Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Chương 19: Phiền não và giác ngộ



Trong cuộc họp chọn đề tài vào thứ hai, nhiệt tình trong lòng mọi người sục sôi. Tỷ lệ xem của chương trình Ngôi sao nấu ăn vào chủ nhật đại thắng, vượt qua gần hai điểm so với tiết mục tống nghệ và tiết mục thân cận TV cùng thời gian trong đài. Người xem đều lên trang web đài truyền hình nhắn ở diễn đàn của kênh cuộc sống.

Đình Đình xem qua trên Lap­top, đại khái đều khen ngợi như nước thủy triều.

“Ha ha, phản ứng của người xem rất chào đón đây.” Tiếng cười của Bắc Phương vang dội. “Ngay cả tôi cũng chờ mong kỳ thứ hai.”

“Vương tử tình ca đã sảng khoái nhận lời chúng ta, sẽ lấy ngày trống trong tháng đến quay tiết mục của chúng ta.” Tiêu Tiếu vẫn giữ bình tĩnh nhưng đôi mắt cười vui vẻ đã nói lên tâm trạng tốt của cô, “Bởi vì phản ứng hoan nghênh nhiệt liệt nên rất nhiều ngôi sao đã đến liên lạc với tổ tiết mục chúng ta, nguyện ý quay tiết mục của chúng ta. Chúng ta đã có bắt đầu tốt, phải tiếp tục giữ vững!”

“Vương tử tình ca?” Thiên Tình ôm lấy một cái cánh tay của Đình Đình “Chị Tiêu! Em muốn làm tiết mục này! Anh ấy là thần tượng của em, em nghe bài hát của anh ấy mà lớn lên!”

Mặt Bắc Phương đen lại “Thần tượng của em ư? Nghe bài hát của hắn lớn lên? Chị Tiêu, tôi cũng muốn làm chung.”

Đình Đình vụng trộm cười, đường tình của Bắc Phương không thể nói là không gian khổ. Thiên Tình là người coi trọng vẻ bên ngoài, người đàn ông nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của cô, một trái tim luôn thay đổi. Đáng thương cho Bắc Phương một hảo hán hào sảng Đông Bắc đã bị con cáo nhỏ vùng sông nước Gi­ang Nam làm cho trái tim luôn thắc thỏm, chỉ có thể dựa vào đấu võ mồm chọc tức để che dấu sự bất an.

Chị Tiêu cười cười, “Các bạn sẽ không đấu võ mồm trong tiết mục chứ?”

“Cam đoan là không!” Thiên Tình giơ tay làm bộ thề.

Chị Tiêu gật gật đầu nhưng từ chối cho ý kiến “Hôm nay còn có một chuyện nói với các bạn. Tất cả đài đều đang thu tiết mục đặc biệt Tết âm lịch. Cấp trên bảo hoàn toàn có thể dựa theo hình thức ngôi sao nấu ăn để thực hiện, sắp xếp một bàn do người chủ trì tham gia tiết mục mỹ thực đặc biệt tết âm lịch, để những người chủ trì bình thường vẫn đứng ở vị trí giải thích và bình luật trực tiếp đứng ở bếp, trổ tài nấu nướng của mình, cho người xem nhìn bọn họ khác ngày thường.”

Hứa Đình Vũ tán thành “Đó là một ý kiến hay. Tiết mục đặc biệt Tết âm lịch hằng năm người xem đã xem nhiều người chủ trì ca hát khiêu vũ diễn tiết mục nhỏ, nhưng đúng là chưa từng thấy mấy người chủ trì trổ tài nấu nướng của mình trên TV.”

“Nhiệm vụ của cấp trên đã bố trí xong, thời gi­an gấp vô cùng, chúng ta phải nắm chặt thời gi­an để lên kế hoạch, sau đó tiến hành kết hợp với những người chủ trì trong đài, sắp xếp thời gi­an, chuẩn bị chỗ quay. Nhưng kế hoạch luôn luôn có sự thay đổi nên cần phải có phương án trù bị phòng ngừa tình huống phát sinh.” Tiêu Tiếu thập phần coi trọng tiết mục đặc biệt lần này, dù sao cũng là lần đầu tiên, không thể thất bại được.

Kế tiếp chính là tiến hành thảo luận hình thức nội dung tiết mục cụ thể. Vấn đề đột nhiên đặt ra, còn chưa kịp tiến hành thảo luận trực tiếp với những người chủ trì trong đài nên ai nấy đều cẩn thận suy nghĩ.

Cũng may trên nguyên tắc kế hoạch sơ lược đã có, chỉ cần thông qua chi tiết với anh em trong đài.

“Tôi đi thông báo với lãnh đạo bộ giải trí thông tin thể dục, các bạn cứ tiếp tục thảo luận.” Tiêu Tiếu cầm bản dự thảo tiết mục đặc biệt đi lên lầu.

Cả đám biên thẩm kế hoạch đạo diễn lâm vào tình thế tranh cãi hỗn loạn, Hứa Đình Vũ vỗ vai Đình Đình hôm nay có vẻ rất yên lặng “Ngày hôm qua ngủ không ngon sao?”

“?” Đình Đình giương mắt.

“Vành mắt thâm quầng.” Anh Hứa bình thản chỉ một ngón tay vào mắt Đình Đình.

“A, nhìn thấy sao?” Đình Đình vươn tay day mắt, cô cho rằng sáng sớm đã chườm đá hồng trà, không thấy rõ ràng.

“Ừ, rất rõ.” Anh Hứa vừa sửa sang lại bản ghi chép kế hoạch tiết mục trong tay, vừa như vô ý hỏi: “Có tâm sự sao?”

Tâm sự? Đình Đình bĩu môi một cái, há lại có tâm sự đơn giản như vậy?

Thứ bảy đúng là cô mời Triêu Dương ăn cơm, cô đặc biệt mua món ăn, tuy nấu ăn không giỏi cũng tự mình xuống bếp để cám ơn Triêu Dương.

Tuy canh trong nồi tràn ra khiến cho cô hơi luống cuống tay chân vào phút cuối nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt lúc dùng cơm. Triêu Dương là người nghe cực kỳ tốt, tuy không nói nhiều nhưng lại có thái độ tiếp nhận khéo léo còn cổ vũ cô nói tiếp.

Không khí vốn đang hòa hợp, trò chuyện với nhau thật vui, tận đến lúc Phan Công Tử cầm cái chìa khóa nhà cô như thể nam chủ nhân, mở cửa tiến vào.

Phan Công Tử cũng không biết uống nhầm thuốc gì nữa, rõ ràng trông thấy cô có khách là đã rõ ý gì nhưng làm như mắt điếc tai ngơ, đi thẳng vào buồng vệ sinh rửa tay đi ra rồi ngồi vào bên cạnh bàn ăn nói: “Đình Đình, anh cũng đói bụng, lấy chén cơm cho anh.”

Đình Đình cơ hồ muốn tiến lên nắm cổ Phan Công Tử mà lắc nhưng Triêu Dương ở đây, nếu cô dùng bạo lực với Phan Công Tử thì chỉ có thể để lại cho Triêu Dương hai ấn tượng: một là quan hệ của cô và Phan Công Tử mật thiết đến nỗi không quen giữ lễ tiết; hai là tính tình cô không tốt, động chút là sử dụng bạo lực.

Một thanh âm trong lòng Đình Đình nói: Triệu Đình Đình, sao mạng của cô khổ như vậy? Thật vất vả mới có một người trong lòng, còn chưa kịp bồi dưỡng cảm tình thì Phan Công Tử lại phá đám.

Vẫn là Triêu Dương giúp cô giải vây “Đình Đình, trong nồi còn nhiều cơm không? Nhiều người ăn cơm thì càng vui.”

Cô liền ngây ngô đi xới cơm.

Xới cơm trở về, không khí trong phòng khách yên tĩnh quỷ dị. Thấy cô đi ra Phan Công Tử oán trách, “Đình Đình, mời bạn ăn cơm cũng không bảo anh, em thật tệ.”

Đình Đình cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng lên, Phan Công Tử quá khác thường.

“Anh còn chờ em gọi điện thoại cho anh cùng đi mua xe.” Phan Công Tử tiếp tục làm bộ dạng ai oán.

Đàn kiến bò đầy trong lòng Đình Đình. Phan Công Tử, anh bị cái gì nhập vào thân rồi? Anh nhanh khôi phục bình thường đi!

Cuối cùng cơm tối kết thúc trong không khí quỷ dị, Triêu Dương nói thời gi­an đã muộn, hắn cũng nên cáo từ.

Đình Đình tính tiễn Triêu Dương xuống lầu thì lại bị Phan Công Tử ngăn lại “Bên ngoài lạnh lắm, để anh tiễn anh Chương xuống cho.”

Triêu Dương cũng mỉm cười phụ họa, “Uh, Đình Đình, bên ngoài lạnh, không cần tiễn tôi.”

Cứ như vậy, cô trơ mắt nhìn hai bóng lưng cao như nhau của Triêu Dương và Phan Công Tử cùng đi vào thang máy xuống lầu.

Sau đó cả đêm cô bé Triệu Đình Đình ngủ không ngon giấc.

Phan Công Tử đưa Triêu Dương xong lại đi luôn không quay lại.

Đình Đình không lo lắng Phan Công Tử, bạn bè chó sói của y khắp thiên hạ, lại thêm xuất quỷ nhập thần, tiết mục sống về đêm phong phú, nếu y đưa Triêu Dương rồi còn trở lại xem TV nghe nhạc cùng cô, Đình Đình cũng muốn kiểm tra đầu y.

Đình Đình chỉ nhớ Triêu Dương, không biết đoạn đường đi xuống này, Phan Công Tử có nói gì với hắn không.

Lúc Đình Đình học ở trường, không phải là không có nam sinh theo đuổi cô. Nhưng một là vì Đình Đình là học sinh ngoại trú, ngoại trừ trên lớp học, thời gi­an ở chung không nhiều lắm, hai là bởi vì Phan Công Tử tự nhận anh của cô, nam sinh tiếp cận cô trong vòng năm thước đều có người báo cáo với y. Chẳng bao lâu sau, những nam sinh có ý tốt đều lặng lẽ rút lui kiếm mục tiêu khác.

Lúc đầu Đình Đình không hiểu vì lẽ gì mà thời còn học sinh của người khác đều có kỷ niệm tình yêu trong sáng nhưng chỉ riêng Triệu Đình Đình cô thì trống rỗng? Về sau tốt nghiệp trung học thì cuối cùng cũng có nam sinh lấy hết dũng khí thông báo với cô: Triệu Đình Đình, tớ thích bạn nhưng tớ đánh không lại thế lực người anh ác của bạn. Hãy tha thứ cho tớ đến bây giờ, khi tốt nghiệp rồi mới thổ lộ với bạn.

Lúc đó Đình Đình mới hiểu được, không phải cô không đáng yêu mà là Phan Công Tử ở sau lưng làm chuyện xấu.

Về sau vào đại học, cô thích học trưởng lấy hết dũng khí đi thổ lộ, lại bị nhã nhặn từ chối khiến cho tình cảm trống rỗng của Đình Đình mười chín năm qua bị đả kích lớn, về sau không có yêu thích người nào nữa.

Lúc này đây, tình cảm yêu mến Triêu Dương mới vừa nảy sinh, Đình Đình sợ Phan Công Tử gây hiểu lầm cho Triêu Dương.

Nhưng căn cứ vào sự hiểu biết của Đình Đình đối với Phan Công Tử, cũng chưa chắc y cố tình làm gì với Triêu Dương. Nếu như vậy mà cô đi cảnh cáo y rằng Phan Công Tử anh không được nói lung tung với Triêu Dương thì với tính cách luôn luôn bằng mặt không bằng lòng của Phan Công Tử, chỉ sợ vốn vô tâm cũng sẽ biến thành cố ý.

Trong lòng Đình Đình không yên ổn nên buổi tối ngủ không ngon, quầng thâm ở mắt lập tức nổi lên thấy rõ.

Đình Đình cho là mình che dấu không tồi không ngờ anh Hứa kỹ tính thận trọng, liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Sau khi chọn đề xong, tan họp rồi, Hứa Đình Vũ từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ màng dán mắt ném cho Đình Đình “Giữa trưa dán lên rồi nhắm mắt một lát sẽ có hiệu quả ngay.”

“Cám ơn.” Đình Đình nở nụ cười, không thể tin được một người đàn ông như anh Hứa vẫn dùng cái này.

Thiên Tình nhìn thấy, trượt ghế xoay đến trước mặt Đình Đình “Tớ ngửi thấy hương vị gian tình. Thành thật khai báo, có phải cậu.. cùng anh Hứa hay không? “

Thiên Tình cong cong hai ngón tay cái đối nhau, nháy mắt với Đình Đình.

Đình Đình cầm một chồng kịch bản gốc quật Thiên Tình, Thiên Tình nhanh nhẹn trượt về chỗ ngồi của mình.

Đình Đình muốn trêu chọc Thiên Tình một hai câu, Thiên Tình lại “Vèo” đứng dậy trước một bước “Tớ đi ra ngoài, đứng quá nhớ tớ nha.”

Đình Đình nắm lên một mớ giấy vụn ném về phía Thiên Tình, bị Thiên Tình cười tránh được rơi trên mặt đất.

Trong hành lang vọng lại tiếng cười giòn giã của Thiên Tình.

Đình Đình trông thấy Bắc Phương nhìn bóng lưng Thiên Tình rời đi với ánh mắt thâm tình, lông mi hơi rũ xuống.

Thiên Tình, cậu có biết người thích cậu đang khó mở lòng hay không?

Sau bữa cơm trưa, Đình Đình vuốt ve điện thoại, đắn đo giữa việc gọi điện thoại cho Triêu Dương và không gọi điện thoại cho Triêu Dương, trong lòng bồi hồi.

Đối với chuyện tình cảm, Đình Đình cũng không kinh nghiệm hơn so với lúc mười sáu mười bảy tuổi.

Chị Tiêu cùng xuống ăn cơm bưng khay ngồi vào bàn Đình Đình “Có chuyện gì mà mặt nhăn mày nhíu như thế?”

Tiêu Tiếu thích Đình Đình nhiệt tình trong sáng thẳng thắn, có lẽ bởi vì cô cũng là phụ nữ, so với mấy nữ chủ trì dáng vẻ kệch cỡm, thiếu tinh tế, cô càng thưởng thức cô gái tràn ngập sức sống, cực kỳ nhiệt tình nhưng không hề kêu khổ kêu mệt như Đình Đình. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô chịu nhận Đình Đình khi chế tác cấp dưới giới thiệu Đình Đình tới.

Một cái nguyên nhân quan trọng hơn là Tiêu Tiếu từ trên người Đình Đình, nhìn thấy chính mình lúc mới ra đời, tràn đầy nhiệt tình với những lý tưởng cao quý, không có một lờn than oán.

Tuy thời gi­an tôi luyện cô trở nên hòa hợp với tất cả người làm phim hiện tại nhưng nhiệt huyết những năm mới làm việc vẫn còn đang chảy hừng hực trong mạch máu, phản xạ trên người Đình Đình khiến cô hết sức vui mừng.

Triệu Đình Đình không bị những tranh đấu lục đục giữa đồng nghiệp mà giảm đi hào quang bẩm sinh trên người.

Tiêu Tiếu cảm thấy loại khí chất tươi mát này của Đình Đình ở giữa những người chủ trì hiện nay, thật sự đáng quý.

Cho nên cô để ý tâm tình Đình Đình có chút lo lắng, sau khi bàn bạc với tất cả chủ quản ngành trên lầu xong, bèn cố ý xuống nhìn xem có thể giúp gì Đình Đình không.

Đình Đình nhìn Tiêu Tiếu cười hòa ái, đột nhiên rất muốn thổ lộ hết. Không phải là không thể nói với mẹ, nhưng mẹ sẽ lo lắng, sau đó sẽ điều tra tổ tông tám đời của Triêu Dương?

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Chị Tiêu, nếu như thích một người nhưng lại không biết hắn có thích mình không thì nên làm cái gì bây giờ?”

Tiêu Tiếu sững sờ. Thì ra làm Đình Đình phức tạp, đúng là vấn đề tình cảm. Sau đó cô cười rộ lên, sờ đầu Đình Đình, cô gái ngốc này.

“Đối phương có vợ hoặc là bạn gái không?” Nếu như có, cô sẽ trước tiên khuyên cô bé thừa dịp tình cảm còn chưa sâu đậm, một dao sắc chém tơ tình. Dù cho xuất phát từ lý do và động cơ gì, dây dưa với một người đàn ông có vợ hay bạn gái, cũng không được.

Đình Đình lắc đầu, bằng quan sát của cô, hẳn là không có?

Tiêu Tiếu vỗ vai Đình Đình “Nếu quả thật yêu mến, phải đi nói cho đối phương biết tâm tình của mình, xác nhận đối phương có yêu mến mình không. Một người yêu mến một người khác là việc không gì bình thường hơn, không có gì khó để thổ lộ.”

Đình Đình nghe xong, sợ sệt một lát sau đó mặt giãn ra mỉm cười.

Uh, một người yêu mến một người khác là bình thường thôi.

Nghĩ phức tạp như vậy làm gì?

“Cám ơn chị, chị Tiêu.”

“Không cần cám ơn, em khôi phục tinh thần, làm việc cho giỏi.”

“Dạ! Chị Tiêu!” Đình Đình chào theo nghi thức quân đội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện