Mười Lăm Năm

Quyển 4 - Chương 65: Thanh xuân của chúng ta






 - Hôn nhân! Mình nói các cậu nghe, hôn nhân là gì? Người viết sách nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, mình thấy không sai chút nào, nó không chỉ là nấm mồ của tình yêu mà còn là nấm mồ của bản thân, tiến vào hôn nhân rồi là__ôi mình đang phát biểu nghiêm túc mà, lát nữa sẽ dành thời gian cho các cậu tự do thảo luận, bây giờ lắng nghe tử tế hết coi__tiến vào hôn nhân rồi là cuộc đời xem như chấm dứt, từ đó mấy chuyện vặt vãnh củi gạo dầu muối hầm pà lằng, cậu liền tối tăm không thấy ngày mai luôn.
Liễu Dung cảm thấy cô ấy văng nước miếng tung tóe chắc chắn là rất khát, bèn rót ly nước để lên bàn cho cô ấy.
- Các cậu nói xem, mình năm nay hai mươi mấy, đang tuổi thanh xuân nở rộ mà lại sống với thằng khốn kia, mình con mẹ nó muốn làm gì chứ?
- Nửa năm trước cậu nói thằng khốn kia chính là người thông minh thứ hai cậu từng gặp đấy.
Đây là Thường Lộ Vận đã xin được visa, đã liên hệ xong nhà ở, đang toàn thân nhẹ nhàng rảnh rỗi.
- Đệch, mình không có nói à nha.
Hồ Điệp thề thốt phủ nhận.
- Chó nói.
Đây là lời đồng thanh của Thường Lộ Vận, Liễu Dung, Lương Tuyết và Lương Túc.
Ngải Quốc đặt trái cây đã gọt xong lên bàn, nhìn họ cười không ngừng.
Lương Tuyết đang được nghỉ, cô sạm đen không ít, dưới cơ sở thực sự vất vả nên cô cũng không trang điểm nhiều, nhưng khí sắc ngược lại lại tốt lên không ít, còn mang về một bạn trai hễ nói chuyện là đỏ mặt, chỉ biết cắm đầu làm việc, tên Ngải Quốc.
Hồ Điệp lườm nguýt, vô cùng không khách sáo ngậm một miếng dưa hấu, vừa ăn vừa nói:
- Dù sao không sống chung nữa, bây giờ hễ bắt đầu sống chung là cả ngày mình phải lo chuyện nhà chuyện cửa, lo xe lo nhà lo con, tới chừng nào mới hết chứ, không sống chung nữa.
Lương Túc hắng hắng giọng, thành khẩn nói:
- Anh nói này đồng chí Hồ Điệp, hồi đó là tự em nằng nặc đòi kết hôn, đòi lừa một đống quà cưới của tụi anh, còn xa xôi phiền Tiểu Dung Tử nhà anh làm kế toán cho em, bị mẹ em cầm chai bia truy sát nửa con phố, video anh còn giữ cho em kìa.
Hồ Điệp:
- Đó là em trẻ tuổi vô tri.
Lương Tuyết gật đầu rất tán thành:
- Phải, nhưng vấn đề là bây giờ cậu không còn trẻ nữa mà sao vẫn vô tri thế?
Ngải Quốc như con hiền cháu thảo dâng lên một miếng dưa hấu lạnh, Lương Tuyết vui vẻ đón lấy, quăng ra một trong những vấn đề to tát nhất thế kỷ.
Hồ Điệp nghẹn, đám bạn xấu mặc kệ giết hay chôn đều chuyên môn chờ đêm mờ gió lớn để vây xem cười nghiêng ngả, trắng trợn xây niềm vui của mình trên nỗi đau của Hồ Điệp, gần như “hễ Hồ Điệp suy nghĩ là mọi người phá lên cười”.
Tiếp đó đúng vào lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng cào cửa kỳ lạ.
Giờ đang là ban đêm, mọi người tán gẫu chưa tận hứng, vừa yên tĩnh lại mới nhận ra sắp nửa đêm rồi.
- Để mình xem xem là ai.
Lương Tuyết cầm miếng dưa hấu gặm một nửa đứng dậy, đúng lúc này, nhà Hồ Điệp chợt cúp điện, bốn phía tối om, Lương Tuyết không cẩn thận vấp chân Thường Lộ Vận, trong lúc cấp bách túm lấy sofa, suýt ngã nhào.
