Chương 2: Chạy theo thanh niên trí thức nhỏ
Trình Dao Dao giơ hai tay chờ.
Đợi một lát, người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ nhìn mình, sắc mặt kỳ quái, không có ý muốn cõng cô.
Cánh tay của cô giơ lên mỏi nhừ, cô tức giận nói: "Không phải anh muốn cõng tôi sao?"
Lông mày người đàn ông khẽ nhếch lên. Lông mày hắn rất cao, từ xa nhìn lại rất hung dữ.
Sức lực của Trình Dao Dao lập tức mất hết, nhưng cô vẫn phải giả vờ không phục trừng hắn, sau đó... sau đó sợ hãi dời mắt đi: "Tự anh nói muốn cõng tôi ..."
Giọng nói của người đàn ông lộ ra một chút gợn sóng: "Đầu cô bị hỏng rồi đúng không?"
"Đầu anh mới hỏng!" Trình Dao Dao ồn ào, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tức điên lên.
Mắt người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Trình đại tiểu thư chưa bao giờ phải chịu tủi thân như vậy, bình thường chỉ cần cô liếc nhìn đã có đầy đàn ông ra sức tranh nhau lấy lòng cô, người đàn ông trước mặt này thực sự là đầu gỗ, còn là đầu gỗ không có phong độ.
Nếu không phải bỗng nhiên cô bị ném tới địa phương kỳ quái này, cô sẽ để hắn chọc tức sao.
Trình Dao Dao ướt sũng ngồi dưới đất, dáng vẻ chật vật vẫn xinh đẹp giống như một bông hoa trái mùa nở trên mặt đất. Lúc này cô cúi thấp đầu lộ ra cái gáy trắng nõn, yếu ớt không chịu nổi.
Lương tâm người đàn ông trỗi dậy, một tay khiêng còn lợn rừng, một tay cầm ngược thanh đao, đưa chuôi đao tới trước mặt Trình Dao Dao: "Nắm lấy."
"Không cần anh, tự tôi có thể làm được!"
Tính tình Dao Dao cũng nổi lên, cô đẩy chuôi đao ra, sau đó cố gắng cởi dây thừng cuốn quanh eo. Nhưng dây thừng làm từ vải đay thô dày cộm ma sát vào tay Trình Dao Dao đau nhức, cô tháo nửa ngày vẫn không được mà nó càng quấn chặt hơn.
Người đàn ông lạnh lùng nói: "Đó là nút buộc móng heo, càng kéo càng chặt."
"...Nút buộc gì?" Trình Dao Dao nghi ngờ nói.
Trong mắt người đàn ông loé sáng, hắn kiên nhẫn giải đáp: "Nút buộc móng heo. Chính là thời điểm mổ heo, dùng nút thắt trói móng heo, heo mẹ hung dữ nhất cũng không giãy ra được."
"... Tôi giết anh! Anh dám nói tôi là heo!" Trình Dao Dao giận giữ can đảm hẳn lên, cô nắm cành cây khô bùn nhão trên mặt đất ném vào người đàn ông đang đứng bên cạnh.
...
Mưa to không có dấu hiệu dừng lại, sắc trời dần dần tối, đường núi trơn trượt khó đi. Mùi máu tươi của lợn rừng có thể dẫn tới một số loài động vật nào đó, bên trong bụi cây ven đường phát ra tiếng xột xoạt ẩn nấp nguy hiểm không biết trước.
Trên người Trình Dao Dao mặc áo choàng ngắn của người đàn ông, vẻ mặt cô đau khổ : « Anh buông tôi ra đi, tôi không ném anh nữa... Tôi sẽ không chạy, anh đi chậm một chút. Này ! »
Cô vừa đi vừa khóc lóc om sòm mãi, hai tay Trình Dao Dao buộc chặt bị người đàn ông nắm lảo đảo đi về phía trước.
Người đàn ông khiêng con lợn rừng đi như bay tiến thẳng về trước. Một bên chân Trình Dao Dao để trần khập khiễng đi ở phía sau, mỗi bước đi đều có nước bùn chảy vào trong giày, đế giày bám dính bùn đất, quần áo ướt đẫm dính sát lên người, lúc đi đường vô cùng tốn sức.
Cô dứt khoát đặt trọng lượng cả người lên trên sợi dây, người đàn ông đi đằng trước nắm chặt dây thừng kéo cô đi giống như đang dắt một con vật không nghe lời, lòng hắn cứng như sắt, mặc kệ Trình Dao Dao khóc lóc om sòm, làm nũng cũng không bị lay động.
Thỉnh thoảng người đàn ông sẽ quay đầu xác nhận Trình Dao Dao có theo kịp không, khi thấy hố nước sẽ kéo cô qua. Hai người đi dọc theo mấy con đường núi, vừa đi vừa nghỉ hơn nửa giờ mới ra khỏi rừng sâu, trước mắt rộng rãi sáng sủa.
Dưới núi là một mảnh lớn ruộng bậc thang đan xen nhau bao quanh thôn làng, trong thời tiết mưa to có thể thấy mơ hồ các căn nhà nông thôn có kiểu dáng ở thế kỷ trước, Trình Dao Dao có thể thấy khu kiến trúc thấp bé như vậy ở trong phim.
Đến gần chân núi, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu : « Trình Dao Dao — thanh niên trí thức Trình — »
Dưới chân núi xuất hiện một đoàn người, họ mặc quân lục hoặc quần áo màu xanh đậm, bên ngoài khoác áo mưa đội mũ rộng vành, nam nữ già trẻ đều có mặt, họ đang khua chiêng gõ trống tìm người.
Trình Dao Dao lộp bộp một tiếng, cô vừa mới tiêu hóa xong tất cả ký ức liền thấy một màn trước mắt này, hai thứ hợp lại như muốn nói rõ với cô : Cô xuyên vào quyển tiểu thuyết mới đọc hôm qua «Nhật ký mỹ thực dưỡng gia năm 60 » rồi.
Quyển sách này là em kế đưa cho Trình Dao Dao, nữ thanh niên trí thức trong sách trùng họ trùng tên với cô, hai người đều đẹp như nhau, đều ngang ngược, ngực to mà không có não, chuyện ngu xuẩn nào cũng làm được. Trọng điểm là kết cục cực kỳ thê thảm. Trình Dao Dao tức giận đánh giá 1 sao rồi mới đi ngủ.
Ai biết vừa mở mắt ra cô đã xuyên vào trong sách rồi!
Thấy nhóm người giơ lửa soi đèn pin đúng chuẩn người niên đại xưa, Trình Dao Dao xác định lần nữa: mình xuyên qua thật rồi !
Nhưng trong sách không miêu tả đoạn này. Trình Dao Dao nghiêng đầu nhìn đám người đi đến gần, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Người đàn ông thấy mọi người xuất hiện lập tức buông Trình Dao Dao ra. Hắn thấy cô đứng đấy ngẩn người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nét bi thương, vẻ mặt sợ hãi, rụt rè giống như động vật nhỏ rơi vào trong cạm bẫy.
Người đàn ông dừng một chút lập tức vứt cảm xúc dư thừa đi. Hắn đưa cô từ trong rừng sâu trở về rồi, chuyện còn lại không phải là việc hắn cần quản.
« Tôi... » Ánh mắt Trình Dao Dao hoảng hốt, cả người còn đắm chìm trong sự khiếp sợ to lớn.
Lúc ở thế kỷ 21, cô là đại tiểu thư vừa nhiều tiền vừa xinh đẹp, đột nhiên nhiên sau một đêm cô biến thành một thanh niên trí thức không có triển vọng ở trong một thôn làng nhỏ năm 1970, cho dù là ai cũng không chịu được sự chênh lệch lớn như này.
Đôi mắt hoa đào kia mông lung như sương mù, lúc nhìn người giống như mang theo cái móc. Người đàn ông đảo mắt tránh đi nhưng lại bị đôi chân của cô hấp dẫn.
Một bên chân của Trình Dao Dao không đi giày để trần trắng nõn giống như bạch ngọc điêu khắc mà thành, lúc này trên mu bàn chân dính một chút bùn đất, còn có vết thương.
Ánh mắt người đàn ông ảm đạm, gắn trầm giọng nói : "Vừa rồi cô để chân trần đi một đoạn đường núi lớn ?"
Trình Dao Dao không nghe rõ lời hắn nói, cô chỉ cảm thấy trên lưng bị xiết chặt, cả người bị nhấc lên vượt qua một vũng nước lớn, một lần nữa đứng dưới đất.
Người đàn ông vừa chạm vào cô, ký ức lại liên tiếp tràn vào trong đầu.
Hắn là một khí kích động kịch bản ! Trong lòng Trình Dao Dao hơi động, cô vội vàng nắm chặt cánh tay của người đàn ông, trong đầu đầy hình ảnh điên cuồng, Trình Dao Dao nắm chặt cô hội xem các ký ức bên trong đầu.
Người đàn ông : « ... »
Trình Dao Dao nhìn thấy rất nhiều chuyện không có trong kịch bản. Nguyên chủ không chịu được hoàn cảnh nông thôn gian khổ, làm việc vất vả nên chạy trốn mấy lần, sau đó lại bị bắt về. Hôm nay là lần thứ ba cô trốn đi, trong núi bị lạc đường. Đám người dưới núi này đến tìm cô.
Đám người dưới núi đến gần thì thấy một màn trước mắt này.
Bọn ngọ vội vàng chạy đến lập tức thấy người đẹp Trình Dao Dao cao ngạo dầm mưa ướt sũng, quần áo không chỉnh tề, cô còn đang khoác áo choàng ngắn của đàn ông, trong tay nắm thật chặt cánh tay người đàn ông không thả.
Đám người trông thấy một màn này đều sửng sốt, sắc mặt thanh niên cầm đầu phức tạp thốt ra : « Sao hai người lại ở cùng một chỗ ? »
Trình Dao Dao buông tay ra, cô oán giận: "Liên quan gì tới anh!"
Nam thanh niên đột nhiên bị oán giận, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời lộ ra vẻ mặt nghẹn họng trân trối nhìn ngu không chịu được. Hắn lập tức biết mình thất thố, mặt đen lại không lên tiếng.
Cũng may lực chú ý của mọi người lúc này đều để ý tới người Trình Dao Dao, không ai chú ý tới hắn.
Trình Dao Dao lườm hắn một cái, người thứ hai lập tức tới cửa.
Một cô gái nhỏ nhắn đi ra từ trong đám người chạy tới trước mặt Trình Dao Dao khóc nói : « Chị Dao Dao ! Chị không có việc gì thì tốt rồi. Đại đội trưởng nói trên núi có sói, em rất sợ chị sẽ xảy ra chuyện ! »
Trong khoảnh khắc bị cô ấy giữ chặt, mắt Trình Dao Dao lóe lên một tia chán ghét.
Bây giờ Trình Dao Dao đã tiếp nhận đủ ký ức của nguyên chủ. Cô gái trước mặt này tên là Trình Nặc Nặc, là em kế cùng cha khác mẹ, cô ta có khuôn mặt giống hệt người em kế của cô ! Ngay cả tính tình cũng giống vậy.
Nguyên chủ và Trình Dao Dao giống nhau, đều rất ghét em kế, nhưng tính tình nguyên chủ kỳ quái, cô luôn bị em kế dắt mũi, chịu thiệt cũng không tự biết, ngay cả thanh niên trí thức là thanh mai trúc mã Thẩm Yến đều trở thành đầy tớ núp dưới váy Trình Nặc Nặc.
Bởi vì Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc cùng nhau xuống nông thôn, nguyên chủ bị kích thích muốn sống muốn chết bỏ qua chức vị ở trong thành phố người khác cầu còn không được chạy theo xuống nông thôn. Thời gian xuống nông thôn gian khổ cỡ nào, ngay cả cơm đều ăn không đủ no không nói, lao động chân tay cường độ lớn. Thân thể nguyên chủ yếu ớt, sao có thể chịu nổi cuộc sống khổ cực như này, cô bị hù dọa chạy trốn hai lần liên tiếp nhưng vẫn bị bắt về hai lần.
Lần này lại bị bắt, lập tức sẽ bị xử công khai.
Mà hôm nay nguyên chủ lên kế hoạch chạy trốn cũng do Trình Nặc Nặc vô tình hay cố ý chỉ dẫn mà phát sinh.
« Chị, chị thấy thế nào ? » Trình Nặc Nặc bị động tác của Trình Dao Dao làm giật mình, cẩn thận nhìn cô.
Thẩm Yến cao lớn cũng đi lên phía trước, hắn không đồng ý nhìn Trình Dao Dao : « Nặc Nặc quan tâm cô, thái độ của cô kiểu gì vậy ? »
Trình Nặc Nặc hiểu chuyện nói : « Không sao, chị ở trong núi dầm mưa, bị doạ sợ nên mới như vậy. »
Nặc Nặc hiểu chuyện và thiện lương như vậy mới luôn bị Trình Dao Dao bắt nạt. Trong mắt Thẩm Yến trong đau lòng.
Trình Dao Dao nói : « Cô ấy không ngại, liên quan gì đến anh. Anh và cô ấy có quan hệ gì? »
Thẩm Yến : « ... »
Thẩm Yến cũng là con ông cháu cha, đẹp trai, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người vây quanh. Trình Dao Dao mặc dù là nữ thần của nhóm nam thanh niên trí thức nhưng cũng quấn chặt lấy hắn, không tiếc từ bỏ công việc tốt trong thành phố đuổi tới nơi hẻo lánh này.
Cho dù Thẩm Yến rất ghét Trình Dao Dao quấn chặt, nhưng cũng hưởng thụ loại hư vinh này. Bây giờ Trình Dao Dao ở ngay trước mặt mọi người không khách khí với hắn chả khác gì muốn kéo da mặt của hắn xuống.
Mắt thấy sắc mặt Thẩm Yến khó coi chảy ra nước, Trình Nặc Nặc vội nói : «Chị, chị đừng tức giận, đều do em không tốt. Chị ở trong núi đợi lâu như vậy không gặp nguy hiểm gì chứ ? Sao chị tìm được đường về ? Sao quần áo trên người chị lại có máu vậy ? »
Trình Nặc Nặc giật mình thu hút lực chú ý của mọi người trở về trên người Trình Dao Dao. Cô làm cho mọi người suy nghĩ thêm: Trình Dao Dao chờ ở trong núi một ngày, bây giờ xuống núi với người đàn ông khác, còn mặc áo đàn ông...
Lúc này Trình Dao Dao mới phát hiện cô vẫn mặc áo choàng ngắn của người đàn ông. Cô quay đầu nhìn bên cạnh, người đàn ông đó đã khiêng lợn rừng đi về phía đầu cầu.
Trình Nặc Nặc nheo mắt nhìn nét mặt của cô, cẩn thận hỏi : « Chị Dao Dao, người đàn ông đưa chị xuống núi là ai vậy ? »
Trình Dao Dao cũng không biết. Nguyên chủ mới đến thì này được 3 tháng, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông kia.
Thấy Trình Dao Dao không lên tiếng, đại đội trưởng uy nghiêm nói : "Thanh niên trí thức Trình, đây là lần thứ ba cô chạy trốn ! Còn làm hại toàn thôn đi tìm cô, cô có biết phía sau núi có sói hoang không hả? Nhỡ cô xảy ra chuyện gì, đại đội chúng ta làm sao nói với tổ chức bên trên đây ?"
Trình Dao Dao còn chưa mở miệng, Trình Nặc Nặc đã cướp lời cầu tình : « Chị Dao Dao nhất thời hồ đồ mới chạy trốn. Đại đội trưởng, bác đừng báo cáo với bên trên, cháu cầu xin bác ! »
« Trình Nặc Nặc, cô cũng đừng phí công cầu tình, người ta cũng không phải trốn lần đầu tiên. » Một nữ thanh niên trí thức tết bím tóc lớn cười lạnh nói.
Trình Nặc Nặc lôi kéo tay Trình Dao Dao bao che khuyết điểm nói : « Chị Dao Dao sẽ không chạy nữa đâu, em cam đoan thay chị ấy ! »
Trình Dao Dao cười lạnh. Cô còn chưa nói câu nào đâu, Trình Nặc Nặc đã giội nước bẩn lên, lời nói tốt xấu gì cũng được cô ta nói ra hết.
Trình Dao Dao tranh đấu với em kế từ nhỏ đến lớn, trước mặt cha giở trò thủ đoạn, nói về diễn, Trình đại tiểu thư cô sợ ai chứ?
Trình Dao Dao thở sâu nhìn biểu hiện lo lắng của Trình Nặc Nặc, bỗng nhiên cô khóc thành tiếng.
Tác giả có điều muốn nói :
Anh Tạ Tam yêu quý mổ heo người thiết không ngã.
Dao Dao : Anh sẽ hối hận !
Anh Tạ Tam là khí kích động kịch bản, đụng nhiều chút sẽ có kinh hỉ rơi xuống.
Bình luận truyện