Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 176: Q 2 – Chương 62



Một buổi sáng bình thường vài ngày sau đó, tại bãi biển. Nhi cùng những người bạn thân trong lớp mình có một buổi dã ngoại ở đây để chia tay nhau. Thời gian sắp tới đây, mỗi người sẽ đi về một phương để theo đuổi tương lai của chính mình. Đây là buổi ăn chơi cuối cùng của cái thời học sinh trong sáng để bắt đầu tới cái tuổi chường mặt ra cho “đời nó tát”.
Cho dù cuộc đời sau này của mỗi người có thế nào thì tuổi học trò vẫn là thời mà mọi người vẫn luôn luôn ca ngợi không ngớt. Chắc chắn mọi người sẽ rất nhớ những khoảnh khắc cùng sát cánh bên trong mọi hoàn cảnh khó khăn. Nhóm bạn của Nhi cũng vậy, gồm có LA, thằng Mập, Long và tất nhiên có cả Lan – Bồ của nó. Về cái cô nàng người yêu của thằng Long, ẻm tuy không ở chung lớp với mọi người nhưng khi quen Long lại rất chiếm được cảm tình người khác nên dần cũng đã trở thành một phần không thể thiếu của nhóm.
Tại bãi biển, buổi picnic được mọi người tổ chức giống hệt những ngày xưa, đầy đủ mọi thứ chỉ trừ một người vắng mặt. Sự thiếu thốn đó quá lớn khiến nó ảnh hưởng tới tất cả mọi người. Quan sát thấy vẻ buồn rầu của mọi người, LA thở dài:
- Haiz… Thiếu mỗi Ryu nhỉ…
- … - Tất cả mọi người đều im lặng.
- Từ lúc hắn xuất hiện là trường mình nhốn nháo hết lên… hihi… - La nói tiếp.
- Ừ… - Nhi mỉm cười – Lúc mới vào nhìn ngông xin lỗi luôn, cứ như là bố người ta không bằng á! hì…
- Haha… Nhưng cũng phải công nhận là thằng đó rất có khiếu gây chú ý… haha… - Thằng Long gật gù.
- Bọn bây sao chứ tao vừa thấy là ưng liền… haha… Cứ nghe bạn bè bị sao là nổi điên lên, còn nhớ vụ nó bẻ răng con người ta rồi bị đình chỉ mấy tuần không? - Thằng Mập bật cười.
- Hix… Mà giờ không có mặt được rồi… cũng buồn thật…
Mặc dù đã vắng mặt rất lâu kể từ khi học kì 1 kết thúc nhưng sự ảnh hưởng của thanh niên ngông cuồng với cái tên ngoại lai ấy đã in thật sâu vào trái tim của mỗi người. Không chỉ những người bạn đang ngồi ở đây mà là tất cả những học sinh, giáo viên trong trường, ai ai cũng đều nhắc đến Date Ryu bằng một cách gì đó rất đặc biệt. Phải rồi, có ai mà vừa đến trường đã quậy tưng bừng khói lửa như vậy không? đối với một ngồi trường bình thường đã “láo” lắm rồi, đây lại là một ngôi trường nổi tiếng là tôn nghiêm, quy củ nữa…
Sự xuất hiện lạ lùng ấy như một ngọn gió mát mẻ thổi nhẹ nhàng qua vậy, tuy không ảnh hưởng gì lớn lắm nhưng nó đủ để lưu vào cảm xúc của mỗi người, đủ để đánh thức sức sống cho một môi trường tẻ nhạt bấy lâu nay…

“Tuổi trẻ”, nó là một khái niệm vừa có thể dùng để khen, vừa có thể dùng để chê, thậm chí đôi lúc nó còn có thể dùng để ngưỡng mộ. Khen vì tinh thần dồi dào nhiệt huyết của nó mang lại cho cuộc sống con người. Chê vì sự ngông cuồng, thiếu chín chắn trong cách suy nghĩ của tuổi trẻ. Còn ngưỡng mộ, là bởi vì khi một con người nhận ra rằng mình đã lỡ sống quá vội vàng và lỡ bước qua tuổi trẻ một cách vô vị, họ sẽ cảm thấy tiếc nuối vô cùng, sẽ muốn tìm lại tuổi trẻ của mình dù biết rằng điều đó là không thể.
Cho dù nó là thế nào thì tuổi trẻ hãy cứ vùng vẫy đi, hãy tạo ra thật nhiều sai lầm cho chính bản thân mình. Hãy dám đứng lên bảo vệ những người bạn của mình, đừng ngần ngại. Hãy cứ yêu thật lòng và sống hết mình vì tình yêu đó, và quan trọng nhất, hãy biết tình yêu của mình thực sự nằm ở đâu và cố gắng nắm giữ nó cho thật chặt, cho dù có bất kì hoàn cảnh nào xảy ra đi chăng nữa thì tình yêu thực sự của tuổi trẻ vẫn không có tội lỗi gì cả. …
Tuổi trẻ rồi sẽ qua đi, đó là định luật con người không thể làm khác được. Nhóm bạn của chúng ta hiểu rõ điều đó. Tiệc chia tay của họ chả vui vẻ gì mấy, những cô gái đã bật khóc. Ngay cả Nhi, cô nàng với tính cách mạnh mẽ nhất cũng không thể kiềm lòng mình được thêm nữa. Tuy rất buồn nhưng có lẽ đó mới là buổi chia tay đúng nghĩa nhất. Họ ngồi bên nhau tâm sự những điều hết sức nhẹ nhàng và thật lòng, cùng khoác vai nhau và khóc lên nức nở để rồi cuối cùng, họ thực sự cũng phải tạm biệt nhau…
Sau buổi chia tay đầy nước mắt, Nhi buồn bã chạy xe chậm rãi về lại nhà mình. Chỉ còn vài ngày nữa là Em sẽ chuyển ra SG học đại học. Ngành công an đúng là thú vị thật đấy, hợp với Em thật đấy nhưng thực sự Em vẫn không hiểu sao mình lại muốn vào đó. Có lẽ do nhiều người theo, cũng có lẽ do lời khuyên của ga đình. Dù có là gì nhưng tận sâu trong Em cũng chẳng có ham muốn gì vào ngôi trường đó cả. Em buồn rầu suy nghĩ đủ chuyện cho tương lai, rồi em lại nhớ tới người con trai mà Em thương yêu hết mực. Người đó giờ đây không có ở bên để bảo vệ em khỏi những sắp đặt mà em không hề muốn. Nhi thực sự muốn đưuọc đi theo người mình yêu tới tận cùng, không phải là 1-2 năm nữa, mà là ngay bây giờ kia.
Cả hai đứa đang cùng nhau cố gắng hết sức mình, nhưng chẳng khó gì để dễ dàng nhận ra rằng, nỗ lực của Em nó chả liên quan gì đến tương lai của 2 đứa cả. Nếu như học xong để cùng người yêu bôn ba khắp nơi thì em học công an để làm gì vậy? với những suy nghĩ như vậy, Nhi cứ buồn rầu mãi với những nỗi buồn không tên, khó lý giải và rất con gái…
Về đến nhà, Nhi bỗng cảm thấy là lạ khi trước cửa nhà mình là một chiếc ô tô màu đen đang đậu sẵn. Điều đó cũng chả có gì làm lạ khi bố của Em là hiệu trưởng, nhân viên đến thăm cũng không có gì là lạ. Thế nhưng, điều lạ lùng ở đây là tại sao lại có nhiều người đứng trước cửa đến vậy, trông họ giống như là vệ sĩ riêng của ai đó.
Nhi vừa dừng xe trước của nhà mình, đám vệ sĩ kia ngay lập tức như nhận ra gì đó và cúi đầu chào Em rất kính trọng. Điều đó làm cho Em thực sự kinh ngạc, Em giật mình lên tiếng:
- Ơ!... chuyện gì vậy? mấy anh là ai?
- …
Những người kia xì xầm với nhau một lúc thì gọi thêm một người nữa bước ra và lên tiếng trả lời Nhi:
- Chào tiểu thư! Chúng tôi là người của tập đoàn Marcus… đến để…

- T… Tiểu thư á? – Nhi trợn tròn mắt.
- Đúng rồi! haha… Ông ngoại của tiểu thư đang đợi trong nhà, mời!
- Ông ngoại? gì vậy trời? àh mà đừng gọi em là tiểu thư nữa… Nghe cứ nhợn nhợn á!
- Haha… em đáng yêu thật… không sao đâu, đừng ngại…
Nhi cứ nheo mắt khó hiểu mãi, chả biết đầu đuôi ra làm sao nên giờ Em tỏ ra thực sự bối rối. Bước vào phòng khách, Nhi trông thấy bố đang ngồi nói chuyện với một ông cụ người nước ngoài, điều đặc biệt là thầy Nhân đang toát mồ hôi hột và tỏ ra rất kính sợ ông lão kia. Vừa bước vào, Nhi cúi đầu lễ phép chào bố và ông lão ngoại quốc kia. Thấy Nhi về, bố Em liền lên tiếng:
- Nhi! Vào đây ngồi xuống đi con!...
- D… dạ… - Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bố.
- Đây… đây là ông ngoại con!
- Dạ? – Dù đã nghe trước rồi nhưng Em vẫn phải mắt chữ A, mồm chữ O ngạc nhiên.
- Ừ!... – Thầy Nhân khẽ gật đầu.
- Dạ… con chào ông! – Nhi lễ phép chào ông Marcus…

Ông lão nhìn Nhi với anh mắt rưng rưng không kìm khỏi xúc động khi lần đầu tiên tận mắt chứng kiến đứa cháu gái của mình. Với giọng nghẹn ngào, ông Marcus lên tiếng nói chuyện với Nhi:
- Con… con chấp nhận ông àh?
- Dạ? dạ… - Nhi ngập ngừng, khẽ gật.
- Hix… Ông xin lỗi… đến bây giờ mới đến thăm cha con con… - Ông ta bật khóc.
- Hihi… Cha con cũng kể về ông nhiều lắm ạ! Thế nên sao mà con không chấp nhận được.
- Vậy àh? – Ông ta lau nước mắt.
- Hìhì… Nhi nghiêng đầu mỉm cười hồn nhiên.
- Cháu dạo này khỏe không? nghe nói mới thi đại học xong àh?
- Dạ! hihi…
- Hix… con xinh gái quá! Mặc dù lai Á nhiều hơn nhưng cặp mắt không lẫn vào đâu được! Giống ông ngoại mà! haha – Ông Marcus mở to khoe cặp mắt của mình.
- Dạ… hihi… Ông hiền ghê! Vậy mà bố con cứ nói… Ái! – Nhi chưa kịp nói hết câu thì bị bố cốc một cái vào đầu.
- Hahahaha… - Ông Marcus bật cười thành tiếng.
Tuy không biết bố và ông ngoại đã nói chuyện gì trước đó nhưng Nhi cảm thấy không khí bây giờ rất đầm ấm và dễ chịu. Em yên tâm hơn lúc nãy rất nhiều. Em lên tiếng:

- Để con xuống bếp nấu cơm cho cả nhà ăn nhé! mấy anh ngoài kia nữa…
- Àh… thôi con! Ngồi cứ ngồi đó đi! Ông có chuyện quan trọng muốn bàn gấp luôn…
- Dạ? – Nhi ngạc nhiên.
- Àh! là thế này! đến tận bây giờ ông mới sắp xếp đến thăm 2 bố con được, cũng tại lúc trước ông sợ 2 cha con sẽ không chấp nhận ông…
- Hihi… không có đâu ông! Một giọt máu đào hơn ao nước lã mà!
- “Một giọt máu đào…”? ahaha… Thằng nhóc đó nói không sai nhỉ?
- Nhóc nào vậy ông? – Nhi tò mò.
- Àh! một người quen của ông thôi! haha… mà… ông đến đây có một mong muốn thế này…
- Dạ?
- Ông muốn đón 2 bố con qua bên Nhật một chuyến… có được không? Bố con thì nói chắc con không muốn đâu! Nhưng ông muốn nghe quyết định của con thử… con có muốn….
- CÓ! – Nhi sáng rực mắt lên.
- HẢ? – Cả ông Marcus và thầy Nhân đều tròn mắt ngạc nhiên.
Có lẽ ai cũng bất ngờ trước sự đồng ý vô cùng dễ dàng của cô nàng, nhưng lý do cho việc quyết định gần như ngay lập tức ấy cũng không khó để giải thích đâu… nhỉ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện