Mưu Đồ
Chương 19
Editor: An Hạ
Thành thật mà nói, Lâm Cảnh Tinh không phải là người dễ bị lừa gạt. Đối với lý do thoái thác của Giang Nhị, cô vẫn để ở trong lòng. Vì vậy cô gọi điện thoại hỏi thăm ông cụ Giang, sau đó nói bóng nói gió chuyện Giang Nhị rất bận rộn trong khoảng thời gian này.
Như Giang Nhị đã nói, trường học của cô vốn dĩ cách chỗ làm của Giang Nhị rất xa, tội gì anh ta phải chạy tới chạy lui mỗi ngày?
Vừa nghĩ như thế, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy những gì Giang Nhị nói có thể là sự thật, cho nên cô cũng yên tâm hơn.
Mới đầu cô còn hơi do dự khi nào nên dọn ra ngoài. Dù sao trong lúc dọn phòng, Ngô Vận Vận cũng sẽcó ý kiến.
Nhưng mà dần dần Lâm Cảnh Tinh không thể chịu nổi bản chất khoan dùng của mình.
Nguyên nhân là do Ngô Vận Vận lại dắt Âu Dương Lăng Phong về phòng, Lâm Cảnh Tinh đã phát hiệnra “áo mưa” đã dùng qua ở dưới giường mình.
Điều này khiến cho Lâm Cảnh Tinh tức đến đỏ mặt, cũng không thèm cãi nhau với Ngô Vận Vận, trực tiếp thu dọn đồ đạc trong phòng.
Bình thường mối quan hệ bạn bè trong lớp của Lâm Cảnh Tinh khá tốt, vừa nghe cô nói muốn dọn ra ngoài, có vài bạn học liền tới giúp.
Chẳng qua Lâm Cảnh Tinh không có nhiều đồ để mang đi. Bên chỗ Giang Nhị có đầy đủ mọi thứ, cô chỉ cần mang theo vài bộ quần áo để thay là được.
Xoay tới xoay lui đã qua một tuần.
Lâm Cảnh Tinh đã vào ở trong căn hộ của Giang Nhị được một tuần.
một tuần này trôi qua rất yên tĩnh. Như Giang Nhị đã nói, anh không đến đây lần nào cả, ngay cả gọi điện thoại cũng rất ít, thỉnh thoảng chỉ gửi vài ba tin nhắn ngắn tới, hỏi cô đã ăn cơm chưa? đã dọn ra ngoài chưa? Vân vân và vân vân…
Lâm Cảnh Tinh toàn đáp lại bằng những câu trả lời cụt ngủn.
Cho nên dần dần Giang Nhị cũng không gửi tin nhắn tới nữa.
Phải nói rằng đây là cuộc sống mà Lâm Cảnh Tinh khao khát nhất, những ngày không có Giang Nhị thực sự là những ngày tươi sáng nhất.
Tuy nhiên có một chuyện khiến Lâm Cảnh Tinh phải chú ý tới, đó chính là Âu Dương Lăng Phong – bạn trai của Ngô Vận Vận.
Cũng từ cuộc tán gẫu ngày hôm đó, Lâm Cảnh Tinh mới biết được tại sao cô cảm thấy cái tên này lại nghe quen như vậy. Nguyên nhân là do người đàn ông đó lại là hội trưởng hội học sinh khóa này. Có người nói rằng anh ta rất cao lớn, đẹp trai, gia đình lại khá giả, là hoàng tử trong mộng của rất nhiều côgái.
Những người này… không phải bị mù rồi chứ? Lâm Cảnh Tinh đang gặm đùi gà, trong lòng thầm phỉ báng.
Trong lòng cô, Âu Dương Lăng Phong giống như cái “áo mưa” mà cô phát hiện ở dưới giường, đại diện cho sự tục tĩu, thứ dơ bẩn, loại đàn ông “t*ng trùng lên não.”
một người đàn ông như vậy mà gọi là hoàng tử sao? Xì!!! ――
Tỉnh lại đi! Còn không bằng Giang Nhị!
Ít ra sau khi dùng xong, anh ta còn vứt vào thùng rác trong nhà vệ sinh!
Chẳng qua Lâm Cảnh Tinh không muốn dính dáng gì tới loại đàn ông như vậy, nhưng mà Âu Dương Lăng Phong lại luôn xuất hiện ở trước mặt cô.
Tục ngữ có câu: Lần đầu là trùng hợp, lần thứ hai là vô tình gặp lại, vậy thì lần thứ ba chắc chắn là cố ý.
Lần thứ ba gặp được Âu Dương Lăng Phong là ở trong thư viện của trường. Lâm Cảnh Tinh không có hứng thú để chào hỏi, chỉ gật đầu rồi quẹt thẻ đi vào thư viện.
Thế nhưng Âu Dương Lăng Phong cũng đi theo vào trong đó, hơn nữa còn ngồi tại bàn của Lâm Cảnh Tinh.
Thư viện rất yên tĩnh, mọi người đều làm việc của mình, Lâm Cảnh Tinh cũng vậy.
Lần trước cô chưa đọc xong cuốn truyện tiểu thuyết tình yêu, cuối cùng lần này cũng có thể đọc xong.
Tuy nhiên, trong lúc cô đang chìm đắm vào nội dung cuốn truyện thì bên cạnh bỗng có tiếng động. Lâm Cảnh Tinh không ngẩng đầu lên, một giọng nói nhỏ phát ra từ bên cạnh.
“Em thích đọc những cuốn tiểu thuyết này sao?”
Là tên đeo bám dai dẳng Âu Dương Lăng Phong!
Từ nhỏ, Lâm Cảnh Tinh đã được bồi dưỡng những thói quen tốt, phép tắc lịch sự cũng là một trong số đó. cô gật đầu, rốt cuộc cũng trả lời lại.
Âu Dương Lăng Phong mỉm cười: “Nhìn chung các cô gái yêu thích truyện tiểu thuyết tình yêu đều có suy nghĩ lãng mạn, dĩ nhiên thỉnh thoảng có người cũng tự sáng tác chút gì đó… Cảnh Tinh, em có nghĩ tới việc tự sáng tác không?”
Tự sáng tác? Thôi bỏ đi!
Lâm Cảnh Tinh không muốn nói ra chuyện cô bạn thân Bạch Phi Phi của mình cũng là một tác giả viết truyện tiểu thuyết tình cảm, nhưng tới giờ vẫn chưa được xuất bản. Thậm chí cô đã vào đường link truyện của cô ấy xem thử, lượt xem, lượt bình chọn đều chẳng ra sao cả…
Lâm Cảnh Tinh cảm thấy mình không phù hợp với nghề này, hơn nữa ――
Điều quan trọng là Âu Dương Lăng Phong đang ngồi rất gần cô.
Thành thật mà nói, mùi hương trên người Âu Dương Lăng Phong cũng không khó chịu, hình như còn có chút mùi thơm kỳ lạ nữa. Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh không có thói quen dựa gần vào người một người lạ, cũng không thích mùi hương kỳ lạ trên người một người đàn ông.
Bỏ cuốn truyện xuống, Lâm Cảnh Tinh quyết định về nhà.
“Sao vậy? không đọc tiếp sao? Hình như bên ngoài trời đang mưa, tôi đưa em về…”
“không cần đâu…” Lâm Cảnh Tinh định xua tay từ chối, Âu Dương Lăng Phong đã vồn vã giúp cô cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài.
Lâm Cảnh Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà cô vẫn là người chậm tiêu, vô tư. cô suy nghĩ mộtchút, có thể người ta thực sự có ý tốt.
Quả nhiên bên ngoài trời đang mưa. Lâm Cảnh Tinh không mang theo dù, mà Âu Dương Lăng Phong đường đường là một thanh niên cao lớn mà lại mang theo một cây dù nhỏ xíu.
Mà việc khiến Lâm Cảnh Tinh chú ý tới là hơn nửa người của Âu Dương Lăng Phong đang ở ngoài mưa gió.
Lúc Lâm Cảnh Tinh về đến trước cửa nhà, cô quay đầu lại thì thấy hơn nửa người của Âu Dương Lăng Phong đã ướt đẫm.
“Vô cùng xin lỗi anh! anh không sao chứ?”
Dù sao cũng là ân nhân giúp mình, hiện tại cả người ướt đẫm, dáng vẻ đáng thương khiến Lâm Cảnh Tinh thấy hơi áy náy.
Đôi mắt của Âu Dương Lăng Phong lóe lên tia sáng, anh ta muốn nói không mời anh vào nhà ngồi chơi một chút sao? Đây chính là thời cơ tốt! Trai chưa vợ, gái chưa chồng, trời đất tối đen, điều gì đến sẽđến.
Nhưng Lâm Cảnh Tinh lại không nhìn ra lòng dạ đen tối của anh ta.
cô lo lắng nhìn Âu Dương Lăng Phong, không có ý định mời anh ta vào nhà mà chỉ nói: “Cả người anhướt hết rồi, nhanh chóng quay về thay quần áo đi. Cám ơn anh về chuyện ngày hôm nay!”
Đáng thương cho Âu Dương Lăng Phong bày ra tư thế đẹp trai nhất, chỉ hy vọng cô gái ngốc nghếch trước mắt nhào vào lòng anh. Tuy nhiên, anh không ngờ người ta lại không thèm liếc nhìn anh một lần nào, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Hiển nhiên Âu Dương Lăng Phong cũng có chút thủ đoạn, trong lòng biết rõ hôm nay chỉ là khởi đầu.
Vì vậy anh gật đầu và nói: “Được, tôi đi về trước đây! Em ở trong này sao? không phải em luôn ở trong ký túc xá sao?”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh trở nên cứng đờ. một lúc sau, cô cười ngượng: “Ha ha ha… Đây là nhà người thân của tôi… Tôi… Tôi chỉ ở nhờ mà thôi…”
Làm sao một người rất giỏi về việc đoán suy nghĩ qua sắc mặt như Âu Dương Lăng Phong lại không nhìn ra vẻ mặt cứng đờ của Lâm Cảnh Tinh cơ chứ? Trong lòng anh cũng hiểu ra chút ít, chẳng trách Ngô Vận Vận nói quần áo cô gái này mặc đều thuộc hàng chất lượng cao cấp. Đây là khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở Thanh Thành, cô gái này nói là của người thân, nhưng mà khuôn mặt lại cứng đờ, lại né tránh ánh mắt của anh, cô ta nhất định đang nói dối!
Lúc này Âu Dương Lăng Phong đã cho rằng Lâm Cảnh Tinh là người tình được bao nuôi, trong lòng lại càng khinh bỉ. Cũng đúng, anh đã mất chút hứng thú với trò chơi này rồi.
Âu Dương Lăng Phong anh không thèm lượm lại chiếc giày dơ bẩn mà người khác đã mang qua.
Nhưng mà ――
Nhìn thấy gương mặt ngọt ngào và cơ thể đầy đặn, quyến rũ của Lâm Cảnh Tinh, Âu Dương Lăng Phong liền cười dịu dàng.
“Tôi đi về trước, em nghỉ ngơi cho tốt!”
Lâm Cảnh Tinh không có thiện cảm với Âu Dương Lăng Phong. cô thuộc kiểu người tin vào ấn tượng đầu tiên, giống như ấn tượng đầu tiên của cô về Giang Nhị không tốt, cho nên sau này cô vẫn khôngthích anh ta.
Cũng giống như vậy, lần đầu tiên cô gặp Âu Dương Lăng Phong là trong tình huống đó, hiển nhiên sau này anh ta dịu dàng như thế nào, lấy lòng cô ra sao, trong lòng Lâm Cảnh Tinh vẫn mắc một cái gai.
Chẳng qua cô không có thói quen nghĩ xấu về người khác. Đối với ý tốt lần này của Âu Dương Lăng Phong, cô chỉ tự cho rằng đó là bản chất ga lăng của một người đàn ông.
Thế nhưng dần dần tần suất bắt gặp Âu Dương Lăng Phong càng nhiều, ngoại trừ thư viện còn có căn tin, thậm chí trong lớp học cũng gặp được anh ta.
Lâm Cảnh Tinh liên tục than khổ về chuyện này. Tại sao lại thê thảm vậy chứ? anh ta không thấy ánh mắt của Ngô Vận Vận đã tóe ra lửa rồi sao?
Cứ như vậy, cuộc sống độc thân vui vẻ của Lâm Cảnh Tinh có chút phiền não.
Hôm nay, Lâm Cảnh Tinh lại gặp Âu Dương Lăng Phong ở trước cổng trường. Khi cô không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Vận Vận bên cạnh anh ta, cô muốn lùi về sau để chạy trốn theo bản năng.
Thế nhưng cô đâu biết rằng mặc dù Âu Dương Lăng Phong đưa lưng về phía cô, nhưng hình như anh ta có cặp mắt sau gáy. anh ta xoay người lại thì trông thấy cô, nhanh chóng chạy tới.
“Cảnh Tinh, em cũng ở đây sao?”
“Ừ, thật trùng hợp!”
Lâm Cảnh Tinh trả lời ấp úng, nhưng trong lòng lại thầm mắng, tại sao lại xui xẻo như vậy? Lâm Cảnh Tinh muốn kiếm cớ rời đi, Âu Dương Lăng Phong lại nghĩ cách nói vài câu bông đùa với Lâm Cảnh Tinh để cô vui vẻ.
Những câu chuyện hài lọt vào tai Lâm Cảnh Tinh giống như là một câu chuyện nhạt nhẽo.
Cuối cùng Lâm Cảnh Tinh không thể chịu đựng được nữa, cô liền ngắt lời Âu Dương Lăng Phong đangnói không ngừng nghỉ: “Âu Dương Lăng Phong, Ngô Vận Vận đâu?”
“A…” Âu Dương Lăng Phong ngẩn người, đôi mắt liền cụp xuống, giọng nói buồn bã: “Chúng tôi đã chia tay rồi.”
Thành thật mà nói, Lâm Cảnh Tinh không hề cảm thấy bất ngờ. Dựa theo tính cách của Ngô Vận Vận, chia tay giống như việc vứt bỏ một miếng giẻ. cô đã sớm biết trước kết quả là vậy rồi.
Chẳng qua không ngờ sau khi chia tay, Âu Dương Lăng Phong lại tới dây dưa với cô.
Trong lòng có chút chán ghét, gương mặt của Lâm Cảnh Tinh sa sầm lại.
“Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”
“Cảnh Tinh, đợi một chút! Tôi đưa em về…”
“không cần!”
Lâm Cảnh Tinh từ chối, thế nhưng Âu Dương Lăng Phong vẫn không từ bỏ, ngược lại còn nắm lấy bả vai của Lâm Cảnh Tinh: “Cảnh Tinh, em sao vậy? Em giận tôi sao? Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không nên…”
“anh im đi!” Rốt cuộc sự kiên nhẫn của Lâm Cảnh Tinh đã lên đến đỉnh điểm. Khi con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người, em gái ngọt ngào bị dồn ép cũng sẽ nổi cáu! Lâm Cảnh Tinh đẩy Âu Dương Lăng Phong ra: “anh cách xa tôi một chút!”
Âu Dương Lăng Phong không để ý, loạng choạng lùi ra sau vài bước mới đứng vững được.
Nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh nổi cáu, trong mắt Âu Dương Lăng Phong xẹt qua tia sáng dữ tợn, thế nhưng anh ta đã nhanh chóng che giấu nó, thay vào đó là dáng vẻ dịu dàng, lịch thiệp.
“Cảnh Tinh! Xin lỗi, tôi…”
Lâm Cảnh Tinh lười nghe những lời nói nhảm của người này, trực tiếp gọi một chiếc xe taxi, tức giận lách người rời đi.
Bỏ mặc Âu Dương Lăng Phong đứng ở đó. một lúc lâu sau, anh ta mới đưa tay lên che miệng, khẽ mỉm cười.
“Trò chơi càng ngày càng thú vị không phải sao?”
Thành thật mà nói, Lâm Cảnh Tinh không phải là người dễ bị lừa gạt. Đối với lý do thoái thác của Giang Nhị, cô vẫn để ở trong lòng. Vì vậy cô gọi điện thoại hỏi thăm ông cụ Giang, sau đó nói bóng nói gió chuyện Giang Nhị rất bận rộn trong khoảng thời gian này.
Như Giang Nhị đã nói, trường học của cô vốn dĩ cách chỗ làm của Giang Nhị rất xa, tội gì anh ta phải chạy tới chạy lui mỗi ngày?
Vừa nghĩ như thế, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy những gì Giang Nhị nói có thể là sự thật, cho nên cô cũng yên tâm hơn.
Mới đầu cô còn hơi do dự khi nào nên dọn ra ngoài. Dù sao trong lúc dọn phòng, Ngô Vận Vận cũng sẽcó ý kiến.
Nhưng mà dần dần Lâm Cảnh Tinh không thể chịu nổi bản chất khoan dùng của mình.
Nguyên nhân là do Ngô Vận Vận lại dắt Âu Dương Lăng Phong về phòng, Lâm Cảnh Tinh đã phát hiệnra “áo mưa” đã dùng qua ở dưới giường mình.
Điều này khiến cho Lâm Cảnh Tinh tức đến đỏ mặt, cũng không thèm cãi nhau với Ngô Vận Vận, trực tiếp thu dọn đồ đạc trong phòng.
Bình thường mối quan hệ bạn bè trong lớp của Lâm Cảnh Tinh khá tốt, vừa nghe cô nói muốn dọn ra ngoài, có vài bạn học liền tới giúp.
Chẳng qua Lâm Cảnh Tinh không có nhiều đồ để mang đi. Bên chỗ Giang Nhị có đầy đủ mọi thứ, cô chỉ cần mang theo vài bộ quần áo để thay là được.
Xoay tới xoay lui đã qua một tuần.
Lâm Cảnh Tinh đã vào ở trong căn hộ của Giang Nhị được một tuần.
một tuần này trôi qua rất yên tĩnh. Như Giang Nhị đã nói, anh không đến đây lần nào cả, ngay cả gọi điện thoại cũng rất ít, thỉnh thoảng chỉ gửi vài ba tin nhắn ngắn tới, hỏi cô đã ăn cơm chưa? đã dọn ra ngoài chưa? Vân vân và vân vân…
Lâm Cảnh Tinh toàn đáp lại bằng những câu trả lời cụt ngủn.
Cho nên dần dần Giang Nhị cũng không gửi tin nhắn tới nữa.
Phải nói rằng đây là cuộc sống mà Lâm Cảnh Tinh khao khát nhất, những ngày không có Giang Nhị thực sự là những ngày tươi sáng nhất.
Tuy nhiên có một chuyện khiến Lâm Cảnh Tinh phải chú ý tới, đó chính là Âu Dương Lăng Phong – bạn trai của Ngô Vận Vận.
Cũng từ cuộc tán gẫu ngày hôm đó, Lâm Cảnh Tinh mới biết được tại sao cô cảm thấy cái tên này lại nghe quen như vậy. Nguyên nhân là do người đàn ông đó lại là hội trưởng hội học sinh khóa này. Có người nói rằng anh ta rất cao lớn, đẹp trai, gia đình lại khá giả, là hoàng tử trong mộng của rất nhiều côgái.
Những người này… không phải bị mù rồi chứ? Lâm Cảnh Tinh đang gặm đùi gà, trong lòng thầm phỉ báng.
Trong lòng cô, Âu Dương Lăng Phong giống như cái “áo mưa” mà cô phát hiện ở dưới giường, đại diện cho sự tục tĩu, thứ dơ bẩn, loại đàn ông “t*ng trùng lên não.”
một người đàn ông như vậy mà gọi là hoàng tử sao? Xì!!! ――
Tỉnh lại đi! Còn không bằng Giang Nhị!
Ít ra sau khi dùng xong, anh ta còn vứt vào thùng rác trong nhà vệ sinh!
Chẳng qua Lâm Cảnh Tinh không muốn dính dáng gì tới loại đàn ông như vậy, nhưng mà Âu Dương Lăng Phong lại luôn xuất hiện ở trước mặt cô.
Tục ngữ có câu: Lần đầu là trùng hợp, lần thứ hai là vô tình gặp lại, vậy thì lần thứ ba chắc chắn là cố ý.
Lần thứ ba gặp được Âu Dương Lăng Phong là ở trong thư viện của trường. Lâm Cảnh Tinh không có hứng thú để chào hỏi, chỉ gật đầu rồi quẹt thẻ đi vào thư viện.
Thế nhưng Âu Dương Lăng Phong cũng đi theo vào trong đó, hơn nữa còn ngồi tại bàn của Lâm Cảnh Tinh.
Thư viện rất yên tĩnh, mọi người đều làm việc của mình, Lâm Cảnh Tinh cũng vậy.
Lần trước cô chưa đọc xong cuốn truyện tiểu thuyết tình yêu, cuối cùng lần này cũng có thể đọc xong.
Tuy nhiên, trong lúc cô đang chìm đắm vào nội dung cuốn truyện thì bên cạnh bỗng có tiếng động. Lâm Cảnh Tinh không ngẩng đầu lên, một giọng nói nhỏ phát ra từ bên cạnh.
“Em thích đọc những cuốn tiểu thuyết này sao?”
Là tên đeo bám dai dẳng Âu Dương Lăng Phong!
Từ nhỏ, Lâm Cảnh Tinh đã được bồi dưỡng những thói quen tốt, phép tắc lịch sự cũng là một trong số đó. cô gật đầu, rốt cuộc cũng trả lời lại.
Âu Dương Lăng Phong mỉm cười: “Nhìn chung các cô gái yêu thích truyện tiểu thuyết tình yêu đều có suy nghĩ lãng mạn, dĩ nhiên thỉnh thoảng có người cũng tự sáng tác chút gì đó… Cảnh Tinh, em có nghĩ tới việc tự sáng tác không?”
Tự sáng tác? Thôi bỏ đi!
Lâm Cảnh Tinh không muốn nói ra chuyện cô bạn thân Bạch Phi Phi của mình cũng là một tác giả viết truyện tiểu thuyết tình cảm, nhưng tới giờ vẫn chưa được xuất bản. Thậm chí cô đã vào đường link truyện của cô ấy xem thử, lượt xem, lượt bình chọn đều chẳng ra sao cả…
Lâm Cảnh Tinh cảm thấy mình không phù hợp với nghề này, hơn nữa ――
Điều quan trọng là Âu Dương Lăng Phong đang ngồi rất gần cô.
Thành thật mà nói, mùi hương trên người Âu Dương Lăng Phong cũng không khó chịu, hình như còn có chút mùi thơm kỳ lạ nữa. Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh không có thói quen dựa gần vào người một người lạ, cũng không thích mùi hương kỳ lạ trên người một người đàn ông.
Bỏ cuốn truyện xuống, Lâm Cảnh Tinh quyết định về nhà.
“Sao vậy? không đọc tiếp sao? Hình như bên ngoài trời đang mưa, tôi đưa em về…”
“không cần đâu…” Lâm Cảnh Tinh định xua tay từ chối, Âu Dương Lăng Phong đã vồn vã giúp cô cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài.
Lâm Cảnh Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà cô vẫn là người chậm tiêu, vô tư. cô suy nghĩ mộtchút, có thể người ta thực sự có ý tốt.
Quả nhiên bên ngoài trời đang mưa. Lâm Cảnh Tinh không mang theo dù, mà Âu Dương Lăng Phong đường đường là một thanh niên cao lớn mà lại mang theo một cây dù nhỏ xíu.
Mà việc khiến Lâm Cảnh Tinh chú ý tới là hơn nửa người của Âu Dương Lăng Phong đang ở ngoài mưa gió.
Lúc Lâm Cảnh Tinh về đến trước cửa nhà, cô quay đầu lại thì thấy hơn nửa người của Âu Dương Lăng Phong đã ướt đẫm.
“Vô cùng xin lỗi anh! anh không sao chứ?”
Dù sao cũng là ân nhân giúp mình, hiện tại cả người ướt đẫm, dáng vẻ đáng thương khiến Lâm Cảnh Tinh thấy hơi áy náy.
Đôi mắt của Âu Dương Lăng Phong lóe lên tia sáng, anh ta muốn nói không mời anh vào nhà ngồi chơi một chút sao? Đây chính là thời cơ tốt! Trai chưa vợ, gái chưa chồng, trời đất tối đen, điều gì đến sẽđến.
Nhưng Lâm Cảnh Tinh lại không nhìn ra lòng dạ đen tối của anh ta.
cô lo lắng nhìn Âu Dương Lăng Phong, không có ý định mời anh ta vào nhà mà chỉ nói: “Cả người anhướt hết rồi, nhanh chóng quay về thay quần áo đi. Cám ơn anh về chuyện ngày hôm nay!”
Đáng thương cho Âu Dương Lăng Phong bày ra tư thế đẹp trai nhất, chỉ hy vọng cô gái ngốc nghếch trước mắt nhào vào lòng anh. Tuy nhiên, anh không ngờ người ta lại không thèm liếc nhìn anh một lần nào, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Hiển nhiên Âu Dương Lăng Phong cũng có chút thủ đoạn, trong lòng biết rõ hôm nay chỉ là khởi đầu.
Vì vậy anh gật đầu và nói: “Được, tôi đi về trước đây! Em ở trong này sao? không phải em luôn ở trong ký túc xá sao?”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh trở nên cứng đờ. một lúc sau, cô cười ngượng: “Ha ha ha… Đây là nhà người thân của tôi… Tôi… Tôi chỉ ở nhờ mà thôi…”
Làm sao một người rất giỏi về việc đoán suy nghĩ qua sắc mặt như Âu Dương Lăng Phong lại không nhìn ra vẻ mặt cứng đờ của Lâm Cảnh Tinh cơ chứ? Trong lòng anh cũng hiểu ra chút ít, chẳng trách Ngô Vận Vận nói quần áo cô gái này mặc đều thuộc hàng chất lượng cao cấp. Đây là khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở Thanh Thành, cô gái này nói là của người thân, nhưng mà khuôn mặt lại cứng đờ, lại né tránh ánh mắt của anh, cô ta nhất định đang nói dối!
Lúc này Âu Dương Lăng Phong đã cho rằng Lâm Cảnh Tinh là người tình được bao nuôi, trong lòng lại càng khinh bỉ. Cũng đúng, anh đã mất chút hứng thú với trò chơi này rồi.
Âu Dương Lăng Phong anh không thèm lượm lại chiếc giày dơ bẩn mà người khác đã mang qua.
Nhưng mà ――
Nhìn thấy gương mặt ngọt ngào và cơ thể đầy đặn, quyến rũ của Lâm Cảnh Tinh, Âu Dương Lăng Phong liền cười dịu dàng.
“Tôi đi về trước, em nghỉ ngơi cho tốt!”
Lâm Cảnh Tinh không có thiện cảm với Âu Dương Lăng Phong. cô thuộc kiểu người tin vào ấn tượng đầu tiên, giống như ấn tượng đầu tiên của cô về Giang Nhị không tốt, cho nên sau này cô vẫn khôngthích anh ta.
Cũng giống như vậy, lần đầu tiên cô gặp Âu Dương Lăng Phong là trong tình huống đó, hiển nhiên sau này anh ta dịu dàng như thế nào, lấy lòng cô ra sao, trong lòng Lâm Cảnh Tinh vẫn mắc một cái gai.
Chẳng qua cô không có thói quen nghĩ xấu về người khác. Đối với ý tốt lần này của Âu Dương Lăng Phong, cô chỉ tự cho rằng đó là bản chất ga lăng của một người đàn ông.
Thế nhưng dần dần tần suất bắt gặp Âu Dương Lăng Phong càng nhiều, ngoại trừ thư viện còn có căn tin, thậm chí trong lớp học cũng gặp được anh ta.
Lâm Cảnh Tinh liên tục than khổ về chuyện này. Tại sao lại thê thảm vậy chứ? anh ta không thấy ánh mắt của Ngô Vận Vận đã tóe ra lửa rồi sao?
Cứ như vậy, cuộc sống độc thân vui vẻ của Lâm Cảnh Tinh có chút phiền não.
Hôm nay, Lâm Cảnh Tinh lại gặp Âu Dương Lăng Phong ở trước cổng trường. Khi cô không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Vận Vận bên cạnh anh ta, cô muốn lùi về sau để chạy trốn theo bản năng.
Thế nhưng cô đâu biết rằng mặc dù Âu Dương Lăng Phong đưa lưng về phía cô, nhưng hình như anh ta có cặp mắt sau gáy. anh ta xoay người lại thì trông thấy cô, nhanh chóng chạy tới.
“Cảnh Tinh, em cũng ở đây sao?”
“Ừ, thật trùng hợp!”
Lâm Cảnh Tinh trả lời ấp úng, nhưng trong lòng lại thầm mắng, tại sao lại xui xẻo như vậy? Lâm Cảnh Tinh muốn kiếm cớ rời đi, Âu Dương Lăng Phong lại nghĩ cách nói vài câu bông đùa với Lâm Cảnh Tinh để cô vui vẻ.
Những câu chuyện hài lọt vào tai Lâm Cảnh Tinh giống như là một câu chuyện nhạt nhẽo.
Cuối cùng Lâm Cảnh Tinh không thể chịu đựng được nữa, cô liền ngắt lời Âu Dương Lăng Phong đangnói không ngừng nghỉ: “Âu Dương Lăng Phong, Ngô Vận Vận đâu?”
“A…” Âu Dương Lăng Phong ngẩn người, đôi mắt liền cụp xuống, giọng nói buồn bã: “Chúng tôi đã chia tay rồi.”
Thành thật mà nói, Lâm Cảnh Tinh không hề cảm thấy bất ngờ. Dựa theo tính cách của Ngô Vận Vận, chia tay giống như việc vứt bỏ một miếng giẻ. cô đã sớm biết trước kết quả là vậy rồi.
Chẳng qua không ngờ sau khi chia tay, Âu Dương Lăng Phong lại tới dây dưa với cô.
Trong lòng có chút chán ghét, gương mặt của Lâm Cảnh Tinh sa sầm lại.
“Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”
“Cảnh Tinh, đợi một chút! Tôi đưa em về…”
“không cần!”
Lâm Cảnh Tinh từ chối, thế nhưng Âu Dương Lăng Phong vẫn không từ bỏ, ngược lại còn nắm lấy bả vai của Lâm Cảnh Tinh: “Cảnh Tinh, em sao vậy? Em giận tôi sao? Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không nên…”
“anh im đi!” Rốt cuộc sự kiên nhẫn của Lâm Cảnh Tinh đã lên đến đỉnh điểm. Khi con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người, em gái ngọt ngào bị dồn ép cũng sẽ nổi cáu! Lâm Cảnh Tinh đẩy Âu Dương Lăng Phong ra: “anh cách xa tôi một chút!”
Âu Dương Lăng Phong không để ý, loạng choạng lùi ra sau vài bước mới đứng vững được.
Nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh nổi cáu, trong mắt Âu Dương Lăng Phong xẹt qua tia sáng dữ tợn, thế nhưng anh ta đã nhanh chóng che giấu nó, thay vào đó là dáng vẻ dịu dàng, lịch thiệp.
“Cảnh Tinh! Xin lỗi, tôi…”
Lâm Cảnh Tinh lười nghe những lời nói nhảm của người này, trực tiếp gọi một chiếc xe taxi, tức giận lách người rời đi.
Bỏ mặc Âu Dương Lăng Phong đứng ở đó. một lúc lâu sau, anh ta mới đưa tay lên che miệng, khẽ mỉm cười.
“Trò chơi càng ngày càng thú vị không phải sao?”
Bình luận truyện