Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 189: Đại lão sắp hắc hóa (32)
Edit: Ư Ư
Câu nói này của Tô Yên rơi vào lỗ tai Quyền Từ, mềm mại, giống như đang làm nũng, lại mang theo uất ức và tức giận
Anh ôm người vào trong ngực, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua con heo kia.
Ông già làm phim xua xua tay, nhìn đối phương định hành động mà cố gắng giải thích, "Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm..."
Chỉ là còn chưa nói xong thì đã có hai bảo tiêu đi tới ấn ông ta ngồi xuống ghế.
Quyền Từ ngoắc ngoắc môi, khuôn mặt tuấn mỹ quyến rũ kia làm người liên tiếp ngây người, giọng nói lại cực kỳ tàn nhẫn, "Bẻ miệng ra, rót."
Ba ly rượu hỗn tạp lúc nãy được rót vào mồm con heo già kia.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là đang xả giận cho Tô Yên, bắt ông ta uống hết ba ly rượu kia là xong.
Lại không biết rằng một vị bảo tiêu tiếp tục mở một lọ rượu trắng 65 độ ra bóp miệng con heo già kia rót vào.
Một lọ rượu trắng, một lọ rượu vang, lại thêm một lọ rượu trắng...
Thời gian lẳng lặng trôi qua, chỉ một lát sau bụng ông già lam phim kia đã to như đang mang thai, trợn trắng mắt.
Nhưng vẫn chưa xong, nhìn ông già kia muốn nôn ra, hai anh bảo tiêu đẹp trai thuần thục kéo ông ta ra ngoài, chờ tới khi ông ta nôn xong lại kéo vào phòng rót tiếp.
Mùi rượu nồng tràn ngập căn phòng.
Quyền Từ không thèm nhìn mà chỉ cúi đầu vuốt tóc Tô Yên, giống như đang an ủi cô.
Anh hạ giọng hỏi, "Còn ai nữa?"
Anh đứng rất gần cô nên rất dễ dàng cúi đầu hôn hôn vài cái, hoặc là nói, nhớ thương một cả một buổi chiều cuối cùng cũng được hôn.
Khi Quyền Tử hỏi câu này, La Nguyên Kiệt lập tức cảm thấy căng thẳng, sống lưng cứng đờ.
Tô Yên nghĩ nghĩ, ưm..., không còn.
Cô lắc đầu.
Thấy cô như thế La Nguyên Kiệt mới nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra.
Quyền Từ thấy nàng lắc đầu lại nhìn cô chằm chằm, "Không còn ai nữa?"
Tô Yên gật gật đầu.
Anh nhéo cằm cô, trong ánh mắt có nhiều cảm xúc đang quay cuồng, đen tối không rõ, "Là bị dọa sợ nên không dám nói?"
Ông già làm phim đã đã bị rót rượu nên không người nào ở đây dám mở miệng, sợ người tiếp theo bị rót rượu chính là mình.
Người nào cũng tái mặt sợ hãi.
Tô Yên nghiêm túc nói, "Không có."
Cô không bị dọa sợ, nhưng mà nhìn ông già làm phim bị rót rượu mà giờ tròn như quả bóng kia, có chút xíu đáng thương.
Nhưng Quyền Từ vẫn nhớ người đàn ông tới gần cô lúc cô đang gọi điện thoại với anh.
Người của anh, cũng dám nhìn trộm.
Chỉ nghĩ vậy thôi mà cảm xúc tối tăm trong lòng đã không ngừng quay cuồng.
Mà đối với Tô Yên mà nói chuyện La Nguyên Kiệt muốn hạ thuốc cô, cô không uống mà đã đút sâu nhỏ cho gã uống.
Vậy thì làm sâu nhỏ cắn gã ta thêm hai cái để hả giận là được ~~~
An Nguyên Phi sờ sờ mặt nhìn ông già kia đã sắp tắt thở.
Từ trước đến nay Quyền Từ đã có tiếng tàn nhẫn, hẳn là muốn giết chết ông già này luôn. Nhưng bây giờ có nhiều người như vậy mà giết chết ông ta thì sau nãy sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện.
Đương nhiên Quyền Từ không sao cả, chỉ có hắn là người vất vả mà thôi.
Nghĩ đến chuyện này, An Nguyên Phi cười hì hì dán tới gần Tô Yên, "Tô Yên dễ thương~~, có phải cảm thấy không khí trong phòng rất bức bối không? Em cảm thấy ông già kia nên xử lý thế nào?"
An Nguyên Phi vừa cắm miệng vào thì Quyền Từ đã liếc qua.
Câu nói này của Tô Yên rơi vào lỗ tai Quyền Từ, mềm mại, giống như đang làm nũng, lại mang theo uất ức và tức giận
Anh ôm người vào trong ngực, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua con heo kia.
Ông già làm phim xua xua tay, nhìn đối phương định hành động mà cố gắng giải thích, "Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm..."
Chỉ là còn chưa nói xong thì đã có hai bảo tiêu đi tới ấn ông ta ngồi xuống ghế.
Quyền Từ ngoắc ngoắc môi, khuôn mặt tuấn mỹ quyến rũ kia làm người liên tiếp ngây người, giọng nói lại cực kỳ tàn nhẫn, "Bẻ miệng ra, rót."
Ba ly rượu hỗn tạp lúc nãy được rót vào mồm con heo già kia.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là đang xả giận cho Tô Yên, bắt ông ta uống hết ba ly rượu kia là xong.
Lại không biết rằng một vị bảo tiêu tiếp tục mở một lọ rượu trắng 65 độ ra bóp miệng con heo già kia rót vào.
Một lọ rượu trắng, một lọ rượu vang, lại thêm một lọ rượu trắng...
Thời gian lẳng lặng trôi qua, chỉ một lát sau bụng ông già lam phim kia đã to như đang mang thai, trợn trắng mắt.
Nhưng vẫn chưa xong, nhìn ông già kia muốn nôn ra, hai anh bảo tiêu đẹp trai thuần thục kéo ông ta ra ngoài, chờ tới khi ông ta nôn xong lại kéo vào phòng rót tiếp.
Mùi rượu nồng tràn ngập căn phòng.
Quyền Từ không thèm nhìn mà chỉ cúi đầu vuốt tóc Tô Yên, giống như đang an ủi cô.
Anh hạ giọng hỏi, "Còn ai nữa?"
Anh đứng rất gần cô nên rất dễ dàng cúi đầu hôn hôn vài cái, hoặc là nói, nhớ thương một cả một buổi chiều cuối cùng cũng được hôn.
Khi Quyền Tử hỏi câu này, La Nguyên Kiệt lập tức cảm thấy căng thẳng, sống lưng cứng đờ.
Tô Yên nghĩ nghĩ, ưm..., không còn.
Cô lắc đầu.
Thấy cô như thế La Nguyên Kiệt mới nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra.
Quyền Từ thấy nàng lắc đầu lại nhìn cô chằm chằm, "Không còn ai nữa?"
Tô Yên gật gật đầu.
Anh nhéo cằm cô, trong ánh mắt có nhiều cảm xúc đang quay cuồng, đen tối không rõ, "Là bị dọa sợ nên không dám nói?"
Ông già làm phim đã đã bị rót rượu nên không người nào ở đây dám mở miệng, sợ người tiếp theo bị rót rượu chính là mình.
Người nào cũng tái mặt sợ hãi.
Tô Yên nghiêm túc nói, "Không có."
Cô không bị dọa sợ, nhưng mà nhìn ông già làm phim bị rót rượu mà giờ tròn như quả bóng kia, có chút xíu đáng thương.
Nhưng Quyền Từ vẫn nhớ người đàn ông tới gần cô lúc cô đang gọi điện thoại với anh.
Người của anh, cũng dám nhìn trộm.
Chỉ nghĩ vậy thôi mà cảm xúc tối tăm trong lòng đã không ngừng quay cuồng.
Mà đối với Tô Yên mà nói chuyện La Nguyên Kiệt muốn hạ thuốc cô, cô không uống mà đã đút sâu nhỏ cho gã uống.
Vậy thì làm sâu nhỏ cắn gã ta thêm hai cái để hả giận là được ~~~
An Nguyên Phi sờ sờ mặt nhìn ông già kia đã sắp tắt thở.
Từ trước đến nay Quyền Từ đã có tiếng tàn nhẫn, hẳn là muốn giết chết ông già này luôn. Nhưng bây giờ có nhiều người như vậy mà giết chết ông ta thì sau nãy sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện.
Đương nhiên Quyền Từ không sao cả, chỉ có hắn là người vất vả mà thôi.
Nghĩ đến chuyện này, An Nguyên Phi cười hì hì dán tới gần Tô Yên, "Tô Yên dễ thương~~, có phải cảm thấy không khí trong phòng rất bức bối không? Em cảm thấy ông già kia nên xử lý thế nào?"
An Nguyên Phi vừa cắm miệng vào thì Quyền Từ đã liếc qua.
Bình luận truyện