Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 37: Sắc dụ MỸ QUÂN



(Juu: haha, cái tiêu đề rõ ràng quá rồi nhỉ, “sắc dụ” là lấy sắc đẹp để dụ dỗ, “mỹ quân” là chồng đẹp =]])

Ngọc Phi Yên chấp nhận làm vợ của Long Diệc Hân, thực hiện ước định mà nàng ấn tay khi mê mang, nhưng cũng không có hôn lễ. Lý do là, nàng đã bái đường một lần rồi, không muốn bị bài bố nữa, cái loại cảm giác như rối gỗ này chịu một lần là đủ rồi. (Juu: là do Phi Yên nhé, không phải tại Hân ca kém tắm đâu )

Long Diệc Hân không nói gì, những người khác tất nhiên cũng sẽ không ý kiến. Thứ nhất, trên Phi Long Sơn hắn là lớn nhất; thứ hai, vợ là của hắn. Nói tóm lại, chẳng liên quan đến người khác.

Tuy nhiên, Ngọc đại thần y cũng kiên trì, nàng phải vào ở trong Trúc Uyển, vợ chồng ở chung một chỗ, xưa nay không thay đổi. Long Diệc Hân cũng ngầm đồng ý.

“Dì Yên, dì quả nhiên là có ý đồ với Long thúc thúc.” (Juu: oan chưa kìa ~.~, trai đẹp luôn được thiên vị)

Trong phòng khách của Lan Hiên, Nha Nha chỉ vào Ngọc Phi Yên đang đếm đan dược trong hộp gấm lớn tiếng nói.

“Oái!” – Ngọc Phi Yên bị con bé làm cho giật mình tay run lên, hộp gấp rơi “bịch” một cái xuống sàn, đan được trong hộp như châu ngọc vương vãi tràn lan khắp nền đất. Đại Hoàn Đan đấy! Vừa rơi xuống đất dược hiệu giảm đi phân nửa, ngàn vàng khó kiếm Đại Hoàn Đan đấy!

“Thượng Quan Quỳnh Ngọc, cô nghĩ cô đang làm cái gì thế?” – Trừng mắt nhìn Nha Nha, con bé hại nàng mất nguyên một hộp Đại Hoàn Đan.

“Con gái ta họ Tiêu, về sau cảm phiền đừng nhầm nữa.” – Tiêu Trác Nhiên tao nhã cười nói, lần này tâm tình hắn tốt lắm, không so đo với nàng. Haha, có người thẹn quá thành giận.

“Dì Yên, dì có tật giật mình sao?” – Bằng không sao lại làm rơi hộp gấm xuống đất?

Có tật giật mình? Nàng bị lừa cho như vậy, còn có tật gì được?

“Tôi bị cô dọa ý, nha đầu chết tiệt kia! Nói đi, lão cha cô cho cô cái gì mà cô đến hại tôi như vậy?” – Ngọc Phi Yên cười mắng, Nha Nha mặc dù thông minh, nhưng còn nhỏ như vậy, có thể khiến nàng luống cuống như vậy, nhất định là có người xui khiến, mà kẻ xui khiến ngoài Tiêu Trác Nhiên vẫn có hiềm khích với nàng ra, làm gì còn ai khác nữa.

“Phụ thân hứa sẽ sinh cho con một đệ đệ ngốc nghếch để con trêu chọc…A! Nói lỡ…” – Nha Nha liền che lại cái miệng nhỏ nhắn nín tiếng mặc dù đã muộn, bay nhanh tới trốn sau lưng Ngọc Phi Yên, lo lắng dò xét xem phụ thân mình có tức giận không. Ôi, cô bé không cố ý mà!

“Ha ha…………………”

Mọi người đều cười vang, đặc biệt là Ngọc Phi Yên cười đã nhất. Tiêu đại ca à, ăn vụng không xong còn bị đánh, thật là tiền mất tật mang mà! Ha ha ha!

Tiêu Trác Nhiên thực sự khóc không ra nước mắt, câm nín than trời! Có đứa con gái như thế, thật thẹn với liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu! Than ôi!

*********************************************

Một mảnh trăng cong như lưỡi câu, không được treo trên cao mà chìm trong bóng tối nặng nề. Đêm vừa xuống, nhu tình như nước tràn đầy. Trong Trúc Lương phòng ngủ, thời tiết nóng nực bị xua đi mạnh mẽ.

Bảy viên dạ minh châu được đặt theo thứ tự, ánh sáng nhẹ nhàng lan tới từng ngóc ngách, Long Diệc Hân ngồi ngay ngắn trên giường tĩnh tâm thiền định.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ. Khóe môi hắn khẽ nhếch, tiểu thê tử của hắn thật không an phận mà, muốn giữ lấy con người có tư tưởng đặc biệt, tự do như gió này; dịu dàng đối xử, là lựa chọn không khôn ngoan; bá đạo độc chiếm, là hành vi ngu xuẩn. Cho nên, hắn chỉ có thể…

“Phanh!”

Cửa phòng ngủ bị đá văng một cách thô lỗ, phương thức mở cửa của nàng đã thành bất biến.

Long Diệc Hân tiếp tục thúc giục chân khí trong cơ thể vận hành.

“Diệc Hân, hôm nay ta muốn ngủ với chàng, lạnh ơi là lạnh!” – Nói đoạn Ngọc Phi Yên liền tiện tay đóng luôn cửa phòng lại. Hôm nay nàng nhất định phải ôm được hắn! Gì chứ, bọn họ mặc dù đã là vợ chồng, nhưng thái độ xa cách của hắn đối với nàng chỉ có tăng chứ không giảm. Không nói chuyện với nàng một câu thừa thãi, không cho nàng tới gần hắn trong phạm vi một thước, càng đừng nói cùng nàng thân thiết, hắn cũng không cho phép nàng tới gần giường hắn, ba thước đã là kịch hạn. Nói cách khác, từ sau khi danh phận của nàng được xác định, bọn họ cũng không vượt qua lễ nghi bình thường, thật là chán ngán đến cực điểm!

Lạnh? Trên Phi Long Sơn bốn mùa như xuân, đang giữa hè dù có không nóng bằng dưới chân núi, nhưng cũng không đến mức làm cho người ta cảm thấy lạnh chứ?

Long Diệc Hân chậm rãi mở ra đôi mắt phượng, trong lòng cười thầm mãi không thôi, nàng đang quyến rũ hắn(Juu: nham hiểm quá đi :”>). Lông mày kẻ nhạt, phấn trắng nhẹ nhàng, lớp lụa mỏng manh không khe được thân thể lả lướt, mặc dù duyên dáng quyến rũ, nhưng với thân thể gầy yếu này, thật khó mà khơi gợi hứng thú, người mang thể chất thiên hàn mà ăn mặc phong phanh như vậy, trời hè nóng mấy cũng không sao!

“Không trả lời tương đương cam chịu!” – Đây là cách giải thích duy nhất của nữ thần y.

Nhưng khi nàng sung sướng lao tới cách giường ba thước, lại bị một cỗ nội lực đẩy ngược về té ngã trên nền thảm. Í?

“Không trả lời cũng tương đương phản đối.” – Tiếng nói ôn hòa không trầm không bổng vang lên.

Ơ?!

“Đừng có tìm cách lại gần giường của ta, còn nữa, phòng của nàng ở cách vách.”

“Ta là thê tử của chàng mà!”

Không nói gì.

“Ta rất lạnh.”

Dứt lời, một tấm áo bào bay tới phủ lên người. Hừ! Tính hắn còn có chút lương tâm.

******************************

Trở về phòng mình, Ngọc Phi Yên lăn ra giường. Có đôi khi, nàng băn khoăn không biết nam tử đã từng cùng nàng vu sơn vân vũ với vị tướng công lạnh lùng có có đúng là cùng một người.

Lần đầu tiên nhìn thấy một người nam nhân so với Liễu Hạ Huệ còn “Liễu Hạ Huệ” hơn, nàng đúng là nên bội phục. Yêu thương nhung nhớ nàng dành cho hắn, hắn tránh như rắn rết, nàng ăn mặc hở hang ẩn ẩn hiện hiện trước mặt hắn, hắn làm như không thấy. Đúng là nên bội phục hắn, phải nam nhân khác, có cơ hội tốt như vậy sớm đã hóa sói rồi. Nhưng mà, hắn là chồng nàng mà, có lẽ cũng nên làm tròn trách nhiệm của một người chồng chứ nhỉ, bằng không, thân là nữ nhân, nàng cũng quá thất bại. Chẳng lẽ mị lực của nàng không đủ mới không gợi được hứng thú cho hắn? Không! Nàng tuyệt đối không thừa nhận sức quyến rũ của mình có hạn, nói thế nào đi nữa thì nàng cũng có dáng có dấp, có mặt có mũi, ý, nàng thừa nhận mình so ra kém hắn “quốc sắc thiên hương”, thậm chí không xinh đẹp bằng lục sư muội của hắn, nhưng nàng cũng không xấu mà!

Nói tóm lại, hắn căn bản không có khả năng trốn tránh nàng. Dù sao chính hắn đã lừa nàng làm vợ hắn, nàng bị ép mà, dù gì đi nữa, tuy là bị ép, nhưng nàng cũng đã là vợ hắn, cho nên, nàng nhất định phải ôm được hắn! Nàng cũng không tin mình đây trí lực vô cùng cùng với mị lực phi phàm mà không ôm được hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện