Mỹ Nhân Kiều
Chương 30: Trượng phu giáng một bạt tai, “Độc phụ!”
Lúc Tiết Cửu quỳ trên mặt đất, nói ra tin tức Tạ Huy hôn mê còn Tạ Lan Đình bình an vô sự, mọi người trong Tạ gia có đủ loại sắc mặt.
Tạ Lan Âm bổ nhào vào trong ngực tỷ tỷ, nước mắt so với lúc nghe tin dữ còn rơi nhiều hơn.
Nàng là do vui mừng nên mới khóc, tỷ tỷ không có chuyện gì, phụ thân cũng đã được lang trung chẩn trị, mà một thầy thuốc có thể đi theo thương đội lớn ra khơi, tất nhiên là y thuật sẽ rất cao rồi, bình thường thân thể phụ thân cũng khỏe mạnh, chắc chắn có thể sớm tỉnh lại, đợi đến sang năm hai người họ trở lại là cả nhà có thể đoàn tụ rồi.
Tạ Lan Kiều kề trán vào đầu muội muội, lặng lẽ rơi lệ.
Trong lòng Tưởng thị đã có mưu tính, vui mừng qua đi liền lập tức căng thẳng, vội vã hỏi Tiết Cửu, “Lang trung có nói khi nào đại gia sẽ tỉnh không?”
Tỷ muội Tạ Lan Âm nghe thấy, cũng lập tức nhìn qua, hai đôi mắt hoa đào tương tự nhau, đều đang ngập nước.
Tạ Định cũng khẩn trương nhìn về phía thuộc hạ.
Tâm tư Trần thị khó phân biệt, Nhị phu nhân cũng âm thầm nắm chặt khăn tay, Tạ Dao ở bên kia nhìn thì như đang thả lỏng nhưng thực ra lại kỳ vọng nghe được tin xấu.
Kẻ như Tiết Cửu, nhìn thì có vẻ tục tằng, nhưng thật ra khá thận trọng, hơn nữa cũng đã được Lục Dao nhắc nhở nên lúc này hắn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, hai mắt lo lắng nhìn về phía Tưởng thị, ấp a ấp úng nói: “Lang trung nói đại gia bị thương ở đầu, có thể tỉnh hay không còn phải xem ý trời, hắn, hắn chỉ có…. ba phần nắm chắc”.
Thật ra nguyên văn câu nói của lang trung thì tính mạng của Đại gia không lo, ngữ khí của ông ta cũng nắm chắc bảy phần. Nhưng hắn đổi thành ba phần, tăng thêm độ nguy hiểm để chốc nữa lão tướng quân biết được chân tướng sẽ càng hận Trần thị, nếu không sợ ảnh hưởng đến chuyện tước vị, hắn càng muốn nói nghiêm trọng hơn, dù sao sau đó phu nhân cũng sẽ giải thích lại cho hai vị cô nương.
Ba phần, so với chết chỉ mạnh hơn một chút, nhưng vẫn khiến người ta phải lo lắng đề phòng.
Tạ Định nhíu chặt mày, theo thói quen muốn sờ râu, nhưng thoáng nhìn vẻ mặt u ám của con dâu trưởng và hai cháu gái, liền giãn mày ra, cố tỏ vẻ nhẹ nhõm nói: “Đại nạn không chết tất sẽ được hạnh phúc đến cuối đời, ngay cả đại nạn trên biển Minh Đường còn có thể vượt qua thì sao không chịu nổi chút bệnh tật chứ? Các con nên xốc lại tinh thần, nên vui lên đi”.
Tạ Lan Âm nhìn tỷ tỷ, Tạ Lan Kiều cũng gật đầu với nàng, rưng rưng cười nói: “Là nên cao hứng”.
Trong lòng Trần thị cũng không cao hứng nổi, trái tim vẫn luôn treo lên cao.
Bà ta đã hỏi qua Lưu phó tướng tình hình lúc đó, Tiết Cửu đã mở miệng nhắc nhở Tạ Huy, chứng tỏ Tiết Cửu đã nhìn thấy Lưu phó tướng xách đao, bởi vì Tiết Cửu cũng rơi xuống biển nên bà ta cho rằng ba người chắc chắn đã chết rồi, cho nên cũng không để việc này trong lòng, lúc này Tiết Cửu đã trở lại, hắn có thể hay không …
“Tưởng… Hầu gia, thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo”.
Giống như biết Trần thị đang sợ nhất cái gì, Tiết Cửu ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua mặt Trần thị rồi lại nhìn về phía Tạ Định, “Việc này rất hệ trọng, ngoại trừ lão phu nhân, Đại phu nhân, Nhị gia, Nhị tiểu thư, Ngũ tiểu thư, thỉnh Hầu gia tạm thời cho những người khác lui xuống”.
Chuyện phải đến rốt cuộc vẫn đến!
Cả người Trần thị phát lạnh, hai chân không khống chế được liền run lên, bà ta cố gắng khép chân lại, trước khi Tạ Định mở miệng lập tức nói: “Nhìn vẻ mặt tiều tụy của ngươi, chắc là đã đi suốt đêm để báo tin đúng không? Chúng ta biết Đại gia cùng Đại cô nương bình an vô sự là được rồi, ngươi cứ đi về trước nghỉ tạm đi, tĩnh dưỡng tốt rồi hãy đến hồi bẩm, chút việc nhỏ này không nên nóng nảy”.
Tranh thủ thời gian vẫn quan trọng hơn.
Tiết Cửu cười lạnh, “Tạ lão phu nhân đã quan tâm, nhưng mà thuộc hạ phải lập tức bẩm báo cho Hầu gia, nếu không ta ăn ngủ cũng không yên, còn mong Hầu gia thành toàn”.
Dứt lời liền quỳ xuống trước mặt Tạ Định.
Tạ Định liếc mắt, thấy sắc mặt thê tử tái nhợt, cúi đầu không dám nhìn ông, tầm mắt lại xoay qua, vẻ mặt của thứ tử Tạ Tuân cực kì mờ mịt, con dâu trưởng cùng hai cháu gái cũng nghi hoặc khó hiểu, lại nhìn ánh mắt kiên định của Tiết Cửu, Tạ Định suy nghĩ một lát, trầm giọng phân phó: “Vợ của lão Nhị, các con đều lui xuống đi”.
Lão gia tử đã lên tiếng, Nhị phu nhân cũng không dám trì hoãn, nhìn trượng phu một cái rồi dẫn các con rời đi.
Tạ Dao hoài nghi quan sát mấy người, thấy không có manh mối nào, cũng không mò ra được điều gì, liền nắm tay Phương Lăng lui xuống.
Mọi người đều đã rời đi, Tạ Định liền nhìn về phía Tiết Cửu.
Thần sắc Tiết Cửu đột nhiên cực kì bi phẫn, đứng dậy đi tới trước mặt Tạ Định, dập đầu kêu oan, “Hầu gia, Đại gia đã phải chịu oan ức, ngài ấy không phải trượt chân rơi xuống biển mà là lúc ngài leo lên thu buồm thì bị Lưu phó tướng ở dưới chém gãy cột buồm!”
“Ngươi nói cái gì?” Tạ Định đứng phắt lên, ngực kịch liệt phập phồng, “Người … Người đâu, đi truyền Lưu Kì!”
Ngoài cửa lập tức truyền đến bước chân rời đi của thị vệ.
“Ngươi mau nói lại tình hình lúc đó đi!”, Tạ Định ngồi xuống lần nữa, thấp giọng ra lệnh, “Dám có nửa câu giả dối, ta sẽ dùng một đao chém chết ngươi!”
Tiết Cửu không sợ hãi chút nào, đón lấy ánh mắt sắc bén của ông lập tức kể lại mọi chuyện, từ lúc bọn họ rơi xuống biển đến khi được cứu vớt, “Hầu gia, nếu không phải không muốn chết một cách không minh bạch, căn bản thuộc hạ cũng không chống đỡ được đến ngày hôm nay, sớm đã bị sóng biển cuốn đi! Thuộc hạ không sợ chết, chỉ sợ phải chết một cách oan uổng, nếu không thể trở lại để nói rõ ràng, thuộc hạ chết cũng không nhắm mắt!”
Giọng nói tràn ngập phẫn hận.
Tạ Lan Âm cũng cực kì căm hận, khóc lóc đánh về phía Trần thị, “Là ngươi làm phải không? Sao ngươi có thể tàn nhẫn độc ác như vậy chứ!”
Lưu phó tướng từ nhỏ đã đã đi theo tổ phụ, đối với tổ phụ cực kì trung thành và tận tâm, trong nhà này ngoại trừ Trần thị, không ai có thể sai sử được ông ta, nghĩ đến phụ thân và đại tỷ suýt nữa phải chết vì mụ đàn bà độc ác này, trong lòng Tạ Lan Âm cực kì căm hận, chỉ hận không thể lập tức giết chết Trần thị.
“Lan Âm!”, Tưởng thị kéo tiểu nữ nhi lại, đem con gái nhỏ đang khóc nức nở giao cho thứ nữ, bà yên lặng nhìn về phía Trần thị, thật lâu vẫn không thấy bà ta đáp lại liền quỳ xuống trước mặt Tạ Định, “Phụ thân, sự tình còn chưa được điều tra rõ ràng, con dâu không muốn oan uổng kẻ nào, nhưng tướng công cùng Lan Đình suýt nữa phải chết, mà tướng công lúc này sinh tử còn chưa rõ, Lan Đình không nơi nương tựa một mình lưu lạc bên ngoài, con dâu chỉ xin phụ thân phân xử cho chúng ta!”
“Phụ thân đừng nghe mấy lời nói linh tinh của tiểu hài tử Lan Âm, việc này sao có thể có quan hệ với mẫu thân chứ?”
Trong lòng Tạ Tuân mơ hồ đã đoán được, lại nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của mẫu thân, lại càng chắc chắn, ông ta vội vàng quỳ xuống, dùng cách thức khác nhắc nhở mẫu thân, “Phụ thân, cho dù Tiết Cửu nói thật, đại bá phụ thực sự bị Lưu Kì hãm hại, có thể là do Lưu Kì vốn đã mang lòng oán hận với Đại bá phụ, hoặc là hắn ta cấu kết với với đám người Oa, cũng không thể vì hắn cho chút giao tình với mẫu thân mà oan uổng bà được?”
Chuyện giết người mẫu thân tuyệt đối không thể nhận, chỉ cần Lưu phó tướng cắn chặt là do hắn làm, dựa vào mấy lời phiến diện của Tiết Cửu, phụ thân sẽ không thể xử trí mẫu thân được.
“Nhị thúc, Lan Âm là do nhất thời bi phẫn nên mới bất kính với tổ mẫu. Nhưng nếu Nhị thúc không tin lời nói của Tiết đại ca thì tại sao chưa chi đã hắt mấy chậu nước bẩn lên đầu Lưu phó tướng vậy?” Tạ Lan Kiều đè tiểu muội muội đang cực kì kích động lại, có chút châm chọc nói.
“Trưởng bối nói chuyện ai cho phép ngươi xen mồm vào?”, liên quan đến địa vị của mẫu thân và ông ta trong lòng phụ thân, lúc này Tạ Tuân cực kì thanh tỉnh, lập tức dùng lễ pháp để răn dạy cháu gái.
Tạ Lan Kiều mím môi, kéo muội muội cùng quỳ gối bên cạnh mẫu thân, “Cầu tổ phụ làm chủ cho nhà chúng ta!”
Tạ Định căn bản không nghe thấy trận tranh cãi này, ông chỉ xoay đầu, nhìn chằm chằm thê tử.
Ông biết, Lưu Kì không có thù hận gì với trưởng tử, mà hắn chắc chắn cũng không có quan hệ gì với người Oa, không có giao tình nào liên quan đến tính mạng, Lưu Kì sẽ không nghe lệnh bất kì ai đi giết con trai của ông.
Nhưng thê tử đã từng cứu mạng Lưu Kì, lúc họ mới mười mấy tuổi, trong một lần xuất môn du ngoạn, Lưu Kì bị rắn cắn, thê tử biết chút y thuật nên đã cứu hắn. Tuy lúc đó chạy về trong thành cũng có thể kịp thời chữa trị nhưng trong mắt Lưu Kì, đó chính là ơn cứu mạng.
Trần thị cũng nhớ đến chuyện lúc trẻ, đúng là từ lúc đó, bà ta mới phát hiện Lưu Kì thích mình, thích đến mức bà ta nói gì hắn cũng nghe, cho nên khi bà ta phát hiện biểu ca đã dần dần động tâm với nữ nhân kia, không muốn dây dưa với mình nữa, bà ta liền nhờ Lưu Kì mời biểu ca đi uống rượu, trong rượu lại bỏ thêm chút đồ, sau đó bà ta liền đi vào nói lại chuyện xưa… Biểu ca đã chạm vào bà ta cho nên cũng không thể nhẫn tâm đuổi bà ta đi nữa.
Lưu Kì đã dám giết người vì bà ta, có lẽ hắn cũng sẽ nguyện ý gánh vác tội danh này thay cho mình.
Trong lòng có hy vọng, Trần thị liền không sợ hãi nữa, nhận lấy ánh mắt truy vấn của trượng phu, “Chẳng lẽ ông cũng hoài nghi là ta sai sử hắn hay sao?”
Bà ta đã hơn bốn mươi, từ lúc gả đến đây đã bắt đầu diễn trò trước mặt ông suốt mấy chục năm, giả đò như không cần làm kế thất của ông, không để ý đến đứa con mà nữ nhân ông yêu mến sinh ra, bây giờ lại cực kì tự nhiên bày ra dáng vẻ vô tội.
Tạ Định nhìn không thấu, ông hoài nghi thê tử, nhưng lại không muốn tin cô nương mình thích lúc trẻ, thê tử đồng giường cộng chẩm cùng mình gần ba mươi năm, lại là kẻ ngoan độc như vậy.
Không biết mở miệng thế nào, Tạ Định đành quay đầu lại, muốn hai cháu gái rời đi trước. Các nàng vẫn còn là đứa nhỏ, không nên biết loại chuyện như thế này.
Tạ Lan Âm không muốn đi, nàng muốn biết tổ phụ xử trí Trần thị như thế nào.
Tưởng thị nhìn nữ nhi lắc đầu, ý bảo các nàng hãy nghe lời.
Tạ Lan Kiều đỡ muội muội dậy, Tạ Lan Âm nhìn mẫu thân vẫn đang quỳ gối bên đó, nghĩ đến suốt bao năm mẫu thân vẫn phải nghe những lời châm chọc của mẹ con Trần thị, nàng khóc lóc nhìn về phía Tạ Định, “Tổ phụ, trước đây con từng hỏi có phải người thích Nhị thúc Tam thúc hơn cha con hay không, người đã nói người cực kì công bằng, lần này cha con suýt chút nữa phải chết, nếu thực sự người không bất công thì hãy cho ông ấy một cái công đạo đi!”
Hung phạm sau lưng là ai, nàng không tin tổ phụ không biết.
Tạ Định rất muốn giống như trước đây, có thể lập tức cho cháu gái một câu trả lời chắc chắn, nhưng đột nhiên ông cảm thấy cả người vô lực, ngay cả chuyện gật đầu cũng không làm được.
Ông sợ mình sẽ không làm được, càng khiến cháu gái lạnh tâm.
Không đợi được cái gật đầu của tổ phụ, Tạ Lan Âm gượng cười, không nói thêm một câu nào liền cùng tỷ tỷ đi ra ngoài.
Vừa mới bước tới cửa thì thị vệ lĩnh mệnh lúc trước đang thở hồng hộc chạy về, khẽ gật đầu với hai tỷ muội xong liền trực tiếp đi vào, quỳ xuống nói: “Hầu gia, Lưu phó tướng ông ấy, ông ấy đã tự sát …. trước khi chết liền bảo thuộc hạ chuyển cáo mấy lời cho Hầu gia, nói ông ấy thực xin lỗi ngài, kiếp này không còn mặt mũi nào để từ biệt, kiếp sau sẽ bồi tội với Hầu gia”.
Tạ Định không thể tin được đứng phắt lên, nhìn kẻ quỳ gối ở đó, lại nghĩ đến người thị vệ cũng là huynh đệ đã đi theo ông mấy chục năm thì một mảnh trời đất trước mắt đột nhiên quay cuồng, ngã mạnh xuống ghế.
“Biểu ca!” Trần thị hoàn hồn, lập tức nhào tới, sốt ruột xoa ngực cho ông, thần sắc cực kì bi thương, “Biểu ca, hắn gây ra chuyện hồ đồ, nay lấy cái chết ra để tạ tội, sao đáng giá để ông thương tâm chứ?”
Tạ Định ôm ngực ho khù khụ, sau khi phun ra một búng máu, cuối cùng cũng chặn được huyết khí kích động trong lồng ngực, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ săn sóc của thê tử trước mặt, bỗng nhiên ông cảm thấy ghê tởm, chán ghét đến mức chỉ muốn lập tức đạp cho bà ta một cước, ghê tởm đến mức cảm thấy cực kì hối hận vì năm đó đã thích bà ta, nếu không thích, ông đã không làm chuyện có lỗi với vong thê và các con của bà, cũng không liên lụy đến người huynh đệ đã cùng ông vào sinh ra tử bao năm.
“Đỡ ta trở về”, Tạ Định nhắm mắt lại, cưỡng chế lửa giận trong lòng, phân phó xuống dưới, “Đầu ta đau không chịu được, việc này để ngày mai hãy truy xét, vợ của Minh Đường cùng lão Nhị lui xuống trước đi, ta đã có mẫu thân các con chăm sóc rồi”.
Tưởng thị liếc mắt nhìn ông bóp chặt bàn tay của Trần thị liền đứng dậy, cùng hai nữ nhi vẫn đứng ở cửa rời đi, Tiết Cửu theo sát ngay sau đó.
Tạ Tuân đã đóng xong vai hiếu tử, nhận được ánh mắt của mẫu thân cũng thấp giọng cáo từ.
Trần thị đỡ Tạ Định chậm rãi đi về phía phòng ngủ, cảm nhận được lực đạo của nam nhân trên tay mình, lại nhìn thấy gân xanh trên trán ông, Trần thị đoán được tiếp theo bà ta sẽ không dễ dàng rồi, nhưng Lưu Kì đã chết, không có nhân chứng vật chứng, cho dù Tạ Định có hoài nghi, thì cũng có thể làm gì bà ta chứ.
“Biểu ca để ý cánh cửa đó”, đẩy cửa phòng ra, Trần thị ôn nhu nhắc nhở, bà ta cũng cúi đầu, nhìn ông nhấc chân.
“Đóng cửa”, vừa vào phòng, Tạ Định lập tức lạnh lùng nói.
Bước chân Trần thị ngừng lại, lập tức đáp lời, buông cánh tay ông ra liền đi qua đóng cửa. Sau khi dấu diếm tốt, bà ta xoay người lại, còn chưa thấy bóng dáng của Tạ Định, trên mặt liền bị người ta tát mạnh một cái, chưa kịp hoàn hồn đã ngã lăn ra đất, trên mặt đau đớn giống như bị lửa đốt, lỗ tai cũng ong ong.
“Ngươi là thứ độc phụ!” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng mắng mỏ cực kì phẫn nộ của nam nhân.
Trần thị không hề nghe thấy, bà ta nhìn những giọt máu rơi trên mặt đất, ánh mắt dại ra…
Ông ta đánh mình, ông ta thế mà đánh mình…
Tạ Lan Âm bổ nhào vào trong ngực tỷ tỷ, nước mắt so với lúc nghe tin dữ còn rơi nhiều hơn.
Nàng là do vui mừng nên mới khóc, tỷ tỷ không có chuyện gì, phụ thân cũng đã được lang trung chẩn trị, mà một thầy thuốc có thể đi theo thương đội lớn ra khơi, tất nhiên là y thuật sẽ rất cao rồi, bình thường thân thể phụ thân cũng khỏe mạnh, chắc chắn có thể sớm tỉnh lại, đợi đến sang năm hai người họ trở lại là cả nhà có thể đoàn tụ rồi.
Tạ Lan Kiều kề trán vào đầu muội muội, lặng lẽ rơi lệ.
Trong lòng Tưởng thị đã có mưu tính, vui mừng qua đi liền lập tức căng thẳng, vội vã hỏi Tiết Cửu, “Lang trung có nói khi nào đại gia sẽ tỉnh không?”
Tỷ muội Tạ Lan Âm nghe thấy, cũng lập tức nhìn qua, hai đôi mắt hoa đào tương tự nhau, đều đang ngập nước.
Tạ Định cũng khẩn trương nhìn về phía thuộc hạ.
Tâm tư Trần thị khó phân biệt, Nhị phu nhân cũng âm thầm nắm chặt khăn tay, Tạ Dao ở bên kia nhìn thì như đang thả lỏng nhưng thực ra lại kỳ vọng nghe được tin xấu.
Kẻ như Tiết Cửu, nhìn thì có vẻ tục tằng, nhưng thật ra khá thận trọng, hơn nữa cũng đã được Lục Dao nhắc nhở nên lúc này hắn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, hai mắt lo lắng nhìn về phía Tưởng thị, ấp a ấp úng nói: “Lang trung nói đại gia bị thương ở đầu, có thể tỉnh hay không còn phải xem ý trời, hắn, hắn chỉ có…. ba phần nắm chắc”.
Thật ra nguyên văn câu nói của lang trung thì tính mạng của Đại gia không lo, ngữ khí của ông ta cũng nắm chắc bảy phần. Nhưng hắn đổi thành ba phần, tăng thêm độ nguy hiểm để chốc nữa lão tướng quân biết được chân tướng sẽ càng hận Trần thị, nếu không sợ ảnh hưởng đến chuyện tước vị, hắn càng muốn nói nghiêm trọng hơn, dù sao sau đó phu nhân cũng sẽ giải thích lại cho hai vị cô nương.
Ba phần, so với chết chỉ mạnh hơn một chút, nhưng vẫn khiến người ta phải lo lắng đề phòng.
Tạ Định nhíu chặt mày, theo thói quen muốn sờ râu, nhưng thoáng nhìn vẻ mặt u ám của con dâu trưởng và hai cháu gái, liền giãn mày ra, cố tỏ vẻ nhẹ nhõm nói: “Đại nạn không chết tất sẽ được hạnh phúc đến cuối đời, ngay cả đại nạn trên biển Minh Đường còn có thể vượt qua thì sao không chịu nổi chút bệnh tật chứ? Các con nên xốc lại tinh thần, nên vui lên đi”.
Tạ Lan Âm nhìn tỷ tỷ, Tạ Lan Kiều cũng gật đầu với nàng, rưng rưng cười nói: “Là nên cao hứng”.
Trong lòng Trần thị cũng không cao hứng nổi, trái tim vẫn luôn treo lên cao.
Bà ta đã hỏi qua Lưu phó tướng tình hình lúc đó, Tiết Cửu đã mở miệng nhắc nhở Tạ Huy, chứng tỏ Tiết Cửu đã nhìn thấy Lưu phó tướng xách đao, bởi vì Tiết Cửu cũng rơi xuống biển nên bà ta cho rằng ba người chắc chắn đã chết rồi, cho nên cũng không để việc này trong lòng, lúc này Tiết Cửu đã trở lại, hắn có thể hay không …
“Tưởng… Hầu gia, thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo”.
Giống như biết Trần thị đang sợ nhất cái gì, Tiết Cửu ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua mặt Trần thị rồi lại nhìn về phía Tạ Định, “Việc này rất hệ trọng, ngoại trừ lão phu nhân, Đại phu nhân, Nhị gia, Nhị tiểu thư, Ngũ tiểu thư, thỉnh Hầu gia tạm thời cho những người khác lui xuống”.
Chuyện phải đến rốt cuộc vẫn đến!
Cả người Trần thị phát lạnh, hai chân không khống chế được liền run lên, bà ta cố gắng khép chân lại, trước khi Tạ Định mở miệng lập tức nói: “Nhìn vẻ mặt tiều tụy của ngươi, chắc là đã đi suốt đêm để báo tin đúng không? Chúng ta biết Đại gia cùng Đại cô nương bình an vô sự là được rồi, ngươi cứ đi về trước nghỉ tạm đi, tĩnh dưỡng tốt rồi hãy đến hồi bẩm, chút việc nhỏ này không nên nóng nảy”.
Tranh thủ thời gian vẫn quan trọng hơn.
Tiết Cửu cười lạnh, “Tạ lão phu nhân đã quan tâm, nhưng mà thuộc hạ phải lập tức bẩm báo cho Hầu gia, nếu không ta ăn ngủ cũng không yên, còn mong Hầu gia thành toàn”.
Dứt lời liền quỳ xuống trước mặt Tạ Định.
Tạ Định liếc mắt, thấy sắc mặt thê tử tái nhợt, cúi đầu không dám nhìn ông, tầm mắt lại xoay qua, vẻ mặt của thứ tử Tạ Tuân cực kì mờ mịt, con dâu trưởng cùng hai cháu gái cũng nghi hoặc khó hiểu, lại nhìn ánh mắt kiên định của Tiết Cửu, Tạ Định suy nghĩ một lát, trầm giọng phân phó: “Vợ của lão Nhị, các con đều lui xuống đi”.
Lão gia tử đã lên tiếng, Nhị phu nhân cũng không dám trì hoãn, nhìn trượng phu một cái rồi dẫn các con rời đi.
Tạ Dao hoài nghi quan sát mấy người, thấy không có manh mối nào, cũng không mò ra được điều gì, liền nắm tay Phương Lăng lui xuống.
Mọi người đều đã rời đi, Tạ Định liền nhìn về phía Tiết Cửu.
Thần sắc Tiết Cửu đột nhiên cực kì bi phẫn, đứng dậy đi tới trước mặt Tạ Định, dập đầu kêu oan, “Hầu gia, Đại gia đã phải chịu oan ức, ngài ấy không phải trượt chân rơi xuống biển mà là lúc ngài leo lên thu buồm thì bị Lưu phó tướng ở dưới chém gãy cột buồm!”
“Ngươi nói cái gì?” Tạ Định đứng phắt lên, ngực kịch liệt phập phồng, “Người … Người đâu, đi truyền Lưu Kì!”
Ngoài cửa lập tức truyền đến bước chân rời đi của thị vệ.
“Ngươi mau nói lại tình hình lúc đó đi!”, Tạ Định ngồi xuống lần nữa, thấp giọng ra lệnh, “Dám có nửa câu giả dối, ta sẽ dùng một đao chém chết ngươi!”
Tiết Cửu không sợ hãi chút nào, đón lấy ánh mắt sắc bén của ông lập tức kể lại mọi chuyện, từ lúc bọn họ rơi xuống biển đến khi được cứu vớt, “Hầu gia, nếu không phải không muốn chết một cách không minh bạch, căn bản thuộc hạ cũng không chống đỡ được đến ngày hôm nay, sớm đã bị sóng biển cuốn đi! Thuộc hạ không sợ chết, chỉ sợ phải chết một cách oan uổng, nếu không thể trở lại để nói rõ ràng, thuộc hạ chết cũng không nhắm mắt!”
Giọng nói tràn ngập phẫn hận.
Tạ Lan Âm cũng cực kì căm hận, khóc lóc đánh về phía Trần thị, “Là ngươi làm phải không? Sao ngươi có thể tàn nhẫn độc ác như vậy chứ!”
Lưu phó tướng từ nhỏ đã đã đi theo tổ phụ, đối với tổ phụ cực kì trung thành và tận tâm, trong nhà này ngoại trừ Trần thị, không ai có thể sai sử được ông ta, nghĩ đến phụ thân và đại tỷ suýt nữa phải chết vì mụ đàn bà độc ác này, trong lòng Tạ Lan Âm cực kì căm hận, chỉ hận không thể lập tức giết chết Trần thị.
“Lan Âm!”, Tưởng thị kéo tiểu nữ nhi lại, đem con gái nhỏ đang khóc nức nở giao cho thứ nữ, bà yên lặng nhìn về phía Trần thị, thật lâu vẫn không thấy bà ta đáp lại liền quỳ xuống trước mặt Tạ Định, “Phụ thân, sự tình còn chưa được điều tra rõ ràng, con dâu không muốn oan uổng kẻ nào, nhưng tướng công cùng Lan Đình suýt nữa phải chết, mà tướng công lúc này sinh tử còn chưa rõ, Lan Đình không nơi nương tựa một mình lưu lạc bên ngoài, con dâu chỉ xin phụ thân phân xử cho chúng ta!”
“Phụ thân đừng nghe mấy lời nói linh tinh của tiểu hài tử Lan Âm, việc này sao có thể có quan hệ với mẫu thân chứ?”
Trong lòng Tạ Tuân mơ hồ đã đoán được, lại nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của mẫu thân, lại càng chắc chắn, ông ta vội vàng quỳ xuống, dùng cách thức khác nhắc nhở mẫu thân, “Phụ thân, cho dù Tiết Cửu nói thật, đại bá phụ thực sự bị Lưu Kì hãm hại, có thể là do Lưu Kì vốn đã mang lòng oán hận với Đại bá phụ, hoặc là hắn ta cấu kết với với đám người Oa, cũng không thể vì hắn cho chút giao tình với mẫu thân mà oan uổng bà được?”
Chuyện giết người mẫu thân tuyệt đối không thể nhận, chỉ cần Lưu phó tướng cắn chặt là do hắn làm, dựa vào mấy lời phiến diện của Tiết Cửu, phụ thân sẽ không thể xử trí mẫu thân được.
“Nhị thúc, Lan Âm là do nhất thời bi phẫn nên mới bất kính với tổ mẫu. Nhưng nếu Nhị thúc không tin lời nói của Tiết đại ca thì tại sao chưa chi đã hắt mấy chậu nước bẩn lên đầu Lưu phó tướng vậy?” Tạ Lan Kiều đè tiểu muội muội đang cực kì kích động lại, có chút châm chọc nói.
“Trưởng bối nói chuyện ai cho phép ngươi xen mồm vào?”, liên quan đến địa vị của mẫu thân và ông ta trong lòng phụ thân, lúc này Tạ Tuân cực kì thanh tỉnh, lập tức dùng lễ pháp để răn dạy cháu gái.
Tạ Lan Kiều mím môi, kéo muội muội cùng quỳ gối bên cạnh mẫu thân, “Cầu tổ phụ làm chủ cho nhà chúng ta!”
Tạ Định căn bản không nghe thấy trận tranh cãi này, ông chỉ xoay đầu, nhìn chằm chằm thê tử.
Ông biết, Lưu Kì không có thù hận gì với trưởng tử, mà hắn chắc chắn cũng không có quan hệ gì với người Oa, không có giao tình nào liên quan đến tính mạng, Lưu Kì sẽ không nghe lệnh bất kì ai đi giết con trai của ông.
Nhưng thê tử đã từng cứu mạng Lưu Kì, lúc họ mới mười mấy tuổi, trong một lần xuất môn du ngoạn, Lưu Kì bị rắn cắn, thê tử biết chút y thuật nên đã cứu hắn. Tuy lúc đó chạy về trong thành cũng có thể kịp thời chữa trị nhưng trong mắt Lưu Kì, đó chính là ơn cứu mạng.
Trần thị cũng nhớ đến chuyện lúc trẻ, đúng là từ lúc đó, bà ta mới phát hiện Lưu Kì thích mình, thích đến mức bà ta nói gì hắn cũng nghe, cho nên khi bà ta phát hiện biểu ca đã dần dần động tâm với nữ nhân kia, không muốn dây dưa với mình nữa, bà ta liền nhờ Lưu Kì mời biểu ca đi uống rượu, trong rượu lại bỏ thêm chút đồ, sau đó bà ta liền đi vào nói lại chuyện xưa… Biểu ca đã chạm vào bà ta cho nên cũng không thể nhẫn tâm đuổi bà ta đi nữa.
Lưu Kì đã dám giết người vì bà ta, có lẽ hắn cũng sẽ nguyện ý gánh vác tội danh này thay cho mình.
Trong lòng có hy vọng, Trần thị liền không sợ hãi nữa, nhận lấy ánh mắt truy vấn của trượng phu, “Chẳng lẽ ông cũng hoài nghi là ta sai sử hắn hay sao?”
Bà ta đã hơn bốn mươi, từ lúc gả đến đây đã bắt đầu diễn trò trước mặt ông suốt mấy chục năm, giả đò như không cần làm kế thất của ông, không để ý đến đứa con mà nữ nhân ông yêu mến sinh ra, bây giờ lại cực kì tự nhiên bày ra dáng vẻ vô tội.
Tạ Định nhìn không thấu, ông hoài nghi thê tử, nhưng lại không muốn tin cô nương mình thích lúc trẻ, thê tử đồng giường cộng chẩm cùng mình gần ba mươi năm, lại là kẻ ngoan độc như vậy.
Không biết mở miệng thế nào, Tạ Định đành quay đầu lại, muốn hai cháu gái rời đi trước. Các nàng vẫn còn là đứa nhỏ, không nên biết loại chuyện như thế này.
Tạ Lan Âm không muốn đi, nàng muốn biết tổ phụ xử trí Trần thị như thế nào.
Tưởng thị nhìn nữ nhi lắc đầu, ý bảo các nàng hãy nghe lời.
Tạ Lan Kiều đỡ muội muội dậy, Tạ Lan Âm nhìn mẫu thân vẫn đang quỳ gối bên đó, nghĩ đến suốt bao năm mẫu thân vẫn phải nghe những lời châm chọc của mẹ con Trần thị, nàng khóc lóc nhìn về phía Tạ Định, “Tổ phụ, trước đây con từng hỏi có phải người thích Nhị thúc Tam thúc hơn cha con hay không, người đã nói người cực kì công bằng, lần này cha con suýt chút nữa phải chết, nếu thực sự người không bất công thì hãy cho ông ấy một cái công đạo đi!”
Hung phạm sau lưng là ai, nàng không tin tổ phụ không biết.
Tạ Định rất muốn giống như trước đây, có thể lập tức cho cháu gái một câu trả lời chắc chắn, nhưng đột nhiên ông cảm thấy cả người vô lực, ngay cả chuyện gật đầu cũng không làm được.
Ông sợ mình sẽ không làm được, càng khiến cháu gái lạnh tâm.
Không đợi được cái gật đầu của tổ phụ, Tạ Lan Âm gượng cười, không nói thêm một câu nào liền cùng tỷ tỷ đi ra ngoài.
Vừa mới bước tới cửa thì thị vệ lĩnh mệnh lúc trước đang thở hồng hộc chạy về, khẽ gật đầu với hai tỷ muội xong liền trực tiếp đi vào, quỳ xuống nói: “Hầu gia, Lưu phó tướng ông ấy, ông ấy đã tự sát …. trước khi chết liền bảo thuộc hạ chuyển cáo mấy lời cho Hầu gia, nói ông ấy thực xin lỗi ngài, kiếp này không còn mặt mũi nào để từ biệt, kiếp sau sẽ bồi tội với Hầu gia”.
Tạ Định không thể tin được đứng phắt lên, nhìn kẻ quỳ gối ở đó, lại nghĩ đến người thị vệ cũng là huynh đệ đã đi theo ông mấy chục năm thì một mảnh trời đất trước mắt đột nhiên quay cuồng, ngã mạnh xuống ghế.
“Biểu ca!” Trần thị hoàn hồn, lập tức nhào tới, sốt ruột xoa ngực cho ông, thần sắc cực kì bi thương, “Biểu ca, hắn gây ra chuyện hồ đồ, nay lấy cái chết ra để tạ tội, sao đáng giá để ông thương tâm chứ?”
Tạ Định ôm ngực ho khù khụ, sau khi phun ra một búng máu, cuối cùng cũng chặn được huyết khí kích động trong lồng ngực, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ săn sóc của thê tử trước mặt, bỗng nhiên ông cảm thấy ghê tởm, chán ghét đến mức chỉ muốn lập tức đạp cho bà ta một cước, ghê tởm đến mức cảm thấy cực kì hối hận vì năm đó đã thích bà ta, nếu không thích, ông đã không làm chuyện có lỗi với vong thê và các con của bà, cũng không liên lụy đến người huynh đệ đã cùng ông vào sinh ra tử bao năm.
“Đỡ ta trở về”, Tạ Định nhắm mắt lại, cưỡng chế lửa giận trong lòng, phân phó xuống dưới, “Đầu ta đau không chịu được, việc này để ngày mai hãy truy xét, vợ của Minh Đường cùng lão Nhị lui xuống trước đi, ta đã có mẫu thân các con chăm sóc rồi”.
Tưởng thị liếc mắt nhìn ông bóp chặt bàn tay của Trần thị liền đứng dậy, cùng hai nữ nhi vẫn đứng ở cửa rời đi, Tiết Cửu theo sát ngay sau đó.
Tạ Tuân đã đóng xong vai hiếu tử, nhận được ánh mắt của mẫu thân cũng thấp giọng cáo từ.
Trần thị đỡ Tạ Định chậm rãi đi về phía phòng ngủ, cảm nhận được lực đạo của nam nhân trên tay mình, lại nhìn thấy gân xanh trên trán ông, Trần thị đoán được tiếp theo bà ta sẽ không dễ dàng rồi, nhưng Lưu Kì đã chết, không có nhân chứng vật chứng, cho dù Tạ Định có hoài nghi, thì cũng có thể làm gì bà ta chứ.
“Biểu ca để ý cánh cửa đó”, đẩy cửa phòng ra, Trần thị ôn nhu nhắc nhở, bà ta cũng cúi đầu, nhìn ông nhấc chân.
“Đóng cửa”, vừa vào phòng, Tạ Định lập tức lạnh lùng nói.
Bước chân Trần thị ngừng lại, lập tức đáp lời, buông cánh tay ông ra liền đi qua đóng cửa. Sau khi dấu diếm tốt, bà ta xoay người lại, còn chưa thấy bóng dáng của Tạ Định, trên mặt liền bị người ta tát mạnh một cái, chưa kịp hoàn hồn đã ngã lăn ra đất, trên mặt đau đớn giống như bị lửa đốt, lỗ tai cũng ong ong.
“Ngươi là thứ độc phụ!” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng mắng mỏ cực kì phẫn nộ của nam nhân.
Trần thị không hề nghe thấy, bà ta nhìn những giọt máu rơi trên mặt đất, ánh mắt dại ra…
Ông ta đánh mình, ông ta thế mà đánh mình…
Bình luận truyện