Chương 8: XUÂN CUNG ĐỒ
Một ngày mới lại tới, Trương LẬP Á ngáp ngắn ngáp dài. Rời giường, cô ngồi thơ thẩn ngắm mình trước gương " haizzz mới học có mấy ngày mà bộ dạng ta...sò lông không ra sò lông, sò huyết không ra sò huyết rồi!! "
Đó chỉ là một nữa nguyên do hình thành nên sự tiều tụy của cô thôi, còn nữa khác là do.....
Tam công chúa đã mất tích khỏi phủ 7 ngày nay!!!
7 ngày trôi qua, cô còn chưa nói được một câu xin lỗi!! Mấy đêm nay, dù học hành mệt mỏi thế nào nhưng cô vẫn không ngủ được vì mặc cảm tội lỗi, cứ lăn qua lăn lại suốt đêm, gần sáng mới chợp mắt !!!
Trương Lập Á có dò hỏi Ngọc Lan nhưng nàng ta chỉ nói: "Công chúa có việc gấp cần làm, với lại có Quế Anh bảo vệ rồi nên không sao đâu! Đừng lo lắng! Nàng cứ tập trung học lễ nghi là được!!"
"Xía tui mà lo cái gì?...chẳng qua làm người thì nên sống đúng cách! 'Có lỗi phải xin lỗi!!!' nên mới muốn tìm nàng ta thôi. Nàng ta là công chúa, nhấc chân ngọc rời đi...không biết có bao nhiêu người bảo vệ, huống chi là có cao thủ đại mỹ nhân bên cạnh! Chẳng qua lời còn chưa kịp xin lỗi, gái đẹp còn chưa ôm về tay...mà cả hai đã bay theo gió thôi !!!"
.
.
.
.
.
.
.
.
Trương Lập Á lại lê thân tàn đến học lễ nghi!!! Trần ngọc Hà thì nằm dài ở một bên ghế, có người hầu kẻ hạ...gọt trái cây cho cô ăn, một bên lại săm soi dáng đi chật vật của Trương Lập Á, cười trên nỗi khổ của người khác, nói:
-Mày đó học bao nhiêu lần rồi mà đi vẫn không được...nghe các mama nói không? Sải chân không được quá dài khi lên nhận lễ...mũi chân này phải chạm gót chân kia...(là đi như Nhật Bổn ý :))) không biết chừng nào mới lên tới được kkk....)
-Con chim non, im đi cho bà nhờ! Mày có tin tao nhét nguyên trái táo vô họng mày không?? Bà đây đang rất mệt nha con kia...tào lao mía lao tao tán mông mày giờ!!!
-Ý da...tao có lòng tốt nhắc nhở nha, mày mà đi sai hoài thể nào cây roi may trong tay các mama cũng bay vào mông mày trước khi trái táo nó lọt họng tao nha.
Trương Lập Á quẹt mồ hôi trên trán lại bắt đầu tập đi!!! Đến khi đi muốn trẹo xương sống, cô mới được nghỉ ngơi!!
...................
Nằm dài trên giường, Trương Lập Á u oán, nói:
-Kiếp trước chắc tao hãm hiếp gái nhà lành hay sao mà giờ phải mắc cái nghiệp này vậy trời !!!
Trần Ngọc Hà đang chắm chú dũa móng vuốt, nói:
-Xía...kiếp trước gì chứ!!??... do kiếp này mày tạo nghiệp thì có...thấy không?... cãi cha, cãi mẹ dọn ra ngoài ở. Chưa kể còn tình một đêm với em này, em kia...có em vì mày mà đau khổ đến đáng thương, mà mày có thèm ngoảnh lại nhìn không??
-Tao...tao đâu có...! nói bậy!!
-Vậy ai...? Ai từ nhỏ đã rình chị gái nhà hàng xóm tắm, lên cấp 1 hôn má bạn gái bàn bên, cấp hai vỗ mông cô giáo rồi bỏ chạy, cấp ba búng áo ngực bạn gái trong giờ ra chơi....đại học mặt dày đeo bám hot girl của trường cho đến khi yêu nhau rồi, thì không được bao lâu lại đá con người ta! Tưởng là sau khi thành nghệ sĩ thì sẽ giảm bớt cái nết bại hoại lại, ai ngờ....báo chí ngày nào cũng đăng scandal về mày, một đêm, một em...nếu không có cha nuôi mày chống lưng, bưng bít thì chắc mày đã sớm out khỏi showbiz lâu rồi con ạ!
(* Phi giới tính: tiếng Anh là Unisεメ...đề cập đến những thứ không dành riêng cho một giới tính, nó phù hợp với mọi giới tính. )
-Ọe...ọc ọc
-Giề...?? Chạy nọc hay giề, nói không đúng hả?
-Xía tao đã nói gu tao không mặn như mày! Thấy mỹ nhân thì đẹp thiệt đó, nhưng tao không có nhu cầu!
-Thứ mê trai nhà mày ha...đừng nói sớm! Bà đây cũng đã từng bẻ nhiều em xinh xinh từ thẳng như cột cờ thành cong như nhan mũi nha mài...mày nói lắm vào, mốt gặp phải nữ nhân nào đó trị được mày thì mày chỉ có chết vì gái thôi !!
-Không bao giờ, bà đây xin liếm nước miếng, dơ tay thề...nếu tao có sống lại được thì cũng không bao giờ yêu con gái! Nếu không cho sét đánh tao chết đi...!!
XẸT__ĐÙNG ĐÙNG
Một đạo ánh sáng xẹt ngang giữa trời đêm, khiến Trần Ngọc Hà tim phổi đánh lung tung, cô lắp bắp...
-Mịa..mịa...nó! Nói..nói giỡn chút chơi, mà làm thiệt hử???
-Hahahaha...chị đây hôm bữa cũng mém bị sét đánh vì thề thốt bậy bạ đó, thấy chưa...vậy là trời đã định sau này mày cong chắc luôn! Ta đang tự hỏi nữ nhân kia là ai, mà bất hạnh vãi nồi kkkkkk
-Im đi...!! Là trùng hợp thôi...xía!!! Tao không tin, không tin !!!?
ĐÙNG__
-Tía, má ơi...tui tin, tui tin mà, ông trời !!!!
-Hahahaha...mày chã có chút bản lĩnh khỉ gì, mới có tí sấm sét đã dọa mày sợ tới vậy...phải như tao nè....tao....
ĐÙNG__
-Ý da.... tui nói giỡn mà, đương nhiên sấm sét phải sợ rồi ha...Hà ha...
-Xía...
Trần Ngọc Hà khinh bỉ liếc mắt
-Mày cũng đánh rơi mịa nó liêm sĩ từ lâu rồi, còn bày đặt nói ai? Thôi tao về ngủ, đêm nay mưa lớn, chắc chắn ngủ sẽ rất ngon!!!
-Ừm... Bấm nút !!!
.
.
.
.
.
.
.
.
Trương Lập Á nằm trên giường, cứ lăn qua lộn lại, cô cứ nghĩ đến chuyện tối hôm đó, khi cô cho Hoàng tử San...
Hôm nay cũng đã trở lại ngày thứ 7 rồi, nhưng chắc cô công chúa kia còn đang giận mình nên sẽ không đến đâu nhỉ!? Cũng thật may...
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng trong lòng Trương Lập Á vẫn dâng lên một cảm giác mất mát mà cô lại không hề hay biết!
RÀO_RÀO_
Tiếng mưa ầm ĩ ngoài kia, khiến Trương Lập Á không thể nào ngủ được, cô thở dài bật dậy, mở cửa sổ ra nhìn thử xem mưa lớn cỡ nào thì....
ĐÙNG_
Một đạo sét lại đánh xuống, ánh sáng chớp lên trong nháy mắt chiếu rọi một bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước cửa phòng cô, khiến Trương Lập Á hốt hoảng la lớn:
-AAAAAAA BA CON MA...À KHÔNG MA THIỆT, MÁ ƠI...!!!
Trương Lập Á hoảng sợ bật ra sau mém tí té ngã...nhưng, rất nhanh cô liền lấy lại bình tĩnh. Đáng lẽ nếu là ma thì phải biến đi ngay sau khi cô la hét như vậy chứ. Hổng lẽ đây là quỷ chứ không phải ma??
-ÁN MA NI BÁT DI HỒNG..NAM MÔ, NAM MÔ.....
-Á Á...
"Giề...mày, mày là quỷ mà còn biết tên tao à tao đâu có ngu mà trả lời, bà ngoại tao nói, khi ma quỷ nó kêu tên, trả lời lại là nó bắt mất hồn vía thì nguy! Tao giờ chỉ còn có một, à không, nữa.... cái hồn tạm bợ thôi mà mày cũng hổng tha hả??biến đi!! "
Trương Lập Á gào thét trong lòng, nhưng tay chân thì không nhúc nhích nổi, nói đúng hơn cô đang chết đứng vì sợ... Giọng nói quen thuộc ở bên ngoài lại vang lên:
-Á Á sợ San nhi vậy sao??
"Cái méo gì??? mày là San nhi nên tao mới sợ đó...!! À.... không, cái giề cơ?? Mình không nghe lầm chứ?? Con ma nó tên San nhi hả? Sao tên nghe quen quen!!..hả..????"
Trương Lập Á rất nhanh lấy lại hồn vía, chạy về phía cửa sổ, nheo mắt lại nhìn thật kĩ...đây...đây là...
-Bà nhỏ công chúa....!!!
-Cô thốt lên, vội mở cửa. Hoàng Tử San đứng dưới mưa, trước cửa phòng Trương Lập Á, thân hình run rẩy, nhìn thật đáng thương vô cùng! Trương Lập Á vội kéo nàng vào trong, cô nóng nảy quát:
-Nàng điên sao? Sao nàng lại đứng ngoài mưa như vậy? Đã đứng bao lâu hả? Sao không gọi ta ???..... (Vì Trương Lập Á bữa giờ bị các mama dạy dỗ cách nói chuyện, xưng hô nên từ giờ, cô sẽ sử dụng xưng hô theo thời đại này với các nhân vật ở nơi đây!...còn với Hà Hà thì vẫn xưng hô Tiếng Việt cho nó thân thuộc nha 😂)
Hoàng tử San thân hình run rẩy, môi tím tái, nàng cắn răng đáp:
-Hôm nay đúng bảy ngày, San nhi nhớ kẹo của Á Á nhưng lại không dám gặp Á Á vì hôm bữa Á Á nói từ đây về sau sẽ không gặp San nhi nữa, nên bữa giờ thấy Á Á ở đâu, San nhi liền trốn chỗ khác. Nhưng San nhi vẫn hay nhìn lén Á Á học lễ nghi, Á Á rất thông minh nha!!
Trương Lập Á sóng mũi cay cay, thân hình nàng yếu đuối thế này lại dằm mưa cả một buổi tối, đồ ngốc này, nếu như cô mà không mở cửa sổ vì ngủ không được, thì thật không biết... nàng ấy còn đứng đó đến bao giờ!!! Sao phủ công chúa lại lỏng lẽo như vậy? Không ai coi ngó công chúa à, mà sao lại để nàng đi lung tung!!!
Hoàng tử San ánh mắt rụt rè nhìn Trương Lập Á đang suy nghĩ đến sững sờ, nàng tưởng cô còn đang tức giận nên mới sợ hãi nắm lấy tay cô mà lắc... Giọng nói oanh vàng, thỏ thẻ thốt lên:
-Á Á, đừng giận San nhi được không? San nhi mấy bữa nay học múa rất ngoan! Để ngay tiệc mừng sắc phong của Á Á sẽ múa cho Á Á xem...nên Á Á đừng giận nữa, được không? San nhi biết lỗi rồi!!
Trương Lập Á nhìn bóng dáng liễu yếu đào tơ trước mặt, cùng hai mắt to tròn long lanh, mọng nước mà tim bất chợt nhảy mất một nhịp. Cảm giác gì thế này...sao tim lại vì nàng ta mà đập mạnh! Gương mặt như tranh vẽ kia, dù có dầm mưa đến tái nhợt vẫn đẹp động lòng người!!
Trương Lập Á không hiểu vì xúc động mãnh liệt trào dâng hay gì mà lại tiến đến ôm chặt thân hình bé nhỏ vào lòng. Vì tam công chúa thấp hơn cô cả cái đầu lại còn gầy yếu hơn cô, nên cô dễ dàng bế nàng lên, đặt trên bàn gỗ! Cô chống hai tay lên bàn áp sát mặt Hoàng Tử San nói:
-Nghe rõ đây! Mai mốt cấm nàng dằm mưa như vậy, nghe không? Nếu còn để ta gặp một lần nữa, ta sẽ không thèm để ý tới nàng!!
-Đừng mà...San nhi hiểu rồi!!
-Còn bây giờ, lau mình, thay đồ kẻo lạnh!
-Vậy...vậy San nhi có...có được ngậm kẹo nữa không?
-Không được!!!
-Tại sao...San nhi...
-Tại vì nàng hôm nay không ngoan, lại dám dằm mưa, ta từng nói nếu nàng không ngoan thì sẽ không cho ngậm kẹo !!
-Nhưng...tại vì Á Á nói từ nay về sau không muốn thấy San nhi nữa, cho nên!
Trương Lập Á nhớ tới chuyện hôm bữa mà chột dạ. Cô còn nợ nàng một lời xin lỗi!
Cô nghiêm túc nhìn vào mắt nàng...
-San nhi, hôm bữa là ta không tốt! Ta không tìm hiểu nguyên nhân kĩ càng đã mắng nàng, nàng tha thứ cho ta chứ!
Hoàng tử San nở nụ cười tươi như đóa hoa hướng dương, khiến Trương Lập Á nhất thời sững sốt. Nụ cười này đẹp đến mức không có bút mực nào tả xiết!!!
Hoàng tử San ôm lấy Trương Lập Á thì thầm:
-San Nhi luôn luôn tha thứ cho Á Á...bất luận chuyện gì đi nữa..!!....vì San nhi rất thích Á Á.
Trương Lập Á tim đập liên hồi, từ nhỏ đến lớn chưa ai đối cô nói những lời ngọt ngào đến vậy! Phải chi cô cũng được nghe nó từ chính miệng cha, mẹ mình thì tốt biết bao... Nhưng bây giờ làm sao mà nói?... khi cách biệt hai phương trời, cô sống chết ngày sau còn không rõ..mà người nắm sự sống của cô lại chính là tam công chúa trước mắt này. Được! Cô càng phải quyết tâm trở về nhà, để giống như hôm nay...nói một lời xin lỗi với cha, mẹ...hy vọng nghe thấy sự tha thứ từ bọn họ!!!
-Á Á...Á Á...không sao chứ? Sao lại khóc??
-Ta...ta đâu có...!!
Trương Lập Á hoảng loạn lau nước mắt sắp chảy xuống, quay mặt đi nơi khác nhưng Hoàng Tử San lại dùng hai tay ôm đầu cô quay lại, đôi mắt to tròn chớp chớp rất đáng yêu, đưa sát đến gần nhìn Trương Lập Á. Một mộng ảo gì đó trong đầu Trương Lập Á khiến cô không tự chủ được mà hôn lên đôi môi anh đào ngay trước mắt kia...
-Ưʍ...Á Á...ưm San nhi không thở nỗi!
Ít có ai biết được, mỗi khi lòng Trương Lập Á hỗn loạn cô sẽ thường không kiểm soát được lý trí nên rất hay làm những chuyện mà khi tỉnh...có cho cả núi vàng, cô cũng chẳng dám làm.
-Ưʍ...
Trương Lập Á hôn gấp gáp như muốn nuốt chửng luôn đôi môi tươi ngọt kia. Cô áp trụ cả thân hình Hoàng Tử San xuống bàn, tay còn không ngừng lần mò toàn thân thể Hoàng Tử San...khiến tam công chúa hoảng sợ la lên:
-Á Á...ưʍ...San nhi ngột thở, Á Á...