Lương Tuyết vừa nói không sao, vừa để Thường Lộ Vận và Ngải Quốc mỗi người một bên đỡ đứng dậy, bóng tối đột ngột khiến mọi người đều giật mình.
Thường Lộ Vận cảm giác trên cánh tay gầy lộ ra của Lương Tuyết nổi một lớp da gà, bèn hỏi:
- Cậu lạnh à?
Lương Tuyết chưa kịp đáp, tiếng cào cửa lại vang lên, kẹt kẹt, kẹt kẹt, Thường Lộ Vận cảm giác da gà trên tay Lương Tuyết nổi càng dữ, Lương Tuyết nói:
- Mình hơi... sợ, tiếng gì thế?
Hồ Điệp:
- Má ơi mình sợ.
Lương Túc thừa cơ kéo Liễu Dung qua:
- Có sợ không?
Liễu Dung nói:
- Đệch, anh để tay ở đâu thế hả?
Thường Lộ Vận: 
- Được rồi, hai người đừng có liếc mắt đưa tình nữa, mau lên, có đèn pin thì tìm đèn pin, không có đèn pin thì tìm nến, nửa đêm nửa hôm mà thần thần quỷ quỷ.
Lương Tuyết:
- Phỉ phui cái mồm, thần thần quỷ quỷ gì chứ, mình thấy chắc là chó hoang?
Ngải Quốc xung phong đi, cầm lấy đồ đấm lưng trên sofa như cầm theo kiếm, dũng cảm nói:
- Tôi đi xem xem.
Hồ Điệp đã lục được đèn pin ra, vội ngăn lại:
- Ôi đừng, cái đó mềm lắm! Đánh người đâu có đau! Đuổi ma càng không được!
Ngải Quốc gan dạ:
- Không sao, tôi không sợ.
Cậu dựa sát vào cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, không thấy gì, bèn một tay vặn mở cửa, một tay vung cái đấm lưng... đánh vào khoảng không.
Lương Túc vỗ vai cậu, dùng đèn pin quét qua quét lại ở cửa:
- Phía dưới, phía dưới.
Mọi người xúm lại, thấy ở cửa có một người say bí tỉ đang ngồi bệt một đống dưới sàn, đầu rủ thấp, móng vuốt cứ cào cào cửa. Lương Túc ngồi xổm xuống, xách cổ áo người nọ lên, dùng đèn pin chiếu vào:
- Ơ, đây là anh Thái mà, thế này là sao?
Thái Hồng Hiên ợ rượu, lờ đờ mông lung nhìn Lương Túc, muốn nhào vào người anh:
- Vợ... vợ ơi...
Lương Túc ngồi xổm nhảy ra sau một bước to, siết chặt cổ áo sơ mi của mình như cô vợ nhỏ:
- Ê, làm gì mà động tay động chân hả? Tôi không dây vào cậu đâu, phải thủ thân như ngọc cho vợ tôi đấy.
- Còn lắm mồm nữa!
Lương Tuyết chỉ huy Ngải Quốc và mấy người hè nhau đưa Thái Hồng Hiên – chồng cũ của Hồ Điệp vào.
Thái Hồng Hiên lúc này đã tỉnh táo, nhận ra được người, liền lao về phía Hồ Điệp, lảo đảo quỳ dưới chân cô ấy, kéo ống quần cô ấy bắt đầu hu hu khóc:
- Vợ ơi, anh sai rồi... anh sai thật rồi, đều là lỗi của anh, em cho anh về đi, đừng bỏ anh...
Hồ Điệp muốn đá một cú văng anh ta, tiếc là không văng được, anh ta còn ôm chân khiến cô đau nhe răng nhếch miệng:
- Anh từ đâu tới thì về đó đi, tôi không cần anh nữa!
Thái Hồng Hiên nước mắt nước mũi ròng ròng:
- Vợ...
- Ai là vợ anh? Cút! Chúng ta ly hôn rồi! Ly hôn rồi anh hiểu không?
- Vợ...
- Cách xa tôi ra chút, hành vi của anh bây giờ là đêm hôm khuya khoắt quấy rối phụ nữ độc thân, có thể bị gắn tội quấy rối đấy, anh tin không?
- Anh không phải quấy rối, vợ ơi anh yêu em, em đừng bỏ anh, anh xin... xin em mà...
- Xin tôi cũng không được!
Câu kế tiếp của Hồ Điệp chợt nghẹn ngào:
- Trước đây anh làm gì chứ?
- Anh sai rồi!
Thái Hồng Hiên cũng gào khóc to.
Hồ Điệp:
- Họ Thái, tôi cho anh biết, tôi không thể nào sống với người như anh nữa! Tại sao anh không rửa chén? Tại sao anh chơi game quên tưới hoa cho tôi? Tại sao buổi tối anh ngủ không đánh răng? Tại sao anh nhét quần lót trong khe sofa?
Quần chúng vây xem bị thờ ơ đã lâu bày tỏ áp lực như núi.
Thái Hồng Hiên khóc dập đầu xuống đất, đau khổ tột cùng:
- Sau này anh nhất định rửa, nhất định không quên chuyện em giao, nhất định đánh răng, nhất định không nhét quần lót trong sofa...
- Vậy anh nhét gì?
- Anh nhét vớ...
- Cút xéo!
- Không... không không, anh không nhét gì hết, anh mà còn nhét đồ linh tinh nữa thì tự anh sẽ chui vào luôn. Vợ à, anh sai thật rồi, anh nhất định thay đổi triệt để, xin em mà, em tha cho anh nha...
Anh suy nghĩ, tâm trạng lại dâng trào, há môi khóc lớn:
- Em bỏ anh rồi anh biết sống làm sao... hả? Mỗi ngày hễ nghĩ tới chuyện này là anh cảm thấy mình sắp không sống nổi nữa em biết không? Anh không thể xa em... vợ ơi...
Thường Lộ Vận kéo tay áo Liễu Dung:
- Nè, có phải họ quên tụi mình rồi không?
Liễu Dung quyết đoán:
- Mình thấy tụi mình nên đi thôi, nhân lúc họ còn chưa bắt đầu diễn màn giới hạn độ tuổi.
Nhóm năm người chán nản chuồn ra cửa, cảm thấy chuyện này rất có triển vọng.
Mùa hè năm đó, ba ngày sau khi Thường Lộ Vận lên máy bay đi Mỹ, Hồ Điệp và Thái Hồng Hiên lại cao giọng tuyên bố phục hôn.
...Đương nhiên, qua chưa tới một năm, hai người họ lại ly hôn, ly hôn xong lại phục hôn, phục hôn xong lại ly hôn, ly hôn xong lại phục hôn...
Dù sao nữ đồng chí phụ trách đăng ký kết hôn cười lên có má lúm đồng tiền về sau cứ thấy hai người họ là lập tức trưng vẻ mặt đau khổ, đây là chuyện sau này.
Năm năm sau, Lương Tuyết từ cơ sở được điều về với thân phận giám đốc bậc trung từng trải qua huấn luyện có thể một mình cáng đáng một phương, chị quản lý Triệu ban đầu đã đi nơi khác mưu cầu địa vị cao. Lương Tuyết một lần nữa về văn phòng cũ, phát hiện quá nửa người đều không quen biết, dù có quen cũng đều thay đổi sắc mặt.
Lương Túc dạy cô, nói đây chính là nhân tình thế thái đa đoan. Lương Tuyết thấy style mới thanh niên văn nghệ này vô cùng không hợp với anh.
Cô chính thức đưa Ngải Quốc về nhà ra mắt, giới thiệu cậu với cha câm, Ngải Quốc là một chàng trai tốt, cần cù lương thiện, mặc dù không biết ăn nói. Có một ngày, cô tăng ca về nhà, thấy Ngải Quốc cẩn thận buộc khăn ăn cho cha cô, dùng khay nhỏ bày cơm canh, cha cô tay chân bất tiện, cậu kiên nhẫn đút ông ăn từng chút từng chút một như chăm con.
Mắt Lương Tuyết chợt ươn ướt, cô quyết định sau này sẽ cùng sống với chàng trai ấy.
Thường Lộ Vận dùng thời gian năm năm lấy được học vị tiến sĩ, thành công biến thành người giới tính thứ ba (1). Theo cô tuyên bố, mình chịu tội đủ rồi, ngày nào cũng ăn không ngon, ngủ không yên, bị giáo viên da trắng nô dịch đủ điều, theo một đám người Mỹ cao to bận bịu hạng mục, tìm chỗ thực tập, xoay mòng mòng khắp nơi, còn thường xuyên bị kỳ thị vì là người nước ngoài.
(1) Lam không hiểu ý tác giả lắm, có lẽ là muốn nói Thường Lộ Vận trâu bò chăng? Tra thì thấy bảo ‘giới tính thứ ba’ là chỉ chung những người song tính, đồng tính hoặc chuyển giới, mà mấy cái này đều có vẻ không dính dáng gì tới Thường Lộ Vận, hic.
Muốn về nước muốn tới sắp điên, nhưng mới tốt nghiệp, chưa kiếm ra được thành tựu nên ngại về gặp Giang Đông phụ lão, chỉ có thể lái chiếc xe cùi second-hand rong ruổi trên mặt đất hoang vắng miền tây nước Mỹ, ngày ngày mơ moi được nhiều giấy bạc trong túi người Mỹ ngốc nghếch nhiều tiền, tỉnh mộng phát hiện người Mỹ tuy ngốc nghếch nhưng vẫn nhiều tiền, còn cô tuy thông minh nhưng vẫn nghèo kiết xác, nên chỉ có thể đi liều mạng, đi phấn đấu.
Lương Túc cuối cùng đã từ chức vào ba năm trước, bắt đầu gây dựng sự nghiệp lần thứ ba, vẫn gian nan vất vả như cũ, nhưng dẫu sao cũng kiên trì được và dần có khởi sắc, thời gian ba năm, anh dựng lên thương hiệu của chính mình, tâm cũng lớn, sắp đến tuổi 30 mà đã chìm nổi trong xã hội hơn mười năm, rất ra dáng tinh anh trẻ già đời.
Trung tâm môi giới của bọn Liễu Dung xoay quanh các trường cao đẳng đại học trong thành phố, đã có mười mấy chi nhánh, kinh doanh thịnh vượng, bọn thầy Chu đang nhắm tới một thành phố khác ở phương nam, định thông cả nam bắc, giám đốc Liễu chỉ có thể ngày ngày chạy tới chạy lui giữa hai thành phố, mệt như chó chết, còn tự giễu___bà đây đi không được nhưng ngày nào cũng bay đấy.
Thậm chí ngày sinh nhật 27 tuổi của cô cũng trôi qua ở phi trường__thời tiết bất thường, máy bay sợ gãy cánh nên hành khách chỉ có thể hoãn.
Liễu Dung bất đắc dĩ, đành tìm nơi nghỉ lại, sau đó gọi điện thoại cho Lương Túc, bảo anh đừng chờ mình.
Song, hôm sau khi cô chuẩn bị tự thuê xe về thì thấy Lương Túc ở phi trường, áo quần anh nhăn nhúm, vẻ mặt tiều tụy, chắp tay sau lưng chạy về phía cô như một con chó to, xung quanh rất đông người, anh đều làm như không thấy.
- Anh đợi ở phi trường cả đêm.
Anh nói, vẻ mặt như IQ dừng hoạt động:
- Đúng, anh có nhận điện thoại của em, nhưng anh nghĩ, quá kích động, có về cũng ngủ không được nên dứt khoát đợi luôn.
Liễu Dung cúi đầu, nhìn Lương Túc đang ngồi xổm dưới đầu gối trống rỗng của mình:
- Khi không anh kích động vớ vẩn cái gì?
- Em xem, bây giờ anh có tiền rồi.
Lương Túc lấy từ phía sau ra quyển sổ tiết kiệm, nhét vào lòng Liễu Dung.
- Có sự nghiệp rồi.
Anh lại lấy ra một tờ báo địa phương, nhân vật được đặc biệt phỏng vấn chính là ảnh chân dung Lương Túc.
- Có nhà.
Anh lấy ra một tờ giấy chứng nhận bất động sản.
- Còn có...
- Có gì?
- Có anh.
Lương Túc cười ngây ngô:
- Nhà cửa anh sắp xếp xong rồi, chỉ thiếu một nữ chủ nhân thôi.
Cuối cùng, anh lấy từ phía sau ra một bó hoa hơi héo và một hộp nhỏ:
- Em xem... chuyện này có được không?
HOÀN



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện