Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 222: Phiên ngoại 8
Mộc Huân tự phong bế rất lâu, may là sau đó có Hạ Đình mở cửa giúp y.
Căn phòng âm u đột nhiên sáng ngời, Mộc Huân ngơ ngác ngẩng đầu, trông thấy đại sư huynh với mái tóc bạc lấp lánh. Hạ Đình tiến vào, ngân bào lướt trên nền nhà sẫm màu, hệt như ngân hà xẹt qua trời đêm, để lại một vệt sao lộng lẫy.
Mặt hắn lạnh như sương: “Ai bắt nạt ngươi.”
Mộc Huân giật mình hoàn hồn, lập tức đứng dậy hành lễ: “Sư huynh.”
Hạ Đình lại hỏi y: “Ai.”
Chỉ một chữ đơn giản mà lưng Mộc Huân đã đổ mồ hôi lạnh, y vội nói: “Không … không ai bắt nạt ta.”
Từ bé tới giờ, y gần như lớn lên trong những đòn roi của Hạ Đình, nhưng Mộc Huân rất rõ, sư huynh rất thương y, rất quan tâm y. Mấy năm trước, y từng bị tiểu nhân tính kế, đứt một cánh tay, Hạ Đình không nói hai lời lật tung sào huyệt kẻ kia, quét sạch từ trên xuống dưới, không lưu lại một người sống.
Mộc Huân rất sợ đại sư huynh, không chỉ vì hắn đánh y, mà còn vì hắn thương y.
Thần nghịch ngợm không sợ bị đánh, y chỉ sợ nhất là khiến người quan tâm mình đau lòng vì mình.
Hạ Đình cau mày: “Thật sự không ai bắt nạt ngươi?”
Nào có ai bắt nạt y, muốn nói thật, thì cũng là y bắt nạt ngân lang, Mộc Huân rũ mắt: “Là ta tự làm tự chịu.”
Hạ Đình yên lặng nhìn y.
Mộc Huân gượng cười: “Không có gì … ta chỉ rơi vào ngõ cụt, hiện giờ đã suy nghĩ kỹ càng rồi.”
Hạ Đình lại bảo: “Tay.”
Mộc Huân vừa đưa cổ tay cho hắn vừa nói: “Thật sự không sao, ta không bị thương, vẫn tốt …”
Hạ Đình lườm y: “Câm miệng.”
Mộc Huân lập tức thành thật, ước gì mình không mọc miệng.
Bắt mạch xong, sắc mặt Hạ Đình mới thả lỏng, nói: “Tuổi ngươi không còn nhỏ, đừng tiếp tục càn quấy.”
Mộc Huân đã nghe lời này không biết bao nhiêu lần, trước đây toàn vào tai trái ra tai phải, độp lại cả chục câu, có thể nói tới khi đại sư huynh phất tay áo bỏ đi … Nhưng lúc này, cảm thụ trong lòng đã khác, y cúi đầu, thấp giọng đáp: “Dạ.”
Hạ Đình sửng sốt, tiếp tục hỏi: “Thật sự không có gì?”
Mộc Huân định bảo “không sao”, nhưng hai chữ này như bị nghẽn trong cổ, không có cách nào thốt ra, y ngập ngừng, hầu kết lăn một vòng, cuối cùng chóp mũi chua xót, nói ra lời đã nghẹn thật lâu trong lòng: “Sư huynh … ta yêu một người.”
Che giấu sáu năm, chôn kín bao năm tháng, giờ phút này lao khỏi huyết mạch trong tim, mang theo cay đắng tê tâm liệt phế.
Mộc Huân chưa từng nói với Loạn Ưng, chưa từng nói với Xích Dương Tử, thậm chí cũng chưa từng nói với chính mình, thế nhưng y lại nói với Hạ Đình.
Bởi y biết đại sư huynh tu Phong Tâm quyết, không hiểu yêu là gì, cũng không tài nào hiểu được, cho nên y nói hắn nghe, đại sư huynh sẽ không cảm thấy gì.
Đúng như y nghĩ, sắc mặt Hạ Đình vẫn không thay đổi, chỉ bình tĩnh lắng nghe.
Thành lũy trong lòng Mộc Huân đã xuất hiện vết nứt, tuy rất nhỏ, song vẫn không ngăn được cảm xúc tuôn trào mãnh liệt.
“Ta không nên thích hắn, không nên trêu chọc hắn, nhưng ta …” Y nghẹn ngào, bộc lộ hết mọi cảm xúc.
Tình yêu dành cho Loạn Ưng, hoài niệm sáu năm bên nhau, hận thù bản thân, và cả nỗi đau vì tổn thương Loạn Ưng … tất cả đều trỗi dậy.
Hạ Đình nhìn y, tầm mắt hơi dời đi: “Đó là hắn cho ngươi?”
Hắn đang hỏi viên ngọc Mộc Huân đang nắm chặt. Mộc Huân không khỏi giữ chặt thêm, giọng ngày càng biến điệu: “Vâng.”
Ngón tay lạnh lẽo của Hạ Đình chạm lên trán Mộc Huân: “Nếu yêu hắn, tại sao lại rời khỏi hắn.”
Mộc Huân sửng sốt, lạnh lẽo trên trán lại sưởi ấm lồng ngực hoang vắng.
“Không muốn rời xa thì đừng rời xa.” Con ngươi Hạ Đình vẫn lãnh đạm như trước, giọng bình thản không thăng trầm, nhưng từng câu từng chữ lại chạm đến tim Mộc Huân, “Bị bỏ rơi, là một việc rất đau khổ.”
Bị bỏ rơi, là một việc rất đau khổ … Mộc Huân nhìn đại sư huynh, phảng phất như trông thấy Loạn Ưng, hắn nhất định rất đau khổ? Hắn yêu y nhường ấy, cố chấp nhường ấy …
Mà y lại gạt hắn, lừa hắn, tổn thương hắn, nhưng hắn vẫn chưa hề nói gì, thậm chí tức giận oán trách cũng không, hắn chỉ bảo hắn hiểu rồi, hắn hiểu cái gì, hắn ngốc như thế làm sao hiểu được!
Đôi mắt u ám của Mộc Huân lấy lại vẻ rực rỡ, y bảo: “Sư huynh, ta phải đi tìm hắn.” Vì ở bên Loạn Ưng mà cảnh giới đời này sẽ ngừng lại tại đây thì có hề chi, y vẫn còn rất rất nhiều năm, y muốn ở bên hắn, không cần phải tiếp tục theo đuổi đường phi thăng trong tiếc nuối và tuyệt vọng nữa!
Mộc Huân đến Tâm Vực, nhưng không tìm thấy Loạn Ưng ở phủ đệ của hắn.
Y tìm khắp nơi, ngoài Duy Tâm cung, hầu như đã tìm hết những nơi khác. Y không dám đến Duy Tâm cung, sợ vừa tới gần Đế tôn Cố Cửu Uyên sẽ nhận ra ngay, đến lúc đó trái lại còn tăng thêm phiền phức.
Mộc Huân đành trở về phủ đệ của Loạn Ưng, kiên nhẫn đợi hắn.
Y suy nghĩ rất nhiều, xấu tốt, gay go, bất hạnh, nhấp nhô … tất cả đều nghĩ một lần. Nhưng y không sợ gì cả! Ban đầu y cũng chẳng chấp nhất với phi thăng, nếu đã định sẵn không qua được tình kiếp, vậy thì thôi! Nhưng sư phụ … ừm, tạm thời cứ gạt đi, có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu, đợi sư phụ xuất quan, nếu không cho phép thì y lại nghĩ cách.
Dù sao y và hắn sẽ không xa nhau nữa, tuyệt đối không chia lìa, y thích Loạn Ưng, Loạn Ưng cũng thích y, y không muốn bỏ rơi hắn, cũng không muốn bị bỏ lại!
Hãy là người đọc văn minh, truyện chỉ được post duy nhất tại wordpress của Mingtian023, tất cả những trang khác đều là reup trái phép, nếu bạn thấy được dòng này ở trang web khác mà vẫn còn muốn ủng hộ, xin hãy tự thẹn với lòng và nên biết truyện nhà mình không dành cho các bạn.”
Mộc Huân đợi thật lâu mà vẫn chẳng thấy Loạn Ưng đâu, y bắt đầu sốt ruột, sợ hắn xảy ra chuyện gì, nhưng tìm khắp cả Tâm Vực mà vẫn không tìm được người.
Loạn Ưng đã đi đâu? Chẳng lẽ thật sự ở Duy Tâm cung? Đã lâu như vậy, còn chưa ra nữa sao? Chỉ có cung điện của Đế tôn là y không dám vào.
Chờ … chờ đã …
Nghĩ đến đây, Mộc Huân đột nhiên lóe linh quang, y lập tức đứng dậy, vội vàng xuất môn đến Tinh Hải Vọng Tẫn.
Ở nơi ban đầu tại thuở ban đầu, y trông thấy ngân lang của y.
Hắn cô đơn đứng ở đó, sau lưng là Vọng Tẫn đỏ tươi, trong mắt là Tinh Hải xanh thẳm.
Chóp mũi Mộc Huân nóng lên, hốc mắt đỏ bừng, đến gần Loạn Ưng rồi dùng sức ôm hắn: “Xin lỗi.”
Loạn Ưng mất thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, hắn đợi ở đây lâu lắm rồi, đã gặp ảo giác vô số lần, đã thấy Mộc Huân vô số lần … cho nên hắn không cho rằng người trước mắt là thật.
Mãi đến khi những giọt nước mắt mặn đắng rơi vào môi lưỡi.
Loạn Ưng rốt cục phản ứng, hắn chuyển mắt, giọng khàn cùng cực: “Ngươi …”
“Ta xin lỗi ta xin lỗi …” Mộc Huân không ngừng xin lỗi, không ngừng hôn hắn, không ngừng nói những lời thật lòng, “Ta sẽ không rời xa ngươi nữa, sẽ không bỏ ngươi lại, tha thứ cho ta, Loạn Ưng, xin hãy tha thứ cho ta.”
Thật sự là Mộc Huân, Mộc Huân bằng da bằng thịt, không phải ảo cảnh chạm vào là tan biến.
Đại não Loạn Ưng vang một tiếng, dùng sức ôm chặt y.
Hắn không nghe được gì, không suy xét được chi, đầu óc cứ trống rỗng, chỉ có người trong ngực mới mang đến xúc cảm chân thật cho hắn.
Hắn muốn ôm chặt y, nhất định phải ôm y thật chặt, bất kể ra sao, bất kể xảy ra chuyện gì, dù y muốn chạy, hắn cũng sẽ không buông tay thêm lần nào nữa.
Mùi vị này, chỉ một lần là đủ lắm rồi.
_____
Lúc Hạ Đình bảo: “Bị bỏ rơi, là một điều rất đau khổ.” Lòng mẹ cũng đau …
Căn phòng âm u đột nhiên sáng ngời, Mộc Huân ngơ ngác ngẩng đầu, trông thấy đại sư huynh với mái tóc bạc lấp lánh. Hạ Đình tiến vào, ngân bào lướt trên nền nhà sẫm màu, hệt như ngân hà xẹt qua trời đêm, để lại một vệt sao lộng lẫy.
Mặt hắn lạnh như sương: “Ai bắt nạt ngươi.”
Mộc Huân giật mình hoàn hồn, lập tức đứng dậy hành lễ: “Sư huynh.”
Hạ Đình lại hỏi y: “Ai.”
Chỉ một chữ đơn giản mà lưng Mộc Huân đã đổ mồ hôi lạnh, y vội nói: “Không … không ai bắt nạt ta.”
Từ bé tới giờ, y gần như lớn lên trong những đòn roi của Hạ Đình, nhưng Mộc Huân rất rõ, sư huynh rất thương y, rất quan tâm y. Mấy năm trước, y từng bị tiểu nhân tính kế, đứt một cánh tay, Hạ Đình không nói hai lời lật tung sào huyệt kẻ kia, quét sạch từ trên xuống dưới, không lưu lại một người sống.
Mộc Huân rất sợ đại sư huynh, không chỉ vì hắn đánh y, mà còn vì hắn thương y.
Thần nghịch ngợm không sợ bị đánh, y chỉ sợ nhất là khiến người quan tâm mình đau lòng vì mình.
Hạ Đình cau mày: “Thật sự không ai bắt nạt ngươi?”
Nào có ai bắt nạt y, muốn nói thật, thì cũng là y bắt nạt ngân lang, Mộc Huân rũ mắt: “Là ta tự làm tự chịu.”
Hạ Đình yên lặng nhìn y.
Mộc Huân gượng cười: “Không có gì … ta chỉ rơi vào ngõ cụt, hiện giờ đã suy nghĩ kỹ càng rồi.”
Hạ Đình lại bảo: “Tay.”
Mộc Huân vừa đưa cổ tay cho hắn vừa nói: “Thật sự không sao, ta không bị thương, vẫn tốt …”
Hạ Đình lườm y: “Câm miệng.”
Mộc Huân lập tức thành thật, ước gì mình không mọc miệng.
Bắt mạch xong, sắc mặt Hạ Đình mới thả lỏng, nói: “Tuổi ngươi không còn nhỏ, đừng tiếp tục càn quấy.”
Mộc Huân đã nghe lời này không biết bao nhiêu lần, trước đây toàn vào tai trái ra tai phải, độp lại cả chục câu, có thể nói tới khi đại sư huynh phất tay áo bỏ đi … Nhưng lúc này, cảm thụ trong lòng đã khác, y cúi đầu, thấp giọng đáp: “Dạ.”
Hạ Đình sửng sốt, tiếp tục hỏi: “Thật sự không có gì?”
Mộc Huân định bảo “không sao”, nhưng hai chữ này như bị nghẽn trong cổ, không có cách nào thốt ra, y ngập ngừng, hầu kết lăn một vòng, cuối cùng chóp mũi chua xót, nói ra lời đã nghẹn thật lâu trong lòng: “Sư huynh … ta yêu một người.”
Che giấu sáu năm, chôn kín bao năm tháng, giờ phút này lao khỏi huyết mạch trong tim, mang theo cay đắng tê tâm liệt phế.
Mộc Huân chưa từng nói với Loạn Ưng, chưa từng nói với Xích Dương Tử, thậm chí cũng chưa từng nói với chính mình, thế nhưng y lại nói với Hạ Đình.
Bởi y biết đại sư huynh tu Phong Tâm quyết, không hiểu yêu là gì, cũng không tài nào hiểu được, cho nên y nói hắn nghe, đại sư huynh sẽ không cảm thấy gì.
Đúng như y nghĩ, sắc mặt Hạ Đình vẫn không thay đổi, chỉ bình tĩnh lắng nghe.
Thành lũy trong lòng Mộc Huân đã xuất hiện vết nứt, tuy rất nhỏ, song vẫn không ngăn được cảm xúc tuôn trào mãnh liệt.
“Ta không nên thích hắn, không nên trêu chọc hắn, nhưng ta …” Y nghẹn ngào, bộc lộ hết mọi cảm xúc.
Tình yêu dành cho Loạn Ưng, hoài niệm sáu năm bên nhau, hận thù bản thân, và cả nỗi đau vì tổn thương Loạn Ưng … tất cả đều trỗi dậy.
Hạ Đình nhìn y, tầm mắt hơi dời đi: “Đó là hắn cho ngươi?”
Hắn đang hỏi viên ngọc Mộc Huân đang nắm chặt. Mộc Huân không khỏi giữ chặt thêm, giọng ngày càng biến điệu: “Vâng.”
Ngón tay lạnh lẽo của Hạ Đình chạm lên trán Mộc Huân: “Nếu yêu hắn, tại sao lại rời khỏi hắn.”
Mộc Huân sửng sốt, lạnh lẽo trên trán lại sưởi ấm lồng ngực hoang vắng.
“Không muốn rời xa thì đừng rời xa.” Con ngươi Hạ Đình vẫn lãnh đạm như trước, giọng bình thản không thăng trầm, nhưng từng câu từng chữ lại chạm đến tim Mộc Huân, “Bị bỏ rơi, là một việc rất đau khổ.”
Bị bỏ rơi, là một việc rất đau khổ … Mộc Huân nhìn đại sư huynh, phảng phất như trông thấy Loạn Ưng, hắn nhất định rất đau khổ? Hắn yêu y nhường ấy, cố chấp nhường ấy …
Mà y lại gạt hắn, lừa hắn, tổn thương hắn, nhưng hắn vẫn chưa hề nói gì, thậm chí tức giận oán trách cũng không, hắn chỉ bảo hắn hiểu rồi, hắn hiểu cái gì, hắn ngốc như thế làm sao hiểu được!
Đôi mắt u ám của Mộc Huân lấy lại vẻ rực rỡ, y bảo: “Sư huynh, ta phải đi tìm hắn.” Vì ở bên Loạn Ưng mà cảnh giới đời này sẽ ngừng lại tại đây thì có hề chi, y vẫn còn rất rất nhiều năm, y muốn ở bên hắn, không cần phải tiếp tục theo đuổi đường phi thăng trong tiếc nuối và tuyệt vọng nữa!
Mộc Huân đến Tâm Vực, nhưng không tìm thấy Loạn Ưng ở phủ đệ của hắn.
Y tìm khắp nơi, ngoài Duy Tâm cung, hầu như đã tìm hết những nơi khác. Y không dám đến Duy Tâm cung, sợ vừa tới gần Đế tôn Cố Cửu Uyên sẽ nhận ra ngay, đến lúc đó trái lại còn tăng thêm phiền phức.
Mộc Huân đành trở về phủ đệ của Loạn Ưng, kiên nhẫn đợi hắn.
Y suy nghĩ rất nhiều, xấu tốt, gay go, bất hạnh, nhấp nhô … tất cả đều nghĩ một lần. Nhưng y không sợ gì cả! Ban đầu y cũng chẳng chấp nhất với phi thăng, nếu đã định sẵn không qua được tình kiếp, vậy thì thôi! Nhưng sư phụ … ừm, tạm thời cứ gạt đi, có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu, đợi sư phụ xuất quan, nếu không cho phép thì y lại nghĩ cách.
Dù sao y và hắn sẽ không xa nhau nữa, tuyệt đối không chia lìa, y thích Loạn Ưng, Loạn Ưng cũng thích y, y không muốn bỏ rơi hắn, cũng không muốn bị bỏ lại!
Hãy là người đọc văn minh, truyện chỉ được post duy nhất tại wordpress của Mingtian023, tất cả những trang khác đều là reup trái phép, nếu bạn thấy được dòng này ở trang web khác mà vẫn còn muốn ủng hộ, xin hãy tự thẹn với lòng và nên biết truyện nhà mình không dành cho các bạn.”
Mộc Huân đợi thật lâu mà vẫn chẳng thấy Loạn Ưng đâu, y bắt đầu sốt ruột, sợ hắn xảy ra chuyện gì, nhưng tìm khắp cả Tâm Vực mà vẫn không tìm được người.
Loạn Ưng đã đi đâu? Chẳng lẽ thật sự ở Duy Tâm cung? Đã lâu như vậy, còn chưa ra nữa sao? Chỉ có cung điện của Đế tôn là y không dám vào.
Chờ … chờ đã …
Nghĩ đến đây, Mộc Huân đột nhiên lóe linh quang, y lập tức đứng dậy, vội vàng xuất môn đến Tinh Hải Vọng Tẫn.
Ở nơi ban đầu tại thuở ban đầu, y trông thấy ngân lang của y.
Hắn cô đơn đứng ở đó, sau lưng là Vọng Tẫn đỏ tươi, trong mắt là Tinh Hải xanh thẳm.
Chóp mũi Mộc Huân nóng lên, hốc mắt đỏ bừng, đến gần Loạn Ưng rồi dùng sức ôm hắn: “Xin lỗi.”
Loạn Ưng mất thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, hắn đợi ở đây lâu lắm rồi, đã gặp ảo giác vô số lần, đã thấy Mộc Huân vô số lần … cho nên hắn không cho rằng người trước mắt là thật.
Mãi đến khi những giọt nước mắt mặn đắng rơi vào môi lưỡi.
Loạn Ưng rốt cục phản ứng, hắn chuyển mắt, giọng khàn cùng cực: “Ngươi …”
“Ta xin lỗi ta xin lỗi …” Mộc Huân không ngừng xin lỗi, không ngừng hôn hắn, không ngừng nói những lời thật lòng, “Ta sẽ không rời xa ngươi nữa, sẽ không bỏ ngươi lại, tha thứ cho ta, Loạn Ưng, xin hãy tha thứ cho ta.”
Thật sự là Mộc Huân, Mộc Huân bằng da bằng thịt, không phải ảo cảnh chạm vào là tan biến.
Đại não Loạn Ưng vang một tiếng, dùng sức ôm chặt y.
Hắn không nghe được gì, không suy xét được chi, đầu óc cứ trống rỗng, chỉ có người trong ngực mới mang đến xúc cảm chân thật cho hắn.
Hắn muốn ôm chặt y, nhất định phải ôm y thật chặt, bất kể ra sao, bất kể xảy ra chuyện gì, dù y muốn chạy, hắn cũng sẽ không buông tay thêm lần nào nữa.
Mùi vị này, chỉ một lần là đủ lắm rồi.
_____
Lúc Hạ Đình bảo: “Bị bỏ rơi, là một điều rất đau khổ.” Lòng mẹ cũng đau …
Bình luận truyện