Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Chương 102: Ngày Hôm Nay Ta Tới Lãnh Giáo Kỹ Thuật Đao Công
- Trừng cái gì mà trừng, ngươi còn không phục sao? Chưa thấy qua kẻ có tiền sao?
Tiễn Bảo nhìn thấy hắn ngồi xổm dưới mặt đất chẳng khác gì ăn mày xin cơm, nội tâm liền không vui, áo vung khoác da chồn lên, lạnh lùng mắng.
Tống Đào không nói gì, hắn biết dây dưa với kẻ này chỉ kéo thấp trí thông minh của mình xuống, người này lấy dũng khí ở đâu ra mà dám kiêu ngạo trước mặt hắn? Mặc dù hắn hiện tại vô cùng lôi thôi… Thế nhưng, hắn chính là một vị Lục Phẩm Chiến Hoàng đấy!
Đầu bếp trung niên sau lưng Tiễn Bảo cũng ghét bỏ nhìn sang Tống Đào, hắn khoác tay nói:
- Quả nhiên chỉ là tiểu điếm mở trước hẻm nhỏ, lượng người đi còn ít như vậy, lại có những tên ăn mày bẩn thỉu vây quanh, làm cho khách nhân không có hứng thú ăn cơm.
- Triệu sư phụ, nếu ngươi lần này có thể lấy lại danh dự cho Phụng Tiên Lâu, khi trở về ta sẽ tăng cho ngươi một ngàn kim tệ tiền lương, cam đoan sẽ giúp ngươi vượt qua tiết xuân tiêu thỏa mãn!
Tiễn Bảo nhìn Triệu sư phụ, khẽ cười, Triệu sư phụ chính là đầu bếp có kỹ thuật xắt rau lợi hại nhất Phụng Tiên lâu của hắn.
Mùi vị của Hắc Tâm tiểu điếm, Tiễn Bảo biết ở Phụng Tiên Lâu không có người nào so sánh được, dù hắn chưa ăn qua, nhưng có thể được lão Hoàng Đế thừa nhận, không hề nghi ngờ tuyệt đối có trình độ vượt qua Thiêu Hoa Áp của Phụng Tiên Lâu, nếu muốn từ mùi vị giết chết Hắc Tâm Tiểu Điếm, độ khó quá lớn.
Mỹ vị không cách nào giết chết Hắc Tâm Tiểu Điếm, không thể làm gì khác hơn giải quyết nó từ kỹ thuật xắt rau, cho nên Tiễn Bảo mới mang theo đầu bếp có kỹ thuật xắt rau mạnh nhất Phụng Tiên Lâu đến.
Một ngàn kim tệ tiền lương! Đôi mắt Triệu sư phụ sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười tươi như chưa từng được cười, một ngàn kim tệ đối với hắn mà nói chính là cơn số trên trời, hắn tân tân khổ khổ làm một năm cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.
- Không có vấn đề gì, lão bản, cứ bao lên người Lão Triệu ta, ta nhất định sẽ dùng kỹ thuật xắt rau gọt mặt mũi của tiểu điếm này! Sẽ làm cho bọn chúng biết thế nào là đầu bếp chân chính!
Triệu sư phụ vỗ ngực, lời thề son sắt nói.
- Ừ, ta xem trọng ngươi.
Tiễn Bảo cười nói.
Về sau hai người đều ghét bỏ nhìn sang Tống Đào, dự định đi vào trong hẽm nhỏ.
Nhưng bọn họ không thèm để ý Tống Đào, Tống Đào lại nhìn bọn họ đầy khó chịu, ở Hắc Tâm tiểu điếm, bởi vì con Chí Tôn cẩu kia, Tống Đào cảm giác mình vô cùng uất ức, đi ra tiểu điếm, lại có hai gia hỏa không ai biết xem thường, còn trào phúng hắn là ăn mày hôi thối?
Ngươi nhìn thấy có Lục Phẩm Chiến Hoàng nào đi ăn xin hay chưa?
Tiễn Bảo cảm giác một bàn tay đặt lên vai của mình, hắn sửng sờ, sau đó hắn cảm giác toàn thân bị khí thế mạnh mẽ đè nén không thể động đậy được.
- Khốn kiếp! Tên ăn mày ngươi muốn làm gì? Giẫm lên mặt mũi đúng không? Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!
Triệu sư phụ vừa nhìn thấy Tống Đào vỗ tay lên vai Tiễn Bảo, hắn lập tức la lên, sau đó vươn tay bắt lấy Tống Đào.
Thân thể Tống Đào run lên, chân khí bộc phát trong nháy mắt, cũng đánh tan tuyết đọng trên thân thể, sợi tóc tung bay dưới chân khí, đôi mắt sắc bén như đao, xiêm y bay phất phới.
Triệu sư phụ vừa vươn tay ra đã dừng lại, thân thể run run, khốn kiếp... ăn mày hôi thối biến thành tu sĩ trong nháy mắt?
Tống Đào mở to mắt nhìn, hắn quát Triệu sư phụ một tiếng:
- Cút!
Âm thanh vang lên như sấm, chẳng khác gì tiếng vạn mã bôn đằng.
Triệu sư phụ không ngừng lùi về sau vài bước, hai chân đang run rẩy, uy thế này... Thật đáng sợ.
Mặc dù Triệu sư phụ có tu vi, thế nhưng hắn chỉ là Nhị Phẩm Chiến Sư, đối mặt với uy áp đáng sợ của Lục Phẩm Chiến Hoàng, hắn suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất.
Tiễn Bảo xem như trấn định, dù sao hắn cũng là người va chạm xã hội, cho nên biểu hiện không tệ như Triệu sư phụ.
- Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm đại nhân, là tiểu nhân sai lầm, tại hạ là lão bản Phụng Tiên lầu, tại hạ nguyện ý mở một bàn mỹ thực để bày tỏ áy náy với địa nhân! Xin đại nhân bớt giận...
Tiễn Bảo run rẩy nói ra.
Tống Đào vốn dự định một tát đập chết hai người này,
Thế nhưng nghe Tiễn Bảo nói mình là lão bản Phụng Tiên Lâu, động tay hơi dừng lại, sau đó chân khí biến mất.
Nếu là người Phụng Tiên Lâu... Vậy thì thôi.
- Hừ, nếu như không phải xem ngươi là người Phụng Tiên Lâu, hôm nay lão tử đã đập chết các ngươi!
Tống Đào lạnh lùng nói, chân khí trên người từ từ rút đi, hắn khôi phục dáng dấp không thèm bận tâm, nói:
- Ta nghe các ngươi nói, các ngươi muốn đi khiêu chiến Bộ lão bản của Hắc Tâm Tiểu Điếm đúng không?
Tiễn Bảo sững sờ, gật đầu liên tục:
- Đúng đúng! Chúng ta muốn đi khiêu chiến Bộ lão bản... Thế nhưng, nếu như đại nhân không cho phép, chúng ta bây giờ sẽ quay đầu trở về.
Dù Triệu sư phụ không nỡ một ngàn kim tệ, thế nhưng nghĩ lại, một ngàn kim tệ và tánh mạng của mình chỉ là món tiền nhỏ, cho nên hắn không ngừng gật đầu.
- Trở về làm cái gì? Đấu đi! Phải đấu! Hơn nữa còn phải thực hiện đấu ở bên ngoài!
Đôi mắt Tống Đào xoay chuyển, cười lạnh nói một tiếng.
Tiễn Bảo và Triệu sư phụ đều sững sờ, hai người liếc mắt nhìn nhau, thì ra ăn mày hôi thối... Oh, vị đại nhân này không phải là người của Hắc Tâm tiểu điếm?
- Các ngươi không phải muốn đi đấu Đao công với Bộ lão bản hay sao? Địa điểm tranh tài là hẽm nhỏ này, chẳng phải làm như vậy mới công bằng hay sao?
Tống Đào nói.
Chuyện này... Có cái gì khác biệt sao? Vị đại nhân này, so đấu kỹ thuật xắt rau trong gió tuyết không phải là việc tốt, Triệu sư phụ oán thầm trong lòng.
- Ta bảo ngươi làm thế nào thì ngươi phải làm thế nào, ngươi có ý kiến hay sao?
Đôi mắt Tống Đào nhìn sang Triệu sư phụ, lạnh lùng nói, hắn không dám làm càn trong tiểu điếm, bởi vì người ta có Chí Tôn cẩu, nhưng hai con kiến hôi các ngươi còn dám trang bức trước mặt ta hay sao?
Tiễn Bảo bất đắc dĩ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đáp lại chủ ý của Tống Đào, về sau hai người dưới ánh mắt của Tống Đào, tất cả đều đi vào Bộ Phương Tiểu Điếm.
Tống Đào quả thực hài lòng với trí tuệ của mình, nói:
- Ha ha, ở trong tiểu điếm không có cách nào hạ thủ, thế nhưng vừa ra khỏi cửa, nơi này có nhiều đường đi như vậy cho dù Chí Tôn cẩu xuất thủ, mình cũng có thể chạy thoát! Lại có thể bắt đi hai tiểu tử kia.
Tiễn Bảo xoa xoa bàn tay, hắn lập tức bước vào Bộ Phương tiểu điếm, vừa vào trong điếm, dường như thế giới đã ấm áp hơn, bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong điếm như xuân về hoa nở.
Mùi thơm đậm đà lưu động trong tiểu điểm, hương vị canh cá, mùi thịt thuần hậu, Tiễn Bảo lập tức bị mùi thơm hấp dẫn, hắn nuốt nước miếng, quả nhiên... Mùi này cũng chỉ có Thiêu Hoa Áp của Phụng Tiên lầu mới có thể so sánh.
Triệu sư phụ cũng là đầu bếp, hắn vừa ngủi mùi thức ăn liền biết được, nếu hôm nay so đấu thức ăn, hắn sẽ bại, bại không có chút sức đánh trả chút nào, trình độ hai người chênh lệch quá lớn.
- Hử? Là ngươi sao? Muốn ăn chút gì?
Bộ Phương nhận ra Tiễn Bảo, lần trước hắn vừa mới đi Phụng Tiên lầu của người ta bới móc, từ lầu một bới móc đến lầu ba, cũng phê bình người ta thậm tệ, cho nên cũng không xa lạ gì với lão bản.
Hắn thật không ngờ Tiễn Bảo lại đến tiểu điếm của hắn...
- Bộ lão bản hẳn còn nhớ lúc tại hạ đi, lúc đầu Bộ lão bản đánh giá Phụng Tiên Lâu giúp tại hạ nhận được lợi ích không nhỏ, rất nhiều món ăn đã có mùi vị tốt hơn lúc trước, thế nhưng ngươi thường nói lễ thượng vãng lai... Hôm nay tại hạ mang theo đại trì đệ nhất Phụng Tiên Lâu đến đây lãnh giáo.
Tiễn Bảo nói những lời rất đường hoàng, nhưng kỳ thật đã biểu đạt một ý tứ, hôm nay ta đến trả thù, ngươi gây sự với ta, ta muốn tìm trở về, nếu không... Mất mặt!
- Lảnh giáo?
Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn Tiễn Bảo, thuận tiện liếc mắt nhìn Triệu sư phụ sau lưng Tiễn Bảo, khóe miệng của hắn cong lên, nói:
- Nếu như so đấu trình độ nấu ăn của đầu bếp, ta không chấp nhận lảnh giáo, bởi vì các ngươi không có tư cách.
- Không có tư cách...
Sắc mặt Triệu sư phụ biến thành hung ác, nhưng hắn lại bất lực phản bác, không khí tràn ngập mùi thơm đã đánh tan tất cả dũng khí của hắn.
Nhưng so sánh với Triệu sư phụ đang tự bế, Tiễn Bảo thản nhiên hơn nhiều, hắn nhìn tiểu điếm một vòng, nhếch miệng cười nói:
- Bộ lão bản, ta không lảnh giáo trình độ nấu ăn, hôm nay ta tới... Tới lãnh giáo kỹ thuật Đao công!
Triệu sư phụ chấn động, về sau ngạo nghễ ngẩng đầu, cao ngạo nói:
- Không sai! Ngày hôm nay lảnh giáo chính là kỹ thuật xắt rau của Bộ lão bản!
Tiễn Bảo nhìn thấy hắn ngồi xổm dưới mặt đất chẳng khác gì ăn mày xin cơm, nội tâm liền không vui, áo vung khoác da chồn lên, lạnh lùng mắng.
Tống Đào không nói gì, hắn biết dây dưa với kẻ này chỉ kéo thấp trí thông minh của mình xuống, người này lấy dũng khí ở đâu ra mà dám kiêu ngạo trước mặt hắn? Mặc dù hắn hiện tại vô cùng lôi thôi… Thế nhưng, hắn chính là một vị Lục Phẩm Chiến Hoàng đấy!
Đầu bếp trung niên sau lưng Tiễn Bảo cũng ghét bỏ nhìn sang Tống Đào, hắn khoác tay nói:
- Quả nhiên chỉ là tiểu điếm mở trước hẻm nhỏ, lượng người đi còn ít như vậy, lại có những tên ăn mày bẩn thỉu vây quanh, làm cho khách nhân không có hứng thú ăn cơm.
- Triệu sư phụ, nếu ngươi lần này có thể lấy lại danh dự cho Phụng Tiên Lâu, khi trở về ta sẽ tăng cho ngươi một ngàn kim tệ tiền lương, cam đoan sẽ giúp ngươi vượt qua tiết xuân tiêu thỏa mãn!
Tiễn Bảo nhìn Triệu sư phụ, khẽ cười, Triệu sư phụ chính là đầu bếp có kỹ thuật xắt rau lợi hại nhất Phụng Tiên lâu của hắn.
Mùi vị của Hắc Tâm tiểu điếm, Tiễn Bảo biết ở Phụng Tiên Lâu không có người nào so sánh được, dù hắn chưa ăn qua, nhưng có thể được lão Hoàng Đế thừa nhận, không hề nghi ngờ tuyệt đối có trình độ vượt qua Thiêu Hoa Áp của Phụng Tiên Lâu, nếu muốn từ mùi vị giết chết Hắc Tâm Tiểu Điếm, độ khó quá lớn.
Mỹ vị không cách nào giết chết Hắc Tâm Tiểu Điếm, không thể làm gì khác hơn giải quyết nó từ kỹ thuật xắt rau, cho nên Tiễn Bảo mới mang theo đầu bếp có kỹ thuật xắt rau mạnh nhất Phụng Tiên Lâu đến.
Một ngàn kim tệ tiền lương! Đôi mắt Triệu sư phụ sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười tươi như chưa từng được cười, một ngàn kim tệ đối với hắn mà nói chính là cơn số trên trời, hắn tân tân khổ khổ làm một năm cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.
- Không có vấn đề gì, lão bản, cứ bao lên người Lão Triệu ta, ta nhất định sẽ dùng kỹ thuật xắt rau gọt mặt mũi của tiểu điếm này! Sẽ làm cho bọn chúng biết thế nào là đầu bếp chân chính!
Triệu sư phụ vỗ ngực, lời thề son sắt nói.
- Ừ, ta xem trọng ngươi.
Tiễn Bảo cười nói.
Về sau hai người đều ghét bỏ nhìn sang Tống Đào, dự định đi vào trong hẽm nhỏ.
Nhưng bọn họ không thèm để ý Tống Đào, Tống Đào lại nhìn bọn họ đầy khó chịu, ở Hắc Tâm tiểu điếm, bởi vì con Chí Tôn cẩu kia, Tống Đào cảm giác mình vô cùng uất ức, đi ra tiểu điếm, lại có hai gia hỏa không ai biết xem thường, còn trào phúng hắn là ăn mày hôi thối?
Ngươi nhìn thấy có Lục Phẩm Chiến Hoàng nào đi ăn xin hay chưa?
Tiễn Bảo cảm giác một bàn tay đặt lên vai của mình, hắn sửng sờ, sau đó hắn cảm giác toàn thân bị khí thế mạnh mẽ đè nén không thể động đậy được.
- Khốn kiếp! Tên ăn mày ngươi muốn làm gì? Giẫm lên mặt mũi đúng không? Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!
Triệu sư phụ vừa nhìn thấy Tống Đào vỗ tay lên vai Tiễn Bảo, hắn lập tức la lên, sau đó vươn tay bắt lấy Tống Đào.
Thân thể Tống Đào run lên, chân khí bộc phát trong nháy mắt, cũng đánh tan tuyết đọng trên thân thể, sợi tóc tung bay dưới chân khí, đôi mắt sắc bén như đao, xiêm y bay phất phới.
Triệu sư phụ vừa vươn tay ra đã dừng lại, thân thể run run, khốn kiếp... ăn mày hôi thối biến thành tu sĩ trong nháy mắt?
Tống Đào mở to mắt nhìn, hắn quát Triệu sư phụ một tiếng:
- Cút!
Âm thanh vang lên như sấm, chẳng khác gì tiếng vạn mã bôn đằng.
Triệu sư phụ không ngừng lùi về sau vài bước, hai chân đang run rẩy, uy thế này... Thật đáng sợ.
Mặc dù Triệu sư phụ có tu vi, thế nhưng hắn chỉ là Nhị Phẩm Chiến Sư, đối mặt với uy áp đáng sợ của Lục Phẩm Chiến Hoàng, hắn suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất.
Tiễn Bảo xem như trấn định, dù sao hắn cũng là người va chạm xã hội, cho nên biểu hiện không tệ như Triệu sư phụ.
- Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm đại nhân, là tiểu nhân sai lầm, tại hạ là lão bản Phụng Tiên lầu, tại hạ nguyện ý mở một bàn mỹ thực để bày tỏ áy náy với địa nhân! Xin đại nhân bớt giận...
Tiễn Bảo run rẩy nói ra.
Tống Đào vốn dự định một tát đập chết hai người này,
Thế nhưng nghe Tiễn Bảo nói mình là lão bản Phụng Tiên Lâu, động tay hơi dừng lại, sau đó chân khí biến mất.
Nếu là người Phụng Tiên Lâu... Vậy thì thôi.
- Hừ, nếu như không phải xem ngươi là người Phụng Tiên Lâu, hôm nay lão tử đã đập chết các ngươi!
Tống Đào lạnh lùng nói, chân khí trên người từ từ rút đi, hắn khôi phục dáng dấp không thèm bận tâm, nói:
- Ta nghe các ngươi nói, các ngươi muốn đi khiêu chiến Bộ lão bản của Hắc Tâm Tiểu Điếm đúng không?
Tiễn Bảo sững sờ, gật đầu liên tục:
- Đúng đúng! Chúng ta muốn đi khiêu chiến Bộ lão bản... Thế nhưng, nếu như đại nhân không cho phép, chúng ta bây giờ sẽ quay đầu trở về.
Dù Triệu sư phụ không nỡ một ngàn kim tệ, thế nhưng nghĩ lại, một ngàn kim tệ và tánh mạng của mình chỉ là món tiền nhỏ, cho nên hắn không ngừng gật đầu.
- Trở về làm cái gì? Đấu đi! Phải đấu! Hơn nữa còn phải thực hiện đấu ở bên ngoài!
Đôi mắt Tống Đào xoay chuyển, cười lạnh nói một tiếng.
Tiễn Bảo và Triệu sư phụ đều sững sờ, hai người liếc mắt nhìn nhau, thì ra ăn mày hôi thối... Oh, vị đại nhân này không phải là người của Hắc Tâm tiểu điếm?
- Các ngươi không phải muốn đi đấu Đao công với Bộ lão bản hay sao? Địa điểm tranh tài là hẽm nhỏ này, chẳng phải làm như vậy mới công bằng hay sao?
Tống Đào nói.
Chuyện này... Có cái gì khác biệt sao? Vị đại nhân này, so đấu kỹ thuật xắt rau trong gió tuyết không phải là việc tốt, Triệu sư phụ oán thầm trong lòng.
- Ta bảo ngươi làm thế nào thì ngươi phải làm thế nào, ngươi có ý kiến hay sao?
Đôi mắt Tống Đào nhìn sang Triệu sư phụ, lạnh lùng nói, hắn không dám làm càn trong tiểu điếm, bởi vì người ta có Chí Tôn cẩu, nhưng hai con kiến hôi các ngươi còn dám trang bức trước mặt ta hay sao?
Tiễn Bảo bất đắc dĩ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đáp lại chủ ý của Tống Đào, về sau hai người dưới ánh mắt của Tống Đào, tất cả đều đi vào Bộ Phương Tiểu Điếm.
Tống Đào quả thực hài lòng với trí tuệ của mình, nói:
- Ha ha, ở trong tiểu điếm không có cách nào hạ thủ, thế nhưng vừa ra khỏi cửa, nơi này có nhiều đường đi như vậy cho dù Chí Tôn cẩu xuất thủ, mình cũng có thể chạy thoát! Lại có thể bắt đi hai tiểu tử kia.
Tiễn Bảo xoa xoa bàn tay, hắn lập tức bước vào Bộ Phương tiểu điếm, vừa vào trong điếm, dường như thế giới đã ấm áp hơn, bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong điếm như xuân về hoa nở.
Mùi thơm đậm đà lưu động trong tiểu điểm, hương vị canh cá, mùi thịt thuần hậu, Tiễn Bảo lập tức bị mùi thơm hấp dẫn, hắn nuốt nước miếng, quả nhiên... Mùi này cũng chỉ có Thiêu Hoa Áp của Phụng Tiên lầu mới có thể so sánh.
Triệu sư phụ cũng là đầu bếp, hắn vừa ngủi mùi thức ăn liền biết được, nếu hôm nay so đấu thức ăn, hắn sẽ bại, bại không có chút sức đánh trả chút nào, trình độ hai người chênh lệch quá lớn.
- Hử? Là ngươi sao? Muốn ăn chút gì?
Bộ Phương nhận ra Tiễn Bảo, lần trước hắn vừa mới đi Phụng Tiên lầu của người ta bới móc, từ lầu một bới móc đến lầu ba, cũng phê bình người ta thậm tệ, cho nên cũng không xa lạ gì với lão bản.
Hắn thật không ngờ Tiễn Bảo lại đến tiểu điếm của hắn...
- Bộ lão bản hẳn còn nhớ lúc tại hạ đi, lúc đầu Bộ lão bản đánh giá Phụng Tiên Lâu giúp tại hạ nhận được lợi ích không nhỏ, rất nhiều món ăn đã có mùi vị tốt hơn lúc trước, thế nhưng ngươi thường nói lễ thượng vãng lai... Hôm nay tại hạ mang theo đại trì đệ nhất Phụng Tiên Lâu đến đây lãnh giáo.
Tiễn Bảo nói những lời rất đường hoàng, nhưng kỳ thật đã biểu đạt một ý tứ, hôm nay ta đến trả thù, ngươi gây sự với ta, ta muốn tìm trở về, nếu không... Mất mặt!
- Lảnh giáo?
Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn Tiễn Bảo, thuận tiện liếc mắt nhìn Triệu sư phụ sau lưng Tiễn Bảo, khóe miệng của hắn cong lên, nói:
- Nếu như so đấu trình độ nấu ăn của đầu bếp, ta không chấp nhận lảnh giáo, bởi vì các ngươi không có tư cách.
- Không có tư cách...
Sắc mặt Triệu sư phụ biến thành hung ác, nhưng hắn lại bất lực phản bác, không khí tràn ngập mùi thơm đã đánh tan tất cả dũng khí của hắn.
Nhưng so sánh với Triệu sư phụ đang tự bế, Tiễn Bảo thản nhiên hơn nhiều, hắn nhìn tiểu điếm một vòng, nhếch miệng cười nói:
- Bộ lão bản, ta không lảnh giáo trình độ nấu ăn, hôm nay ta tới... Tới lãnh giáo kỹ thuật Đao công!
Triệu sư phụ chấn động, về sau ngạo nghễ ngẩng đầu, cao ngạo nói:
- Không sai! Ngày hôm nay lảnh giáo chính là kỹ thuật xắt rau của Bộ lão bản!
Bình luận truyện