Chương 7
Chương 7
Trans: Cam đá
Bữa tối được dùng tại nơi ở của Mục thái phi, Mục thái phi thật sự rất thích hoa mẫu đơn, viện của bà được đặt tên là Thiên Hương viện.
Trên thế gian này có rất nhiều loài hoa nổi tiếng nhưng chỉ duy nhất hoa mẫu đơn là quốc sắc thiên hương. Nhìn Mục thái phi có vẻ như nghiêm túc lạnh lùng nhưng cũng có một mặt ấm áp.
Vì sợ Minh Hoàn quá câu nệ, Mục thái phi cũng không để đầu bếp trong phủ làm những món sơn hào hải vị để tiếp đãi. Như thế thì quá sức phô trương, giống như cố tình khoe khoang vậy.
Trên bàn ăn chẳng qua chỉ là những món ăn ngày thường tại vương phủ, Minh Hoàn nhìn đại khái một lượt, nấm hầm hải sâm, bào ngư đậu phụ, cá trích chưng mật rượu, thịt viên bát bảo, gân nai sốt nước hầm gà, ba ba rang muối diêm, nấm Khẩu Bắc xào nấm thông, canh rau tôm nõn, ấu tươi hầm, vân vân... được xếp đầy hết bàn.
Mục thái phi nhìn Minh Hoàn mang sẵn vẻ mỏng manh yếu ớt, đặc biệt sắp xếp làm một số món ăn tinh tế, không thể chỉ ăn chay, gà vịt thịt bò thịt dê quá béo ngậy, sợ tiểu cô nương ăn không nổi nên làm mấy món cá nhiều một chút, thịt cá không béo mà cũng dễ tiêu hóa đồng thời cũng khá bồi dưỡng cơ thể.
Có thêm da thịt nhìn ngắm cũng sẽ có chút mướt mát, đứng cùng hỗn nhi tử nhà mình cũng không đến mức đáng thương.
Mục thái phi nói: "Lưu Đàn cũng sẽ đến, dáng vẻ hắn trông lạnh lùng nhưng lại là người dễ thân thiết, ngươi đừng để bị dọa sợ hãi mới được."
Minh Hoàn khẽ cong môi: "Nghe danh tiếng điện hạ nhân từ lương thiện đã lâu, Hoàn Hoàn có thể được gặp gỡ là may mắn mới đúng."
Mặc dù Mục thái phi chán ghét nhi tử cả ngày không nghe lời, nhưng làm gì có mẫu thân nào không thương xót con? Trong lòng bà vẫn xem Lưu Đàn làm niềm tự hào.
Nghe xong lời tán dương của Minh Hoàn, trong lòng Mục thái phi cũng cảm thấy dễ chịu.
Mục thái phi nói: "Có lẽ Lưu Đàn đang thảo luận cùng với một số quan viên phụ trợ, chúng ta cũng không cần chờ đợi hắn, cứ dùng cơm trước nào."
Ngay lúc này thì bên ngoài truyền đến một tràng bước chân, thị nữ vội vàng vén bức rèm châu lên, một nam nhân tuấn tú khí thế áp chế người khác tiến vào.
Hôm nay Lưu Đàn mặc một bộ xiêm y bằng gấm màu tím nhạt, trên áo thêu hoa văn tinh xảo, áo bào rộng rãi, lộ ra vẻ tôn quý tao nhã. Mái tóc đen mực được tùy ý vấn lại một phần bằng ngọc trâm, phần còn lại thì buông xõa sau lưng, trên thắt lưng được gắn một mảnh dương chi bạch ngọc, khi hắn bước đi khóe môi hơi cong cong, nhờ vậy mà giảm bớt chút ít lạnh lùng nghiêm nghị và thêm được vài phần điềm đạm ấm áp.
Dáng vẻ này của Lưu Đàn trong mắt Minh Hoàn, chẳng qua chỉ là một công tử gia đình bình thường trong trang phục thoải mái mà thôi.
Rơi vào tầm mắt của Mục thái phi --- Mắt Mục thái phi hơi giật giật. Từ khi Lưu Đàn hiểu chuyện hắn đã có chút kén chọn, chỉ mặc y phục một màu đen mực--- Màu mực như lòng dạ của hắn, suốt cả ngày cũng chỉ thích làm mặt lạnh lùng.
Ngược lại hôm nay lại biết làm bộ làm dáng, khoe mẽ giống một chú chim công.
Sau khi ánh mắt của Mục thái phi lóe lên một tia sáng, cũng có chút phấn khởi. Lưu Đàn cũng không bị xem là quá cẩu thả, biết cách dùng sắc đẹp dụ dỗ tiểu cô nương. Dạo này những tiểu cô nương ấy à, thích nhất là ngắm nhìn mặt mũi.
Ban đầu, Mục thái phi còn lo lắng Lưu Đàn sẽ giở trò bá vương ngạnh thượng cung (1), đặc biệt phái hai thị nữ Lục Trúc và Đào Nhụy biết võ công đi theo Minh Hoàn.
(1)霸王硬上弓:Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian” (ST)
Bây giờ nhìn thấy, thì ra bà đã suy nghĩ quá nhiều, nhi tử của bà vẫn còn thừa kế từ bà chút ít thông minh, tâm tư tuy thô kệch nhưng cũng có chút tinh tế.
Minh Hoàn đang định đứng dậy, Mục thái phi đã nắm tay nàng giữ lại không để nàng kịp đứng lên. Đôi mắt sắc bén của thái phi nhìn Lưu Đàn: "Đây là Minh tiểu thư, ta đặc biệt phái người mời nàng vào ở trong phủ."
Minh Hoàn ngước mắt lên, vừa vặn giao nhau cùng với đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Lưu Đàn.
Khi Lưu Đàn cong khóe môi, thấp thoáng chút ít cảm giác tình ý dây dưa, hắn nhìn chằm chằm vào Minh Hoàn: "Minh tiểu thư, lần đầu gặp mặt vẫn xin nàng đừng quá gò bó, cứ xem Mục vương phủ như nhà mình là được."
Khi thốt ra ba chữ "Minh tiểu thư", trong đó phảng phất một nỗi niềm khó tả.
Minh Hoàn khẽ cười nói: “Điện hạ thật là khách sáo."
Lúc dùng cơm cực kỳ yên tĩnh, Lưu Đàn gắp một viên thịt cho vào chén của thái phi, một lúc sau hắn cũng vô cùng tự nhiên mà gắp một miếng cá cho Minh Hoàn.
Khi gắp thức ăn cho thái phi, hắn dùng đôi đũa dự phòng, khi gắp thức ăn cho Minh Hoàn, hắn dùng đũa của chính mình. Minh Hoàn cũng chẳng chú ý đến thú vui xấu xa của Lưu Đàn, nàng do dự một lúc rồi cũng ngoan ngoãn ăn.
Chờ đến khi dùng xong bữa tối, Lưu Đàn rời khỏi nơi này trước, Minh Hoàn đọc nửa bài kinh cho Mục thái phi, sắc trời cũng đã tối, nàng cũng phải lui bước.
Vừa về tới nơi ở, Minh Hoàn nhấp một ngụm nước cho môi mềm, Sào Ngọc bị Lục Trúc gọi ra ngoài, không đến nửa khắc, Sào Ngọc đã đi vào: "Tiểu thư, biểu tiểu thư... nàng ta đi nhầm vào phòng binh khí của Mục Vương điện hạ, bị thủ hạ của Mục Vương điện hạ bắt được, cho rằng nàng ta là thích khách nên đã đánh gần chết rồi ạ."
Minh Hoàn suýt nữa bị sặc, nàng lấy khăn lau miệng: "Sao chứ?"
"Cũng đã muộn như thế này rồi, bên chỗ thái phi chắc không bị kinh động đến, người đi xem thử." Sào Ngọc có hơi bất mãn, "Khi ở Minh phủ, nàng ta cứ thích lén lút lẻn vào phòng người khác, sao lại không chịu thay đổi cái tính xấu này đi chứ! Lần này thì hay rồi, để người khác bắt được xem như kẻ trộm!."
…
Màn đêm thâm trầm, gió có chút lạnh lẽo, dáng vóc nam nhân cao lớn, hắn cầm khăn lau lau tay, trong bóng tối khuôn mặt khôi ngô của hắn phảng phất chút u ám.
Lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân đang sống dở chết dở trên mặt đất, Lưu Đàn lạnh giọng nói:" Ngươi thật sự xem vương phủ như nhà của thường dân sao?"
Điền Vũ Vận ho ra một bụm máu. Nàng ta thật ra không có can đảm xông vào địa bàn của Lưu Đàn, ngay cả khuôn mặt của Lưu Đàn còn chưa thấy qua, cũng chẳng nghĩ ra thủ đoạn gì để đi quyến rũ người ta. Chỉ là vương phủ này quá phức tạp, nàng ta đi vài bước chân thì đã quên mất chỗ ban đầu là nơi nào, nha đầu nàng ta mang từ Minh phủ tới cũng là kẻ vụng về không nhớ nổi đường đi, không hiểu sao lại xông vào khu cấm địa, bị thị vệ dùng gậy gộc khí giới đánh cho một trận.
Minh phủ tuy giàu sang, nhưng chỉ là hạng thường dân có tiền có bạc, không thể so được với vương phủ tôn quý nghiêm ngặt, Lưu Đàn lại là vương gia có thực quyền, nắm binh quyền trong tay, trước mặt thiên tử không cần quỳ xuống.
Điền Vũ Vận chẳng có hiểu biết, bị đánh cho một trận vẫn không biết bản thân mình đã làm sai chuyện gì.
Nàng ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu, la hét oan uổng một lúc, cuối cùng nói: "Tiểu nữ... Tiểu nữ chỉ muốn tìm biểu muội của mình."
Lưu Đàn cong môi hung ác: “Mắt ngươi mù rồi hay sao? Không nhìn thấy ba chữ trên tấm hoành bên trên? Biểu muội của ngươi trông giống như ở một nơi cất chứa binh khí sao?"
Điền Vũ Vận không biết chữ. Nàng ta cảm thấy bản thân oan uổng, vừa định mở miệng thì nam nhân ở trước mặt đã tàn nhẫn thốt ra: "Ngươi còn nói thêm một chữ nào, Cô sẽ cho rút đầu lưỡi nhà ngươi."
Điền Vũ Vận vô cùng sợ hãi. Lúc trước nàng ta cảm thấy Minh Ly đáng sợ, nhưng nam nhân ở trước mặt còn đáng sợ hơn cả Minh Ly.
Lưu Đàn cười lạnh nói: "Cô bảo ngươi sai thì nghĩa là ngươi sai, bớt nói vài câu, có lẽ sẽ chết chậm một chút."
Hắn tính tình tàn nhẫn, xưa nay chưa từng vì nữ nhân mềm lòng, huống hồ chi đây còn là nữ nhân khiến Hoàn Hoàn bị ức hiếp.
Trên đời này, Lưu Đàn chỉ cho phép một mình hắn được ức hiếp Minh Hoàn, ngoại trừ hắn, ai cũng không được phép bắt nạt Minh Hoàn.
Một vài ngọn đèn sáng ở trong góc thắp sáng con đường, một loạt tiếng bước chân đang dần dần vang lên.
Lưu Đàn nhìn xuống, ngón tay bóp một hạt hổ phách trơn mịn chất lượng hảo hạng. Hắn đã đợi Minh Hoàn rất lâu.
Minh Hoàn vội vã đi đến, nàng liếc mắt nhìn Điền Vũ Vận bị đánh đang nằm trên mặt đất máu thịt be bét, không vui vẻ cũng không thương tiếc, nàng cúi đầu uyển chuyển nói với Lưu Đàn: "Biểu tỷ đi nhầm vào khu cấm địa, là do bình thường không được phụ mẫu quản giáo nghiêm ngặt, điện hạ nhân từ bao dung, vẫn hy vọng điện hạ đừng nên giận lây người khác!"
Lưu Đàn là chủ nhân Mục Châu, quyền cao chức trọng, hoàng thất kinh thành còn phải tôn kính ba phần. Minh phủ nhỏ nhoi, bình thường không thể đeo bám được vương phủ, càng không dám đắc tội với vương phủ.
Mặc dù Điền Vũ Vận không phải người của Minh gia, nhưng nàng ta sống tại Minh gia, để xảy ra chuyện ngu ngốc đi nhầm vào phòng chứa binh khí, nếu như vương gia nổi giận, e là sẽ trách phạt phụ thân và huynh trưởng của Minh Hoàn.
Vì vậy, chuyện trước tiên Minh Hoàn cần làm là nhấc Minh gia ra ngoài.
Điền Vũ Vận nhìn thấy Minh Hoàn chẳng những không cầu xin giúp mình, ngược lại còn nhấc Minh gia ra khỏi sự việc, trong lúc nhất thời bị tức giận tới mức đầu óc phát sốt, xém chút đã hôn mê.
Lưu Đàn chậm rãi xoay người.
Trong màn đêm, mái tóc dài của Minh Hoàn bị gió thổi bay lên, nàng ngẩng mặt nhìn về Lưu Đàn, trong đôi mắt chất chứa chút khẩn cầu.
Khiến người ta rất muốn thương yêu.
Đôi mắt Lưu Đàn quét qua mái tóc đen bị gió thổi bay của Minh Hoàn, rồi lại xẹt qua y phục mỏng manh của nàng, hắn không thể khống chế nổi sự xúc động muốn đến chạm vào nàng, nói với vẻ lạnh lùng: "Nàng ta được nuôi dưỡng tại Minh gia, hôm nay xảy ra sai phạm này, tất nhiên không thể thoát khỏi liên hệ đến Minh gia."
Minh Hoàn sửng sốt: "Nhưng mà ... "
"Nhưng mà, Cô nể mặt nàng nên rộng lượng một lần, không tính toán với người khác." Lưu Đàn sắp xếp:"Tôn Nghĩa, phái người đưa hai kẻ chủ tớ này về Minh gia, Mục Vương phủ không thể dung thứ cho những vị khách vô lễ như thế này."
Minh Hoàn nhìn thấy Lưu Đàn thỏa hiệp, tạm thời không tính toán với những người khác, lòng dạ nàng cũng miễn cưỡng thả lỏng.
Nàng nhìn Lưu Đàn với vẻ có hơi đáng thương, như thể sợ hắn sẽ nuốt lời vậy: "Những lời đó của điện hạ là thật sao?"
"Tất nhiên là thật rồi." Lưu Đàn nói, "Cô cũng chẳng xấu xa như vậy, kẻ nào làm sai thì phạt kẻ đó, tuyệt đối sẽ không làm gì Minh gia các người đâu."
Khi nãy Minh Hoàn nghe hắn nói "Không tránh khỏi liên hệ đến Minh gia." Lúc này lại nghe hắn nói tách bạch "Tuyệt đối sẽ không làm gì Minh gia các người", trong lúc nhất thời, cũng không biết lời bảo đảm của hắn có thật hay không, có thể giữ đúng lời hay không.
Một tên tiểu tử bưng trà rót nước ở bên cạnh Lưu Đàn cười nói: "Minh tiểu thư, điện hạ nhà ta trước nay nói lời giữ lấy lời, bình thường hiền lành đối nhân xử thế, là một người tốt, người cứ tin tưởng ngài ấy."
Lưu Đàn quả thật rất cao, Minh Hoàn vẫn còn đang phát triển, khi nàng nhìn Lưu Đàn không thể không ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Điện hạ, ngài đừng lừa gạt dân nữ."
Lưu Đàn bị tư thế ngửa mặt của nàng khiến cả mặt đỏ như máu, trái tim bị đánh một cú thật mạnh.
Hắn thật muốn xoa đầu nàng. Nhìn nàng thật sự quá ngọt ngào.
Nhưng lúc này, Lưu Đàn không thể không bày ra dáng vẻ không màng ham muốn cho bản thân, hắn ho nhẹ một cái, lặng lẽ dời tầm mắt: "Nàng tin tưởng Cô, Cô không gạt nàng."
Hắn cũng đã đảm bảo như vậy, Minh Hoàn cũng thuận thế thả lỏng tâm tình.
Nàng nói: “Đa tạ điện hạ đã lượng thứ."
Lưu Đàn "Ừ" một tiếng: "Đêm đã khuya, Cô đưa nàng trở về."
Hắn cảm thấy Minh Hoàn mặc y phục quá mỏng, hắn tháo áo choàng của mình ra: "Minh tiểu thư có chê ghét y phục của Cô không?"
Minh Hoàn quả thật có chút chán ghét. Người này rõ ràng là một nam nhân mà, nam nữ thụ thụ bất thân, tùy tiện khoác áo của nam nhân, không phù hợp với lễ giáo ngày thường nàng được dạy dỗ cho lắm.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của Lưu Đàn, nếu nàng từ chối sợ rằng hắn sẽ làm mặt lạnh. .
Minh Hoàn nói: "Đương nhiên dân nữ sẽ không chê ghét, nhưng mà, đêm khuya sương mù dày đặc, thân thể điện hạ tôn quý hơn, vẫn nên ..."
Lời từ chối uyển chuyển còn chưa kịp nói hết thì áo choàng của Lưu Đàn đã được khoác lên.
Dáng người nàng nhỏ nhắn, thân hình còn chưa đủ lớn, Lưu Đàn cao hơn nàng nhiều như vậy, áo choàng cứ kéo lê trên mặt đất.
Minh Hoàn lúc đi đường chỉ có thể vén áo choàng lên một chút, tránh để bị vấp ngã.
Ánh mắt Lưu Đàn nhìn những người khác lạnh lẽo, cầm lấy một ngọn đèn của một thị nữ ở bên góc, đi bên cạnh Minh Hoàn để soi sáng cho nàng.
Những người khác ý thức lui về phía sau, ngay cả Sào Ngọc cũng lui ra sau, đi theo hai người từ phía xa xa.
Lưu Đàn biết rõ Minh Hoàn sợ nhất là các loài bò sát, sợ nhất là con rắn, hắn nói: "Minh tiểu thư đi sát vào Cô, trong tay Cô có đèn. Trời sắp ấm lên, cóc và rắn cũng sẽ xuất hiện, bên ngoài con đường này không có đèn soi tới, nàng không cẩn thận giẫm phải sẽ không ổn."
Minh Hoàn: "!!!"
Nàng hơi nghiêng người về phía Lưu Đàn.
Lưu Đàn cười tủm tỉm nói: "Nàng sợ rồi sao? Yên tâm, có Cô ở đây, Cô sẽ bảo vệ cho nàng, không để rắn cắn nàng đâu."
Hắn còn chưa được cắn, làm sao có thể để cho rắn cắn nàng chứ.
Bình luận truyện