Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta

Chương 26



"Nha, ai chọc tới hoa hậu giảng đường của chúng ta vậy?"

Thiếu niên vẫn luôn xoay quanh trước mặt Diêu Vũ Phỉ, cuối cùng, Diêu Vũ Phỉ dừng bước chân.

Khoanh tay trước ngực, hít sâu một hơi sửa sang lại biểu cảm trên mặt, khôi phục dáng vẻ cao lãnh: "Doãn Khôn, cậu thích tôi à?"

Thiếu niên bị câu nói đột nhiên này làm cho sửng sốt, nhưng hắn ta cũng không che dấu: "Tôi thích hoa hậu giảng đường, cả trường đều biết, chỉ thiếu việc dán thông báo trong lớp của em nữa thôi."

Diêu Vũ Phỉ khó được không tức giận, ngược lại cười cười: "Bây giờ tâm tình của tôi rất không tốt, nếu thích tôi, có phải sẽ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì tôi hay không?"

Doãn Khôn không nói gì. Chỉ nhìn Diêu Vũ Phỉ.

Diêu Vũ Phỉ duỗi tay, túm chặt cái cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo của Doãn Khôn: "Không phải cậu vẫn luôn căm ghét Khương Nhiên sao? Tôi cho cậu một cơ hội báo thù."

"Em muốn nói gì?"

"Lớp tôi có một người tên là Tô Yên. Không phải cậu vẫn luôn tìm cách đánh bại Khương Nhiên sao? Có lẽ, nữ sinh này có thể."

Doãn Khôn híp mắt nhìn Diêu Vũ Phỉ không nói gì.

Diêu Vũ Phỉ nhìn bộ dáng cảnh giác của hắn ta, trong mắt hiện lên một tia châm chọc: "Tôi chán ghét Tô Yên. Nếu cậu có thể dạy dỗ cô ta giúp tôi. Tôi đương nhiên sẽ vui vẻ, nếu đồng thời có thể khiến Khương Nhiên khổ sở, đây.. có phải là một công đôi việc hay không?"

Trong mắt Doãn Khôn nhanh chóng hiện lên một vệt sáng, bỗng nhiên cười rộ lên: "Có thể làm cho người đẹp cười, làm chuyện gì cũng xứng đáng."

Nói xong, hắn tiến đến gần định hôn cô ta, lại bị Diêu Vũ Phỉ né tránh.

Nhưng đối với chuyện này, Doãn Khôn cũng không nói gì. Chỉ đút tay vào túi quần, sải bước rời đi.

Nhìn động tác hành vi của Doãn Khôn, có ba phần, tương tự như Khương Nhiên.

Đáng tiếc, vẽ hổ không thành, lại thành chó.

(Thành ngữ "vẽ hổ không thành, lại thành chó" (畫虎不成, 反類犬 - họa hổ bất thành, phản loại khuyển). Câu này của Mã Viện là lời khuyên răn của ông đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời đó là Đỗ Bảo (杜保) ; có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi)

Trong mắt Diêu Vũ Phỉ hiện lên sự khinh thường.

Cô ta đã định trực tiếp rời đi nhưng hẳn là không cam lòng. Dậm chân một cái, lại dọc theo đường đi quay lại.

Lần này trở lại phòng y tế, phát hiện bác sĩ và Khương Nhiên đều không có ở đây.

Chỉ có Tô Yên sắc mặt tái nhợt đang rũ đầu dựa vào tường.

Diêu Vũ Phỉ cắn chặt răng nhấc chân bước vào.

Lúc này, Tô Yên đang truyền dịch, chính là đường glucose linh tinh loại mà để nhanh chóng bổ sung năng lượng. Nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, yếu ớt.

Diêu Vũ Phỉ lẳng lặng đứng ở trước giường bệnh thật lâu. Nâng tay lên định động vào chai dịch Tô Yên đang truyền.

Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nắm lấy cổ tay của cô ta.

Giọng nói suy yếu nhàn nhạt truyền ra: "Không phải đồ của mình, thì không thể động."

Khiến Diêu Vũ Phỉ sợ tới mức đột nhiên thu tay lại.

Tô Yên lông mi run rẩy, nâng mí mắt. Con ngươi ngập nước nhìn người tới, đôi môi tái nhợt lúc đóng lúc mở: "Có việc gì không?"

Diêu Vũ Phỉ thu hồi sự kinh hoảng của mình, khôi phục dáng vẻ thanh lãnh đứng ở đầu giường:

"Tô Yên, cậu giả vờ cũng thật giỏi đấy."

Người trên giường nghe thấy câu nói này, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Thật lâu sau mới lên tiếng: "Nếu cậu chỉ có thể nói những câu vô nghĩa như vậy, tốt nhất là đừng nên nói gì cả."

"Cậu!"

Diêu Vũ Phỉ bị câu nói của cô làm tức giận xanh mặt.

Phản ứng của Tô Yên nhìn qua rất bình đạm. Sống trong cái thế giới này lâu như vậy, cũng hiểu biết một chút, thích ứng một chút.

Chính là, mở miệng ngậm miệng luôn là mấy câu uy hiếp không có tính thực tế, nghe thấy khiến người ta không kiên nhẫn.

Đối với người mình không thích, bọn họ cũng chỉ có như này thôi sao? Vậy Tiểu Hoa để lại dung lượng não là 1 cho cô, lãng phí.

Giao lưu với bọn họ, hình như cũng không cần đầu óc quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện