Mỹ Nhân Đá
Chương 124: P2: Ích kỷ chăng?
Nương Tiên ngơ ngẩn
ngắm từng cái áo của con. Chiếc khăn này Bối Chi rất thích, từng cùng mẹ buổi trưa đi khắp các siêu thị để mua. Còn cái chén này nữa, Bối Chi
thích hình Tiểu Đinh Đang, sưu tập rất nhiều. Còn lại rất nhiều thứ,
nhưng người đã không còn.
- Anh và Sát Tinh cũng từng có một hiệp ước… - Thiệu Khải Đăng đã ôm vợ vào lòng, cố gắng giữ bình tĩnh - Hắn cần một người mẹ nhưng anh đã nói với hắn, mục đích của Thiên đế khi đưa hắn đến thời không đó là gì, kà muốn phong tỏa hắn mãi mãi, không cho hắn quay lại nữa. Uẩn Nghi tuy có thể cho hắn quyền được làm người nhưng đó chỉ là một hình thức sinh nở giả. Con người ra đời bởi sự kết hợp giao hòa của nam và nữ, Uẩn Nghi như là một cái máy sinh ra hắn, sẽ không thể nào có được sự yêu thương.
Hắn dừng lại rồi lại nói tiếp:
- Bối Chi thì lại khác. Con bé cũng là một sinh vật có dòng máu khác xem như mỗi bên đều có hy sinh một chút. Tên Sát Tinh đó không có cha, có mẹ - đó đã là định đoạt cuối cùng. Nhưng hắn cũng có thể tạo ra những kẻ gọi mình bằng cha bằng mẹ. Bối Chi không phải làm mẹ hắn. Con bé sẽ là cô dâu của hắn, cùng hắn sống trọn đời.
- Anh…
Nương Tiên lại bật khóc. Lúc đó nàng đã nghĩ, tại sao lại là Bối Chi. Tại sao không phải là Phạm Uẩn Nghi? Tại sao?
Nàng biết mình ích kỷ, biết mình rất xấu xa. Khiết Nhi đã hy sinh Uẩn Nghi trong khi đó là đứa con duy nhất của họ. Nhưng Nương Tiên thì lại không thể, con của nàng!
Nỗi đau của một người mẹ từng ngày nuôi dưỡng con, nhìn con khôn lớn, ôm con vào lòng, đau đớn khi con mình đã được định sẵn làm vật hy sinh so với nỗi đau của một người mẹ khác không biết chuyện, một ngày kia bỗng nhiên không còn được gặp con mình nữa. Đau thương nào là lớn hơn đây? Vốn không thể so sánh…
- Anh Vĩnh Kỳ…
Nương Tiên khóc tức tưởi khi nhớ đến tên hai người đó. Họ cũng ngỡ ngàng, cũng thảng thốt trước quyết định của Thiệu Khải Đăng. Nhưng họ cũng không giấu được niềm hạnh phúc khi ôm con trong vòng tay mình, Uẩn Nghi của họ…
- Mẹ…
Khải An lần đầu tiên gọi tiếng mẹ, cũng là lần đầu tiên nó lau nước mắt cho nàng:
- Em đã hứa rồi. Mẹ đừng khóc nữa… Em sẽ không sợ đâu…
Chuyện của những đứa trẻ trong bụng mẹ, Nương Tiên làm sao biết được nhưng Khải An vẫn nhớ. Cô bé nhỏ mếu máo cứ ôm lấy bản thể của Sát Tinh trong bụng, lẩm nhẩm: “Anh ơi!” Khải An không phải là đứa trẻ bình thường. Bản thân nó cũng cảm nhận rất rõ điều đó. Trong khi cô em nhỏ lớn lên như một con người, hồn nhiên trong giấc ngủ thì Khải An có những đêm thức trắng, lắng nghe mồn một tiếng lá rơi ngoài cửa, tiếng người cười nói… Tiếng động… Tiếng nước chảy, tiếng thì thảo của những sinh vật không thể gọi tên. Hắn thừa hưởng trọn vẹn những phẩm chất của Huyết Ma lẫn hắc miêu sống trong hoang dã, kết hợp với tiên đá có thể tạo nên thay đổi, song dòng máu yêu của Thiệu Khải Đăng ngày đó cho vào người Nương Tiên là chất xúc tác mạnh mẽ khiến tiên - quỷ chia rõ ràng thành hai cơ thể. Bối Chi không bị vẩn đục bởi ma tính còn Khải An là một đứa trẻ sinh ra đã chẳng giống con người…
- Mẹ Nương Tiên ơi!
Một vòng tay nhỏ xíu quàng lên cổ của Nương Tiên. Sau đó là một giọng nói đơn đớt ngây thơ:
- Mẹ đừng buồn nữa. Chị Bối Chi sẽ về với mẹ mà…
Nương Tiên ôm lấy Uẩn Nghi và lại khóc. Trong khi đó, người đưa ra quyết định là Thiệu Khải Đăng cũng tan nát cõi lòng:
- Không hối hận?
- Có gì đâu mà hối hận.
- Vĩ đại vậy sao? Hy sinh con mình vì thuộc hạ?
- Tôi không hy sinh vì ai cả. - Thiệu Khải Đăng lạnh lùng - Thiên đế không tiêu diệt nguyên thần Sát Tinh có nghĩa là trong cơ thể của Nương Tiên vẫn còn tồn tại bản thể của hắn. Uẩn Nghi nếu chỉ được chọn là người mẹ, là nơi nương tựa cho Sát Tinh có chỗ ra đời. Hắn đã muốn làm người mà người thì phải lớn, một lúc nào đó, thế giới đó không ai thích hợp, hắn sẽ nhớ đến Bối Chi. Con đường duy nhất hắn có thể đi chính là cơ thể của Nương Tiên. Ta đã từng nói, chọn mẹ không chọn con mà.
- Uẩn Nghi vẫn có thể làm cô dâu mà.
- Sát Tinh không thích con bé ấy, hơn nữa… - Thiệu Khải Đăng cười khẩy - Con trai ta bây giờ còn nhỏ. Thêm vài năm nữa, nó sẽ tích tụ đủ sức mạnh, khi đó thế giới nào yên ổn được, nó vốn thích Uẩn Nghi mà.
- Thì ra là thế…
- Ta chỉ đem con gái gả sớm một bước. Tên Sát Tinh đó cũng phải mất 9 - 10 năm để hoàn thiện nhục thể của hắn. Khi đó con gái ta cũng đã 16 tuổi, làm một cô dâu có lẽ hợp hơn rồi.
Một kết cục vẹn toàn cho tất cả. Thiệu Khải Đăng thở dài, tuy là không thể gặp lại nữa. Cánh cửa thời không kia đã bị phong tỏa. Chỉ khi 3 sinh vật cổ cùng dùng sức mới có thể mở ra được. Loại Huyết chú mấy năm nay âm thầm ám trong cơ thể Bối Chi chính là để khi Sát Tinh chính thức trở thành chồng cô bé cũng là lúc cắt luôn mối liên hệ của hắn ta và Nương Tiên, bảo đảm cho nàng sự an toàn. Tính toán chu đáo là vậy, nhưng nhìn Nương Tiên đau thương lại có chút không nỡ, lại thấy đau lòng. Hắn cũng nhớ… Nhớ con bé hay ôm lấy mình từ đằng sau rồi cười khanh khách. Tiếng “cha ơi” đó, trọn đời này sẽ không thể một lần nữa được nghe rồi!
- Anh và Sát Tinh cũng từng có một hiệp ước… - Thiệu Khải Đăng đã ôm vợ vào lòng, cố gắng giữ bình tĩnh - Hắn cần một người mẹ nhưng anh đã nói với hắn, mục đích của Thiên đế khi đưa hắn đến thời không đó là gì, kà muốn phong tỏa hắn mãi mãi, không cho hắn quay lại nữa. Uẩn Nghi tuy có thể cho hắn quyền được làm người nhưng đó chỉ là một hình thức sinh nở giả. Con người ra đời bởi sự kết hợp giao hòa của nam và nữ, Uẩn Nghi như là một cái máy sinh ra hắn, sẽ không thể nào có được sự yêu thương.
Hắn dừng lại rồi lại nói tiếp:
- Bối Chi thì lại khác. Con bé cũng là một sinh vật có dòng máu khác xem như mỗi bên đều có hy sinh một chút. Tên Sát Tinh đó không có cha, có mẹ - đó đã là định đoạt cuối cùng. Nhưng hắn cũng có thể tạo ra những kẻ gọi mình bằng cha bằng mẹ. Bối Chi không phải làm mẹ hắn. Con bé sẽ là cô dâu của hắn, cùng hắn sống trọn đời.
- Anh…
Nương Tiên lại bật khóc. Lúc đó nàng đã nghĩ, tại sao lại là Bối Chi. Tại sao không phải là Phạm Uẩn Nghi? Tại sao?
Nàng biết mình ích kỷ, biết mình rất xấu xa. Khiết Nhi đã hy sinh Uẩn Nghi trong khi đó là đứa con duy nhất của họ. Nhưng Nương Tiên thì lại không thể, con của nàng!
Nỗi đau của một người mẹ từng ngày nuôi dưỡng con, nhìn con khôn lớn, ôm con vào lòng, đau đớn khi con mình đã được định sẵn làm vật hy sinh so với nỗi đau của một người mẹ khác không biết chuyện, một ngày kia bỗng nhiên không còn được gặp con mình nữa. Đau thương nào là lớn hơn đây? Vốn không thể so sánh…
- Anh Vĩnh Kỳ…
Nương Tiên khóc tức tưởi khi nhớ đến tên hai người đó. Họ cũng ngỡ ngàng, cũng thảng thốt trước quyết định của Thiệu Khải Đăng. Nhưng họ cũng không giấu được niềm hạnh phúc khi ôm con trong vòng tay mình, Uẩn Nghi của họ…
- Mẹ…
Khải An lần đầu tiên gọi tiếng mẹ, cũng là lần đầu tiên nó lau nước mắt cho nàng:
- Em đã hứa rồi. Mẹ đừng khóc nữa… Em sẽ không sợ đâu…
Chuyện của những đứa trẻ trong bụng mẹ, Nương Tiên làm sao biết được nhưng Khải An vẫn nhớ. Cô bé nhỏ mếu máo cứ ôm lấy bản thể của Sát Tinh trong bụng, lẩm nhẩm: “Anh ơi!” Khải An không phải là đứa trẻ bình thường. Bản thân nó cũng cảm nhận rất rõ điều đó. Trong khi cô em nhỏ lớn lên như một con người, hồn nhiên trong giấc ngủ thì Khải An có những đêm thức trắng, lắng nghe mồn một tiếng lá rơi ngoài cửa, tiếng người cười nói… Tiếng động… Tiếng nước chảy, tiếng thì thảo của những sinh vật không thể gọi tên. Hắn thừa hưởng trọn vẹn những phẩm chất của Huyết Ma lẫn hắc miêu sống trong hoang dã, kết hợp với tiên đá có thể tạo nên thay đổi, song dòng máu yêu của Thiệu Khải Đăng ngày đó cho vào người Nương Tiên là chất xúc tác mạnh mẽ khiến tiên - quỷ chia rõ ràng thành hai cơ thể. Bối Chi không bị vẩn đục bởi ma tính còn Khải An là một đứa trẻ sinh ra đã chẳng giống con người…
- Mẹ Nương Tiên ơi!
Một vòng tay nhỏ xíu quàng lên cổ của Nương Tiên. Sau đó là một giọng nói đơn đớt ngây thơ:
- Mẹ đừng buồn nữa. Chị Bối Chi sẽ về với mẹ mà…
Nương Tiên ôm lấy Uẩn Nghi và lại khóc. Trong khi đó, người đưa ra quyết định là Thiệu Khải Đăng cũng tan nát cõi lòng:
- Không hối hận?
- Có gì đâu mà hối hận.
- Vĩ đại vậy sao? Hy sinh con mình vì thuộc hạ?
- Tôi không hy sinh vì ai cả. - Thiệu Khải Đăng lạnh lùng - Thiên đế không tiêu diệt nguyên thần Sát Tinh có nghĩa là trong cơ thể của Nương Tiên vẫn còn tồn tại bản thể của hắn. Uẩn Nghi nếu chỉ được chọn là người mẹ, là nơi nương tựa cho Sát Tinh có chỗ ra đời. Hắn đã muốn làm người mà người thì phải lớn, một lúc nào đó, thế giới đó không ai thích hợp, hắn sẽ nhớ đến Bối Chi. Con đường duy nhất hắn có thể đi chính là cơ thể của Nương Tiên. Ta đã từng nói, chọn mẹ không chọn con mà.
- Uẩn Nghi vẫn có thể làm cô dâu mà.
- Sát Tinh không thích con bé ấy, hơn nữa… - Thiệu Khải Đăng cười khẩy - Con trai ta bây giờ còn nhỏ. Thêm vài năm nữa, nó sẽ tích tụ đủ sức mạnh, khi đó thế giới nào yên ổn được, nó vốn thích Uẩn Nghi mà.
- Thì ra là thế…
- Ta chỉ đem con gái gả sớm một bước. Tên Sát Tinh đó cũng phải mất 9 - 10 năm để hoàn thiện nhục thể của hắn. Khi đó con gái ta cũng đã 16 tuổi, làm một cô dâu có lẽ hợp hơn rồi.
Một kết cục vẹn toàn cho tất cả. Thiệu Khải Đăng thở dài, tuy là không thể gặp lại nữa. Cánh cửa thời không kia đã bị phong tỏa. Chỉ khi 3 sinh vật cổ cùng dùng sức mới có thể mở ra được. Loại Huyết chú mấy năm nay âm thầm ám trong cơ thể Bối Chi chính là để khi Sát Tinh chính thức trở thành chồng cô bé cũng là lúc cắt luôn mối liên hệ của hắn ta và Nương Tiên, bảo đảm cho nàng sự an toàn. Tính toán chu đáo là vậy, nhưng nhìn Nương Tiên đau thương lại có chút không nỡ, lại thấy đau lòng. Hắn cũng nhớ… Nhớ con bé hay ôm lấy mình từ đằng sau rồi cười khanh khách. Tiếng “cha ơi” đó, trọn đời này sẽ không thể một lần nữa được nghe rồi!
Bình luận truyện