Mười Năm Sau Giành Em Về

Chương 8



Tang Văn Nhi vẫn nhìn đồng hồ, Thi Gia Phong đưa Tang Tuấn đi ra ngoài đã rất lâu, vẫn chưa về, rốt cuộc hai người đó đã đi đâu?

Bà Thi nhận ra Tang Văn Nhi lo lắng. “văn Nhi, Gia Phong mang nó ra ngoài, chẳng lẽ con còn lo lắng sao? Sao lại khẩn trương như vậy?”

Cũng vì là Thi Gia Phong đưa Tang Tuấn ra ngoài, cô mới có thể khẩn trương như vậy, đã qua thời gian ăn tối, hai người còn chưa về, cô lại không dám gọi điện thoại cho thi Gia Phong, chỉ có thể một mực chờ đợi, cho đến tám giờ, hai người mới về đến nhà họ Thi.

Tang Văn Nhi lập tức chạy ra đón. “Sao hai người lại về trễ như vậy?”

Tang Tuấn biết Tang Văn Nhi không vui, cho nên không dám nói lời nào.

Thi Gia Phong thân là ba, đương nhiên bị đẩy ra làm tấm mộc. “Là anh dẫn nó ra ngoài chơi, cho nên mới về trễ như vậy.”

Tang Văn Nhi phòng bị nhìn anh một cái, không nói gì.

Bà Thi gọi Tang Tuấn qua. “Hôm nay hai người đi đâu chơi? Lại có thể về trễ như vậy, có biết mẹ đã chờ bao lâu rồi không? Cũng không biết gọi điện về.”

Tang Tuấn áy náy nhìn Tang Văn Nhi. “Mẹ, lần sau con sẽ không như vậy nữa đâu!”

Tang văn Nhi cười nói, “Ăn cơm tối chưa? Mẹ làm cho con ăn!”

“Không cần, chú gia Phong đã đưa con đi ăn rồi.” Táng Tuấn nhìn Thi Gia Phong đang ngồi trên ghế salon, chạy tới bên cạnh ngồi xuống.

Tang Văn Nhi cảnh giác nhìn Thi Gia Phong, không phải anh nói gì với Tang Tuấn chứ? Sao cô lại có cảm giác hình như tình cảm của hai người lại tốt hơn?

“Ái cái gì vậy? Sao nhìn con lại vui vẻ như vậy!” Bà Thi nắm khuôn mặt bé nhỏ Tang Tuấn nói.

Tang Tuấn không dám nói, vì bình thường mẹ không có cậu ăn thức ăn nhanh, nếu như bị mẹ biết, có thể tức giận không?

“Đi ăn một bữa tiệc lớn!” Thi Gia Phong giải vây.

Tang Văn Nhi nhìn Tang Tuấn không dám nói, cũng biết cậu lại ăn đồ cô không cho phép ăn, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng vì đang ở trước mặt mọi người nên cô không biểu hiện ra.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

Sau đó Thi Gia Phong và Tang Tuấn liếc mắt nhìn nhau, cười thầm.

Bà Thi nhìn vẻ mặt của hai người, lại cộng thêm vẻ ăn ý mười phần, nhất định là có chuyện giấu giếm Tang Văn Nhi. “Có phải hai người đi làm chuyện xấu hay không?”

“Mẹ sao mẹ lại nghĩ vậy? Một người lớn và một đứa bé, sẽ làm được chuyện xấu gì?” Thi Gia Phong rất không đồng ý, giải thích cho mẹ mình.

“Vậy hai ngời đang cùng nhau cười cái gì?”

Thi Gia Phong và Tang Tuấn vừa liếc nhìn nhau vừa cười, miệng đồng thanh nói. “Đây là bí mật của đàn ông!”

Bà Thi tò mò chết, nhưng hai người vẫn không nói, Tang Văn Nhi nhíu chặt lông mày, hai người ở bên ngoài đã làm cái gì? Khi nào lại có bí mật đàn ông như vậy? Hơn nữa nụ cười của hai người khiến cô vô cùng chói mắt.

“Đã về rồi, thì đi tắm rửa đi!” Tang Văn Nhi mang Tang Tuấn lên tầng.

Sau khi Tang Văn Nhi rời đi, Thi Gia Phong không tự chủ được cười lên, thật may cô không phát hiện ra, nhưng anh hi vọng cô có thể ngốc thêm chút nữa, không phát hiện ra cái gì càng tốt.

“Con đang cười cái gì?” Bà Thi không hiểu nhìn anh.

Thi Gia Phong đến gần mẹ mình. “Cái này mẹ còn không hiểu, đến lúc đó, con sẽ nói cho mẹ biết.”

“Có phải là chuyện con hẹn hò với Văn Nhi?” Bà Thi đã sớm biết.

Thi Gia Phong cảm thấy không ngoài ý muốn, mẹ anh nên sớm phát hiện ra mới đúng, nhưng đối với chuyện khác, bà lại không chú ý tới. “Mẹ đã biết vậy cũng không nên hỏi nữa!”

Bà Thi vốn cũng không muốn hỏi nữa, nhưng người trong cuộc là Tang Văn Nhi, bà vẫn phải hỏi. “Mẹ không cho con tổn thương Văn Nhi.”

Thi Gia Phong cảm thấy hình như Tang Văn Nhi đang tổn thương anh.

“Mẹ, con giống loại người như vậy sao?” Anh đối xử với Tang Văn nhi rất tốt, hơn nữa còn là cực tốt, nhưng đối phương lại không biết cảm kích.

Bà Thi cũng mặc kệ. “Con không cần phải nói với mẹ chuyện tình yêu, Văn Nhi không phải những người phụ nữ mà con hay quen trước đây, con bé là cô gái tốt, không thể chịu nổi con tổn thương!”

“Con biết cô ấy đặc biệt, vẫn luôn đặc biệt!” Anh rất thâm ý nói. “Con sẽ không làm tổn thương cô ấy, con sẽ che chở cô ấy thật tốt, mẹ cứ thoải mái đi.”

Bà Thi vẫn hoài nghi nhìn anh, con trai mình là người như thế nào, bà là người rõ nhất.

Thi Gia Phong biết mẹ cũng không tin tưởng mình, anh cũng rất bất đắc dĩ, vì quá khứ anh đã lợi dụng quá nhiều người phụ nữ để che giấu người mình thật sự yêu.

Tại quán bar vắng lặng, Cung Tề Nhân và Lê Tường Dương phát hiện không có các em gái vừa mắt, trở lại bên cạnh Thi Gia Phong uống rượu.

“Tại sao mỗi lần cậu đến bar, đều ngồi một góc giả làm bộ dạng u buồn như vậy?” Lê Tường Dương vẫn không kịp thích ứng với chuyển biến của bạn tốt.

“Trong lòng cậu có chuyện gì sao?” Cung Tề Nhân vừa liếc một cái đã nhìn thấu tâm tình bạn tốt.

Thi Gia Phong cũng biết mình không thể gạt được Cung Tề Nhân. “Đúng vậy, trong lòng mình đang tính toàn một chuyện trọng đại!”

“Chuyện gì?” Lê Tường Dương tò mò hỏi.

Thi Gia Phong không nhịn được bật cười.

“Chuyện gì? Khiến cậu vui vẻ như vậy?” Lê Tường Dương cảm thấy kỳ quái. “Không phải nữ thần Lương Tiểu Tuyền của cậu, đồng ý hẹn hò với cậu chứ?”

Tâm tình vui vẻ của Thi Gia Phong lập tức bị bạn tốt phá hư. “Chẳng lẽ cậu không thể không đề cập đến những thứ này sao?”

“Nếu không trong cuộc đời cậu, còn có cái gì đáng để khiến cậu vui vẻ?” Lê Tường Dương nghiêng đầu, can bản là muốn biết chuyện gì xảy ra.

Cung Tề Nhân vẫn luôn chú ý đến biến hóa của bạn tốt, theo anh, Thi Gia Phong đã không thích Lương Tiểu Tuyền từ lâu rồi, ngay từ mười năm trước, lúc mọi người nói muốn giúp anh thoát khỏi tình cảnh thất tình, Cung Tề Nhân đã cảm thấy thay đổi, nhưng không biết vì sao.

“Đương nhiên là có!” Thi Gia Phong không nhịn được cười. “Mình có một đứa con trai rồi!”

Cung Tề Nhân và lê Tường Dương khiếp sợ nhìn anh, trăm miệng một lời nói. “Cậu nói cái gì?”

Anh biết hai người họ sẽ không hiểu, cho nên lập tức giải thích. “Mình có một đứa con trai gần được mười tuổi rồi, mấy ngày trước vừa nhận nhau với nó xong.”

Mười tuổi? Cằm Lê Tường Dương và Cung Tề Nhân như muốn rớt xuống đất.

“Chuyện gì xảy ra? Mẹ đứa bé là ai? Sao cậu có thể chắc chắn đó là con trai cậu?” Cung Tề Nhân phản ứng đầu tiên, vội vàng đặt câu hỏi.

“Đương nhiên là xét nghiệm AND xác nhận đó là con mình! Về phần mẹ đứa bé là ai, nhất định mấy người không đoán được!”

Trong đầu Cung Tề Nhân bắt đầu tìm tòi những người phụ nữ đã từng quan hệ với Thi Gia Phong vào mười năm trước, phát hiện trong giai đoạn đó, không phải chỉ có một mình Lương Tiểu Tuyền sao? Nhưng Lương Tiểu Tuyền cũng không có sinh con.

“Là ai vậy?” Lê Tường Dương cực kỳ tò mò, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Thi Gia Phong cố ý uống một ngụm rượu, sau đó mới chậm rãi nói. “Mấy người đều gặp rồi, trong lễ mừng thọ của mẹ mình, mẹ con họ đều ở trong hội trường.”

Năm giây sau, hai người kinh ngạc kêu to. “Không thể nào!”

Thi Gia Phong lại hết sức khẳng định gật đầu.

“Sao có thể? Cậu có một đoạn tình với cô giúp việc nhỏ đó sao?” Sau Khi Lê Tường Dương kịp phản ứng, lập tức vội vàng hỏi, chuyện này thật quá kinh người.

Thi Gia Phong suy nghĩ một chút. “Không phải một đoạn tình, mà là tình một đêm!”

Tính tò mò của Cung Tề Nhân và Lê Tường Dương bị khơi lên, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Thi Gia Phong lại cố ý không nói.

“Nhanh kể đầu đuôi rõ ràng đi!”

Thi Gia Phong vốn muốn cho các bạn tốt biết, vì anh cũng muốn nhờ họ giúp một tay!

“Mười năm trước, không phải mình có thuê một quán bar, hẹn Lương Tiểu Tuyền đến sao? Nhưng cô ấy lại không tới, mình uống quá nhiều, sau đó mình gặp Tang Văn Nhi, lập tức xảy ra tình một đêm, mình cho cô ấy 100 vạn!”

Hai người nghe xong gật đầu, Cung Tề Nhân tiếp tục hỏi. “Lúc trước sao lại không nghe cậu kể chuyện này?”

“Cậu cho người ta một trăm vạn? Cô ấy lập tức nguyện ý ngủ với cậu một buổi tối? Cô giúp việc nhỏ đó nhất định không phải người như vậy.” Lê Tường Dương rối rắm nói.

“Hơn nữa, mình thấy cậu giống như cũng không biết mình từng xảy ra quan hệ với cô ấy?” Bạn đầu, Thi Gia Phong không có đề cập đến chuyện này, Cung Tề Nhân không thể không hoài nghi nhìn anh.

“Năm đó mình uống say, căn bản không nhớ cô ấy như thế nào, cũng không có hỏi tên, chỉ thấy bóng lưng chạy đi của cô ấy, không ngờ cái bóng đó lại lưu lại trong trí nhớ mình thật lâu, dù mình nói thế nào, mình lại thích người phụ nữ có bóng lưng đó, hơn nữa mình cũng nhanh chóng quên mất những tổn thương Lương Tiểu Tuyền đem đến cho mình, trước kia mình muốn tìm cô ấy, nhưng vẫn không tìm được.

Trong thời gian này, Tiểu Tuấn lại nhớ mình tìm ba cho nó, lúc mình độc tư liệu về cô ấy, phát hiện thời gian trùng khớp, mình cũng không biết tại sao mình lại liên tưởng như vậy, nhưng mình vẫn lớn mật đặt giả thiết, có thể người phụ nữ mình luôn tìm kiếm chính là cô ấy! Cộng thêm việc mình thấy thái độ và nét mặt Tang Văn Nhi rất kỳ quái, cho nên mình lập tức lấy tóc Tang Tuấn đi xét nghiệm DNA, kết quả chính minh nó là con trai mình! Mà Văn Nhi là ngươi phụ nữ mười năm trước.”

Cung Tề Nhân xem chuyện từ góc độ lý tính. “Nếu thật là cô ấy, năm đó cô ấy cầm tiền của cậu, cũng vì tiền mà xảy ra quan hệ với cậu, chuyện này cũng có chút khó có thể tiếp nhận, chẳng lẽ cậu không sợ cô ấy đang lừa gạt cậu sao?”

Thi Gia Phong cười. “Mình đây lại rất yên tâm, năm đó là vì trả khoản nợ của gia đình, mà đúng lúc mình nói lên điều kiện như vậy, cho nên cô ấy mới đồng ý, trong khoảng thời gian mình về nhà này, cô ấy hiển nhiên biết mình là ai, nhưng vẫn không chịu nói chuyện này ra, hơn nữa còn có ý định giấu giếm, không ngờ bị mình đánh bậy đánh bạ phát hiện ra.”

Đối với phát triển này, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

“Tiểu tử cậu được lắm! Đã có con lớn như vậy.” Lê Tường Dương cố ý trêu chọc anh.

Thi Gia Phong tự hào nói. “Đó là chuyện đương nhiên, hơn nữa nó còn là một thằng nhóc rất biết điều.”

“Cô ấy biết chuyện cậu phát hiện ra chưa?” Cung Tề Nhân hỏi.

“Không, mình đang muốn hỏi ý kiến mấy người một chút!”

“Vậy cậu muốn làm sao?” Cung Tề Nhân nhìn nét mặt hưng phấn của Thi Gia Phong, có phải anh lại nghĩ ra chuyện gì?

Thi Gia Phong nói ra lời nói kinh người. “Mình muốn kết hôn với cô ấy.”

Lê Tường Dương kinh ngạc, Thi Gia Phong nói anh muốn kết hôn?

Cung Tề Nhân lại bày ra bộ mặt ‘mình biết ngay mà, anh quả nhiên sẽ làm như vậy.

“Mình không nghe lầm chứ! Không phải cậu là người theo chủ nghĩa độc thân sao? Sao lại muốn kết hôn với cô ấy? Vì chịu trách nhiệm sao?” Lê Tường Dương vẫn cảm thấy lời của anh quá kinh người.

Thi Gia Phong khinh thường nói. “Sao có thể? Mình thật lòng muốn kết hôn với cô ấy, cũng không phải vì mình nhất định muốn phụ trách với cô ấy.”

Mặc dù sau khi anh biết tất cả, mới muốn kết hôn với Tang Văn Nhi, nhưng đó là vì tình cảm anh dành cho cô, đã sớm biến thành tình yêu.

Anh thích cô gái năm đó, cũng thích Tang Văn Nhi của hiện tại, vào hôm nay đã biến thành yêu, anh yêu Tang Văn Nhi!

Mặc dù anh không biết cảm giác của cô, nhưng hôn lễ này nhất định phải làm, lúc đó anh vì say rượu bất tỉnh nhân sự mà bỏ lỡ cô, bây giờ dù nói gì anh cũng không thể bỏ qua.

Cung Tề nhân cười to uống một ngụm rượu. “ĐƯợc, xem ra cậu đã quyết định rồi, không sợ sau này sẽ hối hận sao?”

“Khi cậu thật lòng yêu một người, cậu sẽ tuyệt đối không hối hận!” Thi Gia Phong thâm ý cười.

Hai người đó cũng cười, xem ra Thi Gia Phong thật sự bị rơi vào hố tình rồi.

Thi Gia Phong ngồi trong phòng đọc sách, nhìn một chút, suy nghĩ không tự chủ được bay đi rất xa…

Đã bao nhiêu ngày rồi Tang Văn Nhi không nói chuyện với anh? Sao tức giận của cô lại lâu tiêu như vậy?

Có phải cô hẹp hòi quá không? Anh cũng không có nhận được bất kỳ tin tức nào về ba của tang tuấn từ chinh tín xã, tất cả đều do anh tự mình đoán được, vậy cô còn tức giận sao? Nhưng mà cô còn chưa biết sao?

Anh đã nghĩ xong kế hoạch, nhưng vẫn chưa áp dụng, vì anh vẫn sợ Tang Văn Nhi sẽ tức giận hơn, nên trước hết để cô bớt giận trước thì quan trọng hơn, cũng lâu như vậy rồi, cô cũng nên bớt giận rồi chứ? Mặc kệ Tang Văn Nhi không bớt giận, tối nay Thi Gia Phong vẫn sẽ tìm đến tang văn Nhi, thật sự đã lâu anh chưa nói chuyện với cô rồi.

Nhìn đồng hồ, cũng gần đến mười giờ.

Thi Gia Phong biết, buổi tối mỗi ngày, sau khi tang Văn Nhi dỗ Tang Tuấn ngủ, thì sẽ đến phòng bếp dọn dẹp, mới trở về phòng ngủ, mỗi lần cũng khoảng mười giờ.

Thi Gia Phong muốn xuống giường tìm cô, vừa mở cửa ra, Tang văn Nhi vừa lúc đi qua phòng anh. “Văn Nhi?”

“Nhị thiếu gia!” Cô nói, sau đó lập tức về phòng mình, nhưng Thi Gia Phong lại kéo cô vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, đè cô lên cánh cửa.

“Anh…”

Ánh mắt Thi Gia Phong vẫn nhìn cô chằm chằm, khiến cô rất không thoải mái. “Anh làm cái gì?” Cô khẩn trương hỏi, tại sao tối nay anh không ra ngoài.

Anh tủm tỉm nói. “Em còn đang tức giận sao?”

Tang văn Nhi cau mày, anh lại vẫn hỏi một vẫn đề như vậy?

Mặc dù không nhận được câu trả lời của cô, Thi Gia Phong vẫn không tức giận, chỉ cười nói với cô như cũ. “Chuyện Tiểu Tuấn, anh không xen vào việc người khác rồi, nếu như em còn tức giận, có phải rất keo kiệt không?”

Thi Gia Phong không giúp một tay Tim nhưng cô cũng không cần thiết phải tha thứ cho hành vi của anh.

“Được rồi! Đừng tức giận anh, anh nói xin lỗi với em được không? Em không để ý đến anh, em có biết anh khó chịu thế nào không?” Thi Gia Phong bắt được tay cô đặt lên ngực mình.

Tang Văn Nhi muốn rút về, nhưng anh lại giữ chặt lại.

“Anh buông em ra!”

“Không! Anh muốn em cảm nhận được tấm lòng của anh, anh sẽ không thả ra.” Từ đầu đến cuối, Thi Gia Phong vẫn duy trì nụ cười.

Tang Văn Nhi kinh ngạc, anh thật sự hi vọng cô tha thứ cho anh sao? Vậy tại sao nhiều ngày như vậy, cô không nói chuyện với anh, anh cũng không chủ động tìm cô để nói chuyện? Nghĩ tới đây,lòng cô lại buồn buồn.

“Đừng không nói lời nào!” Thi Gia Phong nhẹ nhàng nói vào tai cô.

Gò má Tang Văn Nhi hồng nhuận. “Em cảm thấy anh làm cho người khác rất chán ghét.”

Thi Gia Phong cười khẽ, mặc dù có chút bị tổn thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. “Thật sao? Nhưng sao anh lại cảm giác em thích anh như vậy?”

Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, phình má, Thi Gia Phong thấy vậy rất muốn cười.

“Được rồi, Văn Nhi, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Mặc kệ là em yêu thích anh, hay anh thích em hợp thành một, thì chúng ta cũng đang ở cùng nhau.” Thi Gia Phong ôm lấy thân thể cô.

Tang Văn Nhi cảm thấy không thoải mái, còn có chút lúng túng, trên người cô ngoại trừ quần áo ở nhà ra, bên trong cũng không mặc cái gì, anh ôm cô nhất định sẽ cảm thấy, quá mất mặt! Cô muốn đẩy ra, nhưng Thi Gia Phong lại ôm cô chặt hơn.

Thi Gia Phong đã sớm cảm thấy, anh ôm cô như vậy cũng là cố ý.

“Gia Phong, anh buông em ra!” Cô còn chưa tha thứ cho anh đâu, tại sao anh có thể làm như vậy?

“Không!” Thi Gia Phong nói, nhưng cũng kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút, nhưng thân thể thì vẫn dán chặt.

Thi Gia Phong nắm lấy gò má Tang văn Nhi. Anh phát hiện, hình như mình ngày càng thích em, thậm chí còn có cảm giác anh đã yêu em rồi.”

Tang Văn Nhi chỉ nhìn anh, không biết anh nói thật hay giả, dù sao trước đây anh có tiếng xấu là công tử trăng hoa, muốn dỗ dành một người phụ nữ thật quá đơn giản, nhưng nếu như, điều anh nói là sự thật, tình cảm của anh thật sự chuyển biến nhanh như vậy sao? Trước cô, người anh yêu là Lương Tiểu Tuyền, sau đó anh còn thích người phụ nữ đã trải qua tình một đêm với anh, hiện tại lại biến thành thích cô, mặc dù người xảy ra tình một đêm với anh chính là cô, nhưng anh không biết, tại sao tình cảm của anh lại thay đổi nhanh như vậy? Chẳng lẽ chưa làn nào anh thật tâm, tát cả chỉ là có cảm tình thôi sao?

Thi Gia Phong biết Tang Văn Nhi đang hoài nghi chính mình, cho nên cúi đầu cắn môi dưới của cô.

“A!” Tang Văn Nhi kêu một tiếng.

“Anh mặc kệ em đang suy nghĩ gì, dù sao bây giờ em cũng phải yêu anh, đừng để chuyện khác làm rối loạn.” Thi Gia Phong như đã đoán được suy nghĩ của cô, cho nên vội vàng lên tiếng ngăn cản, điều này khiến Tang Văn Nhi cảm thấy anh rất ngang ngược.

Không ngờ Thi Gia Phong lập tức vênh mặt lên cười lớn. “Văn Nhi, chúng ta lên giường nói chuyện đi.”

Lên giường nói chuyện? Cô không muốn!

“Em muốn về phòng xem Tiểu Tuấn ngủ chưa đã.” Tang Văn Nhi lập tức kiếm cớ chạy trốn.

“Không được!” Thi Gia Phong ngăn lại, bế cô lên, đặt cô lên trên giường lớn của mình, rồi nhanh chóng đè lên thân thể cô, không để cho cô lộn xộn.

“Anh…” Tang Văn Nhi khẩn trương nhìn anh, không phải anh muốn…

Thi Gia Phong mị hoặc cười. “Văn Nhi, anh chờ ngày này quá lâu rồi.”

“Không, không được!” Tang Văn Nhi cự tuyệt, cô cho rằng anh sẽ nghe theo lời cự tuyệt này của cô, nhưng là cô suy nghĩ nhiều rồi, khi người đàn ông muốn, thứ gì cũng không đỡ nổi.

“Văn Nhi, anh thích em, chúng ta đã không phải là người xa lạ rồi, nên đừng kháng cự anh!”

Thi Gia Phong cúi đầu hôn lên cánh môi tang văn Nhi, vừa mới bắt đầu cô còn kháng cự nụ hôn của anh. “Không…”

Nhưng kỹ xảo của anh thật sự quá lợi hại, cho nên giãy dụa của cô dần dần mất đi sức lực, hai đôi môi dán chặt vào nhau, Tang văn Nhi có thể cảm nhận được sự dịu dàng của Thi Gia Phong.

“Em thật ngọt!” Khiến Tang Văn Nhi khó khăn thở, anh mỉm cười ca ngợi cô.

Anh rời đi rốt cuộc cũng khiến cô tỉnh táo lại. “Không… không được!” Cô đẩy mặt anh ra.

Thi Gia Phong cau mày. “Tại sao lại không được? Anh đều làm theo như lời em nói, tại sao lại chưa được!”

“Không được! Chúng ta không thể như vậy!” Tang Văn Nhi vẫn cự tuyệt.

Nhưng dục vọng của Thi Gia Phong đã bị cô khơi lên, không thể nào dừng lại được, lúc này anh mới biết, thì ra lực hút của Tang Văn Nhi lại mạnh mẽ như vậy. “Không gì là không thể.”

Bụng dưới của Thi Gia Phong lại kêu gào, anh chưa bao giờ biết dục vọng của mình lại mãnh liệt như vậy!

Anh nhanh chóng quần áo ở nhà của cô, không ngoài dự liệu của anh, bên trong không mặc gì cả. “Thật là đẹp!” Anh phát ra tiếng than thở.

Tang Văn Nhi xấu hổ đỏ mặt, muốn che kín thân thể mình, nhưng quần áo đã bị anh ném xuống dưới đất. chăn cũng ở dưới thân mình, vì tiếp xúc với không khí lạnh, nụ hoa thoáng chốc đứng dựng lên, khiến Thi Gia Phong không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

“Gia Phong, không được! Em không thể cùng anh…” Tang Văn Nhi muốn xoay người che kín thâm mình, nhưng vẫn không làm được.

Thi Gia Phong không nghe lời cô…, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn cô. “Văn Nhi, anh muốn em, em có thể không cự tuyệt anh được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện