Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 167



Người ta thường nói sóng gió hào môn chẳng sai vào đâu được.

Ngày hôm đó, sau khi gặp cha mình ở phòng sách xong thì Long Quân Dao liền mang theo tâm trạng nặng nề không mấy vui vẻ mà quay lại làm việc.

Sau khi xong việc, và Cổ Thiên Sát đã quay về nhà, thì cô cũng chuẩn bị đi ngủ.

Và đêm hôm đó, sau biết bao năm dài dai dẳng thì Long Quân Dao lại gặp cơn ác mộng ngày trước mà hằng đêm luôn nhìn thấy.

------------------

Khung cảnh đám tang đầy tang thương mất mác đang diễn ra.

Đám người đến viếng ra vào rất nhiều, có một người đàn ông hình như là chồng của người đã mất đang đứng ra tiếp khách.

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng xì xào bán tán, có lúc là những lời thì thầm thương hại cho người chồng và những đứa con của người đã mất.

Mất đi vợ, nhưng người đàn ông nọ thoạt nhìn cũng không có mấy thương đau, mà ngược lại hình như ông ta một chút cảm xúc cũng chẳng có.

Nhưng chỉ duy nhất hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ đứng cạnh bên chiếc quan tài gỗ xa hoa lại khiến cho người ta nhìn vào lại cảm thấy nhói lòng.

Long Quân Dao đứng cạnh chiếc quan tài của mẹ mà chỉ biết thẩn người ra, trong mắt của cô lúc đó chẳng còn gì ngoài một mảnh trống rỗng, cô khi đấy đích thực chả khác gì một cái xác không hồn.

Còn đứa bé trai cạnh cô, có lẽ vẫn còn quá nhỏ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nên thằng bé vẫn cứ bi bô dáo dác nhìn xung quanh, nhìn đám người xa lạ, sau đó lại quay sang níu lấy tay chị gái mình vì sợ hãi người lạ.

Kể từ ngày hôm đó, Long Quân Dao quyết sẽ hết mình thay mẹ chăm sóc và bảo vệ cho đứa em trai.

Nhưng thật trớ trêu, sau hai tháng mẹ mất, thì cha của cô lại dẫn một người phụ nữ xa lạ từ đâu về nhà. Rồi lại nói với cô rằng, bà ta kể từ đó sẽ là mẹ của cô và em trai.

Không những vậy, người phụ nữ ấy còn dẫn theo một đứa con trai nhỏ hơn Long Quân Dao cô tầm một hai tuổi gì đó, và một đứa bé gái vẫn còn được bế trên tay tầm khoảng mười mấy tháng tuổi.

“Quân Dao, đây là em trai và em gái của con. Sau này con hãy đối xử tốt với chúng và bảo vệ chúng nhé.”

Chỉ một câu nói ấy cũng đủ khiến cho một đứa trẻ mười tuổi như Long Quân Dao khi đó sụp đổ hoàn toàn.

Cô là một đứa trẻ thông minh, nên rất sớm đã hiểu được rất nhiều chuyện của thế giới người lớn. Chưa kể, là tiểu thư của một gia tộc lớn thì càng phải trưởng thành sớm.

Cô biết rõ câu nói đó của cha mình lúc đó có ý nghĩa gì.

Trong suốt khoảng thời gian qua, cha lừa dối mẹ và cô cùng em trai, ông đã có một gia đình nhỏ khác bên ngoài.

Và bây giờ, khi mẹ cô vừa mất, cỗ quan tài chưa lạnh thì ông đã dẫn tiểu tam và con riêng về nhà?

Long Quân Dao từ sụp đổ chuyển sang phẫn nộ, cô lúc đó dùng sức bình sinh của một đứa trẻ chỉ vừa mười tuổi mà xông đến đạp mạnh vào bụng người cha bạc tình tồi tệ kia.

Cũng may là chiều cao của cô đã phát triển vượt trội từ khi rất sớm nên mới có thể dễ dàng đá ông ta một cái.

Đánh người cha tệ bạc xong, Long Quân Dao mặt đằng đằng sát khí quay sang dùng tay bóp chặt cổ của thằng em trai từ đâu đó xuất hiện khiến cho nó khóc ré lên vì bị dọa sợ.

Còn người phụ nữ kia cũng bị dáng vẻ như hung thần của Long Quân Dao khi đấy dọa cho không ít.

Người phụ nữ ấy cố kéo Long Quân Dao ra khỏi con trai mình, cô cũng buông tay không nhắm đến thằng nhóc ấy nữa, mà quay sang đẩy mạnh ả tiểu tam.

“Cút!”

Vào ngay khoảnh khắc ấy, cả khung cảnh ấy bỗng vỡ vụn rồi sụp đổ, Long Quân Dao nhìn thấy bản thân đứng giữa một khoảng không tối đen.

Lại chuyển cảnh, lại một cái đám tang khác, trên bức di ảnh là một khuôn mặt non nớt xinh đẹp của một bé trai.

Long Quân Dao lúc đó đã hoàn toàn gục ngã trước tất cả. Em trai chính là món báu vật cuối cùng mẹ để lại cho cô, nhưng cuối cùng...

Sau khi em trai mất không lâu, cô mới phát hiện ra, kẻ đã hại chết chính em trai lại là người cha quý hóa của mình.

Ông ta vì muốn đón tiểu tam và mấy đứa con hoang vào nhà nên không tiếc hi sinh em trai của cô.

Thời khắc Long Quân Dao đứng bên ngoài lắng nghe được đoạn đối thoại của người cha quý hóa và ả tiểu tam thì cũng chính là lúc cô hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Cảnh vật xung quanh một lần nữa vỡ tan và cô lại rơi vào khoảng đêm tối đen như mực.

Long Quân Dao cứ trôi dạt trong bóng tối không xác định ấy cho đến lúc có một tia sáng nhỏ le lói phía xa.

Cô nhìn thấy gương mặt nhỏ khả ái của A Khiết.

A Khiết đang mỉm cười với cô rồi lại dang tay ra như thể muốn cho cô một cái ôm đầy ấm áp.

Kế tiếp cô lại trông thấy bản thân đang ôm A Khiết từ khi nào, xúc cảm ấm áp đến lạ thường.

Giật mình tỉnh lại giữa đêm, mồ hôi vã ra ướt cả lưng áo và trán.

Long Quân Dao thở dốc hồng hộc, có lẽ nhờ có sự xuất hiện của A Khiết nên cơn ác mộng này đã không còn quá đáng sợ.

Nhưng cô vẫn là không thể quên được nó...

Ngã lưng nằm lại xuống giường, nhờ giấc mơ ấy mà cô lại nhớ A Khiết nữa rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện