Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 110: Dám Đoạt Hoàng Huyết Thảo Của Lão Nương



Luyện tập Bắc Đẩu chạm trổ, cần sử dụng đến chân khí, yêu cầu với người làm cũng tăng lên rất cao, bởi vì chân khí rất không ổn định, một khi bám vào nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần hơi không cẩn thận, sẽ phá hư nguyên liệu nấu ăn, cho nên yêu cầu đầu bếp khống chế chân khí rất nghiêm ngặt.

So với luyện tập Đao công, hệ thống từng bước chuẩn bị một thanh thái đao đặc chế, nhưng huấn luyện Đao công dùng thái đao vô cùng nặng nề, dùng kim loại đặc thù chế tác thành thái đao, chỉ việc cầm nắm đã rất tốn sức, mà lần này chạm trổ sử dụng thái đao  cũng là đặc chế

Bộ Phương nhìn thanh thái đao to lớn trước mặt, thân thể cảm giác không tốt lắm, huấn luyện chạm trổ không phải đều dùng loại đao chạm trổ vô cùng tinh xảo hay sao? Ngươi cầm một thanh thái đao chặt chân heo là có ý gì?

Thái đao không tính là nặng, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác ấn tượng khác biệt, Bộ Phương không muốn sống tiếp.

Bờ môi co giật, Bộ Phương đi tới tủ, lấy ra một khối đậu hũ được hệ thống chuẩn bị, đây chính là nguyên liệu nấu ăn huấn luyện Đao công, đương nhiên, đậu hũ lần này không phải đang khảo nghiệm Đao công của Bộ Phương, mà là vì huấn luyện chạm trổ

Đậu hủ vô cùng trắng, còn tỏa ra hơi nóng, mùi thơm từ đậu hủ bay ra, không hề nghi ngờ, chất lượng đậu hũ tuyệt đối rất cao, chí ít còn tốt hơn đậu hủ do Phượng Tiên Lâu chuẩn bị.

Cầm thái đao to lớn, nhìn khối đậu hủ non mềm trước mặt, Bộ Phương cảm thấy rất lúng túng, cũng không biết nên ra tay như thế nào.

Đao thứ nhất cắt xuống, chân khí phun trào, trực tiếp chấn vỡ đậu hủ non mềm.

Rất hiển nhiên, lần thứ nhất nếm thử, thất bại.

Nhưng mà, Bộ Phương cũng không nhụt chí, cầm thái đao chặt heo đao, Bộ Phương không có ý định thành công trong lần đầu tiên, cho nên hắn tiếp tục lấy một khối đậu hủ khác ra, bắt đầu huấn luyện chạm trổ.

Thời gian khai trương đã đến, trên mặt bàn đã chất đầu mảnh vỡ đậu hủ, Bộ Phương cũng không biết mình thất bại bao nhiêu lần.

Nhưng trưởng thành từ thất bại, lại tìm ra bí quyết trong thất bại, đây mới là việc quan trọng nhất.

Chân khí giống như dòng nước tiến vào trong thái đao, Bộ Phương biến thái đao nặng thành nhẹ nhàng, thái đao vô cùng tỉ mỉ cắt vào khối đậu hủ non mềm.

Động tác của hắn không tính là trôi chảy, nhưng chí ít đã tốt hơn lần đầu rất nhiều, không còn vừa chạm vào đã vỡ nát.

Kéo nhẹ thái đao, Bộ Phương thở phào một hơi, thái đao trong tay xoay tròn, hắn tiếp tục cắt, cuối cùng cũng hoàn thành tác phẩm đầu tiên.

Ở trước mắt Bộ Phương, khối đậu hủ lớn cỡ bàn tay từ từ tróc ra, giống như cỏi bỏ quần áo, lộ ra càn khôn bên trong.

Một đóa hoa sen, dùng đậu hũ điêu khắc hoa sen, cánh hoa trắng nõn mỏng manh giống như trang giấy, gần như trong suốt, gió thổi qua còn chập chờn sắp vỡ vụn, mấy cánh hoa chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp, đẹp không sao tả xiết, bởi vì có chân khí bám vào, mặt ngoài cánh hoa còn có tia sáng lóe lên, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

- Vẫn cần phải cố gắng luyện tập, nhưng luyện tập sáng hôm nay cũng có tác phẩm đầu tiên.

Bộ Phương nói một câu, hắn bắt đầu thu thập nhà bếp sạch sẽ, cũng đun nấu xương sườn, làm bữa sáng cho Tiểu Hắc.

Một ngày bận rộn tiếp tục.

Liên tục ba ngày, Đế Đô gió giục mây vần, thế cục triều đình đang không ngừng phát sinh biến hóa.

Tin tức Trường Phong Đại Đế băng hà đã truyền ra, thời gian đưa tang cũng đã xác nhận, chính là ba ngày trước tết Xuân Nguyên, tang lễ đệ nhất Đại Đế, quá trình chắc chắn sẽ diễn ra vô cùng long trọng.

Cho dù Thái Tử và Vũ Vương đang tranh đoạt hoàng vị không ngừng, bọn họ cũng không dám không xem trọng tang lễ của Trường Phong Đại Đế, một Đế Quốc, liên quan đến tang lễ, tất cả cần phải đối đãi nghiêm túc, việc này không chỉ tôn trọng Trường Phong Đại Đế, càng là khảo nghiệm hiếu tâm của người làm con.

Cơ Thành Tuyết xuất chinh tông môn ngoại vực đã bắt đầu trở về Đế Đô, rốt cục tin tức hoàng đế băng hà cũng truyền đến tai hắn, cho nên Cơ Thành Tuyết lựa chọn trở về Đế Đô, cho dù hắn biết Đế Đô bây giờ vô cùng hỗn loạn, nhưng hắn vẫn muốn trở về, không chỉ bời vì tang lễ

Trên đường núi nhấp nhô, binh mã nhốn nháo chậm rãi tiến lên, Cơ Thành Tuyết mặc một thân quân phục, hào khí bừng bừng phấn chấn, chậm rãi đi trong đội ngũ, gương mặt hắn vô cùng nghiêm túc

Bên cạnh Cơ Thành Tuyết có một bóng dáng đội mũ vành rộng ngồi trên lưng ngựa, cũng đi chậm rãi.

Hai người đều im lặng không nói, bầu không khí hết sức khó xử và cứng ngắc.

Khi hình dáng Đế Đô bao la hùng vĩ xuất hiện, Cơ Thành Tuyết hít sâu một hơi, trong đôi mắt tỏa ra ý vị thâm trường.

- Ngươi thật tính toán quay về Đế Đô?

Giọng nói khàn khàn vang lên, cũng truyền vào trong tai Cơ Thành Tuyết.

- Khoảng cách tết Xuân Nguyên chỉ còn mười ngày, tang lễ Phụ Hoàng sẽ diễn ra ba ngày trước tết Xuân Nguyên, ta hiện tại không trở về, sẽ không về kịp tang lễ.

Cơ Thành Tuyết ôn hòa nói ra

- Thế nhưng ngươi phải suy nghĩ kỹ, một khi ngươi bước vào Đế Đô, Thái Tử và Vũ Vương có khả năng sẽ xem ngươi là kẻ nguy hiểm nhất.

- Ta không có an toàn bao giờ, nhưng mặt ngoài bọn họ sẽ không để ý đến ta, nhưng dù sao ta cũng là hoàng tử.

Cơ Thành Tuyết cười rộ lên, quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, mở miệng nói:

- Ta đi về Đế Đô không an toàn, ngươi quay về Đế Đô cũng không tốt hơn ta bao nhiêu, đúng không Tiếu Nhạc.

Nam tử đội mũ vành rộng cười lớn, khàn khàn mà bất đắc dĩ, qua một lúc sau hai người đều cười to.

- Nói ra, thật sự nhớ Băng Tâm Ngọc Hồ tửu của Bộ lão bản, rất lâu không có ngửi được vị rượu kia, thật sự là thèm muốn khó nhịn, thật muốn uống thống khoái mười mấy đàn.

Tiếu Nhạc khàn khàn nói ra

Cơ Thành Tuyết cười tươi, nhìn Tiếu Nhạc một chút:

- ­ Mười mấy đàn? Ngươi nghĩ thật đẹp, rượu của Bộ lão bản một ngày chỉ bán ra ba đàn, ngươi có thể uống được một đàn đã là không tệ rồi.

Tiếu Nhạc sững sờ.

Trước khi đại quân Cơ Thành Tuyết tiến vào Đế Đô, có ba bóng dáng đứng trước cửa thành uy vũ cao lớn của Đế Đô.

Dẫn đầu là một nữ tử mang mạng che mặt, nữ nhân này ăn mặc vô cùng tùy ý, ba búi tóc đen chỉ dùng một sợi dây buộc, cũng không có quá nhiều vật phẩm trang sức, mặc một trường bào rộng rãi, hoàn toàn che giấu dáng người của mình.

Hai bóng người cung kính đứng phía sau nữ tử, nếu như Bộ Phương ở chỗ này sẽ nhận ra hai người kia, bởi vì bọn họ chính là Đường Ngâm và Lục Tiêu Tiêu, Bộ Phương đã gặp họ tại Man Hoang Chi Địa.

Đường Ngâm lúc này mặc bộ áo xanh, cung kính lại sợ hãi nhìn nữ tử mặc trường bào, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt.

- Sư phụ mình thật muốn đi tìm tiền bối sao? Tiền bối thật sự lợi hại mà đáng sợ, sâu không lường được a.

Đường Ngâm bất đắc dĩ nói ra.

Nữ tử mang mạng che mặt, đôi mắt xoay chuyển, ánh mắt nhìn lên thân Đường Ngâm, một cỗ áp lực khổng lồ bao phủ, Đường Ngâm đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nữ tử này có đôi mắt rất đẹp, lông mi dài mà cong cong, khóe mắt hơi nhếch lên, da thịt trắng nõn mềm mại, chỉ đôi mắt đã lộ rõ dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

- Tiểu Ngâm Ngâm, vi sư không biết ngươi nói tiền bối kia có bao nhiêu lợi hại, nhưng nếu ngươi lải nhải trước mặt ta, cẩn thận ta cho ngươi uống nguyên một bình nước tương ớt đặc chế!

Nữ tử mở miệng nói, giọng nói rung động lòng người, nhưng câu này lại dọa Đường Ngâm khóc lớn.

Nữ nhân này chính là sư phụ của Đường Ngâm, Tam trưởng lão Thiên Cơ Tông, Nghê Nhan, là một nữ nhân hỉ nộ vô thường!

- Nha đầu, Hoàng Huyết Thảo bị tên kia mang đi, ngươi hẳn không có lừa gạt vi sư chứ?

Trừng Đường Ngâm một lúc, Nghê Nhan lại nhìn sang Lục Tiêu Tiêu.

Lục Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu

Đôi mắt xinh đẹp của Nghê Nhan nhíu lại, hừ một tiếng, cũng đi vào bên trong Đế Đô.

- Dám đoạt Hoàng Huyết Thảo của lão nương, nghe nói ngươi còn là một đầu bếp, lão nương ưa thích dùng trù nghệ để nói chuyện! Hừ hừ!

Đường Ngâm và Lục Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau, sau đó đều đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện