Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 91



Edit: Xoài

Beta: Qing Yun

Thật ra Tuyết Nữ cũng giống như tinh linh, chúng là linh vật trời sinh đất dưỡng, là sinh vật thuần túy nhất trên đời, không có linh hồn, một khi biến mất sẽ không có khả năng sống lại, hóa thành linh khí trong trời đất, dung nhập vào khắp nơi.

“Vậy…… Nói cách khác, anh Đông Sinh sẽ không bao giờ tìm được người anh ấy muốn tìm sao?” Triệu Lộ cắn môi hỏi, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp.

Việt Khê gật đầu, nói: “Theo lý mà nói thì chính là như vậy…… Anh Đông Sinh của cậu đi Tuyết Sơn rồi?”

“Đi rồi, ngày hôm qua đã xuất phát…… Haizz, mình muốn nói với anh ấy, đừng uổng công vô ích, Tuyết Nữ cũng đã…… Nhưng làm sao nói ra được?” Triệu Lộ cũng rối rắm trong lòng, thấy Đông Sinh tràn trề hy vọng, thật sự không đành lòng đập tan ảo tưởng của anh ấy.

Việt Khê ồ một tiếng, duỗi tay cầm một đồ vật đưa cho cô, nói: “Chờ anh ấy trở lại, cậu đưa thứ này cho anh ấy đi.”

“Cái gì vậy? Ơ, mặt dây chuyền…Trong này có… Cái này… Đây là?” Triệu Lộ trợn tròn mắt, có chút không tin nổi.

Đó là một mặt dây chuyền hình quả cầu thủy tinh, bên trong quả cầu thủy tinh như tồn tại một thế giới, một nơi tràn ngập tuyết, tuyết rơi đầy trời, còn có bông tuyết bay trong gió, mà bên trong bông tuyết có một bóng người nho nhỏ cuộn tròn, chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, thoạt nhìn rất quen thuộc.

Triệu Lộ không kìm được hỏi: “Đây là Tuyết Nữ sao? Không phải cậu nói cô ấy đã hóa thành bông tuyết biến mất rồi à?”

Việt Khê đặt bình hoa trên bàn, vẩy chút nước vào trong, nghe vậy lơ đãng nói: “Đúng là hóa thành bông tuyết biến mất, nhưng khi đó mình đã thu được giọt nước mắt của cô ấy… Cả đời Tuyết Nữ chỉ rơi một giọt nước mắt, bởi vì giọt nước mắt kia chính là nơi chứa đựng tất cả tinh thần và linh hồn của họ, tinh thần và linh hồn tiêu tan, tất nhiên sẽ mất mạng.”

Nói xong, cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Dưới bầu trời này đàn ông hai chân khó tìm sao, Tuyết Nữ đúng là quá ngây thơ, nhìn người ta kết hôn thì buồn thành như vậy, quả nhiên là trái tim làm từ tuyết, dễ bị hòa tan… Cậu nói cô ấy là yêu quái, trực tiếp bắt người lên Tuyết Sơn làm chồng của cô ấy, vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.”

Triệu Lộ: “……”

“Ý của cậu là, người trong này chính là Tuyết Nữ, cô ấy không chết?”

“Cũng không tính là còn sống, quả cầu thủy tinh này là mình lấy thủy tinh làm, bên trong bày một trận pháp, có thể bồi dưỡng thân thể của cô ấy, chờ một khoảng thời gian là có thể khôi phục nguyên trạng… Cậu đưa cái này cho anh Đông Sinh của cậu, dùng sinh khí của anh ấy để bồi dưỡng, có lẽ phải mất bảy tám năm đó. Tuy nhiên dù có tỉnh lại, cô ấy sẽ trở thành người bình thường, không còn là Tuyết Nữ nữa.” Việt Khê duỗi tay chạm vào đóa hoa trong bình, cánh hoa trắng như tuyết nhìn hết sức mềm mại, nhưng đóa hoa nhìn mong manh như vậy lại sinh trưởng ở đỉnh Tuyết Sơn.

Nghe vậy, trong lòng Triệu Lộ rất vui mừng thay cho Đông Sinh, nhưng ngay sau đó nghĩ lại, vẻ mặt cô ấy có chút khó xử, cô hỏi: “Cậu nói, anh Đông Sinh có biết người anh ấy muốn tìm là Tuyết Nữ không? Anh ấy, anh ấy có thể tiếp nhận Tuyết Nữ không?”

Việt Khê tỏ vẻ làm sao cô biết được, cô cũng không phải là Đông Sinh.

Nhưng chờ lúc Đông Sinh trở về từ Tuyết Sơn, Triệu Lộ vẫn cầm đồ đi tìm anh ấy.

“Em tìm anh chị à, anh ấy ở phòng ngủ, để chị đi gọi anh ấy… Hizz, từ sau khi anh trở về từ Tuyết Sơn, tâm trạng luôn rất kém, cả người uể oải không có tinh thần gì cả. Lộ Lộ à, chút nữa em cũng giúp mọi người khuyên nhủ anh ấy nhé.” Đông Dĩnh lắc đầu thở dài, trong lòng cũng buồn vì anh mình, sau khi trở về từ Tuyết Sơn, anh trai cô rơi vào trạng thái hồn bay phách lạc, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy anh trai mình thảm hại như vậy.

Triệu Lộ ngồi trên sô pha, chẳng mất nhiều thời gian đã thấy Đông Sinh từ trên tầng đi xuống, nhìn vô cùng uể oải.

“Anh Đông Sinh!”

“Lộ Lộ…… Em tìm anh có chuyện gì à?”

Triệu Lộ nhìn thoáng qua Đông Dĩnh, Đông Dĩnh chớp chớp mắt, đứng dậy nói: “Em vào phòng bếp pha trà cho hai người, đây là của bố chị cất giấu, hôm nay em có lộc ăn đấy. “

Chờ Đông Dĩnh rời đi, Triệu Lộ mới mở miệng nói: “Anh Đông Sinh, anh đi Tuyết Sơn…… Có tìm được người anh muốn tìm không?”

Đông Sinh lắc đầu, anh rủ mắt xuống, nói: “Có lẽ cô ấy đã không còn ở chỗ đó nữa”

“Đối phương có thể cứu anh ở trên Tuyết Sơn, thậm chí đưa anh lên đó sinh sống lâu như vậy… Anh Đông Sinh, anh chắc chắn người cứu anh là người sao?” Triệu Lộ dò hỏi.

Đông Sinh khó hiểu nhìn cô.

Triệu Lộ vội vàng giải thích nói: “Không phải vì có chuyện cổ tích về tinh linh trên núi cứu người à, em mới nghĩ liệu có phải anh cũng được tinh linh gì đó cứu không, nếu không ai có thể cứu anh từ dưới tuyết lở ra chứ? Đây còn là một cô gái, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó tin.”

Nghe vậy, Đông Sinh không  phản bác, chỉ là trầm mặc thật lâu, sau một hồi, anh thở dài, nói: “Có lẽ vậy… Có lẽ cô ấy chính là tinh linh trên Tuyết Sơn.”

Anh ấy nhìn lòng bàn tay mình, chậm rãi nắm thành quyền, lẩm bẩm nói: “Có lẽ, có lẽ anh mãi mãi không thể tìm được cô ấy…”

Triệu Lộ kinh ngạc nhìn anh ấy, cô đột nhiên hiểu được phần nào, có lẽ Đông Sinh đã sớm nhận ra điều khác thường, là người trong cuộc, an vốn dĩ hiểu rõ Tuyết Nữ kia nhất, sao anh lại có thể không cảm nhận được gì chứ?

“Anh Đông Sinh, anh còn nhớ tuần trước tuyết rơi rất nhiều không…” Cô đột nhiên hỏi.

Đông Sinh ngẩng đầu lên, anh tránh đi ánh mắt Triệu Lộ, nói: “Đột nhiên em nói đến cái này làm gì thế…”

“Cả đời Tuyết Nữ chỉ có thể rơi một giọt nước mắt, giọt nước mắt kia rơi xuống, cô ấy và giọt nước mắt sẽ cùng tan biến, hóa thành tuyết rơi đầy trời…” Triệu Lộ cắt ngang lời anh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, không cho anh trốn tránh, nói: “Anh Đông Sinh, trong lòng anh hẳn cảm giác được, người kia đã biến mất rồi.”

Đông Sinh: “……”

Anh nhắm mắt, yết hầu trượt lên xuống.

“Anh sẽ tìm được cô ấy…” Anh nói.

Triệu Lộ thở dài, duỗi tay đưa mặt dây chuyền vẫn luôn đặt trong túi ra, nói: “Em có người bạn, cô ấy là kỳ nhân trong miệng mọi người, cô ấy có thể thấy thứ người khác không nhìn thấy, cũng có năng lực rất đặc biệt … Vốn Tuyết Nữ phải biến mất sau khi rơi giọt nước mắt kia, nhưng đã may mắn được cô ấy cứu lại.”

Nghe vậy, đôi mắt Đông Sinh hơi mở to, anh ấy vươn tay ra, ngón tay có hơi run rẩy, Triệu Lộ đặt mặt quả cầu thủy tinh vào tay anh.

Trong quả cầu thủy tinh trong suốt có một bóng người đang cuộn tròn, bông tuyết ở trong bay bay, nhẹ nhàng rơi trên người cô, giống như hôn lên da thịt của cô vậy.

Đông Sinh cẩn thận nâng vật trong tay, như sợ bất cẩn làm rơi nó, đôi mắt chớp cũng không dám chớp chút nào, nhẹ giọng hỏi: “Cô ấy… Cô ấy…”

“Cô ấy chính là Tuyết Nữ, cũng chính là người anh muốn tìm. Việt Khê nói, anh phải mang quả cầu thủy tinh này theo bên người, dùng sinh khí của anh để dưỡng cô ấy, có lẽ sẽ tốn khoảng thời gian hơi dài, nhưng sớm muộn sẽ có một ngày cô ấy sẽ tỉnh lại. Chỉ là, sau khi tỉnh lại, cô ấy sẽ biến thành con người rất bình thường.”

Triệu Lộ đứng dậy, cô nói: “Em vẫn luôn nghĩ có nên giao Tuyết Nữ cho anh không, em sợ anh không thể tiếp nhận sự thật cô không phải người. Tuy nhiên giờ xem ra chỉ là em buồn lo vô cớ. Anh Đông Sinh, nếu anh đã lựa chọn, vậy anh phải đối xử với cô ấy cho tốt, đừng khiến cô ấy buồn.”

“Anh… Anh sao có thể không tiếp nhận được…”

Chờ lúc cô ấy đi rồi, Đông Sinh nâng quả cầu thủy tinh nhẹ giọng nói ra những lời này tới, ngón tay anh hơi hơi cuộn tròn, cẩn thận nắm quả cầu thủy tinh trong tay, biểu cảm cùng hành động đều thể hiện rõ sự quý trọng.

“Ơ, Lộ Lộ đi rồi ạ… Anh, sao anh khóc vậy?” Đông Dĩnh bưng trà ra, không thấy Triệu Lộ đâu mà lại thấy Đông Sinh đang khóc, cô ấy không khỏi kinh ngạc.

Sao anh cô lại khóc vậy?

Cô chưa từng thấy anh khóc thành như vậy, trong trí nhớ của cô, anh luôn làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, lấy mình làm gương cho em, anh cũng chưa bao giờ khóc. Ngay cả bố mẹ cũng nói, thẳng bé Đông Sinh này, cũng chỉ có lúc sinh ra gào khóc mấy tiếng, sau đó dù có chuyện gì cũng không chịu khóc nữa.

Nhưng hôm nay, anh nâng một quả cầu thủy tinh ngồi trong phòng khách nhà họ Đông gào khóc, như muốn đem toàn bộ nước mắt trong hơn hai mươi năm đều khóc ra hết.

*

“Sư phụ, ngày đó cô hỏi tôi nếu Tuyết Nữ chảy nước mắt sẽ như thế nào… Chính là vì cứu Tuyết Nữ kia?” Hàn Húc duỗi tay khảy đóa hoa trong bình, mở miệng hỏi.

Việt Khê lắc đầu nói: “Tinh linh bọn họ thật sự quá yếu ớt, rơi một giọt nước mắt thì sẽ chết. Đáng yêu như vậy, nếu chết đi thì thật đáng tiếc.”

Hàn Húc cười, nói: “Vậy sư phụ có lấy thù lao không? Không phải cô thường nói không làm ăn lỗ vốn bao giờ à?”

“Này…” Việt Khê chỉ đóa hoa dưới tay cậu, nói: “Đây là cô ấy đưa tôi đó, hoa này lớn lên ở đỉnh Tuyết Sơn, hấp thụ linh khí trong trời đất, mùa hè bày ở trong phòng thì không cần phải bật điều hòa nữa, vừa đẹp vừa tiết kiệm còn có lợi ích thực tế.”

Hàn Húc: “……”

Một đóa hoa liền lấy lòng được cô?

“Đúng rồi, sư phụ, hôm nay có kết quả thi, cô đã kiểm tra chưa?” Hàn Húc nhớ tới việc chính lần này tới đây thì hỏi.

“Tra kết quả?” Việt Khê bừng tỉnh, cô nói: “Hóa ra sáng sớm Triệu Lộ và Từ Vi gọi điện thoại cho tôi là vì việc này à, đã đến lúc tra kết quả thi rồi. Cậu thì sao, cậu thi như thế nào?”

Hàn Húc thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm, như bình thường thôi.”

Lần thi đại học này Việt Khê xem như phát huy tốt hơn bình thường, kết quả thi cũng không tệ lắm, hơn nữa có điểm cộng thêm của Thiên Sư Minh, cô hoàn toàn có thể vào trường đại học hàng đầu trong nước.

“Lần đầu tiên cảm thấy làm thiên sư tốt như vậy!” Việt Khê cảm thán.

Nhóm người giấy nhỏ biết kết quả thi của cô thì cực kỳ vui mừng, bảy người làm thành một vòng tròn xoay tới xoay lui.

“Việt Khê có thể vào đại học rồi, giỏi quá!”

“Có thể vào đại học là có thể kiếm nhiều tiền hơn…”

“Có thể kiếm nhiều tiền là có thể nuôi chúng ta!”

Đám người giấy bày tỏ vô cùng vui mừng!

Đại học Thanh Đồng thành phố B là trường hàng đầu cả nước, Hàn Húc thì nhất định sẽ đến đó, Việt Khê cảm thấy mình đi đâu cũng được, dù sao cũng đều là đại học, chỉ cần có thể đậu là được, tuy nhiên cuối cùng vẫn bị Hàn Húc dụ dỗ cùng nhau báo danh đại học Thanh Đồng. Theo điểm số của cô, hơn nữa thêm số người Thiên Sư Minh được đặc cách thì cũng có thể đậu đại học Thanh Đồng.

Triệu Lộ và Từ Vi thi cũng không tồi, ít nhất cũng đạt được số điểm lý tưởng của các cô, đủ để đậu một trường đại học tốt. Biết được trường mà Việt Khê và Hàn Húc muốn nộp hồ sơ, hai người nhìn nhau quyết định cũng báo danh vào trường đó. Như vậy mọi người đều ở bên nhau, đến kỳ nghỉ cũng có thể ra ngoài đi chơi với nhau.

Chờ điền xong nguyện vọng, đám người Việt Khê cũng sắp bắt đầu chuyến du lịch sau khi kỳ thi đại học, nơi họ định đến là một thành phố nhỏ ven biển phía nam, tuy nói là mới khai phá, nhưng phong cảnh nơi đó rất đẹp, ảnh chụp trên mạng cũng non xanh nước biếc, hơn nữa vì khai phá cách đây không lâu nên du khách cũng không quá nhiều.

“Chỗ này có phải hơi nhỏ không?” Từ Vi hỏi.

Triệu Lộ nói: “Không sao, thầy giáo đã đi thực địa khảo sát qua, chỗ đó cũng không tệ lắm, nếu không cũng không yên tâm để chúng ta đi. Mọi người hẹn nhau ngày mai tập hợp ở ga tàu hỏa, Việt Khê, cậu buổi sáng đừng ngủ quên…… Mình để đám Tiểu Nhất kêu cậu đó.”

Nghe được tên của mình, Tiểu Nhất lập tức nhảy lên bàn, vỗ ngực mình, tỏ vẻ bản thân rất đáng tin cậy: “Cậu yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ gọi Việt Khê dậy.”

Việt Khê: “……”

*

Về đến nhà, phòng khách nhà họ Hàn đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông mặc âu phục ngồi trên ghế, mặt mũi anh tuấn, nụ cười trên môi làm người ta như tắm trong gió xuân.

“Nhị thiếu gia đã về…” Người giúp việc duỗi tay nhận lấy túi trên tay Hàn Húc.

Anh cả nhà họ Hàn – Hàn Thịnh cười nói: “Sao A Húc về muộn vậy? Anh nghe mẹ nói gần đây em với một cô gái qua lại rất thân thiết hả, không phải anh đã nói các em còn nhỏ, căn bản không hiểu tình cảm nam nữ là gì……”

“Nói xong chưa?” Hàn Húc lười nhác nhìn anh ấy, sau đó nói với ba mẹ Hàn: “Hôm nay con hơi mệt, con lên nghỉ ngơi trước.”

Hàn Thịnh: “……”

Chờ Hàn Húc lên tầng, anh nói với ba mẹ Hàn: “Hai người xem thái độ của nó kìa, đây là thái độ đối với anh cả à? Hai người còn nói nó hiểu chuyện nghe lời, đây là hiểu chuyện nghe lời à?”

“Sao con suốt ngày gây khó dễ cho Hàn Húc thế?” Mẹ Hàn nhíu mày, là người mẹ, bà biết rõ hai đứa con trai nhà mình đối chọi gay gắt sau lưng, không biết tại sao Hàn Thịnh đối xư với những người khác đều rất tốt nhưng hết lần này tới lần khác nhiều lời với em mình.

Hàn Thịnh hé môi, nói: “Con… Nó thậm chí còn không để anh trai ở trong mắt, con còn không thể dạy dỗ một chút à.”

Ba Hàn nói: “Từ nhỏ con luôn thích khiêu khích A Húc, nhưng mỗi lần con đều chịu thiệt.”

Hàn Thịnh: “……”

Anh ta chỉ là không thích cái dáng vẻ Hàn Húc dù gặp chuyện gì cũng lạnh nhạt bình thản, hoàn toàn khác với kiêu ngạo ra từ trong xương cốt. Rõ ràng trông ôn hòa vô hại, nhưng lại cho người ta áp lực và sự hiện diện rất lớn, người ầm ĩ ồn ào trước mặt cậu đều không khỏi an tĩnh lại.

Hơn nữa, Hàn Thịnh còn có một bí mật, bí mật này là nguyên nhân chính anh nhằm vào Hàn Húc, anh cũng chưa từng kể bí mật này với những người khác.

“Nó chính là ác quỷ, vốn không phải em trai mình!” Hàn Thịnh nghĩ thầm.

Mở cửa vào phòng ngủ, Hàn Húc đi vào phòng tắm rồi cởi áo ra. Trên người để trần, cậu đi đến trước gương lớn. Trong gương hiện ra một thân hình gầy nhưng rắn chắc, cơ bắp rõ ràng, chỉ cần nhìn là cho người ta một loại cảm giác áp bách rất lớn.

Hàn Húc nghiêng người, duỗi tay đặt lên bả vai, dưới tay anh một vết đỏ chậm rãi lan ra, đó là một vết kiếm, dấu vết kéo dài từ phần vai đến phần hông, như muốn cắt đứt cả người. Vết thương còn mới, giống như mới vừa bị thương, máu thịt lẫn lộn.

Thân thể này cũng sắp hỏng rồi.

*

Ngày hôm sau, Hàn Húc đi đón Việt Khê trước, sau đó tới ga tàu hỏa tập hợp với các bạn học. Lớp trưởng đã sớm đặt xong vé tàu lửa khứ hồi, suất 9 giờ rưỡi, phải ngồi tàu một ngày một đêm, khoảng vào ba giờ chiều mai đến nơi.

“Mình có một bạn cùng lớp từng tới đó chơi, cậu ấy nói phong cảnh không tồi… Đúng rồi, cậu ấy còn nói bên kia có làng chài nhỏ rất đẹp, cá làm trong làng đó cũng rất ngon, biết chúng ta định đi đâu nên cũng nhiệt liệt đề cử làng chài nhỏ kia!”

“Mình cũng nghe nói phong cảnh bên kia rất đẹp, cái làng chài nhỏ kia mình cũng từng nghe qua, nghe nói trong thôn bọn họ còn có một từ đường, mấy trăm năm lịch sử, bên trong thờ phụng thần của bọn họ, vị thần kia mình người đuôi cá…”

“Mình người đuôi cá, vậy không phải là mỹ nhân ngư sao.”

Mấy thanh niên tràn đầy tinh lực, vừa lên tàu lửa liền ríu rít thảo luận, cũng không thấy mệt mỏi.

Việt Khê ngồi giường dưới, cô, Hàn Húc, Từ Vi, Triệu Lộ cùng với Hà Kiến Nhất, năm người ngồi phía dưới, cầm điện thoại ở đó chơi game.

“Việt Khê, cứu mạng cứu mạng…… Mình cảm thấy nguyên cả bản đồ 5v5 đều đang truy đuổi mình!” Triệu Lộ điều khiển Đát Kỷ* của mình, lắc qua lắc lại, liều mạng chạy về phía khu vực của mình, vừa chạy vừa kêu oa oa.

*Đát Kỷ: ở đây là nhân vật trong game Vinh Giả Vương Diệu bên Trung

Trên đỉnh đầu quân địch bắt đầu lóe sáng biubiubiu, sau đó một tia sang bắn ra, Kinh Kha** ném ra công kích, nháy mắt mất hơn 3000 máu, trong chớp mắt, pháp sư của đối thủ cũng đã trở thành một bóng ma xám xịt trong bản đồ. Tuy nhiên, sau cú tấn công này, Kinh Kha cũng bị tấn công từ bốn phương tám hướng.

** Kinh Kha: là nhân vật trong game Vinh Giả Vương Diệu bên Trung

Lại lần nữa ẩn thân để hồi máu, Kinh Kha không chút hoang mang vòng đến sau lưng xạ thủ đội đối phương, sạch sẽ lưu loát đoạt được first blood*.

*first blood(Chiến công đầu): Mạng tiêu diệt đầu tiên trong trận. (theo wiki)

Kỹ năng đan xen, Kinh Kha đã được pentakill*.

* Mega Kill (Penta Kill): Hạ toàn bộ đội đối thủ (giết cả năm tướng địch liên tiếp trong thời gian cách nhau không quá 5 giây). (theo wiki)

“Perfect!” Triệu Lộ hoan hô một tiếng, làm một pháp sư nhỏ, cô núp phía sau thường dùng một hai kỹ năng choáng váng người khác, cũng coi như có chút hỗ trợ nhỏ.

Cô nhìn về phía Việt Khê, đối phương trông rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như vừa mới được pentakill.

Một ván thắng, Triệu Lộ thấy mình rốt cuộc leo lên cấp kim cương, xúc động đến muốn khóc. Chơi hết mấy mùa giải, đây vẫn là lần đầu tiên cô leo lên cấp kim cương, may mà có các cao thủ dẫn dắt.

“Đại ca, sư phụ, hai người thật quá lợi hại, quả thực chính là đứng đầu cái bản đồ này!” Hà Kiến Nhất không khỏi khen ngợi.

Hai người này hợp tác, quả thực là gặp thần sát thần, gặp phật giết phật, hoàn toàn bất khả chiến bại, không giống như người vừa mới chơi không bao lâu. Hiểu biết này, thao tác này, thật sự quá hoàn hảo.

Thời gian trên tàu buồn tẻ, vừa mới bắt đầu mọi người quan sát phong cảnh bên ngoài còn cảm thấy mới mẻ, nhưng ngắm mãi cũng cảm thấy nhàm chán, cũng yên tĩnh lại.

Việt Khê thấy buồn ngủ, ngáp một cái, nằm trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trên giường đối diện bọn họ, một ông lão dẫn theo một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi, cháu trai kia nằm trong lòng ông lão, vẫn luôn nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ cực kỳ buồn ngủ.

Chú ý tới ánh mắt Hàn Húc, ông lão kia ngẩng đầu lên, nếp nhăn trên mặt dồn về một chỗ, nói: “Đứa trẻ này hai ngày nay hơi lên cơn sốt, lúc lên tàu uống chút thuốc nên buồn ngủ … Các cháu đi đâu thế?”

Hàn Húc cười, nói: “Chúng cháu đều là học sinh, vừa mới thi đại học xong, mọi người bèn hẹn nhau cùng đi du lịch… Ông à, cháu trai người trông thật đáng yêu, nhưng không giống ông chút nào.”

Ông lão vui vẻ hớn hở cười một chút, nói: “Nó giống mẹ nó, mẹ nó rất đẹp đấy.”

Hàn Húc lộ vẻ hiểu rõ, gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Đến lúc xế chiều, người ngủ trưa lục tục tỉnh, lúc này mọi người đối với cảnh sắc dọc theo đường đi cũng nhìn đến mệt mỏi nên ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, hoặc là đánh bài, thường truyền đến tiếng rất náo nhiệt. Tới buổi tối, trong buồng tàu bật đèn.

Ông lão đối diện đánh thức cháu trai, hỏi cậu có muốn ăn gì không, hai mắt đứa trẻ mê mang, không nói chuyện, chớp chớp mắt rồi rất nhanh đã ngủ.

“Ông muốn đi đâu vậy ạ?” Việt Khê cắn ống hút sữa bò Vượng Tử, đột nhiên hỏi.

Ông lão ôm đứa trẻ vào trong ngực, nói: “Đi thành phố H.”

“Ông là người thành phố H?”

“Đúng vậy.”

“Trông không giống lắm, trước đây cháu từng đến thành phố H chơi, khẩu âm của ông nghe không giống như ở đó.”

“Có lẽ ông ở lại bên ngoài quá lâu, khẩu âm cũng thay đổi rồi.”

Việt Khê ồ một tiếng, cô nhìn về ngoài cửa sổ, tàu lửa xình xịch đi về phía trước, ngoài cửa sổ một mảng đen như mực, trên đó phản chiếu bóng của cô.

“Rầm!”

Tàu lửa tiến vào đường hầm, trong đường hầm đèn sáng ngược lại còn sáng hơn so bên ngoài.

Tàu lửa ra khỏi đường hầm, trước mắt lại rơi vào bóng tối, tựa như có cái gì thoáng qua trước mắt. Từ Vi chớp chớp mắt, nhìn chăm chú ra bên ngoài nhưng lại không thấy thứ gì.

“Mình bị hoa mắt sao?” Cô nói thầm trong lòng.

Tới đêm khuya, mọi người đều chìm vào giấc ngủ say, đèn trong toa tàu cũng tắt.

Mục Lang hơi khó ngủ, anh ta bèn ngồi dựa vào ghế dựa bên cửa sổ, lấy di động ra chơi, đánh một ván. Nhưng xem ra hôm nay vận may không được tốt lắm, thực lực và đồng đội cũng không giỏi nên đánh mấy ván đều thua.

Nhìn di động hiện ra cái từ “defeat” này, anh ta lầm bầm một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên vặn vẹo cái cổ nhức mỏi, rồi đối mặt với thứ ngoài cửa sổ.

“A!”

Anh ta bị dọa đến sợ, hét toáng lên một cả, cả người té ngã xuống mặt đất.

Bên cạnh cũng có người chơi đang chơi game, bị anh ta làm hết hồn, cất tiếng hỏi: “Làm sao vậy? Tự dưng hét toáng lên thế.?”

Mục Lang chỉ chỉ ngoài cửa sổ, trong lòng còn sợ hãi, giọng run run nói: “Bên ngoài, bên ngoài có thứ gì nằm ở đó…”

Người nọ nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Có thứ gì đâu… Chắc anh nhìn nhầm rồi, sao có thể có gì bò trên cửa được, chúng ta đang trên tàu lửa, thứ gì có thể bò ở trên, Người Nhện à?”

Mục Lang chớp chớp mắt, anh ấy hoài nghi nhìn thoáng qua bên ngoài, bên ngoài trống rỗng, không có thứ gì.

Mình, mình nhìn lộn sao?

Hàn Húc đi xuống giường rồi bên cạnh giường Việt Khê, sau đó cậu ngồi bên mép giường cô, Việt Khê ôm chăn, mở miệng nói: “Khỉ rừng?”

“Chắc là vậy, loại này thích nhất là xuất hiện lúc mọi người buồn ngủ nhất, hơn nữa có một đặc điểm là thích ăn tim người nhất …” Hàn Húc hờ hững nói.

Khỉ rừng, tuy rằng gọi là khỉ nhưng lại không phải là khỉ thực sự, chúng cũng là một loại yêu quái rừng, nhưng tính tình tàn bạo, thích ăn nhất là tim và não người. Trong sách ghi lại, khỉ rừng thích tập kích vào nửa đêm lúc con người buồn ngủ nhất, sau đó giết người, móc đi tim và não thi thể, cực kỳ độc ác.

Việt Khê nhíu mày, nói: “Đây chính là trên tàu lửa, tổng cộng có mười mấy toa tàu, nếu nó tập kích một toa tàu…”

“Chúng ta nên đi xem một chút không?” Hàn Húc hỏi.

Việt Khê có chút kinh ngạc: “Sao cậu tích cực vậy?”

Hàn Húc cười nói: “Bởi vì tôi biết, sư phụ nhất định không yên tâm, chắc chắn sẽ đi nhìn một chút.”

Việt Khê: “……”

Nhìn thoáng qua Từ Vi và mấy người khác đang ngủ, Hàn Húc nói: “Sư phụ có bày trận pháp trên người bọn họ, khỉ rừng sẽ không dám đụng vào bọn họ đâu.”

“Cậu bên trái, tôi bên phải……” Việt Khê hỏi.

Hàn Húc gật đầu, nói: “Sư phụ, chú ý an toàn.”

Việt Khê cười: “Chỉ là mấy con khỉ rừng, cậu cảm thấy chúng có thể làm tôi bị thương không?”

Hai người phân ra hai phương hướng, Hàn Húc chậm rãi đi về phía trước, khóe miệng mang theo nụ cười, từng bước một, có cảm giác không chút để ý.

Bây giờ đang là đêm khuya, rất nhiều người đều đã ngủ, nằm lăn lóc, còn có người ngáy. Đứa trẻ được mẹ ôm đột nhiên trong lúc ngủ mơ lớn tiếng khóc nỉ non, tiếng khóc này giống như tiếng sấm kinh thiên động địa, đột nhiên làm vô số người bừng tỉnh.

“Ngoan ngoan, đừng khóc đừng khóc!” Đứa trẻ người mẹ ôm đứa trẻ vỗ về, nhưng dù cô dỗ như thế nào, đứa trẻ cũng không được trấn an tí nào, ngược lại càng khóc lớn hơn, thở hổn hển, mặt cũng nghẹn đỏ.

Người đang ngủ bị đánh thức có chút không khỏi phàn nàn, mặt người mẹ ôm đứa trẻ hơi đỏ lên, cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng chị ta cũng không biết, tại sao con mình luôn ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên gào khóc không ngừng.

Người bị đánh thức uể oải ngáp một cái, định ngủ tiếp, nhưng đến khi nằm nhoài trên bàn, chị ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sao lại ngửi được mùi máu?

Mùi này giống như mùi máu hôi tanh lúc giết heo tại nhà.

Chớp chớp mắt, người phụ nữ lại đột nhiên bật dậy.

“A!”

Trong nháy mắt một tiếng thét chói tai khiến cơn buồn ngủ còn sót lại trong đầu mọi người biến mất hoàn toàn.

Một người phụ nữ ngã lộn nhào rồi bò dậy khỏi mặt đất, mặt không chút máu, chỉ vào vị trí của mình nói: “Chết… Chết người rồi!”

Nghe vậy, mọi người lập tức xôn xao.

Vị trí gần cửa sổ, một người đàn ông trung niên trợn tròn mắt ngồi ở đó, đã sớm không còn thở, lồng ngực thủng một lỗ chừng một nắm tay, mùi máu tươi là truyền từ nơi này.

Chứng kiến một cảnh tượng như vậy, trong lòng mọi người lập tức hoảng sợ, vừa nhìn cũng biết người này không phải tự nhiên chết mà là bị người ta giết chết. Nói cách khác, chỗ này có một tên tội phạm giết người.

Đáng lẽ điều hòa trong toa tàu đã mở thì hẳn là rất mát mẻ, nhưng lúc này mọi người lại cảm thấy khô nóng, khiến bọn họ có chút sốt ruột.

Có người đàn ông vỗ ngực mình, cảm thấy không thoải mái, muốn đi toilet một chút, lúc tới gần toilet, anh ta đột nhiên thấy có người đang ngồi trên bồn cầu, người kia như đang ăn cái gì đó, trong miệng phát ra tiếng nhai nuốt.

Trong lòng người đàn ông cảm thấy kỳ quái, không kìm được nhìn thêm lần nữa. Nhưng vào lúc này, người ngồi xổm kia đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn anh.

“A!”

Người đàn ông giật mình hoảng sợ, hét toáng lên một tiếng, cơ thể lập tức lùi vội đến cửa. 

Chỉ thấy người trước mắt anh ta tuy rằng mặc quần áo của người, nhưng mặt lại không phải mặt người mà là lông lá xồm xàm, trông giống như mặt khỉ màu vàng. Mà lúc này, trên miệng con khỉ kia đều là máu, trên tay đầy lông lá của nó cầm một vật, máu tươi đầm đìa, trông giống như một quả tim.

Mồ hôi lạnh toát ra, người đàn ông xoay người vọt vào trong toa tàu, nhưng lúc này, toa tàu đã loạn hết cả lên, mọi người kinh hãi la hét. Người bên cạnh đột nhiên lộ ra khuôn mặt dữ tợn, mặc quần áo người nhưng khuôn mặt lại lông lá xồm xoàm. Một bàn tay sắc nhọn xuyên qua ngực bọn họ, lúc rút tay ra, trong tay chúng đã thêm một trái tim còn đang đập thình thịch.

Thi thể bày đầy trên đất, người đã chết trợn tròn mắt, đều chết không nhắm mắt.

Người đàn ông hoảng sợ kêu một tiếng, xoay người muốn chạy, bị một con khỉ rừng tóm lấy.

“Keng!”

Giống như vật sắc nhọn xẹt qua không trung cực nhanh, phát ra một tiếng kinh hãi ngắn ngủi, người đàn ông trừng mắt, thấy một cây dao gọt hoa cắt cổ khỉ rừng, máu đỏ tươi tung tóe, thân thể khỉ rừng mềm nhũn ngã xuống đất, để lộ ra người đứng bên cạnh nó.

Đó là một chàng trai, dáng dấp khôi ngô tuấn tú nhưng lộ ra khí chất vô cùng lạnh nhạt, rũ thấp mi mắt, đang lẳng lặng nhìn dao gọt hoa quả trên tay. Trên lưỡi dao dính một tầng máu đỏ hơi mỏng, cậu ghét bỏ nhíu mày, thấp giọng nói: “Mùi thật buồn nôn.”

Còn có cảm giác ghê tởm!

Xoay người lại nhìn đám khỉ rừng trong bộ da người, Hàn Húc hừ cười một tiếng, đáy mắt tựa như có tia máu đang cuồn cuộn, suýt nữa không kiềm chế nổi sát ý trong người.

“A di đà phật, ngã phật từ bi……”

Cậu thấp giọng lẩm bẩm, cánh hoa màu vàng bay ra từ trên người cậu, trong nháy mắt, mọi người như nghe thấy Phật âm nhỏ, chúng vụt qua trước mắt bọn họ rồi sau đó bông hoa máu nổ tung.

Tất cả cánh hoa màu vàng biến thành lưỡi dao sắc bén nhất, nơi chàng trai đi qua vô số máu tươi bắn tung tóe. Cậu chậm rãi đi lại giữa chỗ này nhưng trên người không dính tí máu nào, rũ mi mắt, lại có một loại cảm giác trách trời thương dân.

Dường như cậu thương xót tất cả sinh vật trên thế gian, mang theo một trái tim với lòng từ bi cao cả!

Trong toa tàu như đã yên tĩnh, nhưng máu tươi lại chảy khắp mặt đất, chàng trai đứng ở giữa, chậm rãi đi về phía toa tàu khác.

Trong lòng mọi người run sợ nhìn cậu, cho dù cậu trông đẹp cỡ nào, vô hại cỡ nào thì giờ khắc này khi nhìn cậu từ đáy lòng bọn họ lại sinh ra cảm giác run sợ.

Ở hướng ngược lại nhà ga, Việt Khê hình như có linh cảm ngẩng đầu lên.

Dưới cô chân, một con khỉ rừng đang nhe răng trợn mắt với cô, trong miệng còn dính bọt máu, cô lạnh nhạt nhìn thoáng qua, duỗi chân dẫm lên, con khỉ rừng thét chói tai, đầu trực tiếp bị cô đạp vỡ.

Cô cúi đầu, nâng lên chân lau lau bên ngoài quần áo khỉ rừng, nói: “Bẩn quá.”

Từng lá bùa màu vàng bay vút lên trời, chữ trên lá bùa hơi lóe sáng, linh lực dồi dào chợt hiện.

“Đi!”

Theo tiếng quát khẽ, chữ trong chốc lát bay ra khỏi lá bùa vàng, rồi sau đó hóa thành từng đốm sáng màu vàng tản ra. Đang lúc khỉ rừng làm loạn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đốm sáng màu vàng này trực tiếp xuyên qua đầu.

“A!”

Người mẹ ôm đứa trẻ tuổi còn nhỏ, nhìn khỉ rừng ngã xuống ầm ầm trước mặt mình, hoảng sợ không có cách nào khác chỉ có thể ôm chặt đứa trẻ khóc lớn không ngừng trong lòng ngực.

Việt Khê đi tới, dừng trước mặt đứa trẻ gào khóc không thôi, cô suy nghĩ một chút, cúi người xuống, hai tay khép lại, sau đó từ từ mở ra.

Con bướm màu xanh lá trong suốt bay ra từ trong lòng bàn tay cô, con bướm kéo theo ánh sáng xanh lá thật dài phía sau, bay vòng quanh đứa trẻ và người mẹ, phía sau bọn họ, đốm sáng màu xanh lục lóe lên trong không khí.

Cảnh này khiến đứa trẻ khóc thút thít không ngừng mở to hai mắt nhìn, cô bé vươn tay ra, một con bướm màu xanh lá đậu trên ngón tay, chậm rãi vỗ cánh.

“Ha ha ha……”

Đứa trẻ khóe mắt ngấn lệ nhếch môi nở nụ cười, gương mặt mềm mại.

Người mẹ thấp giọng cảm tạ Việt Khê: “Cảm ơn cô!”

Việt Khê ừm một tiếng, duỗi tay chạm nhẹ đầu đứa trẻ, nói: “Linh hồn đứa trẻ là thuần khiết nhất, mà những thứ thuần khiết nhất cũng là dễ bị nhuộm màu nhất… Chị để cho em bé ngủ một lát, nếu không em bé sẽ rất dễ bị kinh sợ đến tinh thần.”

Người mẹ ngay lập tức mỉm cười cảm ơn cô. 

Lúc đứng dậy, Việt Khê khẽ nhíu mày.

Sao có nhiều khỉ rừng như vậy? Là từ đâu tới?

Cô quay đầu sang nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên kia có một ngọn núi, lúc này trên ngọn núi kia có ánh sáng màu vàng lóe lên, giống như phật quang.

*

“…… Không ổn rồi, chủ nhân, đồ vật trong cấm địa lóe sáng!”

Trong nhà, người giúp việc hoảng sợ đi vào phòng sách, thấp giọng bẩm báo.

Người phụ nữ đứng sau bàn làm việc viết xuống nét bút cuối cùng, sau đó cầm lấy cái tẩu một bên, gõ gõ lên bàn, nói: “Lại lóe sáng lên? Khoảng thời gian gần đây cấm địa có động tĩnh còn nhiều hơn một ngàn năm qua gộp lại. Chậc, điều này rốt cuộc là báo hiệu cho bất hạnh hay may mắn đây.”

Nhà họ Hàn, một gia tộc cực kỳ có danh vọng trong giới tu chân, đã kế tục hơn một ngàn năm nay. Mà người nhà họ Hàn đời đời là người bảo vệ đồ vật trong cấm địa. Trong cấm địa kia thật ra cũng không có bảo bối gì, mà là một cái chân, nhưng một cái chân như vậy lại đủ trấn áp tà khí phía nam.

“Minh Kính đại sư, chỉ dựa vào thân thể ngài đã đủ trấn áp tất cả tà khí, đây rốt cuộc là người như thế nào nhỉ, tôi cũng muốn gặp một lần. Đáng tiếc, tôi sinh sau đẻ muộn hơn một ngàn năm, không thể tận mắt nhìn thấy phong thái của ngài.”

Người phụ nữ lẩm bẩm, nhà họ Hàn bọn họ bảo vệ cấm địa qua các thế hệ cho tới tận bây giờ.

“Cho dù lúc trước huy hoàng đến đâu, hiện giờ gia tộc này cũng chẳng còn gì ngoài mấy thứ khiến người ta buồn nôn vì sự bẩn thỉu……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện