Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Chương 13: Oa, xích độ



Lệ Toa cầm một cái áp-phích kếch sù mở cửa đi vào, cô còn chưa lên tiếng liền tiếp nhận được bốn đôi mắt kiểu FBI. Chỉ thấy bốn người ngồi trên ghế sô pha, đồng loạt bắt chéo bốn đôi tay, bắt chéo hai chân.

Cô cầm áp-phích che đậy ở trên người một cái: "Các người nhìn tôi như vậy là có ý gì?"

Tiểu Huệ chậm rãi đứng dậy, vòng quanh thân thể Lệ Toa vòng vo hai vòng, đồng thời lỗ mũi đi đến gần ngửi hai cái, ánh mắt nghiêm túc: "Thành thật khai báo, tối hôm qua cô và Quả Táo Quân làm cái gì?"

Lệ Toa cười: "Không có gì hay để khai báo. A, đúng rồi, Quả Táo Quân đã đi làm rồi. Anh ấy bảo tôi đem vật này mang về, nói là có người sẽ rất muốn xem." Nói qua cô đem áp-phích trong tay lấy ra.

Đó là áp-phích khiến cô gái rất trào máu, gương mặt có góc cạnh hợp với cơ ngực, cơ bụng đợi chút các loại bắp thịt tinh sảo, vóc người kiện mỹ, quan trọng nhất là. . . . . . Đây là lõa - thể, xích lõa - trắng trợn, chỉ còn lại một cái quần lót tam giác che đậy phái nam lõa - thể.

Tinh thần Tiểu Tiết nhất thời tỉnh táo, cô lại gần nhận lấy áp-phích, một đôi mắt không sai biệt lắm muốn dính vào phía trên, sau đó trên mặt của cô lộ ra cái loại vẻ mặt như tên trộm, cười lớn nói với Tiểu Huệ: "Ha ha, xem một chút, ngay cả cọng lông đều lộ ra. . . . . . Xích độ này thật là lớn!"

Theo ngón tay của cô Tiểu Huệ nhìn sang, dọc theo bên trong quần quả nhiên thấy mấy cây lông mờ ảo gì đó. . . . . . Nhất thời có một nguồn nhiệt tán loạn ở trong người, cô cũng không thể không thừa nhận xích độ này quả thật có chút lớn rồi.

Đôi chân Thiên ca đổi một vị trí, sờ sờ lỗ mũi, khẽ mỉm cười nhưng không nói lời nào.

Tiểu Phong Tử hỏi: "Người kia là ai?"

Tiểu Tiết một bộ dáng vẻ chuyên gia: "Một minh tinh gần đây rất lửa, trong rất nhiều quảng cáo đều có bóng dáng của anh ta, chỉ là giống như vóc người của anh ta thay đổi tốt hơn." Nói qua cô lại ngắm vài lần trên poster.

Lệ Toa lại cười: "Thiên ca, Quả Táo Quân để cho tôi đem áp-phích này cho anh, nói là tùy anh xử lý, dù sao. . . . . ." Cô nói đến một nửa lại không nói, đem hứng thú của mọi người gắt gao treo lên, sau đó khốc khốc đi vào phòng.

Thiên ca nhún nhún vai: "Các người xem tôi làm gì, phạm nhân đều đã lưu còn không nhanh đi bắt!"

Tiểu Huệ ngồi xuống bên cạnh, vỗ bờ vai của anh một cái: "Gấp cái gì, còn có Quả Táo Quân nữa, chờ cậu ấy trở về nhất định sẽ để cho cậu ấy thành thực khai báo. Hiện tại trước phải giải quyết vấn đề của anh. . . . . ." Cô đoạt lấy áp-phích, ngón tay chỉ cơ ngực phái nam ở trên poster, dáng vẻ giả bộ không hiểu, "Tôi xem vóc người này thế nào không giống như Thiên ca anh thế? Sẽ không thật sự là anh đi?"

Tiểu Tiết ở một bên kêu lên: "Vóc người Thiên ca tốt như vậy? Không nhìn ra . . . . . . Còn có Lọ Lem, cậu và Thiên ca đã đến trình độ thẳng thắn thành khẩn với nhau sao?"

Tiểu Huệ sâu kín quay đầu đi, nhìn cô một cái, tuôn ra mấy chữ: "Ngạc nhiên cái gì, thân thể của cô, tỷ tỷ đều nhìn qua, không phải là cúp A sao?"

Tiểu Tiết hình như thấy được một thanh kiếm hung hăng chọc vào bộ ngực của cô, máu tươi văng khắp nơi. Cô phát điên: "Lọ Lem, cậu là tên khốn kiếp. . . . . ." Cuối cùng, âm thanh của cô bị bao phủ bởi tiếng đóng cửa —— Tiểu Phong Tử lôi kéo cô đi đánh điện tử rồi.

Thiên ca khẽ cười, kéo Tiểu Huệ đang muốn đuổi theo lại: "Em làm gì thế?"

Tiểu Huệ liếc: "Tôi không yên tâm để cho Tiểu Phong Tử cùng nha đầu kia ở trong một căn phòng, ngộ nhỡ một nữ thú tính đại phát, Tiểu Phong Tử nhà tôi không phải là trinh tiết khó giữ được à."

Thiên ca phá lên cười: "Em nói là một người phái nam cao lớn mười tám không bình thường sẽ bị một phái nữ gầy yếu 16 đụng ngã sao? Còn Bá Vương ngạnh thượng cung?"

Tiểu Huệ trừng mắt liếc anh một cái, cười như không cười đem áp-phích nhét vào trong tay Thiên ca: "Lần sau còn chụp hình khiêu dâm nhớ chớ lộ nhiều như vậy, lông đều hiện ra rồi. . . . . ."

Mắt thấy Tiểu Huệ sẽ vào phòng, Thiên ca nhanh chóng đuổi theo, ở trước lúc Tiểu Huệ đóng cửa cùng nhau vào phòng.

Thời điểm Tiểu Huệ còn chưa phản ứng kịp, cũng đã té nhào trên giường, cô giật mình, đưa tay “bộp” một tiếng đánh vào trên lưng Thiên ca, quát: "Kỷ Thiên Hàng, anh tự đâm đầu vào chỗ chết à!"

Vì phòng ngừa cô đột nhiên tập kích, Kỷ Thiên Hàng kẹp lại bắp đùi của cô mới dám yên lòng nói: "Em tin hay không, áp-phích tuyệt đối là xử lý qua, thời điểm anh chụp không có thấp như vậy, tối thiểu bộ vị mấu chốt đều là che kín."

Tiểu Huệ giận quá hóa cười: "Bây giờ tốt nhất anh mau đứng dậy, nếu không tôi không thể bảo đảm miệng của tôi có thể giải tỏa hay không. A, quên nói cho anh biết, mấy ngày trước có người còn gọi điện thoại hỏi tôi có tin tức của anh hay không. Anh nói xem, ngộ nhỡ tôi đem chuyện anh chụp ảnh nude vạch trần, bọn họ sẽ làm như thế nào?"

Trong mắt Thiên ca lóe lên một tia bị thương: "Huệ Huệ thân ái, em thật nhẫn tâm tổn thương thiện lương của anh đây như vậy sao?" Nói qua thân thể anh chuyển, Tiểu Huệ té ở trên giường, buồn bã mà nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Tiểu Huệ thở hổn hển hai cái, cầm gối lên nện ở trên người Kỷ Thiên Hàng: "Mau đưa tiền."

Thiên ca vỗ trán: "Tự em lục soát một chút xem, có thể lục soát nửa xu thì là của em."

Tiểu Huệ hí mắt: "Cũng chụp áp-phích rồi, làm sao có thể không có tiền cầm? Anh không nói cũng được, tôi đi hỏi Quả Táo, cậu ấy nhất định sẽ biết."

Thiên ca cực kỳ bất đắc dĩ: "Huệ Huệ, nói tiền nhiều làm tổn thương cảm tình. Chỉ bằng quan hệ này của hai ta, của anh đều là của em."

Tiểu Huệ đứng dậy, vừa tìm kiếm quần áo trong tủ quần áo, vừa cười: "Ngừng! Tôi không dám cầm loạn đồ của anh, ngộ nhỡ ngẫu nhiên lại là bạn gái anh đưa cho anh, tôi liền thật chết không chỗ chôn cất rồi."

Nghe nói như thế, Thiên ca lập tức từ trên giường ngồi dậy, anh ở sau lưng kêu: "Huệ Huệ, em thật quá xử oan anh rồi, đồ của anh đưa em đều là anh . . . . . . ừ, tính tiền."

Tiểu Huệ cầm một bộ áo đầm màu vàng nhạt bó sát người, ném bên cạnh Kỷ Thiên Hàng, nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy, anh tính tiền, chỉ là vốn muốn đưa cho bạn gái của anh? Được rồi, hiện tại tôi phải thay quần áo, làm phiền anh đi ra ngoài."

Cuối cùng Thiên ca cũng bị đuổi ra phòng của Tiểu Huệ, anh ghé vào cửa gõ vài cái, Tiểu Huệ ở trong phòng cũng không đáp lại anh. Bởi vì Tiểu Huệ nhớ tới chuyện tình thật lâu trước đây để cho cô nổi trận lôi đình.

Mỗi năm thời điểm cô sinh nhật, Thiên ca không có tim không có phổi ném cho cô một cái đồng hồ đeo tay, nói anh cầm đồng hồ nữ sinh cũng không dùng nên sẽ đưa cho cô. Tiểu Huệ còn tưởng rằng lương tâm Thiên ca trỗi dậy, kết quả ngày thứ nhất mang theo đồng hồ đeo tay, liền gặp phải một nữ sinh cứng rắn ép Tiểu Huệ đem đồng hồ đeo tay trả lại cho mình. Tiểu Huệ còn cùng người nọ vì vấn đề quyền sở hữu đồng hồ mà cãi thật lâu, cho đến khi có bạn học chính nghĩa ngôn từ chứng minh: quả thật Kỷ Thiên Hàng cùng nữ sinh này đi rất gần, hơn nữa mang theo nữ sinh đi qua tiệm đồng hồ. . . . . . Tiểu Huệ đập đồng hồ đeo tay kia tại chỗ, cũng vì vậy các bạn học trong lớp rơi xuống một cái "Mỹ danh" nữ bạo lực. Kết quả sau khi Thiên ca nghe nói chuyện này vẫn còn chạy tới trêu chọc khiêu khích, nói cái gì mà đáng tiếc cho cái đồng hồ kia, Tiểu Huệ tức giận nửa tháng không có nói chuyện với anh.

Tiểu Huệ ngã xuống giường, đem trần nhà tưởng tượng thành gương mặt một người nào đó muốn bị ăn đòn, sau đó hung trợn mắt nhìn chằm chằm, oán khí phát tiết lại bị khơi mào dậy. Cuối cùng, điện thoại vang lên, là chủ nhiệm phòng làm việc, Tiểu Huệ thu hồi tâm tình, đành phải rất hầu hạ.

Chủ nhiệm cười nói: "Tiểu Huệ à, nhà trai đã ra cửa, cô cũng chuẩn bị một chút đi thôi, nhớ mặc chính thức điểm."

Tiểu Huệ chỉ có thể trả lời vâng vâng dạ dạ, bởi vì chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên đã kết hôn có đứa bé, bình sinh một chuyện vui nhất chính là giới thiệu đối tượng cho cô nương trẻ tuổi, theo cô cách nói là "Tôi giới thiệu mười trong đó có chín đôi là thành". Mà khi làm việc cùng phòng các cô gái đều lập gia đình và lập gia đình, sinh con và sinh con, còn có thề cả đời làm lão bà cô, chủ nhiệm liền đem mục tiêu chuyển sang Tiểu Huệ. Tiểu Huệ thở dài một hơi. . . . . .

Cửa, Tiểu Tiết lôi kéo Thiên ca làm một ngày N lần khuyên bảo, chủ đề chính là "Cùng tôi trở về đi thôi", cô cũng không có biện pháp, Viện Trưởng đại nhân ngày ngày điện thoại thúc giục, vẫn dùng tiền đồ của cô để uy hiếp.

Thiên ca bất đắc dĩ: "Ngoan, cô bảo viện trưởng gọi điện thoại cho tôi, tôi nói phục ông ấy."

Rốt cuộc Tiểu Tiết thở dài một hơi: "Đại ca, anh nói sớm tí, như vậy thì tôi cũng vậy cũng không cần đi thật xa xôi để đuổi tới rồi."

Thiên ca nhướng mi một chút: "Đây không phải là vô cùng tốt, nếu không cô và Tiểu Phong Tử gặp thế nào? Tiểu Phong Tử, cậu thấy đúng không?"

Tiểu Tiết chợt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tiểu Phong Tử đứng ở sau lưng, cô trợn mắt nhìn Thiên ca vài cái, để thể hiện bất mãn của cô.

Tiểu Phong Tử cũng rất bình tĩnh đáp một câu: "Anh rể, vừa mới rồi em thấy Lọ Lem ăn mặc thật xinh đẹp đi ra cửa. . . . . ."

Thiên ca lập tức đứng lên: "Cái gì?" Chợt anh nhớ tới mới vừa rồi Tiểu Huệ nói muốn mặc quần áo, còn có một vài bộ váy, cô mặc xinh đẹp như vậy đi làm gì? Thiên ca nhất thời khẩn trương.

Vẻ mặt Tiểu Phong Tử vô cùng thành khẩn : "Lúc anh và Tiểu Tiết nói chuyện, em còn nghe chị ấy nói là đi xem mắt. . . . . ."

Cậu vừa nói xong liền nhìn thấy Thiên ca nắm áo khoác lên chạy đuổi theo.

Tiểu Tiết chỉ cảm thấy có một trận gió từ trên mặt thổi qua, cô không thể tin hỏi: "Lọ Lem xem mắt? Không phải chứ?"

Tiểu Phong Tử nở nụ cười: "Chúng ta đi chơi điện tử đi, tôi còn không có học được đấy."

