Chương 17: Giải độc
Editor: Trâu lười Nước chảy róc rách, gió thổi qua cỏ lau vang ào ào, ve kêu trên cây. Vạn vật yên lặng, máu trong tai Tạ Ba nổ vang, trong mắt chỉ còn đôi bàn chân trắng như tuyết lắc lư.
Mỹ nhân xương đẹp da không đẹp, Trình Dao Dao đẹp cả xương và da, từ sợi tóc đến ngón chân đều do trời tạo ra, tạo hình tinh tế lại phong tình vạn chủng. Mắt cá chân tinh tế, ngón chân mượt mà, gầy không thấy xương, óng ánh như ngọc. Giọt nước nhấp nhô trên đó, giống như thịt quả vải mới lột ra, nhẹ nhàng đụng chạm một cái liền toát ra vị nước ngọt ngào.
Trình Dao Dao đỏ mắt, hoảng sợ đưa bàn chân tinh tế tới trước mặt đàn ông, muốn hắn hút. Đẹp mà không biết, ngây thơ phong tình là trí mạng nhất.
Giọt nước dọc theo mu bàn chân lăn xuống, rơi vào trên đầu gối đàn ông, vải vóc màu đậm bị thấm ướt, chốc lát được nhiệt độ cực nóng của cơ thể sấy khô.
Trình Dao Dao thấy Tạ Ba thờ ơ, thấy tư thế chết không cứu, lại đưa chân về phía trước, môi đỏ dùng sức cắn, nức nở nói: “Tôi không muốn chết —”
Âm thanh như trẻ con, hung hăng cào vào chỗ ngứa nhất trong lòng.
Cổ họng khô khốc nóng rực, trong mắt chỉ còn giọt nước nhấp nhô bên trên mu bàn chân tuyết trắng, óng ánh sáng long lanh, là sương ngọt, từng chút giải khát. Hai vết máu đỏ rực là độc dược, một điểm mất mạng.
Lòng bàn tay thô ráp bao bọc bàn chân ngọc trắng như tuyết, vừa vặn nắm chặt. Lòng bàn tay lơ đãng cọ qua, trơn trượt khỏi tay. Dương chi bạch ngọc thượng hàng luyện ngàn vạn lần cũng không được tinh tế tỉ mỉ như này, để cho lòng người nghi ngờ, phải dùng môi lưỡi tinh tế kiểm nghiệm.
Hô hấp của Tạ Ba đều nóng bỏng, mê muội cúi đầu xuống.
…
Vết thương bị rắn cắn qua rất nhỏ, đau tê tê, hiện tại biến thành ngứa cùng bỏng. Ngón chân Trình Dao Dao cuộn lại, hô hấp khẩn trương dừng lại, chịu đựng đau, trông mong nhìn Tạ Ba.
Tạ Ba thật lâu mới ngẩng đầu, trên môi còn một vệt máu, đôi mắt tĩnh mịch lu mờ.
Trình Dao Dao nhìn sắc mặt hắn, tâm đều lạnh: “Độc đều hút ra rồi sao?”
Trên trán Tạ Ba nhấp nhô mồ hôi nóng bỏng, bình tĩnh nhìn Trình Dao Dao, lồng ngực nháp nhô phập phồng.
Màu sắc con ngươi của Trình Dao Dao nhạt, trong mắt chứa nước mắt mùa thu, ngây thơ lại ngay thẳng nhìn chằm chằm môi của hắn, dường như có thể nhìn thấu dục niệm tối tăm trong nội tâm hắn. Bỗng nhiên kêu lên: “Anh!”
Hầu kết Tạ Ba khẽ động, ừng ực nuốt xuống.
Trình Dao Dao càng khẩn trương: “Nguy rồi, sao anh có thể nuốt vào? Nhanh phun ra ! Nhanh súc miệng đi!”
Trình Dao Dao gấp đến độ đẩy Tạ Ba, cô chỉ muốn Tạ Ba cứu mình, cũng không muốn để bản thân Tạ Ba góp vào!”
Tạ Ba lúc này mới ý thức được mình làm cái gì. Hắn cũng không dám nhìn Trình Dao Dao, quay người đến bờ suối, mãnh liệt giội mấy vốc nước lên mặt.
Nhìn Tạ Ba nằm sấp bên bờ suối, áo choàng ngắn bên trên tấm lưng rộng lớn đều bị mồ hôi ướt đẫm, Trình Dao Dao vừa cảm kích vừa áy náy, còn có chút phát sầu: “Anh súc miệng thì súc miệng, rửa mặt có tác dụng gì a!”
Tạ Ba thờ ơ, qua một hồi lâu mới quay lại, đôi mắt cũng không nhìn Trình Dao Dao.
Đôi bàn chân trắng nõn của Trình Dao Dao ngoan ngoãn để song song trên đồng cỏ, lo lắng nói với Tạ Ba: “Chân của tôi không có cảm giác, có phải độc rắn phát tác hay không?”
“… Cô là ngồi quá lâu.” Tiếng nói Tạ Ba khàn đến dọa người, vừa mở miệng liền phát giác, ảo não im lặng.
Trình Dao Dao xoa xoa mắt cá chân, lo lắng nhìn vết thương bên trên mu bàn chân, đã không còn chảy máu : « Độc rắn đều hút sạch rồi sao ? »
Tạ hiện tại không muốn nghe được lời này nhất, đỉnh đầu đều muốn toát ra khói. Trình Dao Dao còn từng tiếng truy vấn: “Tôi thật sự không sao chứ? Vết thương có thể thối rữa hay không ? Tôi không biết có bị cắt chân không ? »
« Sa…sa sạch rồi. » Lương tâm Tạ Ba bị những câu hỏi chân thật này quất từng roi, không có chỗ bỏ chạy.
Trình Dao Dao cực kỳ tiếc mạng, càng sợ lưu lại sẹo, nói: “Có phải bôi ít thuốc hay không? Có thể lưu lại sẹo không ? »
Vết thương nhỏ như vậy, cách một ngày liền khép lại. Chỉ có đại tiểu thư chưa từng chịu khổ chút nào mới có thể khóc trời đập đất, cho rằng trời sắp sụp. Bộ dáng yếu ớt của cô, hết lần này tới lần khác để mọi người không làm gì được.
Tạ Ba trái phải xem qua, đi đến dưới một thân cây hái được mấy lá bác hà dại, lật đi lật lại rửa sạch sẽ, thoa lên bên trên mu bàn chân của Trình Dao Dao. Sắc mặt Tạ Ba lạnh nhạt, nói nhảm cũng chững chạc đàng hoàng : « Đây là thứ chuyên giải độc rắn. »
Chất lỏng của lá bạc hà dại phát ra mùi hương lạnh lẽo, vết thương cũng lạnh buốt, dễ chịu rất nhiều, đầu ngón chân mượt mà của Trình Dao Dao vui sướng động, nhín khóc mỉm cười : « Thật sự hiệu quả, tôi tốt lên nhiều rồi ! »
Trong sách Tạ Ba thường thường lên núi hái thảo dược, rất tài giỏi, Trình Dao Dao lập tức yên lòng, quả nhiên cảm thấy chân mình có cảm giác.
Đại mỹ nhân yêu kiều ngồi trên đồng cỏ ngước nhìn mình, đáy mắt có sự tin cậy vô cùng. mắt trong veo như dòng suối, phản chiếu ra sự hổ thẹn, tối tăm của bản thân.
Tạ Ba hung hăng bóp lấy lòng bàn tay của mình, ép buộc mình dời mắt, nói : « Cô nghỉ ngơi một chút, không có việc gì. »
Trình Dao Dao ôm đầu gối, ngoan ngoãn ngồi không động chút nào. Tạ Ba cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, náo loạn nửa ngày, thần kinh căng cứng lúc này mới thư giãn.
Trình Dao Dao đột nhiên hỏi: “Quả dâu đâu?”
Tạ Ba không theo kịp mạch suy nghĩ của cô, giật mình.
Trình Dao Dao nói: “Tôi muốn ăn quả dâu. Anh mới vừa hái. »
Trình Dao Dao không còn nguy hiểm tính mạng, lại nghĩ tới ham muốn ăn uống. Tạ Ba vừa mới ngồi xuống : « … »
Trình Dao Dao chuẩn bị xong một cái giỏ chờ Tạ Ba bỏ vào, ai biết Tạ Ba cái gì cũng không nói, kéo ống quần đứng dậy đi xuống nước.
Cây dâu lớn kia không biết bao nhiêu tuổi rồi, cành lá um tùm, thân cây kết lại với nhau, nằm ngang ở trên nước. Tạ Ba thân cao, đứng trong nước đưa tay liền có thể hái dâu.
Cây dâu càng già quả càng ngọt, những quả dâu này kích thước lớn, màu sắc có đỏ nhạt, có đỏ đậm, giống như bảo thạch đỏ giấu trong lá cây. Xích lại gần có thể ngửi được hương vị chua ngọt thuộc về quả dâu. làm nước bọt của người ta tiết từ bên trong miệng ra.
Cây dâu này cách thôn xa, nếu không sớm đã rơi vào bên trong miệng của bọn trẻ con, cũng không còn nhiều như vậy.
Tay Tạ Ba vừa rộng vừa lớn, lúc hái dâu rất linh hoạt, không bao lâu liền hái được một nắm lớn, thuận tay giật mấy rễ cây cỏ tranh rửa sạch, dùng lá cây đệm lên đưa tới trước mặt Trình Dao Dao.
« Tôi rất lâu rồi chưa ăn quả dâu. » Trình Dao Dao cầm lấy một quả dâu, cười nhẹ nhàng đánh giá : « Quả dâu có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon, anh đã thử qua mứt dâu chưa ? »
Tạ Ba lắc đầu.
« Hôm nào tôi làm cho anh ăn. Ngô, rất ngọt ! » Quả dâu vừa cho vào miệng liền bắn tung tóe nước chua ngọt trong miệng, đầu lưỡi trước tiên nếm đến vị chua, lại dần dần nếm ra vị ngọt. Rễ cây cỏ tranh kia trắng nõn nà, nhai có nước ngọt ngọt, cũng ăn rất ngon.
Trình Dao Dao đưa từng quả vào miệng, Tạ Ba nửa ngồi ở gót chân cô, bưng lấy lá cây, kiên nhẫn chờ.
Ăn một hồi lâu, Trình Dao Dao mới phản ứng được, vụng trộm giương mắt nhìn Tạ Ba.
Tạ Ba mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ánh mắt chỉ để ý đến quả dâu đang dần ít đi trên lá cây, nhìn cũng không nhìn Trình Dao Dao một chút.
Trình Dao Dao quan sát cẩn thận một chút bờ môi Tạ Ba. Trên TV người hút độc rắn xong bờ môi sẽ tím đen lại, không thì sưng lên giống như miệng con vịt.
Còn tốt, môi Tạ Ba không dày không mỏng, hai bờ môi xinh đẹp vẫn là màu đỏ khỏe mạnh.
Ánh mắt Trình Dao Dao ngay thẳng ngây thơ, để cho người ta nghĩ coi nhẹ đều coi nhẹ không được. Bên tai Tạ Ba dần dần nóng bỏng, để quả dâu vào tay Trình Dao Dao, đứng lên nói : « Tôi đi làm việc cho xong. »
« Vậy còn tôi ! » Trình Dao Dao vội vàng đứng dậy đi theo, chân bị thương trống không giẫm trên mặt đất : « Chỗ này có rắn. »
Tạ Ba nhắm hai mắt lại, giọng nói lãnh đạm từ trước đến nay nhiều thêm một tia không thể làm gì : « Cô không sợ phơi nắng à ? »
Trình Dao Dao xoắn suýt giữa bị phơi đen với bị rắn cắn, chém đinh chặt sắt nói: “Tôi không sợ ! »
Tạ Ba tìm đem giày Trình Dao Dao tìm trở lại, đặt ở bên chân cô. Trình Dao Dao đem chân trái đi vào, chân phải bị thương đạp gót giày, kéo lê như đi dép, khập khiễng theo sát Tạ Ba về trong đất, một bộ dáng thân tàn nhưng vẫn kiên trì.
Vết thương rắn cắn nhỏ không đến mức què chân… Đầu lưỡi Tạ Ba lăn hai vòng, vẫn là nuốt xuống.
Còn nửa ruộng nữa Tạ Ba rất nhanh liền gieo xong hạt giống, mấy ngày nay nước mưa sung tíc, không cần tưới thêm nước.
Trình Dao Dao chống nạnh, lòng hăng hái vạn trượng vung tay lên: “Nhìn xem, tất cả chỗ hạt đậu này đều do tôi trồng!”
Tạ Ba dùng áo choàng ngắn lau vệt mồ hôi, nghe vậy nhìn về phía Trình Dao Dao.
« … » Trình Dao Dao chột dạ, lập tức đổi giọng: “Nhìn xem, tất cả chỗ hạt đậu này đều do chúng ta trồng! Mệt mỏi quá, chúng ta có thể về nhà rồi sao ? »
Trình Dao Dao nói, thu thập một đống bảo bối lên : Chưa ăn xong quả dâu, rễ cỏ tranh, còn có mấy hòn đá cuội xinh đẹp.
Tạ Ba nhặt xẻng sắt lên, đi về hướng luống bắp : « Còn 7 luống nữa. »
Bên trên mặt trời chói chang, mười mấy hàng ngô đồng loạt đón gió lắc lư, giống như chế giễu Trình Dao Dao ngây thơ.
Nói là làm việc, Trình Dao Dao cũng chỉ ngồi bên trong bóng râm của cây ngô ăn dâu mà thôi. Bên trên mu bàn chân của cô nước lá bạc hà bốc hơi, Trình Dao Dao đem lá bạc hà gạt ra, vết thương bên trên mu bàn chân đã bắt đầu khép lại dần, biến thành màu hồng.
Trình Dao Dao nhìn ánh ắng nóng bỏng, lại nhìn thân ảnh cao lớn đổ mồ hôi như mưa ở trong đất, thở sâu, dùng khăn tay bao lấy vết thương, mang giày xong, chạy đến bên người Tạ Ba.
Bả vai màu lúa mì của Tạ Ba mồ hôi nhấp nhô, đã ướt hết nửa người. Thấy Trình Dao Dao chủ động trở về, hơi kinh ngạc hỏi : « Chân không đau nữa ? »
« Còn có một chút. » Trình Dao Dao nghe xong liền xòe ra gậy tre.
Môi Tạ Ba giật giật, đối diện với đôi mắt mềm mại của Trình Dao Dao, nửa ngày phun ra một câu : « …Chịu đựng. »
« … » Chờ mong đầu gỗ Tạ Ba có thể an ủi mình ? Thật sự là phơi choáng đầu. Trình Dao Dao hầm hừ chạy đi, đem hạt đậu bắt đầu gieo hạt.
Không có thân hình cao lớn của Tạ Ba che chắn ánh mặt trời, Trình Dao Dao bị phơi đến não sôi trào, nhìn đồ vật gì đều có bóng chồng lên. Không đến một hồi, cô lại la hét chân mình đau, chạy vào bóng mát bên trong cây ngô.
Nhìn thấy Trình Dao Dao chạy về bên trong cây ngô, Tạ Ba mím chặt khóe môi, sinh ra một tia ảo não.
Ai ngờ Trình Dao Dao bỗng nhiên quay đầu, hướng hắn liều mạng ngoắc, cánh môi màu đỏ khoa trương làm khẩu hình : « Nhanh — qua — đây — »
Tạ Ba sững sờ, Trình Dao Dao lại gặp rắn rồi ? Hắn quơ lấy cái xẻng sải bước đi tới, bị Trình Dao Dao một phát bắt được, ghé vào lỗ tai hắn nói : « Nhỏ giọng một chút, con thỏ, có con thỏ ! »
Hơi thở của Trình Dao Dao như hoa lan, thổi tới bên trong tai Tạ Ba, bên tai Tạ Ba thoáng chốc nóng hổi, huyết dịch khắp người trào lên tìm không thấy lối ra, bắt lấy cổ tay Trình Dao Dao đẩy ra.
Trình Dao Dao nhất thời không đề phòng, bị hắn đẩy ngã trên đất : « Ôi ! »
Hai người náo ra động tĩnh, chỉ thấy một con thỏ rừng bụi bẩn cách đó không xa nhảy lên, nhanh chân nhảy mấy lần không thấy bóng dáng.
« Con thỏ chạy ! Con thỏ của tôi ! » Trình Dao Dao đau lòng nhìn con thỏ chạy mất tăm, con thỏ kia mập a!”
Vừa quay đầu, nhìn thấy Tạ Ba như khúc gỗ đứng ở nơi đó, thù mới hận cũ lập tức lật lên: “Đều tại anh, sao anh lại đẩy tôi! Tôi tốt bụng chỉ cho anh xem con thỏ…”
Tạ Ba thở ra một ngụm khí nỏng hổi, lấy lại tinh thần, thấy Trình Dao Dao tức giận quay lưng lại với mình, hiển nhiên vì con thỏ kia mà tức giận quá sức. Hắn thấp giọng nói: “Tôi… Ngày mai tôi bắt cho cô một con.”
“Ai muốn thỏ của anh, đi đi!” Trình Dao Dao đưa lưng về phía hắn, cái ót đều viết tức giận. So với con thỏ chạy, Tạ Ba vừa rồi đẩy cô mới khiến cô tức giận, càng nghĩ càng giận!
Tạ Ba nửa ngày không có lên tiếng, Trình Dao Dao vụng trộm quay đầu nhìn, hắn đã sớm đi! Trình Dao Dao càng tức giận hơn, tức giận mặt đều lớn hơn một vòng !
Bình luận truyện