Chương 53
Cao Đông sa sầm nét mặt quay trở về Sở Công an huyện, Trương Nhất Ngang ghé tới thận trọng hỏi: "Anh cả, tình hình thế nào rồi?"
Cao Đông bĩu môi: "Vương Hiếu Vĩnh phủi tay không làm nữa rồi!"
"Gì cơ?" Trương Nhất Ngang tỏ ra vô cùng kinh ngạc. "Tôi không ngờ là anh ta lại chủ động nhận lỗi xin từ
chức, được điều về Sở Công an tỉnh. Hừ, chắc là anh ta thấy
vụ án của Hồ Sinh Sở, ngay cả máy quay camera giám sát cũng không có, manh mối còn mơ hồ hơn cả hai vụ án trước, lo rằng vừa ra Tết là lại xảy ra thêm vụ án, lúc đấy còn tồi tệ hơn. Anh ta chủ động nhận lỗi với lãnh đạo Sở Công an tỉnh, tự nhận năng lực của mình có hạn, không nắm vững được phương hướng trinh sát phá án, khiến cho hung thủ lại tiếp tục gây án. Bây giờ thì hay rồi, anh ta lại đá quả bóng này lại cho tôi." Cao Đông hậm hực nói.
Trương Nhất Ngang nói: "Nói vậy có nghĩa là, tỉnh lại muốn anh phụ trách vụ án phải không?"
Cao Đông hừ một tiếng, gật đầu.
Trương Nhất Ngang hỏi: "Tỉnh xử lý Vương Hiếu Vĩnh như thế nào?"
"Chưa xử lý gì cả, quan hệ của anh ta rất vững. Thêm nữa, những chuyên gia trinh sát hình sự các vùng dẫn theo đều nói quá trình trinh sát phá án không có sai sót gì, chỉ là hung thủ quá xảo quyệt, trong tay hắn lại có súng, không dễ đối phó. Cho nên lần này, tỉnh chưa xử lý ai hết, chỉ nói cần phải nhanh chóng phá án."
"Vậy... vậy anh cả, anh lại phải đôn đốc xử lý vụ án rồi, coi đây là việc tốt hay việc xấu nhỉ?"
Cao Đông nói: "Phá được vụ án thì đương nhiên là việc tốt. Còn nếu cứ kéo dài mãi thế, đương nhiên là việc xấu rồi! Ba hôm nữa, Bộ Công an sẽ đến, nhưng lãnh đạo cấp trên suy xét đến việc, chuyên gia hành chính của Bộ Công an mặc dù cấp bậc cao, nhưng khả năng quản lý điều động lực lượng cảnh sát khu vực lại có hạn, cho nên vẫn tiếp tục để tôi làm tổ trưởng tổ chuyên án, họ hỗ trợ. Hừ, cả cái Sở Công an tỉnh, không ai dám tiếp nhận, chỉ có thể đùn đẩy cho tôi thôi!"
Trương Nhất Ngang nhìn khuôn mặt lạnh tanh, bất giác cũng căng thẳng, nói: "Anh cả, vậy tiếp theo đây chúng ta phải làm sao?"
Cao Đông thở hắt ra, nói: "Kêu than thì cứ kêu than, còn việc xảy đến thì không ngăn được, tôi cũng chỉ có thể nhẫn nại điều tra tỉ mỉ thôi. Phải rồi, việc điều tra vụ án Hồ Sinh Sở có tiến triển gì không?"
"Khoảng 6 giờ rưỡi tối hôm kia, Hồ Sinh Sở ra ngoài chạy bộ để tập luyện thể thao, ông ta trước nay đều có thói quen này, thường thì 7 giờ rưỡi tối sẽ về nhà. Tối đó, sau khi ông ta ra ngoài thì không về nhà nữa. Người nhà gọi điện thoại cho ông ta, di động vẫn đổ chuông, nhưng không ai nghe máy. Người nhà tưởng rằng ông gặp bạn ở bên ngoài, đi ăn uống luôn, nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cho đến ngày hôm sau mới biết đã xảy ra chuyện."
"Hồ Sinh Sở chết lúc mấy giờ?"
"Bác sĩ pháp y Trần nói là vào khoảng 11 đến 12 giờ đêm."
"Ồ?" Cao Đông suy nghĩ, nói: "Vậy có nghĩa là, 6 giờ rưỡi tối ông ta chạy bộ, chạy đến gần con đường rợp bóng cây thì bị tấn công, bị kéo vào sâu trong vùng đồng ruộng, nhưng lại không bị gϊếŧ chết ngay, mà là bốn giờ đồng hồ sau mới bị gϊếŧ à?"
"Đúng vậy, anh Trần nói, điều này rất kỳ lạ."
Cao Đông thở dài, suy ngẫm: "Hung thủ vì sao lại phải đợi bốn giờ đồng hồ, sao lại không trực tiếp gϊếŧ ông ta luôn? Trong khoảng thời gian này, hung thủ chắc là không rời khỏi hiện trường, bởi vì lúc đó Hồ Sinh Sở chỉ bị kích điện cho ngất xỉu, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào."
"Anh Trần nói, qua khám nghiệm thi thể Hồ Sinh Sở, lúc đó chân tay ông ta chắc là bị trói, trong miệng cũng bị nhét giẻ."
"Hung thủ kéo Hồ Sinh Sở vào trong đồng ruộng, trói lại, bịt miệng, vì sao hắn lại phải đợi bốn tiếng đồng hồ mới gϊếŧ ông ta? Trong khoảng thời gian này, hắn làm gì?"
"Liệu có phải, trong bốn giờ đồng hồ này, hắn đi làm việc khác không?"
"Không thể nào, mặc dù đã trói ông ta lại, nhưng để lại ở trong đồng ruộng để đi làm việc khác, nhỡ may bị người khác nhìn thấy thì sao? Hoặc là Hồ Sinh Sở tự nghĩ cách có thể nhổ được giẻ bịt miệng mình ra thì sao? Mấy lần hành động trước, hung thủ đều vô cùng thận trọng, hắn sẽ không làm như vậy đâu. Hắn chắc chắn là luôn ở bên cạnh."
"Ôi, đáng tiếc là hiện trường không có máy quay camera."
Cao Đông lạnh lùng hừ một tiếng: "Có máy quay thì có tác dụng gì, hung thủ lần nào mà chẳng trốn được khỏi máy quay chứ?"
Trương Nhất Ngang nói vẻ bất lực: "Anh cả, anh Trần nói, manh mối của vụ án này chỉ có bấy nhiêu thôi, việc điều tra vật chứng chỗ anh ấy chẳng có cách nào tiếp tục được nữa. Anh xem, chúng ta bây giờ phải làm gì chứ?"
"Các nhân viên phỏng vấn xung quanh hiện trường thế nào?"
"Vẫn đang tiến hành, không phát hiện ra manh mối nào."
Cao Đông gật đầu, nghĩ thầm xung quanh chắc chắn là không có người chứng kiến, nếu mà có người tận mắt nhìn thấy hung thủ kéo người vào trong đồng ruộng, chắc chắn lập tức báo cảnh sát, vốn không cần phải đợi đến ngày hôm nay.
Anh thầm suy ngẫm tìm kiếm, người đầu tiên là Lý Ái Quốc, người thứ hai là Lâm Tiêu, người thứ ba là Trương Tương Bình, người thứ tư là Hồ Sinh Sở. Trong số những người này, chắc chắn có một loại quan hệ nào đấy.
Phân theo đơn vị công tác, bốn người làm ở ba đơn vị, không có mối quan hệ trực tiếp với nhau.
Phân theo chức vị cấp bậc, ba người là phó giám đốc, một người là trưởng phòng, nhưng giữa ba người có chức vụ phó giám đốc này lại không tìm ra được mối liên hệ nào sâu sắc hơn.
Phân theo phương thức gặp nạn, ba người đều bị dùng dùi cui kích điện làm cho hôn mê, sau đó đâm chết, một người mất tích, đến nay vẫn biệt vô âm tín.
Xét từ bề ngoài, trong bốn người gặp nạn này, Lâm Tiêu là người đặc biệt nhất, cấp bậc của anh ta thấp, hơn nữa cũng không thể nào phán đoán được là còn sống hay đã chết.
Nếu như hung thủ là Lâm Tiêu?
Không thể nào, họ vẫn còn chưa điều tra ra được manh mối, mà Lâm Tiêu đã sợ tội chạy trốn?
Huống hồ trong máy quay camera hiển thị, Lâm Tiêu đã từng bị hung thủ đi xe máy điện theo dõi, đương nhiên không thể nào cùng là một người được.
Cao Đông nói: "Lý Ái Quốc, Lâm Tiêu, Trương Tương Bình, Hồ Sinh Sở, mức độ quen biết của bốn người này với nhau như thế nào?"
Trương Nhất Ngang nói: "Việc này tôi không rõ lắm, tôi đi gọi đội trưởng Trần tới."
"Được."
Từ khi Cao Đông bắt tay vào phân tích mối quan hệ giữa Hồ Sinh Sở và ba người kia, rõ ràng, anh đã gần tiếp cận được chân tướng rồi.
Bình luận truyện