Mỹ Nhân Khó Gả

Chương 66: Duệ vương



Độc Cô Hoàng hậu trở lại điện Tiêu Phòng, Cung Khanh đang lo lắng chờ bà ta.

“Mẫu hậu, tình hình triều đình thế nào rồi?”

Độc Cô Hoàng hậu chán nản, buồn bã nói: “Hai ngày nữa, nếu Thái tử vẫn không có tin tức gì, quần thần sẽ lập tân quân.”

Cung Khanh liền nói ngay: “Là Duệ Vương sao?”

Độc Cô Hoàng hậu oán hận: “Ngoài hắn còn ai?”

Cung Khanh nói: “Quần thần muốn lập tân quân cũng phải lấy huyết mạch của Thái tử làm lựa chọn đầu tiên chứ không phải Duệ Vương. Nếu đứa con trong bụng con là nữ, ngôi vị hoàng đế mới có thể đến lượt hắn. Mẫu hậu chỉ cần kiên trì, chúng ta vẫn còn khả năng trì hoãn mấy tháng, đợi Thái tử trở về, mẫu hậu yên tâm, Thái tử nhất định không có việc gì, hắn nhất định sẽ trở về.”

Độc Cô Hoàng hậu gật đầu, bà ta cũng không cam lòng chắp tay dâng nhượng ngôi vị Hoàng đế. Đứa con trong bụng Cung Khanh là tia hy vọng cuối cùng.

Nhìn Độc Cô Hoàng hậu tiều tụy bơ phờ, Cung Khanh im lặng nảy sinh sự đồng cảm. Độc Cô Hoàng hậu đã không còn vẻ sắc sảo trong trí nhớ của nàng, Tuyên Văn Đế băng hà, Mộ Thẩm Hoằng mất tích, A Cửu bị giữ làm con tin, đả kích lần lượt dội xuống đầu, khiến vị Hoàng hậu xưa nay coi trời bằng vung bị đánh gục trong chốc lát, giờ loay hoay không biết phải làm gì.

Giờ phút này, Cung Khanh càng thêm nhớ Mộ Thẩm Hoằng. Khi Mộ Thẩm Hoằng còn ở đây, nàng chỉ cần trốn ở sau lưng hắn, để hắn đi đối phó, nhưng giờ hắn không có mặt, nàng chỉ có thể đối diện tất cả, vì hắn, vì con của hai người, quyết không thể ngồi chờ chết.

Đang nghĩ đến đấy, Mục Thanh Dương và Duệ Vương cầu kiến.

Cung Khanh đứng dậy, tránh ra sau bức rèm.

Độc Cô Hoàng hậu vừa nhìn đến vẻ mặt nặng nề buồn đau của Mục Thanh Dương liền thấy tim mình chìm xuống.

“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Mạnh Châu có tin.”

“Ngươi… nói đi.” Độc Cô Hoàng hậu nắm chặt tay vịn, cứng rắn chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ.

Mục Thanh Dương nghẹn ngào: “Đã tìm thấy Thái tử điện hạ ở bãi đá ven sông. Hoàng hậu nương nương xin nén bi thương.”

Độc Cô Hoàng hậu thấy mắt hoa lên, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.

“Bổn cung không tin.”

“Người đã lên đường về kinh. Bốn ngày nữa sẽ về đến nơi.”

Độc Cô Hoàng hậu mất hết hi vọng, chỉ cảm thấy tia hi vọng mong manh để mình chống chọi rốt cục tan thành mây khói. Kỳ thật, mặc dù Cung Khanh một mực nói với bà ta rằng Mộ Thẩm Hoằng không có việc gì, nhưng lòng bà ta không thể có nhiều niềm tin như Cung Khanh, đã từng nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất, lúc này, rốt cuộc viễn cảnh đấy đã thành sự thật, con trai độc nhất đã chết, không nghi ngờ gì ngôi vị Hoàng đế sẽ rơi vào tay Duệ Vương. Nửa đời hao tâm tổn trí, đến giờ phút này chẳng lẽ chỉ có thể hai tay dâng tặng kẻ thù?

Sau bức rèm châu, Cung Khanh cắn chặt môi, lệ tràn khóe mi. Nàng nắm chặt góc bàn, tự nhủ với bản thân, không phải thế, hắn sẽ không chết. Nàng cũng không biết bản thân lấy niềm tin từ đâu, chỉ biết nàng tin hắn sẽ vô sự, nhất định sẽ trở về, nhớ lại những tháng ngày ân ái, nhớ đến lời thề của hắn, hắn sao đành lòng bỏ lại nàng và con bơ vơ.

Mục Thanh Dương nói: “Thần cáo lui, thỉnh Hoàng hậu nương nương sớm đưa ra quyết định.”

Duệ Vương không lui cùng Mục Thanh Dương, hắn cầm một hộp gấm, nói với Độc Cô Hoàng hậu: “Thần có thứ này muốn mời Hoàng hậu xem một chút.”

Độc Cô Hoàng hậu hừ một tiếng. Nỗi hận dành cho Duệ Vương sau hai mươi năm đã ngấm vào xương tủy, lúc này chỉ hận năm xưa đã không thủ tiêu hắn.

Duệ Vương cười cười, đi tới mở hộp.

Độc Cô Hoàng hậu đưa mắt nhìn liền thét lên kinh hãi, thiếu chút nữa thì bất tỉnh.

“Ngươi… ngươi…” Trong hộp là một bàn tay đứt lìa máu me be bét.

“Thần suy nghĩ một hồi, nếu nương nương không chịu để Công chúa đi Cao Xương, thần cũng không tiện làm trái ý chỉ nương nương. Đây là một bàn tay của Công chúa.”

“Ngươi… ngươi!” Độc Cô Hoàng hậu lòng đau nhức nhối, kinh sợ trào dâng, nói: “Ngươi làm gì A Cửu rồi?”

Duệ Vương cười cười: “Chưa làm gì cả. Thái tử đã chết, nương nương cũng không chịu để ta kế vị, chẳng lẽ muốn để Công chúa làm hoàng thái nữ kế thừa ngôi vị hoàng đế?”

Độc Cô Hoàng hậu cố nén nước mắt, cả giận nói: “Bổn cung không có ý đấy.”

“Nếu ngày mai nương nương còn không chịu để ta kế vị, thứ gửi đến sẽ không còn là một bàn tay mà là thủ cấp.”

Độc Cô Hoàng hậu vội la lên: “Đừng, ngươi đừng làm gì con bé, ngươi thả con bé đi.” Vừa nghĩ tới A Cửu bị chặt tay, bà ta đau như bị dao cắt, gần như tắc thở, đó là nữ nhi tâm can bảo bối, chưa từng roi vọt.

Duệ Vương thở dài: “Nương nương, bà thật là luẩn quẩn trong lòng. Đời này bà chỉ có một trai một gái, con trai đã chết, chỉ còn duy nhất con gái lại không biết yêu quý, vì ngôi vị hoàng đế trơ mắt nhìn cô ta phải chết. Đến cuối cùng ngôi vị hoàng đế là của nhà họ Mộ, bà cứ khốn khổ không buông, chẳng lẽ có thể noi theo Võ Tắc Thiên làm Hoàng đế?”

Duệ Vương ném cho bà ta một cái nhìn trào phúng: “Chờ mấy ngày nữa, thi thể Thái tử bày ở trước mắt bà, bà sẽ hết hy vọng triệt để, đáng tiếc, khi đó A Cửu cũng không còn. Bà chỉ còn một mình cô độc, bơ vơ trên đời, thê thảm làm sao. Ah quên, còn Thái tử phi, đứa con trong bụng nàng là trai hay gái còn chưa biết. Ta vui có thể để nàng sinh con, nhưng nhất định phải là gái, ta mất hứng thì nàng sẽ bất cẩn sảy thai. Nương nương bà dùng giỏ trúc múc nước thành công dã tràng, đoạn tử tuyệt tôn .”

Độc Cô Hoàng hậu giận đến toàn thân run rẩy. Hắn ám chỉ, một khi đăng cơ, chắc chắn sẽ hạ thủ với đứa con trong bụng Cung Khanh.

Độc Cô Hoàng hậu run run nói: “Ngươi càn rỡ.”

“Bổn vương có lòng hảo tâm nhắc nhở bà. Nếu ngày mai bà chịu để ta kế vị, ta sẽ để bà làm Thái hậu, cho bà an hưởng vinh hoa phú quý, nếu bà không biết phân biệt, đến lúc đấy đừng trách ta không khách sáo. Cái mạng nhỏ của A Cửu đang nằm trong tay ta, sống hay chết, là do bà quyết định.”

Độc Cô Hoàng hậu toàn thân run rẩy, trơ mắt nhìn Duệ Vương phẩy tay áo bỏ đi.

Cung Khanh ra khỏi bức rèm châu, nói với Độc Cô Hoàng hậu: “Mẫu hậu đừng nghe hắn nói bậy, Thái tử không có việc gì.”

Độc Cô Hoàng hậu khóc ròng nói: “Con một mực nói vô sự, vô sự. Hôm nay đã tìm thấy thi thể, bốn ngày nữa sẽ về đến kinh thành. Con còn nói vô sự?”

“Chẳng lẽ mẫu hậu thật sự định để Duệ Vương ngày mai đăng cơ?”

“Con cũng nghe thấy rồi đấy, A Cửu ở trong tay hắn, nếu ta không chịu đồng ý, hắn sẽ giết A Cửu.”

“Duệ Vương chỉ đe dọa mẫu hậu thôi, bàn tay kia cũng chưa chắc là của A Cửu. Nếu mẫu hậu mềm lòng dâng ngai vàng cho hắn, đến lúc Thái tử trở về, triều đình chắc chắn đại loạn.”

Độc Cô Hoàng hậu nức nở: “Thái tử không về nữa, ta không thể lại mất cả A Cửu.”

“Mẫu hậu, người còn đứa con trong bụng con, đây là huyết mạch của Thái tử.” Cung Khanh vội la lên: “Duệ Vương dám can đảm đe dọa mẫu hậu, có thể thấy những năm gần đây hắn đã ngầm gây dựng lực lượng, vì thế mới không e dè. Nhi thần khuyên mẫu hậu về kinh, chính là lo sẽ có ngày hôm nay, giờ này mẫu hậu nên tiên hạ thủ vi cường. Nếu chờ đến mai chúng ta không còn cơ hội.”

Độc Cô Hoàng hậu lắc đầu: “Ta không thể mạo hiểm như vậy, chọc giận Duệ Vương, A Cửu sẽ mất mạng.”

Cung Khanh giận: “Mẫu hậu, chẳng lẽ người vì A Cửu mà không màng Thái tử sao? Đến ngày hắn trở về, Duệ Vương đã đăng cơ vi đế, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Thái tử, đến lúc đó hắn sẽ nguy hiểm tính mạng.”

“Tìm thấy thi thể rồi con còn không tin hắn đã chết?”

Cung Khanh vội la lên: “Mặc dù Thái tử gặp nạn, trong bụng con vẫn còn huyết mạch của hắn, vừa rồi người cũng nghe thấy, nếu để Duệ Vương đăng cơ, hắn chắc chắn sẽ thủ tiêu đứa con này, sẽ không giữ được huyết mạch duy nhất của thái tử.”

“Con muốn bảo vệ đứa con của con thế đứa con của ta phải làm sao, chẳng lẽ trơ mắt nhìn A Cửu đi vào chỗ chết?” Độc Cô Hoàng hậu bắt đầu giận, nghĩ đến bàn tay đứt lìa của A Cửu lại thấy lòng đau như cắt.

“Ta đã mất một đứa con, A Cửu cũng sắp mất mạng, vô luận thế nào ta cũng phải giữ được A Cửu.”

Cung Khanh thất vọng, nàng chậm rãi đứng dậy nói: “Mẫu hậu, nhất định sẽ có ngày người phải hối hận vì quyết định hôm nay. Người vì A Cửu, bỏ qua giang sơn của phụ hoàng và Thái tử, cũng bỏ qua tôn nhi của người.”

“Ta không giữ được nhiều thế, thuận theo tâm ý của Duệ Vương, mới có thể bảo vệ được con của con và A Cửu.”

“Đa tạ mẫu hậu, đứa con trong bụng con con sẽ tự bảo vệ.” Cung Khanh kiên quyết đứng dậy, rời khỏi điện Tiêu Phòng. Nàng đã rõ ràng, khác máu tanh lòng, Độc Cô Hoàng hậu sẽ không suy nghĩ cho nàng, những biểu hiện ngoài mặt đấy chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, muốn bảo vệ đứa con này chỉ có thể dựa vào bản thân.

Thời gian khẩn cấp, nàng phải hành động ngay lập tức.

Cung Khanh trở lại tẩm cung, thu dọn ít ngân lượng và đồ dùng nhỏ gọn có giá trị, sai Vân Diệp đi tìm ba bộ quần áo đàn ông, sau đó mang theo Vân Diệp Vân Hủy cùng một nhóm cung nhân đến Tuyên Võ Môn.

Vân Diệp nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, chúng ta đi đâu đây?”

Sắc mặt Cung Khanh nặng nề: “Xuất cung rồi nói.” Nàng cầm Huyền Kim Ngư Phù Mộ Thẩm Hoằng đưa cho nàng trước khi đi, lúc này, đây là hy vọng duy nhất của nàng.

Độc Cô Hoàng hậu lo lắng hoàng cung gặp biến, sau khi từ hành cung trở về liền thu lại Tả Vệ Quân của Nhạc Lỗi giao cho Độc Cô Đạc chỉ huy. Hữu Vệ Quân do Nhạc Lỗi và Trương Siêu cùng thống lĩnh.

Trùng hợp là Độc Cô Đạc đang canh giữ Tuyên Võ Môn, hắn nhìn thấy xe ngựa của Cung Khanh, ngây người một phen, bước tới tham kiến.

Cung Khanh nói: “Hầu gia, bổn cung có việc gấp muốn xuất cung một chuyến.”

Độc Cô Đạc khó xử: “Chuyện này… Hoàng hậu nương nương hạ lệnh không có thủ dụ của nương nương không thể xuất cung.”

Cung Khanh lạnh lùng nói: “Đây là Huyền Kim Ngư Phù, cản ta thì trảm.”

Độc Cô Đạc ngẩn ra, vội nói: “Thần không dám. Thỉnh nương nương cho biết đi đâu, thần cũng tiện bề báo lại với Hoàng hậu nương nương.”

“Mẫu thân của ta có việc, phải về nhà một chuyến, chốc lát sẽ về.”

Độc Cô Đạc thấy nàng cầm Ngư Phù, không dám ngăn cản nữa, đành để Cung Khanh xuất cung.

“Thay quần áo.” Cung Khanh lập tức sai Vân Diệp Vân Hủy. Ba người thay xiêm y trong xe.

Xe ngựa đi đến phố Trường An, Cung Khanh sai cung nhân đến Cung phủ trước, mình thì dẫn theo Vân Diệp Vân Hủy đến Đăng Nguyệt Lâu.

Thấy ba chữ Đăng Nguyệt Lâu, Cung Khanh mới được thở phào, nàng rảo bước, đang định bước lên cầu thang, đột nhiên trước mắt xuất hiện một người. Mãng bào, vũ quan luân cân, phong lưu nho nhã, chính là Duệ Vương.

Cung Khanh đột nhiên cả kinh, nháy mắt thấy lạnh sống lưng. Sao có thể trùng hợp, nhất định là lúc nàng xuất cung có kẻ báo với hắn.

Hắn tươi cười: “Không phải nương nương phải về Cung phủ sao, sao lại đến Đăng Nguyệt Lâu?” Mười mấy túc vệ bất thần xuất hiện, vây kín Cung Khanh và Vân Diệp Vân Hủy.

Tim Cung Khanh đập thình thịch, như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Duệ Vương cười thật hiền hòa thanh nhã, nhưng nàng lại cảm thấy như rơi vào một dòng sông chảy xiết.

Dưới tình thế cấp bách, nàng cười cười: “Thật là trùng hợp, sao Vương gia lại ở đây.”

“Không phải trùng hợp, là có người nói cho ta biết, Thái tử phi nương nương xuất cung bỏ trốn, bổn vương không yên lòng, vội vàng dẫn người đuổi theo, bảo vệ nương nương.”

Cung Khanh cười: “Vương gia chỉ đùa, tại sao bổn cung phải xuất cung bỏ trốn, trong nhà bổn cung có việc, muốn thăm mẫu thân một chuyến, chốc lát sẽ về, đa tạ vương gia quan tâm .”

Duệ Vương nheo mắt, cười đánh giá, “Vậy tại sao phải thay xiêm y, tại sao không về Cung phủ ngay mà còn đến Đăng Nguyệt Lâu, bổn vương thật lấy làm băn khoăn.”

Cung Khanh cúi đầu mỉm cười: “Nói ra chỉ sợ Vương gia chê cười. Bổn cung rất thích món sủi cảo nhân tôm ở đây, đáng tiếc từ ngày vào cung chưa có cơ hội ăn lại, hôm nay đi tới nửa đường đột nhiên thấy thèm nên đến ăn, nhưng thật sự không muốn người khác biết, vì thế mới đổi xiêm y.”

Cho dù Duệ Vương có tin lời giải thích này hay không, thì nàng cũng không còn cơ hội thoát thân, chỉ còn cách kéo dài thời gian.

Duệ Vương cười cười: “Vậy bổn vương mời nương nương, nương nương sẽ không cự tuyệt chứ.”

“Tất nhiên sẽ không. Cầu còn không được.” Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng, bước lên bậc thang, đi vào trước.

Tiểu nhị nhiệt tình chào đón, “Khách quan muốn ăn món gì?” Vừa nhìn thấy trang phục Duệ Vương, hắn vội vàng khom mình hành lễ, một mực cung kính đón Duệ Vương đi vào.

Cung Khanh đi trước, lên thẳng phòng riêng trên tầng hai, ngồi xuống rồi nói: “Mang cho ta một bát sủi cảo nhân tôm. Vương gia muốn ăn món gì?”

Duệ Vương lắc đầu, nheo mắt nhìn nàng cười, như nhìn con mồi, “Sắc đẹp thay cơm, bổn vương không cần ăn.”

Lời này trêu ghẹo một cách rõ ràng, Cung Khanh ra vẻ thẹn thùng không dám nhìn hắn, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Trên bàn sát cửa sổ đặt hai bình hoa mai, cắm mấy cành mai vàng. Cung Khanh cúi người ngửi hương hoa, đặt một bình mai lên bậu cửa sổ.

Duệ Vương cũng đi tới sau lưng nàng cúi đầu ngửi, nhưng không phải ngửi hương hoa mà là ngửi tóc nàng, thầm thì: “Thơm quá, say lòng người, hồn xiêu phách lạc.”

Cung Khanh thầm nổi giận, lại phải duy trì sự bình tĩnh, đang muốn xoay người, hắn đột nhiên giơ tay chặn đường nàng.

Lòng nàng kinh hoàng, hắn vươn tay ngắt một đóa hoa ở bình trên bậu cửa sổ, sau đó cài bên thái dương nàng, nhìn nàng trìu mến. “Nàng đúng là càng ngày càng đẹp.”

Cung Khanh đè nén sự hoang mang, nghiêm mặt nói: “Vương gia thỉnh tự trọng.”

“Tự trọng?” Hắn cươi ha hả, “Nàng vốn phải là thê tử của ta.”

Cung Khanh càng thêm lúng túng.

“Nếu không phải hắn cường thủ hào đoạt, nàng đã gả cho ta.” Hắn nghiến răng nói: “Cha hắn đoạt giang sơn của cha ta, hắn đoạt nữ nhân của ta. Bổn vương trở thành trò cười của cả triều đình, cơn giận này nàng bảo ta nuốt trôi thế nào?”

Cung Khanh quay đầu, “Vương gia, ý trời khó trái.”

“Ý trời?” Hắn lại cười: “Mệnh trong tay ta không phải do trời. Ý trời là cái gì? Ý trời có bằng ý kẻ mạnh!”

“Nhưng ý trời cũng rất công bằng, cha hắn đã chết, hắn cũng đã chết, nàng vẫn còn là của ta.”

Cung Khanh không khỏi đỏ mặt. Mộ Chiêu Luật nhìn nàng si mê, không kiềm chế được đưa tay vuốt má nàng, “Khanh Khanh, chỉ cần nàng nghe lời, ta sẽ vẫn để nàng làm Hoàng hậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện