Mỹ Nhân Hệ Phật
Chương 18: Tớ khen cậu, cậu không vui à?
Rất lâu sau, Luyện Vọng Thư mới gõ ra được một chữ, kèm theo dấu chấm câu hiếm thấy:【Ừ.】
Nhìn cửa sổ lưới màu hồng nhạt của điều hòa nhẹ nhàng mở lên, Lâu Tiêu gập hai đầu gối, đặt chân lên ghế, một tay cầm ly sữa bò Lâu Quốc Đống mang vào từ lâu, bây giờ đã hơi lạnh, uống từng ngụm nhỏ, một tay khác không ngừng hoạt động, gỡ chữ trên màn hình điện thoại để trả lời, từng câu từng chữ đều chan chứa vẻ ngây thơ vô tội:【Tớ khen cậu, cậu không vui à?】Triệu Hề nghe xong mà ngơ ngác: “Tình hình thế nào?”
Ban đầu, Luyện Vọng Thư nhập vào ô tin nhắn một chữ “Vui” có lệ, sau đó lại hít nhẹ một hơi, xóa đi, gõ một dòng:【Không vui, cậu chỉ thấy vẻ bề ngoài, không thấy được bản chất bên trong】Đám học sinh đội nắng chói chang kêu la luôn miệng, vì như bình thường, “vài phút” của thầy hiệu trưởng là tầm khoảng hơn mười phút, thậm chí có khi còn là nửa tiếng.Lâu Tiêu:【Tớ ngủ đây, ngủ ngon~】Nhắn xong, Lâu Tiêu đứng dậy, đến lớp 11-12 tìm Triệu Hề lần nữa.
Lâu Tiêu:【(0_0)?】
Lâu Tiêu:【Bản chất bên trong của cậu xấu à?】Triệu Hề: “Hay cậu ra ngoài trước đi, tan học tớ chạy đến.”Lâu Tiêu đứng dưới tường vặn tay vặn chân một chút, tỏ vẻ: “Tớ không sao, cậu thế nào?”
Luyện Vọng Thư vô cảm:【Xấu, ngày nào cũng chỉ biết chơi, chỗ nào đông vui có mặt chỗ nấy, mặt dày hơn tường】Thế mà, sự thật còn ghê gớm hơn suy nghĩ của đám học sinh. Thầy hiệu trưởng “xin” hẳn một tiết sau bài tập thể dục giữa giờ, phê bình một học sinh không biết tên họ nào đó đã báo cáo lên Phòng Giáo dục về buổi học bù thứ bảy của trường.
Đọc câu này, Lâu Tiêu đang uống non nửa ly sữa bò cuối cùng không nhịn nổi cười, phun thẳng ngụm sữa trong miệng ra, trên mặt, dưới mặt đất toàn sữa.“Thế thì tốt.” Lâu Tiêu biết được đáp án, rời khỏi lớp 11-12, về lớp mình làm bài.Nói đến đây, không thể không nhắc đến đặc điểm của Tụ Anh – một ngôi trường tư thục. Trong trường, ngoài học sinh bình thường như Lâu Tiêu, còn có hai loại học sinh hơi đặc biệt, một là con nhà giàu, nhà lắm tiền, hai là học lực giỏi xuất sắc, được miễn toàn bộ học phí, tuyển sinh đặc biệt.
Cô vội đặt điện thoại xuống, vừa nhịn xuống những tiếng cười kỳ quái, vừa rút khăn giấy lau mặt, lau nhà.Ban đầu, Luyện Vọng Thư nhập vào ô tin nhắn một chữ “Vui” có lệ, sau đó lại hít nhẹ một hơi, xóa đi, gõ một dòng:【Không vui, cậu chỉ thấy vẻ bề ngoài, không thấy được bản chất bên trong】
Vứt hết giấy vào thùng rác xong, Lâu Tiêu lại cầm điện thoại lên:【Đừng nói bản thân mình thế chứ.】Luyện Vọng Thư:【Sự thật】……
Luyện Vọng Thư:【Sự thật】Đọc câu này, Lâu Tiêu đang uống non nửa ly sữa bò cuối cùng không nhịn nổi cười, phun thẳng ngụm sữa trong miệng ra, trên mặt, dưới mặt đất toàn sữa.
Lâu Tiêu nhịn cười vô cùng vất vả, cô quyết định, lúc nào đó nhất định phải gửi cho Thịnh Dực bản thật mấy bức ảnh chụp màn hình tin nhắn này, nói xấu sau lưng người ta phải trả giá đắt.Lâu Tiêu: “Còn có thể dẫn theo cả tớ vào.”
Lúc này, điện thoại rung lên, cô thoát ra xem, thấy Mộ Đông Dương hỏi cô đã ngủ chưa, sao cô ấy nghe thấy trong phòng cô có tiếng gì rất lạ.Bấy giờ, Lâu Tiêu vượt lên trước cậu, mỉm cười với dì giúp việc đang đứng chặn trước cửa, nói: “Cháu chào dì ạ, cháu là bạn cùng lớp với Tư Tư, nghe nói bạn ấy bị bệnh nên cháu đến thăm ạ.”Lâu Tiêu ngạc nhiên, nhốt?
Lâu Tiêu vội trả lời:【Em uống sữa bị sặc, một lát nữa đánh răng xong ngủ ngay ạ.】Thế nên Triệu Hề được Lâu Tiêu kiệu lên, chật vật trèo qua tường.Nhìn cửa sổ lưới màu hồng nhạt của điều hòa nhẹ nhàng mở lên, Lâu Tiêu gập hai đầu gối, đặt chân lên ghế, một tay cầm ly sữa bò Lâu Quốc Đống mang vào từ lâu, bây giờ đã hơi lạnh, uống từng ngụm nhỏ, một tay khác không ngừng hoạt động, gỡ chữ trên màn hình điện thoại để trả lời, từng câu từng chữ đều chan chứa vẻ ngây thơ vô tội:【Tớ khen cậu, cậu không vui à?】
Sau đó trả lời Luyện Vọng Thư:【Không sao, chỉ cần cậu đẹp trai thì những khuyết điểm đó đều không là gì.】Vứt hết giấy vào thùng rác xong, Lâu Tiêu lại cầm điện thoại lên:【Đừng nói bản thân mình thế chứ.】
Lâu Tiêu:【Tớ ngủ đây, ngủ ngon~】Bạn gái đảm nhận vị trí cứu thương và streamer thiếu nước cười điên, sóng comment cũng toàn tiếng cười nói sung sướng.
Lâu Tiêu chọc tức người ta xong là chuồn ngay, còn lại mỗi Luyện Vọng Thư nhìn màn hình điện thoại, một lúc sau mới ném mạnh điện thoại lên bàn, đeo tai nghe tiếp tục chơi game.Lâu Tiêu nghĩ đến trường hợp này nên cất điện thoại đi, tập trung học hành.(Kiểu như đánh cho toàn bộ phe địch đều yếu máu rồi dùng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để quét hết một lượt luôn á.)
Vì tâm trạng không tốt, thao tác của Luyện Vọng Thư càng thêm “ngang ngược”. Trùng hợp sao, trong nhóm còn có hai người quen, bọn họ nói đùa —(Trong câu này, tác giả dùng từ hai từ đồng âm 狗屁 – Gǒupì – chó má và 苟 – Gǒu – Cẩu thả.)
“Bé người yêu của Lian vừa off, Lian đã bung xoã tay chân rồi.”Cậu lên tiếng ngay: “Cô ấy không cần tôi phải gánh, do tôi thấy kỹ thuật của cô ấy tốt nên mới nhất quyết phải ghép đội với cô ấy.”Lâu Tiêu mặt vô cảm giơ điện thoại lên, chỉ khu biệt thự mà định vị hiển thị: “Chỗ nhà cậu ấy, tớ không vào được.”
“Bây giờ mới được, gánh thêm con gái vướng tay vướng chân.”
Cứu thương trong nhóm là con gái, nghe vậy cũng thấy bất mãn, nhưng vì không biết tình hình cụ thể, cũng không biết “bé người yêu” mà bọn họ nói là ai nên không lên tiếng hay nhắn tin ý kiến gì cả.