Trương Lập Á đang cạy mở hàm răng trắng đều của Hoàng tử San, hơi thở của nàng thực thơm...không phải mỗi ngày nàng đều dùng muối chà răng sao? Sao lại thơm đến vậy, mùi đằng hương cứ lưu luyến bên chóp mũi Trương Lập Á khiến cô càng muốn đưa lưỡi tiến sâu vào khoang miệng nàng mà thăm dò.
-Ưʍ...Á Á...
Đến khi Hoàng Tử San rơi nước mắt, Trương Lập Á mới lấy lại bình tĩnh, cô hoảng hốt buông nàng ra, tự tát vào mặt mình, thầm mắng...
"Trương Lập Á, mày lại mất kiểm soát mà làm thành chuyện hay ho gì đây!??"
-Á Á...
Hoàng tử San hoảng sợ ngăn Trương Lập Á lại, nói:
-Á Á giận San nhi sao? San nhi cho Á Á làm lại như ban nãy nhưng đừng tự đánh mình, được không??? San nhi xin lỗi !!!
Trương Lập Á ôn nhu nhìn Hoàng Tử San thở dài:
-Nàng đừng suốt ngày nói xin lỗi! Khi mỗi lần...kẻ có lỗi lại là ta!!
-Bất luận có lỗi hay không, San nhi vẫn sẽ xin lỗi Á Á vì...San nhi rất yêu thích Á Á...! Không muốn Á Á buồn!
Trương Lập Á tâm tư sâu lắng nhìn Hoàng Tử San, cô trầm ngâm giây lát hỏi:
-San nhi, nàng có biết yêu thích một người là gì không?
-Biết...là lúc nào cũng muốn nhìn thấy người đó, rất thích nói chuyện, rất thích được người đó ôm! Giống như Lan tỷ và Anh tỷ vậy!!! Nhưng San nhi lại không thích ngậm kẹo của họ, chỉ thích của Á Á thôi!!
-What the hợi !?? Nói vậy nàng có thử của họ rồi hả? (Một mùi chua... nồng nàn lan tỏa😂😂😂)
Trương Lập Á, đầu tràn đầy chấm đen (nghĩ bậy á😂) nhìn chăm chú Hoàng Tử San mà hỏi, những hình ảnh nhạy cảm lại lần lượt biến chuyển trong đầu cô, khiến cô đỏ mặt, tưởng tượng lung tung. Hoàng tử San đáp:
-Không có...mỗi lần San nhi xin họ, không hiểu sao bọn họ đều đỏ mặt từ chối, chỉ có Á Á là dễ dãi mà cho San nhi thôi!
"Mía nó..." dễ dãi??" what the má ..!!! Dễ dãi là có ý gì...aaaaa điên mất thôi! Vậy là ta ngu, tự đưa mình vào tròng hả trời...?? Còn đâu là danh hiệu 'nhất đẳng bại hoại' của ta...aaaaaaa"
Cô nhìn Hoàng Tử San đầy cay cú..." Cô được lắm. Dám chơi ta???"
-Mẫu...à...Á Á....San nhi lạnh!
Trương Lập Á lúc này mới bừng tỉnh, cô nhanh chóng đi nấu một ít nước ấm, rồi lấy khăn vào cho Hoàng Tử San
-Nè...nàng ra sau bức bình phong này rồi tự lau người đi, ta quay chỗ khác không nhìn đâu, yên tâm! Đêm nay tạm thời mặc trung y của ta mà ngủ!!!
-Nhưng...
Hoàng tử San ấp úng.
-Sao??
-San nhi từ nhỏ, tắm hay lau người cũng đều được Lan tỷ chăm sóc, cho nên...
-Hả...??? Nàng đừng nói với ta là đến cả lau mình nàng cũng không biết!!!
-... San nhi quả thật, không biết!!!
-Trời.... Đúng là bản tánh công chúa mà, công chúa mấy người đều như vậy hả???...rồi lỡ sau này không còn ai hầu nàng nữa thì sao??
Hoàng tử San chớp chớp mắt nói:
-Sao lại không? Ở đây rất nhiều tỷ tỷ có thể giúp San nhi mà!!
"Ờ ha...bã là công chúa mà. Cả đời đều có người hầu cho đến khi bã vô hòm, thì có gì mà lạ!! Haizzzz..."
Trương Lập Á lẩm bẩm rồi xoa xoa hai bên thái dương đang nhức nhối. Cô bất đắc dĩ nói:
-Được rồi, để ta giúp nàng!!
.
.
.
.
.
.
Sau bức bình phong, một bức *xuân cung đồ hiện ra trong mắt Trương Lập Á, khiến cô si ngốc nhìn!

ẢNH MINH HỌA
(*Xuân cung đồ: Xuân Cung đồ là tập hợp những bức tranh mô tả một cách rõ nét cảnh sinh hoạt giữa nam và nữ ngày xưa. Tuy nhiên nó không hề dung tục hay mang tính kɦıêυ ɖâʍ mà sở hữu nét nghệ thuật đặc biệt. Tranh cũng gợi lên những nét đẹp vô cùng thâm thúy và đề cao được cái đẹp của người phụ nữ qua từng nét tranh. ) ( y như xem phim xxx ngày nay vậy đó 😂)
Cởi ra *tiết khố, món đồ cuối cùng trên người Hoàng Tử San, cả cảnh xuân phơi phới hiển thị rõ mồn một. Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng sao trong phòng lại nóng đến thế này!?
(*Tiết khố: qυầи иɦỏ bên trong)

ẢNH MIMH HỌA TIẾT KHỐ XƯA.
Trương Lập Á thầm mắng bản thân không tiền đồ, người ta dù sao cũng là ngốc đó nha!!
Nhìn bên ngoài, thân hình Hoàng Tử San rất gầy yếu hoặc cũng có thể do bị vô vàn các lớp y phục che đậy, nên khó có thể thấy được đường cong tuyệt mỹ của nàng..... (Nhiệt độ của trái đất khi xưa rất thấp, một phần do dân số không đông như hiện nay nên thường người ta sẽ mặc rất nhiều lớp áo! Ta nghĩ muốn thân mật cởi cũng mỏi tay😁)
"Ấy chà chà... Ngực chắc 90, eo 60, mông 90 chuẩn cmn rồi!! Ở hiện đại người mẫu chứ chẳng chơi nha...!!!"
Hoàng tử San mặc dù ngốc nhưng cũng biết mắc cỡ. Thấy ánh mắt trư bát giới của Trương Lập Á cứ lia lên lia xuống những chỗ nhạy cảm trên cơ thể nàng, khiến nàng thẹn thùng mà đứng khép chân lại, thỏ thẻ nói:
-Á Á...còn nhìn nữa San nhi sẽ đỏ mặt!!
Trương Lập Á bừng tỉnh, lại tự tát vào mặt mình... Cô ta đẹp đến đâu cũng là đồ ngốc mà !! Trương Lập Á mày thật không tiền đồ. Đâu phải chưa từng nhìn qua mỹ nhân hử ??? Mà công nhận chưa ai đẹp như cô ấy!!... À, ngoại trừ vị băng sơn mỹ nhân kia thì cũng có thể nói là sánh được....nhưng mỗi người cũng mỗi vẻ, không thể nói được ai đẹp hơn ai! Băng sơn mỹ nữ thì đẹp kiểu sắc lạnh! Còn tam công chúa thì đẹp kiểu dịu dàng, kiều mỵ...ẩn ẩn một chút u buồn....nhất là đôi mắt kia giống như muốn thu hết hồn người trong thiên hạ vậy !
-E hèm...lại gần đây ta mới lau được, ta thề không có ý nghĩ gì bậy bạ đâu nhen!
-Bậy bạ là gì??
-À...à thì là..... Lắm lời quá, mau lại đây!!
Hoàng tử San ngoan ngoãn bước đến trước mặt Trương Lập Á. Trương Lập Á không tự chủ khẽ ực một cái, nuốt xuống ngụm nước miếng.
Ráng niệm chú trong lòng. Cô vừa lau người cho Hoàng Tử San vừa nhắm hờ mắt để tránh phát dục. Đôi bàn tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt mềm mại của Hoàng Tử San, mặc dù cách một chiếc khăn nhưng... Trương Lập Á cũng có thể cảm nhận rõ ràng từng tấc da thịt mềm mại kia cho đến phần bên dưới. Đóa hoa yêu diễm cứ đập vào mắt Trương Lập Á, mảnh thịt trắng ngần, che đậy hai cánh hoa hồng hào, đang vì ngại ngùng mà khép chặt ... Do Hoàng Tử San chỉ mới 16t nên lông tơ mọc rất ít, che phủ như có như không cho cánh hoa xinh đẹp ấy. Trương Lập Á ngắm đến say mê, nhưng lại sợ Hoàng Tử San cảm lạnh đành nhắm mắt dưỡng thần, tụng niệm trong lòng, rồi khẽ đưa tay, run run lau lên đóa hoa ấy.
-À..San nhi, nàng có thể giang hai chân ra chút không? Ta...ta không lau được chỗ...chỗ.....à mà thôi, nàng tự lau chỗ đó đi, lau như ta nãy giờ làm đó, vậy nha!!
Trương Lập Á cảm giác hai dòng máu mũi đã chảy. Cô nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài hứng nước mưa mà rửa sạch.... (nước mưa ngày xưa rất sạch nha, sạch còn hơn nước máy bây giờ, bởi hồi xưa không có nhiều khói bụi hay hóa chất như hiện đại, nên nước mưa còn có thể dùng để làm nước uống ấy... Vì vậy, đừng nói Á mỹ nhân chúng ta ở dơ à nghen kkk)
-Á Á...San nhi không biết mặc đồ!!
Trương Lập Á cố trấn tỉnh lại, hít một hơi dài, từ từ bước vào...lòng thầm oán...sau này nên tránh xa tên yêu nghiệt này mới được !! Đã ngốc thì thôi đi lại còn xinh đẹp như hồ ly ấy!!! Mô phật!
Trương Lập Á giúp Hoàng Tử San mặc trung y của cô, do chiều cao và số đo thân thể chênh lệch nên Hoàng Tử San mặc vào cứ rộng thùng thình trông rất đáng yêu. (Tướng Á tỷ, dáng cao ráo như Tây vậy nên xương có hơi to hơn San tỷ nhà ta...nhưng tổng thể so với người hiện đại vẫn rất ốm nha haha...Á không có mỡ thừa đâu à...sau này có được công chúa vỗ béo hay không thì chưa biết :)))...)
Đêm nay lại là một đêm trằn trọc đối với Trương Lập Á khi cứ bị con pikachu bên cạnh bám dính!! Cô...mắt mở thao láo nhìn trần nhà thầm oán... "không lẽ cứ bảy ngày mình lại phải chịu cực hình như vậy hả trời!? Mà ai bảo do mình ngu chi...tự mình đạp mình xuống hố chứ ai đâu....huhu lần sau bớt ngu lại !"
ẦM_XET XẸT_ĐÙNG_
-Á...MẪU HẬU, MẪU HẬU SAN NHI SỢ, RẤT SỢ, MẪU HẬU ...
Hoàng tử San trong mơ khóc lóc gào thét...bóng hình mẫu hậu nàng cứ mờ mờ ảo ảo ngay trước mắt. Bà nhìn nàng đầy âu yếm, khóe môi mỉm cười! Mặc dù Hoàng Tử San không nhìn được rõ ràng khuôn mặt bà...vì từ khi nàng tròn ba tháng tuổi, mẫu thân nàng đã qua đời, lấy gì mà biết được mặt, chỉ nhìn qua những bức chân dung, nhưng...gương mặt Trương Lập Á lại hiện rõ mồn một trong cơn mơ...khiến nàng òa khóc gọi to hơn :
-Mẫu hậu...đừng bỏ San nhi, xin đừng bỏ San nhi, mẫu hậu!!
Trương Lập Á bên cạnh giật mình lay người nàng.
-San nhi, tỉnh dậy, San nhi....
-Không...không đừng mà, đừng mà. Đừng bỏ lại ta, xin người!!
-San nhi...
Trương Lập Á hốt hoảng ôm chặt lấy nàng tránh cho nàng giãy dụa, lại vô tình làm bị thương mình!... cô chịu đựng những cú thúc đạp vào người, cho đến khi quá đau không thể nhẫn nhịn, cô mới nghĩ ra cách........
.......Dùng hai tay bóp mạnh lên hai khỏa căng tròn, mềm mại của Hoàng Tử San khiến cho nàng đau đớn mà thức tỉnh.... (Haha mọi người đang nghĩ bà Á sẽ hôn bà San phải hôn? Lầm rồi nha :))))Á đúng là hành động rất chân thật kkk...)
-A...đau quá...!!
Hoàng tử San nhăn mặt chưa hiểu chuyện, thức tỉnh. Ngơ ngác nhìn Trương Lập Á đang bày ra gương mặt thập phần vô tội ngay trước mắt. Cô nhún vai nói:
-Nàng gặp ác mộng rồi đấm đá lung tung, ta phải ôm nàng lại nên chắc vô tình đè nàng đau thôi! Nàng coi đá ta đến đau như vậy nè....
-A... San nhi xin lỗi mẫu...à...Á Á, San nhi nằm mộng nên không biết! Hic...Á Á không phải là giận San nhi, từ nay về sau không nhìn sang nhi nữa chứ???
-Ừ từ nay về sau không nhìn nữa!!
-Hả...
Hoàng tử San hốt hoảng, tròng mắt lại bắt đầu ướt!
-Nè nè từ đây về sau, là từ nữa gương mặt trên trở về sau ót là không nhìn nàng nữa, tại có mắt đâu mà nhìn, còn từ đây về trước có mắt mới nhìn được chớ, đừng khóc...đùa chút chơi mà!!! Sao nàng ngốc vậy, nói gì cũng tin...
-San nhi ngốc thật mà!!
Hoàng tử San chớp mắt nói, vẻ ngây thơ của nàng khiến Trương Lập Á bật cười, xoa đầu nàng một cách ôn nhu.
-Thôi, ngủ đi cô nương, ngày mai ta còn phải dậy sớm mà học lễ nghi này... mệt chết ta!!
Hoàng tử San gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống. Nhưng nàng vẫn không ngủ mà mở to mắt nhìn Trương Lập Á cho đến khi Trương Lập Á chịu không được hỏi:
-Sao vậy? Không ngủ, nhìn ta làm gì???
-Á Á...San nhi nghe Lan tỷ nói, sau này Á Á sẽ trở thành ca ca của San nhi, vậy ca ca là gì??
-Haizzz ca ca là một người rất thân thích với nàng, chảy chung dòng máu với nàng, người sẽ luôn che chở bảo vệ nàng, mãi mãi yêu thương nàng như phụ mẫu nàng vậy!
-Vậy ca ca có cho San nhi ngậm kẹo không?
-Sặc khụ.khụ.khụ...
Trương Lập Á ho khan đến nỗi gần như tắt thở, cô hỗn hển nói:
-San nhi, sau này ngoài hai chúng ta ra không được nói chuyện này cho BẤT.KÌ.MỘT.AI...nghe không? Nếu có ai biết ta sẽ chết chắc!!
-Chết?? Là sao?
-Là bỏ đi như mẫu hậu nàng vậy. Không bao giờ trở về!
Hoàng tử San hoảng sợ ôm chặt lấy Trương Lập Á mà thề thốt
-San nhi xin thề sẽ không bao giờ nói với ai hết...Á Á không cần chết bỏ San nhi lại, có được không??
Trương Lập Á gật đầu nhưng lòng lại thở dài...
"Số mệnh ta hiện rất mong manh, sống chết còn phải tùy thuộc định mệnh sau này! Khó có thể hứa với ai điều gì. Nhưng vì cha, mẹ...ta nhất định phải sống sót! Sau khi được sắc phong là thời gian mà ta bắt đầu nhập cung, điều tra về cái chết của Ngọc vương phi. Ta chắc chắn sẽ tìm ra thủ phạm...!!!"
............/HẾT TẬP 8/...........
Bình luận truyện