Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 169



Editor: Qing Yun

Việt Khê luôn biết tính cách của mình không được mọi người yêu thích, cô lạnh nhạt, không thích gần gũi với người khác, giống như tự ngăn cách mình với thế giới bên ngoài, có thể nói là lạnh lùng nhìn thế giới này.

Cô từng nghĩ có lẽ cả đời này người thân cận nhất với cô chỉ có một mình ông nội, thật sự chưa từng nghĩ có một ngày sẽ có người khác xông vào cuộc đời cô, trở thành người thân thứ hai của cô.

Mùa đông rất lạnh, bởi vì sắp đến lễ Giáng Sinh cho nên bầu không khí trong trường học làm cho mọi người đều cảm nhận được sự náo nhiệt. Buổi sáng, trời đổ tuyết lả tả, chẳng mấy chốc đã có một lớp tuyết dày đọng trên nền đất, khung cảnh trước mắt bị màu trắng bao trùm. Khi Việt Khê tan học, tuyết đã ngừng rơi, chẳng qua trời vẫn còn hơi lạnh.

Mới vừa tan học nên trong trường rất đông người, nhóm Việt Khê bèn ở lại lớp mười phút, chờ sân trường vơi bớt người mới ra về.

Ngoài cổng trường có một thanh niên anh tuấn tới mức kỳ lạ, người này mặc áo gió màu vàng nhạt, mặt mày còn có nét từ bi khiến ai nhìn vào cũng thấy đây là một chàng trai có tính cách rất tốt. Nhưng ngoài điều này ra, trên người cậu lại có một loại khí thế rất mạnh mẽ, cao không thể với. Một thanh niên như vậy đứng ở nơi đó khiến các cô gái đi qua đều không nhịn được nhìn trộm, sau đó đỏ mặt xấu hổ.

Thanh niên đứng trước mặt một thiếu nữ, diện mạo của thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, cô ấy mặc một chiếc áo lông xù, cô gái có diện mạo như vậy rất dễ kích phát lòng yêu thương muốn bảo vệ của người khác, bây giờ cô gái này đang ngẩng đầu e lệ nói gì đó với thanh niên.

“Là hot boy Hàn Húc của trường mình, người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh chụp, chỉ hai chữ thôi, quá đẹp!” Hoa Dung cảm thán, sau đó cô ấy thay đổi giọng điệu: “Người đứng trước mặt hot boy là hoa khôi Sở Sở, đây là hoa khôi đang tỏ tình với hot boy à?”

Nói xong, ba người cẩn thận nhìn sang Việt Khê theo bản năng.

Việt Khê nhìn thấy cảnh này cũng không có cảm xúc gì cả, nhưng Hàn Húc ở cách đó không xa lại như cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây, sau đó nhanh chân bước tới.

“Sư phụ.” Cậu gọi một tiếng, cảm giác xa cách trên người lập tức biến mất, cậu duỗi tay nhận lấy ba lô của Việt Khê: “Chúng ta về đi.”

Hai người cùng rời đi, nhưng cô gái tên là Sở Sở kia đột nhiên xông tới, cô ấy cắn môi không cam lòng liếc nhìn Việt Khê, sau đó nhìn Hàn Húc, nói: “Hàn Húc, tớ thật lòng thích cậu.”

Hàn Húc lại nói với cô ấy: “Nhưng tôi không thích cô.”

Sở Sở: “…”

Cô ấy cảm thấy rất tủi thân: “Cậu không thích tớ là vì cô ấy à? Cô ấy có gì tốt? Không xinh bằng tớ, cũng không giàu bằng nhà tớ…”

“Câm mồm!” Giọng điệu của Hàn Húc vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại nặng nề âm u như có gợn sóng đang quay cuồng bên trong khiến lòng người sợ hãi.

Sở Sở co rúm lại, cẩn thận nhìn cậu.

Hàn Húc khá cao, cho nên khi cậu rũ mắt nhìn người khác sẽ có cảm giác đang nhìn xuống từ trên cao, cậu nhìn chăm chú vào Sở Sở, nhẹ nhàng nói: “Thật xấu xí, tâm hồn bị ghen ghét che đậy, xấu xí thảm hại…”

Sở Sở: “…”

Nhìn người nước mắt lưng tròng chạy đi, Hoa Dung nuốt một ngụm nước miếng nói: “Hot boy vẫn tàn nhẫn vô tình như trước… Rõ ràng nhìn rất dễ gần mà.”

Nhưng còn Việt Khê, nhìn vẻ ngoài thì rất lạnh nhạt nhưng tính cách lại rất tốt.

“Hai cậu ấy đứng bên nhau nhìn rất xứng đôi… Nói thế nào nhỉ, hai cậu ấy ở bên nhau khiến người khác cảm thấy hoàn toàn không chen chân vào được, ừm… Chính là cảm giác bọn họ là một loại người, lần nào tớ nhìn thấy hai cậu ấy đều cảm thấy bọn họ sắp phi thăng đến nơi rồi!”

Trên thực tế còn không phải sắp phi thăng sao, không nói Hàn Húc, tu vi của Việt Khê đã đến Tam Thông, bên trên Tam Thông chính là phi thăng, chỉ còn thiếu một bước mà thôi.

*

Ban đêm không sao không trăng.

Chân khí trong cơ thể Việt Khê ngưng tụ tuần hoàn hóa thành thành từng giọt chất lỏng trong đan điền, chảy qua gân mạch trong người.

Bây giờ trong đan điền của cô như có đại dương mênh mông, vô số chân khí ngưng tụ cuồn cuộn trong đó.

Trong núi có gió thổi qua, linh khí dưới núi tụ tập vây Việt Khê vào giữa.

Hàn Húc ngồi ở bên cạnh, ánh mắt cậu rất bình tĩnh như có muôn vàn đại đạo ở bên trong.

Thế rồi cậu bỗng nhiên nhìn về phía Việt Khê.

Có vô số tia sét quay cuồng trên bầu trời, tầng tầng mây đen tụ đến, lực lượng sấm sét khổng lồ làm người sợ hãi.

“Rầm rầm!”

Một tiếng nổ vang lên, tia sét trên bầu trời đánh thẳng xuống chỗ Việt Khê,

Hàn Húc ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cậu phản chiếu lại bầu trời, trong mắt như có tia sét tím đang lập lòe.

Trên người Việt Khê có công đức, nó triệt tiêu bớt uy lực của sấm sét, khiến cho những tia sét đánh xuống không gây ảnh hưởng lớn đến cô.

Sét đánh xuống từng tia, đến bây giờ đã là tia sét cuối cùng.

Xung quanh bị sét đánh nát vụn, trên mặt đất xuất hiện những hố đất lồi lõm gồ ghề.

Cũng may đây là núi sâu rừng già, nếu là ở trong thành phố thì có lẽ đã gây ra náo loạn, sau đó mọi người lại lên mạng cười đùa rằng có phải có đạo hữu đang độ kiếp hay không.

Hàn Húc duỗi tay nhặt một cục đá, lúc này tia sét cuối cùng đã tụ tập xong, nó mang theo uy thế ngang nhiên ầm ầm đánh xuống.

Hòn đá trong tay bay ra đánh thẳng vào tia sét, một hòn đá nhỏ lại có thể ngăn cản hơn một nửa uy lực của sét, chỉ còn một nửa đánh vào người Việt Khê.

Trên bầu trời có luồng sáng vàng nhạt rơi xuống, bên trong có một chiếc cầu thang nối liền đất trời.

Việt Khê mở to mắt, nhìn thấy cảnh này, hai mắt cô sáng ngời.

Hàn Húc đứng phía sau, cậu duỗi tay gỡ chuỗi hạt trên tay đeo lên cho cô, chuỗi vòng nay kết hợp với chiếc vòng ngọc phỉ thúy kia làm cả hai tăng thêm sức mạnh đáng kể.

“Đi lên đi, không ai có thể ngăn được em.” Hàn Húc đỡ vai cô để cô đi lên.

Việt Khê quay đầu lại hỏi: “Vậy còn anh?”

Hàn Húc cười, cậu cúi đầu lại gần ngậm môi cô vào miệng, hai người hôn nhau một lúc cậu mới buông ra: “Anh đương nhiên sẽ đi theo em, dù em ở đâu anh cũng có thể cảm nhận được.”

Cậu duỗi tay vuốt v e vùng giữa mày của cô, ở đó có một ấn ký màu đỏ hiện lên, ấn ký này được cậu vẽ lên trước khi ăn Tết.

Việt Khê nhìn cậu, sau đó quay đầu nhấc chân đi lên cầu thang.

Ánh sáng nhạt biến mất, Việt Khê cũng biến mất theo nó, đất trời quay về bình tĩnh, nơi này như chưa từng có chuyện gì khác lạ xảy ra.

“A di đà phật…”

Hàn Húc lẩm bẩm, sau đó cậu tiến lên phía trước một bước rồi biến mất khỏi nơi đây.

Vào lúc này, ở nơi nào đó trong Tu Giới có người giật mình cảm ứng được.

Từ xưa đến này, người tu hành đều lấy phi thăng làm mục tiêu, bây giờ hai vị kia đã phi thăng, đúng là làm người hâm mộ!

Sau khi Việt Khê và Hàn Húc rời đi, không còn nghe nói có bất cứ ai phi thăng được nữa, thời gian trôi đi, cái để lại cho mọi người chỉ còn lại truyền thuyết về hai người cùng với Hồng Liên Nghiệp Hỏa lẳng lặng thiêu đốt tại năm vị trí trên trái đất, ngọn lửa cháy rực không ngừng thiêu đốt tà khí trên thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện