Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 37



Vương Hiếu Vĩnh nhiều hơn Cao Đông vài tuổi, cấp bậc hành chính như nhau, chức vụ trong hệ thống thì cao hơn Cao Đông một bậc.

Anh ta không biết đã nghe lời khuyên nhủ của ai, hay là do nóng lòng muốn tích lũy vốn liếng thành tích để nhằm thăng chức, một người không hề có chuyên môn làm về trinh sát hình sự lại kéo theo năm sáu người hướng dẫn trinh sát hình sự cao cấp được thành phố điều động tới, muốn tiếp quản vụ án 12.6.

Mặc dù Cao Đông cũng từng nghe tên mấy vị hướng dẫn trinh sát hình sự này, biết được họ đã phá được khá nhiều vụ án lớn trong phạm vi quản hạt của mình, nhưng một vị chỉ huy chỉ biết ngồi trong văn phòng lãnh đạo cả đội, hừ hừ, Cao Đông không nghĩ anh ta có thể phá án.

Hôm nay trong cuộc họp các thành viên phá án, Trương Nhất Ngang và đội trưởng Trần của Sở Công an huyện miêu tả tỉ mỉ về việc điều tra phá án của vụ án với nhóm Vương Hiếu Vĩnh, một phần chi tiết thì được Cao Đông bổ sung.

Cao Đông biết, dựa vào những manh mối và chứng cứ hiện đang nắm giữ, nói toàn bộ cho người của Vương Hiếu Vĩnh cũng chẳng sao, những manh mối hiện giờ cũng không đủ để phá án. Hơn nữa, anh rất tự tin đối với thủ pháp và cả quy trình trinh sát hình sự của mình ở giai đoạn đầu, họ không tìm ra được tì vết nào để có thể khiển trách mình không dốc sức làm việc.

Về tổng thể, mặc dù nói Vương Hiếu Vĩnh là tổ trưởng của tổ chuyên án hiện thời, Cao Đông bị giáng chức làm tổ phó, nhưng trong thành viên của tổ chuyên án, ít nhất cũng có một nửa số người đều là do Cao Đông đem từ Sở Công an thành phố tới. Dù sao thì huyện Bạch Tượng cũng thuộc sự quản hạt của Sở Công an thành phố của anh, cho nên trên thực tế, Cao Đông còn có quyền phát ngôn hơn cả Vương Hiếu Vĩnh.

Cao Đông là người biết chừng mực, cũng biết co duỗi. Trong cuộc họp, anh tỏ ra rất khiêm tốn, đề cao Vương Hiếu Vĩnh, tỏ rõ thái độ dường như rất tôn trọng lãnh đạo. Dù sao đây là do cấp trên bố trí, vừa mới bắt đầu làm việc đã gây khó dễ, như vậy thì chỉ có ảnh hưởng xấu đối với anh mà thôi.

Ngược lại, ngoài mặt khen ngợi Vương Hiếu Vĩnh, đến cuối cùng nếu như Vương Hiếu Vĩnh không phá được án, chỉ có thể sượng sùng rút lui, cũng không có lý do gì nói người của Cao Đông không phối hợp, vậy thì cuối cùng được lợi vẫn là bản thân mình.

Quách Hồng Ân trong cuộc họp gần như không nói gì, ông ta lúc này là "thân mang trọng tội", bất luận có thể phá được vụ án hay không, chức vụ giám đốc Sở đều bị cách sau mấy tháng nữa. Hiện giờ chỉ là vì để ổn định lòng quân, để ông ta tạm thời tiếp tục làm giám đốc Sở, công việc năm sau của ông ta e rằng cũng đầy trở ngại.

Còn hai vị phó giám đốc Sở Công an huyện đã lui về tuyến hai, đều không tham gia cuộc họp lần này. Cao Đông nghe Quách Hồng Ân nói, trong Sở Công an huyện, liền hai vị phó giám đốc bị gϊếŧ hại, hai vị phó giám đốc đã lui về tuyến hai này lo lắng tiếp theo sẽ đến lượt mình, cho nên xin nghỉ với lý do không được khỏe, tạm thời đến thành phố khác để sinh sống với con cái họ.

Cuộc họp kết thúc, một mình Cao Đông lại lần nữa đi đến đường Phong Tây, lúc này trời đã tối, gió lạnh thổi vù vù, Cao Đông mặc chiếc áo khoác lông cừu, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ.

Vẫn cần phải từng bước tiến hành phân tích từ đầu. Hung thủ là một người có kinh tế và địa vị xã hội nhất định, hắn vì sao lại phải liên tiếp gϊếŧ người?

Hắn có tâm lý biếи ŧɦái? Hắn vô cùng thù hận các vị quan chức? Tâm lý biếи ŧɦái có lẽ cũng không phải, hung thủ gϊếŧ người dùng dùi cui kích điện cho ngất xỉu, rồi lại đâm một nhát dao vào tim, làm rất sạch sẽ gọn gàng, thủ pháp cũng không coi là tàn nhẫn, càng không thể coi đó là sở thích hay là một loại sở thích tà ác nào đó.

Còn về việc vô cùng căng thẳng đối với các vị quan chức, nếu như là một kẻ cuộc sống nghèo khó, không có chút lưu luyến gì, thì mới mạo hiểm gây nên tội lớn, liên tục gây án. Với một người có kinh tế và địa vị xã hội, lẽ ra không nên làm như vậy, người như vậy, sẽ không đi báo thù xã hội. Cho dù báo thù xã hội, đã gϊếŧ được một người phó giám đốc Sở để ra oai rồi, tại sao vẫn còn gϊếŧ tiếp một phó giám đốc Sở nữa? Cho dù là có thù hằn đối với hệ thống công an, thì có liên quan gì đến Lâm Tiêu - đội trưởng đội Chấp pháp của Sở Địa chính này chứ?

Phải rồi, khả năng lớn nhất chính là, hắn nhất định có tư thù.

Trước tiên là Lý Ái Quốc bị gϊếŧ, tiếp đến là Lâm Tiêu mất tích, rồi đến Trương Tương Bình gặp nạn.

Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình là đồng nghiệp, Trương Tương Bình và Lâm Tiêu quen biết nhau, Lý Ái Quốc và Lâm Tiêu không có chút liên quan gì.

Người nào lại cùng đồng thời có mối tư thù với ba người này?

Lẽ nào hung thủ là Lâm Tiêu? Anh ta gϊếŧ người nên tự mình đã phải lẩn trốn? Nhưng anh ta hoàn toàn không có thù oán gì với Lý Ái Quốc mà.

Cũng có thể Lâm Tiêu thậm chí là kết thù với Lý Ái Quốc trong trường hợp mà những người khác đều không hay biết? Nhưng anh ta và Trương Tương Bình không có mâu thuẫn gì mà.

Trong đầu óc của Cao Đông lúc này, tên của ba người này được viết lên ở ba đỉnh của hình tam giác, giữa Lý Ái Quốc và Lâm Tiêu không có đường liên kết. Trong ba người, chỉ có một mình Trương Tương Bình là đều liên quan với hai người kia.

Điểm đột phá có lẽ là Trương Tương Bình!

Người làm chứng nhìn thấy hung thủ đang giúp đỡ Trương Tương Bình kiểm tra lốp xe, hung thủ có quen biết với Trương Tương Bình, liệu là ai chứ?

Trọng điểm vẫn là cần phải nắm bắt được toàn bộ quá trình phạm tội trong vụ án của Trương Tương Bình.

Tối đó Trương Tương Bình đánh bài ở khách sạn Bán Đảo, lúc rời khỏi khách sạn là mười giờ hai mươi mấy phút. Bạn bè của ông ta đã chứng thực, khi ông ta rời khỏi đó là lái xe một mình. Trong máy quay camera giám sát cũng chứng thực, trong xe của ông ta, ít ra là trên ghế phụ, không có người.

Tiếp đến qua đoạn đường hai ki-lô-mét, Trương Tương Bình tiến vào đường Phong Tây, dừng xe ở địa điểm gặp nạn.

Hai mảnh đinh cắm vào hai chiếc lốp xe trước sau ở mé phải chắc chắn là đã lái đè lên trong quá trình ông ta đi từ khách sạn Bán Đảo đến địa điểm gặp nạn.

Hung thủ không có cách nào để bố trí đinh ở bên đường cái, đợi hai bánh xe trước sau của Trương Tương Bình vừa vặn đè lên. Nếu như hung thủ muốn làm như vậy ở trên đường, một là hung thủ không có cách nào dự liệu trước được quỹ đạo vận hành của lốp chiếc xe, hai là nếu như hung thủ đặt rất nhiều đinh, bảo đảm chiếc xe chắc chắn sẽ đè lên, vậy thì không chỉ cắm vào mỗi chiếc xe của Trương Tương Bình. Bởi vì thuộc hạ của anh ta sau khi xảy ra vụ án đã đặc biệt cầm chiếc đinh châm lốp tìm các cửa hàng sửa chữa xe để hỏi, đều nói là sản phẩm tự chế, họ chưa từng nhìn thấy loại đinh châm lốp xe này, hơn nữa mấy hôm nay cũng không gặp phải lốp xe của những chiếc khác bị loại đinh này châm thủng.

Mắt Cao Đông rực sáng, khả năng duy nhất chính là, khi Trương Tương Bình dừng xe ở bãi đỗ xe của khách sạn Bán Đảo, bị người ta đặt đinh cắm lốp ở dưới lốp xe, như vậy thì xe của Trương Tương Bình chắc chắn sẽ bị cắm đinh!

Đúng vậy, chính là như vậy!

Tiếp đến, cần phải suy nghĩ xem vì sao hung thủ lại phải đặt đinh châm lốp, việc này giúp đỡ gì cho quá trình sát hại Trương Tương Bình chứ?

Cao Đông suy nghĩ một lúc, phải rồi, ngày mai sẽ tìm một chiếc xe, tự mình làm cuộc thí nghiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện