Chương 56: Khá nổi tiếng.
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 56: Khá nổi tiếng.
Đầu bị rớt vỡ, đứt một cánh tay, eo chia làm hai khúc, có thể nhìn thấy lõi của khung xương bỏ vào bên trong. Đôi chân vẫn còn nhưng bàn chân không cánh mà bay, chỉ còn mỗi một khớp cầu miễn cưỡng kẹt trên đùi. Trên người con búp bê vỡ nát chỉ còn mỗi bộ quần áo là nguyên vẹn —— Là đồ đôi Úc Nam nhờ người may giúp.
Cung Thừa nhặt từng mảnh từng mảnh dưới đất lên, tài xế do dự bước đến: "Ngài Cung."
Sắc mặt Cung Thừa khó xem, gã nói: "Tìm giúp tôi."
Vệ sĩ cũng đi lại.
Úc Nam vứt rất mạnh, chúng văng tứ tung dưới nền xi-măng, bốn người loay hoay mà vẫn không thể tìm các mảnh hoàn chỉnh.
Người đi đường tò mò nhìn bọn họ.
Cung Thừa cầm một con búp bê trên tay, thật sự rất không phù hợp với bản thân gã.
Nhưng gã lại như không nhận ra điều đó, lặng lẽ đứng ở lề đường hút một điếu thuốc.
...
"Lúc chú bận rộn, nhìn thấy nó cũng như là em đang ở bên chú. Em biết nhiều lúc em không thể phụ giúp chú nhưng em vẫn muốn làm chút gì đó, chú thấy em nó dù chỉ thoải mái hơn một tí cũng được."
...
Mẹ kiếp gã làm cách nào để thoải mái hơn bây giờ?
Nhìn vật nhớ người.
Bằng này tuổi, nói ra quả thật là chuyện cười cho người ta, một lão già còn phải dựa vào búp bê đồ chơi để nhớ nhung người tình bé nhỏ trong tâm can.
Oắt con nói yêu là yêu, nói đi là đi, không hề có sự vô hại như vẻ bề ngoài, sau khi bị tổn thương thì toàn thân dựng lên gai ngược khiến người ta không thể hành động.
(*) Gai ngược: Hay còn gọi là xước măng rô. Xước măng rô nhằm chỉ hiện tượng xước da quanh chân móng tay. Nếu lúc bóc không cẩn thận sẽ bị đau rát, chảy máu.
Cung Thừa nhớ Úc Nam từng nói: "Tổn thương một người là phá hủy vật người ấy quý trọng nhất, khiến người ấy đau đớn về tinh thần còn đày đọa hơn là đau đớn về thể xác. Vừa nghĩ đến cảnh anh ta phải chịu giày vò là em lại thấy vui cực kỳ."
Hóa ra em ấy không chỉ nói suông.
Một Úc Nam hiền lành mong manh trước nay chỉ dành cho người em ấy để trong lòng.
Nhưng Úc Nam thật sự thấy vui chứ?
Trong khoảnh khắc ném búp bê xuống, gã nhìn thấy rõ môi Úc Nam tái nhợt, nước mắt giàn giụa.
Dâng cả lời tỏ tình khó khăn lắm mới ngỏ thành lời mà cũng không đổi được một chút lòng tin.
Cung Thừa cảm tưởng mình đã mất khống chế.
Hóa ra thế giới của gã không hoàn toàn do gã nắm quyền kiểm soát. Úc Nam là một sự bất ngờ thay đổi mọi thứ, Úc Nam khống chế toàn bộ cảm xúc yêu thương, dục vọng trong thế giới này.
Đến hiện tại chuyện diễn ra giống như lời Cung Thừa đã nói trong lúc xin lỗi, vì Úc Nam còn nhỏ tuổi không rành sự đời, đủ ngoan cũng đủ đơn thuần nên gã mặc sức nắm lấy tình cảm của Úc Nam trong lòng bàn tay, tiến hay lùi là do tâm trạng của gã.
Khi không muốn phí tâm tư dỗ dành thì lạnh nhạt thờ ơ. Khi không có tinh lực đi chơi với cậu thì nhắm mắt làm lơ.
Phớt lờ một hai tuần, thậm chí ba tháng, chỉ cần ngoắc ngón tay, Úc Nam sẽ vui vẻ chạy nhào lại nũng nịu.
Cung Thừa chơi đùa lòng người, một kẻ lão làng đứng trên bậc thang tự cao tự đại, nhìn thấy rõ mồn một từng nỗi khát khao của Úc Nam, dễ dàng huấn luyện Úc Nam cho khớp với sở thích bản thân rồi hết lần này đến lần khác chiếm giữ.
Giờ đây gã mới hiểu lý do Úc Nam vĩnh viễn nhiệt tình là vì Úc Nam yêu gã.
Một khi Úc Nam không yêu, gã chẳng là cái thá gì.
Giá mà trên đời có thuốc hối hận, Cung Thừa rất muốn uống một viên để gã nhận ra tấm lòng thật sự của bản thân ngay từ lần đầu gặp mặt, ngay lúc tính chiếm hữu ngày một tăng cao, ngay khi bản thân từng bước từng bước nhượng bộ điểm giới hạn.
Nếu vậy thì gã đã có thể nâng niu Úc Nam trong lòng bàn tay cưng chiều cậu, mãi mãi không để Úc Nam đau lòng dù chỉ thoáng qua.
Gã không thể buông tay.
*
Hai ngày sau,
Đoàn Dụ Hàn: [Cậu đang làm gì á?]
Úc Nam: [Mình đang vẽ. Còn cậu làm gì?]
Đoàn Dụ Hàn: [Mình cũng đang vẽ.]
Cả hai cùng chụp hình gửi sang cho đối phương.
Úc Nam nhoẻn miệng cười.
Đoàn Dụ Hàn học kiến trúc, Úc Nam tưởng hắn đang vẽ bản vẽ mặt phẳng của tòa nhà, không ngờ lại là tranh màu nước, vẽ phong cảnh của Thâm Quyến. Úc Nam cũng đang vẽ, nhưng cậu sử dụng iPad vẽ nhân vật anime.
Úc Nam đã bực dọc khoảng mấy ngày, Đàm Nhạc Phong thấy cậu cười thì tò mò bước lại gần nhìn.
"Chà, ai đây?" Đàm Nhạc Phong mở hình đại diện của Đoàn Dụ Hàn ra.
"Là bạn tao quen lúc tập huấn." Úc Nam nói, "Lúc đó cậu ấy là bạn thân nhất của tao."
Đàm Nhạc Phong: "Ồ, giờ bọn mày liên lạc lại với nhau, tao với cậu ta ai mới là bạn thân nhất của mày?"
Úc Nam không hiểu lời trêu của Đàm Nhạc Phong, cậu trả lời nghiêm túc: "Mày là bạn thân nhất của tao."
Đàm Nhạc Phong bật cười: "Xem như mày có lương tâm!"
Úc Nam bổ sung: "Vì tao không xác định mình với cậu ấy có thể tiếp tục làm bạn không. Hôm đó không có mày, cậu ấy đến tìm tao đi chơi, còn nói trước kia từng thích tao, liệu có ảnh hưởng gì không?"
Đàm Nhạc Phong: "..."
Cậu ta biết ngay bất kỳ người đồng tính nào tiếp cận Úc Nam cũng là ong bướm.
Đoàn Dụ Hàn không nhắc lại chuyện hôm ấy, vả lại hắn cũng nói là "trước kia từng thích" nên không mấy khó xử.
Thỉnh thoảng Úc Nam tám chuyện với hắn, chủ đề toàn là chuyện rất thường ngày.
"Thật là sau này mày tính không yêu đương nữa?" Đàm Nhạc Phong hỏi.
"Ừ." Úc Nam đáp không chần chờ.
Mấy ngày nay cậu ngủ không ngon giấc, có quầng thâm ở mắt.
Trong đầu chỉ toàn nghĩ vẩn vơ một số chuyện không quan trọng, đã vậy còn không thể dằn lòng được.
Chẳng hạn lúc này.
"Tôi yêu em."
Một giọng nói trầm bất ngờ xộc vào trong đầu, không thể kiểm soát khiến đầu ngón tay Úc Nam thoáng tê rần trong tích tắc, tim thắt lại, co quắp đau đớn.
Úc Nam bỏ bút vẽ xuống, nửa ngày sau mới đuổi được giọng nói kia ra khỏi đầu.
Cậu gục ngã, vì tiềm thức nhớ nhung ba chữ ấy liên tục, là một nỗi ngu xuẩn điển hình.
Ngày đó sau khi lên lầu cậu che đầu ngủ, nửa đêm thức giấc phát hiện chiếc xe ấy vẫn còn đậu ở bên dưới ký túc xá. Cạnh xe có đốm lửa đỏ nho nhỏ, vụt sáng vụt tắt, một hình bóng cao lớn đứng ngay đấy.
Bình minh, chiếc xe mới lặng lẽ chạy đi.
Cung Thừa không đến nữa, cậu không biết đây có tính là triệt để kết thúc rồi không, cậu mong là phải, vậy thì cậu không cần tiếp tục nhìn thấy Cung Thừa.
Mấy ngày nay Úc Nam bận rộn chuyện ghi danh giải đấu hội họa, cậu chuẩn bị đầy đủ thông tin, nộp trình độ chuyên môn, ghi danh thành công.
Hồ sơ xin Visa cũng đã nộp cho Đại sứ quán, chờ được phỏng vấn thị thực.
Thể lệ của giải đấu kia yêu cầu vẽ tranh theo chủ đề ngay tại chỗ, nghiêng về các nghệ thuật gia trẻ phi truyền thống. Thí sinh có thể sử dụng sơn sầu hoặc sơn acrylic để tham gia giải đấu, thí sinh có thể quyết định trước khoảng thời gian hoàn thành căn cứ vào tiến độ vẽ tranh của mình, lâu nhất không quá một tuần —— Đến thời hạn địa điểm thi đấu sẽ đóng cửa đúng thời hạn.
Lần đầu tiên trong đời đến Âu Mỹ tham dự giải đấu, Úc Nam khá hưng phấn.
Đoàn Dụ Hàn nghe nói cậu sắp đi đến nước M thi đấu: [Tiếng Anh của cậu thế nào?]
Úc Nam trả lời thành thật: [Tệ lắm.]
Đoàn Dụ Hàn cười to.
Úc Nam nói: [Mình đi với thầy.]
Đoàn Dụ Hàn: [Thế còn được, có thầy giúp đỡ, cậu không đến nỗi mù chữ.]
Úc Nam rơi vào trầm tư.
Thực tế Dư Thâm đã hơn 50, thường ngày trông có vẻ là ông già nát rượu, đúng như dự đoán trình độ tiếng Anh cũng đáng lo, lần trước ông còn hỏi tiếng Anh của Úc Nam thế nào.
Hai thầy trò cầm điện thoại dùng phần mềm phiên dịch nào đó sống tạm bợ một tuần, cũng gợi hình lắm đó chứ.
Đoàn Dụ Hàn nhắn: [Mình đi với cậu ha.]
Úc Nam giật mình.
Chuyên ngành kiến trúc bận rộn cỡ nào không cần phải nói, đi một tuần chắc chắn sẽ bỏ qua không ít chương trình học, huống hồ còn là xuất ngoại, không phải dạo chơi một ngày ở Công viên nhân dân, cậu nghĩ không cần bắt bạn bè phí bao nhiêu thứ để giúp mình.
Nói khéo từ chối Đoàn Dụ Hàn xong Úc Nam tính thay quần áo đi ra ngoài.
Tối nay cậu muốn đi thăm ông bà, nghe nói bà nội nhớ cậu.
Tiết trời ấm hơn, lúc Đàm Nhạc Phong dọn tủ quần áo thì tiện tay dọn luôn cho cậu.
Úc Nam lục chiếc áo hoodie ra, bất ngờ có một vật cứng rơi xuống.
Cậu cúi đầu nhìn, chết trân người.
Một búp bê khác của đôi búp bê.
Là Cung Thừa phiên bản nhí đeo mắt kính gọng vàng, anh tuấn lạnh lùng, cường tráng.
Trông quỷ súc như cậu từng nói thích.
Có lẽ lúc mùa đông cậu tiện tay nhét nó vào trong quần áo mùa đông, còn tưởng đánh rơi đâu đó, về sau xảy ra chuyện như kia cậu cũng không nghĩ đến chuyện đi tìm.
Đàm Nhạc Phong thấy cậu ngây như phỗng thì khom lưng nhặt lên: "Này..."
Úc Nam nói: "Vứt đi."
Đôi búp bê này Úc Nam làm suốt một tháng.
Đàm Nhạc Phong tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình cậu hoàn thành, còn điều chỉnh tỉ lệ và mô hình giúp cậu, thấy nó cậu ta cũng không vui, cùng chung mối thù, cậu ta đáp lại một tiếng xong vứt luôn vào thùng rác.
"Tối nay ăn xong mày mới về?" Đàm Nhạc Phong tự nhiên hỏi sang chủ đề khác.
Úc Nam gật đầu: "Chắc vậy."
"Cần tao đi xuống dưới với mày không?" Đàm Nhạc Phong hỏi, "Hôm nay thứ sáu ai cũng rảnh, tao sợ số người chặn mày còn nhiều hơn hai ngày trước."
Úc Nam kéo mũ áo hoodie và đeo khẩu trang, hít một hơi: "Tao muốn đi nhanh nhanh."
Trước khi đi cậu không thể khống chế đôi mắt của mình liếc sang thùng rác.
Đàm Nhạc Phong làm như không phát hiện, đá thùng rác xuống gầm bàn.
Úc Nam: "..."
Đá hay lắm.
Trên đường đi xuống dưới, Úc Nam kiểm tra dáo dác bốn phía.
Gần đây cậu sầu hết sức.
Thời đại internet, lần đầu tiên Úc Nam nhận ra được bản thân là một người nổi tiếng.
Vì blogger tên "Viện điều dưỡng trai đẹp" nên tấm hình bị cực nhiều người chia sẻ. Cậu không có hứng thứ với chuyện trở thành người nổi tiếng, người ta khen ngoại hình của cậu còn không mang lại cảm giác thành tựu bằng khen tài năng hội họa của cậu. Với cậu nó chỉ là chuyện vặt như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, sau khi tắt tin nhắn riêng và bình luận thì Weibo không còn bị tấn công.
Nào ngờ sự tình xôn xao ngoài dự đoán, trách cậu không có tâm đề phòng, bạo dạn come out trong bình luận mới dẫn đến không chỉ một người bạn thân Đoàn Dụ Hàn.
Úc Nam không hiểu vì sao các cô gái lại càng thấy hứng thú với cậu, vì đào được thông tin cậu là sinh viên Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm nên ảnh cậu cos vương tử Bạch Dạ trong "Thế Giới Ngân Hà" cũng bị người ta đào ra, ngày nào cũng có người chia sẻ hình của cậu tru rú ầm ĩ.
Chẳng mấy chốc Úc Nam tăng lên mấy chục ngàn người hâm mộ.
Nếu sự tình chỉ có vậy thì đỡ quá.
Đằng này có một hôm Úc Nam nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ: [Muốn liếm toàn thân của cưng ghê.]
Úc Nam hãi hùng.
Đối phương lại nhắn tấm hình có mức giới hạn chịu đựng rất lớn, nội dung khó xem.
Số lạ: [Anh là thuần 1.]
(*) Thuần 1: Chỉ nằm trên/trong.
Số lạ: [Bảo đảm chơi cưng cho cưng cực sướng.]
Số lạ: [Nếu cưng chịu chủ động, anh để cưng đè cũng được.]
Trước nay Úc Nam chưa từng thấy mấy thứ này cũng chưa từng gặp kẻ biến thái như thế, cậu cố nhịn cơn buồn nôn xóa mọi tin nhắn, Đàm Nhạc Phong chặn số điện thoại giúp cậu còn báo cảnh sát nhưng chẳng ích gì.
Số đó ở địa phương, anh Mạc quen biết rộng, Đàm Nhạc Phong nhờ anh Mạc kiểm tra trong giới, hình như ai đó cố tình tiết lộ số điện thoại của Úc Nam, họ nghĩ ngay đến Nghiêm Tư Ni.
Với tính cách như loài gián của đối phương thì rất có khả năng sẽ làm ra loại chuyện kinh tởm thấp kém này.
Đàm Nhạc Phong bảo Úc Nam nói với Nghiêm Tư Nguy, nếu Nghiêm Tư Nguy không thể xử lý thì báo cho Nghiêm Từ An.
Úc Nam không muốn làm vậy.
Nếu phải liên lụy trưởng bối mới có thể tra ra chân tướng thì đồng nghĩa với việc cậu thua cuộc, huống chi hiện giờ bọn họ không có bằng chứng nhắm vào Nghiêm Tư Ni. Úc Nam là một người quang minh lỗi lạc, một khi cậu có bằng chứng thì không những sẽ cầm vũ khí hợp pháp mà còn muốn đánh Nghiêm Tư Ni một trận.
Úc Nam rơi vào thế bất đắc dĩ, lần thứ hai đổi số điện thoại mới được yên tĩnh trở lại.
Nhưng "fan" yêu thích cậu lại thành tai họa ngầm khác, mấy ngày nay thường có cô gái chặn đường cậu đưa đồ ăn vặt, không nói gì cả chỉ mặt đối mặt mỉm cười ngọt ngào với cậu.
Úc Nam hỏi Phương Hữu Tình: "Sao các cô ấy lại như thế nhỉ?"
Nụ cười tủm tỉm trên mặt Phương Hữu Tình giống y hệt cô gái kia: "Đây cũng giống như trò chơi chăm nuôi vỗ lớn ngoài đời thật, chơi vui mà."
Úc Nam lộ vẻ ngu ngơ.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
Bình luận truyện