My Devil! Don't Go
Chương 130: Khách sạn… lần thứ hai
~~ Hình như Mi càng quằn quại thì view với vote càng tăng nhaaaa
Bạn đọc của ta máu S hết hay sao vậy??
Mi quằn quại cho xem nhé *quằn quại*
Nói vậy thôi chứ yêu các nàng không hết (bạn nào là chàng thì cứ việc sửa sao cho hợp :)), cơ mà các nàng ơi… Ren còn mất tích dài dài :)), các bạn cứ tha hồ hưởng thụ nhé
Chúc các bạn đọc vui :) ~~
Chiều nay lại mưa… mỗi lần mưa tôi đều nhớ đến Ren.
Tôi thở dài đến Tiffa. Chito đang ở trong bệnh viện để tiện chăm sóc Dragon, có lẽ tối nay thằng bé có thể xuất viện.
Và một câu hỏi khác được đặt ra… tối nay chúng tôi ngủ ở đâu? Có lẽ tôi sẽ đến khách sạn.
Sáng hôm nay khi trở về nhà Ajita lấy đồng phục, thấy cả căn nhà tan hoang như thế, trái ngược với sự sợ hãi của tôi hôm qua, Chito tức giận đập phá cho nó nát thêm, vừa đập vừa chửi:
– Đây là đâu chứ? Căn nhà này của tôi và người tôi yêu nhất, do chính chúng tôi trang trí nhà cửa! Thằng nào con nào dám phá phách như vậy, chị mày đập cho nát đầu! Có phá cũng phải do chị mày phá, ở đâu ra cái lũ khốn khiếp chúng mày chạy đến xới tung mọi thứ lên như vậy! Thật là một lũ khốn khiếp không ra gì! Một lũ chết tiệt!
Tôi hoàn toàn sửng sốt trước cơn nóng giận của Chito… vốn không nghĩ cô ấy có thể chửi một cách… phóng khoáng như vậy… Đây là Chito tôi quen ư? Hay ai đó đã dùng thuật hóa trang giả dạng cô ấy.
Chito chửi cho bớt stress rồi nhìn tôi, cô ấy nhẹ giọng lại:
– Cậu… hôm qua cậu đã thấy nó như vậy nên mới bảo tớ sang biệt thự của Ren?
Tôi gật đầu. Chito cười mỉm, rồi vỗ vai tôi sau đó chạy đi tìm quần áo, may là chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Trở lại lúc này, một chiếc xe hơi chạy ngang bắn nước lên người tôi khiến tôi bừng tỉnh. Tôi giật mình nhìn xuống chân mình ướt đẫm.
Tôi lại nhớ đến Ren, lần nào đi ngoài đường những lúc trời mưa như thế này, Ren lại tống tôi vào phía trong, còn vô cùng ân cần chìa ô sang phía tôi, để mặc mình bị ướt.
Nỗi nhớ anh đang giày vò em Ren ạ! Ai đó đã từng nói với tôi. Yêu và được yêu chính là hạnh phúc, vậy nên, nhớ thương và đau khổ trong tình yêu cũng là một loại hạnh phúc khác nữa.
Nhưng tôi không hề thấy vậy nhé. Chỉ mới mấy ngày mà hình ảnh của hắn lấp đầy tất cả. Nơi nào tôi nhìn đến cũng có những kỉ niệm với hắn. Hắn cứ như một hồn ma ám ảnh tôi, nhìn đâu cũng thấy Ren đang mỉm cười với tôi, lại làm tim tôi lỗi nhịp, nhưng rồi phát hiện ra, tất cả chỉ là những mảnh ký ức không đầu không đuôi liên tục sượt ngang đầu mình.
Tôi thở dài. Thì ra nhớ chính là cảm giác này, nhưng hình như đây không đơn thuần là nhớ nữa, tôi đã chuyển sang chế độ bị ám ảnh. Ren chỉ mới đi có vài ngày, mà tôi đã thê thảm như thế này, đầu óc suốt ngày bay đi đâu khắp nơi, làm việc hoàn toàn không thể tập trung được, không sai sót thì đổ vỡ, không có việc nào có thể trọn vẹn… nếu một ngày nào đó, tôi và hắn phải chia tay, đến khi đó tôi phải làm thế nào? Ngày ngày chui trong chăn tưởng nhớ đến hắn…? Thật thảm hại! Bây giờ hắn chỉ có thể được xem là đi công tác, còn có thể gặp lại, nhưng nếu đã chia tay thì sẽ không thể ôm hôn hắn nữa. Tôi đâm sợ thêm hai từ chia tay.
Ầy… giờ thì hay rồi, nhớ đến nỗi trong ngày hôm nay tôi đã làm vỡ ba cái tách, bị mắng đến tối tăm mặt mày. Tôi cũng thật là đáng thương, tại sao cuộc đời tôi cứ phải nhọ nồi thế này chứ.
Nhưng trong cái rủi có cái may, điều đáng ngạc nhiên hôm nay là Tokio không hề đến. Không phải là tôi thấy trống vắng gì đó khi không thấy hắn ta, chỉ là tôi có hơi lo cho hắn. Hôm qua hắn đã nói hôm nay sẽ đến, nhưng lại không thấy đâu. Tokio dù có biến thái và không lúc nào nghiêm túc nhưng hắn ta không phải dạng người vô trách nhiệm, đã nói thì sẽ làm.
Hơn nữa, hôm qua hắn ta vì trò đùa của tôi mà dầm mưa như thế, thật sự khiến tôi có chút không yên tâm.
Tuy nhiên, Ryuu xuất hiện. Cậu ấy đến bên tôi như một làn gió thoảng, khiến tôi giật mình khi phát hiện đôi mắt tím ấy đang dịu dàng quan sát mình ở một góc. Cậu ta gọi một ly cafe đen rồi ngồi khuấy, không chạm đến dù chỉ một giọt.
Ryuu hôm nay cứ như Tokio phiên bản im lặng hơn, chỉ ngồi đó nhìn tôi… nhìn đến hết giờ.
Những lúc vắng khách, tôi đến ngồi cạnh nói chuyện với Ryuu. Dù sao, tình cảm mà tôi dành cho Ryuu là tình bạn, đến nói chuyện chắc cũng chẳng sao, giờ mà trốn cậu ta mới là đang thể hiện thái độ ngại ngùng ngượng ngập hậu tỏ tình thất bại a.
– Cậu đến uống cafe à? – tôi hỏi bừa. Ai nhìn vào chẳng biết. Tôi đúng là ngốc nghếch hết thuốc chữa. Bình thường nói nhiều là thế, nhưng không hiểu sao khi đối mặt với đôi mắt tím sẫm hút hồn ấy, da đầu tôi tê tê, cả người tôi tê tê, cứ như thể não đang bị hút hết ra, nên chẳng biết nói gì ngoài ngượng ngập nhìn ra ngoài trời.
– Ừ. – vậy mà Ryuu dịu dàng đáp – Em làm việc cực khổ quá.
–
Tôi đến bệnh viện thì thấy Chito đang làm thủ tục xuất viện cho Dragon, nên tôi đến băng ghế chờ ngồi cạnh thằng bé. Dragon không nói gì, từ hôm qua đến giờ, thằng bé vẫn còn tự trách mình khi không bảo vệ được căn nhà tôi đã giao phó.
Tôi vốn không biết cách an ủi người khác, nên chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Dragon, thằng bé không thèm nhìn tôi, không nói gì, cũng không thèm rút tay ra. Thái độ này khiến tôi thấy rất xót xa. Đâu có ai trách gì em ấy… tại sao lại tự mình làm khổ mình? Dragon có máu M?
Tôi biết, với thân phận thật và tính cách tự cao của Dragon, nó khó có thể chấp nhận mình đã thua những con người tầm thường.
Một hình bóng đột nhiên lọt vào mắt tôi. Không phải là tình cảm giữa tôi và người đó có tốt đẹp gì mà có thể nhận ra ngay lập tức hắn ta giữa chốn đông người như trong phim ảnh, chẳng qua là… cái đầu đỏ đó quá chói, quá sáng, khiến tôi không thể không chú ý.
Tôi vô thức gọi tên:
– Tokio… sặc.
Gọi xong, thấy hắn ta quay lại nhìn mình, tôi mới giật mình mà lầm lũi cúi đầu.
Hức… hắn ta không trông thấy tôi thì thôi, tại sao tôi lại phải gây chú ý tới Tokio làm gì? Hắn lại chạy sang đây thì tôi phát khổ. Đời không như mơ… mà trong cuộc đời ấy, ngu nhất là mấy đứa tự rước họa vào thân… như tôi.
– Yuki? – Tokio tiến lại phía tôi… thôi rồi. Có ai ngu như tôi không? Aa!! Đánh chết cái tật mồm miệng thích ăn nói lung tung đi a! Không gặp hắn ta đáng ra phải rất vui, tự nhiên vô tình gặp hắn ở đây, đã không bị thấy còn gọi người ta.
– Ờ. Chào. – tôi lạnh lùng nói. Nhưng lại len lén nhìn Tokio. Nghĩ kĩ lại thì đây là bệnh viện, hắn ta đang ở bệnh viện? Tại sao chứ?
– Tại sao em ở đây? – Tokio vô cùng tự nhiên ngồi xuống cái ghế cạnh tôi cười tít mắt. Mà cơ bản là vì đang cười tít mắt nên chẳng thấy Dragon đang dành tặng cho mình ánh mắt nghi ngờ.
– Đưa thằng nhóc đi khám bệnh. – tôi nói, nhưng nhìn một loạt từ trên xuống dưới của Tokio mà đánh giá. Rõ ràng là không có vết thương ngoài da, vậy hôm nay đến đây không phải vì cảm nặng quá mà phải nhập viện đấy chứ – Anh… đừng nói là hôm qua đi mưa về nên…
– Không… không có. Làm gì có. – anh ta cười gượng, ánh mắt đá ra xa, chẳng dám nhìn thẳng vào tôi. Rồi… hiểu luôn, vì cảm nên mới có mặt ở đây – Anh đến thăm người quen.
Tôi không nói gì. Không vạch trần cũng không phản ứng…
Chúng tôi cứ thế ngồi im lặng bên nhau, còn Dragon thì không ngừng nghỉ liếc Tokio, cho đến khi Chito trở lại.
Nhìn thấy Tokio, Chito cũng chỉ trố mắt nhìn chứ không biết phải phản ứng như thế nào.
Một bầu không khí ngượng ngập… tôi nhanh chóng lên tiếng:
– A… tôi… tôi về đây. Tạm biệt anh.
– À… để anh đưa… mấy em về. – Tokio cũng vội đứng dậy, hơi ngập ngừng ở từ ‘mấy’. Thật ra lúc đầu hắn ta chỉ định nói “đưa em về”?
– Không cần đâu. Khu chúng tôi ở cũng gần đây thôi. – tôi liền nói dối.
– Nhưng mà…
– Tạm biệt. – tôi kéo tay Dragon rồi quay lưng bỏ đi luôn.
Kết quả là ba chúng tôi tay xách tay mang một ít hành lí đến khách sạn, dự định cư trú ở đây vài ngày, đợi Ren và Ajita về rồi tính tiếp.
Vì ngủ riêng rất buồn, nên tôi chỉ thuê một phòng… kết quả… cả ba cùng chen chúc trên một chiếc giường. Tôi thì khó chịu gần chết, cứ nghĩ Ren đi rồi sẽ không còn ai giành giường với mình, không ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu riêng!! Tôi khóc không ra nước mắt. Không phải chỉ chia giường cho một mà là tới hai nhân vật tầm cỡ thế giới. Tôi không thể không nhượng bộ nằm thu lại một góc.
– Oa… sung sướng quá. – Chito vừa tắm xong đã nằm lăn ra giường.
– Hai người ăn tối chưa? – tôi lẳng lặng lau tóc hỏi.
– Rồi. Ừ phải rồi, cậu chưa ăn phải không? – Chito ngồi dậy mỉm cười.
– Ừ.
– Vậy xuống nhà hàng ở tầng một ấy.
– Ừ. Tớ cũng định vậy. Lau khô tóc tớ đi ngay. – tôi gật đầu rồi đứng dậy – Vậy hai người cứ ngủ trước, lát nữa tớ về.
– Ừ. Mua cho tớ cái bánh ngọt nhé. – Chito nháy mắt đầy lém lỉnh. Ôi trời ạ…
Tôi mò xuống nhà hàng ăn tối, nhưng gặp phải người tôi không muốn gặp… Tại sao tôi lại xui xẻo đến vậy! Cái lục địa này có bao nhiêu cái khách sạn không ở, tôi lại đâm đầu vào nơi này? Hức… lại một tình huống khóc không ra nước mắt. Ngồi vào bạn gọi món rồi, tôi mới phát hiện ra người ngồi cạnh bàn tôi là ai… Izumo hôm nay cô ta rất đẹp. Dù là tình địch nhưng tôi vẫn không thể nói dối vế nhan sắc của cô nàng.
Mái tóc dài óng ả hơi xoăn búi lên cách điệu rất đẹp, hôm nay cách trang điểm cũng khá cầu kì, cả kiểu ăn mặc cũng rất phóng khoáng, rõ ràng đối tượng đang ngồi đối diện cô ta là kiểu người khiến Izumo không phải giả tạo trước họ.
Tôi thầm thở dài, hy vọng cô ta không nhận ra mình… nhưng bây giờ tốt nhất là quay mặt đi chỗ khác, kẻo cô ta lại trông thấy tôi như Tokio lúc nãy thì…
Tôi rùng mình. Thức ăn dọn ra, tôi cắm cúi ăn lấy ăn để, thi thoảng vẫn không giấu nổi tò mò mà ngước lên nhìn.
Người phụ nữ nói chuyện với Izumo là ai nhỉ?? Tôi thấy quen quen, mà không biết đã gặp ở đâu rồi.
Đúng thật… tò mò rất hại cái thân, nhưng nếu tôi không biết được sự thật thì tôi thấy rất khó chịu. Thôi thì cứ nghe ngóng.
– Được rồi mẹ. Con không muốn nghe nữa. – cô nàng nhíu mày.
– Chuyện này mẹ không ép con, nhưng thân con là con gái. Cứ mãi theo đuổi người ta trong khi người ta chẳng đoái hoài gì đến mình cũng thật mất mặt dòng họ nhà này. Con nghĩ nhà mình là ai? Nếu đơn giản chỉ là một gia đình bình thường, mẹ cũng không muốn can thiệp làm gì, nhưng bây giờ, những việc con làm đều sẽ có ảnh hưởng lớn đến nhà chúng ta.
– Nhà chúng ta nhà chúng ta, mở miệng ra là nhà chúng ta. Mẹ cũng biết hy sinh quá nhỉ? Lần trước bắt con cưới Ren cũng đưa lý do là nhà chúng ta. Bây giờ con thật sự yêu anh ấy, mẹ lại dùng cái lý do nhà chúng ta ra mà bảo con bỏ cuộc. Ren anh ấy dù có không thích con đi nữa, nhưng chẳng lẽ nếu con làm đến cùng, anh ấy cũng mặc kệ sao?
– Nhưng con không thấy con đã quá cứng đầu rồi sao? Nó không thích con thì việc gì con cứ phải đeo bám theo nó. Trên đời này có bao nhiêu thằng nguyện vì con mà…
– Tính cách anh ấy con hiểu rõ nhất, trái tim Ren cũng không phải là sắt đá. Nếu không anh ấy đã thẳng tay đá con đi ngay từ đầu rồi. Nếu con cứ kiên trì bên cạnh Ren, con tin là một ngày nào đó, anh ấy cũng sẽ động lòng.
Nghe xong câu này, tôi không có chút cảm giác ghen tuông, ngược lại còn thấy thương cảm Izumo…
Suy nghĩ trước kia của tôi không sai. Cô ấy bản chất không xấu, chỉ là vì quá yêu Ren nên trở nên mù quáng. Mù quáng vì tình yêu thì không thể trách được.
– Được rồi được rồi! Mẹ chỉ là lo cho con thôi. Nhìn thấy con cứ khổ sở vì thằng đó mẹ cũng không đành. Nhưng mẹ nghe nói thằng nhóc đã có người yêu?
– Người yêu gì chứ? Con nhỏ đó chỉ là bám theo anh ấy. – Izumo bĩu môi khinh bỉ. Ờ… câu nói này khiến tôi có tức giận thật. Cô nàng này đôi khi cũng có chút quá đáng. Lần trước tôi thấy cô ta thật đáng thương vì nghĩ cô ta là người đưa tôi vào phòng y tế, nhưng thật là…
– Dù sao con cũng mang trên người cái danh là hôn thê của Ren, xem như hơn con nhỏ đó một bậc.
– Đó là lý do con tiếp tục cố gắng. Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến con nữa.
Izumo đúng là một cô gái dũng cảm.
(Còn tiếp)
Bạn đọc của ta máu S hết hay sao vậy??
Mi quằn quại cho xem nhé *quằn quại*
Nói vậy thôi chứ yêu các nàng không hết (bạn nào là chàng thì cứ việc sửa sao cho hợp :)), cơ mà các nàng ơi… Ren còn mất tích dài dài :)), các bạn cứ tha hồ hưởng thụ nhé
Chúc các bạn đọc vui :) ~~
Chiều nay lại mưa… mỗi lần mưa tôi đều nhớ đến Ren.
Tôi thở dài đến Tiffa. Chito đang ở trong bệnh viện để tiện chăm sóc Dragon, có lẽ tối nay thằng bé có thể xuất viện.
Và một câu hỏi khác được đặt ra… tối nay chúng tôi ngủ ở đâu? Có lẽ tôi sẽ đến khách sạn.
Sáng hôm nay khi trở về nhà Ajita lấy đồng phục, thấy cả căn nhà tan hoang như thế, trái ngược với sự sợ hãi của tôi hôm qua, Chito tức giận đập phá cho nó nát thêm, vừa đập vừa chửi:
– Đây là đâu chứ? Căn nhà này của tôi và người tôi yêu nhất, do chính chúng tôi trang trí nhà cửa! Thằng nào con nào dám phá phách như vậy, chị mày đập cho nát đầu! Có phá cũng phải do chị mày phá, ở đâu ra cái lũ khốn khiếp chúng mày chạy đến xới tung mọi thứ lên như vậy! Thật là một lũ khốn khiếp không ra gì! Một lũ chết tiệt!
Tôi hoàn toàn sửng sốt trước cơn nóng giận của Chito… vốn không nghĩ cô ấy có thể chửi một cách… phóng khoáng như vậy… Đây là Chito tôi quen ư? Hay ai đó đã dùng thuật hóa trang giả dạng cô ấy.
Chito chửi cho bớt stress rồi nhìn tôi, cô ấy nhẹ giọng lại:
– Cậu… hôm qua cậu đã thấy nó như vậy nên mới bảo tớ sang biệt thự của Ren?
Tôi gật đầu. Chito cười mỉm, rồi vỗ vai tôi sau đó chạy đi tìm quần áo, may là chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Trở lại lúc này, một chiếc xe hơi chạy ngang bắn nước lên người tôi khiến tôi bừng tỉnh. Tôi giật mình nhìn xuống chân mình ướt đẫm.
Tôi lại nhớ đến Ren, lần nào đi ngoài đường những lúc trời mưa như thế này, Ren lại tống tôi vào phía trong, còn vô cùng ân cần chìa ô sang phía tôi, để mặc mình bị ướt.
Nỗi nhớ anh đang giày vò em Ren ạ! Ai đó đã từng nói với tôi. Yêu và được yêu chính là hạnh phúc, vậy nên, nhớ thương và đau khổ trong tình yêu cũng là một loại hạnh phúc khác nữa.
Nhưng tôi không hề thấy vậy nhé. Chỉ mới mấy ngày mà hình ảnh của hắn lấp đầy tất cả. Nơi nào tôi nhìn đến cũng có những kỉ niệm với hắn. Hắn cứ như một hồn ma ám ảnh tôi, nhìn đâu cũng thấy Ren đang mỉm cười với tôi, lại làm tim tôi lỗi nhịp, nhưng rồi phát hiện ra, tất cả chỉ là những mảnh ký ức không đầu không đuôi liên tục sượt ngang đầu mình.
Tôi thở dài. Thì ra nhớ chính là cảm giác này, nhưng hình như đây không đơn thuần là nhớ nữa, tôi đã chuyển sang chế độ bị ám ảnh. Ren chỉ mới đi có vài ngày, mà tôi đã thê thảm như thế này, đầu óc suốt ngày bay đi đâu khắp nơi, làm việc hoàn toàn không thể tập trung được, không sai sót thì đổ vỡ, không có việc nào có thể trọn vẹn… nếu một ngày nào đó, tôi và hắn phải chia tay, đến khi đó tôi phải làm thế nào? Ngày ngày chui trong chăn tưởng nhớ đến hắn…? Thật thảm hại! Bây giờ hắn chỉ có thể được xem là đi công tác, còn có thể gặp lại, nhưng nếu đã chia tay thì sẽ không thể ôm hôn hắn nữa. Tôi đâm sợ thêm hai từ chia tay.
Ầy… giờ thì hay rồi, nhớ đến nỗi trong ngày hôm nay tôi đã làm vỡ ba cái tách, bị mắng đến tối tăm mặt mày. Tôi cũng thật là đáng thương, tại sao cuộc đời tôi cứ phải nhọ nồi thế này chứ.
Nhưng trong cái rủi có cái may, điều đáng ngạc nhiên hôm nay là Tokio không hề đến. Không phải là tôi thấy trống vắng gì đó khi không thấy hắn ta, chỉ là tôi có hơi lo cho hắn. Hôm qua hắn đã nói hôm nay sẽ đến, nhưng lại không thấy đâu. Tokio dù có biến thái và không lúc nào nghiêm túc nhưng hắn ta không phải dạng người vô trách nhiệm, đã nói thì sẽ làm.
Hơn nữa, hôm qua hắn ta vì trò đùa của tôi mà dầm mưa như thế, thật sự khiến tôi có chút không yên tâm.
Tuy nhiên, Ryuu xuất hiện. Cậu ấy đến bên tôi như một làn gió thoảng, khiến tôi giật mình khi phát hiện đôi mắt tím ấy đang dịu dàng quan sát mình ở một góc. Cậu ta gọi một ly cafe đen rồi ngồi khuấy, không chạm đến dù chỉ một giọt.
Ryuu hôm nay cứ như Tokio phiên bản im lặng hơn, chỉ ngồi đó nhìn tôi… nhìn đến hết giờ.
Những lúc vắng khách, tôi đến ngồi cạnh nói chuyện với Ryuu. Dù sao, tình cảm mà tôi dành cho Ryuu là tình bạn, đến nói chuyện chắc cũng chẳng sao, giờ mà trốn cậu ta mới là đang thể hiện thái độ ngại ngùng ngượng ngập hậu tỏ tình thất bại a.
– Cậu đến uống cafe à? – tôi hỏi bừa. Ai nhìn vào chẳng biết. Tôi đúng là ngốc nghếch hết thuốc chữa. Bình thường nói nhiều là thế, nhưng không hiểu sao khi đối mặt với đôi mắt tím sẫm hút hồn ấy, da đầu tôi tê tê, cả người tôi tê tê, cứ như thể não đang bị hút hết ra, nên chẳng biết nói gì ngoài ngượng ngập nhìn ra ngoài trời.
– Ừ. – vậy mà Ryuu dịu dàng đáp – Em làm việc cực khổ quá.
–
Tôi đến bệnh viện thì thấy Chito đang làm thủ tục xuất viện cho Dragon, nên tôi đến băng ghế chờ ngồi cạnh thằng bé. Dragon không nói gì, từ hôm qua đến giờ, thằng bé vẫn còn tự trách mình khi không bảo vệ được căn nhà tôi đã giao phó.
Tôi vốn không biết cách an ủi người khác, nên chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Dragon, thằng bé không thèm nhìn tôi, không nói gì, cũng không thèm rút tay ra. Thái độ này khiến tôi thấy rất xót xa. Đâu có ai trách gì em ấy… tại sao lại tự mình làm khổ mình? Dragon có máu M?
Tôi biết, với thân phận thật và tính cách tự cao của Dragon, nó khó có thể chấp nhận mình đã thua những con người tầm thường.
Một hình bóng đột nhiên lọt vào mắt tôi. Không phải là tình cảm giữa tôi và người đó có tốt đẹp gì mà có thể nhận ra ngay lập tức hắn ta giữa chốn đông người như trong phim ảnh, chẳng qua là… cái đầu đỏ đó quá chói, quá sáng, khiến tôi không thể không chú ý.
Tôi vô thức gọi tên:
– Tokio… sặc.
Gọi xong, thấy hắn ta quay lại nhìn mình, tôi mới giật mình mà lầm lũi cúi đầu.
Hức… hắn ta không trông thấy tôi thì thôi, tại sao tôi lại phải gây chú ý tới Tokio làm gì? Hắn lại chạy sang đây thì tôi phát khổ. Đời không như mơ… mà trong cuộc đời ấy, ngu nhất là mấy đứa tự rước họa vào thân… như tôi.
– Yuki? – Tokio tiến lại phía tôi… thôi rồi. Có ai ngu như tôi không? Aa!! Đánh chết cái tật mồm miệng thích ăn nói lung tung đi a! Không gặp hắn ta đáng ra phải rất vui, tự nhiên vô tình gặp hắn ở đây, đã không bị thấy còn gọi người ta.
– Ờ. Chào. – tôi lạnh lùng nói. Nhưng lại len lén nhìn Tokio. Nghĩ kĩ lại thì đây là bệnh viện, hắn ta đang ở bệnh viện? Tại sao chứ?
– Tại sao em ở đây? – Tokio vô cùng tự nhiên ngồi xuống cái ghế cạnh tôi cười tít mắt. Mà cơ bản là vì đang cười tít mắt nên chẳng thấy Dragon đang dành tặng cho mình ánh mắt nghi ngờ.
– Đưa thằng nhóc đi khám bệnh. – tôi nói, nhưng nhìn một loạt từ trên xuống dưới của Tokio mà đánh giá. Rõ ràng là không có vết thương ngoài da, vậy hôm nay đến đây không phải vì cảm nặng quá mà phải nhập viện đấy chứ – Anh… đừng nói là hôm qua đi mưa về nên…
– Không… không có. Làm gì có. – anh ta cười gượng, ánh mắt đá ra xa, chẳng dám nhìn thẳng vào tôi. Rồi… hiểu luôn, vì cảm nên mới có mặt ở đây – Anh đến thăm người quen.
Tôi không nói gì. Không vạch trần cũng không phản ứng…
Chúng tôi cứ thế ngồi im lặng bên nhau, còn Dragon thì không ngừng nghỉ liếc Tokio, cho đến khi Chito trở lại.
Nhìn thấy Tokio, Chito cũng chỉ trố mắt nhìn chứ không biết phải phản ứng như thế nào.
Một bầu không khí ngượng ngập… tôi nhanh chóng lên tiếng:
– A… tôi… tôi về đây. Tạm biệt anh.
– À… để anh đưa… mấy em về. – Tokio cũng vội đứng dậy, hơi ngập ngừng ở từ ‘mấy’. Thật ra lúc đầu hắn ta chỉ định nói “đưa em về”?
– Không cần đâu. Khu chúng tôi ở cũng gần đây thôi. – tôi liền nói dối.
– Nhưng mà…
– Tạm biệt. – tôi kéo tay Dragon rồi quay lưng bỏ đi luôn.
Kết quả là ba chúng tôi tay xách tay mang một ít hành lí đến khách sạn, dự định cư trú ở đây vài ngày, đợi Ren và Ajita về rồi tính tiếp.
Vì ngủ riêng rất buồn, nên tôi chỉ thuê một phòng… kết quả… cả ba cùng chen chúc trên một chiếc giường. Tôi thì khó chịu gần chết, cứ nghĩ Ren đi rồi sẽ không còn ai giành giường với mình, không ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu riêng!! Tôi khóc không ra nước mắt. Không phải chỉ chia giường cho một mà là tới hai nhân vật tầm cỡ thế giới. Tôi không thể không nhượng bộ nằm thu lại một góc.
– Oa… sung sướng quá. – Chito vừa tắm xong đã nằm lăn ra giường.
– Hai người ăn tối chưa? – tôi lẳng lặng lau tóc hỏi.
– Rồi. Ừ phải rồi, cậu chưa ăn phải không? – Chito ngồi dậy mỉm cười.
– Ừ.
– Vậy xuống nhà hàng ở tầng một ấy.
– Ừ. Tớ cũng định vậy. Lau khô tóc tớ đi ngay. – tôi gật đầu rồi đứng dậy – Vậy hai người cứ ngủ trước, lát nữa tớ về.
– Ừ. Mua cho tớ cái bánh ngọt nhé. – Chito nháy mắt đầy lém lỉnh. Ôi trời ạ…
Tôi mò xuống nhà hàng ăn tối, nhưng gặp phải người tôi không muốn gặp… Tại sao tôi lại xui xẻo đến vậy! Cái lục địa này có bao nhiêu cái khách sạn không ở, tôi lại đâm đầu vào nơi này? Hức… lại một tình huống khóc không ra nước mắt. Ngồi vào bạn gọi món rồi, tôi mới phát hiện ra người ngồi cạnh bàn tôi là ai… Izumo hôm nay cô ta rất đẹp. Dù là tình địch nhưng tôi vẫn không thể nói dối vế nhan sắc của cô nàng.
Mái tóc dài óng ả hơi xoăn búi lên cách điệu rất đẹp, hôm nay cách trang điểm cũng khá cầu kì, cả kiểu ăn mặc cũng rất phóng khoáng, rõ ràng đối tượng đang ngồi đối diện cô ta là kiểu người khiến Izumo không phải giả tạo trước họ.
Tôi thầm thở dài, hy vọng cô ta không nhận ra mình… nhưng bây giờ tốt nhất là quay mặt đi chỗ khác, kẻo cô ta lại trông thấy tôi như Tokio lúc nãy thì…
Tôi rùng mình. Thức ăn dọn ra, tôi cắm cúi ăn lấy ăn để, thi thoảng vẫn không giấu nổi tò mò mà ngước lên nhìn.
Người phụ nữ nói chuyện với Izumo là ai nhỉ?? Tôi thấy quen quen, mà không biết đã gặp ở đâu rồi.
Đúng thật… tò mò rất hại cái thân, nhưng nếu tôi không biết được sự thật thì tôi thấy rất khó chịu. Thôi thì cứ nghe ngóng.
– Được rồi mẹ. Con không muốn nghe nữa. – cô nàng nhíu mày.
– Chuyện này mẹ không ép con, nhưng thân con là con gái. Cứ mãi theo đuổi người ta trong khi người ta chẳng đoái hoài gì đến mình cũng thật mất mặt dòng họ nhà này. Con nghĩ nhà mình là ai? Nếu đơn giản chỉ là một gia đình bình thường, mẹ cũng không muốn can thiệp làm gì, nhưng bây giờ, những việc con làm đều sẽ có ảnh hưởng lớn đến nhà chúng ta.
– Nhà chúng ta nhà chúng ta, mở miệng ra là nhà chúng ta. Mẹ cũng biết hy sinh quá nhỉ? Lần trước bắt con cưới Ren cũng đưa lý do là nhà chúng ta. Bây giờ con thật sự yêu anh ấy, mẹ lại dùng cái lý do nhà chúng ta ra mà bảo con bỏ cuộc. Ren anh ấy dù có không thích con đi nữa, nhưng chẳng lẽ nếu con làm đến cùng, anh ấy cũng mặc kệ sao?
– Nhưng con không thấy con đã quá cứng đầu rồi sao? Nó không thích con thì việc gì con cứ phải đeo bám theo nó. Trên đời này có bao nhiêu thằng nguyện vì con mà…
– Tính cách anh ấy con hiểu rõ nhất, trái tim Ren cũng không phải là sắt đá. Nếu không anh ấy đã thẳng tay đá con đi ngay từ đầu rồi. Nếu con cứ kiên trì bên cạnh Ren, con tin là một ngày nào đó, anh ấy cũng sẽ động lòng.
Nghe xong câu này, tôi không có chút cảm giác ghen tuông, ngược lại còn thấy thương cảm Izumo…
Suy nghĩ trước kia của tôi không sai. Cô ấy bản chất không xấu, chỉ là vì quá yêu Ren nên trở nên mù quáng. Mù quáng vì tình yêu thì không thể trách được.
– Được rồi được rồi! Mẹ chỉ là lo cho con thôi. Nhìn thấy con cứ khổ sở vì thằng đó mẹ cũng không đành. Nhưng mẹ nghe nói thằng nhóc đã có người yêu?
– Người yêu gì chứ? Con nhỏ đó chỉ là bám theo anh ấy. – Izumo bĩu môi khinh bỉ. Ờ… câu nói này khiến tôi có tức giận thật. Cô nàng này đôi khi cũng có chút quá đáng. Lần trước tôi thấy cô ta thật đáng thương vì nghĩ cô ta là người đưa tôi vào phòng y tế, nhưng thật là…
– Dù sao con cũng mang trên người cái danh là hôn thê của Ren, xem như hơn con nhỏ đó một bậc.
– Đó là lý do con tiếp tục cố gắng. Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến con nữa.
Izumo đúng là một cô gái dũng cảm.
(Còn tiếp)
Bình luận truyện