Nhưng Luyện Vọng Thư biết rõ Lâu Tiêu chơi giỏi thế nào, khả năng nắm bắt thời cơ và vị trí của cô ấy hơn hẳn hầu hết những người chơi bình thường, cái cô thiếu chỉ là kinh nghiệm. Thế nên, với những người chỉ bởi Lâu Tiêu là nữ, đã nhận định Lâu Tiêu chơi dở, còn cảm thấy Lâu Tiêu đang cản trở phát huy của bản thân mình, Luyện Vọng Thư vô cùng khó chịu.Thời gian quay lại buổi sáng hôm sau, sau buổi tối Lâu Tiêu cố ý chọc giận Luyện Vọng Thư.“Bé người yêu của Lian vừa off, Lian đã bung xoã tay chân rồi.”Cô vội đặt điện thoại xuống, vừa nhịn xuống những tiếng cười kỳ quái, vừa rút khăn giấy lau mặt, lau nhà.
Cậu lên tiếng ngay: “Cô ấy không cần tôi phải gánh, do tôi thấy kỹ thuật của cô ấy tốt nên mới nhất quyết phải ghép đội với cô ấy.”Lâu Tiêu cau mày, gõ chữ hỏi Cố Tư Tư:【Cậu đang ở đâu?】Rất lâu sau, Luyện Vọng Thư mới gõ ra được một chữ, kèm theo dấu chấm câu hiếm thấy:【Ừ.】
Một trong hai người kia dõng dạc nói: “Lĩnh Chủ mà cần kỹ thuật chó má gì, tùy tiện, cẩu thả đến cuối là được chứ sao.”
Vẫn đang ngủ ư?Lâu Tiêu vội vàng rút tai nghe trong cặp sách ra, nghe nội dung của đoạn voice chat. Rất nhanh sau đó, tai nghe truyền đến tiếng khóc của Cố Tư Tư, cô vừa khóc vừa nói: “… Tiêu, Tiêu Tiêu… Tớ khó chịu lắm… Có phải là tớ sắp chết không… Cậu có thể, có thể đến đón tớ không… Tớ muốn, tớ muốn về nhà ông ngoại…”(Trong câu này, tác giả dùng từ hai từ đồng âm 狗屁 – “Không biết.” Lâu Tiêu nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa cổng trường mới mở, thế nên cô hỏi Triệu Hề: “Tư Tư nói lớp các cậu thỉnh thoảng lại trèo tường ra ngoài, trèo chỗ nào?”Luyện Vọng Thư: “Thế thì so sánh với cậu vậy. Hai ván trước, cô ấy chơi Lĩnh Chủ mà còn thu được nhiều đầu người hơn cả kỵ sĩ là cậu. Cậu có thấy mình hẳn là nên thức tỉnh, đi học lại phần hướng dẫn cho tân thủ không?”Gǒupì – chó má vàCâu nói ấy được lan truyền trên diễn đàn, hai người đó bị mắng chửi ngu ngốc là bởi, Lĩnh Chủ không có chiêu tấn công thông thường, chỉ có chiêu khủng, số mạng diệt được của Lĩnh Chủ nhiều hơn của kỵ sĩ, vậy thì chỉ có hai trường hợp: Một là kỹ thuật của Lĩnh Chủ đỉnh của đỉnh, hai là cả đội có kế hoạch, sắp xếp lợi dụng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để tiêu diệt toàn bộ phe đối thủ.苟 – 苟 – Sau đó trả lời Luyện Vọng Thư:【Không sao, chỉ cần cậu đẹp trai thì những khuyết điểm đó đều không là gì.】Gǒu – Cẩu thả.)Mãi đến chiều, Lâu Tiêu vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào.“Anh báo đi! Đây là nhà họ Cố, Cố Tư Tư là con gái của Cố tổng chúng tôi, các anh đến cướp người còn đòi nói lý!”
Luyện Vọng Thư cười: “Do danh tiếng Akar chưa đủ vang xa hay là trận chiến cuối cùng chơi ở vị trí Lĩnh Chủ trước khi giải nghệ của Akar đánh chưa đủ đẹp mắt? Lĩnh Chủ mà không cần kỹ thuật, cậu định làm trò cười cho ai xem?”Cố Tư Tư nức nở: “Gọi rồi, ông ngoại tớ nói, kêu người sang đây… Nhưng mà ba tớ không cho bọn họ vào… Ba tớ, có phải, có phải muốn tớ chết không…”
“Đó đều là những tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu lấy bọn họ ra so sánh mới là nực cmn cười.”Bạn nữ: “Gì cơ?”
Luyện Vọng Thư: “Thế thì so sánh với cậu vậy. Hai ván trước, cô ấy chơi Lĩnh Chủ mà còn thu được nhiều đầu người hơn cả kỵ sĩ là cậu. Cậu có thấy mình hẳn là nên thức tỉnh, đi học lại phần hướng dẫn cho tân thủ không?”Mà sau khi Lâu Tiêu nói chuyện được bỏ buổi học bù thứ bảy, Cố Tư Tư bên kia lại không hề trả lời tin nhắn của cô.
Sau đó, hai người kia đã nói ra một câu nói sau này được lưu truyền rộng rãi trong diễn đàn —Triệu hề: “… Vì nhìn tớ khá đáng tin?”Triệu Hề: “Sao?”
“Không phải do công của cậu à?”Rất nhanh Lâu Tiêu đã nhận được định vị, cô trả lời lại một câu:【Đợi tớ, tớ sẽ đến ngay.】
Bọn họ nào có ngờ, trong ván game đó, Lĩnh Chủ phe của bọn họ là tài khoản phụ của streamer game. Streamer đó vốn đã tức giận vì nghe hai tên ngốc này nói người chơi bình thường chơi Lĩnh Chủ không cần đến kỹ thuật, sau đó lại nghe thấy bọn họ nói sát thủ support mạng cho Lĩnh Chủ nên số mạng diệt được của Lĩnh Chủ mới nhiều hơn của kỵ sĩ. Streamer nghe vậy suýt nữa tức cười, sóng comment cũng mắng chửi hai người nọ là đồ ngốc.“Đó đều là những tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu lấy bọn họ ra so sánh mới là nực cmn cười.”
Câu nói ấy được lan truyền trên diễn đàn, hai người đó bị mắng chửi ngu ngốc là bởi, Lĩnh Chủ không có chiêu tấn công thông thường, chỉ có chiêu khủng, số mạng diệt được của Lĩnh Chủ nhiều hơn của kỵ sĩ, vậy thì chỉ có hai trường hợp: Một là kỹ thuật của Lĩnh Chủ đỉnh của đỉnh, hai là cả đội có kế hoạch, sắp xếp lợi dụng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để tiêu diệt toàn bộ phe đối thủ.Lâu Tiêu nghĩ nghĩ:【Gửi định vị nhà cậu cho tớ.】
Vài phút sau, bạn nữ dẫn theo bọn Lâu Tiêu đến sân vận động, bên cạnh sân vận động có rào chắn, bên ngoài rào chắn là đường lớn, thường xuyên có học sinh đặt đồ ăn giao đến đây.Lâu Tiêu nhịn cười vô cùng vất vả, cô quyết định, lúc nào đó nhất định phải gửi cho Thịnh Dực bản thật mấy bức ảnh chụp màn hình tin nhắn này, nói xấu sau lưng người ta phải trả giá đắt.(Kiểu như đánh cho toàn bộ phe địch đều yếu máu rồi dùng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để quét hết một lượt luôn á.)
Lian làm sát thủ, dù kỹ thuật có tốt đến đâu thì cũng không thể tùy cơ ứng biến, tạo ra được hiệu quả hợp tác trong một đội được ghép ngẫu nhiên.Lúc này, điện thoại rung lên, cô thoát ra xem, thấy Mộ Đông Dương hỏi cô đã ngủ chưa, sao cô ấy nghe thấy trong phòng cô có tiếng gì rất lạ.
Tình tiết về sau càng phát triển như hí kịch. Trong tiếng mắng chửi của hai người nọ, Luyện Vọng Thư bắt đầu điên cuồng giành mạng, cuối cùng, khi trò chơi kết thúc, Luyện Vọng Thư dùng tông giọng vô cảm hỏi hai người kia: “Wow, số mạng diệt được của tôi hơn hai người nhiều ghê ấy, là công của các cậu ư?”“Nếu cô không cho chúng tôi vào, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”Lâu Tiêu:【Bản chất bên trong của cậu xấu à?】
Bạn gái đảm nhận vị trí cứu thương và streamer thiếu nước cười điên, sóng comment cũng toàn tiếng cười nói sung sướng.Hiệu trưởng nói đi nói lại ý chính tận 45 phút, nếu không bị chuông tan học cắt ngang, chắc ông vẫn còn nói tiếp được.Triệu Hề: “Thì tớ cũng không vào… Ơ không phải, tớ cũng ở đấy, tớ vào được.”
Xong việc, đoạn video này được ai đó đăng lên diễn đàn, hai câu “Không phải là công của cậu à?” và “Là công của các cậu à?” đột nhiên trở thành xu hướng, thậm chí còn vượt ra ngoài giới game thủ, ngoài giới cũng có thể dễ dàng bắt gặp.Ngay cả Lâu Tiêu cũng thường xuyên nghe thấy mấy đứa bạn lớp 11-12 dùng hai câu này, cô chỉ nghĩ là từ ngữ thịnh hành trên mạng, không hề tò mò nguồn gốc của chúng. Đương nhiên, cô cũng không biết đến video Luyện Vọng Thư cà khịa người ta thay mình, không biết đến nguồn gốc sâu xa của hai câu này thật ra là chính cô.
Ngay cả Lâu Tiêu cũng thường xuyên nghe thấy mấy đứa bạn lớp 11-12 dùng hai câu này, cô chỉ nghĩ là từ ngữ thịnh hành trên mạng, không hề tò mò nguồn gốc của chúng. Đương nhiên, cô cũng không biết đến video Luyện Vọng Thư cà khịa người ta thay mình, không biết đến nguồn gốc sâu xa của hai câu này thật ra là chính cô.Lâu Tiêu cầm lên xem, là tin nhắn thoại Cố Tư Tư gửi.
Thời gian quay lại buổi sáng hôm sau, sau buổi tối Lâu Tiêu cố ý chọc giận Luyện Vọng Thư.Lâu Tiêu nghiêng nghiêng đầu: “Cậu nghĩ, vì sao việc đầu tiên tớ làm sau khi nhận được voice chat là đến tìm cậu?”
Tập xong bài thể dục buổi sáng, học sinh đang chuẩn bị về lớp, thầy hiệu trưởng đã cầm mic nói muốn xin vài phút.Tình tiết về sau càng phát triển như hí kịch. Trong tiếng mắng chửi của hai người nọ, Luyện Vọng Thư bắt đầu điên cuồng giành mạng, cuối cùng, khi trò chơi kết thúc, Luyện Vọng Thư dùng tông giọng vô cảm hỏi hai người kia: “Wow, số mạng diệt được của tôi hơn hai người nhiều ghê ấy, là công của các cậu ư?”
Đám học sinh đội nắng chói chang kêu la luôn miệng, vì như bình thường, “vài phút” của thầy hiệu trưởng là tầm khoảng hơn mười phút, thậm chí có khi còn là nửa tiếng.Lâu Tiêu cầm tai nghe: “Cậu nghe đi.”
Thế mà, sự thật còn ghê gớm hơn suy nghĩ của đám học sinh. Thầy hiệu trưởng “xin” hẳn một tiết sau bài tập thể dục giữa giờ, phê bình một học sinh không biết tên họ nào đó đã báo cáo lên Phòng Giáo dục về buổi học bù thứ bảy của trường.Xong việc, đoạn video này được ai đó đăng lên diễn đàn, hai câu “Không phải là công của cậu à?” và “Là công của các cậu à?” đột nhiên trở thành xu hướng, thậm chí còn vượt ra ngoài giới game thủ, ngoài giới cũng có thể dễ dàng bắt gặp.
Hiệu trưởng nói đi nói lại ý chính tận 45 phút, nếu không bị chuông tan học cắt ngang, chắc ông vẫn còn nói tiếp được.
Nhưng có nói nhiều đến đâu cũng vô ích, có Phòng Giáo dục nhúng tay vào, ngoài lớp 12 là “điểm mấu chốt” cuối cùng không bị lung lay thì lớp 10, 11 đều được bỏ buổi học bù thứ bảy, bầu không khí vui sướng lan ra khắp sân trường, Lâu Tiêu lại thấy lạ với cái điện thoại không có động tĩnh gì.
Hôm qua Cố Tư Tư nói cậu ấy bị cảm, xin nghỉ mấy ngày, Lâu Tiêu sợ cậu ấy ở nhà buồn chán nên cố ý mang điện thoại đến trường, định rảnh rỗi thì tâm sự với cô ấy.
Mà sau khi Lâu Tiêu nói chuyện được bỏ buổi học bù thứ bảy, Cố Tư Tư bên kia lại không hề trả lời tin nhắn của cô.Bọn họ nào có ngờ, trong ván game đó, Lĩnh Chủ phe của bọn họ là tài khoản phụ của streamer game. Streamer đó vốn đã tức giận vì nghe hai tên ngốc này nói người chơi bình thường chơi Lĩnh Chủ không cần đến kỹ thuật, sau đó lại nghe thấy bọn họ nói sát thủ support mạng cho Lĩnh Chủ nên số mạng diệt được của Lĩnh Chủ mới nhiều hơn của kỵ sĩ. Streamer nghe vậy suýt nữa tức cười, sóng comment cũng mắng chửi hai người nọ là đồ ngốc.Triệu Hề đeo tai nghe lên, Lâu Tiêu ấn phát hai đoạn voice chat Cố Tư Tư gửi.
Vẫn đang ngủ ư?
Lâu Tiêu nghĩ đến trường hợp này nên cất điện thoại đi, tập trung học hành.Cứu thương trong nhóm là con gái, nghe vậy cũng thấy bất mãn, nhưng vì không biết tình hình cụ thể, cũng không biết “bé người yêu” mà bọn họ nói là ai nên không lên tiếng hay nhắn tin ý kiến gì cả.
Mãi đến chiều, Lâu Tiêu vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào.
Lâu Tiêu hơi lo, nên tiết sinh hoạt đi sang lớp 11-12 hỏi thăm tình hình với Triệu Hề.Xe tay ga dừng lại, những người đang cãi vã ngoài cửa đều nhìn về phía Lâu Tiêu và Triệu Hề. Triệu Hề tuy quen thói vô pháp vô thiên ở lớp 11-12 nhưng bây giờ bị người lớn nhìn chằm chằm vẫn có đôi chút bối rối, không biết nên nói gì.
Nói đến đây, không thể không nhắc đến đặc điểm của Tụ Anh – một ngôi trường tư thục. Trong trường, ngoài học sinh bình thường như Lâu Tiêu, còn có hai loại học sinh hơi đặc biệt, một là con nhà giàu, nhà lắm tiền, hai là học lực giỏi xuất sắc, được miễn toàn bộ học phí, tuyển sinh đặc biệt.
Lớp 11-12 được xem như là nơi tụ hội các học sinh nhà giàu của trường, thế nên về tình hình của Cố Tư Tư, người trong vòng quan hệ như Triệu Hề cũng biết chút chút, cậu ấy nói: “Chắc là lại bị ba nhốt rồi.”Trong khu dân cư có quản gia lái xe tay ga đưa bọn họ vào, vừa đến gần nhà Cố Tư Tư, bọn họ đã nghe thấy tiếng cãi vã —
Lâu Tiêu ngạc nhiên, nhốt?Lâu Tiêu: “Trèo tường.”
Triệu Hề an ủi Lâu Tiêu: “Cậu đừng lo, tớ ở cùng khu dân cư với cậu ấy, lúc học kỳ I cậu ấy bị nhốt tớ còn lén đi thăm, thấy cậu ấy vẫn ổn lắm, còn bảo tớ mang cho đồ sạc điện thoại, tớ dùng máy bay không người lái mang sang cho cậu ấy. Không sao đâu, chắc chắn là mấy ngày nữa sẽ đi học thôi.”
“Thế thì tốt.” Lâu Tiêu biết được đáp án, rời khỏi lớp 11-12, về lớp mình làm bài.
Thật ra, chuyện trong nhà Cố Tư Tư, không phải không có dấu vết để tìm hiểu. Lần trước họp phụ huynh, Cố Tư Tư bị giáo viên gọi lên văn phòng vì ba mẹ cô ấy không đến dự cuộc họp. Cuối tuần, Cố Tư Tư chẳng bao giờ ở nhà, nếu không đi chơi với Lâu Tiêu thì là người khác, trên tường nhà toàn là ảnh cô ấy đi chơi ở ngoài.Thật ra, chuyện trong nhà Cố Tư Tư, không phải không có dấu vết để tìm hiểu. Lần trước họp phụ huynh, Cố Tư Tư bị giáo viên gọi lên văn phòng vì ba mẹ cô ấy không đến dự cuộc họp. Cuối tuần, Cố Tư Tư chẳng bao giờ ở nhà, nếu không đi chơi với Lâu Tiêu thì là người khác, trên tường nhà toàn là ảnh cô ấy đi chơi ở ngoài.
Điện thoại bỗng rung lên.“Ông Đới của chúng tôi là ông ngoại cô Tư Tư, đón cô Tư Tư đi gặp ông ngoại là chuyện đương nhiên!”
Lâu Tiêu cầm lên xem, là tin nhắn thoại Cố Tư Tư gửi.
Lâu Tiêu vội vàng rút tai nghe trong cặp sách ra, nghe nội dung của đoạn voice chat. Rất nhanh sau đó, tai nghe truyền đến tiếng khóc của Cố Tư Tư, cô vừa khóc vừa nói: “… Tiêu, Tiêu Tiêu… Tớ khó chịu lắm… Có phải là tớ sắp chết không… Cậu có thể, có thể đến đón tớ không… Tớ muốn, tớ muốn về nhà ông ngoại…”Triệu Hề quay người về lớp gọi một bạn nữ ra, nói: “Hôm đấy tớ không ra ngoài, cậu ấy có đi, chắc chắn sẽ biết.”
Lâu Tiêu cau mày, gõ chữ hỏi Cố Tư Tư:【Cậu đang ở đâu?】Bạn nữ chào hỏi với Lâu Tiêu: “Hi em họ, tìm tớ có việc gì à?”
Cố Tư Tư lại gửi sang một đoạn voice chat, vẫn là khóc lóc: “Tớ đang ở, ở nhà ba tớ… Tớ bị ốm, nhưng bọn họ, bọn họ không tin… Bọn họ nghĩ tớ nói dối, không cho tớ ra ngoài…”
Lâu Tiêu:【Cậu đã gọi điện cho ông ngoại chưa?】
Cố Tư Tư nức nở: “Gọi rồi, ông ngoại tớ nói, kêu người sang đây… Nhưng mà ba tớ không cho bọn họ vào… Ba tớ, có phải, có phải muốn tớ chết không…”Một trong hai người kia dõng dạc nói: “Lĩnh Chủ mà cần kỹ thuật chó má gì, tùy tiện, cẩu thả đến cuối là được chứ sao.”Sau đó, hai người kia đã nói ra một câu nói sau này được lưu truyền rộng rãi trong diễn đàn —
Có lẽ, Cố Tư Tư bị bệnh nên đầu óc cũng mụ mị theo, việc ngay cả người của ông ngoại cô ấy cũng không làm được, nhưng cô ấy lại cảm thấy Lâu Tiêu có thể làm được.
Lâu Tiêu nghĩ nghĩ:【Gửi định vị nhà cậu cho tớ.】
Rất nhanh Lâu Tiêu đã nhận được định vị, cô trả lời lại một câu:【Đợi tớ, tớ sẽ đến ngay.】
Nhắn xong, Lâu Tiêu đứng dậy, đến lớp 11-12 tìm Triệu Hề lần nữa.
Triệu Hề: “Sao?”Lâu Tiêu hơi lo, nên tiết sinh hoạt đi sang lớp 11-12 hỏi thăm tình hình với Triệu Hề.
Lâu Tiêu cầm tai nghe: “Cậu nghe đi.”
Triệu Hề đeo tai nghe lên, Lâu Tiêu ấn phát hai đoạn voice chat Cố Tư Tư gửi.(Trong câu này, tác giả dùng từ hai từ đồng âm 狗屁 –
Triệu Hề nghe xong mà ngơ ngác: “Tình hình thế nào?”(Kiểu như đánh cho toàn bộ phe địch đều yếu máu rồi dùng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để quét hết một lượt luôn á.)
“Không biết.” Lâu Tiêu nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa cổng trường mới mở, thế nên cô hỏi Triệu Hề: “Tư Tư nói lớp các cậu thỉnh thoảng lại trèo tường ra ngoài, trèo chỗ nào?”
Triệu Hề quay người về lớp gọi một bạn nữ ra, nói: “Hôm đấy tớ không ra ngoài, cậu ấy có đi, chắc chắn sẽ biết.”
Bạn nữ chào hỏi với Lâu Tiêu: “Hi em họ, tìm tớ có việc gì à?”
Lâu Tiêu: “Trèo tường.”Gǒupì – chó má và
Bạn nữ: “Gì cơ?”Sau khi nhảy xuống đất, hai người gọi xe đến khu biệt thự, quét mặt Triệu Hề để vào khu dân cư.
Vài phút sau, bạn nữ dẫn theo bọn Lâu Tiêu đến sân vận động, bên cạnh sân vận động có rào chắn, bên ngoài rào chắn là đường lớn, thường xuyên có học sinh đặt đồ ăn giao đến đây.Vì tâm trạng không tốt, thao tác của Luyện Vọng Thư càng thêm “ngang ngược”. Trùng hợp sao, trong nhóm còn có hai người quen, bọn họ nói đùa —
Bạn nữ còn bận việc nên đưa bọn họ đến đây rồi rời đi, Triệu Hề nhìn bức tường cao, rất do dự: “Cảm giác khó trèo lắm, cậu trèo được không đấy?”Luyện Vọng Thư cười: “Do danh tiếng Akar chưa đủ vang xa hay là trận chiến cuối cùng chơi ở vị trí Lĩnh Chủ trước khi giải nghệ của Akar đánh chưa đủ đẹp mắt? Lĩnh Chủ mà không cần kỹ thuật, cậu định làm trò cười cho ai xem?”
Lâu Tiêu đứng dưới tường vặn tay vặn chân một chút, tỏ vẻ: “Tớ không sao, cậu thế nào?”Lâu Tiêu vội trả lời:【Em uống sữa bị sặc, một lát nữa đánh răng xong ngủ ngay ạ.】
Triệu Hề: “Hay cậu ra ngoài trước đi, tan học tớ chạy đến.”
Lâu Tiêu nghiêng nghiêng đầu: “Cậu nghĩ, vì sao việc đầu tiên tớ làm sau khi nhận được voice chat là đến tìm cậu?”“Không phải do công của cậu à?”
Triệu hề: “… Vì nhìn tớ khá đáng tin?”
Lâu Tiêu mặt vô cảm giơ điện thoại lên, chỉ khu biệt thự mà định vị hiển thị: “Chỗ nhà cậu ấy, tớ không vào được.”Lian làm sát thủ, dù kỹ thuật có tốt đến đâu thì cũng không thể tùy cơ ứng biến, tạo ra được hiệu quả hợp tác trong một đội được ghép ngẫu nhiên.
Triệu Hề: “Thì tớ cũng không vào… Ơ không phải, tớ cũng ở đấy, tớ vào được.”
Lâu Tiêu: “Còn có thể dẫn theo cả tớ vào.”
Thế nên Triệu Hề được Lâu Tiêu kiệu lên, chật vật trèo qua tường.
Sau khi nhảy xuống đất, hai người gọi xe đến khu biệt thự, quét mặt Triệu Hề để vào khu dân cư.
Trong khu dân cư có quản gia lái xe tay ga đưa bọn họ vào, vừa đến gần nhà Cố Tư Tư, bọn họ đã nghe thấy tiếng cãi vã —Lâu Tiêu:【Cậu đã gọi điện cho ông ngoại chưa?】
“Nếu cô không cho chúng tôi vào, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”
“Anh báo đi! Đây là nhà họ Cố, Cố Tư Tư là con gái của Cố tổng chúng tôi, các anh đến cướp người còn đòi nói lý!”
“Ông Đới của chúng tôi là ông ngoại cô Tư Tư, đón cô Tư Tư đi gặp ông ngoại là chuyện đương nhiên!”
……
Xe tay ga dừng lại, những người đang cãi vã ngoài cửa đều nhìn về phía Lâu Tiêu và Triệu Hề. Triệu Hề tuy quen thói vô pháp vô thiên ở lớp 11-12 nhưng bây giờ bị người lớn nhìn chằm chằm vẫn có đôi chút bối rối, không biết nên nói gì.
Bấy giờ, Lâu Tiêu vượt lên trước cậu, mỉm cười với dì giúp việc đang đứng chặn trước cửa, nói: “Cháu chào dì ạ, cháu là bạn cùng lớp với Tư Tư, nghe nói bạn ấy bị bệnh nên cháu đến thăm ạ.”
