Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc
Quyển 1 - Chương 9
Thời điểm thuyền băng đáp xuống đất, Niệm Hoa cố tình chọn nơi không người, sau đó ba người cùng nhau xuống núi.
Ngôi làng dần hiện ra trước mắt, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nô đùa rộn rã, người qua kẻ lại như nước như nêm, chính là loại cảnh tượng phồn vinh đẹp đẽ.
“Tiểu Liên, ngươi từng đến những nơi như vậy rồi sao?” nhìn Liên Không không giống như mấy đứa trẻ đồng trang lứa, không oa oa khóc đòi cái này cái nọ, cũng không hứng khởi chạy loăng quăng đùa nghịch khắp nơi. Tuy mới gặp qua hai lần, nhưng cũng đủ để Đào Ngân cảm giác hài tử này giống như là một kiểu lớn ngầm, luôn xem mình như người ngoài cuộc, đứng ở một bên lặng lẽ cảm nhận, lặng lẽ quan sát. Đặt vào đứa trẻ mười bốn tuổi có hơi không thích hợp.
Liên Không lắc đầu, y chưa từng tới, nhưng cũng không quá hào hứng, giả sử nếu y còn là đứa nhỏ Liên Không trước kia, chắc chắn sẽ rất vui vẻ, chỉ là hiện giờ không phải, trong thân xác bé tẹo này y đã hơn hai mươi tuổi rồi*.
(Người xưa, con trai khi đến hai mươi tuổi là qua tuổi lấy vợ, có thể làm lễ Quán Tuế tức là lễ đội mũ, báo hiệu đến tuổi trưởng thành thật sự. Còn những thanh niên đã đến hai mươi tuổi nhưng cơ thể chưa phát triển hoàn toàn thì gọi là ‘nhược quán chi niên’.
Ý ở đây nói Liên Không đã lớn, không còn là trẻ con nữa nên đối với những lễ hội như thế này không còn hứng thú.)
“Liên Không?” Niệm Hoa quay đầu, từ bao giờ đã mua một đống hồ lô, chìa ra cho y vài xâu, đột nhiên thân thiết hỏi, “Vi sư mua mứt hồ lô cho ngươi, có thích không?”
Hệ thống đột nhiên bật đèn đỏ, la lên:
[Cảnh báo! Nhân vật vừa vi phạm OCC! Chuẩn bị nhận hình phạt! Bắt đầu đếm ngược... 3... 2... 1...]
[Tinh!]
[Đang tính toán thời gian lãnh phạt, ba giây, bắt đầu tính giờ, 3... 2... 1!]
[Đinh!]
[Giải trừ hình phạt. Đề nghị ký chủ hành động cẩn thận hơn.]
Khắp người bị luồng điện áp suất cao chạy qua làm Niệm Hoa tê liệt, cơ thể hắn căng chặt, quặn thắt lại, ngón tay cứng còng trắng bệch. Tuy hình phạt rất ngắn, nhưng cảm giác đau đớn dường như vẫn còn lưu lại trong cơ thể chưa tan được hết, dồn dần xuống một bên tay trái.
Nỗi đau về thể xác, không thể so với nỗi đau về linh hồn.
Nói cho dễ hiểu thì đây là loại hình phạt chỉ trong giây lát giữa linh hồn ký chủ và hệ thống, cho nên người bên ngoài dù tận mắt chứng kiến cũng không cách nào biết được. Nhìn vào hắn thì sẽ tưởng hắn đang thẫn thờ, hồn phách trên mây, tuyệt nhiên không thể đoán ra lí do.
Trong khi đó, Liên Không nhìn ba xâu hồ lô đường trước mặt, khóe miệng y khẽ giần giật, nhưng vẫn phải tỏ ra mình còn trẻ con ngây thơ. Y ngẩng đầu nhìn hắn nhoẻn miệng cười, nói một chữ “Thích” đưa tay lên muốn nhận lấy.
Đôi mắt y đen láy, cứ như chứa bầu trời đêm trong đó.
Niệm Hoa vừa trải qua cảm giác như bị lăng trì, giờ đây lại vì một nụ cười kia, bất ngờ cảm thấy mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại thiếu niên trước mặt nhìn hắn cười.
Nụ cười nở rộ, đẹp như chân trời vạn dặm nhuyễn hồng, dưới ánh đèn lồng phản chiếu lại quang hoa trong con ngươi, lấp lánh như sao sáng, đẹp đẽ mà thuần khiết tựa ánh trăng.
Trong thoáng chốc, hắn cảm tưởng rõ ràng hai người đứng gần như thế, lại như xa xôi không thể chạm tới. Cả người cũng không còn đau đớn khó chịu như trước nữa.
[Xâu hồ lô kia là muốn cho Liên Không? Sai kịch bản rồi! Hệ thống giúp ngươi sửa lại!]
Hệ thống vừa dứt lời, hắn liền rùng mình, đầu ngón tay hơi nhói, không kìm được ném luôn ba xâu định đưa cho Liên Không xuống đất, lập tức khiến nó tan thành bột phấn bay đi.
Liên Không thấy hành động của hắn, cúi đầu nhìn phần đất dưới chân trống không, không kịp phản ứng, cũng không biết phải làm sao. Cánh tay cứng ngắc lơ lửng giữa không trung, khóe miệng liền cứng đờ. Y thu tay lại, ngẩng lên nhìn Niệm Hoa, tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.
Lòng y tràn đầy tư vị phức tạp, không thể hình dung nổi tâm trạng tồi tệ lúc này. Cứ tưởng hắn mở lời như thế là có thể lại gần, không ngờ lại chớp mắt bỗng trở mặt.
“Hồ lô kia sao lại vứt? Ta cũng muốn thử!” Đào Ngân vừa không để ý một chút, quay lại bỗng thấy không khí giữa hai sư đồ căng thẳng. Niệm Hoa thì thẫn thờ không rõ đang nghĩ gì, còn Liên Không lại đang cười, nhưng dường như lại vì cười quá lâu cùng xen lẫn bất ngờ mà dần trở nên cứng nhắc. Nàng liền nghĩ có chuyện không hay, lập tức tìm cách đánh tan tình cảnh ấy.
Thanh âm êm ái của nàng đã thành công kéo hắn về thực tại, Niệm Hoa lập tức đưa cả chỗ hồ lô đó vào tay Đào Ngân, nói: “Cầm, cầm cả đi!” vốn định mua cho ba người cùng ăn, đáng tiếc bản thân vừa làm ra hành động thất thố, không nhịn được xấu hổ trước mặt người khác, xoay người rảo bước đi trước.
Liên Không cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, trong đầu trống rỗng, lặng lẽ nhếch miệng.
Thật là sỉ nhục!
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau trong lòng y, như có thứ gì nặng nề đè xuống.
Lần đầu tiên y mới nhìn thấy rõ ràng, cũng chính là lần đầu tiên y phát hiện, kỳ thực đôi đồng tử đen của người kia không hề âm u như trong trí nhớ ngày trước, mà là sáng ngời, thanh khiết như giọt lưu ly quý giá, phảng phất như có thể thấy được một chút suy nghĩ của người, nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra không phải.
Hành động thật là tàn khốc.
Trong đầu Liên Không liên tưởng đến hai người giống nhau, nhưng lại khác nhau đến kì lạ, vĩnh viễn không thể hợp lại là một người.
Đào Ngân chần chừ, biết tiểu hài tử bị tổn thương, liền nhỏ giọng hỏi “Tiểu Liên... Có muốn ăn hay không?” nghĩ nghĩ lại nói thêm “Sư phụ... Có lẽ nghĩ ngươi buổi tối không nên ăn kẹo, ngươi... đừng nghĩ nhiều.”
“Không muốn!” Liên Không nhanh chóng bước nhanh đi, bỏ mặc Đào Ngân đứng trong biển người.
Vì buổi tối nên không muốn y ăn kẹo? Là nàng đa tâm về sư phụ hắn quá rồi!
Không khí giữa ba người đang giảm sút, không ai nói với ai câu nào, lặng lẽ đi trong thế giới riêng của mình.
Hệ thống nói với Niệm Hoa:
[Ký chủ, thật có lỗi, ngươi có sao không?]
Niệm Hoa nói với hệ thống trong đầu “Hừ, lần sau hình phạt tới cũng phải cho ta thời gian chuẩn bị mới được, nếu không ta sẽ OOC thật nhiều cho ngươi xem!”
Phạt xong rồi lại xin lỗi? Thật là tốt bụng!
Hệ thống rất khổ sở, nói:
[Ký chủ à, đừng tức giận, hình phạt cũng không phải đến từ chỗ ta, ta chỉ là người kết nối mà thôi. Người đưa ra hình phạt chính là tôn chủ buộc ta phải làm theo, ký chủ ngươi bỏ qua đi. Hơn nữa cũng chính là ngươi tự làm tự chịu, không phải lỗi của ta mà! Còn nữa, nếu ký chủ mà OOC tiếp thì người chịu đau cũng không phải là ta. Cho nên...]
Niệm Hoa lạnh nhạt ngắt lời, nói, “Không phải ‘Niệm Hoa’ trong nguyên tác rất thích thể hiện ‘lương sư như từ mẫu*’ trước mặt Đào cô nương sao? Vậy thì việc kia không tính là OOC! Ngươi phạt sai rồi!”
(*câu chính là ‘lương y như từ mẫu’, ý nói thầy thuốc như mẹ hiền. Ở đây bị Niệm Hoa sửa lại là sư phụ như mẹ hiền)
Hệ thống hốt nhiên hỏi:
[A, chuyện này cũng có sao?]
Niệm Hoa hỏi lại: “Ngươi không thấy truyện ta viết ra sao?”
[Có xem, nhưng ta chỉ xem ý tại mặt chữ, không nghĩ tới có huyền cơ như thế.]
Ngu ngốc, cái đó ngay cả trẻ con ba tuổi cũng nhìn ra, là do hệ thống ngươi vô dụng thôi.
Đến đây Niệm Hoa cũng lười cùng nó tranh cãi, tức giận nghĩ đến hình phạt oan uổng vừa rồi, nhớ lại cảm giác bị dòng điện mạnh mẽ kia chạy qua, không khỏi âm thầm sợ hãi. Lúc đó Thiên Địa chứng giám hắn hoàn toàn không cố tình ném hỏng, là hệ thống làm hắn theo bản năng bị đau mà vứt đi.
Nhưng có thể dưới mắt y, sẽ cảm thấy hắn đang khinh thường y. Cũng không sao, cứ cho là khinh thường đi, ngày trước vẫn luôn khiến y cảm thấy như thế, chỉ là thêm một lần thì có sao.
Niệm Hoa quyết tâm, nếu bản thân muốn bày tỏ tình cảm, thì nên thể hiện bằng cách khác, tránh tai mắt của hệ thống ra, lần sau hắn phải cẩn trọng hơn.
Muốn giải thích nhưng rồi không thể, hắn biết quan hệ giữa hai người đang trở nên khó khăn.
Phố phường vào ban đêm tấp nập lạ thường, Niệm Hoa quyết định gác lại mọi chuyện, trở về nghĩ sau. Hiện tại muốn cảm nhận không khí rộn ràng huyên náo như thế này một chút.
Đây là lần đầu tiên được tới những nơi như vậy, tuy rất tò mò nhưng cũng phải cố kiềm chế không thể để lộ, chỉ là thấy có gì mới lạ, liền muốn nhìn nhiều hơn một chút mà thôi.
“Đại ca” bỗng dưng có một đứa bé để đầu quả đào chạy tới trước mặt ba người, trong lòng ôm một giỏ hoa cười toe toét, hướng Niệm Hoa nói “Ca ca, mua hoa đi, mua để tặng thê tử cùng nhi tử của ca đi. Hoa này rất đẹp, lại rất thơm nữa nha!”
Nghe vậy, trong lòng đang khó chịu sẵn, ánh mắt Liên Không càng thâm trầm hơn nhiều, lén trừng mắt nhìn đầu đào tử trước mặt.
“Tiểu hài tử này thật dễ thương” Đào Ngân nhìn hai con người như tượng đá bên cạnh, lại tiếp tục phá vỡ không khí, che miệng cười duyên, khen “Cũng thật có mắt, hoa này đúng là rất đẹp!”
“Vậy có mua không ạ?” đứa nhỏ không nhận ra được ác ý của Liên Không, chỉ thấy có người khen liền vui vẻ, ngước nhìn Niệm Hoa cùng Đào Ngân đứng cạnh nhau, giơ cao giỏ hoa lên trước mặt hai người, đôi mắt long lanh vô cùng đáng yêu.
“Mua” Niệm Hoa vừa trải qua cảm giác khó chịu, giờ thấy đứa bé dễ thương lại nhiệt tình, buồn vui tan biến, không nhịn được liền hào sảng đồng ý, lựa vài bông thật đẹp, lúc trả tiền còn cố ý cho thừa ra một ít coi như làm tiền công hái hoa.
Hương hoa thơm ngát, lại có bông thanh thanh dịu dịu.
Niệm Hoa nhìn hai bông hoa đều đỏ rực trong tay, cẩn thận phân biệt tên gọi. Sau đó hắn giơ ra trước mắt Đào Ngân, cười hỏi nàng: “Muốn không? Ta giúp cô cài?”
Mắt Đào Ngân sáng lấp lánh, quên đi không khí ngột ngạt vừa rồi, gật đầu lia lịa.
Đóa trà mi đỏ rực cài trên tóc, tôn lên nét đẹp của mĩ nhân. Đẹp hơn bất cứ loại trang sức nào khác.
“Thật là thích hợp” Niệm Hoa nheo mắt nhận xét.
Đào Ngân sờ bông hoa, chết chìm trong hạnh phúc.
Liên Không quay mặt đi, khó tránh khỏi thất vọng cùng trống rỗng khó hiểu.
Y biết người đó không thích mình, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn muốn nắm lấy từng chút hy vọng ít ỏi kia.
Tiếp xúc không nhiều, nhưng khi ở gần lại có cảm giác khác biệt, còn muốn được đến gần hơn chút nữa...
Rốt cuộc y đang bị cái gì vậy?
Trên tay còn dư một bông, Niệm Hoa liếc nhìn Liên Không rồi hỏi hệ thống “Làm sao mà ngươi biết ta OOC?”
Hệ thống không hiểu ý hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời:
[Chính là nhìn qua mắt của ký chủ, nghe qua tai của ký chủ.]
“Ồ” Niệm Hoa hiểu ra, thản nhiên lộ ra nụ cười xấu xa.
Hệ thống cảm thấy có gì đó không ổn ở đây... Cảm thấy giây sau mình sẽ hối hận vì đã trả lời câu hỏi kia của ký chủ.
Niệm Hoa đi đến gần chỗ Liên Không đang đứng, nghiêm mặt từ trên cao quan sát y.
Hệ thống cảm thấy không ổn thật sự:
[Ký chủ, ngươi định làm gì?]
Niệm Hoa bỏ ngoài tai câu hỏi của hệ thống, quát “Im ngay!”
Liên Không không nhìn hắn, đinh ninh cúi đầu nhìn mũi giày may bằng gấm trắng.
Trên đỉnh đầu đột nhiên cảm thấy trầm xuống, lại có chút ấm áp cùng tê dại, Liên Không hốt hoảng ngẩng đầu.
Bạch y được gió lộng tung bay, tụ y theo cánh tay người kia giơ lên cao, ngón trỏ đốt xương rõ ràng, đặt ở khóe môi ra dấu giữ yên lặng.
Một đóa hồng nhung từ đằng sau chậm rãi bay đến, nhẹ nhàng hạ trên vai y.
Không gian như muốn bừng sáng, cảnh tượng trước mắt như muốn nổ tung.
Liên Không kinh ngạc, bất giác lùi một bước.
Niệm Hoa từ từ mở mắt, quay mặt nhìn đi chỗ khác, nheo mắt cười thầm.
Hệ thống nói ra suy nghĩ:
[Ký chủ đang yên đang lành sao lại nhắm mắt? Ngươi vừa làm chuyện gì sao?] rồi nó như nghĩ ra gì đó, lập tức đề cao âm lượng [Không lẽ ngươi... OOC??]
“Ngươi nhìn thấy?”
[Không, không thấy.]
“Yên tâm đi, ta chỉ là bị bụi bay vào mắt thôi” Niệm Hoa nói với hệ thống xong, liền nhấc chân bước đi, không quên nói với hai người bên cạnh “Đi thả đèn lồng.”
Hệ thống như đã nói có chút xuẩn, lập tức tin tưởng ký chủ không lừa dối, lặng yên trốn vào một góc chơi.
Đào Ngân không nề hà, lập tức đi theo.
Liên Không có hơi chần chừ, tay cầm chặt bông hoa trên vai ra chiều suy nghĩ, nhưng rồi cũng cất bước chạy đến.
Vừa rồi rốt cuộc thế là sao? Có thể giải thích cho y một chút không?
“Mỗi người viết lên đèn lồng một điều ước, thần linh thấy được sẽ ban tặng cho người đó.” nói xong Đào Ngân liền cầm bút viết loạn xạ chữ gì Niệm Hoa đọc không hiểu. Mà bản thân hắn cũng viết ba chữ “Muốn về nhà” xong, chính Đào Ngân cũng đọc không hiểu.
Liên Không nhìn cả hai người viết chữ, thế mà cũng đọc không hiểu nốt.
Một người viết chữ kì quái, còn một người... viết chữ y chưa từng thấy.
Thật ra không dám giấu làm gì, Liên Không chính là... mù chữ.
Ngôi làng dần hiện ra trước mắt, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nô đùa rộn rã, người qua kẻ lại như nước như nêm, chính là loại cảnh tượng phồn vinh đẹp đẽ.
“Tiểu Liên, ngươi từng đến những nơi như vậy rồi sao?” nhìn Liên Không không giống như mấy đứa trẻ đồng trang lứa, không oa oa khóc đòi cái này cái nọ, cũng không hứng khởi chạy loăng quăng đùa nghịch khắp nơi. Tuy mới gặp qua hai lần, nhưng cũng đủ để Đào Ngân cảm giác hài tử này giống như là một kiểu lớn ngầm, luôn xem mình như người ngoài cuộc, đứng ở một bên lặng lẽ cảm nhận, lặng lẽ quan sát. Đặt vào đứa trẻ mười bốn tuổi có hơi không thích hợp.
Liên Không lắc đầu, y chưa từng tới, nhưng cũng không quá hào hứng, giả sử nếu y còn là đứa nhỏ Liên Không trước kia, chắc chắn sẽ rất vui vẻ, chỉ là hiện giờ không phải, trong thân xác bé tẹo này y đã hơn hai mươi tuổi rồi*.
(Người xưa, con trai khi đến hai mươi tuổi là qua tuổi lấy vợ, có thể làm lễ Quán Tuế tức là lễ đội mũ, báo hiệu đến tuổi trưởng thành thật sự. Còn những thanh niên đã đến hai mươi tuổi nhưng cơ thể chưa phát triển hoàn toàn thì gọi là ‘nhược quán chi niên’.
Ý ở đây nói Liên Không đã lớn, không còn là trẻ con nữa nên đối với những lễ hội như thế này không còn hứng thú.)
“Liên Không?” Niệm Hoa quay đầu, từ bao giờ đã mua một đống hồ lô, chìa ra cho y vài xâu, đột nhiên thân thiết hỏi, “Vi sư mua mứt hồ lô cho ngươi, có thích không?”
Hệ thống đột nhiên bật đèn đỏ, la lên:
[Cảnh báo! Nhân vật vừa vi phạm OCC! Chuẩn bị nhận hình phạt! Bắt đầu đếm ngược... 3... 2... 1...]
[Tinh!]
[Đang tính toán thời gian lãnh phạt, ba giây, bắt đầu tính giờ, 3... 2... 1!]
[Đinh!]
[Giải trừ hình phạt. Đề nghị ký chủ hành động cẩn thận hơn.]
Khắp người bị luồng điện áp suất cao chạy qua làm Niệm Hoa tê liệt, cơ thể hắn căng chặt, quặn thắt lại, ngón tay cứng còng trắng bệch. Tuy hình phạt rất ngắn, nhưng cảm giác đau đớn dường như vẫn còn lưu lại trong cơ thể chưa tan được hết, dồn dần xuống một bên tay trái.
Nỗi đau về thể xác, không thể so với nỗi đau về linh hồn.
Nói cho dễ hiểu thì đây là loại hình phạt chỉ trong giây lát giữa linh hồn ký chủ và hệ thống, cho nên người bên ngoài dù tận mắt chứng kiến cũng không cách nào biết được. Nhìn vào hắn thì sẽ tưởng hắn đang thẫn thờ, hồn phách trên mây, tuyệt nhiên không thể đoán ra lí do.
Trong khi đó, Liên Không nhìn ba xâu hồ lô đường trước mặt, khóe miệng y khẽ giần giật, nhưng vẫn phải tỏ ra mình còn trẻ con ngây thơ. Y ngẩng đầu nhìn hắn nhoẻn miệng cười, nói một chữ “Thích” đưa tay lên muốn nhận lấy.
Đôi mắt y đen láy, cứ như chứa bầu trời đêm trong đó.
Niệm Hoa vừa trải qua cảm giác như bị lăng trì, giờ đây lại vì một nụ cười kia, bất ngờ cảm thấy mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại thiếu niên trước mặt nhìn hắn cười.
Nụ cười nở rộ, đẹp như chân trời vạn dặm nhuyễn hồng, dưới ánh đèn lồng phản chiếu lại quang hoa trong con ngươi, lấp lánh như sao sáng, đẹp đẽ mà thuần khiết tựa ánh trăng.
Trong thoáng chốc, hắn cảm tưởng rõ ràng hai người đứng gần như thế, lại như xa xôi không thể chạm tới. Cả người cũng không còn đau đớn khó chịu như trước nữa.
[Xâu hồ lô kia là muốn cho Liên Không? Sai kịch bản rồi! Hệ thống giúp ngươi sửa lại!]
Hệ thống vừa dứt lời, hắn liền rùng mình, đầu ngón tay hơi nhói, không kìm được ném luôn ba xâu định đưa cho Liên Không xuống đất, lập tức khiến nó tan thành bột phấn bay đi.
Liên Không thấy hành động của hắn, cúi đầu nhìn phần đất dưới chân trống không, không kịp phản ứng, cũng không biết phải làm sao. Cánh tay cứng ngắc lơ lửng giữa không trung, khóe miệng liền cứng đờ. Y thu tay lại, ngẩng lên nhìn Niệm Hoa, tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.
Lòng y tràn đầy tư vị phức tạp, không thể hình dung nổi tâm trạng tồi tệ lúc này. Cứ tưởng hắn mở lời như thế là có thể lại gần, không ngờ lại chớp mắt bỗng trở mặt.
“Hồ lô kia sao lại vứt? Ta cũng muốn thử!” Đào Ngân vừa không để ý một chút, quay lại bỗng thấy không khí giữa hai sư đồ căng thẳng. Niệm Hoa thì thẫn thờ không rõ đang nghĩ gì, còn Liên Không lại đang cười, nhưng dường như lại vì cười quá lâu cùng xen lẫn bất ngờ mà dần trở nên cứng nhắc. Nàng liền nghĩ có chuyện không hay, lập tức tìm cách đánh tan tình cảnh ấy.
Thanh âm êm ái của nàng đã thành công kéo hắn về thực tại, Niệm Hoa lập tức đưa cả chỗ hồ lô đó vào tay Đào Ngân, nói: “Cầm, cầm cả đi!” vốn định mua cho ba người cùng ăn, đáng tiếc bản thân vừa làm ra hành động thất thố, không nhịn được xấu hổ trước mặt người khác, xoay người rảo bước đi trước.
Liên Không cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, trong đầu trống rỗng, lặng lẽ nhếch miệng.
Thật là sỉ nhục!
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau trong lòng y, như có thứ gì nặng nề đè xuống.
Lần đầu tiên y mới nhìn thấy rõ ràng, cũng chính là lần đầu tiên y phát hiện, kỳ thực đôi đồng tử đen của người kia không hề âm u như trong trí nhớ ngày trước, mà là sáng ngời, thanh khiết như giọt lưu ly quý giá, phảng phất như có thể thấy được một chút suy nghĩ của người, nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra không phải.
Hành động thật là tàn khốc.
Trong đầu Liên Không liên tưởng đến hai người giống nhau, nhưng lại khác nhau đến kì lạ, vĩnh viễn không thể hợp lại là một người.
Đào Ngân chần chừ, biết tiểu hài tử bị tổn thương, liền nhỏ giọng hỏi “Tiểu Liên... Có muốn ăn hay không?” nghĩ nghĩ lại nói thêm “Sư phụ... Có lẽ nghĩ ngươi buổi tối không nên ăn kẹo, ngươi... đừng nghĩ nhiều.”
“Không muốn!” Liên Không nhanh chóng bước nhanh đi, bỏ mặc Đào Ngân đứng trong biển người.
Vì buổi tối nên không muốn y ăn kẹo? Là nàng đa tâm về sư phụ hắn quá rồi!
Không khí giữa ba người đang giảm sút, không ai nói với ai câu nào, lặng lẽ đi trong thế giới riêng của mình.
Hệ thống nói với Niệm Hoa:
[Ký chủ, thật có lỗi, ngươi có sao không?]
Niệm Hoa nói với hệ thống trong đầu “Hừ, lần sau hình phạt tới cũng phải cho ta thời gian chuẩn bị mới được, nếu không ta sẽ OOC thật nhiều cho ngươi xem!”
Phạt xong rồi lại xin lỗi? Thật là tốt bụng!
Hệ thống rất khổ sở, nói:
[Ký chủ à, đừng tức giận, hình phạt cũng không phải đến từ chỗ ta, ta chỉ là người kết nối mà thôi. Người đưa ra hình phạt chính là tôn chủ buộc ta phải làm theo, ký chủ ngươi bỏ qua đi. Hơn nữa cũng chính là ngươi tự làm tự chịu, không phải lỗi của ta mà! Còn nữa, nếu ký chủ mà OOC tiếp thì người chịu đau cũng không phải là ta. Cho nên...]
Niệm Hoa lạnh nhạt ngắt lời, nói, “Không phải ‘Niệm Hoa’ trong nguyên tác rất thích thể hiện ‘lương sư như từ mẫu*’ trước mặt Đào cô nương sao? Vậy thì việc kia không tính là OOC! Ngươi phạt sai rồi!”
(*câu chính là ‘lương y như từ mẫu’, ý nói thầy thuốc như mẹ hiền. Ở đây bị Niệm Hoa sửa lại là sư phụ như mẹ hiền)
Hệ thống hốt nhiên hỏi:
[A, chuyện này cũng có sao?]
Niệm Hoa hỏi lại: “Ngươi không thấy truyện ta viết ra sao?”
[Có xem, nhưng ta chỉ xem ý tại mặt chữ, không nghĩ tới có huyền cơ như thế.]
Ngu ngốc, cái đó ngay cả trẻ con ba tuổi cũng nhìn ra, là do hệ thống ngươi vô dụng thôi.
Đến đây Niệm Hoa cũng lười cùng nó tranh cãi, tức giận nghĩ đến hình phạt oan uổng vừa rồi, nhớ lại cảm giác bị dòng điện mạnh mẽ kia chạy qua, không khỏi âm thầm sợ hãi. Lúc đó Thiên Địa chứng giám hắn hoàn toàn không cố tình ném hỏng, là hệ thống làm hắn theo bản năng bị đau mà vứt đi.
Nhưng có thể dưới mắt y, sẽ cảm thấy hắn đang khinh thường y. Cũng không sao, cứ cho là khinh thường đi, ngày trước vẫn luôn khiến y cảm thấy như thế, chỉ là thêm một lần thì có sao.
Niệm Hoa quyết tâm, nếu bản thân muốn bày tỏ tình cảm, thì nên thể hiện bằng cách khác, tránh tai mắt của hệ thống ra, lần sau hắn phải cẩn trọng hơn.
Muốn giải thích nhưng rồi không thể, hắn biết quan hệ giữa hai người đang trở nên khó khăn.
Phố phường vào ban đêm tấp nập lạ thường, Niệm Hoa quyết định gác lại mọi chuyện, trở về nghĩ sau. Hiện tại muốn cảm nhận không khí rộn ràng huyên náo như thế này một chút.
Đây là lần đầu tiên được tới những nơi như vậy, tuy rất tò mò nhưng cũng phải cố kiềm chế không thể để lộ, chỉ là thấy có gì mới lạ, liền muốn nhìn nhiều hơn một chút mà thôi.
“Đại ca” bỗng dưng có một đứa bé để đầu quả đào chạy tới trước mặt ba người, trong lòng ôm một giỏ hoa cười toe toét, hướng Niệm Hoa nói “Ca ca, mua hoa đi, mua để tặng thê tử cùng nhi tử của ca đi. Hoa này rất đẹp, lại rất thơm nữa nha!”
Nghe vậy, trong lòng đang khó chịu sẵn, ánh mắt Liên Không càng thâm trầm hơn nhiều, lén trừng mắt nhìn đầu đào tử trước mặt.
“Tiểu hài tử này thật dễ thương” Đào Ngân nhìn hai con người như tượng đá bên cạnh, lại tiếp tục phá vỡ không khí, che miệng cười duyên, khen “Cũng thật có mắt, hoa này đúng là rất đẹp!”
“Vậy có mua không ạ?” đứa nhỏ không nhận ra được ác ý của Liên Không, chỉ thấy có người khen liền vui vẻ, ngước nhìn Niệm Hoa cùng Đào Ngân đứng cạnh nhau, giơ cao giỏ hoa lên trước mặt hai người, đôi mắt long lanh vô cùng đáng yêu.
“Mua” Niệm Hoa vừa trải qua cảm giác khó chịu, giờ thấy đứa bé dễ thương lại nhiệt tình, buồn vui tan biến, không nhịn được liền hào sảng đồng ý, lựa vài bông thật đẹp, lúc trả tiền còn cố ý cho thừa ra một ít coi như làm tiền công hái hoa.
Hương hoa thơm ngát, lại có bông thanh thanh dịu dịu.
Niệm Hoa nhìn hai bông hoa đều đỏ rực trong tay, cẩn thận phân biệt tên gọi. Sau đó hắn giơ ra trước mắt Đào Ngân, cười hỏi nàng: “Muốn không? Ta giúp cô cài?”
Mắt Đào Ngân sáng lấp lánh, quên đi không khí ngột ngạt vừa rồi, gật đầu lia lịa.
Đóa trà mi đỏ rực cài trên tóc, tôn lên nét đẹp của mĩ nhân. Đẹp hơn bất cứ loại trang sức nào khác.
“Thật là thích hợp” Niệm Hoa nheo mắt nhận xét.
Đào Ngân sờ bông hoa, chết chìm trong hạnh phúc.
Liên Không quay mặt đi, khó tránh khỏi thất vọng cùng trống rỗng khó hiểu.
Y biết người đó không thích mình, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn muốn nắm lấy từng chút hy vọng ít ỏi kia.
Tiếp xúc không nhiều, nhưng khi ở gần lại có cảm giác khác biệt, còn muốn được đến gần hơn chút nữa...
Rốt cuộc y đang bị cái gì vậy?
Trên tay còn dư một bông, Niệm Hoa liếc nhìn Liên Không rồi hỏi hệ thống “Làm sao mà ngươi biết ta OOC?”
Hệ thống không hiểu ý hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời:
[Chính là nhìn qua mắt của ký chủ, nghe qua tai của ký chủ.]
“Ồ” Niệm Hoa hiểu ra, thản nhiên lộ ra nụ cười xấu xa.
Hệ thống cảm thấy có gì đó không ổn ở đây... Cảm thấy giây sau mình sẽ hối hận vì đã trả lời câu hỏi kia của ký chủ.
Niệm Hoa đi đến gần chỗ Liên Không đang đứng, nghiêm mặt từ trên cao quan sát y.
Hệ thống cảm thấy không ổn thật sự:
[Ký chủ, ngươi định làm gì?]
Niệm Hoa bỏ ngoài tai câu hỏi của hệ thống, quát “Im ngay!”
Liên Không không nhìn hắn, đinh ninh cúi đầu nhìn mũi giày may bằng gấm trắng.
Trên đỉnh đầu đột nhiên cảm thấy trầm xuống, lại có chút ấm áp cùng tê dại, Liên Không hốt hoảng ngẩng đầu.
Bạch y được gió lộng tung bay, tụ y theo cánh tay người kia giơ lên cao, ngón trỏ đốt xương rõ ràng, đặt ở khóe môi ra dấu giữ yên lặng.
Một đóa hồng nhung từ đằng sau chậm rãi bay đến, nhẹ nhàng hạ trên vai y.
Không gian như muốn bừng sáng, cảnh tượng trước mắt như muốn nổ tung.
Liên Không kinh ngạc, bất giác lùi một bước.
Niệm Hoa từ từ mở mắt, quay mặt nhìn đi chỗ khác, nheo mắt cười thầm.
Hệ thống nói ra suy nghĩ:
[Ký chủ đang yên đang lành sao lại nhắm mắt? Ngươi vừa làm chuyện gì sao?] rồi nó như nghĩ ra gì đó, lập tức đề cao âm lượng [Không lẽ ngươi... OOC??]
“Ngươi nhìn thấy?”
[Không, không thấy.]
“Yên tâm đi, ta chỉ là bị bụi bay vào mắt thôi” Niệm Hoa nói với hệ thống xong, liền nhấc chân bước đi, không quên nói với hai người bên cạnh “Đi thả đèn lồng.”
Hệ thống như đã nói có chút xuẩn, lập tức tin tưởng ký chủ không lừa dối, lặng yên trốn vào một góc chơi.
Đào Ngân không nề hà, lập tức đi theo.
Liên Không có hơi chần chừ, tay cầm chặt bông hoa trên vai ra chiều suy nghĩ, nhưng rồi cũng cất bước chạy đến.
Vừa rồi rốt cuộc thế là sao? Có thể giải thích cho y một chút không?
“Mỗi người viết lên đèn lồng một điều ước, thần linh thấy được sẽ ban tặng cho người đó.” nói xong Đào Ngân liền cầm bút viết loạn xạ chữ gì Niệm Hoa đọc không hiểu. Mà bản thân hắn cũng viết ba chữ “Muốn về nhà” xong, chính Đào Ngân cũng đọc không hiểu.
Liên Không nhìn cả hai người viết chữ, thế mà cũng đọc không hiểu nốt.
Một người viết chữ kì quái, còn một người... viết chữ y chưa từng thấy.
Thật ra không dám giấu làm gì, Liên Không chính là... mù chữ.
Bình luận truyện