My Devil! Don't Go
Chương 94: Chính là cái cảm giác đi vụng trộm bên ngoài sợ bị chồng bắt gặp
Tôi giả vờ ghi chép ly café của hắn vào giấy note, sau đó định quay đi, đã bị một bàn tay đặt lên eo. Tôi khó hiểu quay lại nhìn Ren.
Hắn cười khẩy:
– Em tên gì?!
– Anh làm cái trò gì thế? – tôi chau mày lườm hắn, gạt tay hắn ra, nhưng cánh tay còn lại của hắn đột nhiên luồn sang ôm lấy eo tôi.
– Anh là Ren.
– Anh tên gì cần tôi quan tâm không? Buông ra! – tôi lại đẩy hắn ra.
Nhưng vòng tay của Ren hơi siết lại, kéo tôi về phía hắn. Tôi không kịp phản ứng nên mất thăng bằng, lọt hẳn vào lòng hắn. Ren ôm chặt tôi, hắn thì thầm:
– Anh không thích tên đó.
– … – tôi im lặng.
Hắn hơi đẩy tôi ra, để giữa khuôn mặt tôi và hắn có một khoảng trống vừa đủ. Ren đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi, rồi áp lòng bàn tay lên má, kéo mặt tôi gần hắn… mọi động tác đều thật nhẹ nhàng và chậm rãi khiến tôi trở nên thật ngu ngốc. Không thể thuận theo hắn mà cũng không thể đẩy hắn ra, tôi bối rối chẳng biết làm gì, ngoài ngồi im cho hắn làm gì thì làm.
Hắn hôn lên trán tôi một cách dịu dàng, sau đó nhìn tôi trìu mến, ánh nhìn này khiến tôi thấy thật nhớ nhung. Tôi mím chặt môi suy nghĩ, hắn cọ mũi vào mũi tôi, nói:
– Anh sai rồi, anh xin lỗi. Chỉ là, anh rất tức giận, khi thấy em…
Tôi cười mỉm, không để hắn nói hết câu, đã chủ động vòng tay qua cổ hắn mà đặt lên môi hắn một nụ hôn… ầy… đúng là không thể nhịn được a! Khuôn mặt bối rối của Ren ban nãy rất là dễ thương… không đỡ nổi! Làn da trắng hơi đỏ lên vì ngượng, miệng chu chu ra… quyến rũ như thế, tôi không thể kìm nén!
Ren bất ngờ đến cứng đờ người, chẳng thèm đáp trả lại nụ hôn của tôi, dù để mặc cho tôi làm những gì tôi muốn. Hắn từ từ nhắm mắt lại… ầy cuối cùng thì tay nghề hắn truyền lại cho tôi cũng hữu ích. Nếu không, bây giờ tôi chẳng biết hôn hắn như thế nào để Ren có thể ngồi hưởng thụ thế kia.
Tiếng chuông reo lên đột ngột khiến tôi giật mình buông hắn ra, nhưng vẫn không thể đứng lên vì hắn còn đang giữ lấy eo tôi. Tôi nhìn vội ra cửa… ạch… thôi rồi… là Ryuu…
– Cho tôi một cafe đen đem về.
Ryuu quét ánh nhìn qua tôi một lượt rồi thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống ghế chờ… hơ… cậu ấy cũng là khách quen ở đây sao?
Cậu ta vốn lạnh lùng thế à?! Gặp bạn bè đang đi làm thêm cũng chẳng tỏ ra quen biết mà hờ hững thật.
Tôi véo vào tay Ren, hắn cũng không làm nũng, ngoan ngoãn lạ thường thả tay ra, tôi vào trong pha hai ly cafe một dùng ở đây, hai để mang về. Tôi liếc nhìn Ren, hắn đang lạnh nhạt nhìn Ryuu, còn Ryuu, cậu ta tỏ vẻ không hề quen biết tôi, nhưng từ đầu chí cuối cứ mãi nhìn theo bóng dáng tôi.
Tôi ngượng ngùng cúi gằm xuống pha cafe tiếp.
– Đây, Ryuu. – tôi mỉm cười đưa cho cậu ta ly cafe sau khi đưa ly còn lại cho Ren.
– Y… Yuki? – Ryuu hỏi, hơi nhíu mày, cảm xúc trên khuôn mặt cậu ta có hơi bối rối nhưng cũng như không, gần như không có gì thay đổi. Thì ra không phải cậu ta bơ tôi… mà là không nhận ra tôi nên nhìn chằm chằm quan sát nét thân thuộc trên khuôn mặt tôi.
– Tớ lạ đến vậy à? – tôi thích thú với tính cách đặc biệt của Ryuu, không để ý người phía trước mình đang bị lườm lườm liếc liếc kịch liệt.
– Kính sát tròng của tôi bị rơi. Tại sao… sáng nay cô… – Kyuu nói, rồi đứng lên, nhận lấy ly cafe từ tay tôi, sau đó liếc mắt sang Ren đang khó chịu nhìn mình, cậu ta nói tiếp – Không có gì. Tôi về đây, tạm biệt.
Vốn Ryuu định hỏi xem tại sao sáng nay tôi lại nghỉ học chăng? Kệ đi vậy, tôi sang ngồi đối diện Ren. Hắn đang nhìn tôi chằm chằm, câu hỏi không chút suy nghĩ bật ra từ miệng tôi:
– Này… anh thích cậu ta hả sao cứ nhìn người ta mãi như vậy?
Ren lườm tôi, hắn đáp:
– Người đó là… bạn cùng lớp với em?
– Đến tận vài hôm trước em mới biết.
Ren im lặng, hắn lại rơi vào suy nghĩ…
…
Lời kể của Ren.
Lần trước, tôi và Ajita đã nhận ra ngay cái kiểu cười gượng gạo của Yuki, cả người dính đầy bụi phấn thế kia thì chắc chắn đã bị ăn hiếp rồi.
Tôi và anh ta chẳng hẹn nhau mà đi thẳng đến lớp của Yuki, đạp phăng cánh cửa ra, tôi liếc quanh một vòng lớp. Lũ con gái đã đành, con trai cũng nhìn hai chúng tôi với ánh mắt trái tim long lanh sáng chói. Gì đây?! Cứ làm như chúng tôi là sinh vật lạ không bằng.
– Cả ba hoàng tử đều ở trong lớp kìa… Aaa!!
Tôi lừ mắt, giọng thấp xuống hết cỡ:
– Ai… là ai đã bắt nạt Yuki?!
Cả căn phòng im lặng nhìn chúng tôi… không ai dám nhúc nhích cử động, tiếng bàn tán ban nãy cũng biến mất hẳn.
– Tôi lặp lại lần nữa, là ai đã bắt nạt Yuki của tôi?! – tôi tức giận hét lớn, chân đạp mạnh vào cái bàn gần đấy khiến nó kêu một tiếng thật lớn rồi dịch xa một khoảng.
Lại im lặng! Chết tiệt! Tôi không có thời gian ở đây ngắm nhìn các người như vậy?! Có gan làm mà không có gan nhận trách nhiệm ư?! Đúng là một lũ hèn nhát! Tôi hậm hực:
– Tôi cảnh báo các người, nếu sau này còn dám làm gì cô ấy. Tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu. Nếu không có ai dám nhận tội, tôi sẽ đến từng nhà các người thổi sạch tất cả. Có nghe chưa! Mau chóng đi mà kết bạn với cô ấy! Chết tiệt!
Tôi đá ngã luôn cái ghế. Một cậu con trai đẹp hút hồn với đôi mắt tím và mái tóc cũng cùng màu lại gần tôi, cậu ta đứng trước mặt tôi, lạnh lùng nói:
– Nếu muốn bảo vệ cô ấy,… thì lo mà làm tốt nhiệm vụ của mình. Không phải cứ đến làm loạn cả lên là được. Người ta bị bắt nạt từ lúc nào rồi mà giờ mới mò tới giải cứu. Vô dụng.
Đang tức giận còn bị cậu ta đụng trúng chỗ đau, tôi nghiến răng đứng như trời trồng.
Cái tên đó sau khi chửi tôi xong thì lướt qua tôi bỏ ra ngoài. Cái chết tiệt gì thế này!!!
Nhưng quả thật… điều cậu ta nói… không sai lấy một chữ. Không thể ngày ngày ở cạnh cô ấy, cũng không thể bảo vệ cô ấy đúng lúc. Vô dụng thật!
Tôi tức giận bản thân, tại sao tôi lại là DW, cô ấy là WW? Tại sao thế giới này phải chia làm nhiều loại như thế… nếu không, tôi đã có thể bảo vệ Yuki. Tôi… có nên chuyển lớp không?
– Đừng có nghĩ đến chuyện sẽ chuyển sang lớp này. Hội đồng cấp cao sẽ nghi ngờ quan hệ của cậu và Yuki.
– Sao? – anh ta biết suy nghĩ của tôi?
– Ngu ngốc thì chuốc họa cho bản thân thôi, đừng ảnh hưởng đến cả Yuki.
Ajita phun cho tôi một câu rồi cũng quay lưng đi về phía nhà ăn. Cái tên tóc tím mắt tím ấy… chẳng phải là người ban nãy sao?
Tên nhóc đó cũng biết cách bảo vệ Yuki lắm. Được lắm… thì ra tôi lại có thêm một tên tình địch mà không biết.
Ngày hôm nay nhìn kĩ lại khuôn mặt tên đó quả là rất đẹp.
– Chết tiệt… mình lại… cái cảm giác đó… ghen.
Nếu tôi nhớ không lầm thì… Yuki thuộc dạng thích trai đẹp, làm sao tôi yên tâm để cái tên đó ngày ngày trong tầm mắt của Yuki. Nếu tôi không thể chuyển sang lớp của cô ấy, có lẽ phải để cái tên đó chuyển khỏi lớp của Yuki.
Tôi ngước nhìn Yuki, cô nàng đang mỉm cười nhìn tia nắng nhảy nhót trên ô cửa kính trông lấp lánh như ánh sao.
…
Lời kể của Yuki.
– Chào Yuki. Hôm nay cậu xinh thật. – con nhỏ nổi tiếng là căm ghét tôi đến tận xương tủy đã nói như thế… nghe thật là chướng tai.
– Ờ. – tôi gật đầu, đáp bừa.
– Lát nữa cậu ăn trưa với tụi này nhé. – cô ta tiếp tục níu tay tôi.
Hớ… có phải cô ta nhầm tôi với hotboy hotgirl nào đó không?! Tự nhiên quan tâm chăm sóc tôi như đúng rồi thế này, khiến tôi có chút sợ hãi a.
– Ca… Cảm ơn, nhưng… tôi… tôi có hẹn rồi. – tôi bắt đầu dè chừng. Lần trước nữa, món quà của bọn họ khiến tôi thấy rùng mình a. Hay là đang lấy lòng tôi, nuôi tôi để sau này giết thịt?!
Cô ta ngượng ngập gật đầu rồi buông tôi ra. Cả lớp bắt đầu nhìn tôi chằm chằm, cứ như thể chờ bất cứ một sai sót nào của tôi sẽ nhào đến để mà cấu xé.
Tôi không chịu nổi!! Tôi bỏ ra ngoài, sau đó ngẫm nghĩ gì đó, quay lại lớp học, giơ tay lên định đẩy cửa ra, đã nghe bên trong phát ra những tiếng thật chói tai.
– Con nhỏ đó nghĩ nó là ai mà chảnh chó vậy!
– Chỉ vì Ren đã xuống nước hạ mình tới cái lớp này để năn nỉ cho nó, xin cho nó. Tụi mình cũng chỉ thương cảm nó thôi.
– Chó chết! Nó bơ mình nữa chứ! Cái mặt nghênh nghênh của nó lúc nãy chỉ khiến mình muốn tát cho vài cái.
– …
Tôi hiểu rồi… không phải nuôi để mần thịt mà là nuôi để không phụ lòng kì vọng của hotboy… chính là để lấy lòng hotboy, rồi người bị mần thịt chính là người ta chứ không phải tôi.
Haha…cười nhạt một tiếng, tôi quay lưng đi thẳng… mà không hề hay biết có một người đang đi theo tôi.
Tôi ra sân sau ngồi tựa lưng vào gốc cây, nhắm hờ mắt lại, định đánh một giấc thì có tiếng cỏ sột soạt cạnh bên.
Tôi mở mắt, hơi liếc sang bên, nhưng như là không có.
Ryuu lạnh lùng ngồi tựa lưng vào gốc cây, anh chàng cầm cuốn sách trên tay, nhìn từng trang một lật qua lật lại, không có vẻ gì là sẽ bắt chuyện với tôi.
Tôi cũng chẳng quan tâm, cho là cậu ta ngồi đó đọc sách. Đây là khu vực công cộng, mình suy nghĩ lung tung kẻo lại ảo tưởng.
Nhưng mà…
– Ryuu… này.
– Gì? – giọng cậu ta thốt ra nhẹ nhàng như lông hồng.
– Ừm… cái áo của cậu, tớ sẽ trả lại vào ngày mai nhé. Tớ đã giặt rồi và đang phơi ở nhà.
– Ừ. – cậu ta đáp rồi gập cuốn sách lại một cách lạnh lùng, tôi giật mình, cứ như cậu ta khó chịu với tôi vậy. Tôi đành ngậm miệng lại.
– Đừng để người khác đánh thức tôi. Nhờ cậu. – Ryuu nói giọng lạnh lùng rồi gối đầu lên cuốn sách, một tay của cậu ta nắm lấy cổ tay tôi – Cảm ơn.
Tôi trợn mắt nhìn bàn tay cậu ta đang yên vị trên cổ tay mình.
– Cậu… cậu… buông ra.
– Xem như trả tiền cái áo cũng được. Cứ giữ nó đi. – cậu ta nói giọng thều thào, như sắp gục tới nơi.
– Nhưng mà… Ryuu… không được. – tôi rụt tay lại, nhưng cậu ta xem ra đã ngủ mất rồi. Tôi có rụt tay ra cậu ta cũng chỉ cố gắng nắm lấy con tay út của tôi.
Cái tên này… sở thích kì lạ và quái dị, nhưng là người tốt.
Ren mà thấy cảnh này, thật không biết hắn ta sẽ hành hạ tôi tới mức nào cho bõ giận nữa. Cảm giác giống như mình vừa làm chuyện gì đó mờ ám kì quái lắm vậy.
Chính xác là đi vụng trộm bên ngoài sợ bị chồng phát hiện a.
(Còn tiếp)
Hắn cười khẩy:
– Em tên gì?!
– Anh làm cái trò gì thế? – tôi chau mày lườm hắn, gạt tay hắn ra, nhưng cánh tay còn lại của hắn đột nhiên luồn sang ôm lấy eo tôi.
– Anh là Ren.
– Anh tên gì cần tôi quan tâm không? Buông ra! – tôi lại đẩy hắn ra.
Nhưng vòng tay của Ren hơi siết lại, kéo tôi về phía hắn. Tôi không kịp phản ứng nên mất thăng bằng, lọt hẳn vào lòng hắn. Ren ôm chặt tôi, hắn thì thầm:
– Anh không thích tên đó.
– … – tôi im lặng.
Hắn hơi đẩy tôi ra, để giữa khuôn mặt tôi và hắn có một khoảng trống vừa đủ. Ren đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi, rồi áp lòng bàn tay lên má, kéo mặt tôi gần hắn… mọi động tác đều thật nhẹ nhàng và chậm rãi khiến tôi trở nên thật ngu ngốc. Không thể thuận theo hắn mà cũng không thể đẩy hắn ra, tôi bối rối chẳng biết làm gì, ngoài ngồi im cho hắn làm gì thì làm.
Hắn hôn lên trán tôi một cách dịu dàng, sau đó nhìn tôi trìu mến, ánh nhìn này khiến tôi thấy thật nhớ nhung. Tôi mím chặt môi suy nghĩ, hắn cọ mũi vào mũi tôi, nói:
– Anh sai rồi, anh xin lỗi. Chỉ là, anh rất tức giận, khi thấy em…
Tôi cười mỉm, không để hắn nói hết câu, đã chủ động vòng tay qua cổ hắn mà đặt lên môi hắn một nụ hôn… ầy… đúng là không thể nhịn được a! Khuôn mặt bối rối của Ren ban nãy rất là dễ thương… không đỡ nổi! Làn da trắng hơi đỏ lên vì ngượng, miệng chu chu ra… quyến rũ như thế, tôi không thể kìm nén!
Ren bất ngờ đến cứng đờ người, chẳng thèm đáp trả lại nụ hôn của tôi, dù để mặc cho tôi làm những gì tôi muốn. Hắn từ từ nhắm mắt lại… ầy cuối cùng thì tay nghề hắn truyền lại cho tôi cũng hữu ích. Nếu không, bây giờ tôi chẳng biết hôn hắn như thế nào để Ren có thể ngồi hưởng thụ thế kia.
Tiếng chuông reo lên đột ngột khiến tôi giật mình buông hắn ra, nhưng vẫn không thể đứng lên vì hắn còn đang giữ lấy eo tôi. Tôi nhìn vội ra cửa… ạch… thôi rồi… là Ryuu…
– Cho tôi một cafe đen đem về.
Ryuu quét ánh nhìn qua tôi một lượt rồi thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống ghế chờ… hơ… cậu ấy cũng là khách quen ở đây sao?
Cậu ta vốn lạnh lùng thế à?! Gặp bạn bè đang đi làm thêm cũng chẳng tỏ ra quen biết mà hờ hững thật.
Tôi véo vào tay Ren, hắn cũng không làm nũng, ngoan ngoãn lạ thường thả tay ra, tôi vào trong pha hai ly cafe một dùng ở đây, hai để mang về. Tôi liếc nhìn Ren, hắn đang lạnh nhạt nhìn Ryuu, còn Ryuu, cậu ta tỏ vẻ không hề quen biết tôi, nhưng từ đầu chí cuối cứ mãi nhìn theo bóng dáng tôi.
Tôi ngượng ngùng cúi gằm xuống pha cafe tiếp.
– Đây, Ryuu. – tôi mỉm cười đưa cho cậu ta ly cafe sau khi đưa ly còn lại cho Ren.
– Y… Yuki? – Ryuu hỏi, hơi nhíu mày, cảm xúc trên khuôn mặt cậu ta có hơi bối rối nhưng cũng như không, gần như không có gì thay đổi. Thì ra không phải cậu ta bơ tôi… mà là không nhận ra tôi nên nhìn chằm chằm quan sát nét thân thuộc trên khuôn mặt tôi.
– Tớ lạ đến vậy à? – tôi thích thú với tính cách đặc biệt của Ryuu, không để ý người phía trước mình đang bị lườm lườm liếc liếc kịch liệt.
– Kính sát tròng của tôi bị rơi. Tại sao… sáng nay cô… – Kyuu nói, rồi đứng lên, nhận lấy ly cafe từ tay tôi, sau đó liếc mắt sang Ren đang khó chịu nhìn mình, cậu ta nói tiếp – Không có gì. Tôi về đây, tạm biệt.
Vốn Ryuu định hỏi xem tại sao sáng nay tôi lại nghỉ học chăng? Kệ đi vậy, tôi sang ngồi đối diện Ren. Hắn đang nhìn tôi chằm chằm, câu hỏi không chút suy nghĩ bật ra từ miệng tôi:
– Này… anh thích cậu ta hả sao cứ nhìn người ta mãi như vậy?
Ren lườm tôi, hắn đáp:
– Người đó là… bạn cùng lớp với em?
– Đến tận vài hôm trước em mới biết.
Ren im lặng, hắn lại rơi vào suy nghĩ…
…
Lời kể của Ren.
Lần trước, tôi và Ajita đã nhận ra ngay cái kiểu cười gượng gạo của Yuki, cả người dính đầy bụi phấn thế kia thì chắc chắn đã bị ăn hiếp rồi.
Tôi và anh ta chẳng hẹn nhau mà đi thẳng đến lớp của Yuki, đạp phăng cánh cửa ra, tôi liếc quanh một vòng lớp. Lũ con gái đã đành, con trai cũng nhìn hai chúng tôi với ánh mắt trái tim long lanh sáng chói. Gì đây?! Cứ làm như chúng tôi là sinh vật lạ không bằng.
– Cả ba hoàng tử đều ở trong lớp kìa… Aaa!!
Tôi lừ mắt, giọng thấp xuống hết cỡ:
– Ai… là ai đã bắt nạt Yuki?!
Cả căn phòng im lặng nhìn chúng tôi… không ai dám nhúc nhích cử động, tiếng bàn tán ban nãy cũng biến mất hẳn.
– Tôi lặp lại lần nữa, là ai đã bắt nạt Yuki của tôi?! – tôi tức giận hét lớn, chân đạp mạnh vào cái bàn gần đấy khiến nó kêu một tiếng thật lớn rồi dịch xa một khoảng.
Lại im lặng! Chết tiệt! Tôi không có thời gian ở đây ngắm nhìn các người như vậy?! Có gan làm mà không có gan nhận trách nhiệm ư?! Đúng là một lũ hèn nhát! Tôi hậm hực:
– Tôi cảnh báo các người, nếu sau này còn dám làm gì cô ấy. Tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu. Nếu không có ai dám nhận tội, tôi sẽ đến từng nhà các người thổi sạch tất cả. Có nghe chưa! Mau chóng đi mà kết bạn với cô ấy! Chết tiệt!
Tôi đá ngã luôn cái ghế. Một cậu con trai đẹp hút hồn với đôi mắt tím và mái tóc cũng cùng màu lại gần tôi, cậu ta đứng trước mặt tôi, lạnh lùng nói:
– Nếu muốn bảo vệ cô ấy,… thì lo mà làm tốt nhiệm vụ của mình. Không phải cứ đến làm loạn cả lên là được. Người ta bị bắt nạt từ lúc nào rồi mà giờ mới mò tới giải cứu. Vô dụng.
Đang tức giận còn bị cậu ta đụng trúng chỗ đau, tôi nghiến răng đứng như trời trồng.
Cái tên đó sau khi chửi tôi xong thì lướt qua tôi bỏ ra ngoài. Cái chết tiệt gì thế này!!!
Nhưng quả thật… điều cậu ta nói… không sai lấy một chữ. Không thể ngày ngày ở cạnh cô ấy, cũng không thể bảo vệ cô ấy đúng lúc. Vô dụng thật!
Tôi tức giận bản thân, tại sao tôi lại là DW, cô ấy là WW? Tại sao thế giới này phải chia làm nhiều loại như thế… nếu không, tôi đã có thể bảo vệ Yuki. Tôi… có nên chuyển lớp không?
– Đừng có nghĩ đến chuyện sẽ chuyển sang lớp này. Hội đồng cấp cao sẽ nghi ngờ quan hệ của cậu và Yuki.
– Sao? – anh ta biết suy nghĩ của tôi?
– Ngu ngốc thì chuốc họa cho bản thân thôi, đừng ảnh hưởng đến cả Yuki.
Ajita phun cho tôi một câu rồi cũng quay lưng đi về phía nhà ăn. Cái tên tóc tím mắt tím ấy… chẳng phải là người ban nãy sao?
Tên nhóc đó cũng biết cách bảo vệ Yuki lắm. Được lắm… thì ra tôi lại có thêm một tên tình địch mà không biết.
Ngày hôm nay nhìn kĩ lại khuôn mặt tên đó quả là rất đẹp.
– Chết tiệt… mình lại… cái cảm giác đó… ghen.
Nếu tôi nhớ không lầm thì… Yuki thuộc dạng thích trai đẹp, làm sao tôi yên tâm để cái tên đó ngày ngày trong tầm mắt của Yuki. Nếu tôi không thể chuyển sang lớp của cô ấy, có lẽ phải để cái tên đó chuyển khỏi lớp của Yuki.
Tôi ngước nhìn Yuki, cô nàng đang mỉm cười nhìn tia nắng nhảy nhót trên ô cửa kính trông lấp lánh như ánh sao.
…
Lời kể của Yuki.
– Chào Yuki. Hôm nay cậu xinh thật. – con nhỏ nổi tiếng là căm ghét tôi đến tận xương tủy đã nói như thế… nghe thật là chướng tai.
– Ờ. – tôi gật đầu, đáp bừa.
– Lát nữa cậu ăn trưa với tụi này nhé. – cô ta tiếp tục níu tay tôi.
Hớ… có phải cô ta nhầm tôi với hotboy hotgirl nào đó không?! Tự nhiên quan tâm chăm sóc tôi như đúng rồi thế này, khiến tôi có chút sợ hãi a.
– Ca… Cảm ơn, nhưng… tôi… tôi có hẹn rồi. – tôi bắt đầu dè chừng. Lần trước nữa, món quà của bọn họ khiến tôi thấy rùng mình a. Hay là đang lấy lòng tôi, nuôi tôi để sau này giết thịt?!
Cô ta ngượng ngập gật đầu rồi buông tôi ra. Cả lớp bắt đầu nhìn tôi chằm chằm, cứ như thể chờ bất cứ một sai sót nào của tôi sẽ nhào đến để mà cấu xé.
Tôi không chịu nổi!! Tôi bỏ ra ngoài, sau đó ngẫm nghĩ gì đó, quay lại lớp học, giơ tay lên định đẩy cửa ra, đã nghe bên trong phát ra những tiếng thật chói tai.
– Con nhỏ đó nghĩ nó là ai mà chảnh chó vậy!
– Chỉ vì Ren đã xuống nước hạ mình tới cái lớp này để năn nỉ cho nó, xin cho nó. Tụi mình cũng chỉ thương cảm nó thôi.
– Chó chết! Nó bơ mình nữa chứ! Cái mặt nghênh nghênh của nó lúc nãy chỉ khiến mình muốn tát cho vài cái.
– …
Tôi hiểu rồi… không phải nuôi để mần thịt mà là nuôi để không phụ lòng kì vọng của hotboy… chính là để lấy lòng hotboy, rồi người bị mần thịt chính là người ta chứ không phải tôi.
Haha…cười nhạt một tiếng, tôi quay lưng đi thẳng… mà không hề hay biết có một người đang đi theo tôi.
Tôi ra sân sau ngồi tựa lưng vào gốc cây, nhắm hờ mắt lại, định đánh một giấc thì có tiếng cỏ sột soạt cạnh bên.
Tôi mở mắt, hơi liếc sang bên, nhưng như là không có.
Ryuu lạnh lùng ngồi tựa lưng vào gốc cây, anh chàng cầm cuốn sách trên tay, nhìn từng trang một lật qua lật lại, không có vẻ gì là sẽ bắt chuyện với tôi.
Tôi cũng chẳng quan tâm, cho là cậu ta ngồi đó đọc sách. Đây là khu vực công cộng, mình suy nghĩ lung tung kẻo lại ảo tưởng.
Nhưng mà…
– Ryuu… này.
– Gì? – giọng cậu ta thốt ra nhẹ nhàng như lông hồng.
– Ừm… cái áo của cậu, tớ sẽ trả lại vào ngày mai nhé. Tớ đã giặt rồi và đang phơi ở nhà.
– Ừ. – cậu ta đáp rồi gập cuốn sách lại một cách lạnh lùng, tôi giật mình, cứ như cậu ta khó chịu với tôi vậy. Tôi đành ngậm miệng lại.
– Đừng để người khác đánh thức tôi. Nhờ cậu. – Ryuu nói giọng lạnh lùng rồi gối đầu lên cuốn sách, một tay của cậu ta nắm lấy cổ tay tôi – Cảm ơn.
Tôi trợn mắt nhìn bàn tay cậu ta đang yên vị trên cổ tay mình.
– Cậu… cậu… buông ra.
– Xem như trả tiền cái áo cũng được. Cứ giữ nó đi. – cậu ta nói giọng thều thào, như sắp gục tới nơi.
– Nhưng mà… Ryuu… không được. – tôi rụt tay lại, nhưng cậu ta xem ra đã ngủ mất rồi. Tôi có rụt tay ra cậu ta cũng chỉ cố gắng nắm lấy con tay út của tôi.
Cái tên này… sở thích kì lạ và quái dị, nhưng là người tốt.
Ren mà thấy cảnh này, thật không biết hắn ta sẽ hành hạ tôi tới mức nào cho bõ giận nữa. Cảm giác giống như mình vừa làm chuyện gì đó mờ ám kì quái lắm vậy.
Chính xác là đi vụng trộm bên ngoài sợ bị chồng phát hiện a.
(Còn tiếp)
Bình luận truyện