Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 8



Sau khi người của Kim Ngân phường rời đi, Lục Nghiên nhìn về phía vị Trương phó quan kia, đi về phía đó thi lễ nói: "Lần này đều nhờ Trương phó quan trợ giúp, nếu không thì không biết sự tình sẽ như thế nào nữa!"

Vừa rồi đối mặt với Tần gia hắn lộ ra một dáng vẻ cà lơ phất phơ, khinh bỉ nhưng khi đối với Lục Nghiên, phản ứng của hắn có chút không được tự nhiên, tay chân không biết làm như thế nào mới đúng. Trương phó quan thật sự rất sợ phụ nữ!

Im lặng nửa ngày, Trương phó quan chỉ có thể thốt nên một câu: "Không có gì, chỉ là Tứ gia phân phó."

Tứ gia....

Đây là lần thứ hai Lục Nghiên nghe đến cái tên này. Vừa rồi khi Trương phó quan nói ra tên này, bộ dáng Tần gia thật sự biến hóa, cô nhìn thấy rất rõ. Đó chính là vô cùng kiêng kị. 

Lục lão gia ở một bên tiến lên tiếp đón, đối với Trương phó quan rất khách khí chắp tay cảm nói: "Hôm nay thật sự khiến cho Trương phó quan chê cười rồi, ngươi về nói với Tứ gia chúng ta cảm ơn, ngày khác nhất định đến nhà cảm tạ."

"Ngài khách khí rồi!"

Trương phó quan không dám nhận lễ này, hắn mặc dù là người làm việc tay chân nhưng lễ nghi vẫn biết chút ít nói: "Ngài là trưởng bối của Tứ gia chúng ta, ngài hành lễ, ta thật sự không dám nhận, ta cũng chỉ là nhận lệnh từ Tứ gia chứ không có làm cái gì a."

Lục lão gia nói: "Bất luận là như thế nào thì hôm nay ta cũng đã chịu ơn ngươi."

Trương phó quan nói: "Nếu không còn chuyện gì ta trở về phục mệnh với Tứ gia đây."

Nghe vậy Lục lão gia nói: "Vậy đi nhanh đi..."

Trương phó quan mang theo binh lính đi về, mọi người vừa đi hết, Lục Nghiên liền xoay người bạt tay đánh vào mặt Lục Thực. Động tác của cô rất bất ngờ khiến mọi người vô cùng kinh hãi. Lục Thực bụm mặt ngẩn ngơ nhìn Lục Nghiên, vẻ mặt mờ mịt chưa kịp hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra!

Lục Nghiên nhìn Lục Thực lạnh lùng nói: "Ngươi có biết ngươi làm cái gì không? Suýt chút nữa ngươi đã phá hủy Lục gia rồi!"

Lục Thực lấy lại tinh thần, nghe chất vấn của cô hốc mắt liền đỏ lên, không dám chống đối cô, chột dạ nói: "Em....em cũng không cố ý....em chỉ là....chỉ là muốn...giúp đỡ trong nhà một chút..."

Bên kia Lục phu nhân nhìn thấy bộ dáng của Lục Thực có chút đau lòng nhưng khi nhìn vào mặt của con gái nhỏ, lời nói cầu tình vừa định phát ra lại nói không nên lời... Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà đều cảm thấy đau....

"Lục Xu chỉ mới mười hai tuổi, bởi vì ngươi mà thiếu chút nữa đã bị hủy cả đời, một câu không cố ý là có thể bỏ qua sao?"

Nghe vậy, Lục Xu nhào vào lòng mẹ ôm chặt, dựa đầu vào ngực bà. Cô gái nhỏ mới bao lớn, chưa từng chịu thương tổn gì, hôm nay thật sự dọa cô sợ rồi. 

Lục Thực nhìn về phía Lục Xu, cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, Xu nhi, anh không phải cố ý...."

Lục Xu không nói gì, trong lòng cô đối với Lục Thực có chút oán giận. Nghĩ đến việc vừa xảy ra, thân thể cô không tránh được run rẩy.

"Quỳ xuống cho ta!" Lục Nghiên ra lệnh cho Lục Thực.

Lục Thực có chút kinh ngạc, Lục Nhiên nhàn nhạt nhìn cậu nói: "Nếu ngươi vẫn coi ta là chị, vẫn nhận là người Lục gia thì quỳ xuống lập tức cho ta!"

Lục Thực không dám nói gì liền quỳ xuống. Lục Nghiên nhìn cậu nói: "Hôm nay ngươi quỳ ở đây cho ta, không có lệnh của ta không được đứng lên. Nếu dám đứng lên thì không cần gọi ta là chị nữa, cũng không cần bước chân vô cửa Lục gia nữa!"

Lục Thực sợ hãi ngẩng đầu. Lục lão gia do dự nói: "Nghiên nhi, cái này....."

"Cha!" Lục Nghiên ngắt lời hắn nói: "Chuyện này cứ giao cho con giải quyết. Lục Thực đã làm sai nhất định phải chịu trừng phạt, nếu không lỡ như chuyện này lại phát sinh một lần nữa cha định giải quyết như thế nào?"

Lục lão gia trầm mặc thở dài. Lục Thực quỳ tại sân nhà trước, mọi người ở Lục gia đều là ai về phòng nấy. Ban đầu, Lục Nghiên dự định xuống bếp nấu một ít thức ăn nhưng xảy ra chuyện như vậy cũng không còn tâm tình, kêu dì Từ các cô tùy tiện mang đồ ăn đưa đến. Lục lão gia ăn mấy miếng, nhìn ra bên ngoài thấy Lục Thực vẫn còn đang quỳ, đã quỳ hết một tiếng đồng hồ.

"Nghiên nhi..."

"Cha đã đồng ý việc này giao cho con xử lý!" Giọng nói của cô rất mạnh mẽ.

Lục lão gia nói: "Nhưng mà trời lạnh như vậy, thân thể em trai con sợ chịu không nổi!"

"Chịu không nổi..... Đó là do hắn tự làm tự chịu."

Lục Nghiên lạnh lùng nói, tay gắp một đũa thức ăn cho Lục Xu, ôn nhu nói: "Xu nhi ăn cái này đi, mùi vị không tệ nha."

Lục Xu đang thất thần, nghe vậy liền lấy lại tinh thần nói: "Vâng..."

Lục Thực rất kiên cường mà quỳ, không than vãn một lời, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, khoác một lớp âu phục, thời tiết lại đang có tuyết rơi, không biết sẽ bị đông lạnh thành dạng gì... Cha mẹ hắn chịu không nổi đau lòng, nhưng dù có cầu tình như thế nào Lục Nghiên cũng không chịu tha cho hắn.

"Chị tha cho anh ấy đi!" Một lúc lâu sau, Lục Xu lên tiếng, lay lay tay áo Lục Nghiên, thanh âm như đang làm nũng.

Lục Nghiên nhìn về phía cô, nói: "Lục Thực phạm sai lầm, còn làm cho em chịu ủy khuất lớn như vậy, bị phạt cũng là do hắn tự làm tự chịu, em mặc kệ hắn đi."

"Chị!" Lục Xu sốt ruột cầu tình: "Anh ấy chắc chắn không cố ý, anh ấy thương em nhất, mỗi lần ra ngoài đều mua đồ ăn ngon về cho em, còn mua đồ chơi về cho em chơi, khi còn nhỏ ra ngoài chơi, em chơi mệt cũng do anh cõng về.... Chị... chị tha cho anh đi...."

Lục Nghiên hỏi: "Lục Thực thiếu chút nữa hại em, Xu nhi, em không hận hắn sao?"

"Không hận, em không hận anh ấy!" Lục Xu dùng sức lắc đầu. Ngay từ đầu, cô có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy Lục Thực quỳ trong băng tuyết, tức giận kia liền từ từ biến mất, hiện tại chỉ cảm thấy đau lòng.

Lục lão gia và phu nhân cũng nói thêm vào: "Ta thấy Thực nhi cũng đã biết sai, Nghiên nhi, con cho hắn đứng lên đi, con không chịu nói, dù cho ta là cha mẹ gọi hắn đứng lên, hắn cũng không chịu!"

Lục Nghiên nói: "Nếu mọi người đều nói như vậy, vậy thì kêu hắn đứng lên đi."

Cô vừa cất lời, cha mẹ cô cùng Lục Xu lập tức chạy tới bên cạnh Lục Thực truyền đạt lời của cô. Lục Nghiên: "....." Này thật sự biến cô thành người xấu rồi.

"Anh, chị cho anh đứng lên rồi!" Lục Xu chạy tới, tiểu cô nương tràn đầy quan tâm nói với anh trai của mình. Nghe được lời cô nói, Lục Thực ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, môi đông cứng hiện lên xanh tím. Hắn nhìn Lục Xu, hốc mắt đỏ lên nói: "Xu nhi, anh không cố ý, em đừng giận anh..."

Cả ngày hôm nay, Lục Xu chưa từng khóc một tiếng, nhưng vừa nghe thấy lời Lục Thực nói ra, lại tu tu khóc... cô gạt nước mắt nói: "Anh là tên ngốc, là tên bại hoại.... Nhưng mà Xu nhi thích anh nhất, cho nên Xu nhi tha thứ cho anh!"

Lục Thực mắt thì khóc nhưng miệng thì cười nói: "Đúng vậy, anh bại hoại, anh về sau sẽ không như vậy nữa!"

Người làm đỡ Lục Thực vào phòng, quỳ hai tiếng đồng hồ, thân thể cậu đã sớm đông cứng! Vừa vào phòng, lập tức có thầy thuốc đi đến bắt mạch, xử lý vết thương trên đùi cậu. Lục Thực nằm trên giường nhưng không an phận, nhìn về phía Lục Nghiên muốn nói gì đó. Lục Nghiên thở dài nói: "Được rồi, an tâm tịnh dưỡng đi, đừng để bản thân mình bị bệnh!" Nghe vậy, Lục Thực lập tức ngoan ngoãn.

Thật ra thân thể Lục Thực rất khỏe mạnh, quỳ lâu như vậy, mặc dù có lạnh nhưng chân cũng không có việc gì, tĩnh dưỡng một thời gian liền tốt lên. Nghe thấy điều này, Lục Nghiên nhẹ nhàng thở ra, cô sợ bắt Lục Thực quỳ như vậy sẽ có chuyện gì xấu xảy ra.

Lục phu nhân ra khỏi phòng Lục Thực, nhíu mày nói: "Nghiên nhi, con hôm nay xử phạt Thực nhi thật sự có chút khắt khe."

Lục Nghiên nói: "Không phải con quá khắt khe, mà do cha mẹ cứ dung túng em ấy quá mức, nếu không thì hôm nay cũng không xảy ra chuyện. Dù thế nào đi nữa hôm nay cũng phải giáo huấn em ấy, có điều đó chỉ là một nguyên nhân thôi, chủ yếu vẫn là con sợ Lục Xu đối với em ấy sinh ra xa cách."

"Hôm nay bởi vì Lục Thực mà nhém tí xíu Xu nhi đã bị bắt đi, em ấy trong lòng sẽ cảm thấy ủy khuất. Lúc này nếu không xử phạt Lục Thực, Xu nhi sẽ nghĩ thế nào? Hai người bọn họ là anh em ruột, tự dưng sinh ra xa cách, quan hệ cũng không thể trở lại như trước kia, con không muốn giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện."

Bây giờ, chỉ vì Lục Thực bị Lục Nghiên phạt quỳ, Lục Xu sẽ không còn oán giận với cậu nữa, quan hệ của hai người họ sẽ không bị ảnh hưởng. Xem xem, hiện tại, Lục Xu còn muốn ở lại bên cạnh chăm sóc anh của mình. 

Nghe vậy, Lục lão gia cùng Lục phu nhân mới ý thức được điều này... bọn họ thực sự đã không nghĩ tới.... Lục lão gia nhìn về phía Lục Xu lẩm bẩm nói: "Nghiên nhi, cha đã không nhận ra con..."

Hôm nay, Lục Nghiên mang cho mọi người cảm giác vô cùng xa lạ, loại khí thế bức người, bình tĩnh, thong dong còn sự ưu nhã kia, trước đây Lục Nghiên hoàn toàn không có!

"Con thật sự không còn cách nào khác, lúc đó mọi người đều đang bị bắt, con chỉ có thể làm như vậy!"

Lục Nghiên buông mắt, biểu cảm yếu ớt nói: "Con biết trong nhà có chuyện, con cũng không muốn giống như trước. Cha, mẹ, hai người yên tâm, về sau ta sẽ thật kiên cường!"

Lục lão gia trong mắt sửng sốt nói: "Tất cả là tại cha, cha là cha mà không thể làm được gì cho con, khiến con chịu ủy khuất...."

Lục Nghiên lắc đầu nói: "Cha, người rất tốt...! Con chỉ là muốn trưởng thành, không thể nào trốn ở dưới cánh hai người mãi được."

Từ lúc chuyện kia xảy ra, cô liền biết mình đã không xử xự giống "Lục Nghiên", nhưng lúc đó thật sự không còn cách nào khác, chẳng lẽ cô phải nhìn Lục Xu bị người ta bắt đi, Lục gia bị họ khi dễ? Cô làm không được! 

Hơn nữa cô sau này đều phải sống ở nơi này, không thể cả đời đều diễn vai người khác, như vậy quá mệt mỏi rồi! Mà trên người cô thay đổi cũng sẽ giải thích là dần trưởng thành, từ từ cô sẽ để mọi người làm quen với tính cách thật của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện