha yên lặng đem báo cáo kết hôn thu lại, nhanh chóng trở về phòng gọi điện cho Hình Khắc Lũy. Biết đã chọc giận ba vợ, Hình Khắc Lũy sốt ruột nổi giận: “Không phải đã dặn sau khi nhận được báo cáo kết hôn, gọi điện cho anh trước, sao lại tự mình nói với ba hả?” Giáo huấn nàng dâu nhỏ xong, anh vội gọi điện cho ba vợ chịu tội, một giờ sau, tin nhắn gửi đến: “Thu phục!”
Mễ Kha không rõ ràng lắm Hình Khắc Lũy nói gì mà có thể dụ dỗ ba cô, tóm lại Mễ Ngật Đông không bởi vì cô tiền trảm hậu tấu mà tức giận, ngược lại ngày thứ hai Hình Hiệu Phong và Hạ Vũ Hồng tự mình tới cửa, thì giống như những bậc cha mẹ khác, nhiệt tình đối đãi.
Chờ khi Mễ Kha đem báo cáo kết hôn gửi đi thì Hình Khắc Lũy nhiệt liệt muốn mời cô chủ nhật tới căn cứ tập huấn gặp anh. Mễ Kha ban đầu không chịu, sợ anh hưởng đến anh, sau đó lại nghe anh nói thời gian huấn luyện bên ngoài kéo dài, muốn gặp mặt cùng cô thương lượng chuyện kết hôn, Mễ Kha mới miễn cưỡng đồng ý.
Thúc Văn Ba lái xe đưa Mễ Kha đi, đồng hành còn có tiểu Hạ. Mễ Kha rất tò mò vì sao tối hôm qua gọi điện tiểu Hạ còn mắng người nào đó không hiểu phong tình, hôm nay lại hai người cùng đi đến. Tiểu Hạ dường như tức giận vẫn chưa tiêu tan, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thúc Văn Ba đang lái xe, giận dỗi nói: “Mình là muốn cùng bạn đi tới điểm đóng quân dã ngoại, không liên quan tới anh ta.”
“Ai nói mình đi đóng quân dã ngoại?” Mễ Kha phản bác: “Mình cùng Hình Khắc Lũy thương lượng chính sự, sau đó buổi tối sẽ trở về.”
Tiểu Hạ ghét bỏ liếc cô một cái: “Để tâm một chút đi.”
Mễ Kha không hiểu ý cô, mãi đến khi đến điểm tập huẫn mới phát hiện bị Hình Khắc Lũy lừa. Đoàn 5-3-2 huấn luyện sớm muộn không kết thúc, lại kết thúc đúng vào chiều nay. Nhìn các chiến sĩ rời khỏi, Mễ Kha nhào tới đánh anh: “Tập huấn kết thúc, anh lừa em tới làm gì?”
Hình Khắc Lũy mặc trang phục quân huấn, ôm chặt Mễ Kha, sau đó cánh tay có lực nâng cô lên cao rồi hạ xuống cười sang sảng tuyên bố: còn có thể làm gì, ăn em thôi!”
Trong tiếng kêu sợ hãi xen lẫn tiếng cười sắc bén của anh, Mễ Kha ôm sát cổ anh không buông tay.
Sau khi đùa giỡn, Hình Khắc Lũy và Thúc Văn Ba chuẩn bị làm cơm tối. Khi mùi thơm của dê nướng tỏa ra, Mễ Kha và Tiểu Hạ ăn ngấu nghiến. Ăn được một nửa tiểu Hạ đề nghị cùng Hình Khắc Lũy uống rượu. Thấy Thúc Văn Ba cúi đầu không nói, Hình Khắc Lũy đá bắp chân anh, sau đó dưới tình huống không được đáp lại, mơ hồ nhận ra, Hình Khắc Lũy chuốc say tiểu Hạ.
Lúc Thúc Văn Ba đưa tiểu Hạ về lều trại nghỉ ngơi, Hình Khắc Lũy dẫn Mễ Kha đi dạo bên bờ sông.
Có lẽ là dã ngoại nên ánh trăng đêm đó cực kì sáng, cùng với ánh sáng của các ngôi sao trên bầu trời, khung cảnh ánh sáng đẹp lạ thường. Nhìn về phía chòm sao bắc đẩu thất tinh, nghe trong rừng âm vang tiếng kêu của côn trùng, tiếng ếch, tiếng dế, Mễ Kha cảm giác thật yên bình.
Xoay người chui vào trong ngực Hình Khắc Lũy, Mễ Kha kiễng chân hôn lên má ánh: “Cám ơn anh cho em nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao đẹp đến như thế này.”
Hình Khắc Lũy vuốt nhẹ chóp mũi cô, động tác hàm chứa sự cưng chiều, anh nói: “Em vui là được.”
Mễ Kha cười đến mặt mày cong cong hôn lên môi anh.
Nụ hôn vừa dứt, dưới ánh trăng sáng, sóng gợn lăn tăn, Hình Khắc Lũy thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Chuyện này, ánh trăng em cũng đã thưởng thức rồi, bây giờ nên tiến hành môn học kế tiếp rồi.”
“Môn học kế tiếp cái gì…” Khi bàn tay mềm mại của Mễ Kha bị nắm lấy, khi Hình Khắc Lũy một chân quỳ xuống, cả thế giới dường như yên tĩnh lại, chỉ còn giọng nói của anh:
“Mặc dù anh dáng dấp thật đẹp trai, cũng có chút bản lãnh, nhưng cũng không phải là người tốt nhất. Nhưng anh yêu em, hơn nữa bảo đảm: đối với vợ trung thành như đối với Đảng, tuyệt đối không trêu chọc đào hoa. Cho nên bảo bối, sau ba mươi năm đùa giỡn, thừa dịp anh chưa biến thành ông lão, cầu xin em gật đầu, để cho anh từ ông xã dự bị chuyền thành chính thức.”
Nói thật ra, lời cầu hôn của anh chẳng ra gì, hình thức cũng không sáng tạo, thậm chí trên người anh đều là quân huấn bẩn thỉu dơ dáy, tất cả đều không phù hợp với ý nguyện, nhưng đây là phong cách hành sự của anh. Thêm nữa giọng nói của anh lại quá mức dịu dàng thận trọng, làm tim Mễ Kha không khống chế được đập nhanh hơn.
Từ trong ngực lấy ra chiếc nhẫn chuẩn bị từ sớm, Hình Khắc Lũy để trên đầu ngón tay Mễ Kha: “Em chê anh lời nói lưu manh, anh sửa; e không thích anh hút thuốc, anh cai; chỉ cần em đồng ý gả cho anh… anh tất cả nghe theo em. Bảo bối, em nguyện ý không?
Nhìn người đàn ông đang chú tâm nhìn cô, Mễ Kha nước mắt từng giọt rơi xuống: “Hình Khắc Lũy.” Cô nhẹ giọng nhưng kiên định nhìn anh nói: “Ánh trăng đẹp như vậy, em nguyện ý cả đời cùng anh thưởng thức.”
Chậm rãi đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, thì người quân nhân cường tráng cương quyết đó cũng cảm động muốn rơi lệ.
Đứng dậy, Hình Khắc Lũy ôm Mễ Kha vào trong ngực, hôn cô dịu dàng nói: “Mễ Kha, anh yêu em!”
Ánh sáng của khắp nơi trên thế giới gần như trong khoảng khắc bao phủ hai người.
Một tòa thành, hai người, nắm tay cả đời!
Nhưng mà khi kết cục đã xác định được rõ ràng, thì quá trình gian khổ đó cũng không đến nỗi quá gian nan không thể chịu đựng được. Hơn nữa khi Hình Khắc Dao không hề đề cập tới việc Lý Niệm đi xem mắt, thì Lý Niệm cảm thấy hạnh phúc chỉ còn cách anh một bước chân.
So sánh với Lý Niệm không dễ dàng, Hình Khắc Lũy cũng không nhẹ nhàng. Dục vọng giống như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, không cách nào dập tắt, kể từ sau khi có quan hệ tiếp xúc thân mật với cô, anh bộc phát vội vàng muốn Mễ Kha làm vật phẩm quân dụng dành riêng cho anh. Phát huy trọn vẹn đặc điểm quân nhân, nhanh, chính xác, mạnh mẽ, Hình Khắc Lũy trở về doanh trại viết báo cáo kết hôn, thậm chí còn chưa tới xin phép Mễ Ngật Đông.
Thời điểm nhận được điện thoại của Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành đang cùng Hạ Nhã Ngôn thử áo cưới, đồng chí tham mưu trưởng tâm tình thật tốt trêu ghẹo: “Tôi đoán một chút, sẽ không giống như Hạ Hoằng Huân để cho tôi thúc giục bộ chính trị nhanh chóng xác minh chứ?”
Bị hiểu rõ tâm tư, Hình Khắc Lũy mỉm cười: “Lão đại anh biết, em cần pháp luật bảo hộ, càng nhanh càng tốt.”
Hách Nghĩa Thành thuận miệng mắng: “Khốn kiếp.” Sau đó giáo huấn anh: “Trình tự cũng không hiểu, báo cáo kết hôn đưa lên sao? Chờ Mễ Kha trở về gửi báo cáo rồi nói.”
Hình Khắc Lũy tất nhiên là hưng phấn hơi quá, nghe vậy nói: “Lệ Hành nói cho em biết, đến giai đoạn này nên mời anh xuất mã.”
Bắt đầu trị cậu ta? Hách Nghĩa Thành không nhịn được cười: “Câu ta chính là muốn cậu bị tôi mắng.”
Vừa cúp máy đã thấy Hạ Nhã Ngôn mặc áo cưới giống như công chúa bước ra ngoài, nghiêng đầu nhìn Mễ Kha đang giúp cô sửa tóc, cô hỏi: “Hình Khắc Lũy à?”
Không thể trả lời, nhìn chằm chằm vào vị hôn thê, ánh mắt Hách Nghĩa Thành trở nên nóng bỏng, tiến đến một bước cầm tay Hạ Nhã Ngôn, đường đường đồng chí tham mưu trưởng lúc này lại sững sờ một hồi lâu, vụng về nói: “Đẹp!”
Hạ Nhã Ngôn cong môi, hơi sẵng giọng: “Giống người ngốc.” Sau đó xoay người sang chỗ khác, cố ý hỏi anh: “Như vậy nhìn cũng được sao?”
Thấy lưng của cô trắng trợn bại lộ trong không khí, Hách Nghĩa Thành lập tức thu hồi lại câu khen ngợi vừa nãy, nhíu mày: “Thiết kế như vậy là sao? Đây là tiết kiệm vải vóc cho anh à?” Thấy Mễ Kha cười trộm, anh nghiêm mặt: “Cũng biết cười, thử mặc một bộ như vậy cho Hình Khắc Lũy nhà em nhìn, xem cậu ta có xé ngay tại chỗ không. Đi, giúp Nhã Ngôn thay bộ khác.”
Hạ Nhã Ngôn không thèm nghe theo lời anh, nhìn vào gương: “Em thích cái này. Chỉ là hông hơi mập một chút, nếu gầy đi một tí…”
“Còn gầy?” Hách Nghĩa Thành ánh mắt khóa trụ eo nhỏ của cô: “Còn có thể thở được sao?”
Mặc kệ có thở được hay không, dù sao Hạ Nhã Ngôn nói thích, tóm lại Hách Nghĩa Thành sẽ thỏa hiệp. Cho nên dù phê bình áo cưới đó phần lưng khêu gợi nhưng hôn lễ hôm đó Hạ Nhã Ngôn vẫn mặc trên người.
Khi Hạ Nhã Ngôn xinh đẹp từng bước từng bước đi qua cổng hoa, khi Hách Nghĩa Thành bàn tay mềm mại của vợ, khi Mục Khả trong hội trường hôn lẽ đánh bản nhạc quân hành, đôi vợ chồng mới cưới, không hẹn mà nhớ tới lần đầu quen biết…
Sáu năm trước tỷ võ toàn quân chuẩn bị kết thúc, Hách Nghĩa Thành chuẩn bị chạy nước rút thì vết thương trên đùi bị đau, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng thân thể của anh bị ngã xuống. Sau khi tới bệnh viện thì Hạ Nhã Ngôn mặc áo blouse trắng tỉnh táo sắp xếp giúp anh kiểm tra.
Sau khi xem phim chụp, Hạ Nhã Ngôn liếc nhìn Hách Nghĩa Thành, giao phó y tá: “Chuẩn bị phẫu thuật.”
“Phẫu thuật?” Hách Nghĩa Thành không ngờ lại nghiêm trọng như thế: “Ngày mai còn có một buổi tỷ võ, tôi…”
Không đợi anh nói xong Hạ Nhã Ngôn đã cắt lời, cô lấy ánh mắt khiển trách nhìn anh: “Ý của anh là ngày mai còn tham gia luận võ?” Thấy Hách Nghĩa Thành gật đầu, sổ tay ghi bệnh trong tay cô “bốp” một tiếng vỗ lên trên bàn: “Bắp thịt vận động mạnh bị tụ huyết, nguyên nhân không thể tiếp thu được vận động nên xảy ra chấn động, ngoại lực trực tiếp tác động đến xương cốt, dẫn tới nứt xương, không phẫu thuật, sẽ bị tàn phế. Anh xác định còn muốn đi tham gia luận võ?”
Hách Nghĩa Thành kiên trì nói: “Cô chỉ cần giảm đau cho tôi, cảm ơn!”
Hạ Nhã Ngôn tháo khẩu trang xuống, gương mặt xinh đẹp hàm chứa giận dữ, giơ tay chỉ chỉ vào cầu vai lấp lánh ánh sáng của anh: “Ra lệnh cho tôi sao đồng chí trung tá?” Thấy anh cố chấp không lên tiếng, cô lời nói cũng không kiêng dè: “Đến bệnh viện, đừng nói trung tá, tướng quân cũng phải nghe tôi: Xoay mặt nhìn về phía một quân sĩ, cô hỏi: “Ai kí tên?”
Là thuộc hạ của Hách Nghĩa Thành, binh sĩ trẻ tuổi tất nhiên là không dám kí tên. Mà theo quy định bệnh viện, không có người nhà kí tên không thể làm phẫu thuật. Hạ Nhã Ngôn bất đắc dĩ đem tình huống nói cho lãnh đạo, sau khi thủ trưởng Hách Nghĩa Thành đồng ý, cô trực tiếp đẩy người vào phòng phẫu thuật.
Sau cuộc phẫu thuật, Hách Nghĩa Thành hỏi: “Nếu như thủ trưởng của tôi không đồng ý?”
Hạ Nhã Ngôn cúi đầu lật xem sổ ghi bệnh, không ngẩng đầu: “Vậy tôi sẽ kí thay!”
Hách Nghĩa Thành đang tức giận về việc luận võ, nghe vậy châm chọc: “Lá gan cô khá lớn!”
Hạ Nhã Ngôn cầm sổ ghi bệnh gõ gõ vào chân trái khỏe mạnh cảu anh: “Tôi không can đảm anh đã thành người què rồi.”
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô, Hách Nghĩa Thành vung tay hất đổ cốc nước đầu giường.
Khi đó quen biết có thể nói kích tình bắn ra bốn phía. Sau đó bởi vì Mục Khả và Hạ Hoằng Huân yêu nhau, vẫn là tràn ngập mùi thuốc súng. Vậy mà quanh đi quẩn lại đã sáu năm, bọn họ vẫn ở cùng một chỗ. Làm cho người ta không khỏi cảm thán: đúng là số mệnh.
Ánh nắng tháng năm rực rỡ, tình yêu của Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn đã tu thành chánh quả. Đeo nhẫn cho cô, trong nháy mắt anh rõ ràng thấy được khóe mắt cô ngập nước, lấy tay lau nhẹ nước mắt cho cô, Hách Nghĩa Thành nghẹn ngào: “Từ giờ trở đi, vất vả cho em phải gánh vác trọng trách quân tẩu. Nhã Ngôn, cảm ơn.”
Hạ Nhã Ngôn khóe mắt rưng rưng, khẽ cười: “Mặc kệ con đường phía trước chông gai thế nào, em nguyện ý ở bên cạnh anh.”
Một câu nói, hàm chứa tâm ý kiên định. Cảm động tất cả những người có mặt ở đây, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Hách Nghĩa Thành ôm cô dâu mới vào trong ngực, cuộc đời anh bây giờ bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Thấy Mễ Kha cảm động đến nước mắt lưng trong, Hình Khắc Lũy vừa giúp cô lau nước mắt vừa cảm thán: “Cố gắng đuổi theo rốt cuộc vẫn chậm, từ cầu hôn đến kết hôn cũng bị vượt qua, những gì tốt một chút đều bị bọn họ dùng, anh hùng như anh còn đất dụng võ sao?” Nắn nắn tay Mễ Kha, anh ăn vạ nói: “Bảo bối, anh áp lực rất lớn.”
Mễ Kha hít hít mũi: “Tại anh tài nghệ không bằng người.”
Tài nghệ không bằng người? Bất kể là phương diện gì, kể cả phương diện kĩ thuật, Hình Khắc Lũy đều không thừa nhận không bằng người! Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục, Hình Khắc Lũy bị Mễ Kha coi thường, sau khi bị bó hoa cô dâu đập trúng gáy, thì một mặt trong tiếng hoan hô của mọi người nhặt bó hoa lên một chân quỳ xuống, một mặt khác khí Mễ Kha thẹn thùng e lệ nhận bó hoa kéo anh đứng lên thì anh dưới tình thế bắt buộc nói: “Em chờ!”
Người đàn ông này, phương thức biểu đạt tình cảm cũng khác so với người khác. May mắn Mễ Kha đã quen với ngôn ngữ biểu đạt điển hình này của anh, hiểu được anh đang nói sẽ cho cô một hôn lễ có lẽ không long trọng nhưng nghiêm túc, thật sự cầu hôn, nếu không biết còn tưởng anh đang tức giận muốn xử lý cô. Dù sao mặc kệ như thế nào, tâm của Mễ Kha đã giao phó cho anh, những thứ khác chỉ là hình thức, đối với cô, không hề quan trọng.
Sau buổi lễ kết hôn của Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn, ngày phẫu thuật của Thẩm Gia Ngưng cũng tới gần. Bởi vì phải dẫn quân đi tập huấn, Hình Khắc Lũy không thể tự mình tới bệnh viện. Nhận được điện thoại của Mễ Kha là buổi tối, trong loa truyền đến tiếng khóc của Mễ Kha, anh theo bản năng cau mày: “Chẳng lẽ…”
Mễ Kha tiếng khóc mang theo âm thanh nức nở gấp rút nói: “Không phải.” Sau đó dùng sức dụi dụi hai mắt: “Phẫu thuật thành công.”
Hình Khắc Lũy hít sâu: “Bé ngốc, em khóc cái gì?”
Mễ Kha hốc mắt nóng lên, “Giải phẫu thuận lợi khối u cắt bỏ, nhưng khi giáo sư Lý còn chưa ra khỏi phòng giải phẫu, cô ấy đã…”
Hình Khắc Lũy có dự cảm không tốt, “Bệnh tim tái phát.”
Hồi tưởng lại Thẩm Gia Ngưng trong phòng kiểm tra bệnh tim tái phát Mễ Kha chân đã mềm nhũn. Hết sức đè lại tuyến lệ, cô thuật lại tình cảnh lúc ấy cho Hình Khắc Lũy. Hình Khắc Lũy mới biết trải qua mười mấy tiếng phẫu thuật, Thiệu Vũ Hàn mới trên đường ranh giới sống chết đoạt lại tính mạng của Thẩm Gia Ngưng. Khi Thẩm Gia Ngưng đưa vào phòng ICU, Thiệu Vũ Hàn bởi vì khẩn trương quá độ, ở trong phòng nghỉ hai tiếng mới hoàn hồn lại.
Khi thấy Thiệu Vũ Hàn trên mặt nở nụ cười mệt mỏi, vì công việc của Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn ngay cả trăng mật cũng không đi, thiếu chút nữa bật khóc, cô muốn nói dù giải phẫu thất bại anh cũng không cần cảm thấy áy náy, bởi vì Thẩm Gia Ngưng từ trước đến giờ không phải là trách nhiệm của anh, nhưng lời vừa tới miệng, lại trở thành hai chữ: “Anh họ…”
Ánh mắt đầy tia máu nhìn về phía Hạ Nhã Ngôn, Thiệu Vũ Hàn vỗ vỗ vai cô: “Anh không sao.”
Chỉ ba chữ đơn giản, trách nhiệm lại có thể là ba mươi năm, hay còn lâu hơn. Hạ Nhã Ngôn không phải là có thể hoàn toàn hiểu được tâm trạng Thiệu Vũ hàn, lúc Hạ Hoằng Huân biết được anh sẽ tiến hành phẫu thuật chỉ nhắc nhở cô: “Ủng hộ anh ấy là được, cái gì cũng đừng nói.”
Thân là huynh trưởng, Hạ Hoằng Huân hiểu rõ Thiệu Vũ Hàn, biết chuyện mà anh quyết định, không phải ai cũng dễ dàng khuyên được. Mà làm một người đàn ông, nhất là một người đàn ông trưởng thành, Hạ Hoằng Huân cho rằng: Chỉ cần Thiệu Vũ Hàn biết mình đang làm cái gì, là đủ rồi. Về phần kết cục giữa Thiệu Vũ Hàn và Thẩm Gia Ngưng, người khác không thể đoán trước.
Sau khi báo cáo kết hôn được phê chuẩn, Hình Khắc Lũy tiếp nhận nhiệm vụ mang binh ra ngoài tập huấn. Cho nên khi báo cáo kết hôn được phê chuẩn chuyển tới tay Mễ Kha thì trưởng ban Hình còn chưa kịp tới cửa bái phỏng ba vợ, Mễ Kha lấy hết dũng khí nói muốn cùng Hình Khắc Lũy kết hôn, Mễ Ngật Đông trở mặt ngay tại chỗ “Là hai đứa kết hôn? Con kết hôn? Chuyện lần trước coi như xong, lần này chuyện lớn như vậy, cậu ta không phải là cần phải tới cửa gặp mặt ba nói chuyện? Cậu ta rốt cuộc có hay không có thành ý?”
Mễ Kha bị ba rống giận, co rụt bả vai, nhỏ giọng giải thích: “Anh ấy dẫn binh tập huấn ở bên ngoài, không ở trong thành phố, chờ huấn luyện kết thúc anh ấy sẽ tới.”
Mễ Ngật Đông nghe vậy tức giận: “Vậy chờ cậu ta tới hãy nói.”
Mễ Kha yên lặng đem báo cáo kết hôn thu lại, nhanh chóng trở về phòng gọi điện cho Hình Khắc Lũy. Biết đã chọc giận ba vợ, Hình Khắc Lũy sốt ruột nổi giận: “Không phải đã dặn sau khi nhận được báo cáo kết hôn, gọi điện cho anh trước, sao lại tự mình nói với ba hả?” Giáo huấn nàng dâu nhỏ xong, anh vội gọi điện cho ba vợ chịu tội, một giờ sau, tin nhắn gửi đến: “Thu phục!”
Mễ Kha không rõ ràng lắm Hình Khắc Lũy nói gì mà có thể dụ dỗ ba cô, tóm lại Mễ Ngật Đông không bởi vì cô tiền trảm hậu tấu mà tức giận, ngược lại ngày thứ hai Hình Hiệu Phong và Hạ Vũ Hồng tự mình tới cửa, thì giống như những bậc cha mẹ khác, nhiệt tình đối đãi.
Chờ khi Mễ Kha đem báo cáo kết hôn gửi đi thì Hình Khắc Lũy nhiệt liệt muốn mời cô chủ nhật tới căn cứ tập huấn gặp anh. Mễ Kha ban đầu không chịu, sợ anh hưởng đến anh, sau đó lại nghe anh nói thời gian huấn luyện bên ngoài kéo dài, muốn gặp mặt cùng cô thương lượng chuyện kết hôn, Mễ Kha mới miễn cưỡng đồng ý.
Thúc Văn Ba lái xe đưa Mễ Kha đi, đồng hành còn có tiểu Hạ. Mễ Kha rất tò mò vì sao tối hôm qua gọi điện tiểu Hạ còn mắng người nào đó không hiểu phong tình, hôm nay lại hai người cùng đi đến. Tiểu Hạ dường như tức giận vẫn chưa tiêu tan, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thúc Văn Ba đang lái xe, giận dỗi nói: “Mình là muốn cùng bạn đi tới điểm đóng quân dã ngoại, không liên quan tới anh ta.”
“Ai nói mình đi đóng quân dã ngoại?” Mễ Kha phản bác: “Mình cùng Hình Khắc Lũy thương lượng chính sự, sau đó buổi tối sẽ trở về.”
Tiểu Hạ ghét bỏ liếc cô một cái: “Để tâm một chút đi.”
Mễ Kha không hiểu ý cô, mãi đến khi đến điểm tập huẫn mới phát hiện bị Hình Khắc Lũy lừa. Đoàn 5-3-2 huấn luyện sớm muộn không kết thúc, lại kết thúc đúng vào chiều nay. Nhìn các chiến sĩ rời khỏi, Mễ Kha nhào tới đánh anh: “Tập huấn kết thúc, anh lừa em tới làm gì?”
Hình Khắc Lũy mặc trang phục quân huấn, ôm chặt Mễ Kha, sau đó cánh tay có lực nâng cô lên cao rồi hạ xuống cười sang sảng tuyên bố: còn có thể làm gì, ăn em thôi!”
Trong tiếng kêu sợ hãi xen lẫn tiếng cười sắc bén của anh, Mễ Kha ôm sát cổ anh không buông tay.
Sau khi đùa giỡn, Hình Khắc Lũy và Thúc Văn Ba chuẩn bị làm cơm tối. Khi mùi thơm của dê nướng tỏa ra, Mễ Kha và Tiểu Hạ ăn ngấu nghiến. Ăn được một nửa tiểu Hạ đề nghị cùng Hình Khắc Lũy uống rượu. Thấy Thúc Văn Ba cúi đầu không nói, Hình Khắc Lũy đá bắp chân anh, sau đó dưới tình huống không được đáp lại, mơ hồ nhận ra, Hình Khắc Lũy chuốc say tiểu Hạ.
Lúc Thúc Văn Ba đưa tiểu Hạ về lều trại nghỉ ngơi, Hình Khắc Lũy dẫn Mễ Kha đi dạo bên bờ sông.
Có lẽ là dã ngoại nên ánh trăng đêm đó cực kì sáng, cùng với ánh sáng của các ngôi sao trên bầu trời, khung cảnh ánh sáng đẹp lạ thường. Nhìn về phía chòm sao bắc đẩu thất tinh, nghe trong rừng âm vang tiếng kêu của côn trùng, tiếng ếch, tiếng dế, Mễ Kha cảm giác thật yên bình.
Xoay người chui vào trong ngực Hình Khắc Lũy, Mễ Kha kiễng chân hôn lên má ánh: “Cám ơn anh cho em nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao đẹp đến như thế này.”
Hình Khắc Lũy vuốt nhẹ chóp mũi cô, động tác hàm chứa sự cưng chiều, anh nói: “Em vui là được.”
Mễ Kha cười đến mặt mày cong cong hôn lên môi anh.
Nụ hôn vừa dứt, dưới ánh trăng sáng, sóng gợn lăn tăn, Hình Khắc Lũy thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Chuyện này, ánh trăng em cũng đã thưởng thức rồi, bây giờ nên tiến hành môn học kế tiếp rồi.”
“Môn học kế tiếp cái gì…” Khi bàn tay mềm mại của Mễ Kha bị nắm lấy, khi Hình Khắc Lũy một chân quỳ xuống, cả thế giới dường như yên tĩnh lại, chỉ còn giọng nói của anh:
“Mặc dù anh dáng dấp thật đẹp trai, cũng có chút bản lãnh, nhưng cũng không phải là người tốt nhất. Nhưng anh yêu em, hơn nữa bảo đảm: đối với vợ trung thành như đối với Đảng, tuyệt đối không trêu chọc đào hoa. Cho nên bảo bối, sau ba mươi năm đùa giỡn, thừa dịp anh chưa biến thành ông lão, cầu xin em gật đầu, để cho anh từ ông xã dự bị chuyền thành chính thức.”
Nói thật ra, lời cầu hôn của anh chẳng ra gì, hình thức cũng không sáng tạo, thậm chí trên người anh đều là quân huấn bẩn thỉu dơ dáy, tất cả đều không phù hợp với ý nguyện, nhưng đây là phong cách hành sự của anh. Thêm nữa giọng nói của anh lại quá mức dịu dàng thận trọng, làm tim Mễ Kha không khống chế được đập nhanh hơn.
Từ trong ngực lấy ra chiếc nhẫn chuẩn bị từ sớm, Hình Khắc Lũy để trên đầu ngón tay Mễ Kha: “Em chê anh lời nói lưu manh, anh sửa; e không thích anh hút thuốc, anh cai; chỉ cần em đồng ý gả cho anh… anh tất cả nghe theo em. Bảo bối, em nguyện ý không?
Nhìn người đàn ông đang chú tâm nhìn cô, Mễ Kha nước mắt từng giọt rơi xuống: “Hình Khắc Lũy.” Cô nhẹ giọng nhưng kiên định nhìn anh nói: “Ánh trăng đẹp như vậy, em nguyện ý cả đời cùng anh thưởng thức.”
Chậm rãi đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, thì người quân nhân cường tráng cương quyết đó cũng cảm động muốn rơi lệ.
Đứng dậy, Hình Khắc Lũy ôm Mễ Kha vào trong ngực, hôn cô dịu dàng nói: “Mễ Kha, anh yêu em!”
Ánh sáng của khắp nơi trên thế giới gần như trong khoảng khắc bao phủ hai người.
Một tòa thành, hai người, nắm tay cả đời!
Bình luận truyện