Tiểu Tiết có chút sửng sốt, làm sao nhìn Tiểu Phong Tử cười có điểm quái lạ thế này.

Tiểu Phong Tử cười đến càng chân thành rồi, cậu tuyệt đối sẽ không nói cho Tiểu Tiết, chuyện xem mắt vừa rồi là do cậu bịa chuyện, nguyên nhân à, chính cậu biết là được. Dĩ nhiên cậu cũng hi vọng anh rể cố gắng hơn, không cần phụ công mình tạo cơ hội cho bọn họ.

. . . . . .

Thời điểm Thiên ca chạy đuổi theo, Tiểu Huệ vừa lúc ngồi lên xe taxi, anh tay mắt lanh lẹ mở cửa bên kia ra.

Tài xế quay đầu nhìn bọn họ một cái: "Hai người các người đều là đi khách sạn Quân Viên sao?"

Nhìn khuôn mặt vô sỉ của Kỷ Thiên Hàng, Tiểu Huệ thật muốn một cước đạp anh xuống. Chỉ là trước mặt người ngoài, cô vẫn khống chế tính khí, ôn tồn hỏi anh muốn đi nơi nào.

Thiên ca nhếch miệng cười một tiếng: "Cũng giống em."

Tài xế ngầm hiểu, lái xe đi, nghĩ thầm: vậy đại khái là một đôi tiểu tình nhân giận dỗi đi, đầu năm nay người trẻ tuổi liền yêu mù quáng giày vò nhau, haizz. . . . . .

Thiên ca tỉ mỉ quan sát trang phục của Tiểu Huệ, chỉ thấy áo đầm màu vàng nhạt đem vóc người xinh đẹp của cô làm nổi bật lên. Cổ áo còn mơ hồ có thể nhìn đến sự nghiệp tuyến đầu, theo đường cong xuống, váy ở trên eo buộc chặt đường cong, bởi vì loại thiết kế này có thể nhìn eo nhỏ xinh đẹp, mà vào lúc này cô đang ngồi, đường cong hình chữ S còn lộ rõ. Đuôi váy chỉ tới đầu gối, hai đường cong nhu hòa bảo dưỡng cặp đùi đẹp cứ như vậy bại lộ ở trong đôi mắt Thiên ca.

Thiên ca nuốt nước miếng một cái, mỉm cười tiến tới: "Mặc dù đã ôm qua sờ qua, nhưng tận mắt thấy vẫn cảm thấy rất giật mình."

Tiểu Huệ qua loa mà cười một chút: "Đa tạ khích lệ."

Chỉ là một câu nói của cô còn chưa nói hết, trên người liền bị đắp lên một món áo khoác tây trang nam, lại nghe thấy Thiên ca rống với tài xế: "Sư phụ, làm phiền ngài dừng lại ở một bên."

Anh cơ hồ là ôm Tiểu Huệ xuống xe, ở trong quá trình này, đầu của anh đụng vài cái trên đầu taxi, trên ót lưu lại mấy dấu đỏ chứng minh anh có nhiều gấp gáp.

Tiểu Huệ lại một lần nữa bị giật mình, cô hướng về phía Kỷ Thiên Hàng rống: "Đại ca, anh làm gì vậy, trước công chúng cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng là phạm pháp đó!"

Kỷ Thiên Hàng có chút thở không ra hơi, anh đem cô gái trong ngực hướng lên đứng thẳng một chút, ôm chặt hơn một chút. Sau đó vô sỉ, cười một tiếng: "Tiểu nha đầu, mấy năm không có ôm, nặng không ít."

Một bên khóe miệng Tiểu Huệ giơ lên, một cái tay xinh đẹp theo trên lưng anh đi xuống, đến ngang hông liền hung hăng bấm một cái: "Lại bắt đầu phạm pháp đúng không?"

Thiên ca ấp úng một phen, sau đó cả đầu cũng chôn ở giữa cổ gáy Tiểu Huệ, hít một hơi thật dài: "Quên nói cho em, quần áo em rách."

Tiểu Huệ khinh bỉ nhìn anh một cái: "Bệnh thần kinh, tôi đây quần áo thật tốt. . . . . ."

Thời điểm cô đang nói lời này, bỗng nhiên có cảm giác ngang hông chợt lạnh, cô còn không kịp phản kháng cái gì, đã nghe được “xoẹt” một tiếng, đó là âm thanh đường cong ngang hông bị kéo mở.

Kỷ Thiên Hàng nhếch miệng cười một tiếng: "Thật rách."

Sau đó “bốp” một tiếng, đó là âm thanh quả đấm hôn lên khuôn mặt sát gần nhau va chạm; “cộp cộp” hai tiếng, đó là âm thanh giày cao gót chạm đất. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện