Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 11: 11: Thị Tẩm




Thái độ của hắn có vẻ không để ý, ngữ điệu hài hước của hắn thậm chí có chút trêu chọc, giống như câu hỏi này chỉ để tăng tình thú trong khoảnh khắc này.
Nụ cười của Từ Tư Uyển không thay đổi, giống như không hề phát hiện nguy hiểm ẩn chứa trong lời này, hai mắt vẫn sáng ngời: "Thần thiếp cho người của Thượng Tẩm Cục một thỏi vàng."
Hoàng đế không ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận, cười hỏi: "Vào cung lâu như vậy không thấy nàng có hành động gì, sao lúc này lại đột nhiên làm thế?"
Từ Tư Uyển đón nhận nụ cười của hắn, đáy lòng lại rét run.
Nàng biết hắn tàn nhẫn, do vậy biết hậu quả nếu không trả lời không tốt sẽ thế nào.

Nhẹ thì không giành được sủng ái, nặng thì khiến hắn nghi ngờ, có lẽ chuyện túi thơm cũng bị đào lên.

Nhưng hắn lại dịu dàng hỏi chuyện như thế cứ như nói chuyện phiếm, rất dễ khiến người ta không đề phòng.
Biết diễn trò như vậy, chẳng trách ngày xưa tổ phụ cũng bị hắn lừa.
Từ Tư Uyển nghiêng đầu tránh ngón tay hắn đang giữ cằm mình.

Hai má nàng ửng đỏ, im lặng một lát mới nhẹ giọng đáp: "Hôm Đoan Ngọ bệ hạ tới Sương Hoa Cung, thần thiếp chưa kịp thấy rõ bệ hạ trông thế nào đã hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại không khỏi tò mò, nên muốn xem thử."
"Bây giờ nàng thấy rồi." Hắn cười.
Nàng cúi đầu càng thấp, xấu hổ nói: "Vâng.

Bệ hạ anh tuấn, tốt hơn lời đồn rất nhiều."
"Vậy so với tiểu công tử Tuyên quốc công phủ thì sao?"
Từ Tư Uyển ngơ ngẩn, chậm rãi ngẩng đầu, ngọc thể nõn nà được ánh nến chiếu rọi càng thêm gợi cảm: "Bệ hạ để ý việc này ư?"

Thái độ này cứ như việc đó là lỗi của hắn.
Hoàng đế hỏi lại: "Ngày tài nhân của trẫm vào cung lại bị tình lang cũ cản xe ngựa bên đường, trẫm không nên để ý à?"
Nàng lập tức lắc đầu: "Là người quen, không phải tình lang."
Hắn không nói tiếp mà chờ nàng giải thích, thân thể nhu nhược của nàng tiến về phía trước như theo bản năng muốn gần hắn hơn, lúc này cánh tay hoạt động, xiêm y hoàn toàn mặc vào, vai ngọc vốn lộ một nửa cũng bị che đậy.
Chỉ là nàng vẫn không kịp thắt đai lưng, vạt áo phía trước vẫn hở, áo yếm đỏ thẫm như ẩn như hiện.
Nàng cười: "Thần thiếp và vị công tử kia quả thật quen biết từ nhỏ, là bằng hữu chơi chung mười mấy năm nhưng không hề có tình cảm nam nữ."
Hoàng đế không tin: "Hắn cũng không có tình cảm với nàng?"
"Có." Nàng thoải mái thừa nhận.
Đây là một bước đi táo bạo, nhưng nếu không như vậy, tương lai bị hắn phát hiện thì đó là tội khi quân, còn không bằng thẳng thắn ngay lúc này.
Dứt lời, tay nàng vén mái tóc ra sau, bình tĩnh nói: "Nhưng trong thiên hạ chuyện một bên tình nguyện hiếm gặp sao? Có thể làm cung tần của thiên tử đương nhiên phải có dung mạo xuất chúng, chỉ cần lộ mặt trên phố một chút đã khiến nhiều người nhớ thương ngày đêm.

Lòng yêu cái đẹp là điều không thể kiềm chế, cứ mặc họ đi."
"Hay cho câu cứ mặc bọn họ." Hoàng đế bật cười thành tiếng, "Trẫm lại nghe nói Vệ Xuyên kia vô cùng anh tuấn, không biết là tình lang của bao nhiêu quý nữ trong kinh thành."
Nụ cười trên mặt Từ Tư Uyển cứng đờ, nàng nhíu mày: "Bệ hạ coi thần thiếp là gì?" Nàng vừa nói tỏ vẻ kiêu ngạo, cứ như thiếu nữ mỗi khi giận dỗi, "Tuyên quốc công phủ của hắn dù ngạch cửa không thấp, nhưng thần thiếp xuất thân thị lang phủ, dù thế nào cũng không kém.

Nếu lưỡng tình tương duyệt với hắn, thần thiếp đã xin phụ mẫu tác thành, hà tất gây vô duyên vô cớ gây ra chuyện khiến người ta nghi ngờ chứ!"
Nàng đắn đo đúng mực, ngay cả dáng vẻ lúc tức giận cũng rất đẹp.
"Nàng thật sự không có ý với hắn? Trẫm không thích cướp đoạt tình yêu của người ta, nếu trong lòng nàng đã có người khác, trẫm không phải không thể thành toàn."
Từ Tư Uyển bĩu môi: "Nếu có thể làm bạn, tiểu công tử Tuyên quốc công phủ đương nhiên tốt.


Nhưng nếu là phu quân...!Thần thiếp không phải không có ý với hắn, mà là không thích con người như vậy."
Lời này khiến hắn tò mò: "Là sao?"
"Ở ngoài cản đường phi tần của thiên tử đúng là quá ngông cuồng." Từ Tư Uyển căm giận cúi đầu, cứ như nhớ lại việc hôm ấy liền không vui, "Một thiếu gia chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình có thể là phu quân tốt sao? Gả chồng không giống kết bằng hữu, phu quân là người cả đời sẽ dựa vào, đương nhiên phải tìm đối tượng thật lòng mới được."
Nói tới đây, nàng xuống giường: "Nếu bệ hạ nghi ngờ thần thiếp, thần thiếp xin cáo lui.

Lục cung nhiều tỷ muội, không thiếu một kẻ như thần thiếp."
Hết câu, Từ Tư Uyển hành lễ.

Vừa lùi một bước, cổ tay bỗng bị giữ chặt.
Từ Tư Uyển cố che giấu ý cười, sắc mặt vẫn bình tĩnh, trong lòng biết hắn sẽ không để nàng đi.
Đạo lý trong này rất đơn giản, lý do thoái thác của nàng đập tan hoài nghi của hắn là một nửa nguyên nhân, một nửa còn lại vẫn là sắc đẹp mê người.
Nói chuyện lâu như vậy, vai ngọc của nàng đã bị hắn thấy hết, chỉ cần lý do thoái thác đủ thuyết phục hắn, với bất kỳ nam nhân bình thường nào cũng không có đạo lý đuổi nàng đi.
Hắn cười nói: "Tuổi còn nhỏ mà tính khí lớn thật đấy.

Trẫm mới nói giỡn vài câu, sao đã giận rồi?"
Từ Tư Uyển cắn môi, có vẻ vẫn còn khó chịu, nhưng lại không oán giận câu nào, ngoan ngoãn cùng hắn về giường, cả người cứng đờ, duỗi tay giúp hắn tháo đai lưng.
Thật ra nàng không quá e lệ khi làm những việc này, bởi vì giờ khắc này nàng đã đợi quá lâu, chỉ coi nó là một bước trong ván cờ, nhưng làm bộ thẹn thùng cũng là tất yếu.
Hắn quả nhiên thưởng thức dáng vẻ này của nàng, tùy ý để nàng xấu hổ giúp hắn cởi thắt lưng, cười như không cười.
Đợi nàng vụng về cởi áo ngoài cho hắn, hắn vươn tay, mơn trớn bả vai nàng.


Chỉ một động tác, xiêm y vừa được nàng mặc vào lại rơi xuống, nàng theo động tác của hắn nằm xuống giường, hắn cúi người, mặt vùi vào tóc nàng, cười nói: "Thật ra trẫm vẫn nhớ nàng."
Từ Tư Uyển giật mình, tưởng hắn sẽ kể chuyện xưa.
Cũng may hắn không nhìn vào mắt nàng mới không phát hiện sự khác thường.
"Hôm điện tuyển...!Nàng rất khéo léo.

Nếu không phải xuất thân của Đào thị cao hơn nàng, trẫm vốn muốn phong nàng là quý nhân."
Từ Tư Uyển thả lỏng, khẽ cười, trở tay ôm lấy hắn: "Thần thiếp không để ý những hư vinh đó."
Nói rồi nàng lật người, nằm đè lên hắn.
Hắn kinh ngạc, nàng lại tỏ vẻ không nhận ra, nhu thuận giúp hắn cởi trung y, cứ như hành động vừa rồi chỉ để tiện cởi y phục.
Nàng sẽ không cho hắn biết để nghiền ngẫm việc nam nữ, năm mười ba tuổi nàng từng to gan vừa đe dọa vừa dụ dỗ tên sai vặt trong nhà đưa mình tới thanh lâu.
Thanh lâu là nơi buôn bán, chỉ cần bỏ tiền ra, chuyện gì tú bà cũng dám làm.

Nàng có thể ở ngoài cửa sổ phòng hoa khôi, nhìn hoa khôi xinh đẹp gợi cảm đùa giỡn nam nhân thế nào.
Sự nhiệt tình và kiều mị đó thê thiếp nhà quan không thể so được, cung tần của thiên tử càng không muốn làm.

Nàng cũng từng chần chờ, không biết làm vậy có quá to gan hay không, liệu có khiến hắn xem nhẹ, biến khéo thành vụng hay không.
Nhưng con đường này vốn là đánh cược, nếu sợ hãi rụt rè, tâm nguyện càng khó đạt được.
Hơn nữa, cái gọi là đoan trang hào phóng ban ngày nàng đương nhiên sẽ cho hắn xem, màn đêm vừa buông xuống, tận tình tận hứng mới là điều quan trọng nhất.
Nàng muốn hắn nhìn thấy nhiều mặt khác nhau của nàng, ngay cả ban ngày và đêm tối cũng đều khác.
Nàng muốn như những yêu nữ ở thanh lâu đó dùng trăm gương mặt câu lấy trái tim của hắn.
Từ Tư Uyển mỉm cười hòa vào cảnh vui, tất cả quy tắc nữ quan dạy đều bị vứt khỏi đầu.


Nàng dùng nhiệt tình thay cho sự nhẫn nại và giữ lễ tiết của cung tần, nhưng người lần đầu tiếp xúc với chuyện này không khỏi có phần vụng về và xấu hổ.
Vì thế tới đoạn kịch liệt, Từ Tư Uyển rên rỉ một tiếng, giống như hưởng thụ, giống như không thể nhịn được, lại như đang ca ngợi hắn hùng phong mãnh liệt.
Không có nam nhân nào không thích cách ca ngợi này, đây là kết luận nàng rút ra được sau ba lần tới thanh lâu rình coi.
Nhưng phản ứng như vậy đa phần phi tần hậu cung đều không làm được hoặc là vì bị quy tắc quản thúc, cứ thế khiến cho xuân tiêu mất đi hứng thú.
Cuộc hoan ái này kéo dài một canh giờ mới dừng, khi ngủ cả người Từ Tư Uyển đầy mồ hôi.

Nhưng đến nửa đêm, hắn lại nổi hứng, nàng cũng vui vẻ đón nhận, tươi cười cùng hắn làm thêm một hiệp.
Khi thật sự tỉnh lại, mặt trời mới mọc, xung quanh vẫn còn mơ màng.
Từ Tư Uyển mở mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nàng lẳng lặng nhìn, ánh mắt di chuyển xuống yết hầu hắn, bàn tay giấu trong chăn theo bản năng nắm chặt.
Nàng nghĩ, nếu nàng có chút bí thuật yêu đạo thì tốt biết mấy, thật muốn biến móng tay thon dài thành lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng cắt đầu hắn.
Từ Tư Uyển nhích về phía trước, tóc dài ma sát vào gối phát ra tiếng động
Đợi đủ gần, nàng cúi đầu hôn lên môi hắn.

Chỉ chuồn chuồn lướt nước một cái, nàng lập tức rụt đầu về, xoay người đi, cứ như trốn tránh gì đó.
Động tác nhỏ như vậy cứ như thiếu nữ khuê các mới gả cho lang quân hợp tâm ý, sau đêm động phòng hoa chúc nhân lúc phu quân còn ngủ say, cẩn thận lén hôn một cái.
Hành động thẹn thùng này luôn khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
Điểm khác biệt duy nhất chính là nàng quan sát sắc trời, biết hắn sớm đã tỉnh, ít nhất cũng là nửa ngủ nửa tỉnh, nụ hôn khi nãy chính là để hắn phát hiện.
Quả nhiên hắn từ phía sau duỗi tay ôm lấy nàng.
Hắn vẫn nhắm mắt, cười hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"
Từ Tư Uyển cắn môi, nỉ non than vãn: "Eo đau...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện