Mượn Giống Sinh Con
Chương 10
Tâm trạng tôi không tốt, một mình chạy đi mượn rượu giải sầu.
Lúc ra khỏi quán rượu, đã 9 giờ tối rồi.
Khuôn viên trường mới của chúng tôi rất hẻo lánh, ở khe suối này, ngoại trừ chất lượng không khí tốt thì cũng chẳng có gì cả.
Đường tối đen như mực, đột nhiên có người từ bên cạnh chạy vụt qua, đợi tôi định thần lại, túi đã bị người đó cướp mất rồi.
Trước đây có nghe bạn học nói qua, 4 năm trước lúc khuôn viên này được xây dựng, có một cô gái bị những người lang thang bên ngoài trường bắt nạt, bạn trai vì cứu cô ấy mà bị đâm hai nhát.
Tôi bị dọa đến nhũn chân, làm sao mà dám đuổi theo.
Đợi tôi lấy lại được sức lực, vừa định tự nhận xui xẻo, bỗng nhiên có một chàng trai từ trong bóng tối tiến về phía tôi.
Cậu ấy ném chiếc túi cho tôi, hơi mím môi nói, "Lần đầu nhìn thấy có người bị ăn cướp vẫn có thể bình tĩnh như vậy."
Tôi bĩu môi, "Lúc nãy tôi sợ muốn chết."
Trình Giang Kiều nhướng mày, "Nhưng tôi một chút cũng không nhìn ra."
Trình Giang Kiều, cùng tôi coi như quen biết, trên sân cỏ của chúng tôi, mỗi trận đấu bóng rổ, nhóm cổ vũ cho cậu ấy nhiều đến nỗi có thể bao lấy sân tập đến hai vòng.
Tôi cảm ơn cậu ấy, "Sao cậu lại ở đây?"
Cậu ấy có chút cạn lời, "Bà cô ơi, tôi vẫn luôn đi chung một đường với cậu, giờ cậu mới phát hiện sao? Cảm giác tồn tại của tôi yếu như vậy?"
Tôi nghi ngờ nhìn cậu ấy chằm chằm, "Cậu đi theo tôi làm gì?"
Cậu ấy kẹp chặt hai tay châm thuốc, chậm rãi hút một hơi rồi mới dặn dò tôi, "Về sau buổi tối đừng có đi lang thang một mình, nếu cậu muốn uống rượu thì cứ gọi Wechat cho tôi, tôi đi với cậu."
Tôi uống rượu nên đầu óc có chút ngơ ngác, "Sao cậu lại muốn đi với tôi?"
Cậu ấy đưa tay ấn tóc tôi, "Bởi vì buổi tối không an toàn, đồ ngốc."
Lại gọi tôi là đồ ngốc, tôi vừa chuẩn bị phản bác thì điện thoại vang lên.
Liếc nhìn màn hình, là Đường Tiên.
Trái tim lại đau nhói, tôi cảm thấy bản thân hình như lại muốn khóc rồi.
Trình Giang Kiều búng búng tàn thuốc, yếu ớt hỏi tôi: "Có bạn trai rồi?"
Tôi tắt màn hình, lắc đầu.
Trình Giang Kiều hơi cúi người xuống, nhích lại gần tôi, "Mắt đã đỏ hết rồi, cãi nhau à?"
Tôi hít mũi, "Cậu phiền phức thật đấy, đã nói là không có bạn trai rồi."
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi mấy giây, đột nhiên cong môi cười, "Vậy vừa tốt, tôi cũng không có bạn gái, nếu không thì hai chúng ta ở bên nhau đi?"
Tôi đẩy cậu ấy ra, "Cậu muốn phát điên thì đi tìm người khác đi."
Cậu ấy giả vờ thở dài, "Cậu nỡ lòng nào làm tan nát trái tim tôi?"
Cũng rất biết diễn trò, thật sự đã đủ rồi.
Lúc ra khỏi quán rượu, đã 9 giờ tối rồi.
Khuôn viên trường mới của chúng tôi rất hẻo lánh, ở khe suối này, ngoại trừ chất lượng không khí tốt thì cũng chẳng có gì cả.
Đường tối đen như mực, đột nhiên có người từ bên cạnh chạy vụt qua, đợi tôi định thần lại, túi đã bị người đó cướp mất rồi.
Trước đây có nghe bạn học nói qua, 4 năm trước lúc khuôn viên này được xây dựng, có một cô gái bị những người lang thang bên ngoài trường bắt nạt, bạn trai vì cứu cô ấy mà bị đâm hai nhát.
Tôi bị dọa đến nhũn chân, làm sao mà dám đuổi theo.
Đợi tôi lấy lại được sức lực, vừa định tự nhận xui xẻo, bỗng nhiên có một chàng trai từ trong bóng tối tiến về phía tôi.
Cậu ấy ném chiếc túi cho tôi, hơi mím môi nói, "Lần đầu nhìn thấy có người bị ăn cướp vẫn có thể bình tĩnh như vậy."
Tôi bĩu môi, "Lúc nãy tôi sợ muốn chết."
Trình Giang Kiều nhướng mày, "Nhưng tôi một chút cũng không nhìn ra."
Trình Giang Kiều, cùng tôi coi như quen biết, trên sân cỏ của chúng tôi, mỗi trận đấu bóng rổ, nhóm cổ vũ cho cậu ấy nhiều đến nỗi có thể bao lấy sân tập đến hai vòng.
Tôi cảm ơn cậu ấy, "Sao cậu lại ở đây?"
Cậu ấy có chút cạn lời, "Bà cô ơi, tôi vẫn luôn đi chung một đường với cậu, giờ cậu mới phát hiện sao? Cảm giác tồn tại của tôi yếu như vậy?"
Tôi nghi ngờ nhìn cậu ấy chằm chằm, "Cậu đi theo tôi làm gì?"
Cậu ấy kẹp chặt hai tay châm thuốc, chậm rãi hút một hơi rồi mới dặn dò tôi, "Về sau buổi tối đừng có đi lang thang một mình, nếu cậu muốn uống rượu thì cứ gọi Wechat cho tôi, tôi đi với cậu."
Tôi uống rượu nên đầu óc có chút ngơ ngác, "Sao cậu lại muốn đi với tôi?"
Cậu ấy đưa tay ấn tóc tôi, "Bởi vì buổi tối không an toàn, đồ ngốc."
Lại gọi tôi là đồ ngốc, tôi vừa chuẩn bị phản bác thì điện thoại vang lên.
Liếc nhìn màn hình, là Đường Tiên.
Trái tim lại đau nhói, tôi cảm thấy bản thân hình như lại muốn khóc rồi.
Trình Giang Kiều búng búng tàn thuốc, yếu ớt hỏi tôi: "Có bạn trai rồi?"
Tôi tắt màn hình, lắc đầu.
Trình Giang Kiều hơi cúi người xuống, nhích lại gần tôi, "Mắt đã đỏ hết rồi, cãi nhau à?"
Tôi hít mũi, "Cậu phiền phức thật đấy, đã nói là không có bạn trai rồi."
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi mấy giây, đột nhiên cong môi cười, "Vậy vừa tốt, tôi cũng không có bạn gái, nếu không thì hai chúng ta ở bên nhau đi?"
Tôi đẩy cậu ấy ra, "Cậu muốn phát điên thì đi tìm người khác đi."
Cậu ấy giả vờ thở dài, "Cậu nỡ lòng nào làm tan nát trái tim tôi?"
Cũng rất biết diễn trò, thật sự đã đủ rồi.
Bình luận truyện