Nhìn cửa sổ lưới màu hồng nhạt của điều hòa nhẹ nhàng mở lên, Lâu Tiêu gập hai đầu gối, đặt chân lên ghế, một tay cầm ly sữa bò Lâu Quốc Đống mang vào từ lâu, bây giờ đã hơi lạnh, uống từng ngụm nhỏ, một tay khác không ngừng hoạt động, gỡ chữ trên màn hình điện thoại để trả lời, từng câu từng chữ đều chan chứa vẻ ngây thơ vô tội:【Tớ khen cậu, cậu không vui à?】Triệu Hề nghe xong mà ngơ ngác: “Tình hình thế nào?”
Ban đầu, Luyện Vọng Thư nhập vào ô tin nhắn một chữ “Vui” có lệ, sau đó lại hít nhẹ một hơi, xóa đi, gõ một dòng:【Không vui, cậu chỉ thấy vẻ bề ngoài, không thấy được bản chất bên trong】Đám học sinh đội nắng chói chang kêu la luôn miệng, vì như bình thường, “vài phút” của thầy hiệu trưởng là tầm khoảng hơn mười phút, thậm chí có khi còn là nửa tiếng.Lâu Tiêu:【Tớ ngủ đây, ngủ ngon~】Nhắn xong, Lâu Tiêu đứng dậy, đến lớp 11-12 tìm Triệu Hề lần nữa.
Lâu Tiêu:【(0_0)?】
Lâu Tiêu:【Bản chất bên trong của cậu xấu à?】Triệu Hề: “Hay cậu ra ngoài trước đi, tan học tớ chạy đến.”Lâu Tiêu đứng dưới tường vặn tay vặn chân một chút, tỏ vẻ: “Tớ không sao, cậu thế nào?”
Luyện Vọng Thư vô cảm:【Xấu, ngày nào cũng chỉ biết chơi, chỗ nào đông vui có mặt chỗ nấy, mặt dày hơn tường】Thế mà, sự thật còn ghê gớm hơn suy nghĩ của đám học sinh. Thầy hiệu trưởng “xin” hẳn một tiết sau bài tập thể dục giữa giờ, phê bình một học sinh không biết tên họ nào đó đã báo cáo lên Phòng Giáo dục về buổi học bù thứ bảy của trường.
Đọc câu này, Lâu Tiêu đang uống non nửa ly sữa bò cuối cùng không nhịn nổi cười, phun thẳng ngụm sữa trong miệng ra, trên mặt, dưới mặt đất toàn sữa.“Thế thì tốt.” Lâu Tiêu biết được đáp án, rời khỏi lớp 11-12, về lớp mình làm bài.Nói đến đây, không thể không nhắc đến đặc điểm của Tụ Anh – một ngôi trường tư thục. Trong trường, ngoài học sinh bình thường như Lâu Tiêu, còn có hai loại học sinh hơi đặc biệt, một là con nhà giàu, nhà lắm tiền, hai là học lực giỏi xuất sắc, được miễn toàn bộ học phí, tuyển sinh đặc biệt.
Cô vội đặt điện thoại xuống, vừa nhịn xuống những tiếng cười kỳ quái, vừa rút khăn giấy lau mặt, lau nhà.Ban đầu, Luyện Vọng Thư nhập vào ô tin nhắn một chữ “Vui” có lệ, sau đó lại hít nhẹ một hơi, xóa đi, gõ một dòng:【Không vui, cậu chỉ thấy vẻ bề ngoài, không thấy được bản chất bên trong】
Vứt hết giấy vào thùng rác xong, Lâu Tiêu lại cầm điện thoại lên:【Đừng nói bản thân mình thế chứ.】Luyện Vọng Thư:【Sự thật】……
Luyện Vọng Thư:【Sự thật】Đọc câu này, Lâu Tiêu đang uống non nửa ly sữa bò cuối cùng không nhịn nổi cười, phun thẳng ngụm sữa trong miệng ra, trên mặt, dưới mặt đất toàn sữa.
Lâu Tiêu nhịn cười vô cùng vất vả, cô quyết định, lúc nào đó nhất định phải gửi cho Thịnh Dực bản thật mấy bức ảnh chụp màn hình tin nhắn này, nói xấu sau lưng người ta phải trả giá đắt.Lâu Tiêu: “Còn có thể dẫn theo cả tớ vào.”
Lúc này, điện thoại rung lên, cô thoát ra xem, thấy Mộ Đông Dương hỏi cô đã ngủ chưa, sao cô ấy nghe thấy trong phòng cô có tiếng gì rất lạ.Bấy giờ, Lâu Tiêu vượt lên trước cậu, mỉm cười với dì giúp việc đang đứng chặn trước cửa, nói: “Cháu chào dì ạ, cháu là bạn cùng lớp với Tư Tư, nghe nói bạn ấy bị bệnh nên cháu đến thăm ạ.”Lâu Tiêu ngạc nhiên, nhốt?
Lâu Tiêu vội trả lời:【Em uống sữa bị sặc, một lát nữa đánh răng xong ngủ ngay ạ.】Thế nên Triệu Hề được Lâu Tiêu kiệu lên, chật vật trèo qua tường.Nhìn cửa sổ lưới màu hồng nhạt của điều hòa nhẹ nhàng mở lên, Lâu Tiêu gập hai đầu gối, đặt chân lên ghế, một tay cầm ly sữa bò Lâu Quốc Đống mang vào từ lâu, bây giờ đã hơi lạnh, uống từng ngụm nhỏ, một tay khác không ngừng hoạt động, gỡ chữ trên màn hình điện thoại để trả lời, từng câu từng chữ đều chan chứa vẻ ngây thơ vô tội:【Tớ khen cậu, cậu không vui à?】
Sau đó trả lời Luyện Vọng Thư:【Không sao, chỉ cần cậu đẹp trai thì những khuyết điểm đó đều không là gì.】Vứt hết giấy vào thùng rác xong, Lâu Tiêu lại cầm điện thoại lên:【Đừng nói bản thân mình thế chứ.】
Lâu Tiêu:【Tớ ngủ đây, ngủ ngon~】Bạn gái đảm nhận vị trí cứu thương và streamer thiếu nước cười điên, sóng comment cũng toàn tiếng cười nói sung sướng.
Lâu Tiêu chọc tức người ta xong là chuồn ngay, còn lại mỗi Luyện Vọng Thư nhìn màn hình điện thoại, một lúc sau mới ném mạnh điện thoại lên bàn, đeo tai nghe tiếp tục chơi game.Lâu Tiêu nghĩ đến trường hợp này nên cất điện thoại đi, tập trung học hành.(Kiểu như đánh cho toàn bộ phe địch đều yếu máu rồi dùng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để quét hết một lượt luôn á.)
Vì tâm trạng không tốt, thao tác của Luyện Vọng Thư càng thêm “ngang ngược”. Trùng hợp sao, trong nhóm còn có hai người quen, bọn họ nói đùa —(Trong câu này, tác giả dùng từ hai từ đồng âm 狗屁 – Gǒupì – chó má và 苟 – Gǒu – Cẩu thả.)
“Bé người yêu của Lian vừa off, Lian đã bung xoã tay chân rồi.”Cậu lên tiếng ngay: “Cô ấy không cần tôi phải gánh, do tôi thấy kỹ thuật của cô ấy tốt nên mới nhất quyết phải ghép đội với cô ấy.”Lâu Tiêu mặt vô cảm giơ điện thoại lên, chỉ khu biệt thự mà định vị hiển thị: “Chỗ nhà cậu ấy, tớ không vào được.”
“Bây giờ mới được, gánh thêm con gái vướng tay vướng chân.”
Cứu thương trong nhóm là con gái, nghe vậy cũng thấy bất mãn, nhưng vì không biết tình hình cụ thể, cũng không biết “bé người yêu” mà bọn họ nói là ai nên không lên tiếng hay nhắn tin ý kiến gì cả.
Nhưng Luyện Vọng Thư biết rõ Lâu Tiêu chơi giỏi thế nào, khả năng nắm bắt thời cơ và vị trí của cô ấy hơn hẳn hầu hết những người chơi bình thường, cái cô thiếu chỉ là kinh nghiệm. Thế nên, với những người chỉ bởi Lâu Tiêu là nữ, đã nhận định Lâu Tiêu chơi dở, còn cảm thấy Lâu Tiêu đang cản trở phát huy của bản thân mình, Luyện Vọng Thư vô cùng khó chịu.Thời gian quay lại buổi sáng hôm sau, sau buổi tối Lâu Tiêu cố ý chọc giận Luyện Vọng Thư.“Bé người yêu của Lian vừa off, Lian đã bung xoã tay chân rồi.”Cô vội đặt điện thoại xuống, vừa nhịn xuống những tiếng cười kỳ quái, vừa rút khăn giấy lau mặt, lau nhà.
Cậu lên tiếng ngay: “Cô ấy không cần tôi phải gánh, do tôi thấy kỹ thuật của cô ấy tốt nên mới nhất quyết phải ghép đội với cô ấy.”Lâu Tiêu cau mày, gõ chữ hỏi Cố Tư Tư:【Cậu đang ở đâu?】Rất lâu sau, Luyện Vọng Thư mới gõ ra được một chữ, kèm theo dấu chấm câu hiếm thấy:【Ừ.】
Một trong hai người kia dõng dạc nói: “Lĩnh Chủ mà cần kỹ thuật chó má gì, tùy tiện, cẩu thả đến cuối là được chứ sao.”
Vẫn đang ngủ ư?Lâu Tiêu vội vàng rút tai nghe trong cặp sách ra, nghe nội dung của đoạn voice chat. Rất nhanh sau đó, tai nghe truyền đến tiếng khóc của Cố Tư Tư, cô vừa khóc vừa nói: “… Tiêu, Tiêu Tiêu… Tớ khó chịu lắm… Có phải là tớ sắp chết không… Cậu có thể, có thể đến đón tớ không… Tớ muốn, tớ muốn về nhà ông ngoại…”(Trong câu này, tác giả dùng từ hai từ đồng âm 狗屁 – “Không biết.” Lâu Tiêu nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa cổng trường mới mở, thế nên cô hỏi Triệu Hề: “Tư Tư nói lớp các cậu thỉnh thoảng lại trèo tường ra ngoài, trèo chỗ nào?”Luyện Vọng Thư: “Thế thì so sánh với cậu vậy. Hai ván trước, cô ấy chơi Lĩnh Chủ mà còn thu được nhiều đầu người hơn cả kỵ sĩ là cậu. Cậu có thấy mình hẳn là nên thức tỉnh, đi học lại phần hướng dẫn cho tân thủ không?”Gǒupì – chó má vàCâu nói ấy được lan truyền trên diễn đàn, hai người đó bị mắng chửi ngu ngốc là bởi, Lĩnh Chủ không có chiêu tấn công thông thường, chỉ có chiêu khủng, số mạng diệt được của Lĩnh Chủ nhiều hơn của kỵ sĩ, vậy thì chỉ có hai trường hợp: Một là kỹ thuật của Lĩnh Chủ đỉnh của đỉnh, hai là cả đội có kế hoạch, sắp xếp lợi dụng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để tiêu diệt toàn bộ phe đối thủ.苟 – 苟 – Sau đó trả lời Luyện Vọng Thư:【Không sao, chỉ cần cậu đẹp trai thì những khuyết điểm đó đều không là gì.】Gǒu – Cẩu thả.)Mãi đến chiều, Lâu Tiêu vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào.“Anh báo đi! Đây là nhà họ Cố, Cố Tư Tư là con gái của Cố tổng chúng tôi, các anh đến cướp người còn đòi nói lý!”
Luyện Vọng Thư cười: “Do danh tiếng Akar chưa đủ vang xa hay là trận chiến cuối cùng chơi ở vị trí Lĩnh Chủ trước khi giải nghệ của Akar đánh chưa đủ đẹp mắt? Lĩnh Chủ mà không cần kỹ thuật, cậu định làm trò cười cho ai xem?”Cố Tư Tư nức nở: “Gọi rồi, ông ngoại tớ nói, kêu người sang đây… Nhưng mà ba tớ không cho bọn họ vào… Ba tớ, có phải, có phải muốn tớ chết không…”
“Đó đều là những tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu lấy bọn họ ra so sánh mới là nực cmn cười.”Bạn nữ: “Gì cơ?”
Luyện Vọng Thư: “Thế thì so sánh với cậu vậy. Hai ván trước, cô ấy chơi Lĩnh Chủ mà còn thu được nhiều đầu người hơn cả kỵ sĩ là cậu. Cậu có thấy mình hẳn là nên thức tỉnh, đi học lại phần hướng dẫn cho tân thủ không?”Mà sau khi Lâu Tiêu nói chuyện được bỏ buổi học bù thứ bảy, Cố Tư Tư bên kia lại không hề trả lời tin nhắn của cô.
Sau đó, hai người kia đã nói ra một câu nói sau này được lưu truyền rộng rãi trong diễn đàn —Triệu hề: “… Vì nhìn tớ khá đáng tin?”Triệu Hề: “Sao?”
“Không phải do công của cậu à?”Rất nhanh Lâu Tiêu đã nhận được định vị, cô trả lời lại một câu:【Đợi tớ, tớ sẽ đến ngay.】
Bọn họ nào có ngờ, trong ván game đó, Lĩnh Chủ phe của bọn họ là tài khoản phụ của streamer game. Streamer đó vốn đã tức giận vì nghe hai tên ngốc này nói người chơi bình thường chơi Lĩnh Chủ không cần đến kỹ thuật, sau đó lại nghe thấy bọn họ nói sát thủ support mạng cho Lĩnh Chủ nên số mạng diệt được của Lĩnh Chủ mới nhiều hơn của kỵ sĩ. Streamer nghe vậy suýt nữa tức cười, sóng comment cũng mắng chửi hai người nọ là đồ ngốc.“Đó đều là những tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu lấy bọn họ ra so sánh mới là nực cmn cười.”
Câu nói ấy được lan truyền trên diễn đàn, hai người đó bị mắng chửi ngu ngốc là bởi, Lĩnh Chủ không có chiêu tấn công thông thường, chỉ có chiêu khủng, số mạng diệt được của Lĩnh Chủ nhiều hơn của kỵ sĩ, vậy thì chỉ có hai trường hợp: Một là kỹ thuật của Lĩnh Chủ đỉnh của đỉnh, hai là cả đội có kế hoạch, sắp xếp lợi dụng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để tiêu diệt toàn bộ phe đối thủ.Lâu Tiêu nghĩ nghĩ:【Gửi định vị nhà cậu cho tớ.】
Vài phút sau, bạn nữ dẫn theo bọn Lâu Tiêu đến sân vận động, bên cạnh sân vận động có rào chắn, bên ngoài rào chắn là đường lớn, thường xuyên có học sinh đặt đồ ăn giao đến đây.Lâu Tiêu nhịn cười vô cùng vất vả, cô quyết định, lúc nào đó nhất định phải gửi cho Thịnh Dực bản thật mấy bức ảnh chụp màn hình tin nhắn này, nói xấu sau lưng người ta phải trả giá đắt.(Kiểu như đánh cho toàn bộ phe địch đều yếu máu rồi dùng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để quét hết một lượt luôn á.)
Lian làm sát thủ, dù kỹ thuật có tốt đến đâu thì cũng không thể tùy cơ ứng biến, tạo ra được hiệu quả hợp tác trong một đội được ghép ngẫu nhiên.Lúc này, điện thoại rung lên, cô thoát ra xem, thấy Mộ Đông Dương hỏi cô đã ngủ chưa, sao cô ấy nghe thấy trong phòng cô có tiếng gì rất lạ.
Tình tiết về sau càng phát triển như hí kịch. Trong tiếng mắng chửi của hai người nọ, Luyện Vọng Thư bắt đầu điên cuồng giành mạng, cuối cùng, khi trò chơi kết thúc, Luyện Vọng Thư dùng tông giọng vô cảm hỏi hai người kia: “Wow, số mạng diệt được của tôi hơn hai người nhiều ghê ấy, là công của các cậu ư?”“Nếu cô không cho chúng tôi vào, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”Lâu Tiêu:【Bản chất bên trong của cậu xấu à?】
Bạn gái đảm nhận vị trí cứu thương và streamer thiếu nước cười điên, sóng comment cũng toàn tiếng cười nói sung sướng.Hiệu trưởng nói đi nói lại ý chính tận 45 phút, nếu không bị chuông tan học cắt ngang, chắc ông vẫn còn nói tiếp được.Triệu Hề: “Thì tớ cũng không vào… Ơ không phải, tớ cũng ở đấy, tớ vào được.”
Xong việc, đoạn video này được ai đó đăng lên diễn đàn, hai câu “Không phải là công của cậu à?” và “Là công của các cậu à?” đột nhiên trở thành xu hướng, thậm chí còn vượt ra ngoài giới game thủ, ngoài giới cũng có thể dễ dàng bắt gặp.Ngay cả Lâu Tiêu cũng thường xuyên nghe thấy mấy đứa bạn lớp 11-12 dùng hai câu này, cô chỉ nghĩ là từ ngữ thịnh hành trên mạng, không hề tò mò nguồn gốc của chúng. Đương nhiên, cô cũng không biết đến video Luyện Vọng Thư cà khịa người ta thay mình, không biết đến nguồn gốc sâu xa của hai câu này thật ra là chính cô.
Ngay cả Lâu Tiêu cũng thường xuyên nghe thấy mấy đứa bạn lớp 11-12 dùng hai câu này, cô chỉ nghĩ là từ ngữ thịnh hành trên mạng, không hề tò mò nguồn gốc của chúng. Đương nhiên, cô cũng không biết đến video Luyện Vọng Thư cà khịa người ta thay mình, không biết đến nguồn gốc sâu xa của hai câu này thật ra là chính cô.Lâu Tiêu cầm lên xem, là tin nhắn thoại Cố Tư Tư gửi.
Thời gian quay lại buổi sáng hôm sau, sau buổi tối Lâu Tiêu cố ý chọc giận Luyện Vọng Thư.Lâu Tiêu nghiêng nghiêng đầu: “Cậu nghĩ, vì sao việc đầu tiên tớ làm sau khi nhận được voice chat là đến tìm cậu?”
Tập xong bài thể dục buổi sáng, học sinh đang chuẩn bị về lớp, thầy hiệu trưởng đã cầm mic nói muốn xin vài phút.Tình tiết về sau càng phát triển như hí kịch. Trong tiếng mắng chửi của hai người nọ, Luyện Vọng Thư bắt đầu điên cuồng giành mạng, cuối cùng, khi trò chơi kết thúc, Luyện Vọng Thư dùng tông giọng vô cảm hỏi hai người kia: “Wow, số mạng diệt được của tôi hơn hai người nhiều ghê ấy, là công của các cậu ư?”
Đám học sinh đội nắng chói chang kêu la luôn miệng, vì như bình thường, “vài phút” của thầy hiệu trưởng là tầm khoảng hơn mười phút, thậm chí có khi còn là nửa tiếng.Lâu Tiêu cầm tai nghe: “Cậu nghe đi.”
Thế mà, sự thật còn ghê gớm hơn suy nghĩ của đám học sinh. Thầy hiệu trưởng “xin” hẳn một tiết sau bài tập thể dục giữa giờ, phê bình một học sinh không biết tên họ nào đó đã báo cáo lên Phòng Giáo dục về buổi học bù thứ bảy của trường.Xong việc, đoạn video này được ai đó đăng lên diễn đàn, hai câu “Không phải là công của cậu à?” và “Là công của các cậu à?” đột nhiên trở thành xu hướng, thậm chí còn vượt ra ngoài giới game thủ, ngoài giới cũng có thể dễ dàng bắt gặp.
Hiệu trưởng nói đi nói lại ý chính tận 45 phút, nếu không bị chuông tan học cắt ngang, chắc ông vẫn còn nói tiếp được.
Nhưng có nói nhiều đến đâu cũng vô ích, có Phòng Giáo dục nhúng tay vào, ngoài lớp 12 là “điểm mấu chốt” cuối cùng không bị lung lay thì lớp 10, 11 đều được bỏ buổi học bù thứ bảy, bầu không khí vui sướng lan ra khắp sân trường, Lâu Tiêu lại thấy lạ với cái điện thoại không có động tĩnh gì.
Hôm qua Cố Tư Tư nói cậu ấy bị cảm, xin nghỉ mấy ngày, Lâu Tiêu sợ cậu ấy ở nhà buồn chán nên cố ý mang điện thoại đến trường, định rảnh rỗi thì tâm sự với cô ấy.
Mà sau khi Lâu Tiêu nói chuyện được bỏ buổi học bù thứ bảy, Cố Tư Tư bên kia lại không hề trả lời tin nhắn của cô.Bọn họ nào có ngờ, trong ván game đó, Lĩnh Chủ phe của bọn họ là tài khoản phụ của streamer game. Streamer đó vốn đã tức giận vì nghe hai tên ngốc này nói người chơi bình thường chơi Lĩnh Chủ không cần đến kỹ thuật, sau đó lại nghe thấy bọn họ nói sát thủ support mạng cho Lĩnh Chủ nên số mạng diệt được của Lĩnh Chủ mới nhiều hơn của kỵ sĩ. Streamer nghe vậy suýt nữa tức cười, sóng comment cũng mắng chửi hai người nọ là đồ ngốc.Triệu Hề đeo tai nghe lên, Lâu Tiêu ấn phát hai đoạn voice chat Cố Tư Tư gửi.
Vẫn đang ngủ ư?
Lâu Tiêu nghĩ đến trường hợp này nên cất điện thoại đi, tập trung học hành.Cứu thương trong nhóm là con gái, nghe vậy cũng thấy bất mãn, nhưng vì không biết tình hình cụ thể, cũng không biết “bé người yêu” mà bọn họ nói là ai nên không lên tiếng hay nhắn tin ý kiến gì cả.
Mãi đến chiều, Lâu Tiêu vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào.
Lâu Tiêu hơi lo, nên tiết sinh hoạt đi sang lớp 11-12 hỏi thăm tình hình với Triệu Hề.Xe tay ga dừng lại, những người đang cãi vã ngoài cửa đều nhìn về phía Lâu Tiêu và Triệu Hề. Triệu Hề tuy quen thói vô pháp vô thiên ở lớp 11-12 nhưng bây giờ bị người lớn nhìn chằm chằm vẫn có đôi chút bối rối, không biết nên nói gì.
Nói đến đây, không thể không nhắc đến đặc điểm của Tụ Anh – một ngôi trường tư thục. Trong trường, ngoài học sinh bình thường như Lâu Tiêu, còn có hai loại học sinh hơi đặc biệt, một là con nhà giàu, nhà lắm tiền, hai là học lực giỏi xuất sắc, được miễn toàn bộ học phí, tuyển sinh đặc biệt.
Lớp 11-12 được xem như là nơi tụ hội các học sinh nhà giàu của trường, thế nên về tình hình của Cố Tư Tư, người trong vòng quan hệ như Triệu Hề cũng biết chút chút, cậu ấy nói: “Chắc là lại bị ba nhốt rồi.”Trong khu dân cư có quản gia lái xe tay ga đưa bọn họ vào, vừa đến gần nhà Cố Tư Tư, bọn họ đã nghe thấy tiếng cãi vã —
Lâu Tiêu ngạc nhiên, nhốt?Lâu Tiêu: “Trèo tường.”
Triệu Hề an ủi Lâu Tiêu: “Cậu đừng lo, tớ ở cùng khu dân cư với cậu ấy, lúc học kỳ I cậu ấy bị nhốt tớ còn lén đi thăm, thấy cậu ấy vẫn ổn lắm, còn bảo tớ mang cho đồ sạc điện thoại, tớ dùng máy bay không người lái mang sang cho cậu ấy. Không sao đâu, chắc chắn là mấy ngày nữa sẽ đi học thôi.”
“Thế thì tốt.” Lâu Tiêu biết được đáp án, rời khỏi lớp 11-12, về lớp mình làm bài.
Thật ra, chuyện trong nhà Cố Tư Tư, không phải không có dấu vết để tìm hiểu. Lần trước họp phụ huynh, Cố Tư Tư bị giáo viên gọi lên văn phòng vì ba mẹ cô ấy không đến dự cuộc họp. Cuối tuần, Cố Tư Tư chẳng bao giờ ở nhà, nếu không đi chơi với Lâu Tiêu thì là người khác, trên tường nhà toàn là ảnh cô ấy đi chơi ở ngoài.Thật ra, chuyện trong nhà Cố Tư Tư, không phải không có dấu vết để tìm hiểu. Lần trước họp phụ huynh, Cố Tư Tư bị giáo viên gọi lên văn phòng vì ba mẹ cô ấy không đến dự cuộc họp. Cuối tuần, Cố Tư Tư chẳng bao giờ ở nhà, nếu không đi chơi với Lâu Tiêu thì là người khác, trên tường nhà toàn là ảnh cô ấy đi chơi ở ngoài.
Điện thoại bỗng rung lên.“Ông Đới của chúng tôi là ông ngoại cô Tư Tư, đón cô Tư Tư đi gặp ông ngoại là chuyện đương nhiên!”
Lâu Tiêu cầm lên xem, là tin nhắn thoại Cố Tư Tư gửi.
Lâu Tiêu vội vàng rút tai nghe trong cặp sách ra, nghe nội dung của đoạn voice chat. Rất nhanh sau đó, tai nghe truyền đến tiếng khóc của Cố Tư Tư, cô vừa khóc vừa nói: “… Tiêu, Tiêu Tiêu… Tớ khó chịu lắm… Có phải là tớ sắp chết không… Cậu có thể, có thể đến đón tớ không… Tớ muốn, tớ muốn về nhà ông ngoại…”Triệu Hề quay người về lớp gọi một bạn nữ ra, nói: “Hôm đấy tớ không ra ngoài, cậu ấy có đi, chắc chắn sẽ biết.”
Lâu Tiêu cau mày, gõ chữ hỏi Cố Tư Tư:【Cậu đang ở đâu?】Bạn nữ chào hỏi với Lâu Tiêu: “Hi em họ, tìm tớ có việc gì à?”
Cố Tư Tư lại gửi sang một đoạn voice chat, vẫn là khóc lóc: “Tớ đang ở, ở nhà ba tớ… Tớ bị ốm, nhưng bọn họ, bọn họ không tin… Bọn họ nghĩ tớ nói dối, không cho tớ ra ngoài…”
Lâu Tiêu:【Cậu đã gọi điện cho ông ngoại chưa?】
Cố Tư Tư nức nở: “Gọi rồi, ông ngoại tớ nói, kêu người sang đây… Nhưng mà ba tớ không cho bọn họ vào… Ba tớ, có phải, có phải muốn tớ chết không…”Một trong hai người kia dõng dạc nói: “Lĩnh Chủ mà cần kỹ thuật chó má gì, tùy tiện, cẩu thả đến cuối là được chứ sao.”Sau đó, hai người kia đã nói ra một câu nói sau này được lưu truyền rộng rãi trong diễn đàn —
Có lẽ, Cố Tư Tư bị bệnh nên đầu óc cũng mụ mị theo, việc ngay cả người của ông ngoại cô ấy cũng không làm được, nhưng cô ấy lại cảm thấy Lâu Tiêu có thể làm được.
Lâu Tiêu nghĩ nghĩ:【Gửi định vị nhà cậu cho tớ.】
Rất nhanh Lâu Tiêu đã nhận được định vị, cô trả lời lại một câu:【Đợi tớ, tớ sẽ đến ngay.】
Nhắn xong, Lâu Tiêu đứng dậy, đến lớp 11-12 tìm Triệu Hề lần nữa.
Triệu Hề: “Sao?”Lâu Tiêu hơi lo, nên tiết sinh hoạt đi sang lớp 11-12 hỏi thăm tình hình với Triệu Hề.
Lâu Tiêu cầm tai nghe: “Cậu nghe đi.”
Triệu Hề đeo tai nghe lên, Lâu Tiêu ấn phát hai đoạn voice chat Cố Tư Tư gửi.(Trong câu này, tác giả dùng từ hai từ đồng âm 狗屁 –
Triệu Hề nghe xong mà ngơ ngác: “Tình hình thế nào?”(Kiểu như đánh cho toàn bộ phe địch đều yếu máu rồi dùng chiêu khủng của Lĩnh Chủ để quét hết một lượt luôn á.)
“Không biết.” Lâu Tiêu nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa cổng trường mới mở, thế nên cô hỏi Triệu Hề: “Tư Tư nói lớp các cậu thỉnh thoảng lại trèo tường ra ngoài, trèo chỗ nào?”
Triệu Hề quay người về lớp gọi một bạn nữ ra, nói: “Hôm đấy tớ không ra ngoài, cậu ấy có đi, chắc chắn sẽ biết.”
Bạn nữ chào hỏi với Lâu Tiêu: “Hi em họ, tìm tớ có việc gì à?”
Lâu Tiêu: “Trèo tường.”Gǒupì – chó má và
Bạn nữ: “Gì cơ?”Sau khi nhảy xuống đất, hai người gọi xe đến khu biệt thự, quét mặt Triệu Hề để vào khu dân cư.
Vài phút sau, bạn nữ dẫn theo bọn Lâu Tiêu đến sân vận động, bên cạnh sân vận động có rào chắn, bên ngoài rào chắn là đường lớn, thường xuyên có học sinh đặt đồ ăn giao đến đây.Vì tâm trạng không tốt, thao tác của Luyện Vọng Thư càng thêm “ngang ngược”. Trùng hợp sao, trong nhóm còn có hai người quen, bọn họ nói đùa —
Bạn nữ còn bận việc nên đưa bọn họ đến đây rồi rời đi, Triệu Hề nhìn bức tường cao, rất do dự: “Cảm giác khó trèo lắm, cậu trèo được không đấy?”Luyện Vọng Thư cười: “Do danh tiếng Akar chưa đủ vang xa hay là trận chiến cuối cùng chơi ở vị trí Lĩnh Chủ trước khi giải nghệ của Akar đánh chưa đủ đẹp mắt? Lĩnh Chủ mà không cần kỹ thuật, cậu định làm trò cười cho ai xem?”
Lâu Tiêu đứng dưới tường vặn tay vặn chân một chút, tỏ vẻ: “Tớ không sao, cậu thế nào?”Lâu Tiêu vội trả lời:【Em uống sữa bị sặc, một lát nữa đánh răng xong ngủ ngay ạ.】
Triệu Hề: “Hay cậu ra ngoài trước đi, tan học tớ chạy đến.”
Lâu Tiêu nghiêng nghiêng đầu: “Cậu nghĩ, vì sao việc đầu tiên tớ làm sau khi nhận được voice chat là đến tìm cậu?”“Không phải do công của cậu à?”
Triệu hề: “… Vì nhìn tớ khá đáng tin?”
Lâu Tiêu mặt vô cảm giơ điện thoại lên, chỉ khu biệt thự mà định vị hiển thị: “Chỗ nhà cậu ấy, tớ không vào được.”Lian làm sát thủ, dù kỹ thuật có tốt đến đâu thì cũng không thể tùy cơ ứng biến, tạo ra được hiệu quả hợp tác trong một đội được ghép ngẫu nhiên.
Triệu Hề: “Thì tớ cũng không vào… Ơ không phải, tớ cũng ở đấy, tớ vào được.”
Lâu Tiêu: “Còn có thể dẫn theo cả tớ vào.”
Thế nên Triệu Hề được Lâu Tiêu kiệu lên, chật vật trèo qua tường.
Sau khi nhảy xuống đất, hai người gọi xe đến khu biệt thự, quét mặt Triệu Hề để vào khu dân cư.
Trong khu dân cư có quản gia lái xe tay ga đưa bọn họ vào, vừa đến gần nhà Cố Tư Tư, bọn họ đã nghe thấy tiếng cãi vã —Lâu Tiêu:【Cậu đã gọi điện cho ông ngoại chưa?】
“Nếu cô không cho chúng tôi vào, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”
“Anh báo đi! Đây là nhà họ Cố, Cố Tư Tư là con gái của Cố tổng chúng tôi, các anh đến cướp người còn đòi nói lý!”
“Ông Đới của chúng tôi là ông ngoại cô Tư Tư, đón cô Tư Tư đi gặp ông ngoại là chuyện đương nhiên!”
……
Xe tay ga dừng lại, những người đang cãi vã ngoài cửa đều nhìn về phía Lâu Tiêu và Triệu Hề. Triệu Hề tuy quen thói vô pháp vô thiên ở lớp 11-12 nhưng bây giờ bị người lớn nhìn chằm chằm vẫn có đôi chút bối rối, không biết nên nói gì.
Bấy giờ, Lâu Tiêu vượt lên trước cậu, mỉm cười với dì giúp việc đang đứng chặn trước cửa, nói: “Cháu chào dì ạ, cháu là bạn cùng lớp với Tư Tư, nghe nói bạn ấy bị bệnh nên cháu đến thăm ạ.”
Bình luận truyện