Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 113: Ngươi Là Khách Hàng, Nó Không Phải



- Thịt này... Thơm quá! Vì sao có thể thơm như vậy?!

Đôi mắt nghiêng nước nghiêng thành của Nghê Nhan mở to, nàng không thể tưởng tượng nổi, mùi thịt nồng nặc kia kia lan tỏa ra chung quanh, không ngừng bay vào mũi nàng, lỗ chân lông toàn thân nàng gần như nổ tung.

Làm một người đầu bếp kiêm ăn hàng, chuyện Nghê Nhan thích nhất chính là ăn món ngon và nghiên cứu các loại mỹ thực, nàng đã từng cầm một đầu linh thú lục phẩm để chế tác món ăn, nhưng tiếc nuối là, nàng thất bại, thịt linh thú lục phẩm ẩn chứa linh khí vô cùng phong phú, thế nhưng những linh thú này vừa tử vong, linh khí trên người đã bị phong tỏa, khi cắt một miếng thịt, linh khí trong thịt sẽ biến mất nhanh chóng.

Ngày hôm nay ngửi được mùi thịt này, với kinh nghiệm của Nghê Nhan, trong nháy mắt đã phân tích ra thành phần trong đó, không chỉ hương vị, còn có mùi thuốc và linh khí nồng nặc.

Linh khí này nồng nặc đến trình độ nàng không tưởng tượng nổi.

Tiền Bảo không ngừng nuốt nước miếng, mùi thơm này... Cho dù là là món ăn ngon nhất Phượng Tiên Lâu cũng không sánh bằng, quả nhiên tay nghề Bộ lão bản không phải tầm thường, hôm nay nhất định phải nếm thử.

Đường Ngâm và Lục Tiểu Tiểu sau lưng Nghê Nhan đang say sưa, bọn họ đã không phải lần đầu tiên ngửi thấy mùi thịt nồng nặc như vậy, ban đầu khi còn ở Man Hoang, tiền bối cũng xào nấu thịt quay nồng nặc như thế, bọn họ đến bây giờ vẫn chưa quên hương vị thịt quay khi đó.

Bộ Phương bưng một cái mâm ra, trong mâm đặt ba khối lạp xưởng cắt nhỏ, khói nóng vẫn bay ra từ lạp xưởng, còn có hương khí và linh khí hòa quyện vào nhau.

- Di? Có khách sớm như vậy?

Bộ Phương vừa ra khỏi nhà bếp, đang không kịp chờ đợi thưởng thức món ngon, hắn thấy được bốn người đang si mê đứng ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, hỏi.

Bình thường sẽ không có khách đến sớm như vậy, cho dù Kim bàn tử luôn đến đúng giờ cũng không đến giờ này.

- Tiền bối! Là chúng ta!

Đường Ngâm nhìn thấy Bộ Phương, dáng dấp quen thuộc, mùi vị quen thuộc, ánh mắt của hắn sáng lên, hưng phấn phất tay với Bộ Phương.

Ừ? Bộ Phương nhìn Đường Ngâm, suy nghĩ một chút, rốt cục nhớ lại nam tử phất tay với mình là người nào, hắn vẫn còn ấn tượng sâu sắc với Đại Hoang.

- Là ngươi nha, đã lâu không gặp, là tới tiểu điếm ăn cơm sao? Vào đi.

Bộ Phương mặt không thay đổi nói ra, về sau cũng đặt đĩa lạp xưởng xuống bàn.

Ánh mắt bốn người một chó nhìn theo động tác Bộ Phương, nhìn vào bàn, tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp.

Mọi người theo bản năng bước vào trong tiểu điếm, đôi mắt “trông mong” nhìn Bộ Phương đã ngồi vào bàn và thưởng thức món ngon.

Bộ Phương hoàn toàn không quan tâm tới cái nhìn của người khác, đôi đũa gỗ mở ra, Bộ Phương nhẹ nhàng kẹp lấy lạp xưởng đã cắt thành ba phần, đôi đũa kẹp vào giữa, màng ruột bị áp lực đè ép, tự nhiên tỏa ra nước đầu thơm ngon.

Hương thơm nồng nặc bay ra chung quanh.

Bộ Phương cẩn thận quan sát lạp xưởng một chút, vết cắt lạp xưởng trơn nhẫn, chất thịt và mỡ bên trong thơm nồng, còn có màu trắng của gân, chỉ cần nhìn, Bộ Phương đã không nhịn được ham muốn thèm ăn.

Cắn một cái lạp xưởng, hàm răng Bộ Phương cắn vào lớp màn ruột phát ra âm thanh ma sát thanh thúy.

Đám người Tiền Bảo nhìn thấy Bộ Phương cắn, miệng hơi mở ra, theo bản năng liếm liếm đầu lưỡi...

Lạp xưởng rất co dãn, sau khi chiên đầu, màng ruột xốp giòn cộng thêm hương vị của thịt bò, mùi bị lập tức bao phủ khoang miệng Bộ Phương, hương khí giống như sương mù tỏa ra nồng nặc.

Bởi vì vừa nấu xong, cho nên khi  lạp xưởng của Bộ Phương vẫn tỏa ra khói nóng, kèm theo đó là mùi vị của lạp xưởng.

Ùng ục...

Uông!

Bốn âm thanh khác nhau vang lên, Tiểu Hắc liếm đầu lưỡi sủa lên một tiếng.

Thế nhưng Bộ Phương lúc này hoàn toàn đắm chìm trong mỹ vị, bắt đầu nhấm nuốt, như vậy mới có thể cảm nhận rõ ràng hương vị của lạp xưởng, bởi vì xen lẫn một ít đường phèn, cho nên màng ruột càng giòn hơn trước, càng ngon miệng hơn, mùi thịt giống như bom nổ trong miệng Bộ Phương.

- Ăn ngon!

Bộ Phương nhịn không được tán dương một câu, vị đạo lạp xưởng quen thuộc bao phủ tâm thần, lạp xưởng do thịt thất phẩm Du Long Ngưu và các loại linh dược tạo thành lạp xưởng, đương nhiên phải rất ngon.

Dù sao cũng là thịt linh thú thất giai, quả nhiên không phải thịt bình thường có thể so sánh.

Sau khi nuốt lạp xưởng, Bộ Phương thỏa mãn liếm môi, ánh mắt vẫn còn mê ly...

- Ừ? Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Bộ Phương thoát ra khỏi trạng thái mê ly, cũng nghi ngờ nhìn về phía mọi người, hình dạng bốn người một chó thèm nhỏ dãi chọc Bộ Phương buồn cười.

- Này, lạp xưởng là ngươi xào nấu?

Nghê Nhan trực tiếp nhìn Bộ Phương, hỏi.

Bộ Phương gật đầu, cũng gắp một khối lạp xưởng đưa vào trong miệng.

- Ta... Ta có thể ăn một miếng hay không?

Nghê Nhan do dự một chút, hỏi.

Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt chờ đợi nhìn Bộ Phương, mùi vị lạp xưởng giống như câu dẫn bọn họ, lạp xưởng lạp xưởng, mùi vị làm cho bọn họ không thể kiềm chế được.

Bộ Phương liếc nhìn nàng, thản nhiên nói:

- Không được.

Nghê Nhan sửng sốt, Đường Ngâm sửng sốt, tất cả mọi người đề sửng sốt... A, Tiểu Hắc không có sững sốt, nó vẫn liếm đầu lưỡi, mắt chó chờ đợi nhìn Bộ Phương.

Lại có người cự tuyệt nàng? Nghê Nhan thất thần, đây là tình huống không gặp trong bao nhiêu năm rồi?

Nghê Nhan tháo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành, bờ môi đẫy đà, con ngươi xinh đẹp nhìn thẳng Bộ Phương, nói:

- Ta hiện tại... Có thể nếm thử lạp xưởng không?

Nghê Nhan rất tự tin vào dung mạo của mình, thậm chí còn tự tin hơn cả thực lực bản thân, không có người nào có thể trấn định tự nhiên khi nhìn thấy dung nhan của nàng.

Nhưng mà lần này nàng sai rồi, Bộ Phương vẫn liếc nhìn, kinh diễm trong ánh mắt lóe lên rồi biến mất, sau đó lãnh đạm trả lời:

- Không được.

- Ngươi...

Nghê Nhan tức giận, tại sao ngươi dám nói như vậy với mỹ nhân?

- Vậy ngươi nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể thưởng thức được lạp xưởng...

Nghê Nhan thật hận không thể một cái tát đập chết kẻ xấu xa trước mặt, nhưng vừa nghĩ tới lạp xưởng thơm ngon như vậy doa tên xấu xa này nấu ra, nàng nhịn.

- Ngươi ngu sao? Xem thực đơn đi.

Bộ Phương bĩu môi, cũng gắp khối lạp xưởng còn lại lên, vừa định nuốt vào thì lại đặt xuống như cũ.

Nghê Nhan nhìn dáng dấp muốn ăn đòn của Bộ Phương, thực sự hận không thể xé nát mặt của nàng, áp chế mùi vị lạp xưởng mê hoặc, Nghê Nhan ngẩng đầu, nhìn vào thực đơn dán trên tường, vừa nhìn, đôi mắt đẹp mở to.

- Uông!!

Tiểu Hắc nổi giận! Tại sao tiểu tử thúi này lại dám không nhìn nó, thịt ruột mỹ vị như vậy, tại sao lại không mời cẩu gia?

Bộ Phương ngẩn ngơ, lần thứ hai sờ sờ đầu cẩu gia, nhẹ giọng nói:

- Đừng làm rộn.

Làm rộn con em gái ngươi! Tiểu Hắc lần thứ hai sủa lên một tiếng, tiếng sủa này mang theo lửa giận ngập trời và khát vọng muốn ăn.

- Uông!

Bộ Phương thở dài trong lòng, biết mình không thể ăn được khối lạp xưởng cuối cùng, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, gắp lạp xưởng đưa cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lè lưỡi, mắt chó tỏa sáng, hưng phấn một ngụm nuốt vào, sau đó híp mắt hưởng thụ.

Nghê Nhan đúng lúc quay đầu lại, muốn chất vấn Bộ Phương giá cả không đáng tin cậy, thế nhưng còn chưa nói ra lời, nàng nhìn thấy Bộ Phương đem lạp xưởng cho chó ăn...

Lạp xưởng thơm ngon như vậy lại bị Bộ Phương đút cho một con chó đen lớn... Chó mực... Chó!

- Ngươi có ý gì... Tại sao nó được ăn mà ta không được ăn?

Nghê Nhan mặt lạnh chất vấn.

Bộ Phương đứng lên, thu hồi đĩa và đôi đũa, nghe thấy Nghê Nhan hỏi như vậy, nhất thời nghi ngờ nhìn nàng một lúc, nói:

- Không bằng cái gì cả, các ngươi là khách hàng, nó không phải.

Nói xong, hắn đi vào phòng bếp, đi tới cửa, dường như nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu nhìn mọi người.

- Thuận tiện nhắc nhở một câu, lạp xưởng Du Long Ngưu mỗi ngày chỉ cung cấp ba cây, muốn ăn nhớ kỹ gọi nhanh một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện