Muội Muội Đừng Chạy
Chương 2: Trong mắt cô ấy có cả một bầu trời, nhưng trong mắt tôi chỉ có một mình cô ấy
Còn nhớ từ khi còn nhỏ, Bạch Ca từng hỏi Bạch Kỳ :"Chuyện lãng mạn nhất trên thế gian này là gì? " Khi ấy, hắn đưa tay vuốt nhẹ lên tóc nàng mà trả lời : "Chuyện lãng mạn nhất trên thế gian này chính là em có thể đi cùng tôi cho đến khi hai ta già đi "
Từ năm 9 tuổi suýt bị lạc mất Bạch Ca.Bạch Kỳ trở lên kỳ lạ.Hắn không có lại đối xử với nàng lạnh nhạt, thi thoảng có thể chủ động trò chuyện với nàng, thi thoảng cười với nàng, đối xử với nàng rất ôn nhu.Khi đó hai người vón là cả ngày ở cùng một chỗ, hắn đi ra ngoài cũng rất nhanh trở về.Hắn không nỡ, không nỡ để nàng lại một mình, cũng không thích cùng nàng tách ra dù chỉ một khắc....
Được đà, Bạch Ca càng ngày càng lấn tới, suốt ngày quấn quýt lấy Bach Kỳ, đến đi ngủ cũng muốn cùng một chỗ.
Bạch vương gia nói : " Này không được đâu, dù gì cũng là nam hài và nữ hài, ngủ chung một chỗ còn ra thể thống gì nữa..."
Bạch phu nhân vốn thương con lại thấy Bạch Kỳ muốn cùng người khác thân cận như vậy cũng là chuyện tốt, liền lên tiếng đỡ lời :
"Chẳng có quan hệ gì, dù sao Bạch Ca mới có 6 tuổi, cái gì cũng không hiểu, ngủ chung thì có làm sao?"
"Nhưng mà Bạch Kỳ đã 9 tuổi rồi.."
Hai người ở cửa phòng ngủ mà tranh luận.Bạch Kỳ bắt đầu phiền chán, Bạch Ca bắt đầu buồn ngủ.
Được một lúc, Bạch Kỳ dứt khoát quay lưng vào phòng, Bạch Ca như thường đi theo sau, cửa đóng lại, tiếng vương gia và vương phi vẫn vang lên từ phía ngoài.
"Bạch Kỳ thành ra như vậy là tại ai, nếu không phải ông không quan tâm đến nó, nó sẽ bị trầm cảm sao..."
Có vẻ ai thắng ai thua đã rõ ràng...
Bạch Ca cởi giày, leo lên giường, đung đưa hai chân mà hỏi hắn :
"Kỳ ca ca, trầm cảm là cái thứ gì..."
Bạch Kỳ trầm ngâm : "Đại khái chính là một căn bệnh..."
"Bệnh gì?"
"Một căn bệnh khiến người ta trở nên im lặng, im lặng đến mức đáng sợ, nhưng lại sẵn sàng vì một người duy nhất mà mở lòng mình ra, muốn ánh mắt người ấy chỉ nhìn một mình mình, chỉ nghĩ về mình, thuộc về mình, không bao giờ rời đi...."
"Vậy Kỳ ca ca chính là bệnh trầm cảm của muội..."
Bạch Kỳ buồn cười :"Ngủ đi "
Tức thì nàng lại chui tót vào chăn, kéo lên kín đầu, cười khúc khích.
Bạch Kỳ liền đưa tay hơi dịch chăn ra, để lộ hai con mắt sáng nghiêm mặt nói :
"Nhưng mà ta có một điều đặc biệt cấm...Cấm đái dầm.."
Bạch Ca không để ý đến hắn, quay mặt vào trong tường, ở trong lòng hai mắt trợn trắng :
"Ta đã sớm không đái dầm...Chán ghét.."
"Người ta cứ mãi lạc đường là bởi vì người ta chưa tìm được đích đến.Còn ta, ngay từ đầu, đã xác định, đích đến của ta là em, không phải sao? "
Sau này, bệnh trầm cảm của Bạch Kỳ đỡ hơn rất nhiều, hắn gặp người biết chào hỏi, đối với trưởng bối có lễ phép, ai hỏi cũng ngoan ngoãn trả lời, không giống trước đây, không để ý người khác, lúc nào cũng ở một mình, chơi một mình, người khác hỏi thì giả câm giả điếc.
Năm 18 tuổi, Bạch Kỳ đã rất tuấn tú, gương mặt đã lui đi những nét trẻ con ngây ngô.Hắn thích mặc hắc bào, cả người cao quý mà ưu nhã, phảng phất giống như chỉ cần có thể chạm vào hắn thì dù có tan xương nát thịt vẫn thấy ngọt như đường phèn.Những cô gái thích hắn nếu đứng xếp hàng có thể vây kín cả một bờ Thái Hồ.
Quan hệ của hắn và Bạch Ca vẫn rất tốt.Có điều hắn không bao giờ gọi nàng là muội muội, khi giới thiệu với người khác cũng chỉ nói ngắn gọn : " Đây là Bạch Ca.".Hắn thường xưng hô với nàng là "Ta- em " Thay vì "Huynh- muội" , nghe giống người yêu hơn là người thân.Tuy nhiên vì từ bé nhân tiện đã là như vậy nên không ai để ý nhiều.
Năm Bạch Ca 15 tuổi hai người đã bắt đầu phân phòng.Bạch vương gia nói nàng đã là đại cô nương, không thể tùy tiện ngủ trên giường nam nhân như trước kia, Bạch Kỳ cũng đồng ý.Nhưng mà Bạch ca đã chính thức lĩnh ngộ được cái gọi là thói quen thì rất khó thay đổi.
Ví dụ như nàng bị mất ngủ.Đã lâu lắm không ngủ một mình, nằm trên giường thấy rất xa lạ, rất không thoải mái.Có thể ngửi thấy trong không khí đưa lại mùi hoa hồng rất nồng, không thích cái mùi này :(.Trước đây khi còn ngủ chung, trong phòng Bạch Kỳ luôn có một mùi bạc hà nhàn nhạt, man mát khiến cho nàng rất dễ chịu.Lăn đi lăn lại, quá nửa đêm do quá mệt mỏi mới chợp mắt được một lúc.
Bóng đêm càng ngày càng đặc.Từ trong các bụi cỏ, tiếng côn trùng kêu rời rạc.Một đạo hắc ảnh nhẹ nhàng trên hành lang đá dài, rồi lại không tiếng động đẩy cửa phòng.Ngọn nến ngoài trướng đã tắt, cửa sổ hơi khép, ánh trăng lạnh chiếu vào ánh sáng lờ mờ.Căn phòng trang nhã mà trống trải, thoáng nhìn qua giống như không có người ở.Cách tấm bình phong có thể thấy một bóng dáng nằm cuộn tròn ,thu gọn lại chiếm một góc rất nhỏ trên giường lớn.Ánh trăng làm bóng màu tóc đen tuyền, chiếu xuống khuân mặt nhỏ bé, hàng mi dài rung rung...
A, xem ra tối nay chỉ một mình hắn mất ngủ...
Bạch Kỳ cười khổ, hắn đưa tay kéo lại rèm cửa sổ, miễn cho sáng sớm mai, ai đó tỉnh dậy lại giận dỗi vì bị nắng sớm đánh thức...
Hắn không phải là một người biết quan tâm, nhưng mà ở bên nàng lâu như vậy, cũng sớm thành thói quen rồi...
Bạch Kỳ ngồi xuống bên mép giường, đưa tay chạm lên tóc nàng, nhẹ nhàng sượt qua trán, hai tròng mắt, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng, chậm dãi cọ sát...
Hắn không phải muốn cùng nàng phân phòng, mà là hắn sợ, nếu như Bạch Ca tiếp tục ỷ lại hắn như vậy, mọi cảm xúc và tình cảm của nàng đối với hắn sẽ càng ngày càng giống như đối với một huynh trưởng...Hắn sẽ không chịu nổi..
Bạch Ca rất hiếu động, hắn sợ nàng giống như một cánh chim, chỉ dừng lại nghỉ chân rồi tung cánh bay mất, để hắn lại một mình giữa cuộc đời cô độc...
Hắn sẽ không cho phép...
Kể từ khi nàng dùng bàn tay nhỏ bé bắt được tay hắn rất nhiều năm trước, hắn đã chạy không thoát.Từ đó , trong mắt hắn chỉ có nàng...
Nàng là của hắn.Đây là điểm mấu chốt.
Có điều hắn muốn cho nàng thời gian, muốn nàng nhìn thấy rõ ràng tình cảm của bọn họ, muốn chờ nàng lớn lên.
Tiểu Ca của hắn rất ngốc, nếu hắn không chủ động, chắc nàng sẽ chẳng bao giờ thừa nhận...
Đầu hơi hơi cúi, bạc môi nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn...Dường như có một tiếng thở dài rất khẽ tràn ra trong đêm khuya, tràn đầy sủng nịch và bất đắc dĩ :
"Ca nhi, đừng bắt ta chờ lâu quá."
Nữ tử trên giường giống như mơ thấy điều gì, khóe miệng cong lên, khe khẽ thì thào : " Kỳ ca ca..."
Đêm hôm ấy, Bạch Kỳ mười tám tuổi, Bạch Ca mười năm tuổi..
Từ năm 9 tuổi suýt bị lạc mất Bạch Ca.Bạch Kỳ trở lên kỳ lạ.Hắn không có lại đối xử với nàng lạnh nhạt, thi thoảng có thể chủ động trò chuyện với nàng, thi thoảng cười với nàng, đối xử với nàng rất ôn nhu.Khi đó hai người vón là cả ngày ở cùng một chỗ, hắn đi ra ngoài cũng rất nhanh trở về.Hắn không nỡ, không nỡ để nàng lại một mình, cũng không thích cùng nàng tách ra dù chỉ một khắc....
Được đà, Bạch Ca càng ngày càng lấn tới, suốt ngày quấn quýt lấy Bach Kỳ, đến đi ngủ cũng muốn cùng một chỗ.
Bạch vương gia nói : " Này không được đâu, dù gì cũng là nam hài và nữ hài, ngủ chung một chỗ còn ra thể thống gì nữa..."
Bạch phu nhân vốn thương con lại thấy Bạch Kỳ muốn cùng người khác thân cận như vậy cũng là chuyện tốt, liền lên tiếng đỡ lời :
"Chẳng có quan hệ gì, dù sao Bạch Ca mới có 6 tuổi, cái gì cũng không hiểu, ngủ chung thì có làm sao?"
"Nhưng mà Bạch Kỳ đã 9 tuổi rồi.."
Hai người ở cửa phòng ngủ mà tranh luận.Bạch Kỳ bắt đầu phiền chán, Bạch Ca bắt đầu buồn ngủ.
Được một lúc, Bạch Kỳ dứt khoát quay lưng vào phòng, Bạch Ca như thường đi theo sau, cửa đóng lại, tiếng vương gia và vương phi vẫn vang lên từ phía ngoài.
"Bạch Kỳ thành ra như vậy là tại ai, nếu không phải ông không quan tâm đến nó, nó sẽ bị trầm cảm sao..."
Có vẻ ai thắng ai thua đã rõ ràng...
Bạch Ca cởi giày, leo lên giường, đung đưa hai chân mà hỏi hắn :
"Kỳ ca ca, trầm cảm là cái thứ gì..."
Bạch Kỳ trầm ngâm : "Đại khái chính là một căn bệnh..."
"Bệnh gì?"
"Một căn bệnh khiến người ta trở nên im lặng, im lặng đến mức đáng sợ, nhưng lại sẵn sàng vì một người duy nhất mà mở lòng mình ra, muốn ánh mắt người ấy chỉ nhìn một mình mình, chỉ nghĩ về mình, thuộc về mình, không bao giờ rời đi...."
"Vậy Kỳ ca ca chính là bệnh trầm cảm của muội..."
Bạch Kỳ buồn cười :"Ngủ đi "
Tức thì nàng lại chui tót vào chăn, kéo lên kín đầu, cười khúc khích.
Bạch Kỳ liền đưa tay hơi dịch chăn ra, để lộ hai con mắt sáng nghiêm mặt nói :
"Nhưng mà ta có một điều đặc biệt cấm...Cấm đái dầm.."
Bạch Ca không để ý đến hắn, quay mặt vào trong tường, ở trong lòng hai mắt trợn trắng :
"Ta đã sớm không đái dầm...Chán ghét.."
"Người ta cứ mãi lạc đường là bởi vì người ta chưa tìm được đích đến.Còn ta, ngay từ đầu, đã xác định, đích đến của ta là em, không phải sao? "
Sau này, bệnh trầm cảm của Bạch Kỳ đỡ hơn rất nhiều, hắn gặp người biết chào hỏi, đối với trưởng bối có lễ phép, ai hỏi cũng ngoan ngoãn trả lời, không giống trước đây, không để ý người khác, lúc nào cũng ở một mình, chơi một mình, người khác hỏi thì giả câm giả điếc.
Năm 18 tuổi, Bạch Kỳ đã rất tuấn tú, gương mặt đã lui đi những nét trẻ con ngây ngô.Hắn thích mặc hắc bào, cả người cao quý mà ưu nhã, phảng phất giống như chỉ cần có thể chạm vào hắn thì dù có tan xương nát thịt vẫn thấy ngọt như đường phèn.Những cô gái thích hắn nếu đứng xếp hàng có thể vây kín cả một bờ Thái Hồ.
Quan hệ của hắn và Bạch Ca vẫn rất tốt.Có điều hắn không bao giờ gọi nàng là muội muội, khi giới thiệu với người khác cũng chỉ nói ngắn gọn : " Đây là Bạch Ca.".Hắn thường xưng hô với nàng là "Ta- em " Thay vì "Huynh- muội" , nghe giống người yêu hơn là người thân.Tuy nhiên vì từ bé nhân tiện đã là như vậy nên không ai để ý nhiều.
Năm Bạch Ca 15 tuổi hai người đã bắt đầu phân phòng.Bạch vương gia nói nàng đã là đại cô nương, không thể tùy tiện ngủ trên giường nam nhân như trước kia, Bạch Kỳ cũng đồng ý.Nhưng mà Bạch ca đã chính thức lĩnh ngộ được cái gọi là thói quen thì rất khó thay đổi.
Ví dụ như nàng bị mất ngủ.Đã lâu lắm không ngủ một mình, nằm trên giường thấy rất xa lạ, rất không thoải mái.Có thể ngửi thấy trong không khí đưa lại mùi hoa hồng rất nồng, không thích cái mùi này :(.Trước đây khi còn ngủ chung, trong phòng Bạch Kỳ luôn có một mùi bạc hà nhàn nhạt, man mát khiến cho nàng rất dễ chịu.Lăn đi lăn lại, quá nửa đêm do quá mệt mỏi mới chợp mắt được một lúc.
Bóng đêm càng ngày càng đặc.Từ trong các bụi cỏ, tiếng côn trùng kêu rời rạc.Một đạo hắc ảnh nhẹ nhàng trên hành lang đá dài, rồi lại không tiếng động đẩy cửa phòng.Ngọn nến ngoài trướng đã tắt, cửa sổ hơi khép, ánh trăng lạnh chiếu vào ánh sáng lờ mờ.Căn phòng trang nhã mà trống trải, thoáng nhìn qua giống như không có người ở.Cách tấm bình phong có thể thấy một bóng dáng nằm cuộn tròn ,thu gọn lại chiếm một góc rất nhỏ trên giường lớn.Ánh trăng làm bóng màu tóc đen tuyền, chiếu xuống khuân mặt nhỏ bé, hàng mi dài rung rung...
A, xem ra tối nay chỉ một mình hắn mất ngủ...
Bạch Kỳ cười khổ, hắn đưa tay kéo lại rèm cửa sổ, miễn cho sáng sớm mai, ai đó tỉnh dậy lại giận dỗi vì bị nắng sớm đánh thức...
Hắn không phải là một người biết quan tâm, nhưng mà ở bên nàng lâu như vậy, cũng sớm thành thói quen rồi...
Bạch Kỳ ngồi xuống bên mép giường, đưa tay chạm lên tóc nàng, nhẹ nhàng sượt qua trán, hai tròng mắt, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng, chậm dãi cọ sát...
Hắn không phải muốn cùng nàng phân phòng, mà là hắn sợ, nếu như Bạch Ca tiếp tục ỷ lại hắn như vậy, mọi cảm xúc và tình cảm của nàng đối với hắn sẽ càng ngày càng giống như đối với một huynh trưởng...Hắn sẽ không chịu nổi..
Bạch Ca rất hiếu động, hắn sợ nàng giống như một cánh chim, chỉ dừng lại nghỉ chân rồi tung cánh bay mất, để hắn lại một mình giữa cuộc đời cô độc...
Hắn sẽ không cho phép...
Kể từ khi nàng dùng bàn tay nhỏ bé bắt được tay hắn rất nhiều năm trước, hắn đã chạy không thoát.Từ đó , trong mắt hắn chỉ có nàng...
Nàng là của hắn.Đây là điểm mấu chốt.
Có điều hắn muốn cho nàng thời gian, muốn nàng nhìn thấy rõ ràng tình cảm của bọn họ, muốn chờ nàng lớn lên.
Tiểu Ca của hắn rất ngốc, nếu hắn không chủ động, chắc nàng sẽ chẳng bao giờ thừa nhận...
Đầu hơi hơi cúi, bạc môi nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn...Dường như có một tiếng thở dài rất khẽ tràn ra trong đêm khuya, tràn đầy sủng nịch và bất đắc dĩ :
"Ca nhi, đừng bắt ta chờ lâu quá."
Nữ tử trên giường giống như mơ thấy điều gì, khóe miệng cong lên, khe khẽ thì thào : " Kỳ ca ca..."
Đêm hôm ấy, Bạch Kỳ mười tám tuổi, Bạch Ca mười năm tuổi..
Bình luận truyện