Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 9: Họa bì (Nhị)



Tình yêu vốn là như thế, mục thấu xương, tới chết không thay

(ái tình nguyên bổn như thử, hủ hủ triệt cốt, chí tử bất du)

Ta và Hoa Tử Tiêu lại tìm thấy họa bì quỷ kia. Nàng ta vậy mà đầu cứng như đá hoa cương, cứ ngồi một chỗ cạnh dòng Vong Xuyên, mấy ngày mấy đêm. Nàng ta là quỷ họa bì, cả người đầy nước cứ ngồi chỗ thông gió như vậy, tuy không còn sưng như lúc mới gặp, nhưng thân thể mục nát đã bắt đầu có mùi.

Điểm khác biệt lớn nhất của quỷ họa bì với quỷ khác chính là không có năng lực phục hồi, cho nên hơn phân nửa quỷ họa bì ta gặp trước đây đều vô cùng yêu quý thân thể bản thân, chỉ cần điều kiện cho phép, bọn họ nhất định sẽ bọc một tầng da người phòng ngừa thi thể bên dưới thối rữa quá nhanh. Nhưng mà nữ quỷ họa bì này hiển nhiên cao quý hơn một chút, dù trên người chui đầy giòi, dù ruồi bộ bay đầy đầu, cũng không ảnh hưởng tới tình yêu kinh thiên động địa của nàng ta. Đối với tình nhân chấp nhất si mê như vậy, ngay cả mỹ nhân Tử Tiêu bụng đầy cẩm tú cũng phải do dự thật lâu mới bước qua ngả bài với nàng.

Cũng từng trải qua, ta đại khái là đoán được họa bì quỷ này sẽ làm gì. Quả nhiên, âm thanh thê thảm chói tai có lực xuyên thấu của họa bì quỷ này vang vọng hai bờ Vong Xuyên, truyền thẳng đến Hoàng Tuyền. Đôi bàn tay không ngừng đào mảnh đất trước mặt, điên cuồng lắc đầu, thét đến khàn giọng:

“Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta! Ta không tin!! Ta không tin!! Ta không tin!! Chàng chỉ yêu một mình ta, chàng không thể đối xử với ta như vậy! Các ngươi ghen tị, các ngươi đang ghen tị ——!!”

Âm thanh này nghe thật sự thảm thiết, ta không nhịn được mà nhăn mặt. Hoa Tử Tiêu đúng là lão quỷ lâu năm, không hề sợ hãi bộ dạng vừa đáng thương vừa khủng bố kia, ngồi xổm xuống nhẫn nại đưa nàng ta xem cảnh trong gương. Giờ thì tốt rồi, tiếng kêu thảm thiết kia cao thêm mấy bậc, tâm can nhỏ bé của ta đều bị nàng ta kêu cho loạn hết lên.

Cái gì cần nói cũng nói rõ rồi, Hoa Tử Tiêu có lẽ cũng biết lúc này khuyên nàng ta đầu thai cũng không được, liền xoay người cùng ta rời đi.

Đi vài dặm đường mà vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc, ta thật sự có chút không đành lòng: “Đúng là oan ức, chẳng lẽ không thể trừng phạt trượng phu của nàng ta thật đáng đời sao?”

Hoa Tử Tiêu nói: “Ta đã nộp sổ lên Phong Đô đại đế, sau khi hắn chết sẽ luân hồi xuống mười tám tầng địa ngục. Chỉ là cô nương này lại không muốn đi qua Quỷ môn quan, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt để đầu thai, thì cũng không có kết quả tốt.”

Ta gật gật đầu: “Vậy ngày mai chúng ta lại tới khuyên nhủ.”

Hoa Tử Tiêu ngừng một chút, nhìn sang ta, nói: “Đông Phương cô nương, thực sự muốn đi cùng ta tới sao?”

“Dĩ nhiên.”

Hoa Tử Tiêu gật đầu, phản ứng vẫn lãnh đạm như trước, nhưng khóe mắt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Vậy ngày mai ta tới Đình Vân các đón nàng.”

Trở lại Đình Vân các, ta quả thực không thể tin nổi hai mắt mình: trong phòng khách sương khói lượn lờ, ở giữa bày một cái bàn vuông, cha già, Nhan Cơ, Tạ Tất An, Thang Thiếu Khanh đang ngồi thành một vòng chơi mạt chược.

Thang Thiếu Khanh hiếm khi nghiêm túc mà nhìn chằm chằm bài trước mắt, như là trên mỗi khối mạt chược viết kinh văn niệm đi niệm lại; Tạ Tất An nhấc nhấc lông mày, liếc nhìn hắn; lão cha được người gọi là lão rùa già, sự nhẫn nại tốt vô cùng, dùng cái móc nhỏ khuấy khuấy thuốc bên trong tẩu, còn thỉnh thoảng thổi một cái; chỉ có Nhan Cơ thì không yên, giày vàng đạp trên mặt ghế, một tay chống cằm, vẻ mặt rất không kiên nhẫn nhìn Thiếu Khanh: “Ngươi sắp nhìn chín đồng này đến rỗ mặt rồi đấy, ngửa bài đi.”

Thiếu Khanh cả kinh nói: “Ngươi dám nhìn lén bài ta!!”

Nhan Cơ chớp chớp đôi mắt đầy yêu mị: “Nén hương kia đốt cũng xong rồi, ngươi trình độ này thì đánh bài gì, về nhà mà sinh con đi.”

Rốt cuộc Thiếu Khanh cũng ngửa một đồng, Nhan Cơ dùng ngón cái và ngón giữ bắn ra hai đồng: “Tên ngốc họ Thang, ăn.”

“Ngươi… Ngươi ăn ta!”

“Cứ ăn ngươi đấy, thì sao.” Nhan Cơ cười đến run rẩy cả người.

Cha già lúc này mới không nhanh không chậm ngậm tẩu soạn bài, bộ dạng vô cùng bí hiểm.

Đúng lúc Thiếu Khanh thấy ta, ném cho ta một ánh mắt ứa ra tinh quang. Ta vòng phía sau đi nhìn bài của hắn, lại nhìn nhìn Nhan Cơ, cảm thấy vận may tốt như vậy mà Thiếu Khanh cố gắng đấu lại không dễ dàng gì. Nhưng mà nếu ta nhớ không lầm, đây là lần đầu hắn chơi mạt chược.

Ta ngồi xuống cạnh Thiếu Khanh, giúp hắn ra bài.

“Mị Mị đã về rồi.” Cha nhả ra một miệng khói, tay kẹp điếu thuốc, một tay lật bài mình.

Khuôn mặt Tạ Tất An dưới đèn treo trông thật anh tuấn, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện: “Nương tử giúp đỡ tiểu vương gia, nếu tiểu vương gia lại thua, mặt mũi chẳng phải là mất hết.”

Nhan Cơ thở ra một hơi: “Đây là chuyện của nam nhân, nữ nhân xem náo nhiệt gì chứ, đi qua một bên đi qua một bên đi.”

Ta liếc nhìn họ một cái, thấy Thiếu Khanh xếp bài càng ngày càng loạn, trực tiếp đẩy tay hắn để ra bài, ăn luôn cha già. Mà Thiếu Khanh tên này vận may không phải tốt bình thường, bài hắn sờ tới dường như đều một màu đồng nhất, hơn nữa lại có ta hỗ trợ bên cạnh, không tới mấy lần ra bài đã khiến sắc mặt của cả hồ ly lẳng lơ và Vô Thường gia đều thanh đổi.

“Mị Mị, bài này chúng ta đánh sau, chuyện chính sự quan trọng hơn.”

Vẫn là cha già hiểu ta nhất, nhưng ta há có thể dễ dàng buông tha cho, dùng ngón cái và ngón giữa soạn bài đọc bài, đẩy bài ra ngoài:

“Thuần nhất sắc, hồ.” Xong xòe tay ra, lấy tẩu thuốc cũng lão cha hút một ngụm, mắt không thèm nhìn hai nam nhân kia, chỉ ngón tay

ngoắc ngoắc với họ.

“Phu nhân, quả nhiên nàng lợi hại nhất.” Thiếu Khanh mừng tới rơi nước mắt ôm vai ta.

“Làm sao có thể, hẳn là trùng hợp thôi…” Nhan Cơ mang vẻ mặt không thể tin nổi.

“Nương tử ra tay quả nhiên không giống bình thường, chúng ta tiếp tục luận bàn lần nữa.” Tạ Tất An không tự ti không kiêu ngạo đẩy bạc ra.

Mấy vị thiếu gia vương gia Vô Thường gia này muốn đấu với ta sao, còn không nghĩ xem trước kia ta lăn lội chốn nào. Trong tâm ta tràn đầy kinh thường và ý muốn chơi đùa, ai biết cha già lại cảm động đi vỗ vai ta: “Thấy các con hòa hợp như thế, vi phụ nghĩ ba ngày sau hôn lễ cứ thế mà cử hành đi!”

Thực ra thì ta không hút thuốc, trước kia vì đối với trường hợp đặc thù của Lệ Xuân Viện, chỉ học được trọn vẹn tư thế hút thuốc mà thôi. Nghe cha già nói như vậy, khói lập tức phun ra từ lỗ mũi, ta bị nghẹn, ho tới rớt nước mắt:

“Cái gì, cái gì…”

Cha hồ hởi dọn bài, đôi mắt tràn đầy nước mắt hiện ra từ trong sương mù: “Vi phụ tâm ý đã quyết, ba ngày sau bốn con tổ chức đại hôn!”

Cách cha nhìn nhận mọi việc đúng là lập dị, tỉ như trên bàn mạt chược vợ chồng hòa thuận, thì đây chính là phượng hoàng bay xa, tốt lành trăm năm.

Lúc canh ba ta hình như là nghe thấy Nhan Cơ oán thán kêu mệt, cuối cùng bọn họ mới tan bàn đi ngủ.

Chuyện ép duyên này đúng là thật đáng sợ, nhưng lại không tìm được lí do từ chối, sáng sớm hôm sau, từ ác mộng tỉnh lại, ta đi từng bước khẽ khàng xuống lầu chuẩn bị lấy mấy cái banh bao nguội trong trù phòng, lại thấy bóng lưng của một tố y nam tử.

Tóc của y dài tới thắt lưng, lúc này tóc đen buông thõng giắt trước ngực áo, vài sợi rơi tùy ý trên vai, ẩn ẩn lộ ra bên mặt thanh tú. Vốn tưởng Thiếu Khanh, nhưng tóc Thiếu Khanh không dài như vậy, bờ vai cũng rộng hơn một chút. Nam nhân này tương đối gầy, cũng không có một đầu tóc bạc của Nhan Cơ. Thấy y ở trong trù phòng đi ra đi vào, ta vừa định mở miệng hỏi ai, y đã nghe tiếng quay đầu lại, hơi hơi sửng sốt:

“Dậy rồi à?”

“Vô… Vô Thường gia?” Ta nhìn y từ trên xuống dưới, vô cùng kinh ngạc.

“Cũng không phải lần đầu gặp ta, nàng làm vẻ mặt đó làm gì.”

Nhìn thấy ánh mắt coi khinh người khác kia, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Vẫn là Tạ Tất An lúc bình thường. Nhưng mà nhìn y vừa cầm bát đũa vừa xúc cháo, ở nhà lại ăn mặc tùy ý như vậy, thật sự là không thể nào liên tưởng tới câu hồn âm soái dùng thẻ chiêu hồn đội mũ cao bay tới bay lui.

Không biết ngốc ra bao lâu, y đã mang cháo loãng và bánh bao đặt trước mặt ta. Hai người chúng ta nhìn nhau, y bổ sung thêm: “Nét mặt đó là sao? Bên trong không có thêm thịt hay máu người.”

“Sao huynh sáng sớm đã dậy nấu cơm rồi?”

“Công việc của Vô Thường vô cùng bận rộn, ngày ngày đi sớm về trễ, nương tử lại cho rằng ta nhàn nhã giống nàng.”

“Ý ta là, sao huynh phải tự mình xuống bếp nấu cơm? Việc này cứ sai nha hoàn làm là được rồi.”

“Không phải ai cũng giống nàng, sinh ra là có nha hoàn nấu cơm ăn. Thật sự là một đại tiểu thư không biết khó khăn, nếu như không có người hầu hạ, nàng sớm muộn cũng bị đói chết.”

Cũng không biết có phải do thay đổi kiểu tóc và y phục hay không, lực sát thương ngày hôm nay của Tạ Tất An kém hơn rất nhiều. Tóc của y vừa dài lại vừa dày, buông rủ trước mặt càng tăng vẻ khôi ngô tuấn tú. Kì thực so với Hoa Tử Tiêu, ta lại thích diện mạo của Tạ Tất An hơn. Tạ Tất An tuy tuấn tú, nhưng cho dù là diện mạo hay tính cách đều khiến người ta thấy chân thật. Hoa Tử Tiêu quá đẹp, quá khó tin, tính cách cũng mờ ảo khó hiểu, thật giống một u hồn phiêu lãng dưới âm phủ.

Uống mấy ngụm cháo loãng, ta cảm ơn Tạ Tất An, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì y bỗng dưng đưa ta một cái gương: “Đây là Sinh Tiền kính, mặt trước chiếu nhân thân khi còn sống, mặt sau chiếu quỷ thân sau khi chết, nàng cứ mang theo đi, đề phòng mọi trường hợp.”

“Vì sao?”

“Nhìn nàng rõ ràng là người dễ bị vẻ ngoài mê hoặc, đầu óc cũng không thông minh lắm, gặp quỷ lạ nhất định phải dùng kính này chiếu, bằng không nếu bị người ta lừa ăn mất thì Nghiệt Kính đại nhân sẽ giết chúng ta.”

“Người dễ bị vẻ ngoài mê hoặc?” Ta liếc xéo y. “Ý huynh là ta không sớm nhìn ta huynh lưỡi dài sao?”

Ta Tất An trừng lại ta một cái, hất cằm chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cái kẻ bên ngoài kia, đừng nói với ta là nàng mới biết y vài ngày đã nhìn được bên trong y.”

Ta thò đầu ra ngoài cửa sổ, thấy Hoa Tử Tiêu đang đứng ở dưới lầu.

Tạ Tất An nói: “Quả thật quỷ thân của y không dọa người như đồng loại, nhưng tính cách thì phải cẩn thận chút. Người có thể nhìn thấu y chốn âm phủ này, e rằng chỉ có chính y.



Trời mới tờ mờ sáng, trên đường phố Hồi Hồn chỉ có vài quỷ hồn lơ lừng. Tiến giấy trắng bay qua bay lại, bay đầy đường giống như trận tuyết lớn.

Ta chạy xuống dưới vẫy vẫy tay với Hoa Tử Tiêu: “Hoa công tử, sớm như vậy?”

Hoa Tử Tiêu nói: “Ta đánh thức nàng à?”

“Huynh đâu có phát ra âm thanh, làm sao mà đánh thức ta? Là ta ngủ không ngon thôi…” Ta hắt hơi một cái. “Đi thôi, chuyện cô nương kia quan trọng hơn.”

“Được.”

Y mỉm cười với ta, sóng vai cùng ta bước lên phía trước.

Cũng không biết có phải là do quỷ và người khác biệt rất lớn hay không, có lẽ hơi nhạy bén hơn chút. Khi cùng Hoa Tử Tiêu bước đi trên phố Hồi Hồn, ta bỗng nhiên phát hiện nơi này giống với phố phường dương gian rất nhiều, đi tới đi lui, sẽ có cảm giác từng quen biết. Như là đã từng tới hơn trăm hơn ngàn lần, chỉ là một lần cũng không nhớ được.

Chúng ta lại lần nữa đi tới bên dòng Vong Xuyên, lại không ngờ rằng nữ quỷ kia đã biến mất. Cả hai đi tìm vùng lân cận ven sông một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng nàng ta đâu, quyết định quay lại trong thành hỏi quỷ sai xem liệu nàng ta có phải đã vào thành không, đột nhiên thấy trên đường Hoàng Tuyền đối diện có một nữ tử xinh đẹp vô cùng quen mắt.

Có một cái chảo sắt lớn đặt trước mặt nữ tử, nàng vừa mới tăng củi cho lửa dưới chảo cháy to chút, đã đứng dậy xoa xoa mồ hôi trên trán.

“Hoa công tử, huynh nhìn cô nương kia xem.”

Hoa Tử Tiêu nhìn theo hướng ta chỉ: “Nàng quen nàng ta sao?”

“Huynh không thấy nàng ta rất quen mắt sao?”

“Chưa từng gặp qua.”

“Nàng ta là tình nhân của chồng quỷ họa bị phải không, ta chắc không nhìn nhầm chứ?”

Hoa Tử Tiêu nhìn chằm chằm nàng ta một lát, cuối cùng gật gật đầu: “Hình như là nàng ta.”

Kỳ thực nữ tử này trẻ tuổi lại xinh đẹp, tuyệt đối có tư chất khiến nam nhân nhìn qua khó quên. Ta những tưởng trong mắt mỹ nhân U Đô, mỹ nhân này cùng lắm cũng chỉ là đĩnh vàng trên tranh, lại không nghĩ tới Hoa Tử Tiêu vậy mà quên luôn cả nàng ta…

Ta hỏi: “Nàng ta cũng chết rồi sao?”

Hoa Tử Tiêu im lặng nhìn nàng ta một lát, bỗng nhiên than một tiếng: “Đúng vậy. Nhưng mà có lẽ khác với tưởng tượng của nàng một chút.”

Ta đang định hỏi nguyên nhân, nàng kia nhìn thấy chúng ta, đứng đối diện vẫy tay với chúng ta, lớn tiếng nói gì đó. Nhưng tiếng nước ầm ĩ làm chúng ta cái gì cũng nghe không thấy, nàng ta lại chỉ chỉ chảo sắt trước mặt ý bảo không thể rời đi, làm chúng ta phải đi qua.

Chúng ta tùy ý gọi một thuyền chở qua sông. Nàng ta chạy nhanh tới chào đón. “Công tử, cô nương, ngày hôm qua ta thật sự quá thất lễ, vẫn mong các vị tha thứ.”

Ta không hiểu gì nhìn Hoa Tử Tiêu. Y khoát tay: “Cô nương không cần để trong lòng.”

“Chuyện gì đây chứ…”

“A, quên mất, ta vẫn đang khoác da của tiểu tiện nhân kia.” Nữ tử kéo kéo da của mình. “Nửa đêm hôm qua, ta có về nhà một chuyến, mặc y phục mới vào. Thế nào, có vừa không?”

Nàng mặc váy phấn nhạt quay một vòng. Nhìn gần mói biết nàng cùng với vị quỷ họa sư gặp rằm tháng bảy giống nhau, có bộ mặt giả đến không ngờ. Chẳng qua nàng khoác lên người da người còn mới, da thịt vẫn chưa chết hết, cùng lắm chỉ là cơ mặt mất tự nhiên thôi, cũng không cảm thấy đang khoác da thi thể.

Hoa Tử Tiêu nói: “Cô nương vui vẻ là tốt rồi. Nhưng mà, cô lấy thịt của trượng phu và tình nhân hắn nấu lên sao?”

“Không, ta bóc da của tiểu tiện nhân xong đã ném thi thể vào Nại Hà. Chỗ này chỉ có thịt quan nhân nhà ta, nhưng là nước trong chảo này cũng là nước sông Nại Hà.”

Hoa Tử Tiêu than nhẹ một tiếng: “Chưa được Phong Đô đại đế tự mình phê chuẩn đã ném người vào Nại Hà, sẽ bị hạ xuống địa ngục Vô Gian. Có lẽ tình huống của cô sẽ được xét xử, còn có hi vọng rời khỏi địa ngục Vô Gian, nhưng trọn đời đã định không được siêu sinh, cô sẽ không hối hận sao?”

“Ta không quan tâm.” Họa bì mỉm cười thản nhiên. “Chỉ cần có thể thoát, cứ như vậy khoác da người qua ngày chưa chắc đã không tốt. Về sau, ta muốn biến thành dạng gì thì là dạng đó, muốn nam nhân thế nào yêu thương ta, nam nhân thế ấy sẽ yêu thương ta. Cho dù là trượng phu ai cũng có thể là trượng phu của ta, cho dù là hoàng đế lão tử cũng vậy thôi.”

“Nhưng mà, một khi bọn họ thấy bộ mặt chân chính dưới da người của cô, đừng nói là yêu có khi còn bị dọa tới bệnh không dậy nổi, điều này cũng không sao à?”

“… Thì có sao, cho dù ta không biến thành quỷ họa bì, cũng sẽ không ai thật tình đối đãi ta. Ngay cả trượng phu ta yêu thương nhiều năm như vậy, cũng thế cả thôi…” Nàng ngồi xuống cạnh chảo, dùng thìa lớn đảo đảo bên trong, thấy nổi lên tóc đen thui và tay chân bị chặt đứt.

Một lần nữa chạy thật nhanh tới thuyền, ta không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng ta, thấy trên khuôn mặt phủ da người chết kia tràn đầy nét cười, cả người không thể thoải mái nổi.

Trên thế gian này có biết bao giai thoại của tài tử giai nhân đều như vậy, khởi đầu mỹ lệ, kết thúc kinh hoàng.



Vốn Hoa Tử Tiêu muốn đưa ta trở về U Đô, nhưng thuyền còn chưa tới bờ đối diện, mưa to đã rơi xuống. Hoa Tử Tiêu từ đầu thuyền lấy một tấm vải xanh biếc phủ lên đầu chúng ta, nhìn Quỷ Môn qua ở rất xa: “Sớm biết sẽ mưa thì đã thuê xe ngựa rồi. Bây giờ đa số xe ngựa đã bị thuê, đường trở về còn lâu lắm… Đông Phương cô nương, hay cô nương tới nhà ta ngồi một lát?”

“Nhà huynh ở chỗ nào?”

Kỳ thực lúc này khoảng cách giữa chúng ta không gần, nhưng phủ tấm vải này lên thì thấy không gian thật chật hẹp, nếu thuyền chỉ hơi chút lắc lư thôi ta sẽ phải nhào lên người y. Hoa Tử Tiêu vẫn mặc xiêm y đỏ thâm, vậy mà tấm vải xanh biếc màu lá cây kia phủ lên tóc đen của y lại không hề có chút phản cảm, ngược lại càng khiến khuôn mặt y trở nên xinh đẹp.

“Ở thượng du Vong Xuyên, từ chỗ này tới tương đối gần.”

“Được.”

Hoa Tử Tiêu không đáp lời, chỉ hạ mắt mỉm cười với ta, rồi nhìn về phía tận cùng Vong Xuyên.

Mưa càng ngày càng lớn, nhưng nam tử cường tráng ngồi đối diện với chúng ta dường như không có cảm giác, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Quỷ môn quan bờ bên kia, từ đầu tới cuối ngay cả nước mưa trên mặt cũng chẳng buồn lau.

“Vị tráng sĩ này, chỗ này còn một tấm vải, có muốn che chút hay không?” Ta đưa một tám vải khác cho nam tử kia.

Nam tử đó lúc này mới quay đầu lại, lắc đầu: “Không cần, cũng sắp tới rồi, ta lập tức qua sông.”

Hoa Tử Tiêu nói: “Ta ở âm phủ đã nhiều năm như vậy, rất ít khi gặp người vội vã muốn vào Quỷ môn quan. Có thể hỏi là do đâu không?”

Nam tử vò đầu, mắt trong mưa to khó khăn không mở được: “Ta muốn tìm chủ tử của ta.”

Hoa Tử Tiêu nói: “Trung tâm như thế, thật sự khó thấy.”

Nam tử kia vẻ mặt sợ sệt, đột nhiên ôm đầu khóc rống lên: “Không, ta không trung tâm! Là ta hại chết nàng! Nam chủ tử nhà ta vì muốn cưới tình nhân vào cửa, hạ dược trong thức ăn của ta và nàng, hại ta gây ra việc bất trung bất nghĩa với nàng, còn hại nàng bị tẩm lồng heo, là ta hại nàng!”

Ta và Hoa Tử Tiêu nhìn nhau, không quay đầu lại nhìn quỷ họa bỉ đang nấu canh người sống phía xa.

Ta nói: “Ngươi đã biết thế là sai, sao còn khiến nàng…”

“Ta là gia nô của nàng, từ nhỏ đã thích nàng! Cô hỏi công tử bên cạnh cô đi, đã uống thuốc rồi, lại cùng nữ nhân mình thầm mến cô nam quả nữ ở một chỗ, nàng lại chủ động như vậy, nam nhân nào chịu được! Ta vốn muốn sau đó mang nàng bỏ trốn, nhưng mà…” Nói tới đây, nam nhân lại khóc lên, “Sống thì ta vô dụng, ta sinh ra ti tiện, ta không xuống với nàng, nhưng giờ chúng ta đều đã chết, ta nhất định phải tìm ra nàng, nói với nàng tâm ý của ta…”

Hoa Tử Tiêu trầm mặc lúc lâu mới nói: “Nếu nàng chết rồi, bộ dạng và tâm tính đều không còn như xưa nữa, ngươi còn muốn ở cùng nàng sao?”

Đúng lúc này, thuyền cập bờ.

Nam tử rời thuyền nhảy lên bờ, quay đầu nói với chúng ta: “Không cần biết nàng biến thành dạng gì, ta không để ý. Cho dù ta chết một lần lại một lần, ta cũng muốn cùng nàng qua cầu Nại Hà, cùng nhau đầu thai chuyển thế. Đời sau, ta nhất định phải cưới nàng làm vợ.”

Ngay cả khí lực lau đi nước mưa cũng không có, nam tử này chạy vào làn sương mù mênh mông nơi quỷ môn quan.

Con đường trước cửa kia vĩnh viễn ầm ĩ chi chít tân hồn, lúc này vài vị phán quan vừa câu hồn vừa chỉnh đội ngũ. Dưới cơn mưa to này, không phải bất cứ tán hồn tân quỷ nào cũng có thể nhìn thấy, ngươi lại càng không biết lúc họ còn sống đã có bao cố sự xảy ra.



Có lẽ chuyện của quỷ họa bì này đã khiến tâm tình ta có chút hoảng hốt, người chèo thuyền vung chèo cũng không để ý, nghiêng người một cái, Sinh Tiền kính trong túi rơi ra. Lúc ta nhặt gương lên, vừa khéo là mặt sau chiếu quỷ thân, bên trong hiện lên bộ dáng hiện tại của Hoa Tử Tiêu. Ta thấy y không chú ý, liền vụng trộm lấy gương qua, dùng mặt trước chiếu y một cái.

Nhìn ảnh chiếu trong gương, ta quả thực không thể tin đây là cùng một người —- kỳ thật mặt vẫn giống nhau, nhưng người trong gương, thực sự là một tiên nhân tóc đen như mây áo choàng phiêu dật.

Một tiên nhân xuất trần, vậy mà lại trở thành bộ dạng quỷ mị thế này… Rốt cuộc phải trải qua bao năm dưới âm phủ, mới khiến một nhân tài thay đổi lớn như thế?

Ta có chút xuất thần, cất lại gương vào áo: “Đôi vừa rồi thật khiến người ta tiếc hận…”

Hoa Tử Tiêu lúc này mới cúi đầu nhìn ta lần nữa, trong mắt dập dờn ý cười nhàn nhạt: “Chuyện như thế ở âm tào địa phủ xảy ra rất nhiều. Xem nhiều, cũng sẽ thấy nhạt. Huống chi tình yêu vốn là như thế, mục thấu xương, tới chết không thay.”

Thuyền dừng lại ở thượng du Vong Xuyên, chúng ta tới nhà Hoa Tử Tiêu. Trước nhà y là một mảnh rừng trúc, gió thổi mưa rơi, trong rừng trúc tràn đầy âm thanh cành lá. Đi qua rừng trúc, bên trong có một trạch viện màu đỏ, trên biển có ghi chữ “Hoa phủ”.

Tiến vào phủ đệ, Hoa Tử Tiêu phân phó thị nữ lấy khăn lau nước mưa trên đầu ta, còn mình thì vào trong thay quần áo. Quan sát trạch viện của y, ta mới phát hiện nơi này giống như môn hộ của thư hương. Trong phòng khách bày rất nhiều bút giấy, trên tường cũng treo rất nhiều tranh sơn thủy, tranh hoa điểu, tranh mỹ nhân. Nhưng mà nữ tử bên trong mỹ nhân đồ ấy, cho dù tư thế gì hay xiêm y thay đổi thế nào, gương mặt thủy chung ta đã thấy qua — thê tử của Hoa Tử Tiêu.

Chỉ chốc lát sau, y thay một bộ xiêm y màu tím nhạt bước ra, thấy ta đang nhìn chằm chằm bức họa, đi tới nói: “Họa kỹ kém cỏi, mong cô nương đừng chê cười.”

“Rất đẹp mà.” Ta nhìn chằm chằm mấy bức mỹ nhân đồ. “Đó… đều là thê tử của huynh sao?”

“Đúng vậy.”

“Ta nhớ lần đầu gặp huynh, huynh nói hai người âm dương cách biệt. Lần đó nghĩ huynh là người, cho rằng thê tử huynh đã chết… Xem tình hình bây giờ, nàng hẳn là còn sống, đúng không?”

“Có lẽ vậy.”

“Huynh không biết?”

“Nếu thực sự tìm hiểu, ta có thể biết nàng ấy ở nơi nào. Nhưng ta dù còn sống, đã từ lâu không phải là một người.” Hoa Tử Tiêu ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp trong tranh. “Vẽ nhiều tranh như vậy, chỉ vì tình khó khống chế. Kỳ thực, sớm nên buông tay.”

Nhìn nét mặt nghiêng nghiêng chăm chú xem tranh của y, ta cười nói: “Ta có thể hiểu, vì ta cũng từng si mê một người như vậy.”

Hoa Tử Tiêu cười đáp lại, nhưng không nói tiếp. Không biết là do không có hứng, hay là đã hoàn toàn hiểu được, tóm lại có chút khó xử.

Tới tận hoàng hôn mưa mới hơi tạnh chút, ta mượn Hoa Tử Tiêu một cái ô dầu giấy, chuẩn bị rời đi.

Hoa Tử Tiêu cầm ô đưa ta ra khỏi rừng trúc, ta ngẩng đầu nhìn trời: “Hoa công tử, xin dừng bước ở đây.”

“Không thể để một cô nương một mình về nhà khi trời tối. Ta đưa nàng về.”

“Thật sự không cần, tự ta về là được rồi.”

“Đi thôi.”

Hoa Tử Tiêu hiếm khi nào thấy cứng đầu như vậy, ta lại thật sự cảm thấy phiền y hoài cũng không tốt. Ta nói: “Việc này… chỉ e rất không tiện.”

“Tại sao nói vậy?”

“Công tử cũng biết nhà ta có tới ba vị phu quân, nếu để họ biết ta tới nhà huynh… có lẽ sẽ bất tiện.”

Hoa Tử Tiêu giật mình, rồi nói: “Thật thất lễ, ta không nghĩ nhiều vậy. Vậy ta sẽ đưa cô nương tới bờ sông.”

Y tiễn ta ra khỏi rừng trúc, tới cạnh Vong Xuyên, đưa ô cho ta. Ta nhận ô, không cẩn thận đụng phải ngón tay y, nhưng lại vẫn bình tĩnh vươn tay, cầm lấy cán ô, ngẩng đầu nhìn y một cái.

Dưới tán ô giấy và mưa bụi phủ đầy, ánh mắt của y so với ngày thường càng đen hơn, lông mi trông cũng dày hơn, thậm chí giọng cũng ôn nhu hơn bình thường rất nhiều:

“Đông Phương cô nương, trên đường xin cẩn thận.”

Rõ ràng y chưa làm gì cả, chỉ đứng cạnh Vong Xuyên dặn ta một câu, “Trên đường xin cẩn thận”, vậy mà sau khi trở về, cả tối hôm đó trong đầu ta mơ mơ hồ hồ.

Ba vị phu quân vừa về liền bị lão cha gọi đi chuẩn bị hôn lễ, một đêm này không có ai, trong nhà yên tĩnh tới đáng sợ.

Rõ ràng ngày đại hỉ sắp tới, không hiểu vì sao, khoảnh khắc ta nhắm măt lại đột nhiên nhớ tới lời Hoa Tử Tiêu nói ban ngày: 

“Tình yêu vốn là như thế, mục thấu xương, tới chết không thay.”

Sau đó, ta giống như bị trúng ta nhảy xuống giường, mặc quần áo cầm theo ô dầu giấy, ra khỏi Đình Vân các.





“Công tử đang trang điểm, Đông Phương cô nương xin chờ đây một lát.”

Lúc này, ta bỗng thấy đầu óc của mình đúng là đáng bóp nát, lại lần nữa bị sắc đẹp của Hoa Tử Tiêu mê hoặc, thân là một cô nương, không biết đạo lý nửa đêm chạy tới nhà người khác trả ô.

Trước kia ta tuyệt đối không thể làm cái loại chuyện này, ta mười bốn mười lăm tuổi tuyệt không làm chuyện này!

Sau khi chết, thật sự cái gì hoang đường ta cũng trải qua, đầu đúng là nhiễm nước. Nhưng hiện giờ rời đi có vẻ không đúng lễ nghĩa, vẫn nên gõ cửa nhà Hoa Tử Tiêu vài cái rồi chạy lấy người, như thế cũng tốt.

Nhưng mà nghe Hoa Tử Tiêu đang “trang điểm”, ta có chút không tin nổi.

Tuy rằng biết y không lâu, ở âm phủ này chuyện nam không ra nam nữ không ra nữ cũng rất nhiều, nhưng ta luôn luôn cho rằng Hoa Tử Tiêu là mỹ nhân trời sinh, không giống với Nhan Cơ phong tử lẳng lơ trêu ghẹo, không nghĩ nửa đêm mà cũng trang điểm ăn vận, đã thế còn lâu tới vậy.

Ta vừa nghĩ bộ dạng Hoa Tử Tiêu soi gương thoa phấn, vừa cười đi vào hậu viện Hoa phủ.

Ánh trăng nhàn nhạt lạnh lùng bao phủ đình viện, trong viện là cảnh hoa hồng như tranh thêu. Cũng không biết có phải do ta chịu kinh hách quá lớn do sắp đại hôn hay không, đêm trăng này nhìn đặc biệt thê lương lạnh lẽo, trong biệt viện cũng yên tĩnh giống như bãi tha ma lúc rạng sáng. Nếu không phải tiền viện thi thoảng vọng tới tiếng mở cửa đóng cửa, ta sẽ nghĩ hai tai mình mất cảm giác thật rồi.

Hành lang nơi hậu viện dài thật dài, nối giữa vài tòa hồng trạch, ta đang âm thầm ngẫm nghĩ xem phòng ngủ của Hoa Tử Tiêu ở nơi nào, lại thấy có gì đó trong đình viện, so với ánh trăng còn trắng hơn.

Lúc đầu ta nghĩ sao có pho tượng dọa người như vậy. Nhưng chớp chớp mắt, lại phát hiện thứ màu trắng đó cử động. Trong nháy mắt ta cả kinh tới động cũng không dám động, chỉ biết đứng nhìn tại chỗ nhìn thứ đó không một tiếng động.

Đó là một bộ bạch cốt khô lâu của người. Nó ngồi dưới đất, trước bàn thấp bằng gỗ lim bày đủ văn phòng tứ bảo và các loại thuốc màu, trên giá bút treo đủ loại bút lông lớn nhỏ khác nhau. Khô lâu quay lưng với ta, dùng một bàn tay đỡ cổ tay kia, chấm bút lông vào nghiên mực, vẽ thứ gì đó lên bàn.

Cánh hoa đỏ từ cành bay lả tả, như là mưa tiền giấy bay đầy trời phố Hồi Hồn. Chúng xoay tròn rơi rất chậm, dừng ở trên bức da mỹ nhân trên bàn. Khô lâu vươn ngón tay xương xẩu dài nhỏ, nhẹ nhàng nhấc cánh hoa kia ném sang một bên, lại tiếp tục vẽ lên bức họa da mỹ nhân.

Có lẽ do cảnh tượng quá mức yên tĩnh, động tĩnh rất nhỏ cũng có thể tạo ra tiếng động kinh động khô lâu kia. Ta ngay cả dũng khí lấy tay che miệng cũng không có, cả người cứng đờ phát lạnh nhìn cảnh trước mắt.

Sau khi khô lâu kia sửa vài nét bút, một giọng nói bỗng nhiên vang lên:

“Đông Phương cô nương, ta đã bảo người nói nàng chờ bên ngoài. Vội vàng xông vào như vậy, không phải có chút thất lễ sao?”

Là tiếng của Hoa Tử Tiêu, từ chỗ khô lâu truyền tới, nhưng không hề thấy xương hàm dưới của khô lâu động đậy. Ta đang nghĩ xemHoa Tử Tiêu ở chỗ nào, giọng y lại vang lên: “Nhưng nếu đã vào, mời ngồi xuống trước đã.”

“Hoa… Hoa công tử, huynh ở đâu vậy?” Giọng nói của ta đã có chút run.

“Nàng không phải đang nhìn ta sao, ta ở trong này.”

Rốt cuộc, ta cũng tìm được nơi phát ra tiếng nói — là bức da người trên bàn.

Ô giấy trong tay rơi xuống đất vang một tiếng, hai tay ta đặt lên mặt, không thốt lên được lời nào, nước mắt trực tiếp tràn mi.

Nhìn khô lâu dè dặt cẩn trọng mặc lên bộ da người trên bàn, giống như mặc quần áo, từ tay tới thân, ta rốt cuộc hoảng sợ kêu lên, loạng choạng lùi về phía sau vài bước, xoay người bỏ chạy.

Chạy vài bước ta rốt cuộc nhịn không được, quay đầu lại nhìn trong viện tối tăm.

Dưới ánh trăng nửa sáng nửa tối, Hoa Tử Tiêu khoác lên bộ da người hoàn hảo, cách trăm hoa trùng điệp mà nhìn vào ta. Ánh trăng khắc họa hình bóng y, y xinh đẹp nồng liệt mà khuynh thành, ánh mắt thâm trầm trước sau như một, chỉ khẽ nheo lại một chút liền chỉ còn tối tăm, khiến người ta nhớ thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện