Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 11: Vì sao ngươi không sợ?



Dựa theo phân cấp thực lực trên Tiềm Long Đại Lục, cấp một là tu vi thấp nhất của Chiến Sĩ, tu vi này ở Đế Đô căn bản lật không được chút bọt sóng nào.

Điều khiến Bộ Phương nghi ngờ chính là hắn lại có chân khí?

Không lẽ do hắn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống? Nhưng hắn nhớ, hắn chỉ được thưởng một mảnh nhỏ của trang phục thần bếp và phiên bản nâng cấp của cơm chiên trứng thôi mà, không hề đề cập đến chân khí. 

- Hệ thống, có phải chỉ hoàn thành nhiệm vụ, là có thể thu được chân khí, đề thăng thực lực?

Bộ Phương tò mò hỏi.

Tiếng hệ thống nghiêm túc trả lời: 

“Chân khí kí chủ được bao nhiêu tỉ lệ thuận với số Nguyên Tinh kí chủ kiếm được, sau khi kí chủ hoàn thành giao dịch chỉ định, lấy được Nguyên Tinh, hệ thống sẽ dựa theo tỉ lệ nhất định, tự động chuyển hóa thành chân khí cho kí chủ, kí chủ có thể xem nhân vật bảng để quan sát tình huống tu vi và tỉ lệ chuyện hóa sau khi hoàn thành nhiệm vụ thu thập Nguyên Tinh.”

“Đẳng cấp hệ thống hiện tai: một sao, tỉ lệ nguyên khí chuyển hoán:10%, lên đến Nhị Tinh, có thể nhận được nhiều quyền hạn hơn, có thể mở ra cái bàn, có thể cho phép khách hàng mang theo nguyên liệu nấu ăn cấp thấp.”

“Kí chủ lần này thu được hai mươi hai viên Nguyên Tinh, dựa theo tỉ lệ chuyển hóa thu được năng lượng tương đương hai viên Nguyên Tinh, trình độ chân khí tương đương với Chiến Sĩ.” 

Bộ Phương trợn mắt há mồm, hóa ra... Nguyên Tinh còn có tác dụng kiểu này, tuy nhiên ngẫm lại cũng bình thường, bởi vì Nguyên Tinh này vốn là vật phẩm cần thiết nhất cho tu sĩ tu luyện, luyện hóa đề đề thăng trình độ chân khí, việc hệ thống chuyển hóa đã trợ giúp Bộ Phương bỏ qua bước tự thân hấp thu mà thôi.

- Ôi chao... nói như vậy, nếu ta kiếm càng nhiều Nguyên Tinh, có phải tu vi càng cường đại hay không?

Khóe miệng Bộ Phương khẽ nhếch, nở nụ cười cứng ngắc. 

“Lên tới Nhị Phẩm Chiến Sư, cần mười viên Nguyên Tinh, Tam phẩm Chiến Cuồng cần một trăm viên, Tứ Phẩm Chiến Linh cần một nghìn, Ngũ Phẩm Chiến Vương cần một vạn.”

Hệ thống nói tiếp.

Bộ Phương: "..." 

Được rồi, đường thăng cấp còn xa và dài lắm.

- À, mang theo nguyên liệu nấu ăn là có ý gì?

Bộ Phương có chút ngạc nhiên. 

“Khách hàng có thể mang theo tài liệu đến, sau đó kí chủ có thể giúp khách hàng xử lý, giá cả dựa theo điểm được quy định từ hệ thống.”

Hệ thống nghiêm túc giải thích.

Hóa ra có chuyện như thế, mắt Bộ Phương sáng ngời, đây là một phương thức rất nhân tính hóa, một phương thức mà hệ thống mở rộng năng lực kiếm Nguyên tinh của hắn, đáng tiếc, hắn hiện tại đẳng cấp không đủ, ở Huyền Huyễn thế giới này, các loại Yêu Thú thần kỳ, các thực vật quý giá, là những nguyên liệu cao cấp, nếu cho phép người khác mang theo nguyên liệu nấu ăn đến để hắn xử lý, nhất định sẽ kiếm được không ít Nguyên Tinh. 

Hệ thống muốn thăng cấp, cần hắn hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ gần nhất chính là: Trong vòng một tuần, lợi nhuận một trăm Nguyên tinh cùng một ngàn đồng vàng.

Tiến độ nhiệm vụ: 22/100, 100/1000.

Bộ Phương thở dài, lại là một nhiệm vụ gánh nặng đường xa. 

Làm một vị đầu bếp ưu tú phải đảm bảo chất lượng giấc ngủ của mình.

Sau khi tâm thần rời khỏi hệ thống, hắn chậm rãi nhắm mắt, chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở đều đều có quy luật vang lên.

Sáng sớm hôm sau. 

Bộ Phương đúng giờ rời giường, làm thủ tục xong, bắt đầu quá trình luyện tập hằng ngày liệu lý luyện.

Tập lại một lần các động tác trong bếp, sau đó, Bộ Phương ngáp dài, đi ra mở cửa tiệm.

Đại Hắc Cẩu vẫn như trước, nằm trước cửa tiệm, hắn tựa hồ vẫn luôn nằm ở vị trí này, chưa từng di động, Bộ Phương thoáng cảm thấy có chút kinh ngạc. 

- Buổi sáng tốt lành, Tiểu Hắc!

Bộ Phương chào hỏi.

Đại hắc cẩu mắt chó một phen, mặc xác hắn. 

Bộ Phương cũng không xấu hổ, trở về phòng bếp, làm một chén cơm chiên trứng, bưng ra để trước mặt Tiểu Hắc.

- Ăn đi, Tiểu Hắc.

Bộ Phương nói. 

Tiểu Hắc ngửi được mùi cơm.

Chán chường lười biếng được quét sạch, nhất thời phấn chấn tinh thần, thè cái lưỡi dài, cặp mắt chó linh động đầy mong đợi nhìn chằm chằm  cái chén trong tay Bộ Phương.

Bộ Phương cạn lời, con chó tham ăn này, vừa có mỹ thực, thái độ hoàn toàn biến hóa, mà khi ăn xong lại lập tức chùi miệng không nhận người. 

Chả có tý tinh thần gì cả.

Con chó này chẳng lẽ không biết làm vui lòng đầu bếp sao? Làm hắn vui mới có mỹ thực để thưởng thức chứ!

Được rồi, đối với con chó chỉ nhìn đồ ăn ngon này, Bộ Phương cũng bó tay, đưa cái chén trước mặt Tiểu Hắc, đối phương thế mà ngoắc ngoắc cái đuôi, đi đến cái chén. 

Bộ Phương kéo một cái ghế qua nằm lên, thư thả an nhàn đợi khách hàng tới cửa. Sau đó, kết thúc một ngày tốt đẹp.

Cùng lúc đó, trên đường cái Đế Đô, một đám người hùng hổ, hung thần ác sát.

Dẫn đầu là Tôn Khải Tường mặc một chiếc áo xanh hoa lệ, phanh ngực, danh tiếng một trong ba đại hoàn khố Đế Đô không phải chuyện đùa, người trên đường đều tránh thoát, sợ hãi nhìn hắn. 

Tôn Khải Tường rất hài lòng với nhãn quang mọi người xung quanh, không sai! Ca muốn các ngươi sợ hãi! Bản thiếu gia trâu bò như vậy, các ngươi vì sao không úy kỵ?

- Nhanh chân lên cho ta! Mẹ kiếp, hôm nay không đập nát cái cửa tiệm nhỏ kia, lão tử không mang họ Tôn!

Hôm qua bị con robot trong tiểu điếm lấy hết y phục, ném ra như một con chó chết như một cơn ác mộng quấn quanh hắn, khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên, vừa mới sáng sớm, hắn bắt đầu triệu tập thủ hạ trong phủ, hùng hỗ tiến về quán ăn nhỏ hôm qua. 

Tôn Khải Tường hắn khi nào mất mặt như thế, không giết chết Bộ Phương, trong lòng hắn sẽ rất khó chịu!

Tiếu Yên Vũ ngày hôm nay không xuất môn, hôm qua ăn cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp xong, hấp thu rất nhiều chân khí nên nàng trực tiếp bế quan, hôm nay chỉ có Tiếu Tiểu Long một người, hấp ta hấp tấp chạy tới quán ăn nhỏ.

Tuy nhiên, vừa đến đường lớn, nhìn thấy Tôn Khải Tường mang theo hơn một trăm người đi đập quán ăn nhỏ, hắn cũng cảm giác hết hồn. 

- Trời ơi! Ta còn muốn ăn cơm chiên trứng đấy! Đập em gái ngươi chứ!

Tiếu Tiểu Long cực kỳ tức giận, nếu đập bỏ tiểu điếm kia, hắn biết tìm nơi nào làm cơm chiên trứng ngon như vậy nữa?

Hơn một trăm người hùng hổ vượt qua Phụng Tiên Lâu, đi thêm hơn mười dặm, đến một nơi hoang vắng yên tĩnh hơn. 

Ngày thường, trên cơ bản không có người đi qua con hẻm nhỏ này, nhưng hôm nay, lại chật ních người.

Trong tay Tôn Khải Tường cùng đám thủ hạ đều nắm mộc côn, lạnh lùng nhìn quán ăn nhỏ trong hẻm.

Cái quái gì đây, một cái tiệm nhỏ như hạt gạo lại dám khi dễ Tôn đại thiếu ta, thiếu bị đánh đây mà! 

Trước cửa tiệm, Bộ Phương thích ý híp mắt, nằm ghế trên, ánh mặt trời ấm áp phóng xuống, bao phủ thân hình hắn, có vẻ lười biếng hưởng thụ.

Con chó mực lớn thì đang ngoắc cái đuôi, ghé đầu vào cái chén cách Bộ Phương không xa, mồm nhai liên tục.

- Họ Phương, bản đại thiếu đến đây đập tiệm của ngươi! 

Tôn Khải Tường chí khí hiên ngang chỉ quạt giấy vào Bộ Phương, lạnh lùng quát lên, hắn lúc này mang nhiều người như vậy, hắn không tin, tiểu tử này không sợ.

Nếu Bộ Phương không quỳ xuống cầu xin, bản đại thiếu sẽ không tha cho hắn!

Trong hẻm nhỏ an tĩnh đáng sợ, sau khi Tôn đại thiếu kêu xong, đang đợi Bộ Phương quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nhưng hắn vẫn chưa từng xuất hiện, người ta lúc này vẫn nằm ghế trên như cũ, ánh nắng ấm áp như sa y bao phủ thân hình của hắn. 

Đám sai vặt đều trừng mắt to nhìn Tôn Khải Tường.

Cảm giác như có một đám quạ bay qua đầu hắn... Không ai trả lời, xấu hổ đến mức muốn đội quần.

Tôn Khải Tường phẫn nộ đến cực điểm, hắn cảm giác Bộ Phương lại vô hình tát hắn vài cái. 

- Đập cho ta! Thấy cái gì đập cái đó! Tháo dỡ cái tiểu điếm này luôn! Mẹ kiếp, ta muốn tiểu tử này biết, đắc tội Tôn đại thiếu ta sẽ có kết cục như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện