Nại Hà

Chương 60



Từ Tư Khởi đột nhiên xông tới gạt mạnh túi hồ sơ đang nằm trong tay An Nại xuống đất, vẻ mặt cô vẫn rất bình thản mà đứng đó, nhìn bà ta nổi điên.

Dường như Từ Tư Khởi đã giận đến mất hết lý trí, bà đưa tay chỉ vào mặt An Nại, ngón tay run rẩy cả lên, ngực cũng phập phồng lên xuống, vừa mở miệng gần như là gào lên:"Mày nghi ngờ tao sao?" An Nại cố ý, tối hôm đó bà còn nghĩ rằng sự dịu dàng của bà đã làm dịu con bé, lại không ngờ nó ôm bà, giúp bà nhổ tóc sâu tất cả đều vì lấy chứng cứ xét nghiệm ADN.

Bà còn vô cùng đắc ý tự cho là mình có thể thay đổi mối quan hệ giữa hai người, còn định nhờ cô nuôi dưỡng đứa trẻ đến khi Từ Y Y trưởng thành sẽ trả lại cho con bé nếu như Từ Y Y nhất quyết không chịu bỏ cái thai đó. Bà còn nghĩ An Nại nhất định sẽ đồng ý.

Lại không ngờ An Nại luôn lạnh lùng quan sát diễn xuất vụng về của bà, hóa ra trong mắt cô bà lại đóng một vai hề nực cười đến vậy.

"Đúng." An Nại so ra còn bình tĩnh hơn Từ Tư Khởi nhiều, phản ức tức muốn chết của Từ Tư Khởi đã chứng minh cho tất cả, cô xoay người nhặt hộ hồ sơ đang nằm dưới dất, rút tờ giấy kết quả kia xem qua, rồi đưa mắt nhìn Từ Tư Khởi:"Bà có muốn xem kết quả không?"

Vẻ mặt kia của Từ Tư Khởi thoạt nhìn như muốn xé xác cô ra, bà ta nắm chặt tay thành nắm đấm. An Nại cúi đầu nhìn gân xanh nổi trên tay Từ Tư Khởi, thì nghĩ thầm nắm chặt như vậy làm gì, móng tay dài thế kia nhất định sẽ ghim vào trong thịt.

"Không...Cần!" Từ Tư Khởi gần như là cắn răng nói những lời này.

"Ừm" An Nại gật gật đầu, cũng đúng, Từ Tư Khởi còn biết rõ hơn cả cô nữa mà.

Từ Tư Khởi cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, bà cứ nghĩ mình đã qua mặt được An Lan, cuối cùng lại bị ông lừa ngược lại, bà nghĩ nếu mình nhận nuôi An Nại sẽ nuốt trọn dược phần di sản ông để lại cho cô, còn có thể tàn nhẫn trả thù An Lan năm đó đã thờ ơ chẳng thèm quan tâm đến bà, lại không nghĩ rằng......

Cuối cùng, người không có gì trong ván cờ định mệnh ấy vẫn là bà.

"Mày bắt đầu hoài nghi tao từ bao giờ?" Từ Tư Khởi hít sâu một hơi, mở miệng hỏi.

An Nại nhìn bà trả lời:"Từ lúc bà hỏi tôi sao mày không chết đi."

Đó là lần đầu tiên cô hoài nghi bà ta, nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.

Khi đó cô không biết phải làm thế nào, xem phim thì biết có thể xét nghiệm ADN, nhưng cô không có đủ tiền làm chuyện đó.

Sau này khi cô nhận lại bệnh viện An Lan để lại cho mình, thế nhưng chưa kịp làm xét nghiệm ADN thì đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cô mang thai, thi vào đại học, rồi sinh con...... Từng chuyện cứ liên tiếp xảy ra, khiến cô vô cùng mệt mỏi.

Vì vậy chuyện này đã bị trì hoãn lại như thế, sau khi từ nước ngoài về cô lại bắt đầu chăm chỉ học hành nên đã bỏ qua rất nhiều chuyện trước đó.

Cuối cùng cô cũng không đi tìm Từ Tư Khởi nữa.

An Nại nói như vậy, Từ Tư Khởi cũng im lặng, bà tựa người vào tường có chút bất lực, trước kia khi bà đối xử với An Nại thế này, thì chưa từng nghĩ chính mầm móng hoài nghi này là do chính tay bà gieo hạt.

***

Thuở thiếu niên, Từ Tư Khởi từng yêu một chàng trai, anh ấy thỏa mãn tất cả các điều kiện về người chồng lý tưởng của cô, anh là đạo diễn bộ phim cô đóng vai phụ, An Lan là người vừa có tiền có địa vị lại có tài năng.

Khi đó cô cũng vừa từ nước ngoài trở về, vốn định kế thừa chuyện kinh doanh của gia đình, nhưng không ngờ công ty nhà cô bất ngờ bị phá sản. Chỉ trong một đêm cô được nếm trải tất cả mọi nhân tình thế thái, cô không còn gia đình, không còn tiền tài, không còn gì cả. Cô muốn đi đường tắt, vừa có được tình yêu cô muốn, lại có cả tiền tài và địa vị một lần nữa, đây cũng là nguyên nhân cô bước chân vào giới showbiz.

Một lần vô tình cô gặp An Lan bế một đứa bé đi mua sữa, cô chưa từng thấy nét mặt dịu dàng đó của ông, ông cười tủm tỉm trêu đùa với đứa bé trắng trẻo mũm mĩm đang luôn mồm gọi ba ba kia.

Từ Tư Khởi biết, cơ hội của cô đã tới rồi.

An Nại còn quá nhỏ, bé cần một người mẹ, cho nên An Lan cũng cần một người vợ.

Khi đó cô quyết định sẽ bắt đầu xuống tay từ An Nại. Một lần An Lan đưa An Nại đưa phim trường, con bé vẫn luôn khóc, cô chạy tới bế bé thì bé không khóc nữa, ngậm núm vú cao su vươn tay xoa xoa mặt cô. Sau đó Từ Tư Khởi từ chối một vài bộ phim rồi bắt đầu lấy danh nghĩa thích An Nại muốn chăm sóc cho bé mà thường xuyên ra vào nhà An Lan. Sau khi tiếp xúc với nhau cô còn phát hiện ra năm đó bọn họ cùng đi du học ở một thành phố, vì thế đề tài nói chuyện của cả hai cũng phong phú hơn.

Dù An Lan cẩn thận thế nào thì cũng vẫn là một người đàn ông, trẻ con thì có tính quấn mẹ trời sinh, cô chăm sóc An Nại thật sự rất hết lòng, mà An Nại cũng rất thích cô.

Ngày đó khi An Lan vừa về đến nhà, thì cô bế An Nại ra chào đón An Lan, con bé gọi An Lan một tiếng ba ba, rồi đột nhiên bi bô gọi cô một tiếng Ma Ma, An Lan hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt anh nhìn cô cũng dịu dàng hơn nhiều.

Rất nhiều nhà phê bình điện ảnh đã nói cô là diễn viên trời sinh, bằng khả năng diễn xuất của mình cô có thể nhận được rất nhiều lời tán thưởng, và cũng nhờ kỹ xảo diễn xuất đó mà cô cũng đạt được mơ ước là gả cho An Lan.

An Lan sắp xếp mọi chuyện rất thỏa đáng, mọi người cứ nghĩ cô chính là mẹ ruột của An Nại, ngày trước bọn họ sinh con gái ở nước ngoài, sau này về nước mới đăng ký kết hôn.

Mọi chuyện đúng như cô mong muốn nhưng con người là loài động vật hay thay đổi.

Cô có hôn nhân, rồi lại nhờ hôn nhân mà đứng vững trong giới giải trí, thì bắt đầu tham lam muốn cả tình yêu.

Cô chăm sóc An Nại rồi cho rằng sẽ có cơ hội bước vào cuộc sống của An Lan, nhưng An Lan lại cho rằng chăm sóc An Nại là nhiệm vụ quan trọng nhất khi cô trở thành vợ anh.

Kỳ thật từ khi bắt đầu gả cho An Lan, cô chỉ biết đối tốt với An Nại sẽ khiến An Lan vừa lòng về cô, thật ra cô cũng có thể tiếp tục diễn thế này. Lý trí bảo có thể tiếp tục làm vậy, nhưng về mặt tình cảm thì cô không thể chấp nhận được việc giá trị duy nhất để cô tồn tại ở căn nhà này, là để làm người mẹ tốt trên danh nghĩa của con gái riêng bên chồng.

Xét thấy cô làm thế này là lừa gạt người khác, cô cũng không thể mãi mãi duy trì cuộc sống thế này, nhìn gương mặt kia của An Nại cô lại nghĩ, rốt cuộc mẹ của con bé là ai. Suy nghĩ nhiều dẫn tới ghen tị, rồi lại thấy không cam lòng.

Cô muốn tình yêu và sự quan tâm, nhưng An Lan không cho cô.

Cô muốn một đứa con của riêng mình, An Lan cũng không cho cô.

Nói cho cùng thì khi con người ta còn trẻ sẽ có lúc ngông cuồng, cô cứ nghĩ rồi sẽ có ngày An Lan sẽ rung động trước cô, nhưng anh chưa từng. Trong cơn tức giận cô đã lấy cơ hội đi quay phim ở nước ngoài mà sinh đứa trẻ khác, chính là vì cô muốn trả thù An Lan đã thờ ơ mình, thậm chí người đàn ông kia là ai cô cũng chẳng thèm để ý. Có một khoảng thời gian cô gần như phát điên lên mỗi ngày, vừa kích động lại cảm thấy cô đơn.

Sau khi cô sinh ra đứa bé đó thì đưa về nhà bố mẹ đẻ, và nói với An Lan đó là hậu quả của em trai cô với một người con gái khác.

Đó là một câu nói dối vụng về, cô vừa không muốn để An Lan biết, vì sợ mất đi cuộc sống an nhàn của mình, lại vừa muốn cho anh biết, vì cô muốn trả thù anh.

Người đàn ông với chỉ số thông minh rất cao kia, cũng không nhìn thấu được lời nói dối của cô. Giờ nghĩ lại mới thấy, hẳn là lúc ấy anh cố ý.

Bọn họ bình tĩnh sống qua ngày, lại quay về cuộc sống hôn nhân bình lặng như trước kia, rồi cô bắt đầu tìm kiếm những kích thích khác, cô nhớ rõ lúc cô phóng túng thì cũng từng làm chuyện đó với người anh em tốt nhất của An Lan, vì thế cô đi tìm Sở Dập.

Cô ảo tưởng một ngày nào đó sẽ khiến An Lan kích động, khiến anh đau khổ khiến anh cảm thấy hối hận, nhưng khi cô còn chưa kịp trả thù, An Lan đã qua đời rồi.

Anh chỉ để lại mình An Nại, nếu cô muốn lấy một phần di sản của anh thì phải nuôi nấng An Nại lớn khôn.

Cô còn chưa kịp triển khai trả thù An Lan thì tất cả phẫn nộ đó đã dồn sang cho An Nại.

Khi đó An Nại còn nhỏ, trẻ con vẫn chưa nhận thức được nhiều.

Cho nên Từ Tư Khởi trả thù chẳng chút nể mặt ai.

Trong những ngày tháng gian nan ấy, thậm chí Từ Tư Khởi còn động một chút là đánh bé bấu véo bé con, cô bấu véo vào người An Nại những nơi quần áo có thể che kín như eo bắp đùi, còn một tay che miệng không cho bé khóc ré lên, đó là cách phát tiết duy nhất của cô.

Cô nhìn dáng vẻ cố nén nước mắt không dám khóc thành tiếng của cô công chúa nhỏ bảo bối của An Lan kia, thì trong lòng bỗng cảm thấy thực sảng khoái.

Khi cô hận An Nại nhất, thì cô hoàn toàn đã quên đi lần đầu tiên khi cô nhìn thấy An Lan ôm bé con ở trường quay, khi ấy cô đã cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương vì sinh ra nhưng không được nhìn mặt mẹ mình lấy một lần, cũng đã quên luôn lời thề sẽ trở thành một người mẹ tốt của bé.

Đáng tiếc, cô không thể làm được ước nguyện của ngày đó.

Năm ấy trước khi An Lan qua đời anh cũng không nói về thân thế của An Nại cho cô nghe, cũng không bảo cô đưa An Nại về nhà họ An, cô còn cảm thấy quái lạ. Sau này ngẫm lại, An Lan quả thực đã suy nghĩ hết cho An Nại. Nhà họ An là một gia tộc lớn, một đứa bé như An Nại sau khi về nhà coi như không có ý định tham gia tranh cướp sản nghiệp, thì người khác cũng sẽ không nghĩ như vậy, không có ba, một mình con bé ở nhà họ An cũng không được sống yên ổn. Cặp anh em sinh đôi nhà họ An cũng bị bác gái của An Nại xuống tay rất độc ác, suýt nữa thì mất cả tính mạng.

Nhưng nếu An Nại đi theo cô thì sẽ tránh xa được nơi nước đục nhà họ An kia, chỉ cần cô muốn có chút tài sản do anh để lại, thì phải nuôi con bé bình an trưởng thành.

Khi đó cô vẫn đang có quan hệ với Sở Dập, tìm cơ hội để từng bước tiến thân.

Khi cô đuổi được Hà Nhan đi, thì Hà Nhan cũng xóa luôn đứa con gái trong bụng mình, và quăng cuộn phim thai nhi và kết quả sẩy thai cho Sở Dập xem.

Từ Tư Khởi đã nhân cơ hội đó mà chen chân bước vào nhà họ Sở, cô ôm Từ Y Y nói với Sở Dập, đây là con gái bọn họ, vì vậy người đang trong tình cảnh vô cùng đau khổ như Sở Dập thậm chí không thèm đi xét nghiệm ADN, thì đã coi Từ Y Y thay thế cho đứa con gái không còn kia nữa của mình.

Cuộc sống của cô lại một lần nữa bước lên con đường bằng phẳng, sự nghiệp cũng dần đi vào quỹ đạo.

Đáng tiếc...... Cuối cùng bí mật về Từ Y Y vẫn bị An Nại gián tiếp lôi ra ánh sáng. Trong cơn tức giận Sở Dập đã phá hủy toàn bộ tiền đồ của cô, khiến cô không thể lăn lộn trong giới giải trí nữa.

***

Từ Tư Khởi cúi đầu nở nụ cười nhạt, thật nực cười, cả đời này của bà lên được đỉnh cao cũng vì An Nại, mà ngã xuống vực sâu cũng là vì An Nại.

"Thì ra mày đã nghi ngờ ta từ sớm." Từ Tư Khởi thở hổn hển đáp lời......

"Hai người đang nói gì vậy?" Từ Y Y vừa bị đánh thức còn đang nằm trên giường bệnh không hiểu gì, cô ta có chút bực bội hỏi:"Nghi ngờ cái gì?" Không khí trong phòng đã tụt xuống âm độ, Từ Y Y nhìn Từ Tư Khởi rồi quay sang nhìn An Nại, ánh mắt dừng lại ở tờ giấy kết quả đang trên tay An Nại kia.

"Cái gì vậy?" Cô xoay người xuống giường đi tới đoạt lấy tờ giấy trong An Nại, sau khi đọc được kết quả thì mặt liền biến sắc:"Đây là giả phải không!" An Nại và Từ Tư Khởi không có quan hệ huyết thống, vậy thì An Nại không phải chị gái cô rồi!

Từ Y Y có chút khó có thể tin, rõ ràng là......

"Là thật." An Nại trả lời cô chắc nịch.

Từ Y Y cầm tờ kết quả kia giơ trước mặt Từ Tư Khởi,"Mẹ, mẹ đang gạt con phải không!"

"Không thể nào! Hôm qua chính mẹ đã nói, phá thai sẽ ảnh hưởng rất lớn sức khỏe nên định nhờ chị ta nuôi giúp con trước, sau này sẽ đón đứa trẻ về mà! Sao chị ta lại không phải chị ruột con được!" Từ Y Y hét lên lắc lắc bả vai Từ Tư Khởi:"Chị ta không phải chị con thì con phải làm sao bây giờ! Đứa bé này phải làm sao?!"

An Nại nhìn hai người trước mặt mà ghê tởm không nói được lời nào, may là cô lấy được kết quả xét nghiệm sớm, bằng không sẽ bị "người mẹ" tốt này nói ngon nói ngọt tẩy não để cô nuôi con của "cô em gái" này mất!

Hóa ra Từ Y Y muốn giữ lại đứa bé nhưng lại không muốn gánh vác cái danh chưa lập gia đình mà có con, nên liền muốn đổ sang cho cô biến cô thành người chưa kết hôn mà lại có thêm đứa con nữa?

An Nại cười lạnh một tiếng.

Từ Y Y còn đang la hét thì bà ta đã gào lên,"Đủ rồi, Y Y," Việc đã đến nước này thì Từ Tư Khởi cũng không hy vọng xa vời là giành được sự thương cảm hay đồng tình gì từ An Nại nữa, nói chi đến chuyện nhờ cô nuôi hộ đứa trẻ kia. Từ Tư Khởi bóp bóp tay Từ Y Y trấn an, ý bảo cô bình tĩnh lại.

Chờ đến khi Từ Y Y thở phì phò bình tĩnh lại được, thì Từ Tư Khởi đưa mắt nhìn về phía An Nại, mở miệng nói:"Thẻ tín dụng của tôi đang nợ ngân hàng rất nhiều, nhà cũng bị đem đi thế chấp, giờ tôi không còn gì cả, Y Y còn phải đi học, công việc của tôi cũng kiếm không được nhiều tiền......"

Nếu không phải vì vậy, bà cũng sẽ không cúi mặt đi lấy lòng An Nại.

***

"Ba ba," Đoàn Đoàn và Sở Hà nằm song song cùng nhau trên giường lớn, đột nhiên bé đứng dậy đặt mông ngồi lên bụng Sở Hà bi bô,"Con... con kể chuyện...cho ba nghe."

"Không muốn nghe." Sở Hà còn đang muốn tìm An Nại, nhưng dỗ thế nào Đoàn Đoàn cũng không chịu ngủ, còn nhất định muốn ngủ trưa cùng ba ba. Sở Hà hận không thể hát bài hát ru cho cậu ngủ, còn muốn anh nghe thằng con lắp ba lắp bắp kể chuyện sao?

Đoàn Đoàn chu miệng nhỏ không vui rồi lật đật trèo xuống khỏi người anh, cậu cầm chiếc gối lớn của mình sang giường đối diện ngủ, Sở Hà không để ý đến cậu, Đoàn Đoàn nhanh chóng vào giấc ngủ.

Thấy con trai đã ngủ say Sở Hà liền lái thẳng xe tới bệnh viện Nhất Trung, vừa rồi An Nại để lại quả bom nổ chậm kia thật khiến anh đau đầu, phải một lúc lâu sau mới tới đây được.

Sở Hà còn nhớ rõ số phòng bệnh của Từ Y Y, nên anh không cần hỏi y tá, liền đi qua dãy hành lang dài đi tới khu bệnh nhân ở giữa. Lúc đi tới cửa liền nghe thấy tiếng trò chuyện trong phòng, cửa không khép chặt, để lộ một khe hở lớn.

Sở Hà đang định đẩy cửa đi vào liền nghe thấy giọng Từ Tư Khởi vang lên —

"Cho dù tôi không có công sinh ra cô, nhưng cũng có ân nuôi dưỡng, nói như thế nào cũng là tôi nuôi cô lớn lên," Từ Tư Khởi tiếp tục nói:"Thế này đi, cô trả phí phụng dưỡng cho tôi một lần, tôi và Từ Y Y sẽ không bao giờ tới quấy rầy cô nữa, thế nào? Dù sao giờ cô cũng có rất nhiều tiền."

An Nại quả thực sợ ngây người vì lời nói không biết xấu hổ của Từ Tư Khởi kia.

Cô nhìn thẳng vào mặt Từ Tư Khởi, kiên quyết nói:"Tôi không trả."

"Nếu không thì ra tòa đi, dù sao cô vẫn phải có trách nhiệm phụng dưỡng tôi về già."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện