Mười Lăm Năm
Quyển 1 - Chương 11: Lần thám hiểm đáng nhớ
Lương Túc hơi lảo đảo tựa vào tường bên đường, hất hất tóc, thở ra, dường như không mấy tỉnh táo.
Lương Tuyết cau mày:
- Anh uống rượu?
Lương Túc nói:
- Không có, bị một gái điếm bao nuôi cầm chai bia đập.
Lương Tuyết quan sát anh ta từ trên xuống dưới, đưa ra kết luận:
- Đầu?
Lương Túc lại hất hất đầu, cười, hình như tỉnh táo lại một chút:
- Ừ, đầu__có tiền không, cho anh mượn.
“Tiền” là từ nhạy cảm với Lương Tuyết, hai chữ “không có” hầu như bật ra cùng lúc khi Lương Túc dứt lời.
Lương Túc thở dài, không nói lời nào, nhìn em gái họ với vẻ cam chịu. Lương Tuyết lúc này mới bất đắc dĩ thò tay vào trong cặp sách, lấy một ví tiền nhỏ thô sơ tự tay làm, mở ra lục lọi hồi lâu, lườm Lương Túc:
- Chỉ có 20 tệ.
- F*ck!
Lương Túc dở khóc dở cười mắng câu thô tục:
- Từ sáng đến tối, em tiếc cái này tiếc cái nọ, đi khắp nơi tìm việc làm thêm, mắt như dính tiền mà nói với anh là em chỉ có 20 tệ?
Liễu Dung cảm thấy nếu có người nói với mình trước mặt bạn học như vậy thì chắc chắn mình sẽ hận người đó cả đời. Nhưng Lương Tuyết lại giống như không chút quan tâm, nhún nhún vai:
- Cho bà nội hết rồi, bà không có tiền là sẽ kiếm chuyện, em bỏ tiền ra mua thanh tịnh___anh cần tiền làm gì?
Cô vừa nói vừa cất ví tiền, dùng ngôn ngữ cơ thể nói rõ cho Lương Túc là 20 tệ cũng không có.
Lương Túc không ngăn kịp, chỉ trợn mắt lên trời, nói huỵch tẹt:
- Đánh nhau với người ta, đập vỡ chai rượu đầy đất, đền cho ông chủ, anh không mang đủ tiền... 20 tệ của em cho anh mượn trước nhé?
Liễu Dung nghĩ, đánh nhau xong còn lo đến chuyện đền tiền, lưu manh này đúng là văn minh lễ độ.
Lương Tuyết cau mày:
- Người khác không mang tiền à mà đòi em?
Lương Túc gãi gãi mái tóc ướt nhẹp:
- Chỉ có một mình anh, mau lên, con nhóc thối, anh thương em mà, không phải chỉ 20 tệ thôi sao, chắc chắn sẽ trả em, có được không?
Lương Tuyết gật gù, đưa ra một kết luận khác:
- Quánh lộn một đám à.
- Đệch, một mình anh trai em quánh một đám đó___tiền.
Lương Túc luôn có thể sau khi tán dóc đâu đâu liền đi thẳng vào vấn đề.
Lương Tuyết chậm chạp lấy ví tiền ra đưa anh ta:
- Anh nói đấy, mau trả nha, bằng không một ngày lãi 5 xu.
- Em cho anh trai mình vay nặng lãi?
Lương Túc đưa tay đập lên đầu Lương Tuyết, vô cùng tức giận:
- Em có tính người không thế?
Liễu Dung ở bên cạnh chầm chậm giơ tay lên:
- Chuyện đó...
Tuy cô từng gặp Lương Túc rất nhiều lần nhưng khi họ nói chuyện, cô luôn không chen vào, chỉ ở bên cạnh lắng nghe, một đứa trẻ ngoan ngoãn khi đối mặt với tiểu lưu manh nói mấy lời tục tằng sẽ luôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Lương Túc buồn cười nhìn cô:
- Em gái nhỏ, anh phê chuẩn cho em có thể khỏi giơ tay trước khi phát biểu.
- Đừng bắt nạt người ta.
Lương Tuyết lên giọng chị cả.
Liễu Dung móc ví tiền ra, nói:
- Chỗ em có ít tiền, 100, đủ không?
- Ôi chao, quá tốt, lần này đủ rồi.
Lương Túc không chút khách sáo lấy 100 tệ trên tay Liễu Dung, ngón tay con trai thon dài, cười lên đôi mắt nghiêng nghiêng, còn hôn lên tờ nhân dân tệ.
Liễu Dung lại lén cho anh một định nghĩa, thầm nghĩ đây là một tiểu lưu manh văn minh lễ độ, đồng thời rất đẹp trai, không biết tại sao, cô bỗng dưng hơi căng thẳng, mà hễ căng thẳng là cô không biết mình đang nói gì, chờ cô phản ứng lại thì câu kia đã thốt ra.
- Ơ... tiền từng bị rất nhiều người sờ, bên trên có vi khuẩn.
Nụ cười của Lương Túc cứng đờ trên mặt, anh nhét tiền vào túi, quay đầu lén hỏi Lương Tuyết:
- Cái cô này... đi học năm mấy tuổi thế? Có phải không đủ tuổi không?
Lương Tuyết lườm, động tác liếc xéo của hai anh em này đúng là y chang, chọt vào eo Lương Túc:
- Mau trả người ta đấy nghe chưa___ Liễu Dung, đòi anh ấy một ngày 5 tệ tiền lãi.
Lương Túc lại đập mạnh lên đầu cô ấy.
Liễu Dung lại nói một câu không qua đại não:
- Cho vay nặng lãi là phạm pháp.
Nói xong, Liễu Dung im lặng, cắn đầu lưỡi mình, thầm nghĩ, cho mày nói lung tung nè!
Lương Túc cười như bị động kinh, ngón tay ra sức chọt sau gáy Lương Tuyết:
- Nghe chưa hả, cho vay nặng lãi là phạm pháp, bị chú cảnh sát bắt đấy, phải không cô bạn nhỏ?
Liễu Dung thề phải kín miệng, không nói gì nữa.
Bỏ tiền, Lương Tuyết và Liễu Dung tự nhiên theo sau Lương Túc đi gặp chủ nợ của anh, sau khi đến, Liễu Dung mới hối hận____cái nơi lòe loẹt sặc sỡ này tuyệt đối không đơn giản là “quán cơm”, bên trong liên tục có các loại âm thanh quỷ khóc sói gào, đủ người bề ngoài quái dị ra ra vào vào, có phụ nữ trang điểm đậm, có thanh niên nhuộm tóc như chổi lông gà, quả thực là một ổ lưu manh.
Khi đó đa số dân thành phố vẫn chưa có khái niệm “bar”, Liễu Dung dùng cách gọi cũ của thế hệ trước____phòng ca múa nhạc.
Cô và Lương Tuyết giống như mở nhầm cửa đi vào thế giới khác, đặc biệt sau lưng Liễu Dung còn đeo một cái cặp hai quai hoạt hình ngu ngốc, tay còn ôm mấy quyển sách bài tập không nhét vừa trong cặp.
Thế nên cô bị vây xem là điều vô cùng bình thường.
Nhịp tim Liễu Dung lập tức tăng tốc, adrenalin tăng vọt, máu toàn thân không khống chế được tuôn trào về phía tứ chi, tiềm thức cô muốn bỏ chạy nhưng lại thấy rất mới mẻ, cảm thấy đây đúng là một lần thám hiểm.
Ngược lại Lương Tuyết rất thản nhiên, cô gái này bình thường trông hung dữ, kỳ thực thần kinh thô, có khí chất vô cùng mạnh mẽ, không coi ai ra gì. Cô ấy ung dung, không chỉ không cảm thấy khó chịu mà còn đẩy mạnh Lương Túc, lớn tiếng gọi giữa tạp âm huyên náo:
- Còn không mau trả tiền đi!
Lương Túc ngoắc ngón tay với hai cô:
- Qua đây, còn chút tiền có thể mời hai em uống nước.
Lương Tuyết phun nước miếng:
- Lấy tiền của tụi em mời tụi em uống nước? Lương Túc anh còn dám không biết xấu hổ nữa không hả?
Lương Túc bật cười.
Một nam sinh vóc dáng hơi béo lùn mặc áo khoác da đẩy đám đông đi tới:
- Anh Lương...
Sau đó cậu ta đánh giá hai kẻ lạc loài Liễu Dung và Lương Tuyết với ánh mắt tò mò, Lương Túc xoay mặt cậu ta qua:
- Nhìn cái gì mà nhìn, em gái tao và bạn học của nó.
Áo khoác da gật gật đầu:
- Anh Lương, các anh em đều ở bên đó, lúc nãy có phải có đám người gây chuyện với anh không? Thằng chó nào?
- Không sao, mấy thứ đồ chơi í mà, tao đập cho bể đầu.
Lương Túc vỗ vỗ vai áo khoác da:
- Nói với lão Từ một tiếng, hôm nay gây sự trên địa bàn ông ấy, xin lỗi, đập hư ít đồ, cậu thay tôi hỏi xem bao nhiêu tiền.
Áo khoác da “khụ” một tiếng:
- Đó tính là gì chứ, chỉ mấy bình rượu thôi mà, lão Từ cũng nói không sao rồi.
- Đậu mớ, sau này còn tới nữa đấy, không được, mau đi hỏi cho tao.
Áo khoác da đáp vâng, đi một lát liền về:
- Anh Lương, em đền cho anh, lão Từ nói không sao, một mình anh đánh năm người, như vầy.
Cậu giơ ngón cái lên.
Lương Túc cười, không nói gì, móc điếu thuốc trong túi ra, áo khoác da vô cùng tự nhiên lấy bật lửa châm cho anh.
Liễu Dung ở bên cạnh ngẩn tò te nhìn, thầm nhủ tay sai này giống hệt trên ti vi diễn.
Lương Túc móc tiền của bọn Liễu Dung trả lại:
- Được, cuối cùng không cần vay nặng lãi rồi.
Lương Tuyết dùng tay ra sức phe phẩy trước mặt, lườm anh, cầm tiền rồi kéo Liễu Dung định đi.
Liễu Dung quay đầu nhìn lại, phát hiện Lương Túc đã bị nhóm bạn xấu bao vây, sau đó một cô gái bôi trét mặt mày như ma được dẫn tới trước mặt Lương Túc, dường như cô ấy mới khóc, lớp trang điểm trên mặt nhòe đi, làn da trẻ trung mềm mại và lớp trang điểm kỳ dị hòa vào nhau, rất quái.
Liễu Dung thoáng nghe tiếng “cám ơn anh Lương” giòn giã mang theo chút nghẹn ngào thì bị Lương Tuyết kéo đi xa.
Thế là cô tự tưởng tượng ra câu chuyện____thiếu nữ sa chân bị thanh niên bất lương ức hiếp, Lương Túc gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, một mình đánh năm người, sau khi đánh xong còn vô cùng có lương tâm đi khắp nơi vay tiền bồi thường tổn thất cho chủ quán___
Đúng là hiệp khách trong đám lưu manh.
Lương Tuyết tức tối càm ràm:
- Suốt ngày vớ va vớ vẩn, không biết anh ấy muốn làm gì nữa.
Liễu Dung nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Hai người đã ra khỏi phòng ca múa nhạc, đi dọc theo phố trở về, nhịp tim Liễu Dung vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy có chút khó mà tin nổi____mình lại đến loại nơi như thế.
Lương Tuyết nói:
- Hiện tại anh ấy học cấp 3 ở trường trung học số 8, cậu nhìn anh ấy mới nhuộm tóc lại kìa... tốt xấu gì cũng là khu trọng điểm, mỗi năm có rất nhiều người thi đậu đại học, nếu học hành tử tế... haiz. Anh mình ấy mà, kỳ thực rất thông minh, là người thông minh nhất nhà, giỏi hơn cả mình, cà lơ phất phơ vậy chứ kết quả học tập không tệ, chỉ là không làm chuyện đứng đắn thôi.
Liễu Dung lặng lẽ gật đầu, phụ họa một câu, hoàn hồn khỏi chuyến “mạo hiểm” ban nãy_____cũng đúng, đại hiệp hay lưu manh cũng thế, đều không phải là chuyện gì đứng đắn.
Lương Tuyết dừng lại:
- Kỳ thực mình cũng cảm thấy đi học rất chán.
Có anh trai như vậy sao em gái không có chút tâm lý phản nghịch nào thế?
Lương Tuyết nói:
- Tương lai chắc chắn cậu vào trường số 1 rồi, còn thành tích của mình như vậy, ráng cố gắng nỗ lực thì chắc cũng vậy thôi, cỡ cỡ mức trường số 8 (1), trường số 8 cũng không tồi, người bình thường như mình không muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại gì đâu, vả lại trường tốt quá thì mình cũng không trả nổi học phí____
(1) Các đánh số trường trong truyện không liên quan tới trình độ của học sinh, thuần túy là tên trường.
Cô ấy cười dửng dưng:
- Tiền nhà nước hỗ trợ đoán là bà nội mình lấy ra cũng vất vả, chắc chắn bà sẽ không cho mình đi học, có điều không có tiền thì tâm trạng không tốt, nhất định chẳng có mấy ngày vui. Mình cảm thấy rất chán, tương lai muốn làm chuyện của chính mình, không học cấp 3 là không được.
Liễu Dung buột miệng hỏi:
- Học cấp 3 rồi lên đại học ư?
Lương Tuyết do dự, gật đầu:
- Thi rồi đi học, cố gắng học, cố gắng thi đậu___sau khi tốt nghiệp mới có thể tìm công việc đàng hoàng, kiếm tiền, có tiền mới có thể làm chuyện của chính mình. Thầy chính trị đã nói cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng mà, không có tiền, không có địa vị xã hội thì cái gì cũng đi tong.
Liễu Dung cảm thấy tư tưởng cô bạn này quá chín chắn, mọi người đều đang nghĩ thi thế nào để được vào trường cấp 3 tốt, xoắn xuýt về thành tích thi giữa kỳ cuối kỳ, ngơ ngơ ngác ngác, mất đi lý tưởng khi còn bé___đương nhiên, lý tưởng vô căn cứ của Hồ Điệp thì không tính.
Mà Lương Tuyết đã nghĩ đến tương lai xa xôi như vậy, Liễu Dung không kiềm được, hỏi:
- Tương lai có công việc, có tiền, cậu muốn làm gì?
- Làm chuyện của chính mình.
Lương Tuyết nói, hơi dừng lại, giống như đang nghĩ nên giải thích thế nào:
- Có lẽ là đi học vẽ tranh manga, có lẽ tương lai không thích manga nữa thì đi du lịch thế giới cũng không tồi, tự mình đi, người khác không xen mồm, muốn thế nào thì thế đó, không còn nghèo nữa, không còn trăn trở nghĩ suy, không còn từ sáng đến tối phải thắt lưng buộc bụng.
Liễu Dung rất lâu không lên tiếng, lần đầu tiên cũng bắt đầu suy nghĩ về tương lai của chính mình.
Một buổi chiều gió lạnh, hai cô bé sánh vai đi trên đường, cơn gió xạc xào thổi tung làn tóc, trầm mặc trong cách biểu đạt giản dị nhất về ftự do và nghèo khó.
Rất nhiều năm sau, Liễu Dung mới hiểu, nếu ước mơ của Hồ Điệp là trả thù thế giới này, thì ước mơ của Lương Tuyết, là thoát khỏi thế giới này.
Lương Tuyết cau mày:
- Anh uống rượu?
Lương Túc nói:
- Không có, bị một gái điếm bao nuôi cầm chai bia đập.
Lương Tuyết quan sát anh ta từ trên xuống dưới, đưa ra kết luận:
- Đầu?
Lương Túc lại hất hất đầu, cười, hình như tỉnh táo lại một chút:
- Ừ, đầu__có tiền không, cho anh mượn.
“Tiền” là từ nhạy cảm với Lương Tuyết, hai chữ “không có” hầu như bật ra cùng lúc khi Lương Túc dứt lời.
Lương Túc thở dài, không nói lời nào, nhìn em gái họ với vẻ cam chịu. Lương Tuyết lúc này mới bất đắc dĩ thò tay vào trong cặp sách, lấy một ví tiền nhỏ thô sơ tự tay làm, mở ra lục lọi hồi lâu, lườm Lương Túc:
- Chỉ có 20 tệ.
- F*ck!
Lương Túc dở khóc dở cười mắng câu thô tục:
- Từ sáng đến tối, em tiếc cái này tiếc cái nọ, đi khắp nơi tìm việc làm thêm, mắt như dính tiền mà nói với anh là em chỉ có 20 tệ?
Liễu Dung cảm thấy nếu có người nói với mình trước mặt bạn học như vậy thì chắc chắn mình sẽ hận người đó cả đời. Nhưng Lương Tuyết lại giống như không chút quan tâm, nhún nhún vai:
- Cho bà nội hết rồi, bà không có tiền là sẽ kiếm chuyện, em bỏ tiền ra mua thanh tịnh___anh cần tiền làm gì?
Cô vừa nói vừa cất ví tiền, dùng ngôn ngữ cơ thể nói rõ cho Lương Túc là 20 tệ cũng không có.
Lương Túc không ngăn kịp, chỉ trợn mắt lên trời, nói huỵch tẹt:
- Đánh nhau với người ta, đập vỡ chai rượu đầy đất, đền cho ông chủ, anh không mang đủ tiền... 20 tệ của em cho anh mượn trước nhé?
Liễu Dung nghĩ, đánh nhau xong còn lo đến chuyện đền tiền, lưu manh này đúng là văn minh lễ độ.
Lương Tuyết cau mày:
- Người khác không mang tiền à mà đòi em?
Lương Túc gãi gãi mái tóc ướt nhẹp:
- Chỉ có một mình anh, mau lên, con nhóc thối, anh thương em mà, không phải chỉ 20 tệ thôi sao, chắc chắn sẽ trả em, có được không?
Lương Tuyết gật gù, đưa ra một kết luận khác:
- Quánh lộn một đám à.
- Đệch, một mình anh trai em quánh một đám đó___tiền.
Lương Túc luôn có thể sau khi tán dóc đâu đâu liền đi thẳng vào vấn đề.
Lương Tuyết chậm chạp lấy ví tiền ra đưa anh ta:
- Anh nói đấy, mau trả nha, bằng không một ngày lãi 5 xu.
- Em cho anh trai mình vay nặng lãi?
Lương Túc đưa tay đập lên đầu Lương Tuyết, vô cùng tức giận:
- Em có tính người không thế?
Liễu Dung ở bên cạnh chầm chậm giơ tay lên:
- Chuyện đó...
Tuy cô từng gặp Lương Túc rất nhiều lần nhưng khi họ nói chuyện, cô luôn không chen vào, chỉ ở bên cạnh lắng nghe, một đứa trẻ ngoan ngoãn khi đối mặt với tiểu lưu manh nói mấy lời tục tằng sẽ luôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Lương Túc buồn cười nhìn cô:
- Em gái nhỏ, anh phê chuẩn cho em có thể khỏi giơ tay trước khi phát biểu.
- Đừng bắt nạt người ta.
Lương Tuyết lên giọng chị cả.
Liễu Dung móc ví tiền ra, nói:
- Chỗ em có ít tiền, 100, đủ không?
- Ôi chao, quá tốt, lần này đủ rồi.
Lương Túc không chút khách sáo lấy 100 tệ trên tay Liễu Dung, ngón tay con trai thon dài, cười lên đôi mắt nghiêng nghiêng, còn hôn lên tờ nhân dân tệ.
Liễu Dung lại lén cho anh một định nghĩa, thầm nghĩ đây là một tiểu lưu manh văn minh lễ độ, đồng thời rất đẹp trai, không biết tại sao, cô bỗng dưng hơi căng thẳng, mà hễ căng thẳng là cô không biết mình đang nói gì, chờ cô phản ứng lại thì câu kia đã thốt ra.
- Ơ... tiền từng bị rất nhiều người sờ, bên trên có vi khuẩn.
Nụ cười của Lương Túc cứng đờ trên mặt, anh nhét tiền vào túi, quay đầu lén hỏi Lương Tuyết:
- Cái cô này... đi học năm mấy tuổi thế? Có phải không đủ tuổi không?
Lương Tuyết lườm, động tác liếc xéo của hai anh em này đúng là y chang, chọt vào eo Lương Túc:
- Mau trả người ta đấy nghe chưa___ Liễu Dung, đòi anh ấy một ngày 5 tệ tiền lãi.
Lương Túc lại đập mạnh lên đầu cô ấy.
Liễu Dung lại nói một câu không qua đại não:
- Cho vay nặng lãi là phạm pháp.
Nói xong, Liễu Dung im lặng, cắn đầu lưỡi mình, thầm nghĩ, cho mày nói lung tung nè!
Lương Túc cười như bị động kinh, ngón tay ra sức chọt sau gáy Lương Tuyết:
- Nghe chưa hả, cho vay nặng lãi là phạm pháp, bị chú cảnh sát bắt đấy, phải không cô bạn nhỏ?
Liễu Dung thề phải kín miệng, không nói gì nữa.
Bỏ tiền, Lương Tuyết và Liễu Dung tự nhiên theo sau Lương Túc đi gặp chủ nợ của anh, sau khi đến, Liễu Dung mới hối hận____cái nơi lòe loẹt sặc sỡ này tuyệt đối không đơn giản là “quán cơm”, bên trong liên tục có các loại âm thanh quỷ khóc sói gào, đủ người bề ngoài quái dị ra ra vào vào, có phụ nữ trang điểm đậm, có thanh niên nhuộm tóc như chổi lông gà, quả thực là một ổ lưu manh.
Khi đó đa số dân thành phố vẫn chưa có khái niệm “bar”, Liễu Dung dùng cách gọi cũ của thế hệ trước____phòng ca múa nhạc.
Cô và Lương Tuyết giống như mở nhầm cửa đi vào thế giới khác, đặc biệt sau lưng Liễu Dung còn đeo một cái cặp hai quai hoạt hình ngu ngốc, tay còn ôm mấy quyển sách bài tập không nhét vừa trong cặp.
Thế nên cô bị vây xem là điều vô cùng bình thường.
Nhịp tim Liễu Dung lập tức tăng tốc, adrenalin tăng vọt, máu toàn thân không khống chế được tuôn trào về phía tứ chi, tiềm thức cô muốn bỏ chạy nhưng lại thấy rất mới mẻ, cảm thấy đây đúng là một lần thám hiểm.
Ngược lại Lương Tuyết rất thản nhiên, cô gái này bình thường trông hung dữ, kỳ thực thần kinh thô, có khí chất vô cùng mạnh mẽ, không coi ai ra gì. Cô ấy ung dung, không chỉ không cảm thấy khó chịu mà còn đẩy mạnh Lương Túc, lớn tiếng gọi giữa tạp âm huyên náo:
- Còn không mau trả tiền đi!
Lương Túc ngoắc ngón tay với hai cô:
- Qua đây, còn chút tiền có thể mời hai em uống nước.
Lương Tuyết phun nước miếng:
- Lấy tiền của tụi em mời tụi em uống nước? Lương Túc anh còn dám không biết xấu hổ nữa không hả?
Lương Túc bật cười.
Một nam sinh vóc dáng hơi béo lùn mặc áo khoác da đẩy đám đông đi tới:
- Anh Lương...
Sau đó cậu ta đánh giá hai kẻ lạc loài Liễu Dung và Lương Tuyết với ánh mắt tò mò, Lương Túc xoay mặt cậu ta qua:
- Nhìn cái gì mà nhìn, em gái tao và bạn học của nó.
Áo khoác da gật gật đầu:
- Anh Lương, các anh em đều ở bên đó, lúc nãy có phải có đám người gây chuyện với anh không? Thằng chó nào?
- Không sao, mấy thứ đồ chơi í mà, tao đập cho bể đầu.
Lương Túc vỗ vỗ vai áo khoác da:
- Nói với lão Từ một tiếng, hôm nay gây sự trên địa bàn ông ấy, xin lỗi, đập hư ít đồ, cậu thay tôi hỏi xem bao nhiêu tiền.
Áo khoác da “khụ” một tiếng:
- Đó tính là gì chứ, chỉ mấy bình rượu thôi mà, lão Từ cũng nói không sao rồi.
- Đậu mớ, sau này còn tới nữa đấy, không được, mau đi hỏi cho tao.
Áo khoác da đáp vâng, đi một lát liền về:
- Anh Lương, em đền cho anh, lão Từ nói không sao, một mình anh đánh năm người, như vầy.
Cậu giơ ngón cái lên.
Lương Túc cười, không nói gì, móc điếu thuốc trong túi ra, áo khoác da vô cùng tự nhiên lấy bật lửa châm cho anh.
Liễu Dung ở bên cạnh ngẩn tò te nhìn, thầm nhủ tay sai này giống hệt trên ti vi diễn.
Lương Túc móc tiền của bọn Liễu Dung trả lại:
- Được, cuối cùng không cần vay nặng lãi rồi.
Lương Tuyết dùng tay ra sức phe phẩy trước mặt, lườm anh, cầm tiền rồi kéo Liễu Dung định đi.
Liễu Dung quay đầu nhìn lại, phát hiện Lương Túc đã bị nhóm bạn xấu bao vây, sau đó một cô gái bôi trét mặt mày như ma được dẫn tới trước mặt Lương Túc, dường như cô ấy mới khóc, lớp trang điểm trên mặt nhòe đi, làn da trẻ trung mềm mại và lớp trang điểm kỳ dị hòa vào nhau, rất quái.
Liễu Dung thoáng nghe tiếng “cám ơn anh Lương” giòn giã mang theo chút nghẹn ngào thì bị Lương Tuyết kéo đi xa.
Thế là cô tự tưởng tượng ra câu chuyện____thiếu nữ sa chân bị thanh niên bất lương ức hiếp, Lương Túc gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, một mình đánh năm người, sau khi đánh xong còn vô cùng có lương tâm đi khắp nơi vay tiền bồi thường tổn thất cho chủ quán___
Đúng là hiệp khách trong đám lưu manh.
Lương Tuyết tức tối càm ràm:
- Suốt ngày vớ va vớ vẩn, không biết anh ấy muốn làm gì nữa.
Liễu Dung nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Hai người đã ra khỏi phòng ca múa nhạc, đi dọc theo phố trở về, nhịp tim Liễu Dung vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy có chút khó mà tin nổi____mình lại đến loại nơi như thế.
Lương Tuyết nói:
- Hiện tại anh ấy học cấp 3 ở trường trung học số 8, cậu nhìn anh ấy mới nhuộm tóc lại kìa... tốt xấu gì cũng là khu trọng điểm, mỗi năm có rất nhiều người thi đậu đại học, nếu học hành tử tế... haiz. Anh mình ấy mà, kỳ thực rất thông minh, là người thông minh nhất nhà, giỏi hơn cả mình, cà lơ phất phơ vậy chứ kết quả học tập không tệ, chỉ là không làm chuyện đứng đắn thôi.
Liễu Dung lặng lẽ gật đầu, phụ họa một câu, hoàn hồn khỏi chuyến “mạo hiểm” ban nãy_____cũng đúng, đại hiệp hay lưu manh cũng thế, đều không phải là chuyện gì đứng đắn.
Lương Tuyết dừng lại:
- Kỳ thực mình cũng cảm thấy đi học rất chán.
Có anh trai như vậy sao em gái không có chút tâm lý phản nghịch nào thế?
Lương Tuyết nói:
- Tương lai chắc chắn cậu vào trường số 1 rồi, còn thành tích của mình như vậy, ráng cố gắng nỗ lực thì chắc cũng vậy thôi, cỡ cỡ mức trường số 8 (1), trường số 8 cũng không tồi, người bình thường như mình không muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại gì đâu, vả lại trường tốt quá thì mình cũng không trả nổi học phí____
(1) Các đánh số trường trong truyện không liên quan tới trình độ của học sinh, thuần túy là tên trường.
Cô ấy cười dửng dưng:
- Tiền nhà nước hỗ trợ đoán là bà nội mình lấy ra cũng vất vả, chắc chắn bà sẽ không cho mình đi học, có điều không có tiền thì tâm trạng không tốt, nhất định chẳng có mấy ngày vui. Mình cảm thấy rất chán, tương lai muốn làm chuyện của chính mình, không học cấp 3 là không được.
Liễu Dung buột miệng hỏi:
- Học cấp 3 rồi lên đại học ư?
Lương Tuyết do dự, gật đầu:
- Thi rồi đi học, cố gắng học, cố gắng thi đậu___sau khi tốt nghiệp mới có thể tìm công việc đàng hoàng, kiếm tiền, có tiền mới có thể làm chuyện của chính mình. Thầy chính trị đã nói cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng mà, không có tiền, không có địa vị xã hội thì cái gì cũng đi tong.
Liễu Dung cảm thấy tư tưởng cô bạn này quá chín chắn, mọi người đều đang nghĩ thi thế nào để được vào trường cấp 3 tốt, xoắn xuýt về thành tích thi giữa kỳ cuối kỳ, ngơ ngơ ngác ngác, mất đi lý tưởng khi còn bé___đương nhiên, lý tưởng vô căn cứ của Hồ Điệp thì không tính.
Mà Lương Tuyết đã nghĩ đến tương lai xa xôi như vậy, Liễu Dung không kiềm được, hỏi:
- Tương lai có công việc, có tiền, cậu muốn làm gì?
- Làm chuyện của chính mình.
Lương Tuyết nói, hơi dừng lại, giống như đang nghĩ nên giải thích thế nào:
- Có lẽ là đi học vẽ tranh manga, có lẽ tương lai không thích manga nữa thì đi du lịch thế giới cũng không tồi, tự mình đi, người khác không xen mồm, muốn thế nào thì thế đó, không còn nghèo nữa, không còn trăn trở nghĩ suy, không còn từ sáng đến tối phải thắt lưng buộc bụng.
Liễu Dung rất lâu không lên tiếng, lần đầu tiên cũng bắt đầu suy nghĩ về tương lai của chính mình.
Một buổi chiều gió lạnh, hai cô bé sánh vai đi trên đường, cơn gió xạc xào thổi tung làn tóc, trầm mặc trong cách biểu đạt giản dị nhất về ftự do và nghèo khó.
Rất nhiều năm sau, Liễu Dung mới hiểu, nếu ước mơ của Hồ Điệp là trả thù thế giới này, thì ước mơ của Lương Tuyết, là thoát khỏi thế giới này.
Bình luận truyện